"Đông Đông, cậu có định đi dự lễ kỷ niệm thành lập của trường vào giữa tháng này không?” Sáng thứ bảy hôm tạm biệt ba mẹ, sau khi giúp đỡ mẹ chuẩn bị hành lý xong, Lê Đông ngồi trong phòng khách. Cô cúi đầu xem tài liệu, nhỏ giọng trả lời điện thoại: “Còn phải xem lịch làm việc của bệnh viện nữa. Cậu thì sao?”
“Trường học muốn mời tớ đại diện cựu sinh viên thành công lên bục phát biểu, đương nhiên là tớ không muốn đi.”
Tối qua Thẩm Sơ Mạn uống đến đầu óc mơ hồ mà hôm nay đã tràn đầy năng lượng: “Cậu còn không biết hồi cấp 3 tớ là học sinh thế nào à? Giáo viên chủ nhiệm vừa thấy tớ là chỉ số huyết áp tăng gấp đôi.”
Dứt lời, cô nàng chế nhạo hừ một tiếng: “Sau buổi kỷ niệm thành lập trường còn tổ chức bữa tiệc tụ hội gì gì đó. Làm ơn, mối quan hệ giữa chúng ta tốt lắm à? Mới sáng ra đã có năm sáu người lạ hoắc gửi lời mời kết bạn với tớ rồi.”
Lê Đông nghe thế thì ấn mở mục bạn bè, thấy hơn hai mươi thông báo thêm bạn thì khẽ mỉm cười: “Có lẽ là tiện tay ấn thêm thôi.”
Hai ngày trước, tin tức về lễ kỷ niệm 100 năm trường cấp 3 lan truyền ra ngoài, lần đầu tiên Lê Đông được giáo viên chủ nhiệm – thầy An kéo vào nhóm lớp. Hai ngày nay, bạn cùng lớp lần lượt gửi lời mời kết bạn cho cô, còn có không ít người cố ý tag cô trong nhóm trước khi thêm bạn.
Lê Đông không còn cách nào khác, chỉ đành chấp nhận.
“Nếu là tiện tay thêm thì tớ cũng xem như không thấy vậy.” Thẩm Sơ Mạn làm biếng xử lý mấy mối quan hệ bạn bè này. Cô nàng trầm ngâm một lúc rồi tự dưng hỏi một câu không liên quan gì: “À, tớ có điều muốn hỏi cậu.”
Giọng nói cô nàng nghe có chút căng thẳng: “Tối qua một mình Từ Lãm đưa tớ về nhà à?” Lê Đông ừ một tiếng, nói tiếp: “Sao thế?”
“Tớ cứ thấy ánh mắt anh ta nhìn tớ kỳ lạ sao ấy.” Thẩm Sơ Mạn buồn bực uống một ngụm nước: “Thôi, không hiểu, có lẽ do tớ uống say quá, trí nhớ có vấn đề.” Nhớ đến cuộc say đêm qua, Lê Đông đặt bút trong tay xuống: “Mạn Mạn.”
“Tớ biết cậu muốn hỏi gì.” Thẩm Sơ Mạn nhanh miệng ngắt lời cô trước: “Tớ không mù, cũng không mất trí nhớ. Tớ đã nhìn thấy Đoàn Dĩ Hoành và cũng nhớ chuyện ngày trước.”
“Đã lâu không gặp rồi.” Nói đến đây, giọng điệu trong sáng của cô nàng trầm xuống mấy phần: “Tớ không muốn đau lòng vì anh ta nữa.”
Lê Đông nghe giọng điệu không giấu được ấm ức của Thẩm Sơ Mạn, đang định an ủi cô ấy thì đối phương đã điều chỉnh xong trạng thái: “Tớ nói rồi, đến gần đàn ông chẳng có gì tốt đẹp cả, thay vào đó tớ dốc sức đi kiếm tiền còn hơn. Trợ lý vừa gửi hình mới của người mẫu, tớ đi rửa mắt đây, tối tìm cậu sau nha.”
