Hôn Đông

Chương 59




“Cục cưng à, tớ qua chỗ cậu rồi bọn mình đi ăn trưa được không?”

Giọng nói ngọt ngào của Thẩm Sơ Mạn vang lên lanh lảnh trong ống nghe, khiến tâm trạng người nghe cũng vui lây: “Tuần này công việc ở phòng làm việc bận chết đi được, suốt mấy hôm nay giờ tớ mới được nghỉ một chút.”

Còn một lát nữa mới bắt đầu giờ làm việc buổi sáng, Lê Đông để ống nghe y tế xuống mặt bàn, nhướng mày, ôn tồn hỏi: “Cậu muốn đi ăn ở đâu? Tớ bao.”

Thẩm Sơ Mạn trầm ngâm một lát, quả quyết nói: “Vậy ăn ở căng tin của bọn cậu đi, Từ Lãm suốt ngày khoe khoang chỗ đó với tớ.”

“Được thôi.” Lê Đông cười đồng ý, sau đó dường như lại nhớ ra chuyện gì đó, cô nói tiếp: “Có điều, chắc là sẽ có thêm một người nữa đi ăn cùng với bọn mình đấy… Cậu có còn nhớ Đặng Giai Oánh không? Bạn học cấp ba của bọn mình ấy.”

Mấy ngày nay, ngày nào Đặng Giai Oánh cũng chạy tới bệnh viện, dù bận đến đâu cũng không quên rủ Lê Đông đi ăn trưa. Nếu Thẩm Sơ Mạn muốn đi ăn chỗ khác thì không sao nhưng nếu tới căng tin của bệnh viện để ăn thì thực sự không tiện tránh mặt Đặng Giai Oánh.

“Có phải là con bé học cùng cấp hai với cậu phải không?” Thẩm Sơ Mạn vẫn còn nhớ mang máng, giọng cô ấy có vẻ xem thường đối phương: “Cô ta tới rủ cậu ăn cơm làm gì vậy? Có việc gì muốn nhờ vả cậu à?”

“Vì chuyện của Thịnh Huệ. Đặng Giai Oánh đang làm việc cho quỹ phi lợi nhuận của nhà họ Kỳ.”

“Nếu cô ta muốn đi cùng thì cũng được thôi nhưng tốt nhất là đừng có chọc tớ.” Thẩm Sơ Mạn “hừ” khẽ một tiếng, sau đó không nhịn được khoe với Lê Đông: “Đợi phòng làm việc của tớ sửa xong, cưng nhất định phải tới đó xem thử, nó cực kỳ đẳng cấp luôn đấy!”

“Được thôi.” Lê Đông thấy cô bạn thân vui vẻ như vậy, từ tận đáy lòng, cô cũng thấy mừng thay cho cô ấy: “Nếu cậu cần giúp gì thì nhất định phải nói cho tớ biết nhé.”

“Tớ biết rồi nè, bác sĩ Lê của chúng ta mau đi làm việc đi.”

Sau khi cúp điện thoại, Lê Đông thấy cũng đã sát giờ làm nên cầm sổ đi tham gia cuộc họp buổi sáng, lúc cô tới thì đã có không ít đồng nghiệp có mặt.

Gần như ngay khi cô bước vào phòng, người đàn ông đang ngồi uể oải ở hàng ghế đầu tiên lập tức xoay người lại nhìn, đầu ngón tay thon dài linh hoạt xoay chiếc bút máy màu đen vàng, ánh mắt càn rỡ mà tùy ý, không hề mảy may che giấu, bên môi còn nở nụ cười đầy mờ ám với cô.

Nhớ tới cuộc nói chuyện của hai người sáng nay, Lê Đông ngồi hàng ghế sau yên lặng cúi mặt xuống, vành tai bất giác nóng bừng.

Cuộc họp chỉ kéo dài nửa tiếng là xong, Lê Đông đứng ngoài hành lang gọi mấy sinh viên đi lâm sàng mà cô phụ trách tới, hỏi han cặn kẽ tình hình của bệnh nhân mấy hôm nay.

Sự cẩn thận, tỉ mỉ của cô khi làm việc khiến đám sinh viên đi lâm sàng không hề dám lười biếng, vô cùng nghiêm chỉnh trả lời từng câu hỏi của cô.

Thỉnh thoảng trên hành lang vẫn có bác sĩ đi ngang qua, tiếng người nói chuyện và tiếng bước chân hòa lẫn vào với nhau nên Lê Đông không phát hiện ra Kỳ Hạ Cảnh đang đứng sau lưng mình.

