Bên kia ồn ào không nể mặt ai khiến người có mặt tại đấy phải lên tiếng nhắc nhở.
"Tôi nghĩ các cậu nên biết giữ gìn phép tắc một chút. Ở thư viện thì nói đủ nghe để những người khác còn làm việc." - Linh đứng hẳn dậy, nói lớn để nhóm bên đấy nghe cho rõ.
Mấy người ấy im lặng vài giây, không phải tôn trọng bạn nên bớt nói lại mà là để nhìn xem ai vừa lên tiếng. Nhận ra đó chẳng phải bạn cùng lớp hay người quản lí thư viện mà là cô gái xa lạ nào đó nên chúng chẳng sợ, tiếp tục huyên náo, còn có người châm chọc nhóm của Thảo: "Không thích thì đi chỗ khác ngồi."
"Nếu đây thật sự là ở quán nước thì đã không can dự. Nhưng chỗ này mang tên "Thư viện" to lù lù và được làm thành bảng treo ngoài cửa chính thì hẳn các cậu phải hiểu quy tắc chung chứ nhỉ? Đang ở nơi công cộng nên hãy có thái độ lịch sự." - Linh chẳng chịu thua kém, giọng nói như người bên trên nhắc nhở hậu bối, còn pha chút mỉa mai, châm biếm.
Thảo thấy tình hình không ổn liền kéo Linh ngồi xuống, nhỏ giọng an ủi: "Kệ họ đi, mình làm sắp xong rồi. Chốt lại người vô duyên ở đây chỉ có chúng nó thôi."
Cô không muốn gây khó dễ đám người đó làm gì, cứ hoàn thành xong công việc là được. Hơn nữa Thảo cũng thấy có mấy người quen mặt, không nhầm là bạn chung lớp của Hoàng nên lại càng không muốn sự việc nhỏ này mà cãi nhau ấm ĩ, nhường nhịn một điều để sau này không phải gượng gạo.
Thế nhưng bên đó chẳng có chút ý tứ nào, nước sông đã không phạm nước giếng nhưng vẫn không cho nhau chút mặt mũi. Một cô gái thuộc hội đó vẫn luôn im lặng, hiện tại thay mặt tất cả lên tiếng chỉ trích: "Để có thể ngồi đây làm tiểu luận chẳng phải là nhờ cô chủ nhiệm trong ban kiểm duyệt xin cho chúng mày à? Lấy tư cách gì lên mặt ở đây?"
Cả nhóm cười ồ lên tán thưởng, còn khoa trương vỗ tay ầm ầm, tiếp dầu cho ngọn lửa bùng cháy:
"Đúng, tưởng thế là hay."
"Oai lắm cơ."
"Giờ mới nhớ ra vụ này."
"Cần gì phải nhớ, mày chỉ cần biết tự làm bằng thực lực không cùng đẳng cấp với người có chống lưng."
...
"Kẻ tung người hứng" ồ ạt chĩa mũi dùi về nhóm của Thảo mà chỉ trích, bôi nhọ.
Lần này mọi thứ đã đi quá xa, đến độ Thoa cũng phải đứng dậy chỉ tay mắng lại. Thêm cả Linh, hai miệng đấu khẩu với cả một hội không thua kém gì.
Trong lúc mọi người không chú ý, chỉ tập trung xem ai "cà khịa" thâm hơn thì Thảo ở một bên cầm điện thoại chạy đi đâu đó. Rất nhanh cô gái quay lại, đi thẳng vào giữa hai phe, rất bình tĩnh nói:
"Làm được tiểu luận nhưng lại không nói chuyện logic được nhỉ? Chuyện nọ sọ chuyện kia, như mấy đứa trẻ trâu không cãi lại được thì bắt lỗi sai chính tả."
Tiếng cãi nhau nhỏ dần, mọi ánh dồn đến thân hình nhỏ bé đang đứng chen vào giữa. Cô gái nọ vẫn không thôi, khinh bỉ nhìn: "Sao? Nói trúng tim đen rồi à?"
"Chúng tôi không phải ban nhân sự nên không nhất thiết phải trả lời toàn bộ thắc mắc của các cậu. Còn nếu các cậu ghen ăn tức ở thì chúng ta vẫn đang đấu nhau để giành suất cuối và lần này giáo viên chủ nhiệm của tôi không tham gia chấm, công bằng rồi nhé."
Tiếp theo Thảo mở điện thoại, vào bộ sưu tập, chọn một bức ảnh và room nội dung cho mọi người thấy rõ, tiếp tục nói.
"Một số thư viện không đưa hẳn điều lệ 'giữ trật tự nơi công cộng' vì ai cũng hiểu điều đó, một số thì ngược lại và thư viện trường chúng ta là một trong số đó. Chúng ta đều là động vật bậc cao, có thể nghe, hiểu và ghi nhớ nên các cậu hãy ra đằng kia học lại quy tắc nhé. Nhưng mà, tôi thấy có vẻ hiện tại các cậu không nhớ nổi quy định này dù đầu năm đã được học, nên chắc là..."
Thảo nói đến đây thì ngừng lại, liếc nhìn một lượt đối thủ trước mặt, kèm theo nụ cười khinh khỉnh như nhìn mấy kẻ ngốc.
"Chó thành tinh." Linh nói nhỏ với Thoa, hai người còn cười khanh khách như trốn không người. Bảo là nói nhỏ nhưng vẫn đủ để cho ai đang ở gần hai người nghe rõ.
"Một điều mà các cậu quên là lời dạy của Bác Hồ 'Có tài mà không có đức là người vô dụng, có đức mà không có tài thì làm việc gì cũng khó' và năm điều Bác dạy, với điều số năm 'Khiêm tốn, thật thà, dũng cảm'. Mặt mũi sáng sủa thế này thì hành xử đúng cách để người ta còn biết các cậu là người có học nhé, trong trường thì có thể bao dung nhưng ra ngoài mà thế này thì che cái mác của trường Chuyên đi để người khác không bêu rếu."
Giọng điệu của Thảo nhấn nhá đúng câu, đúng chữ, đúng chỗ cần nhấn. Mang đến cảm giác vừa thân thiện vừa mỉa mai chọc ngoáy đối thủ. Nếu người ta đã không nể mình thì sao mình phải nhường làm gì để bị chà đạp, bắt nạt?
Thế rồi ba cô gái thu dọn sách vở, khoan khoái rời khỏi chỗ thị phi này mặc cho bọn họ có xì xào nói xấu đi chăng nữa. Quang minh chính đại nói ra thì đáp trả, còn trốn lui trốn lủi sau lưng nói bậy nói bạ thì cũng chỉ là mấy con tép diu.