Kỳ Hạ Cảnh bấm mở di động đồng hồ đếm ngược, chỉnh đúng thời gian sau đó nghiêng đầu trực tiếp đưa ra lời mời: “Tối nay lúc 7h, nhà hát có biểu diễn The Phantom of the Opera, em có muốn cùng đi không?”
Giọng điệu của anh hơi dừng lại, đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông nhìn chằm chằm vào mắt của Lê Đông, ngang ngược vô lý mà nói: “Em không nói gì, vậy anh sẽ coi như là đồng ý.”
Dứt lời thì đồng hồ đếm ngược chỉ còn mười giây, giữa những ánh nhìn khác lạ xung quanh, Lê Đông cảm thấy hai tai mình nóng bừng, cô hoàn toàn không định từ chối mà chỉ mong sao cho thời gian có thể trôi nhanh một chút.
Đếm ngược kết thúc, tiếng chuông vang lên.
“Vậy thì tan làm anh sẽ tới đón em.”
Từ đầu đến cuối Kỳ Hạ Cảnh đều không cho cơ hội để do dự, anh chậm rãi cất điện thoại đi, nhướng mày nhìn hai người đối diện ra hiệu cho họ có thể tiếp tục quay phim.
Sau khi đạt được mục đích, Kỳ Hạ Cảnh xoay người rời đi, nhưng ống tay áo lại đột nhiên bị nắm lấy, anh quay đầu lại thấy hai má Lê Đông đỏ lên một cách đáng ngờ: “Có thể quay về nhà trước được không?” Lê Đông bị ánh mắt chăm chú của người đàn ông nhìn tới mà không dám ngẩng đầu, giọng nói nhẹ nhàng: “Em muốn thay đồ.”
Lần đầu tiên ra ngoài một mình với Kỳ Hạ Cảnh, cô không muốn cả người toàn mùi thuốc khử trùng.
Ý cười trong đáy mắt của Kỳ Hạ Cảnh càng sâu, anh giơ tay khẽ xoa đầu cô: “Được, tan làm đứng ở cửa bệnh viện chờ anh.”
Trước cửa phòng họp nhiều người qua lại, thi thoảng có bác sĩ hay y tá đi ngang qua nhìn thấy cảnh tượng này đều tấm tắc cảm thán, mãi cho đến khi Lê Đông trên đường trở lại văn phòng, cô vẫn còn nghe thấy tiếng xì xào bàn tán.
Công việc trong ngày diễn ra suôn sẻ, chỉ còn một phút nữa là tan làm, Tiểu Vu cùng quay chụp với cô nhân lúc không người mà len lén ngó tới, thấp giọng hỏi: “Chị, chốc nữa chị đi hẹn hò với phó phòng Kỳ đấy à?”
Vẻ mặt thằng nhóc như kiểu “em biết ngay mà” mà nói: “Cả chiều nay, chị cứ ngẩng đầu nhìn đồng hồ tận mười sáu lần.”
Lê Đông nghe vậy thì sửng sốt, bản thân cô cũng không biết nên mở miệng như thế nào, đột nhiên điện thoại trên mặt bàn rung lên, cô ra chỗ không người nhấc máy.
“Đông Đôngà, bây giờ con có bận không?”
“Ba con nói hai ngày nay tim không được khỏe.” Giọng nói của mẹ Chu Hồng Diễm vang lên qua điện thoại: “Vừa hay nửa năm rồi ba con không tái khám, sắp tới dành chút thời gian tới bệnh viện của bọn con kiểm tra sức khỏe thì có tiện không?”
“Được, con sẽ sắp xếp.” Sức khỏe của ba đầu năm nay trở nên suy nhược, Lê Đông nhíu mày lo lắng hỏi: “Sao đột nhiên lại đau tim thế?”