Cậu bác sĩ thực tập mới tới nói năng quanh co, không trả lời được vấn đề, Lê Đông cúi đầu, cau mày xem nhật ký phẫu thuật của bệnh nhân, đang định hỏi tiếp về vấn đề tiêu mủ thì ngón tay cô đột nhiên bị người ta nhẹ nhàng cầm lấy.

Mùi hương ô mộc trầm hương quen thuộc lùa vào trong mũi.

Trong hành lang bệnh viện người qua kẻ lại, bàn tay lành lạnh với những khớp xương rõ ràng của người đàn ông nhẹ nhàng, linh hoạt móc lấy ngón út bàn tay phải của Lê Đông rồi từ từ luồn vào trong khe hở bàn tay cô, đầu ngón tay vuốt ve mu bàn tay cô đầy mờ ám, làm cô thấy hơi ngứa.

Có một vật gì đó hình cầu, khá cứng, với lớp vỏ bên ngoài bọc bằng nilon mát lạnh được nhét vào trong lòng bàn tay cô.

Lê Đông sững người, bất giác muốn quay người lại.

“Đừng ngoái đầu lại.”

Bên tai cô vang lên giọng nói trầm ấm, khàn khàn của Kỳ Hạ Cảnh, anh cố ý thì thầm với cô bằng âm lượng chỉ đủ để hai người nghe, tóc mai của hai người chạm vào nhau đầy thân mật và lưu luyến.

Giây tiếp theo, ngón tay thon dài của anh rút ra khỏi lòng bàn tay cô, chỉ để lại vật thể hình cầu nho nhỏ ở đó.

Chuyện chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi, cậu bác sĩ thực tập vẫn còn đang lắp bắp, trong khi anh thì đã sải đôi chân dài rời đi, haỉ tay đút vào túi áo, bóng lưng hết sức cao ráo.

Cứ như thể vừa rồi chẳng hề xảy ra chuyện gì cả.

Tay phải của cô vẫn nằm nguyên trong túi, cho tới khi nói chuyện xong với cậu bác sĩ thực tập, Lê Đông mới móc cây kẹo mút ra, cúi đầu nhìn hình vẽ bầu trời sao in trên lớp vỏ của cây kẹo.

Trên đường quay về văn phòng, cô nhận được tin nhắn của Kỳ Hạ Cảnh.

QXJ: Giờ bác sĩ Lê đã nghĩ ra đêm nay muốn nghe gì chưa?

Lê Đông chỉ đọc tin nhắn thôi đã có thể tưởng tượng ra giọng điệu đủng đỉnh của Kỳ Hạ Cảnh khi nói chuyện và nụ cười biếng nhác, xấu xa nở trên môi anh ánh lên vẻ hài lòng vì vừa làm chuyện xấu trót lọt.

Cô có lòng tốt quan tâm anh, vậy mà người nào đó lại cố ý xuyên tạc.

Lê Đông thoáng dừng bước, mím môi, gõ chữ trả lời: “Em đang bận làm việc, không nghĩ gì hết.”

Kỳ Hạ Cảnh nhắn lại ngay: “Không vội.”

“Đêm dài đằng đẵng, anh luôn sẵn sàng chờ đợi yêu cầu của bác sĩ Lê.”

Lê Đông phát hiện ra, mỗi lần Kỳ Hạ Cảnh trêu ghẹo cô, anh luôn thích gọi cô là “bác sĩ Lê”, mỗi lần gọi đều rất thong thả, ngân nga.

Cô chẳng bao giờ đấu khẩu thắng được Kỳ Hạ Cảnh, nể tình ngày mai anh sẽ đưa ba mẹ cô ra ga, cô nửa hờn dỗi, nửa lạnh nhạt nhắn lại hai chữ “cảm ơn”.

Lớp giấy bọc cây kẹo đã bị cô ủ nóng, Lê Đông xé nó ra, đang định đút que kẹo vào miệng, cắn nát nó, Luvevaland chấm co, bổ sung đường cho cơ thể thì chiếc điện thoại đang cầm trong tay lại rung lên một lần nữa.

QXJ: Mà kẹo que không phải tặng không đâu nhé, bác sĩ Lê nhớ tặng quà đáp lễ.

“Ôi trời ạ, tôi không nhìn lầm chứ, người ngoài cửa đúng là Thẩm Sơ Mạn thật sao? Đó là bạn học cấp ba của cô à Lê Đông?”