Cuộc điện thoại vội vã kết thúc, Lê Đông bất đắc dĩ nghe tiếng tút tút. Cô cúp máy, ấn thoát ra khỏi khung chat với Thẩm Sơ Mạn, thứ đầu tiên đập vào mắt cô là hình đại diện hình con chó Golden ghim ở đầu danh sách.
Nhớ lại chuyện tối qua có người mơ mơ hồ hồ nói mấy lời bậy bạ kia, lỗ tai Lê Đông đỏ lên, bút chì trong tay xẹt qua trang giấy.
Người không biết cách nói chuyện như cô từ nhỏ đã thích ghi lại tâm trạng của mình bằng giấy vẽ. Từ khi học y đến khi theo nghề, cô đã vẽ kết cấu cơ quan cơ thể con người hơn mười năm nên dù chưa từng học vẽ nhưng kỹ năng vẽ lại rất tốt.
Bàn tay lơ đãng vẽ vời nhưng đầu óc không tự chủ được mà tua về cảnh tượng tối hôm qua. Từ việc tặng cho cô một cây kẹo mút đến việc bắt cô chịu trách nhiệm và còn tùy tiện gọi cô là ‘cục cưng’ nữa chứ.
Ỷ vào việc Lê Đông nhường nhịn anh hết lần này đến lần khác, gần đây Kỳ Hạ Cảnh càng ngày càng không biết đủ là gì.
Điện thoại rung lên, có người nhắn tin cho Lê Đông. Cô dừng bút, quay đầu nhìn mới phát hiện là người bạn mới kết bạn tối qua gửi cho cô một tấm hình.
Khi người này gửi yêu cầu kết bạn đã ghi chú là bạn học chung lớp hồi cấp 3, đến sáng nay vẫn không chào hỏi hay tự giới thiệu bản thân.
Lê Đông thuận tay ấn mở khung chat nhưng khi nhìn thấy người và cảnh vật bên trong khung hình, đầu ngón tay của cô cứng đơ dừng trên màn hình, vẻ mặt cứng đờ.
Đầu bút gãy đôi, phát ra tiếng ‘rắc’ rất nhỏ.
Dù đã qua mười năm nhưng Lê Đông nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng ra từng ngóc ngách trong ảnh chụp. Lớn như ánh mặt trời chiếu qua khung cửa sổ trong phòng học, nhỏ đến nụ cười ngượng ngùng bên môi người thiếu nữ.
Như thể sợ chưa đủ, bạn học cũ để hình đại diện hoạt hình lại nhắn thêm một câu: “Lớp trưởng, cậu còn nhớ bức ảnh này không?”
“Đông Đông, sao từ chiều đến giờ con cứ lơ đãng không để ý gì cả thế?” Người ra người vào trong ga tàu ồn ào náo nhiệt. Bên ngoài trạm kiểm soát an ninh, khách du lịch và người ra ngoài làm việc, ai cũng vội vội vàng vàng, tay xách nách mang bao to bao nhỏ.
Chu Hồng Diễm bất mãn, kề bên tai cô hỏi: “Ba con vừa nói chuyện với con đó, sao con không ừ hử gì hết vậy?”
Lê Đông lập tức hoàn hồn, quay đầu nhìn ba cô đang đứng ở bên ngoài, vội vã bước về: Xin lỗi ba, ban nãy con không cẩn thận thất thần một lát.
Tính cả Kỳ Hạ Cảnh, bốn người đang đứng ở trước cổng kiểm soát an ninh chào tạm biệt, đứng cách đó mấy mét là nhân viên Kỳ Hạ Cảnh phái đến đón hai vợ chồng.
“Làm việc cũng phải chú ý nghỉ ngơi.” Lê Minh Cường thương con gái vất vả, ánh mắt nặng nề nhìn nhân viên tiếp đón đứng cách đó không xa, nhíu mày hỏi cô: “Những người đó cũng là do bác sĩ Hạ gọi đến à?” Người nhà đưa đón không được đi qua cổng kiểm soát, Kỳ Hạ Cảnh lo hai vợ chồng không tiện xách hành lý nên đã nhờ nhân viên trong phòng VIP ra nghênh đón.
