Từ sau lễ thức tỉnh thần hồn , Tần gia cũng như Tần Vân là đề tài bàn tán rôm rả nhất trong vương đô Hàm Yên, nào là đường đường cháu trai Hầu gia lại thức tỉnh ra phế thần hồn còn có kẻ lại nói thần hồn Tần Vân thức tỉnh là một đóa hoa sen mang khí tức màu trắng nên tựu chung lại những kẻ thường nhân đó gọi hắn bằng tên gọi châm biếm Hoa liên công tử Tần Vân .
Thần hồn được chia thành : - Phế phẩm ( màu trắng)
- Phàm phẩm ( màu lục)
- Nhân phẩm ( màu lam)
- Địa phẩm ( màu vàng)
- Thiên phẩm ( màu cam)
- Thánh Phẩm ( màu đỏ)
- Còn các Thần hồn đặc biệt ( tiết lộ sau) .
Tại Tần gia , lúc này mọi thứ đều xáo trộn từ gia chủ cho đến các tu sĩ trong phủ đều như thiếu sức sống . Tần Hãn lão gia chủ sau lễ thức tỉnh đều như thành một người khác, bình thường dù nóng nảy nhưng đối với người trong phủ hay gia đình lại rất hòa nhã dùng yêu quý đối gia ( gia đình ) dùng nghĩa đối sĩ ( tu sĩ, học sĩ ) , sau lễ thức tỉnh lão gia chủ liền thay đổi cáu gắt và khó chịu với bất cứ ai xung quanh kể cả lão phu nhân. Các tu sĩ trong Tần gia luôn được ghi nhớ dù có bất cứ thứ gì thì cũng không được phép dị nghị chủ tử nhưng bởi vì Tần Vân trong lễ thức tỉnh đã trở thành trò cười cho toàn bộ vương đô khiến cho mọi người bị liên lụy nên ngoài mặt thì vẫn hòa nhã với hắn nhưng sâu trong lòng thực chất họ rất căm ghét hắn vô cùng .
Sau sự việc đó, hắn quyết định đi đến chỗ gia gia hắn để nói về dự tính của bản thân, đến trước cửa phòng hắn chầm chậm lên tiếng :
- Gia gia cháu là Tần Vân, cháu vào trong phòng được chứ.
- Thôi thì chuyện đã đến nước này ta cũng không muốn nhắc đến nữa nếu cháu đã đích thân tìm ta chắc có việc vào đi.
Bước vào phòng, không gian trong phòng rất ấm cúng còn vương thoáng thoảng mùi trầm dịu nhẹ hắn bước đi khoan thai bước đến bàn làm việc của gia gia hắn : " Cháu thỉnh an gia gia chúc gia gia sức khỏe như Vân Long "
- Tên nhóc này chỉ được cái dẻo miệng, nay còn biết đến thỉnh an cái thân già này xem ra có chuyện gì cần nhờ vả phải không mau mau nói gia gia nghe.
- Dạ này cháu đến đây việc thứ nhất chính là muốn đến thỉnh an gia gia bởi mấy nay vì cháu mà gia gia cảm thấy muộn phiền không thôi việc thứ hai là cháu muốn gia gia cho cháu một biệt viện cách xa vương đô cũng như một số tư binh cá nhân trong phủ để có thể bảo vệ an toàn cho bản thân, như gia gia đã biết cháu là phế thần hồn nên đã vô vọng với tiên đạo giờ chỉ muốn an tỉnh sống qua ngày mà thôi mong gia gia thành toàn.
- Có lẽ là thiên ý trêu ngươi nên Tần mỗ không có phúc phận này , thôi đây có lẽ cũng là điều tốt nhất cho tất cả được theo ý cháu đi vậy khi nào xuất phát, à mà nhớ qua xin phép mẫu ngươi để nàng bớt lo , nàng đang mang thai nên ngươi cố gắng đừng để ảnh hưởng tới nàng.
- Gia gia yên tâm cháu đã hiểu, việc của mẫu thân cháu sẽ tự mình thiết phục bà ấy , theo dự định thì 3 ngày nữa cháu sẽ xuất phát .
