Hỗn Độn Đại Chúa Tể

Chương 79: Tam Đại Cấm Địa! Thần Ma Chiến Trường




Nguyên Âm Bảo Thể người sau khi hạ sinh thì chính như cái tên trời sinh âm thể hiếm có, thiên phú cũng được xem là thiên tại ngàn dặm mới có một, tu vi tăng nhanh như diều gặp gió. Ngoài chuyện đó ra, người Nguyên Âm Bảo Thể chính là tiên thiên lư đỉnh hình người. Bình thường, các vũ giả tu luyện chính là thuần dương chi khí, một thân thuần dương nếu về lâu dài sẽ dẫn đến dương thịnh âm suy hạn chế tu luyện, lúc này phải thải dương bổ âm, lúc này Nguyên Âm Bảo Thể chính là thứ cần thiết để âm dương cân bằng,chỉ cần có được nguyên âm của thiếu nữ mang Nguyên Âm Bảo Thể thì sau này sẽ không xuất hiện tình trạng mất cân bằng âm dương, tu vi ngày càng tịnh tiến. Còn người mang thể chất, này sau khi mất đi nguyên âm, sinh cơ ngày càng cạn kiệt,cuối cùng không quá ba tháng sẽ chết rất khó coi. Nên Nguyên Âm Bảo Thể là con dao hai lưỡi, giúp người hại mình.

Lý Sơn nghe xong liền căm phẫn không thôi, chỉ vì muốn tăng lên thực lực mà không từ mọi thủ đoạn. Lâm Thần không nói gì chỉ im lặng, hắn tuy không đồng tình với hành động thải âm bổ dương nhưng cũng phủ nhận nó, mọi người đang sống trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này, nếu muốn sinh tồn chỉ có thể không ngừng trở nên mạnh hơn, chỉ khi có thực lực thì lời mình nói chính chân lí, cũng là chính nghĩa.

Lý Sơn nghe xong cũng trầm mặc, Lâm Thần cũng không nói tiếp, hắn chỉ lấy ra tờ giấy viết một số thứ vào trong đó, rồi nhờ Lý Sơn ra ngoài mua hộ, bản thân hắn cũng đi ra ngoài. Lý Sơn cầm tờ giấy sau đó gật đầu rồi đi mua những thứ mà hắn cần.

Lâm Thần sau khi rời khỏi khách điếm, mang khí tức cùng hơi thở mình thông qua [Nặc Khí Quyết] mà che dấu toàn bộ, kéo cái nón phủ qua đầu của áo khoác đen lên mà lẩn trốn vào đám đông mất dạng.

Hắn đi tới một toà nhà cao bên trong toà thành nguy nga, được bảo vệ cẩn mật, dựa vào [Nặc Khí Quyết] cùng [Du Bộ] mà hắn lẻn vào thành công, hắn chạy một mạch tới một căn phòng, mở cửa ra thì thấy một nữ tử xinh đẹp đang đợi sẵn, không ai khác chính là Mộng Thiên Nguyệt.

Trước đó, khi giao hộp ngọc chứa Tử Linh Mẫu Thảo, hắn lén truyền âm tối nay hắn sẽ đến. Khi hắn bước vào, Mộng Thiên Nguyệt cũng hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng mời hắn ngồi xuống, cả hai nói chuyện qua lại, đồng thời nàng cũng nói cho hắn biết cuộc thi tranh tài ngày mai sẽ được diễn ra, với nhiều người tham dự trong đó không thiếu các thiên tài của các tông môn. Giải thưởng vô cùng hấp dẫn, mười người đứng đầu sẽ được ghi danh vào Tiềm Long Bảng, được người người kính ngưỡng, ngoài ra thì năm mươi hạng đầu sẽ được chọn tiến nhập Tinh Thần Bí Cảnh.

Nhắc tới, Tinh Thần Bí Cảnh là một trong những nơi kì bí nghe nói nó là từ thời thượng cổ của một vị chân thần động phủ, chỉ xuất hiện năm mươi năm một lần, vừa khéo tháng sau nó sẽ xuất hiện tại Đông Huyền Châu, chỉ có dưới Thiên Vũ Cảnh mới có thể tiến nhập bên trong.

Sau khi nghe xong, Lâm Thần trầm ngâm suy nghĩ rồi hắn nói hắn sẽ không tham gia lần này tranh tài cũng không tham gia cái gì Tinh Thần Bí Cảnh,điều hắn quan tâm bây giờ là nhanh chóng tiến về Vô Lượng Thâm Hải để tìm đến Thần Ma Chiến Trường xem xét xem nó có như lời đồn hay không, nếu thật thì đây chính là thiên đường tu luyện [Thần Ma Thể Quyết] mà hắn khao khát.

