Hòn Đá Cứng Cỏi

Chương 37




"Anh cảm thấy...... chuyện của bọn nhỏ, thì để bọn nó giải quyết đi. Diễm Diễm cũng đã hơn hai mươi tuổi rồi, con nó tự có suy nghĩ của riêng mình." Trì Hành Đào thổi thổi rồi đưa muỗng cháo qua, đưa đến bên miệng của Đàm Triệt.

Đàm Triệt trừng mắt nhìn hắn một cái, nhưng vẫn ăn cháo.

"Anh thấy cái tên nhóc họ Thích kia, đối với Diễm Diễm cũng không giống như đang đùa giỡn." Trì Hành Đào lại múc thêm một muỗng nữa.

"Mấy năm nay anh cũng không có ở nhà, từ nhỏ Diễm Diễm đã nhận lấy trách nhiệm chăm sóc gia đình, cũng hiểu chuyện đến mức làm cho người khác đau lòng......" Đàm Triệt tựa vào bên giường, không biết nhớ đến chuyện gì mà thất thần.

"Diễm Diễm...... con nó không có sở trường gì, còn mắc phải căn bệnh đó. Về mặt sinh lý mà nói, con nó hoàn toàn không hấp dẫn đối với "ba giới tính" cả. Thế nhưng...... vậy mà còn có người như vậy...... haizz, anh còn đang nói chuyện với em mà." Trì Hành Đào cố gắng kéo sự chú ý của Đàm Triệt trở về.

Vẻ mặt của Đàm Triệt đầy mệt mỏi, hoàn toàn không nhìn ra là dáng vẻ điên cuồng lúc đó, cả người tựa như một mỹ nhân yếu đuối. Anh nhìn Trì Hành Đào, như thể đợi hắn nói ra điều gì đó.

"Em biết ý của anh là gì...... anh muốn nói, rằng Diễm Diễm được người khác thích, em nên cảm thấy vui lòng có đúng hay không?" Đàm Triệt hơi nhướng lông mày.(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @Escanor1201 và WordPress EUPHORIA)

"Haizz, anh không phải có ý đó...... Ý của anh là, em cũng đừng cứ mãi ghim vào việc người ta là alpha như vậy. Em nghĩ lại xem, cậu ấy có ý đồ gì với Diễm Diễm cơ chứ? Nhà của chúng ta không có tiền, Diễm Diễm lại không có nhan sắc. Cậu ấy cũng đã nói qua mấy lời như "mấy người có thật sự xem em ấy là người nhà hay không"...... Mặc dù anh nghe thấy cũng rất tức giận, nhưng có thể thấy được rằng cậu ấy thật sự đau lòng cho Diễm Diễm." Trì Hành Đào thật ra đã tỉnh ngộ, cũng không coi alpha là hồng thủy mãnh thú(1) nữa.

(1) Hồng thủy mãnh thú (洪水猛獸): con mãnh thú và dòng nước lũ; nước lũ và thú dữ (ví với tai hoạ ghê gớm hay thứ gì đó thật sự nguy hiểm)

"Trì Hành Đào...... anh nhớ lại chuyện của em đi......" Đàm Triệt đưa tay lên xoa gáy mình.

Nhiều năm trôi qua, dấu răng vẫn lưu lại nơi đó. Dù rằng đã mờ đi.

Nhưng đây là nỗi thống khổ và ân hận cả đời của Đàm Triệt.

"Anh nhớ chứ...... anh vẫn luôn nhớ đến." Trì Hành Đào bỏ chén xuống, kéo người bạn đời ôm vào lồng ngực.

Đàm Triệt tựa vào người hắn, nhắm mắt lại, như thể đang nhắm mắt dưỡng thần.

"Đừng nhìn Trì Diễm chất phác như thế, thật ra tính tình của nó rất cứng đầu......" Đàm Triệt nhẹ giọng nói.

"Không đụng phải bức tường ở phía nam thì không biết quay đầu lại." (2)

(2) Không đụng phảo bức tường ở phía nam thì không biết quay đầu lại (不撞南墙不回头): là phép ẩn dụ cho hành vi cứng đầu của một người nào đó và không thể lắng nghe ý kiến ​​khác nhau. Nó có ý nghĩa tương tự như "một con đường đi vào bóng tối", "không thấy quan tài không đổ lệ", và "không đến Hoàng Hà, lòng không chết". (nguồn: baidu)

"Vậy được thôi...... nó cứ một mực muốn thử, vậy thì cứ để nó thử đi."

"Nó nhất định sẽ hối hận."

Trì Diễm cảm thấy mặt hơi ngứa, có thứ gì đó như là chuồn chuồn lướt nước, như là gió khẽ lướt qua.

Cậu mở mắt ra, liền nhìn thấy khuôn mặt của Thích Thủ Lân, hắn chống đầu, tóc rũ xuống trước trán, cúi đầu nhìn Trì Diễm.

Dường như đã chăm chú nhìn cậu từ rất lâu, rất lâu.

"Tỉnh rồi?" Thích Thủ Lân gần như cười hỏi.

"Ưm......" Trì Diễm mơ màng gật gật đầu, nhận ra bản thân còn đang nằm trong ngực hắn, cảm thấy có chút quái dị, muốn lùi về sau một chút, nhưng lại bị cách tay đang ôm bên eo cậu của Thích Thủ Lân giữ lấy.

