Công ty đột nhiên xảy ra chút chuyện, mặc dù có thông báo cho Trì Diễm biết, nhưng xét đến tình huống "đặc biệt" của cậu, Trương Tùy nói rằng cậu không cần đến cũng không sao cả, bọn họ làm nhiều hơn một chút là được rồi. Nhưng tinh thần trách nhiệm của Trì Diễm cao có tiếng trong công ty, nếu cần đến cậu thì cậu sẽ chẳng bao giờ bỏ mặc hết.
Nhưng Thích Thủ Lân đã trở thành điểm yếu của cậu, cậu không nỡ bỏ mặc alpha một mình trong kỳ phát tình.
"Một mình anh ở nhà thật sự không sao chứ? Em...... hay là em ở nhà nhé."
Nhìn dáng vẻ do dự của Trì Diễm, Thích Thủ Lân ngược lại phải an ủi cậu: "Em đi đi. Hôm nay đã là ngày thứ ba, hẳn là kỳ phát tình cũng rút đi rồi. Hơn nữa nếu như em ở nhà, cũng khó mà yên lòng chuyện ở công ty được."
Về vấn đề công việc, Thích Thủ Lân trước giờ luôn cổ vũ cậu. Hắn hy vọng Trì Diễm có thể trở nên tự tin hơn, ngày một tốt hơn, có thể nhận thức thật rõ giá trị của bản thân mình.
"Thay vì lưỡng lự cả hai bên, tốt hơn hết là em nên tập trung giải quyết cho xong một chuyện trước đã." Thích Thủ Lân nắm lấy tay của người bạn đời và hôn lên. "Em nhanh đi đi, cứ tập trung mà giải quyết công việc đi nhé."
"Anh chờ em về."
Với những lời nói của hắn, Trì Diễm mới hạ quyết tâm đi đến công ty, tập trung giải quyết công việc trước. Một ngày cứ thế trôi qua, thậm chí lúc tan làm còn trễ hơn một tiếng.
Cuối cùng cậu cũng có thời gian chạm vào điện thoại, cậu vội vàng gọi cho Thích Thủ Lân. Nhưng bên kia không bắt máy. Trì Diễm trở nên lo lắng, trên đường về nhà liên tục gọi lại, thế nhưng hắn vẫn không hề bắt máy.
Trì Diễm nghĩ thầm, toi rồi.
"Thích Thủ Lân! Thích Thủ Lân!"
Trong nhà không có chút ánh sáng, cũng không hề có dấu vết sinh hoạt của bất kỳ ai. Hắn vẫn còn đang trong kỳ phát tình, nếu như hắn cứ thế mà tùy tiện ra ngoài như vậy sẽ giống như một quả bom pheromone hạng nặng. Trì Diễm ép bản thân bình tĩnh lị, gọi cho hắn khi đi lên lầu. Lần theo tiếng chuông, cậu nhìn thấy điện thoại của Thích Thủ Lân đang nằm lẻ loi trên bàn, nhưng lại không thấy người đâu.
"Trì Diễm...... Là, là em à?"
Đang lúc Trì Diễm đang lúng túng, một giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở sùi sụt, e dè gọi tên cậu. Khi Trì Diễm quay đầu lại, liền thấy Thích Thủ Lân ôm một đống quần áo của cậu, ngơ ngác mà đứng trước cửa thư phòng, ngoại trừ đôi mặt lộ ra để nhìn cậu, còn lại hắn đều hận không thể chôn mình trong đống quần áo của Trì Diễm.
"Sao anh lại......"
Không để Trì Diễm nói thêm vài câu, Thích Thủ Lân nhẹ đã buông những bộ quần áo đó ra, khiến cho toàn bộ quần áo đều rơi xuống sàn. Hắn sải bước thật nhanh đến và ôm chặt lấy Trì Diễm. Người hắn cao lớn đến thế, nhưng mà lại không chút quan tâm mà cứ vùi mình vào lồng ngực của Trì Diễm, eo của Trì Diễm bị ôm lấy, hai chân đều bị nhấc khỏi mặt đất.