Đầu bên kia nghe vậy thì thở dài: “Còn không phải là chuyện của cô út con hay sao, mấy ngày rồi ba con chẳng ngủ ngon, cứ nhắc mãi sao cô út của con cứ phải chui vào chỗ có tiền, phải gà vào nhà giàu mới được.”
Nói xong bà ấy chẳng biết nhớ tới chuyện gì, ngược lại cảnh cáo Lê Đông: “Ba mẹ đều mong con tìm một người không tồi, nhưng quan trọng nhất vẫn phải là môn đăng hộ đối, con đừng có dính dáng gì đến mấy phú nhị đại, tới lúc gả vào thì chẳng biết bị bắt nạt như thế nào đâu.”
Lê Đông im lặng cầm điện thoại, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Mẹ, về sau đừng sắp xếp xem mắt cho con nữa.”
“Gần đây con qua lại với con trai rồi à?”
Chu Hồng Diễm lập tức vui vẻ trở lại, nhanh chóng hỏi cô: “Bao nhiêu tuổi thế, đang làm ở đâu? Tình cách thế nào, có dự tính kết hôn chưa?”
Đối diện với một laotj nghi vấn của mẹ, Lê Đông chỉ có thể trả lời câu cuối cùng: “... Con không biết nữa.”
“Nhưng con muốn thử với anh ấy xem sao.”
Cô cúp máy trong tiếng khen ngợi vui mừng của mẹ, Lê Đông thay sáng quần áo bhtg, một mình đi xuống lầu, lúc đi ngang qua gương một chiều trên cột trụ ở sảnh tầng một, khóe mắt cô thoáng nhìn thấy nụ cười khẽ nở ở trên môi của mình.
Khuôn mặt của người phụ nữ trong gương cô rất quen thuộc, nhưng Lê Đông cứ cảm thấy có cái gì đó đã lặng im mà bắt đầu thay đổi.
Để không ảnh hưởng tới công việc của nhân viên y tế, cô cố tình chọn một vị trí ở bên rìa rồi đứng đó, trong đầu hiện lên những bộ quần áo trong tủ ở nhà, cân nhắc xem bộ nào sẽ hợp để đi nghe nhạc kịch.
Hóa cảm giác mong chờ là như thế này.
Cô còn chưa kịp xem xét xem tối nay mặc gì, thì điện thoại trong túi lại kêu lên, Lê Đông mở khóa màn hình ấn mở tin nhắn, sau đó mở hai tin nhắn mà Kỳ Hạ Cảnh mới gửi.
QXJ: Tạm thời có ca phẫu thuật.
QXJ∶ Xin lỗi.
Bác sĩ ngoại khoa đột nhiên có ca phẫu thuật trước khi tan làm là điều thường thấy, Lê Đông gõ chữ trả lời ngắn gọn “Không sao đâu” rồi cất điện thoại vào túi, bình tĩnh bắt xe bus về nhà như thường lệ.
Cô còn chưa lên đến tầng bốn đã nghe thấy tiếng của Đồ Hộp truyền tới từ trong nhà của Kỳ Hạ Cảnh, đợi Lê Đông vào nhà chẳng bao lâu thì cửa phòng ngủ lại vang lên tiếng cao quen thuộc, vừa nghe đã biết Đồ Hộp lại lẻn ra ngoài rồi.
Con chó này đúng là thành tinh rồi.
Lê Đông cười lắc đầu đi mở cửa phòng ngủ, để Đồ Hộp đi vào rồi cúi người cho nó ăn thức ăn, sau đó lại vào bếp chuẩn bị đồ ăn.
Nhạc kịch bắt đầu lúc 7h, bây giờ mới hơn 5 rưỡi, nếu ca phẫu thuật sớm kết thúc có lẽ còn có thể kịp xem đoạn sau.
Động tác xắt rau của cô ngừng lại, ma xui quỷ khiến thể nào mà lại trở lại phòng ngủ, mở tủ quần áo ra, lại còn lấy ra hai bộ đồ.
