Lâm Thần sau khi luyện ra Thanh Tâm Đan, đã phục dụng liền ba viên, trải qua một đêm luyện hoá linh hồn hắn bây giờ đạt tới thất phẩm viên mãn thiếu chút nữa đạt tới bát phẩm.
Hồn thai lúc này đã to thêm một vàng, hoàn quang xung quanh cũng sắc nét hơn, còn Tiểu Hồng từ sau khi cắn nuốt Vô Tận Dung Hoả dưới sự trợ giúp của [Hỗn Độn Chân Kinh] cũng đã khôi phục được một phần mười sức mạnh ban đầu, xem ra không ngừng hấp thụ thiên địa dị hoả là cách nhanh nhứt để Tiểu Hồng nhanh chóng khôi phục sức mạnh ban đầu.
Ngày thứ hai đại hội, các loại mặt hàng càng lúc càng nhiều, Lâm Thần hôm nay ra ngoài một mình, Lý Sơn đã đi giúp cha con Mộng Cầm chuẩn bị cho đấu giá ngày mai. Lâm Thần thầm nghĩ:" Tên Lý Sơn dạo này hay bám lấy Mộng Cầm tỷ, không lẽ hắn thật sự thích tỷ ấy, vậy cũng tốt dù sao Mộng Cầm tỷ cũng không tệ, hi vọng hắn biết lượng sức mà làm!"
Vừa đi vừa tham quan, vô tình hắn thấy một vụ cãi cọ giữ một đàn ông đang níu tay một đứa trẻ khoảng mười tuổi ăn mặc rách rưới, tên người đàn ông là một vị cường giả tu vi Ngưng Đan sơ kỳ, còn đứa trẻ chỉ là phàm nhân bình thường, thấy vậy hắn liền tới khuyên can, sau một hồi thuyết pháp thì ra đứa trẻ này ăn trộm một cây thảo dược nhị phẩm, thấy cây dược phẩm trên tay đứa trẻ quả là nhị phẩm hạ cấp Hổ Chước Thảo, hỏi ra thì biết nhà có người bệnh cần cây thảo dược này, Lâm Thần nhìn vào đứa trẻ biết không nói dối sau đó thuyết pháp với vị lão giả kia mua lại cây thảo dược kia, đứa trẻ thấy vậy liền quỳ xuống cảm tạ Lâm Thần rồi chạy về. Lâm Thần không khỏi thở dài lắc đầu rồi tiếp tục đi tham quan.
Đang đàm phán giá cả một gốc thảo dược ngũ phẩm trung cấp Đại Lục Chi Sâm, thì đứa trẻ lúc nảy chạy lại kéo vạt áo hắn nức nở nói xin cứu nương hắn, Lâm Thần nhìn rồi thở dài đã giúp thì giúp cho trót. Lâm Thần trả tiền thảo dược rồi đi theo hướng dẫn của đứa trẻ, đi qua các con hẻm thì hắn bắt gặp gấp nhiều người nghèo ngồi từng góc, từng nhóm lê lếch khắp nơi, càng đi thì kiến trúc nơi đây xập xệ, đổ nát đúng chuẩn khu ổ chuột.
Tới nhà, đứa trẻ liền chạy vào đi tới bên cạnh mẹ nó, nức nở cầu xin Lâm Thần cứu giúp, Lâm Thần đi tới thì thấy sắc mặt người phụ nữ xuất hiện những đốm đỏ, thân thể gầy gò cũng xuất hiện những đốm ban đỏ, cả người thở hổn hển. Sau một phen bắt mạch chuẩn bệnh thì hắn thất thần:" Đại thẩm, ngươi đây là trúng độc, vừa rồi người ăn Hổ Chước Thảo không những không trị khỏi độc mà còn khiến độc càng phát tán nhanh hơn. Nhiều nhứt sau ba canh giờ liền không qua khỏi."