"Em đừng đi, đừng đi mà. Đừng rời bỏ anh......"
Trì Diễm cảm thấy trước ngực mình ướt đẫm —— Thích Thủ Lân đang khóc?!
Không phải cậu chưa từng nhìn thấy hắn khóc, nhưng hắn chưa bao giờ bật khóc công khai trước mặt của Trì Diễm như vậy. Ngay cả trong những ngày tháng mà mối quan hệ của bọn họ trở nên căng thẳng nhất, Thích Thủ Lân vẫn một mình nhấm nháp nỗi đau ấy một mình, ở trước mặt Trì Diễm hắn luôn bày ra một dáng vẻ rất đáng tin cậy.
"Anh thả em xuống trước, có được không?" Trì Diễm bị hắn ôm chặt đến mức không thở nổi, chỉ có thể xoa xoa bờ vai của hắn, thử đưa ra lời đề nghị.
"Em không đi đâu hết, em sẽ mãi ở bên cạnh anh, em sẽ không đi đâu cả." Được người yêu bảo đảm, Thích Thủ Lân mới bán tín bán nghi mà thả cậu xuống.
"Người phụ nữ ở nhà bên cạnh nói rằng em dẫn theo vali rời đi rồi." Hắn đẩy Trì Diễm vào tường.
"Sao em lại bỏ đi? Sao em lại đi cơ chứ? Em đi rồi anh biết phải làm sao bây giờ......"
Trên gương mặt điển trai của alpha đúng thật là đầy nước mắt, đúng thật là trông rất chật vật. Trì Diễm thực sự cảm thất khó hiểu, hiện giờ bọn họ sống trong căn biệt thự hai tầng duy nhất ở đây, làm gì có người hàng xóm nào bên cạnh. Dù đúng là có hàng xóm đi chăng nữa, thì ít nhất cũng phải đi bộ vài phút mới đến tòa bên cạnh.
"Đau quá, tay của anh đau quá." Thích Thủ Lân nắm lấy khuỷu tay trái, thút thít.
"Máu chảy ra rất nhiều...... Kim tiêm vẫn luôn đâm không đúng mạch."
Trì Diễm phát hoảng, vội nắm lấy tay hắn, vén ống ty áo lên —— khuỷu tay sạch sẽ trơn bóng như cũ, đừng nói là chảy máu, ngay cả lỗ kim tiêm cũng không có.
"Cuối cùng là có chuyện gì thế, Thích Thủ Lân. Chúng ta làm gì có hàng xóm nào là phụ nữ cả, anh cũng không hề bị thương." Trì Diễm không dỗ được hắn, thế nên chỉ có thể làm ra vẻ nghiêm túc để buộc hắn bình tĩnh lại.
Thích Thủ Lân rất bất thường, nhưng Trì Diễm lại không hề biết nguyên do từ đâu hết.
Người alpha bình tĩnh nhìn cậu, khóe mũi bởi vì bật khóc mà khẽ giật giật vài cái, vẻ mặt tràn ngập uất ức.
"Anh có thể kiềm chế được chính mình mà." Hắn kéo lấy tay của Trì Diễm lại.
"Anh sẽ không gặp anh ta nữa, cho dù đó là chuyện công việc đi chăng nữa........Người anh thích là em, người anh yêu cũng chỉ có em thôi."
"Em đừng đi mà? Đừng bỏ đi có được không? Chỉ làm Hòn Đá nhỏ của anh thôi...... có được không em?" Vừa nói hắn vừa khóc.
"Anh không tìm thấy em nữa, không ngửi được pheromone của em nữa. Chỉ còn lại quần áo của em thôi, nhưng đó cũng không phải là em!"