Lúc đang đứng trước gương chuẩn bị thử đồ, Lê Đông bỗng nhiên sực tỉnh, bất lực cười nhạo hành động thiếu kiên nhẫn như một thiếu nữ 18 tuổi của chính mình, cô lại trở lại phòng bếp để nấu ăn.
Lúc kim đồng hồ chạy quá 7h, cô đã chia nguyên liệu nấu ăn thành từng loại, thêm chút nước vào canh mực và xương sườn đã nấu chín, xoay người ra phòng khách chơi với Đồ Hộp.
Thời gian phẫu thuật kết thúc cũng đã cách khá xa giờ hẹn, cô cũng chẳng biết mình đang kiên trì cái gì, chẳng hạn như dù có không đi xem nhạc kịch như đã hẹn thì vẫn muốn đợi Kỳ Hạ Cảnh trở về.
Rốt cuộc vào lúc 8h15p, Kỳ Hạ Cảnh mới thong thả gọi điện tới.
Chuông điện thoại vừa kêu Lê Đông đã bắt máy ngay lập tức, tốc độ nhanh đến mức khiến người đàn ông sửng sốt, sau một lúc lâu anh mới trầm giọng nói: “Anh phẫu thuật xong rồi, bây giờ đi xe về.”
“Được, đi đường cẩn thận đấy.”
Sau đó cuộc trò chuyện trở nên im lặng, hai bên đầu điện thoại hai người cũng không biết nên nói cái gì.
Những trước khi cúp máy, Lê Đông nhìn đồ ăn trên bàn bếp, nhịn không được mà nhẹ giọng hỏi: “Trong nhà vẫn còn đồ ăn, anh có muốn tới dùng bữa tối không?”
“Được.”
Lúc Kỳ Hạ Cảnh trở về thì đã hơn 8 rưỡi, vở nhạc kịch kéo dài hai tiếng cũng sắp kết thúc.
Mau chóng mở cửa để người đi vào, lúc quay lại nhà bếp đột nhiên nhớ tới gì đó, cô xoay người nhắc nhở Kỳ Hạ Cảnh: “Trong bình có nước ấm, anh khát thì lấy uống nhé.”
Kỳ Hạ Cảnh thấp giọng đáp ứng, cởi áo khoác xuống đi theo Lê Đông vào phòng bếp, anh cụp mắt nhìn rũ mắt nhìn nguyên liệu nấu ăn chỉnh tề ở trên thớt, đôi mắt đen cuộn trào cảm xúc.
Lúc này anh mới nhận ra, Lê Đông nói trong nhà vẫn còn đồ ăn không phải là đồ ăn còn thừa lại, mà là bản thân cô cũng chưa ăn gì, đợi tới bây giờ anh tới mới làm đồ ăn.
Anh nên biết sớm hơn mới phải.
Từ trước đến nay Lê Đông là kiểu người chỉ làm không nói, có nhận hết uất ức cũng chẳng kêu ca lấy một tiếng, an tĩnh hiểu chuyện đến mức làm người khác đau lòng.
Bóng người mảnh khảnh bận rộn ở bên cạnh, sau khi đổ dầu thì bỏ hành, gừng, tỏi đã cắt nhỏ vào, sau khi đảo vài cái thì lấy ra, một lần nữa đổ nguyên liệu từ trong bát sứ vào trong nồi.
Cả quá trình cũng không đề cập một câu nào tới vở nhạc kịch tối nay.
Đôi mắt đen của Kỳ Hạ Cảnh trở nên nặng nề, anh bước lên phía trước ôm lấy eo nhỏ của Lê Đông, đầu khẽ tựa vào vai cô, khàn giọng nói: “Xin lỗi, tối nay là anh lỡ hẹn.”
Hành động quá mức thân mật khiến động tác xào rau thịt của cô trở nên cứng đồ, quên cả xào lên, từ phía sau cũng có thể thấy màu hồng đang lan rộng trên chiếc cổ mảnh khảnh, lạnh lẽo của cô.