Ca khám bệnh buổi sáng sắp kết thúc, đã gần nửa tiếng rồi không có bệnh nhân, Dương Lệ đánh mắt nhìn ra ngoài hành lang rồi quay lại nói: “Cô không biết cô ấy giỏi cỡ nào à? Phần lớn các ngôi sao nữ trong giới giải trí đều tranh nhau muốn cô ấy làm stylist cho mình đấy!”

Hồi du học ở nước F, Thẩm Sơ Mạn học chuyên ngành thiết kế thời trang, sau khi tốt nghiệp thì làm việc trong các ekip quốc tế mấy năm nhưng cô ấy không thỏa mãn khi chỉ làm stylist đơn thuần nên quyết định về nước tự làm một mình, xây dựng thương hiệu cá nhân riêng.

Lê Đông đang xem phim chụp lồng ngực của bệnh nhân nên không tập trung, chỉ tay vào một chỗ rồi hỏi: “Cô nghĩ chỗ này có phải là phổi bị ứ nước không?”

“Bảo bệnh nhân này đi siêu âm màu đi.” Dương Lệ gật đầu, sau đó nghĩ ra chuyện gì đó, đột nhiên mở to hai mắt: “Cô, Thẩm Sơ Mạn với Từ Lãm, bác sĩ Kỳ, à còn cả chúa bắt chước Đặng Giai Oánh nữa.”

“Các cô tính họp mặt bạn cấp ba ở bệnh viện này đấy à?”

Lúc này, Thẩm Sơ Mạn, người vừa bị nghi ngờ là tới bệnh viện để họp lớp, đang khoanh hai tay, đi đôi giày cao gót gót nhọn, đứng nhìn Đặng Giai Oánh từ trên cao xuống, không thèm giấu giếm sự xem thường trong ánh mắt của bản thân.

Thấy Thẩm Sơ Mạn ở đây, ban đầu Đặng Giai Oánh hơi sững sờ nhưng sau đó cô ta lại lập tức trưng ra nụ cười hoàn hảo: “Sơ Mạn, cô cũng tới đây chờ Đông Đông à?”

“Sơ Mạn? Đông Đông?”

“Ở trước mặt tôi thì bớt giả vờ giả vịt đi.” Thẩm Sơ Mạn nghe thấy xưng hô thân mật như vậy bèn cười khẩy, chẳng buồn khách sáo ngoài mặt với cô ta, khuôn mặt được trang điểm xinh đẹp tự toát lên khí thế.

“Đặng Giai Oánh, trong số những người hồi cấp ba chuyền tay nhau đọc và thảo luận về bức ảnh chụp trộm cũng có cả cô có phải không?”

Nụ cười cứng đờ lại trên môi Đặng Giai Oánh, cô ta im lặng một lúc lâu mới nói: “Hồi đó còn nhỏ, không hiểu chuyện nên tôi mới hùa theo mọi người, với lại chẳng phải hiện tại Lê Đông và Kỳ Hạ Cảnh vẫn đang tốt đẹp cả sao, các bạn học đều rất hâm mộ họ khi nhắc tới chuyện này.”

“Hâm mộ hả? Thế thì nhường cái phúc bị cả trường tung tin đồn nhảm ấy lại cho cô đấy, cô có chịu không?”

Thẩm Sơ Mạn được nuông chiều từ nhỏ, tính cách vốn coi trời bằng vung, yêu ghét rõ ràng, Luvevaland chấm co, cô ấy cau mày đang định mắng chửi người thì chợt nghe có người ở trong văn phòng đằng sau lưng đi ra ngoài.

“Với điều kiện của cô, muốn đóng giả làm một cô nàng ngây thơ, vô tội thì còn thiếu nhiều yếu tố lắm.” Thẩm Sơ Mạn lạnh lùng bỏ lại một câu rồi giẫm trên đôi giày gót nhọn, xoay người lại, biểu cảm u ám lập tức trở nên tươi tắn, xinh đẹp.

Lê Đông và Thẩm Sơ Mạn chẳng quan tâm tới những cái ngoái đầu nhìn của mọi người xung quanh, đã mấy ngày rồi hai người không gặp nhau, vừa gặp mặt là hai người lập tức ôm chầm lấy đối phương, Thẩm Sơ Mạn ngẩng khuôn mặt nhỏ lên cười hì hì: “Sao giờ cậu mới tan làm? Tớ chờ cậu lâu lắm rồi.”