Lòng của Trì Diễm trở nên mềm nhũn, vội vàng ôm lấy hắn, nước mắt của Thích Thủ Lân chảy đầy cổ cậu, hắn còn liếm những giọt mồ hôi mỏng trên da của Trì Diễm khi cậu chạy đôn chạy đáo cả ngày nay.
Trì Diễm vẫn luôn nghĩ rằng Thích Thủ Lân rất thong dong. Dù cho đó là kỳ phát tình đi chăng nữa, hắn cũng chỉ gặp chút khó khăn hơn thường ngày một chút thôi. Nhưng e rằng chính bản thân của Thích Thủ Lân cũng không hề hay biết, "sự rộng lượng" tạm thời của hắn lại tiến triển đến mức này. Mấy năm nay hắn chưa bao giờ nếm trải cảm giác kỳ phát tình đến mà không có Trì Diễm ở bên cạnh một thời gian dài như thế, người bạn đời của hắn luôn vứt bỏ cảm giác thẹn thùng để thỏa mãn những yêu cầu kỳ quái của hắn, trong mấy này đó còn ít khi mặc quần áo vào, luôn sẵn sàng mọi lúc để thỏa mãn cơn hứng tình của hắn bất cứ lúc nào.
Dù cho núm vú sưng đỏ đến mức không thể lõm vào nữa, bụng cũng phồng lên vì chứa quá nhiều tinh dịch, sau gáy cũng tràn ngập vết đánh dấu gồ ghề...... Chỉ cần Thích Thủ Lân muốn, Trì Diễm sẽ luôn mở rộng vòng tay thỏa mãn.
Cậu đã nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Thích Thủ Lân, cũng không nỡ để hắn chịu đau nữa.
Trì Diễm vô cùng hối hận, lẽ ra cậu không nên đến công ty, cho dù đó là do Thích Thủ Lân muốn cậu đến đi chăng nữa cũng không nên đi. Bỏ lại hắn một mình, để rồi kỳ phát tình lại bùng lên đến mức khiến hắn nghĩ rằng mình vẫn còn bị định mệnh trói buộc.
"Em vẫn luôn là Hòn Đá nhỏ của anh mà......"
Dáng vẻ Thích Thủ Lân uất ức như vậy nhìn qua đúng là khiến người khác phải xiêu lòng, Trì Diễm nhẹ nhàng xoa lên tấm lưng rộng của hắn.
"Chúng mình kết hôn ba năm rồi, anh không nhớ sao?"
"Kết, kết hôn......?" Thích Thủ Lân nghiêng đầu nhìn cậu, dường như không thể tin được. "Em là bạn đời của anh à? Em đồng ý làm vợ của anh thật à?"
Trì Diễm có chút xấu hổ mỉm cười: "Đúng vậy, anh nhìn nè."
Cậu rút một sợi dây chuyền bạc có treo một chiếc nhẫn trên cổ ra, tháo nhẫn ra đeo vào ngón áp út bên tay phải.
"Đây là nhẫn kết hôn của chúng ta đó, là anh tự tay đeo lên cho em. Chỉ là em thường xuyên phải gõ bàn phím, sợ nó bị hỏng nên đeo vào cổ đó."
"Vợ ơi, vợ ơi vợ......" Thích Thủ Lân lặp đi lặp lại những từ này, Trì Diễm đáp lại hắn, nhón chân hôn lên môi hắn.
"Đói bụng không? Em nấu cho anh món gì ngon ngon nhé. Đừng khóc, đừng khóc nha......"
Cậu dùng bộ ngực gầy gò của mình làm nên một bến cảng dịu dàng cho riêng Thích Thủ. Thích Thủ Lân cong lưng, liên tục dụi má và mũi vào người của Trì Diễm để hấp thụ hơi thở của cậu, giống như một chú mèo to xác đang làm nũng vậy.