Chóp mũi tràn ngập mùi gỗ mun trầm hương mạnh mẽ, Lê Đông rũ mắt, thấy rõ bàn tay xương khớp rõ ràng ở bên eo, hàng mi dài khẽ run.
Cô cố gắng không bận tâm đến lồng ngực rắn chắc đang áp vào lưng mình, nhẹ giọng hỏi: “Ca phẫu thuật suôn sẻ chứ?”
“Ừm, suôn sẻ.” Giọng nói của Kỳ Hạ Cảnh rầu rĩ: “Lê Đông, bây giờ anh có hơi hối hận.”
Lê Đông khó hiểu: “Hả? Hối hận cái gì?”
Người đàn ông tựa đầu vào vai cô nghiêng đầu ngước mắt lên, đôi môi mỏng vô tình cố ý cọ vào làn da bên cổ cô, khiến cô ngứa ngáy.
Lê Đông cảm nhận được hai tay ở eo mình từ từ siết chặt: “Giá như lúc đầu anh cứ đeo bám chặt hơn thì tốt rồi.”
Nếu năm đó không chia tay thì tốt biết bao.
Chủ đề liên quan đến quá khứ khiến trong bếp lại rơi vào im lặng, Kỳ Hạ Cảnh nhìn Lê Đông im lặng dùng thìa xào liên tục, cho rằng cô sẽ không mở miệng.
“Là tự anh nói đấy.” Người phụ nữ cúi đầu đi lấy muối đột nhiên mở miệng: “Bây giờ bắt đầu lại lần nữa cũng chưa muộn.”
Kỳ Hạ Cảnh còn cho rằng bản thân mình nghe lầm: “Hửm?”
“Không có gì.” Lê Đông không thể nói thêm lời sến sẩm nào nữa, nhẹ nhàng thoát khỏi cái ôm, làm như mất kiên nhẫn mà đuổi Kỳ Hạ Cảnh đi ra ngoài.
“Nhà bếp quá nhỏ rồi, anh mau ra phòng khách chơi với Đồ Hộp đi.”
Anh mắt của Kỳ Hạ Cảnh chuẩn xác dừng lại trên đôi má đỏ bừng của cô, cúi người xuống không nhanh không chậm mà đánh giá, anh cong môi tò mò nói: “Bác sĩ Lê đang xấu hổ đến đỏ mặt đấy à?”
Đáp lại anh chính là ngay giây tiếp theo đã bị Lê Đông kiên quyết đẩy ra ngoài.
Lúc nấu ăn, tiếng của Đồ Hộp không ngừng vang lên ở phòng khách.
Lúc Lê Đông bê đồ ăn ra lần một thì quả nhiên thấy cảnh Kỳ Hạ Cảnh cãi nhau với Đồ Hộp ở phòng khách.
Mỗi lần chú chó lông vàng muốn tới sát vào người đều bị cự tuyệt, cả mười lần mới có một lần ôm được đùi của Kỳ Hạ Cảnh, giây tiếp theo lập tức bị người đàn ông vuốt ve một cách thô bạo, bộ lông vàng nhạt của nó dựng đứng lên trời, cứ như một con Kim Mao Sư Vương sắp nổ tung vậy.
Lê Đông bất đắc dĩ lắc đầu cười khẽ, xoay người tiếp tục bận rộn ở trong nhà bếp, hai mươi phút sau lại bê đồ ăn ra bàn.
Giờ phút này phòng khách lại là một mảnh im ắng.
Cô đang muốn gọi người vào ăn cơm, ngước mắt lên đã thấy Kỳ Hạ Cảnh tựa vào sô pha mà ngủ ngon lành, Đồ Hộp ở dưới chân đang vui vẻ cấu xé ống quần của anh.