Lê Đông nhướng mày, mỉm cười, xoa đầu cô ấy, đưa túi thuốc bổ trên tay cho cô ấy rồi nói khẽ: “Lần trước cậu bảo tay chân bị lạnh, nhớ uống cái này nhé.”

Sau đó, cô gật đầu chào Đặng Giai Oánh, nói bằng giọng điệu công việc: “Cô đợi lâu rồi phải không? Cô có muốn đi ăn chung luôn không?”

Đặng Giai Oánh thấy hai người họ vô cùng thân thiết, nụ cười của cô ta cứng lại: “Có.”

Ba người nhanh chóng đi ra cửa, Thẩm Sơ Mạn đột nhiên nhìn chằm chằm vào Lê Đông, hàng mày xinh đẹp từ từ nhíu lại, mãi một lúc sau cô ấy mới thắc mắc hỏi: “Sao môi cậu lại bị sưng vậy?”

Trước ánh mắt nghiền ngẫm của cô bạn thân, Lê Đông im lặng đánh mắt nhìn đi chỗ khác.

Thẩm Sơ Mạn vừa cười gằn thành tiếng thì sau lưng ba người vang lên tiếng chào hỏi của Từ Lãm, đứng đằng sau Từ Lãm là Kỳ Hạ Cảnh đang đút hai tay vào túi.

Từ Lãm cúi người, mỉm cười nhìn Thẩm Sơ Mạn: “Sao hôm nay tự nhiên em lại tới…”

“Tạm thời đừng nói chuyện với em.” Thẩm Sơ Mạn đảo mắt nhìn Kỳ Hạ Cảnh, đưa tay ngăn khuôn mặt Từ Lãm đang áp tới gần lại, nét mặt không chút thay đổi nói:

“Hiện tại em đang căm hận tất cả những gã đàn ông biết thở.”

“...?”

Mỗi bàn ăn trong căng tin của bệnh viện có thể ngồi được sáu người, mỗi bên ba người. Thẩm Sơ Mạn gọi món xong lập tức kéo Lê Đông ngồi xuống, sau đó trừng mắt nhìn Kỳ Hạ Cảnh ung dung ngồi xuống chiếc ghế còn lại bên cạnh Lê Đông.

Từ Lãm bị bỏ rơi, không còn cách nào khác đành ngồi cùng một phía với Đặng Giai Oánh, cách ra một chiếc ghế trống.

Lúc Thẩm Sơ Mạn không có ở đây, lần nào bốn người ăn cơm với nhau cũng là Đặng Giai Oánh nói, Lê Đông im lặng không nói gì, Kỳ Hạ Cảnh không buồn tiếp chuyện, chỉ có Từ Lãm thỉnh thoảng lịch sự đáp vài câu.

Còn hiện giờ, Đặng Giai Oánh hoàn toàn không chen lời nổi.

Thẩm Sơ Mạn không tiện nổi cáu với Kỳ Hạ Cảnh ngay trước mặt Lê Đông nên rất tự nhiên trút hết bực bội lên người Từ Lãm, câu nào câu nấy ẩn giấu đầy kim nhọn.

Từ Lãm vẫn luôn nhếch môi cười, thỉnh thoảng lại trêu Thẩm Sơ Mạn tính tình tiểu thư, thích thú khi thấy Thẩm Sơ Mạn tức xù lông.

Lê Đông ăn cơm, không tỏ thái độ gì ra mặt, thực ra bàn tay trái để dưới gầm bàn của cô đã bị Kỳ Hạ Cảnh cầm lấy, cẩn thận thưởng thức đi thưởng thức lại nhiều lần.

Nụ hôn ngày hôm qua như thể một lần phá giới. Hiện tại, bất kể Kỳ Hạ Cảnh làm gì, Lê Đông đều cảm thấy anh có ý đồ xấu.

Chẳng hạn như lúc này, bàn tay phải của người đàn ông đang thong thả bóp ngón tay của cô, tay trái lười biếng để trên mặt bàn, cầm đũa gắp thức ăn vô cùng thành thạo.

Lê Đông chợt nhớ lại hồi tay phải Kỳ Hạ Cảnh bị thương, lúc đó anh dùng tay trái cầm thìa, tay run run, cô chợt nghĩ ra, khẽ nói:

“Rõ ràng là anh có thể ăn cơm bằng tay trái.”

“Ừm.”