Khi bọn họ bình tĩnh hơn một chút, Trì Diễm nắm lấy tay hắn dẫn hắn đi xuống lầu. Đi được vài bước, Thích Thủ Lân liền đứng lại, hỏi cậu: "Con đâu rồi?"
Trong lòng Trì Diễm cười rằng tuy là Thích Thủ Lân bình thường rất ghét bỏ Thích Ngai Thì, nhưng sau cùng vẫn rất nhớ con bé.
"Ra nước ngoài với bố mẹ anh rồi, vì để cho chúng ta có không gian riêng tư đó......" Nói đến chuyện này, mặt của Trì Diễm không kìm được mà đỏ lên.
"Nhưng mà anh yên tâm đi, con bé vẫn tốt lắm, lúc này e là vui đến quên trời quên đất luôn rồi."
Nhưng Thích Thủ Lân vẫn nhìn cậu, ánh mắt dần dần nhìn xuống, như thể hắn không nhận được chút thông tin nào về cô con gái của mình.
Hắn lại hỏi một câu: "Con đâu rồi......" Hai tay lại vuốt ve bụng của Trì Diễm, rồi lại sờ soạng quanh eo cậu.
Cơ bắp căng chặt, độ cong phẳng lặng. Chứng minh thật rõ cậu không hề mang thai đứa bé nào hết.
"Không còn nữa rồi......" Cơ mặt của alpha nhíu lại, những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống từ đôi mắt đỏ hoe. "Đứa bé không còn nữa."
"Đứa bé của Thích Thủ Lân và Trì Diễm không còn nữa rồi......"
Tin vào sự thật này, khiến cho hắn không kìm lòng được nữa mà vừa khóc vừa hỏi: "Vì sao em lại không cần nó, anh chỉ mới rời mắt em có một chút thôi mà. Nó, nó liền không còn nữa! Ngày hôm qua nó vẫn còn đó kia mà, còn đá anh nữa...... Em không yêu nó hay sao? Đó là con của chúng mình mà em!"
Trì Diễm đột nhiên cũng muốn khóc. Sự thờ ơ với đứa con trong bụng và sự lạnh nhạt với hắn trong lúc cậu mang thai, thế mà khắc sâu vào trí nhớ của hắn như thế. Khiến cho hắn giãy giụa trong cơn ác mộng không tìm thấy cậu, cùng với việc không giữ được con.
Bất chấp lời giải thích kiên nhẫn của Trì Diễm, Thích Thủ Lân cõng cậu trên vai và trở về phòng. Hắn vẫn đang khóc, hắn cởi quần của Trì Diễm ra, tức giận mà đâm dương v*t vào sau cậu: "Chúng ta phải có một đứa con, là con của Thích Thủ Lân và Trì Diễm......"
Dù sao cậu cũng không phải là alpha nên không thể tự tiết ra dâm dịch được, Trì Diễm cố gắng hết sức điều chỉnh nhịp thở, nhưng vẫn phải chịu nỗi đau không thể nói thành lời đó.
"Em không phải là không muốn. Chỉ là anh nhẹ một chút, có được không......" Trì Diễm nhẹ giọng cầu xin.
"Xin lỗi, em không dễ mang thai. Anh phải kiên nhẫn một chút." Cậu chậm rãi mở cúc áo khoác, biết rõ bây giờ có giải thích cho Thích Thủ Lân cũng vô dụng, chỉ có thể thuận theo hắn mà thôi. Cậu nắm lấy tay của Thích Thủ Lân đặt lên bụng dưới của mình rồi để hắn xoa xoa: "Anh đang ở bên trong em, chiếm hết toàn bộ...... Ưm! Đừng nhấp, bây giờ em chưa chịu được đâu."
Đôi mắt đen tuyền của Thích Thủ Lân quét qua toàn thân của Trì Diễm, từ tận đáy lòng hắn kêu gào ràng muốn làm tình với cậu, muốn bắn đầy tinh dịch trong cậu, muốn đánh dấu cậu, để cậu trả lại đứa bé "đã mất" kia cho mình.