Sắc mặt lúc ngủ của người đàn ông trông rất điềm tĩnh, ngũ quan sắc sảo gọi lên cảm giác lạnh lùng, dưới ánh đèn vàng lại càng trở nên góc cạnh.
Cho tới bây giờ, mỗi lần Lê Đông nhìn kỹ đều sẽ cảm thán trời cao bất công, vì sao thời gian trôi qua đều không có hiệu lực trên người Kỳ Hạ Cảnh.
Đồ Hộp thấy cô lại đây, vui vẻ mà buông tha ống quần đầy dấu răng, há miệng muốn kêu lên nhưng đã bị Lê Đông lập tức cúi xuống ngăn lại.
Cô không đành lòng đánh thức anh dậy, Lê Đông lấy chăn mỏng ở đầu kia sô pha, cúi người đắp lên giữ ấm cho Kỳ Hạ Cảnh, kết quả lúc cúi người lại thấy Đồ Hộp bắt đầu kéo ống quần của Kỳ Hạ Cảnh, nó cười toe toét.
Quên mất phía sau là bàn trà thủy tinh, Lê Đông theo bản năng muốn xoay người ngăn lại, cô nhẹ giọng nói: “Đồ Hộp.”
Trong nháy mắt mắt cá chân đụng phải bàn trà, đồng thời mất đi trọng tâm, một đôi bàn tay ấm áp khỏe mạnh nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, kéo cô lại trước khi Lê Đông ngã ngồi xuống bàn trà.
Tắm chăn mỏng trong tay rơi xuống, Lê Đông đột nhiên không kịp phòng ngừa bị kéo lấy cổ tay, cũng hoàn toàn mất đi quyền kiểm soát thân thể, ngã thẳng tắp vào lồng ngực của Kỳ Hạ Cảnh.
Bên tai vang lên kêu rên, tiện đà có người ở cười nhẹ ở bên tai cô, gõ vào xương tai cô như gõ trống.
Lê Đông cuống quýt chống tay muốn đứng dậy, thế nhưng bàn tay vòng lấy cổ cô lại không chịu buông ra, cô nhịn không được chất vấn anh: “Anh không ngủ à?”
“Vừa mới tỉnh.” Giọng nói mới tỉnh ngủ của Kỳ Hạ Cảnh có chút khàn khàn, thế nhưng trong đáy mắt lại vô cùng tỉnh tảo: “Sao em không gọi anh?”
Hai người lúc này đang ép sát vào một góc chiếc sô pha đơn, khiến không gian đã hẹp lại càng hẹp hơn, khoảng cách gần đến mức hơi thở đng dây dưa của họ không thể phân biệt được với nhau.
Lê Đông quay mắt đi, mất tự nhiên nói: “Muốn để anh nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Vừa nói cô vừa xoay cổ tay muốn đứng dậy, nhưng lại nghe thấy Kỳ Hạ Cảnh ở bên tai hỏi chuyện, giọng điệu trầm thấp nhẹ nhàng nói từng câu từng chữ như đang dỗ dành cô: “Hôm nay anh lỡ hẹn với em rồi.”
“Có uất ức không?”
Thực ra vẫn ổn.
Có lẽ là có một chút.
“Không sao, em có thể hiểu được.” Lê Đông không còn muốn đứng dậy trốn tránh nữa, cô ngước mắt nhìn vào đôi mắt đào hoa của Kỳ Hạ Cảnh, thậm chí còn không quên an ủi đối phương: “Vẫn còn có buổi hẹn hò khác mà.”
Nghe vậy, đôi mắt đen của Kỳ Hạ Cảnh trong chốc lát sửng sốt, ngay sau đó đã bị ý cười thay thế, anh ra vẻ mà lẩm bẩm: “Hóa ra tối nay là hẹn hò sao?”
Giọng điệu biếng nhác của người đàn ông đầy vẻ tính toán trước: “Bác sĩ Lê, em có biết “hẹn hò” với nam nữ độc thân có ý nghĩa như nào không?”
