Hôn Đông

Chương 28




Sau đó Lê Đông hoàn toàn bị biểu diễn hấp dẫn, chỉ có tay trái vẫn luôn nắm chặt cổ tay áo bên phải rũ xuống bên dưới của Kỳ Hạ Cảnh, khi bên cạnh có người chen qua sẽ bất giác tới gần người đàn ông.

Loại thân cận cùng ỷ lại theo bản năng này không thể nào ngụy trang, cũng không thể nào che giấu.

Mãi đến khoảng 5 giờ đại bộ phận mọi người đều đã đói bụng, cùng đến chỗ do Từ Lãm chỉ định để ăn bữa tối, lúc sau lại cùng đi xem biểu diễn pháo hoa.

“Ôi, đây không phải phó giáo sư Kỳ của chúng ta sao?” Từ Lãm xa xa nhìn thấy Kỳ Hạ Cảnh cho người ta leo cây, kinh ngạc trong một cái chớp mắt sau đó cười ra tiếng:

"Được lắm người anh em!”

Nhanh như vậy đã mắc câu, không cần anh ấy nhọc lòng rồi.

Những người còn lại đều không biết Kỳ Hạ Cảnh sẽ tới, nhìn thấy anh xuất hiện ở bên cạnh Lê Đông thì vừa kinh ngạc vừa vui vẻ, lúc sau tất nhiên không thể thiếu chuyện trêu chọc hai người rồi.

“Hai người mặc xứng đôi quá, thành thật khai báo đi, có phải cố ý phối đồ đôi hay không.”

“Chẳng trách giữa trưa lúc ăn cơm bác sĩ Lê cứ thất thần, khẳng định là đang suy nghĩ sao phó giáo sư Kỳ còn chưa đến đây đấy!”

“Mỹ nữ soái ca xứng đôi quá, hu hu hu quả nhiên yêu đương ngọt ngào đều là của người khác.”

Ánh mắt theo thứ tự đảo qua Lê Đông lúng túng cùng Kỳ Hạ Cảnh hờ hững, Từ Lãm quyết định đại phát từ bi lại lần nữa ra mặt giải vây.

“Ôi ôi ôi đừng trò chuyện nữa, mau tới đây gọi món ăn đi.”

Lời nói vừa ngừng, anh ấy cố ý hất cằm lên với Kỳ Hạ Cảnh: “Đêm nay chính là phó giáo sư Kỳ mời khách, ngày thường thấy cậu ta ngứa mắt thì đều nắm lấy cơ hội này cho cậu ta một bài học đi.”

Kỳ Hạ Cảnh nghe vậy liếc xéo Từ Lãm một cái, cong môi ngầm đồng ý.

Những người đang ngồi sớm đã biết bối cảnh của anh cùng Từ Lãm, thấy Kỳ Hạ Cảnh gật đầu, tất nhiên không hề để ý vấn đề chi phí nữa, một đám đều buông thả gọi món ăn.

Lê Đông vẫn ngồi ở góc lẳng lặng chờ đợi, khi thực đơn đẩy đến trước mặt thì xua tay cự tuyệt, nói ăn đồ mọi người gọi là được.

Lúc Từ Lãm bên cạnh đang muốn rút lại, cánh tay dài của Kỳ Hạ Cảnh duỗi ra lại lấy thực đơn về, một lần nữa đặt ở trước mặt Lê Đông.

Trong hoàn cảnh ồn ào, tay người đàn ông lười nhác chống cằm, nghiêng đầu môi mỏng dừng ở bên tai cô, gần như đã là kề sát vào nhau, thấp giọng nói: “Nước phù sa không chảy ruộng ngoài.”

“Tiền đều tiêu ở trên người người khác thì lỗ lắm.”



Sau khi ăn xong cách biểu diễn pháo hoa còn có hai giờ, mấy nữ sinh thương lượng đơn giản sau đó kéo Lê Đông lên cùng đi mua sắm.

Các anh chàng thì không có hứng thú đối với thú bông vật phẩm trang trí, quyết định đi đến gần vị trí ngắm tốt nhất, chơi xong vừa lúc đi chiếm chỗ.