Sau khi ngồi nói chuyện một lúc lâu với Tần Hãn, Tần Vân xin phép lão gia tử nhà mình để sang thỉnh an mẫu thân cũng như trở về để chuẩn bị ba ngày sau khởi hành. Khi nghe đến việc đứa con trai bé bỏng của mình quyết định chuyển ra biệt viện ở ngoại thành để ở riêng thì bà nhất quyết không cho đi trên thế giới này làm gì có bà mẹ nào dám để một đứa bé 5 tuổi chuyển ra ngoài sống biệt lập chứ. Bạch Uyển lo lắng dỗ dành : " Con trai à về việc phế thần hồn của con ta sẽ cùng phụ thân đại nhân có thể tìm ra cách nên con cũng đừng quá lo lắng " . Nhìn người mẫu thân kiếp này lo lắng quan tâm khiến cho tâm hồn cô đơn của hắn như được một thứ gì đó gột rửa nhẹ nhàng, thanh thoát hơn hắn mỉm cười ôn tồn giải thích cho bà hiểu :
- Mẹ à mẹ đừng quá lo lắng việc con lựa chọn chuyển khỏi Tần gia đó chính là lựa chọn tốt nhất bây giờ , việc con thức tỉnh phế thần hồn có lẽ đã truyền đi khắp vương đô rồi chắc chắn sẽ có kẻ lợi dụng việc này để gây khó dễ cho gia tộc nên mong mẹ hiểu cho con, việc giờ của mẹ là phải chăm lo cho bản thân nhiều hơn bởi thân thể này ko chỉ của mẹ mà nó còn là của đệ đệ muội muội còn nữa.
- Ôi đứa trẻ mệnh khổ của ta thôi đành vậy nhưng với điều kiện là hãy để tiểu nữ Ngọc Nhi theo hầu hạ cho con, có nó bên cạnh ta yên tâm hơn.
- Được con đồng ý với mẫu thân, Ngọc Nhi từ bé đã được mẹ nhận nuôi con cũng xem như người thân trong gia đình, con hứa sẽ chăm sóc tốt cho nàng cũng như tự chăm sóc tốt cho bản thân mà .
3 ngày sau, Tần Vân chuẩn bị xong xuôi thì cùng với Ngọc Nhi lên xe ngựa được Tần lão gia chủ đặc biệt chuẩn bị cho hắn, phía sau còn có 500 tư binh của Tần phủ được tuyển chọn đi theo hắn. Xe ngựa bắt đầu lăn bánh cũng như bắt đầu đánh dấu vòng quay vận mệnh của cuộc đời hắn, thế sự xoay vần hắn không cam tâm làm công tử lụa là mà là trở thành kẻ phong vân, bá chủ của vạn giới để bảo hộ Tần gia muôn đời . Trên xe ngựa, Tần Vân ngồi xếp bằng bên cạnh Ngọc Nhi để củng cố cảnh giới tu hành của bản thân bởi cách đây 3 ngày hắn vừa vặn đột phá Nhân thiên cảnh ngũ tầng, khi đó để thuận lợi đột phá hắn đã phải tiến vào một khu rừng hoang vu để đột phá . Khi ánh chiều tà chiếu rọi qua khe cửa xe cũng là lúc xe ngựa dừng trước một biệt viện, Ngọc Nhi bên cạnh thấy hắn vẫn đang xếp bằng tu luyện thì không hề lên tiếng mà làng lặng bước xuống xe đợi hắn. Một lúc sau, hắn từ từ mở mắt thì thấy xe ngựa dừng lại thì cất tiếng hỏi :
- Người đâu sao lại dừng xe lại có việc gì à
- Dạ thưa tiểu thiếu gia chúng ta đã đến nơi rồi ạ ban nãy lão nô định tiến vào gọi ngài nhưng Ngọc Nhi cô nương nói ngài đang tu luyện nên không dám đến làm phiền - Lão giả đang trả lời hắn chính là lão quản gia được gia gia hắn gửi đến đây để giúp đỡ hắn tên Tần Hồng tu vi của hắn đã đạt đến cảnh giới trúc cơ tầng hai chỉ xếp sau đại quản gia Tần Yên trúc cơ ngũ tầng cùng gia gia hắn.
Tần Vân gật đầu ra vẻ hiểu liền sau đó bước nhanh xuống xe , hắn vươn vai hít một hơi dài nhìn ngắm tòa biệt viện nguy nga này rồi quay qua 500 tên tư binh phía sau hừ lạnh :
- Tần Hồng, ngươi sắp xếp chỗ ở cho 500 tên đó cho ta sau đó tất cả phải tập trung tại sân tu luyện ,cho các ngươi nửa giờ đồng hồ kẻ nào tới trễ dù chỉ một giây thôi thì đừng trách ta vô tình.
- Các ngươi không nghe lời tiểu thiếu gia nói sao còn không mau đi sắp xếp đồ đạc đi mà đứng đó trừng mắt cái gì.