"Tốt hơn là...... khiến em hứng tình, làm như thế mới không đau. Cũng...... sẽ dễ mang thai hơn một chút." Trì Diễm ngượng ngùng vừa nhìn vừa nói ra những lời nói dối khiến cho người ta phải đỏ mặt.
Đương nhiên đó là một lời nói dối rồi. Dù sao thì không cảm nhận được pheromone vẫn là "khuyết tật tiềm ẩn" của cậu. Lúc trước việc mang thai Thích Ngai Thì mà không cần đến các phương pháp hỗ trợ sinh sản, đã khiến cho các bác sĩ rất ngạc nhiên. Trong những năm thường xuyên làm tình sau đó, dù là trong kỳ phát tình của Thích Thủ Lân, Trì Diễm cũng không hề mang thai.
Hẳn là cậu sẽ không mang thai thêm lần nữa. Trì Diễm nghĩ như vậy. Ban đầu, cậu còn sợ bệnh của cậu sẽ lây cho Thích Ngai Thì, nhưng may thay là đứa con gái của cậu luôn hoạt bát, khỏe mạnh bình thường như bao đứa trẻ khác.
Chỉ cần toàn tâm toàn ý nuôi dưỡng đứa bé duy nhất mà trời cao ban tặng cho cậu là đủ rồi.
Thích Thủ Lân thật sự nhịn xuống nỗi khao khát, thử làm người bạn đời của mình hứng tình. Chuyện này đối với hắn quá đơn giản. Môi lưỡi tạo ra những nụ hôn, tay dùng để chơi đùa nơi đầu ngực. Thân thể cả ngày không được ai thương yêu giờ đây chậm rãi phô bày sự quyến rũ dưới thân hắn. Người thanh niên beta giản dị chỉ có lúc này mới bày ra sự quyến rũ ngây ngô, rõ ràng cậu xấu hổ không dám bày tỏ nhưng cơ thể từng trải qua tình dục của cậu lại rất đỗi thành thật.
"Chạm vào anh đi, được không em?"
Thích Thủ Lân hôn lên đôi tay của Trì Diễm, chân mày của hắn nhíu lại như thể muốn bật khóc. Biên độ đâm ra rút vào ở phía dưới ngày càng lớn. Như thể cảm xúc sâu thẳm bên trong như muốn vùng vẫy thoát ra ngoài. Trì Diễm kịp thời đưa tay lên che cổ lại.
"Nóng quá, nóng quá đi......"
Nước mắt của alpha một lần nữa tràn ra bên vai cậu. Thích Thủ Lân bóp đùi của Trì Diễm, vừa nói vừa đâm chọc với tần suất rất nhanh.
"Có lửa, nó như đang đốt cả người tôi vậy......"
"Tôi không muốn đồ ngăn cắn, cũng không muốn mặc áo bó đâu mà."
"Lạnh quá, lạnh quá đi."
"Bảo anh ta cút đi! đừng đến gần tôi, đừng đến gần tôi......"
Trì Diễm bị lật người lại, hai cánh tay bị kéo ra sau và cổ tay bị Thích Thủ Lân giữ chặt. Alpha tàn nhẫn đâm mở khoang sinh sản, mỗi lần đâm vào đều đâm đến tận điểm cuối cùng, rồi lại bị cái miệng nhỏ nhắn kia cuồng nhiệt mà nhẹ nhàng giữ lại.
"Kim tiêm...... Tôi không muốn tiêm nữa, tôi, tôi có thể vượt qua được mà."
Thích Thủ Lân cúi xuống và áp chặt vào lưng của Trì Diễm, đặt cằm tựa lên vai cậu.
"Chỉ cần cho em một mảnh quần áo là được rồi."
"Quần áo của Trì Diễm, mang theo mùi hương của em ấy."