Tuy rằng nói lịch sử tình trường ngoại trừ Kỳ Hạ Cảnh thì vô cùng trống rỗng, nhưng Lê Đông cũng không khô khan đến mức hẹn hò cũng không hiểu.
Hơn nữa tối qua cô còn chủ động ôm Kỳ Hạ Cảnh, sau đó đối phương lại hẹn cô đi chơi một mình, ý đồ trong đó không cần nói cũng biết.
Đối diện với đôi mắt đào hoa tươi cười đầy quyến rũ của người đàn ông, Lê Đông chỉ cảm thấy cổ họng mình có chút khô khốc: “Em biết.”
Cô còn chưa nói xong, Kỳ Hạ Cảnh vẫn đang tựa đầu vào ghế sô pha đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi môi mỏng khẽ nhếch, mùi gỗ mun trầm hương cùng hơi thở nóng bỏng lập tức phả vào mặt, gần đến mức thân hình của Lê Đông trở nên phóng đại trong mắt.
Lê Đông không hề phòng bị, đồng tử đột nhiên co chặt, mười ngón tay nắm chặt ống áo, hô hấp ngưng lại, trong nháy mắt cả người trở nên cứng đờ như một cục sắt, vẻ mặt lộ ra chút hoảng sợ.
Kỳ Hạ Cảnh muốn hôn cô sao?
Cô có nên né tránh không?
Trong đầu hiện lên vô số câu hỏi, cuối cùng đều hóa thành một tiếng thở dài bên tai.
Đôi môi mỏng khó khăn ngừng lại một khoảng trước môi cô, cô thậm chí còn có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng và xúc cảm mềm mại, nhưng cứ chậm chạp không tiến tới.
Một lúc lâu sau, Lê Đông nghe thấy Kỳ Hạ Cảnh thấp giọng hỏi cô∶
“Bị dọa rồi sao?”
Lê Đông theo bản năng ngơ ngác gật đầu, nghĩ lại thì cảm thấy ở trong thế giới của người trưởng thành, hành vi của cô không khỏi có hơi chuyện bé xé ra to. dù sao trong số những đồng nghiệp mà cô biết, thì có không ít người mới gặp mặt lần đầu đã hôn moi rồi đặt phòng rồi.
Hít sâu một hơi, cô có ý muốn khôi phục lại bầu không khí đã bị phá vỡ, đôi tai đỏ bừng khẽ áp sát: “Anh có muốn.”
Nửa câu sau bị ngăn lại, là Kỳ Hạ Cảnh cuối cùng cũng buông tay cô ra, hai tay dịu dàng ôm lấy hai má của cô.
Người đàn ông khẽ nâng cằm cô lên, đặt lên trán cô một nụ hôn chuồn chuồn đạp nước.
So với động tình, nụ hôn vừa chạm vào đã tách ra này lại càng chứa đựng nhiều yêu thương và đau xót hơn.
Ban ai cô là lời xin lỗi không chân thành của Kỳ Hạ Cảnh: “Anh không nên tự tiện mạo phạm, đảm bảo lần sau vẫn dám như vậy.”
Nói xong, người đàn ông nhìn Lê Đông đang thất thần mà cong môi cười, anh đứng dậy rời khỏi phòng khách.
Mãi cho đến khi Đồ Hộp liếm tay cô, Lê Đông mới ý thức được giờ phút này tim của cô đang đập kịch liệt, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
Rõ là là không hôn môi nhưng lại khiến cô không ngừng rung động.
Dường như đột nhiên nhớ tới gì đó, Kỳ Hạ Cảnh vừa mới đứng dậy đã vòng trở lại, dừng lại ở trước mặt Lê Đông, hơi cúi người nhìn vào hai mắt của cô: “Quên không nói.”
“A Lê, lần sau lúc chính thức hôn môi, nhớ phải hít thở đấy.”