Đoàn người đi chung một đoạn rồi tách ra ở một chỗ đất trống nào đó.

Mấy cô gái vừa đi dạo phố là quên mất thời gian, trước khi biểu diễn pháo hoa diễn ra mười lăm phút mới vội vàng đi tính tiền, từ cửa hàng bước ra mới phát hiện, thế giới bên ngoài đã sớm không còn giống với lúc tiến vào rồi.

Màn trời rực rỡ bị bóng đêm nuốt hết, sao sáng trăng bạc treo trên trời cao, lấy ánh trăng lạnh lẽo làm bạn, từng ngọn đèn ven đường chiếu sáng đêm tối, đường phố đã biến thành bộ dạng hoàn toàn khác.

“... Không phải lão Hứa nói ở vị trí kim năm sao sao, thế chúng ta nên rẽ trái.”

“Không đúng, chúng ta phải từ lâu đài phía bên phải đi qua, rẽ trái sau đó phải vòng một vòng thật lớn, khẳng định không đuổi kịp.”

“Hay là bảo đám con trai lại đây đón chúng ta đi, bản đồ này căn bản xem không hiểu, chạy loạn lạc đường thì không phải càng xong đời ư.”

Di động trong túi rung lên, Lê Đông nhận điện thoại, bên tai lập tức vang lên giọng nói trầm thấp có lực của Kỳ Hạ Cảnh: “Lê Đông, hiện tại cô đang ở đâu.”

Tầm mắt lượn quanh một vòng, Lê Đông nắm di động cụp mắt, khẽ gọi tên họ của đối phương: “Tôi đang ở con đường dài mà chúng ta tách nhau ra.”

Đối diện lâm vào trầm mặc ngắn ngủi, ngay sau đó có thể nghe thấy mơ hồ tiếng gió gào thét vọt qua cùng với tiếng hít thở nhỏ đến khó phát hiện của người đàn ông.

Tiếng hít thở nhỏ lập tức dán ở bên tai, Kỳ Hạ Cảnh hình như đang nhanh chóng di chuyển: “Được, cô đợi ở đó đừng chạy loạn.”

“Tôi tới tìm cô.”

Tiếng tút chứng tỏ cuộc trò chuyện đã bị ngắt vang lên, các cô gái thảo luận xem nên đến điểm quan sát như thế nào thì tốt nhất đã quyết định đi qua từ phía bên phải, đang sốt ruột hoảng hốt thúc giục Lê Đông mau đi cùng.

“Tôi không đi đâu.” Lê Đông lắc đầu, dịu dàng cười với cô gái đối diện:

"Tôi ở chỗ này chờ Kỳ Hạ Cảnh.”

Đồng nghiệp khá quen thuộc đối với nơi này khuyên cô: “Đừng chờ nữa, con đường đá này quá dài, đi vài bước đường chính là chỗ rẽ.”

“Cho dù anh ấy tới kịp lúc thì hai người cũng sẽ đi lạc bỏ qua nhau mất.”

Lê Đông vẫn không dao động, thân mình mảnh khảnh cao gầy an tĩnh đứng ở dưới đèn đường, hơi không chú ý sẽ bị hoàn toàn bao phủ trong đám người.

Nhưng ánh mắt tràn đầy kiên định của cô lại lóa mắt làm người ta không rời được mắt.

“Anh ấy bảo tôi ở chỗ này chờ anh ấy.” Cô cười xua tay tạm biệt các cô gái khác:

"Cho nên tôi sẽ ở chỗ này chờ anh ấy lại đây.”

Sự việc đơn giản như vậy đấy, không có gì cần lắm lời cả.

Mấy cô gái đưa mắt nhìn nhau, biết không khuyên được Lê Đông, chỉ có thể vội vàng tạm biệt sau đó xoay người rời đi.

Lê Đông bảo vệ túi xách đựng Stitch ở trước người, sắc mặt bình tĩnh.

Bốn phía có tiếng kinh hô vang lên, lâu đài cao ngất ở nơi xa bị các ánh đèn đủ màu chiếu sáng lên, chiếu rọi ra các loại hình ảnh xán lạn bắt mắt, xé ra một màn biểu diễn long trọng tuyệt luân trong màn đêm trầm lắng.