Trì Diễm có thể cảm nhận được hắn đang khóc không ngừng, chính cậu cũng không kìm được nước mắt.
"Có em ấy tôi sẽ ổn thôi. Thật đó......"
Vài từ ngắn ngủi tiết lộ nên những mảnh ký ức vụn vặt, khiến cho Trì Diễm có thể mơ hồ đoán ra cuộc sống hơn nửa năm của Thích Thủ Lân ở nước ngoài khi đó.
Người alpha này không phải là bất khả xâm phạm như vẻ bề ngoài của hắn, hắn cũng sẽ cảm thấy cô đơn, cũng thấy đau lòng rồi bật khóc. Đây là điều mà Trì Diễm đã biết từ lâu. Nếu cậu có thể dũng cảm hơn một chút, có thể sớm nhận ra ý muốn của mình, và nhìn nhận những cố gắng của Thích Thủ Lân. Thì có lẽ họ có thể vơi đi phần nào vướng mắc mà đau khổ.
"Em xin lỗi, em xin lỗi......" Trì Diễm quay đầu hôn lên hai má của Thích Thủ Lân, nắm lấy tay hắn vòng qua ôm chặt lấy eo mình.
Những hạt giống chừa đầy pheromone hết lần đến lần khác phun vào khoang sinh sản cằn cỗi của Trì Diễm, không giữ được nữa mà tràn ra, uốn lượn mà chảy ra hai chân cậu. Thích Thủ Lân quấn chặt lấy cậu tựa như một con rắn, chân hắn móc vào chân cậu, ngực áp vào ngực, cố gắng tiếp xúc da thịt với Trì Diễm càng nhiều càng tốt.
Mặc dù tư thế này đặc biệt không hề thoải mái chút nào, nhưng Trì Diễm vẫn nhận lấy nỗi khổ ngọt ngào này. Cậu ôm lấy gương mặt của Thích Thủ Lân, thấy khóe mắt của hắn vươn đầy nước mắt, bèn không nhịn được muốn bật cười.
Ngoài cậu ra, đã có ai nhìn thấy dáng vẻ này của Thích Thủ Lân chưa nhỉ? Trước kia chắc là không có, về sau cũng sẽ càng không có.
Thích Thủ Lân khóc rất nhiều, khóc đến mệt nhoài, bắn tinh nhiều như thế, cũng khiến cho hắn thấm mệt. Trước khi hắn nhắm mắt lại, vẫn mơ màng nói: "Trì Diễm...... không được đi......"
Trì Diễm ôm chặt hắn trong lồng ngực trần của mình, cười cười nhưng nước mắt lưng tròng: "Ai chạy chứ? Em sao lại bỏ anh được."
Tôi phải bảo vệ anh ấy.
Từ quá khứ đến tương lai vĩnh viễn cũng không bao giờ thay đổi.
【 Tác giả có lời muốn nói: 】
Cảnh cáo nhân vật OOC, nếu bạn không chấp nhận được lão Thích khóc thút thít như thế này thì có thể bỏ qua chương này nhé.
Dựa vào đâu mà đấng alpha mạnh mẽ không thể khóc, hắn chính là muốn khóc bao nhiêu cũng được hết đó!
______________________________________________________________
Escanor: Ở Wattpad, tui chỉnh lại cho dễ hiểu là PNCV ý chỉ đó là phiên ngoại chính văn, nối tiếp từ chính truyện luôn. Ngoài ra tác giả cũng có viết 2 phiên ngoại, 2 phần này được viết xen kẽ với chính truyện luôn, nếu đọc lại ở tầm chương 4x-6x các bạn có thể thấy tác giả nói bên dưới, về cái này tác giả không nói rõ nó có là phiên ngoại chính văn hay không nên tui chỉ để đó là PN thôi nha. Còn riêng bên Wordpress, tui có chia ra từng mục rồi nha.