"Em không muốn như thế này à...... Trì Diễm......" Có lẽ là do vào buổi sáng ngày đông, giọng nói của Thích Thủ Lân có chút khàn khàn, dáng vẻ có chút lười biếng.

Trì Diễm vô thức ngừng di chuyển, nhưng là đầu óc vẫn còn rất tỉnh táo: "Cái gì......"

Thích Thủ Lân không tiếp tục hỏi nữa, tay đặt bên hông Trì Diễm vươn lên xoa xoa mái tóc ngắn cũn cỡn trên gáy cậu, nhưng nơi đó vẫn còn dán băng gạc nên có chút vướng víu.(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @Escanor1201 và WordPress EUPHORIA)

"Em có biết...... "làm tình" là gì không?" Nhìn dáng vẻ mơ mơ màng màng của Trì Diễm, trong lòng của Thích Thủ Lân như được lấp đầy bởi thứ gì đó.

"Hả?" Vấn đề này hỏi vào sáng sớm tinh mơ quá mức kích thích, đến mức Trì Diễm còn tưởng rằng chính mình còn chưa tỉnh ngủ.

"Tôi nói là...... em có biết "làm tình" là gì không?" Thích Thủ Lân vẫn thẳng thừng như cũ, thậm chí còn dán sát vào tai của Trì Diễm mà lặp lại hai từ "làm tình."

"Anh...... Ngài hỏi tôi chuyện này làm gì, không phải chính ngài hiểu rất rõ hay sao?" Trì Diễm ấp úng nói.

"Còn có thể là gì nữa chứ...... Lúc trước không phải ngài với anh Văn Yển cũng......"

Tất nhiên, cậu dùng đầu ngón chân cũng biết rõ không phải có một mình Văn Yển không thôi.

Thích Thủ Lân nhíu mày ở nơi cậu không nhìn thấy, nhưng sau đó là kiếm chế sự vui sướng mà hỏi: "Em để ý à?"

"......" Trì Diễm khó khăn mà mở miệng, dường như ủ rũ mà nói. "Đây là chuyện của ngài, hỏi tôi làm gì chứ."

"Lúc trước em...... khi còn ở "Ô Kim", chẳng lẽ không nghĩ đến...... lúc...... tôi ở cùng với người khác, sẽ có dáng vẻ như thế nào à?" Không phải là ép hỏi, mà còn hơn cả ép hỏi nữa.(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @Escanor1201 và WordPress EUPHORIA)

Trì Diễm len lén nuốt một ngụm nước bọt.

...... Sẽ là nói dối khi bản thân cậu nói rằng cậu không nghĩ đến chuyện đó.

Nhưng khi đó cậu không có suy nghĩ gì khác cả, chỉ cảm thấy rằng là không thể tin được...... Một người lạnh lùng và tự cao như Thích Thủ Lân sẽ có dáng vẻ như thế nào khi ôm người khác? Đến cả một người đối với khách hàng kén cá chọn canh như Văn Yển, mỗi lần đi gặp Thích Thủ Lân đều phải tỉ mỉ trang điểm như thể đang tham gia một cuộc thi sắc đẹp, còn thường xuyên phàn nàn về việc "dục cầu bất mãn" của gã.

Sau đó...... cho đến khi bản thân cậu được diện kiến.

Lúc Thích Thủ Lân ôm cậu, hắn không hề thô lỗ...... So với mưa rền gió dữ, hắn giống như là đại dương mênh mông.

Không chút hung hãn, nhưng khiến cho người khác phải lùi bước.

Trì Diễm rũ mắt xuống, không nói gì cả. Xoay người, đưa lưng về phía Thích Thủ Lân.

Hắn hỏi cậu làm gì chứ, đang cố ý khoe khoang sức quyến rũ của bản thân đấy à?

Ngay cả khi có hàng ngàn người ngủ với hắn, chuyện này cũng không liên quan gì đến cậu cả.

Thích Thủ Lân bật cười khe khẽ hai tiếng từ cổ họng, vươn tay nắm lấy vai của Trì Diễm, muốn xoay người cậu lại.

Nhưng Trì Diễm không muốn. Chỉ chừa lại cho hắn phần gáy với mái tóc rối bời, cùng với chiếc băng gạc ngay sau gáy.(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @Escanor1201 và WordPress EUPHORIA)

Thích Thủ Lân cũng không giận, vùi đầu vào chăn bông.

"Ưm!" Phần thân dưới của Trì Diễm bị thứ gì đó chạm vào làm cho giật nảy, bèn vén chăn lên nhìn.

Thích Thủ Lân men theo đầu gối, đùi, dương v*t, bụng dưới của cậu mà từng chút, từng chút hôn lên, men nụ hôn khiến cho eo của Trì Diễm có chút ngứa ngáy.

Cuối cùng cũng đem người ấn về tư thế nằm ngửa. Thích Thủ Lân nhìn Trì Diễm, người một mực khăng khăng quay đầu sang một bên, khuỷu tay chống bên tai cậu.

"Đấy không gọi là "làm tình"......"

Sau đó mím chặt môi mình, hôn lên đôi môi đang cố chấp khép chặt kia.