Người phụ nữ nghe vậy càng nghẹn ngào bản thân cô cũng biết bệnh tình trở nặng nên khi nghe Lâm Thần nói cô càng thêm sầu bi, còn đứa trẻ nghe xong liền nức nở khóc van xin cứu mẹ, người mẹ thấy đứa con mình như vậy cũng không đành lòng. Hết cách, Lâm Thần cũng lực bất tòng tâm, nếu người phụ nữ này là một vũ giả ít nhất hắn còn có cách, nhưng người phụ nữ chỉ là người bình thường không hề có một chút sức lực nào, nhìn thấy đứa trẻ cứ khóc van nài xin cứu mẹ, Lâm Thần cũng mũi lòng mới giải thích ngọn nguồn căn bệnh của mẹ nó cho nó nghe.
Loại độc mà người phụ nữ này trúng là Mạn Đà La, một trong ngũ tuyệt độc nhất tại phàm giới, thậm chí người trên thượng giới nếu không cẩn thận trúng vào không chữa trị kịp thời mất mạng như chơi. Mạn Đà La là một loại thảo dược cao ba phân, hoa có nhiều màu sắc khắc nhau, ít nhất là ba màu nhiều nhứt là năm màu, màu càng nhiều thì Mạn Đà La càng độc, độc của chúng tại hạ giới chỉ cần sơ sẩy đủ giết chết một Tôn Vũ Cảnh đỉnh phong. Mạn Đà La vừa thuộc tính âm hàn, vừa tính dương độc ăn mòn từng tế bào bên trong lẫn linh hồn, nếu không giải dược phù hợp dù bất kì loại thảo dược hay đan dược nào có tính trị âm hàn hay dương độc đuề khiến độc tố phát triển nhanh hơn.
Mà Hổ Chước Thảo đúng có khả năng trị độc âm hàn nhưng không phải thứ như Mạn Đà La có thể giải được.
Lâm Thần cũng an ủi đứa trẻ rồi nhìn phía người phụ nữ nói:" Xin lỗi ta đã tận lực, đại thẩm người có nguyện vọng gì không làm được, nếu có thể ta sẽ giúp người thực hiện."
Người phụ nữ thều thào nhìn Lâm Thần rồi nước mắt cũng dàn dũa:" Ta chỉ một tâm nguyện là thấy hài nhi được an bình mà lớn lên, như vậy đối với ta là đủ rồi..."
Lâm Thần nhìn về đứa trẻ hỏi:" Ngươi tên là gì ?"
Đứa trẻ nức nở nói:" Nương muội gọi muội là A Vân!"
Lâm Thần mĩm cười xoay đầu A Vân nói:" Ngươi có muốn nhận ta là ca ca ngươi không ? Yên tâm ta sẽ chăm sóc ngươi, tuy không đảm bảo sẽ suốt đời an bình nhưng ít nhất cũng không gặp bất kỳ nguy hiểm nào ?"
Người phụ nữ nghe vậy cố gắng trờ mình hướng về nữ nhi mình nói:" A Vân sau không mau đồng ý..." rồi cô nhìn qua Lâm Thần nghẹn ngào nói.:" Thiếu hiệp nhân nghĩa hơn người, kiếp sau nếu có thể nguyện làm trâu làm ngựa để đền đáp ơn nghĩa! "
Lâm Thần liền lắc đầu nói:" Không cần đâu phải như vậy đầu, người yên tâm ta hứa sẽ đối đãi tốt với A Vân..."
Người phụ nữ bảo A Vân lại ôm vào lòng thủ thỉ vào câu rồi như trút đi được gánh nặng người phụ nữ liền cứ như vậy than thản ra đi. A Vân khóc nức nở, Lâm Thần cũng im lặng để A Vân khóc thoả thích rồi sau đó giúp nàng hoả tán mẹ mình. Cả hai lập ngôi mộ cho mẹ xong, Lâm Thần xoa đầu A Vân bảo:" Từ giờ, muội là muội muội ta, tên ta là Lâm Thần nên giờ muội cũng tên là Lâm Vân chư ha!"
Lâm Vân thút thít :" Dạ, Lâm Thần ca ca!"
Lâm Thần vui vẻ nắm tay nàng rồi nói:" Đừng buồn nữa, mẫu thân muội cũng không muốn muội như vậy đâu, đi ta dẫn muội về khách điếm nơi ta ở!"
Lâm Vân gật đầu rồi ngoái nhìn ngôi mộ mẹ mình lần cuối rồi cùng Lâm Thần trở về.