Tần Vân xếp chân ngồi trên bàn trướng đặt phía trước thềm cửa hướng ra sân tu luyện bên cạnh hắn Ngọc Nhi đang nhẹ nhàng thay hắn pha nước uống . Hơn nửa giờ đồng hồ sau, tất cả các tư binh đều đã được tập hợp đầy đủ , Tần Vân nhíu chặt mày sau đó hướng tới Tần Hồng ở phía dưới cất giọng :
- Tần Hồng, trước khi xúông xe ta đã nói những gì ngươi nhớ chứ.
- Dạ thưa tiểu thiếu gia, ngài có nói cho tất cả bọn họ thời gian nửa giờ phải tập trung tại đây không được sai dù chỉ một giây.
Tần Vân vuốt vuốt lại tóc mai không nhanh không chậm nói :
- Đem tất cả bọn chúng ra ngoài đánh 1000 trượng cho ta, đánh không đủ ngươi sẽ chịu thay chúng gấp 10 lần.
Trước lời nói cứng rắn của Tần Vân trong đám người liền có kẻ không chịu được liền đi ra. Người này thân thể to lớn, sức khỏe phi phàm nên đều có tiếng nói, hắn bước ra đứng trước mặt Tần Vân lớn tiếng chỉ trích :
- Hừ ta nể mặt lão gia chủ cùng nhị thiếu nên mới cùng các huynh đệ đến đây còn ngươi là cái thá gì mà bắt bọn ta tuân mệnh ngươi.
- Thiết Trụ ngươi phản rồi, ngươi dám mở lời bất kính với tiểu thiếu gia ngươi chán sống rồi sao.
- Hồng quản gia, đừng nói ta ngay cả bản thân ngài có phục hắn sao đừng dối lòng mình ta hiểu ngài rất rõ, không chỉ ta mà các anh em khác đều không phục tên công tử bột ấy.
- Đúng rồi bọn ta không phục
- Đúng hắn là cái thá gì
......
- Ngươi... các ngươi.....
Thấy được sự khó nói của Tần Hồng, Tần Vân lạnh lùng lên tiếng :
- Thôi được rồi, Hồng quản gia ta ngay từ đầu đã biết ngài không phục ta rồi, vậy đi nếu trong tất cả các ngươi ai đỡ được một kiếm của ta thì các ngươi sẽ không cần phải nghe lời ta nữa cũng như ta sẽ xin gia gia đưa các ngươi về vị trí cũ được chứ.
Thiết Trụ thay mặt mọi người đáp lại :
- Được vậy để ta thay các huynh đệ tiếp ngài để mọi người không nói ta hiếp đáp đứa trẻ 5 tuổi như ngài ta chỉ dùng 1/10 sức mạnh thôi.
- Không cần đã khiêu chiến thì cứ tung hết sức không cần câu nệ tiểu tiết tới đi.
- Được ngài đứng cho vững ta không nương tay đâu.
Nói rồi, Thiết Trụ vung cây thiết chùy hướng về phía Tần Vân mà bổ xuống , nhìn thiết chùy lão nhanh về phía Tần Vân ai cũng hồi hộp lo lắng ngay đến cả Ngọc Nhi cũng hết lớn :
- Dừng lại đi nếu ngươi còn bổ xuống ngài ấy sẽ chết đấy.
- Ha ha nàng đừng lo một chùy đó muốn giết ta, Lực đạo của ngươi khá tốt nhưng chiêu thức của ngươi lại quá đơn giản.
- Ngài cứ khoác lác đi để xem ngài phá nó ra sao, " Phá lôi chùy " ngài màu nằm xuống cho ta.
Mọi người trong tiểu viện này ai cũng nghĩ lần này Tần Vân thua thì mọi thứ liền thay đổi, chỉ thấy Tần Vân cánh tay bé nhỏ vung cây kiếm gỗ một phát thì một luồng hàn khí lạnh thấu xương, trên trời liền xuất hiện rất nhiều đóa băng liên khiến ngay cả một lão quản gia trúc cơ phải há hốc mồm. Sau một khắc, tất cả các đóa băng liên đều hướng tới Thiết Trụ. Cái lạnh thấu xương ập đến không suy nghĩ nhiều Thiết Trụ lấy chùy đỡ lại nhưng tất cả đều vô nghĩa hắn bị hạn lực trong một kiếm đó hất bay đi, trước khi ngất đi hắn chỉ kịp hỏi : " Đây là kiếm pháp đáng sợ gì vậy, ta là Nhân thiên cảnh tứ tầng lại thua một đứa trẻ 5 tuổi sao không cảm lòng à" .
- Băng Liên kiếm pháp đây là tên của bộ kiếm pháp này cho ngươi nếm nó cũng không uổng.