“Đếm ngược mười giây!”

“10!”

“9!”

Trong tiếng đếm ngược, đám người lưu động đua nhau hướng ánh mắt về phía lâu đài nơi xa; nơi này cũng không tính là địa điểm quan sát tốt nhất, hồ nhân tạo và lâu đài hết thảy chỉ thấy được một nửa.

Con đường dài trăm mét tập nập toàn là người, chỗ rẽ trải rộng, một phần do dự, một lần xoay người sẽ dễ dàng bỏ lỡ người vốn nên gặp được kia.

Tựa như trên đời này có vài tỷ người, bỏ lỡ là số mệnh của đại đa số mọi người, gặp được nhau đã là duyên phận trời cho rồi.

Phải may mắn cỡ nào mới có thể gặp được người nhung nhớ trong lòng ở cùng một địa điểm, trong thời khắc đã định trước kia.

“5!”

“4!”

“3!”

Lê Đông lẳng lặng nhìn về phía không trung, hai tròng mắt phản chiếu đốm sáng sặc sỡ hoa mỹ, lẩm bẩm nói: “Sắp bắt đầu rồi.”

“2!”

“1!”

“Lê Đông.”

Trăm bó pháo hoa năm màu mười sắc xông thẳng tận trời, đồng thời Lê Đông nghe thấy âm thanh quá đỗi quen thuộc đang gọi tên họ của cô.

Đồng tử hơi co lại, cô ngoái đầu xoay người lại nhìn, ở trong đám người như nước chảy, liếc mắt một cái đã trông thấy Kỳ Hạ Cảnh mặc áo khoác màu xám.

Người đàn ông cởi chiếc mũ lưỡi trai kéo thấp xuống lộ ra mặt mày sâu xa, khoảng cách của hai người chỉ có nửa cánh tay vừa gần gũi vừa nguy hiểm, Lê Đông có thể ngửi được mùi hương gỗ mun trầm tự mang theo tính áp bức, nghe thấy tiếng hít thở khe khẽ phập phồng...

Cùng với tiếng tim đập kịch liệt không phân rõ là của ai vào giờ phút này, mãnh liệt đến mức gần như điếc tai.

Nửa thành pháo hoa đem màn đêm ánh lượng thành tựa như trong mộng ảo cảnh, ở mọi người ngửa đầu chú mục trung, chỉ có Lê Đông không chút nào lưu luyến mà quay đầu lại, cười mắt cong cong mà nhìn về phía Kỳ Hạ Cảnh.

Pháo hoa tràn ra ở phía sau cô, ngọn tóc nhuộm màu sắc rực rỡ của đốm sáng; nhưng Lê Đông chỉ lẳng lặng ngước mắt nhìn người, trong mắt ngậm nụ cười không hề kinh ngạc.

Như thể đã sớm biết Kỳ Hạ Cảnh sẽ tới kịp vậy.

Cô nhẹ giọng nói: “Anh tới rồi.”

“Phải.” Pháo hoa khắp lâu đài không bằng phong cảnh tỏng mắt giờ phút này, Kỳ Hạ Cảnh bị nụ cười thuần túy trong đáy mắt Lê Đông cảm nhiễm, cong môi cười,

“Tôi đã nói tôi sẽ tìm được cô.”

Lê Đông chỉ cảm thấy trái tim được lấp đầy

Ít nhất đêm nay cô không muốn lo trước lo sau nữa, tùy hứng một lần nói theo tiếng lòng: “Tôi biết.”

“Cho nên tôi vẫn luôn ở đây chờ anh, chưa từng rời đi một bước.”

Trong từng trận kêu lên kinh ngạc cảm thán xung quanh, Kỳ Hạ Cảnh tiến lên đứng ở bên cạnh Lê Đông, cụp mắt ngắm nhìn đôi mắt trong suốt của cô, nụ cười bất giác mang theo vài phần vui đùa: “Con đường dài trăm mét đâu đuâ cũng có chỗ rẽ, phóng mắt nhìn lại tất cả đều là người, nếu tôi thật sự không tìm thấy thì cô định làm sao?”