Nghe xong, Lâm Thần muốn đi Thần Ma Chiến Trường, lập tức Mộng Thiên Nguyệt phản đối kịch liệt, nó được xem là một trong ba cấm địa, mà nó lại là nơi nguy hiểm nhất trong ba cấm địa, những người vào đó đều là thập tử vô sinh, chỉ có đi mà không có về.



Lại nói, tam đại cấm địa bao gồm đứng đầu chính là Thần Ma Chiến Trường; tiếp đó Hắc Vực Thâm Uyên nằm ở Tây Huyền Châu; cuối cùng đon Lạc Cốc ở Trung Châu Huyền Vực. Tam đại cấm địa là nơi nguy hiểm nhất mà con người hay yêu thú ít vãn lai lui tới, thường là cửu tử nhất sinh.

Thấy Mộng Thiên Nguyệt lo mắn cho mình như vậy. Lâm Thần thấy ấm áp trong lòng, khẽ mỉm cười rồi trấn an nàng, thấy bản thân không thể làm lung lay quyết định của hắn, dứt khoát Mộng Thiên Nguyệt không ngăn cản nữa:" Thế khi nào ngươi đi, ngươi đi bằng cách nào, theo ta biết không có tàu thuyền nào dám tiến nhập Thần Ma Chiến Trường khu vực lân cận, thậm chí rất ít người dám đi trên Vô Lương Thâm Hải."

Lâm Thần trầm ngâm hắn cũng chưa nghỉ ra cách nào, hắn dự tính dùng một chiếc thuyền nào đó để quá giang, sau khi nghe xong hắn liền đau đầu một hồi, Mộng Thiên Nguyệt thấy vậy lắc đầu từ trong túi trữ vật lấy ra một tấm phù màu đen, bên trên có phù hoạ những kí từ hình thù màu đỏ đưa cho hắn, Lâm Thần kinh ngạc nói:" Đây là Phi Hành Phù...Lại còn là cửu phẩm thượng cấp nữa. Nàng... cho ta thật sao ?"

Mộng Thiên Nguyệt đỏ mặt e thẹn:" Chỉ là cho mượn thôi, sau khi ngươi về nhớ trả lại ta! Dù sao cũng không có tàu thuyền rất khó để đi nên..."

Lâm Thần phấn khởi không thôi liền nắm tay nàng cảm ơn, sau đó cả hai cùng nói chuyện rất lâu, nàng sẵn dịp đem những khuất mắt trong lòng về việc tu hành cũng như trận pháp đem hỏi hắn, Lâm Thần mĩm cười sau đó tận tình mà giải đáp cũng những nghi hoặc của nàng.

Lúc này, hắn phát hiện nàng vậy mà cũng như hắn đều ngưng kết ra Nguyên Đan Hoàn Mỹ, sau đó hắn đem toàn bộ những gì hắn biết về việc hoàn mỹ nguyên đan giải thích cho nàng. Sau khi nghe xong nàng cũng hiểu ra vì sao, khi nàng tu luyện đạt tới Linh Vũ Cảnh cửu trọng đỉnh phong cũng không có cách nào tiến lên thì ra bên trong còn một ẩn tầng nữa, như vậy sau này tu luyện phải đạt tới thập trọng viên mãn mới có thể đột phá cảnh giới cao hơn.

Đồng thời, hắn cũng nói hạn chế cho nhiều người biết về việc này, nếu không sẽ rất phiền phức, những người kết đan hoàn mỹ có xác suất cảm ngộ ra ẩn tầng, và dĩ nhiên ẩn tầng chính là điều cấm kị nên mỗi lần đột phá đều sẽ giáng xuống lôi kiếp, nhưng thành tựu sau này sẽ không có điểm dừng.

Hàn huyên một lúc, khi sắc trời dần sáng, Lâm Thần cùng Mộng Thiên Nguyệt mới giác ngộ họ nói chuyện lâu như vậy. Hắn đứng dậy cáo lui, trước khi đi Lâm Thần để lại một số cho nàng xem như chuẩn bị trước khi đi, khi hắn gần ra cửa, không hiểu động lực nào khiến nàng chạy tới hôn lên má hắn, sau đó e thẹn đỏ mặt. Thấy vậy, hắn ôm lấy nàng một cái rồi cáo từ trở về,

Mộng Thiên Nguyệt nhìn theo bóng hắn khuất dần, khẽ mỉm cười rồi đóng cửa lại.