Lê Đông cũng mới biết từ năm phút trước, đối diện với ánh mắt không giận mà uy của ba, cô bỗng chột dạ, rũ mắt gật đầu.
Hồi lâu sau, Lê Minh Cường mới hỏi: “Con thích cậu ta không?”
Lần này Lê Đông không còn do dự nữa: “Dạ thích.”
Hai ba con khá kiệm lời, còn Kỳ Hạ Cảnh ở một bên đang quay lưng về phía bọn họ, đưa danh thiếp trong tay cho Chu Hồng Diễm, lời ít ý nhiều nói: “Đây là đàn anh trong trường đại học của cháu, có tiếng trong ngành tim nội lâm sàng. Nửa tháng sau anh ấy sẽ về nước, đến thành phố H tiện đường đến thăm hỏi cô và chú luôn. Đến lúc đó dì có việc gì cứ việc hỏi anh ấy.” Người đàn ông im lặng sắp xếp mọi thứ và khẽ gật đầu với nhân viên tiếp tân đứng ở đằng xa. Sau đó anh nhẹ nhàng nói một câu: “Sau khi đến trạm tàu, nhân viên tiếp tân sẽ tiễn dì và chú ra ngoài, tài xế đã chờ sẵn.”
Chu Hồng Diễm càng nghe, tâm tình càng rối ren.
Xét về cẩn thận và chu đáo, thanh niên tương lai sáng lạn trước mắt đã đạt đến ngưỡng khiến ai ai cũng hài lòng, không ai không rung động trước anh.
Nhưng nghĩ đến chuyện con gái gặp phải mười năm trước và gút mắc giữa gia đình Kỳ Hạ Cảnh và Lê Viện, Chu Hồng Diễm vẫn còn oán giận.
Kỳ Hạ Cảnh nói anh đã rời khỏi nhà họ Kỳ nhưng Chu Hồng Diễm vẫn khó mà bình tĩnh như không khi đối diện với anh.
Bà ấy không nhận danh thiếp cũng không đành lòng nói lời khó nghe, chỉ có thể khách sáo nói: “Cảm ơn ý tốt của cháu nhưng chúng ta không nên...”
“Thưa dì, xin dì cho chúng cháu một cơ hội.” Ánh sáng lạnh lẽo từ đèn trắng chiếu lên bờ vai anh, bàn tay cầm danh thiếp vẫn đưa ra, giọng nói khàn khàn xen lẫn cô đơn: “Chuyện của mười năm trước là do cháu trẻ tuổi xung động nhưng dù dì tin hay không thì quan hệ giữa cháu và A Lê thật sự không tệ như lời đồn.”
“Cô ấy thích cháu và cháu chỉ muốn cho cô ấy những thứ tốt nhất. Không hơn không kém.”
Nếu không phải anh chính miệng thừa nhận thì Chu Hồng Diễm sẽ không bao giờ tin, người đàn ông thành khẩn hạ mình trước mặt bà ấy là Kỳ Hạ Cảnh thiên chi kiêu tử xuất thân từ hào môn trong ký ức của bà ấy.
Trên gương mặt người đàn ông không còn nụ cười hoàn mỹ, anh rũ mắt đối diện với đôi mắt lãnh đạm của Chu Hồng Diễm, khóe môi là nụ cười gượng gạo: “Chúng cháu đã phải trả giá bằng mười năm xa cách.”
“Tội phạm vẫn có cơ hội cải tạo, cho dù cháu có phạm phải tội lỗi không thể tha thứ thì dì cũng không thể trực tiếp phán tử hình cho cháu, đúng không?”
Thời thế thật sự có thể làm thay đổi rất nhiều thứ, nhìn hai người trẻ tuổi đã trưởng thành, có sự nghiệp riêng, Chu Hồng Diễm không nghĩ ra được lời nào phản bác.