Khi xác suất không thể giải cùng gặp phải vấn đề khó càng thêm khó, mặc dù là Kỳ Hạ Cảnh cũng không thể bảo đảm trăm phần trăm.

“Không đâu.”

Lê Đông ngẩng đầu xem pháo hoa lộng lẫy diễm lệ khắp trời, không cần nghĩ ngợi nói: “Anh nói anh sẽ tìm được tôi thì anh nhất định sẽ tìm được tôi.”

Kỳ Hạ Cảnh nghe vậy biểu cảm hơi ngẩn ra, vài giây sau, cuối cùng cũng không đè nén được nụ cười bên môi nữa, khẽ cười ra tiếng đén mức bả vai đều run rẩy.

Đáng ra anh phải biết từ lúc gắp thù nhồi bông kia rồi.

Lê Đông càng tin tưởng Kỳ Hạ Cảnh hơn cả Kỳ Hạ Cảnh.

Kiên định bất dời, xưa nay đã như vậy.

Kỳ Hạ Cảnh từ đầu đến cuối không ngẩng đầu liếc mắt nhìn pháo hoa một cái, chuyên chú nhìn chằm chằm người bên cạnh đang ngửa đầu xem pháo hoa, không nhịn được khẽ nhỏ giọng nói: “Lê Đông.”

“Có phải tôi nói cái gì, cô sẽ tin cái đó không.”

Lời nói ra khỏi miệng nghe bỗng thấy quen thuộc, mà đáp án nhận được một giây sau lại trực tiếp kéo Kỳ Hạ Cảnh về giữa hè năm ấy.

Lê Đông ngoái đầu nhìn lại lọt vào hai mắt của anh, trầm ngâm một lát rồi gật đầu nhẹ giọng trả lời: “Nếu là anh thì sẽ như vậy.”

[Người khác nói cái gì, cậu đều coi là thật à.]

[Nếu là cậu thì sẽ như vậy.]

Giữa hè năm ấy nóng bức khó chịu, thiếu niên lên sân thượng tránh nóng nằm ở trên bục xi măng không hề buồn ngủ, không biết bao lâu sau có tiếng đẩy cửa vang lên, ngay sau đó là tiếng bước chân cẩn thận.

Đây là nơi mà chỉ có anh và cô biết.

Cho nên nhất định là cô tới.

Khóe môi thiếu niên nở nụ cười được như mong muốn, cực lực ức chế không cho cô bé tới gần phát hiện... Anh sốt ruột muốn biết, cô bé sẽ làm gì với anh khi đang ngủ say.

Sẽ thổ lộ tâm sự giống trong tiểu thuyết ngôn tình viết hay là sẽ hôn trộm khóe môi giống như phim truyền hình diễn.

Kết quả cô bé chỉ thật cẩn thận mà giơ sách lên, chỉ để che mặt trời cho thiếu niên một cách phí công vô dụng.

Tâm nguyện của thiếu niên 17 tuổi không được thực hiện, trong lòng lại vô cùng mềm mại.

Sau đó anh làm bộ mới vừa tỉnh ngủ, túm chặt cổ tay hoảng loạn rụt lại của cô bé, trong lúc kinh ngạc cảm thán xúc cảm mềm ấm của làn da cô, nửa đùa nửa thật hỏi một câu.

Mà đáp án cô bé cho thiếu niên mười một năm sau vẫn bất biến như cũ.

“...”

Lê Đông chỉ cảm thấy đêm nay Kỳ Hạ Cảnh hình như thích cười lạ thường.

Cô không biết Kỳ Hạ Cảnh đang cười cái gì, theo bản năng cho rằng đang cười cô ấu trĩ, nhíu mày phản bác nói: “Vì sao lại cười?”

“Anh đã nói sẽ đến thì nhất định sẽ tìm được tôi.” Cô trước nay thích để tâm vào chuyện vụn vặt, cách biểu đạt lại thiếu thốn mà khô khan, chỉ có thể gần như bướng bỉnh và vụng về cãi lại:

"Chỉ là cần một chút thời gian mà thôi.”

Giọng nói của Lê Đông đột nhiên trở nên rất nhẹ, như thể giây tiếp theo sẽ phải tiêu tán ở trong gió, không tìm thấy nữa: “Nhưng tôi có thể chờ.”