Người nào đó nói dối còn không biết xấu hổ, trầm giọng “ừm” một tiếng, giữ bàn tay cô đang định rút ra lại, cúi người nghiêng đầu, cánh môi mỏng kề sát vào tai Lê Đông, khẽ nói bằng chất giọng lười biếng, xấu xa ngầm:

“Khi một người đàn ông có ý đồ xấu thì toàn thân anh ta có thể tàn phế bất kể lúc nào.”

Lê Đông kinh ngạc trước thái độ thản nhiên của đối phương, không nhịn được thì thầm đáp lại: “Kỳ Hạ Cảnh, em phát hiện ra hình như anh hơi bị vô lại đấy.”

“Ừm, em học được cách mắng anh rồi, không tồi.”

Kỳ Hạ Cảnh bị mắng, chẳng những không giận mà còn cười, nụ cười cưng chiều trên môi anh khiến trái tim Lê Đông hẫng mất một nhịp: “Em đã ăn cây kẹo anh cho em chưa?”

Đối diện với đôi mắt hoa đào đầy ẩn ý sâu xa của người đàn ông, Lê Đông hiểu ngay anh muốn nhắc tới chuyện quà đáp lễ, Luvevaland chấm co, cô đang định lên tiếng thì điện thoại di động trong túi đột nhiên rung lên.

“Lê Đông, giờ cô có đang ở bệnh viện không? Vùng ngoại ô phía nam có người vừa cố ý gây ra một vụ nổ, rất đông cảnh sát thuộc đại đội cảnh sát hình sự bị thương, cô nhanh nhanh đi cấp cứu cho họ đi!”

Giọng nói nặng nề và sốt ruột của bác sĩ Vương vang lên, Lê Đông thấy hai người còn lại cũng đều nhận được cuộc gọi, biểu cảm của cả ba đều hết sức nghiêm túc.

Lê Đông quay đầu qua nhìn Thẩm Sơ Mạn: “Mạn Mạn...”

“Cậu bận việc thì mau đi đi.” Thẩm Sơ Mạn vội giục Lê Đông đi: “Bao giờ xong việc nhớ gọi điện cho tớ.”

“Ừ.”

Tiếng còi xe cứu thương loáng thoáng vọng tới từ đằng xa, ba người chạy vội tới phòng cấp cứu, trông thấy lực lượng cảnh sát đã phong tỏa nơi này, liên tục có cảnh sát bị thương nặng được chuyển từ cáng cứu thương xuống.

Bác sĩ chủ nhiệm của các khoa đã vào chỗ, các nhân viên y tế không hề rối loạn, làm việc với hiệu suất rất cao, Lê Đông nhanh chóng được phân tới một bàn mổ làm trợ lý.

Trước khi vào phòng mổ, chủ nhiệm Lưu nghiêm mặt dặn dò mọi người, vụ nổ lần này xảy ra khi đang tiến hành giao dịch thuốc phiện, đội cảnh sát hình sự và chống ma túy đã mai phục sẵn ở đó, bọn buôn lậu thuốc phiện phát hiện ra bọn chúng đã bị lộ, rơi vào bước đường cùng, bọn chúng chó cùng rứt giậu, thà hy sinh các anh em cũng phải bắt các đồng chí cảnh sát nhân dân chôn thây nơi biển lửa cùng với chúng.

Chuyện này hết sức nghiêm trọng, không được phép tiết lộ bất kỳ thông tin gì về người bệnh và tình hình sức khỏe của người bệnh ra ngoài bệnh viện.

Lúc Lê Đông tiếp nhận bệnh nhân, người này đã hấp hối, diện tích bị bỏng ước chừng khoảng trên tám mươi phần trăm, đồng thời còn bị chấn thương phổi và xuất huyết dưới màng cứng của não.

Sau bảy tiếng đồng hồ cấp cứu, dù cho cuối cùng cũng may mắn cứu sống được người bệnh nhưng tất cả mọi người đều không sao cười nổi.

Người chiến sĩ công an vừa chiến thắng thần chết này chỉ vừa mới tốt nghiệp đại học chưa được bao lâu, Luvevaland chấm co, hai mươi tư tuổi, đương độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời, dù cho may mắn sống sót nhưng với số tiền thuốc men những hơn một triệu tệ và những đau đớn sau này bệnh nhân phải chịu đựng trong quá trình điều trị sẹo bỏng, những người đang có mặt ở đây đều cảm thấy nặng nề không thở nổi.