Bà ấy không cau mày nữa mà nhướng mày hắng giọng nói: “Cháu nói với dì làm gì? Chẳng lẽ dì nói không thì cháu sẽ không theo đuổi nữa?” Kỳ Hạ Cảnh nghe bà ấy nói thế thì hơi khựng lại, môi mỏng khẽ cong lên, đôi mắt hoa đào bày tỏ sự trịnh trọng: “Sẽ không nhưng cháu biết A Lê sẽ quan tâm đến thái độ của dì và chú. Cháu không muốn khiến cô ấy khó xử.”
Sau khi nhìn thấy gương mặt giãn ra của Chu Hồng Diễm, Kỳ Hạ Cảnh khẽ cúi người, nhét danh thiếp vào trong tay bà ấy, nhỏ giọng nói giữa quan cảnh ồn ào náo nhiệt: “Sau khi gặp lại nhau, không khi nào cháu không nhớ, không khi nào không hối hận. Mười năm nay Lê Đông đã sống như thế nào, có ai bắt nạt cô ấy không, có lén lút khóc lóc lúc nửa đêm không.”
Sợ Lê Đông nghĩ nhiều nên có vài lời Kỳ Hạ Cảnh không nói cho cô nghe nhưng có thể biểu đạt trước mặt Chu Hồng Diễm: “Cháu biết Lê Đông ở một mình cũng có thể sống tốt nhưng cháu không thể buông tay cô ấy.”
Lê Đông rời xa Kỳ Hạ Cảnh, có lẽ cuộc đời cô sẽ càng thuận lợi hơn.
Nhưng Kỳ Hạ Cảnh không có Lê Đông, cuộc đời chỉ có thể kết thúc trong tiếc nuối.
Mắt thấy hai ba con Lê Đông đã nói chuyện xong và đi tới, Kỳ Hạ Cảnh đứng thẳng người, mỉm cười dịu dàng: “Còn những việc cháu làm, dì cứ xem như cháu đang tự an ủi lương tâm của mình.”
Sau đó, người đàn ông quay người đi về phía Lê Đông, đồng thời ra hiệu cho nhân viên lễ tân quay đây xách hành lý.
Chu Hồng Diễm đứng bên cạnh chú ý đến động tác của anh. Sợ Lê Đông bị người ta đụng vào, Kỳ Hạ Cảnh luôn đứng bên phải nơi có nhiều người. Lúc nghe cô nói chuyện, anh sẽ bất giác nghiêng người sang một bên, tuy ít nói nhưng ánh mắt vẫn luôn dán trên người Lê Đông.
“Đi vào cổng kiểm soát thôi.” Lê Minh Cường tạm biệt con gái xong thì đi về phía vợ, thấy Chu Hồng Diễm còn nhìn chằm chằm hai người đứng cách đó không xa thì hỏi bà ấy: “Sao thế?”
Chu Hồng Diễm lắc đầu, cúi xuống nhìn danh thiếp Kỳ Hạ Cảnh đưa.
Ngoại trừ phương thức liên lạc với bác sĩ ở mặt trước ra thì mặt sau danh thiếp còn có số điện thoại có số đuôi là 1222 và nét chữ cứng cáp.
Cảm ơn dì rất nhiều.
Chu Hồng Diễm cất danh thiếp đi, nhìn về phía cách đó không xa và thấy nụ cười tươi tắn mà bà ấy chưa bao giờ nhìn thấy trên mặt Lê Đông.
“Lão Lê à.” Giọng nói người phụ nữ rối rắm: “Có phải lúc trước chúng ta quá khắt khe với Đông Đông không?”
Nhìn ba mẹ mình bước vào phòng VIP. Sau đó, giữa dòng người tấp nập, Lê Đông quay người nhìn về phía người đã thay cô sắp xếp vẹn toàn mọi thứ - Kỳ Hạ Cảnh.
Cô đưa tay nắm lấy ống tay áo của người đàn ông, nhỏ giọng nói: “Vất vả cho anh quá.”