“Ừ.” Kỳ Hạ Cảnh kiên nhẫn nghe cô nói xong:

"Tôi biết mà.”

Có lẽ chỉ là vô tình nhưng Lê Đông quả thật đã đợi anh suốt mười năm ở thành phố, mãi đến khi cuối cùng cũng gặp lại nhau, mới cho anh cơ hội tìm lại cô.

Kỳ Hạ Cảnh chỉ cảm thấy rung động ngập tràn không thể chống đỡ, giọng nói khàn khàn: “A Lê, chúng ta...”

“Pháo hoa sắp kết thúc rồi, sao cậu còn không được ước đi! Nhanh lên muộn rồi thì không linh đâu!”

Phía trước có cô bé ríu rít cắt ngang lời mong muốn xúc động thổ lộ của Kỳ Hạ Cảnh, vội vã thúc giục đồng bạn sau đó vội vàng chắp tay trước ngực nhắm hai mắt lại.

Trong miệng còn không quên dặn dò: “Nhất định phải chờ pháo hoa lên tới đỉnh điểm mới cầu nguyện nhé!”

Lê Đông vừa rồi chỉ thấy đôi môi mỏng của Kỳ Hạ Cảnh khẽ nhúc nhích, lại không nghe thấy bất cứ âm thanh gì; cô không hề nhìn cô bé đang ước phía sau, quay đầu lại lại thấy người đàn ông cũng đang lấy lòng bàn tay khép mười ngón lại, nhắm mắt lẳng lặng cầu nguyện.

Điều này làm cho cô cảm thấy rất lạ... Trong ấn tượng Kỳ Hạ Cảnh là người kiên định không dời với chủ nghĩa duy vật, tin tưởng vững chắc sự thành do người.

Nhưng giờ phút này biểu cảm trên mặt người đàn ông gần như là tín đồ thành kính trịnh trọng.

Chờ khi Kỳ Hạ Cảnh lại mở mắt ra, cô không nhịn được lên tiếng: “Tôi cho rằng anh vĩnh viễn sẽ không tin những thứ này...”

Lúc này, có người vội vàng đi qua phía sau Lê Đông mà không ngẩng đầu lên, mắt thấy giây tiếp theo bả vai sẽ đụng vào xương bả vai cô.

Vì thế Lê Đông nhìn thấy đôi mắt đen của Kỳ Hạ Cảnh hơi trầm xuống, cánh tay dài duỗi ra nhẹ nhàng ôm lấy sau eo cô, kéo cô đến trước người dễ như trở bàn tay.

Vốn là khoảng cách nửa cánh tay nháy mắt bị ép đến mức gần như bằng không, Lê Đông chỉ cảm thấy bóng dáng Kỳ Hạ Cảnh trong mắt lập tức phóng đại, theo bản năng mà nín thở, đầu ngón tay nắm chặt cổ tay áo.

“... Nếu không tin thì nguyện vọng muốn thực hiện phải làm sao đây.”

Khoảng cách giữa bọn họ thật sự quá thân mật, gần đến mức trán kề sát vào nhau, gần đến mức tiếng thở dài khàn khàn của người đàn ông vang ở bên tai như muốn điếc tai, gần đến mức hơi nóng phả vào khuôn mặt chực làm cô bỏng rát.

Lê Đông nghe thấy giọng nói căng thẳng của mình vang lên: “Vậy anh muốn cái gì thế.”

Hình như cảm nhận được cô bởi vì đụng chạm mà cứng đờ thân thể, bàn tay đỡ ở trên eo tự giác rút ra.

Mà chủ nhân của bàn tay lại không chịu lui lại vẫn đứng nguyên tại chỗ, đôi mắt đen nhánh thâm trầm như muốn bao vây nuốt chửng Lê Đông, bên trong có sự không cam lòng và oán giận, càng có rất nhiều áy náy.

Cảm xúc lộn xộn phức tạp ấy cuồn cuộn cả lên, cuối cùng đều hóa thành một câu ngắn ngủi ẩn nhẫn khắc chế: “Anh muốn...”

“Về sau chúng ta sẽ không bao giờ chia xa nữa, được không?”