Bàn tay nắm tay áo bị người ta bắt lại, đáy mắt Kỳ Hạ Cảnh đong đầy ý cười, cong môi hỏi lại: “Bác sĩ Lê nói việc nào là vất vả thế? Lái xe đưa rước hay là lấy lòng mẹ vợ tương lai.” Lê Đông không hiểu sao người đàn ông này lại có thể nói mấy lời tán tỉnh một cách lưu loát như thế? Cô rút tay về, ngượng ngùng vặn nắp chai nước, nhìn đi nơi khác: “... Cả hai.”
Cô không phản bác xưng hô mẹ vợ của anh.
Lời còn chưa dứt thì bàn tay khớp xương mảnh khảnh của anh đaz nâng lên, dừng trên môi dưới của Lê Đông. Hình như anh nhớ ra điều gì đó, thế là anh cúi người, cong môi, chậm rãi nói: “Hửm? Cục cưng?” Đầu ngón tay lạnh lẽo của người đàn ông bị nước trên môi cô làm ướt, thậm chí còn mạnh mẽ ấn lên chỗ răng nanh cắn.
Động tác đơn giản như thế lại bị Kỳ Hạ Cảnh làm cho mờ ám.
Lê Đông lại không rảnh hưởng thụ.
Khi gương mặt anh tuấn của Kỳ Hạ Cảnh phóng đại trước mắt mình, cảm giác sợ hãi quen thuộc ùn ùn kéo đến, thậm chí còn vì bên cạnh toàn là người nên cô có cảm giác ánh mắt của mọi người nhìn cô chằm chặp.
Cơ thể không tự chủ được cứng đờ.
Kỳ Hạ Cảnh cảm nhận được sự căng thẳng của cô, bàn tay dừng lại, nặng nề hỏi cô: “Em ghét à?”
Lê Đồng ngước mắt nhìn đoàn người vẫn đang vội vã, có rất ít người nhìn qua, lắc đầu nhẹ giọng nói: “Ở đây toàn là người.”
Dứt lời, bàn tay chạm vào môi cô của người đàn ông dời qua má trái của cô và cuối cùng dừng bên tai Lê Đông. Ngón trỏ thon dài vén những sợi tóc lòa xòa trên trán cô, giọng nói khàn khàn như dỗ dành cô: “Vậy chúng ta đến nơi không có người nhé?”
Lỗ tai Lê Đông đỏ lên, cô mím môi không nói gì. Bàn tay phải bị Kỳ Hạ Cảnh nắm không giằng ra, không lên tiếng xem như là đồng ý.
Không biết là vô tình hay là cố ý, chiếc Porsche của Kỳ Hạ Cảnh đậu ở góc trong cùng phía Nam, người ra người vào trong bãi giữ xe nhưng chỉ thi thoảng mới có vài ba người đi ngang qua chỗ đó.
Người đàn ông bình tĩnh mở cửa xe cho cô, đợi đến khi Lê Đông yên vị ở ghế phụ lái, anh lại cúi người thắt dây an toàn cho cô.
Dù chỗ ngồi có rộng đến đâu thì hai người chen lấn vẫn có chút chật chội. Khoảng cách gần gũi khiến hơi thở của hai người quyện vào nhau, mùi gỗ mun và mùi hoa cúc nhẹ nhàng tràn ngập trong không gian chật hẹp tạo ra bầu không khí mập mờ.
Sau lưng Lê Đông tựa sát vào thành ghế, dù có quay chỗ nào cũng chỉ nhìn thấy ánh mắt của Kỳ Hạ Cảnh, hai bàn tay cô bối rối đặt lên đùi mình, cứ siết chặt rồi lại thả lỏng.
Vừa nghe thấy tiếng dây an toàn tra vào chốt, Kỳ Hạ Cảnh bình tĩnh quay đầu nhìn cô. Lúc Lê Đông đang nín thở, ánh mắt anh dừng trên đôi môi cô, giọng nói trầm khàn mang theo chút lưu manh: “Tiếp tục?” Nhìn thấy sự do dự trong đôi mắt cô, Kỳ Hạ Cảnh nhướng mi nói: “Ghét thì cứ nói là ghét đi.”