Đây là bữa cơm tất niên với bầu không khí rất đỗi "quỷ dị".
Bởi vì chuyện vừa xảy ra khi nãy, Thích Thủ Lân và hai chị em Trì Mộng Gia cũng không bày ra vẻ mặt gì tốt. Chỉ có có một mình Trì Diễm "đảo khách thành chủ", nhiệt tình gắp thức ăn cho mọi người, xua đi bầu không khí nghiêm trọng này.
Cứ như thế, cả một bàn dù chả thân thiết gì cũng ngồi ăn với nhau một bữa ăn tình cảm.
Chưa kể đến đây còn là bữa cơm tất niên.
"Thật là ngại quá, tay nghề của anh trai chỉ đến mức này, chỉ cần không đến mức đói chết là được......" Cậu gắp đồ ăn cho hai chị em Trì Mộng Gia, đồng thời đẩy đĩa cá hấp về phía Thích Thủ Lân.
"Chỉ là chất lượng chắc chắc không ngon bằng đầu bếp nhà hàng."
Thích Thủ Lân là chủ nhà nên động đũa trước, sau đó mọi người mới bắt đầu ăn.
Tuy rằng mọi người tâm sự nặng nề, nhưng hai đứa nhỏ có lẽ cũng đói lả cả người rồi, cả một bàn đồ ăn một loáng là hết sạch sẽ.
Thời gian cũng không còn sớm, Trì Diễm liền giục hai đứa đi tắm rồi đi ngủ, còn bản thân thì dọn dẹp bát đũa.
Tiếng chuông 0 giờ vang lên, một năm mới đã đến.
Nhà của Thích Thủ Lân có một cái sân thượng được bố trí rộng rãi, từ nơi này có thể nhìn thấy pháo hoa lộng lẫy từ xa mà không bị che khuất tầm nhìn.
Trì Diễm lau khô tay, thất thần đứng trước sân thượng một lúc.
Vốn nên là một cái Tết Âm Lịch thật vui vẻ.
Đều là lỗi của cậu.
Trì Diễm đi lên lầu, nhìn cửa phòng khóa chặt của Thích Thủ Lân, nên không dám làm phiền hắn. Cậu đi vào phòng ngủ dành cho khách, nhìn Trì Mộng Gia và Trì Nghị Lương đang nói chuyện với nhau, thấy cậu đi vào, hai chị em liền im lặng.
Trì Diễm không biết hai đứa em của mình nghĩ anh nó là người như thế nào.
"Là Thích tiên sinh đúng không? Anh hai?" Trì Mộng Gia đi thẳng vào vấn đề.
"Hả?" Trì Diễm chưa nắm rõ tình hình.
"Em nói là...... ở trên người của anh hai, mùi pheromone trên người anh, có phải đều là mùi của anh ta hay không?" Trì Mộng Gia giải thích.
"Anh...... không...... mùi pheromone gì, anh không biết." Trì Diễm thật sự không cảm nhận được, nhưng cũng có chút chột dạ —— bọn họ từng ngủ với nhau không ít lần, với vốn kiến thức sinh lý ít ỏi của Trì Diễm, cậu cũng không biết thật sự việc này có lưu lại pheromone trên người hay không, cậu rõ ràng cũng không phải omega mà.
"...... Vậy thì." Trì Mộng Gia đổi một cách nói khác. "Anh với Thích tiên sinh, là đang hẹn hò đúng không ạ?"
Trì Diễm mở to hai mắt, xua xua tay, cười một cách ngượng ngùng: "Sao có thể chứ?! Anh ấy là một nhân vật như thế nào chứ, anh...... còn anh là người như thế nào chứ......
"Thật sao?" Trì Mộng Gia cố ý nói ra suy nghĩ trong lòng mình. "Nhưng dù là một người bạn đi chăng nữa, những việc mà anh ta làm vì anh cũng quá nhiều rồi?"
Đối diện với đứa em gái nhỏ hơn vài tuổi, cậu vậy mà bị hỏi đến mức câm nín không nói được lời nào.
Trì Mộng Gia đứng lên, nhẹ giọng nói: "Anh vẫn luôn như thế, anh hai à......"
"Đã không nhìn thấu được người khác, đến cả bản thân cũng không hiểu rõ."
Trì Diễm ở lại ngủ cùng với Trì Nghị Lương. Hai anh em đã lâu rồi không nằm ngủ cùng nhau trên một chiếc giường như thế. Người của Trì Diễm rất ấm, Trì Nghị Lương thân thiết dựa sát vào người anh. Cậu là một omega, thật ra cậu đã sớm biết trên người anh hai có pheromone của alpha, nhưng cậu không nói gì hết, cậu có thể giúp anh hai giữ kín bí mật này.
Cậu cảm thấy từ nhỏ đến lớn anh hai đều ngoan ngoãn nghe theo lời ba nói, nhưng giờ đây lại cãi lời, thì phải thật sự rất thích, rất thích người kia mới đúng.
Nhưng mà anh hai lại phủ nhận, đối với vị "Thích tiên sinh" kia lại cực kì kính sợ, một chút cũng không nhìn ra chút tình cảm yêu thích nào.
Người lớn thật kỳ lạ mà...... Trì Nghị Lương mơ mơ màng màng nghĩ.
Nhưng không sao hết...... Anh hai vẫn là anh của cậu......
Sáng hôm sau, Trì Diễm liền dẫn theo Trì Nghị Lương và Trì Mộng Gia về nhà. Đến giữa trưa thì bố của cậu cũng về.
Bọn họ cùng nhau đến bệnh viện thăm Đàm Triệt.
Ngoài dự đoán, Thích Thủ Lân gọi nói cho Trì Diễm, rằng không cần đến phòng bệnh hôm qua tìm Đàm Triệt. Hắn đã gọi người chuyển phòng đến phòng bệnh cao cấp rồi, còn là phòng đơn. Trì Diễm nhất thời nghẹn lời, cười khổ: "Ngài không cần phải làm đến như vậy...... lòng tốt của ngài, tôi biết rõ mà."
"Cậu cũng hy vọng chú ấy có thể nghỉ ngơi tốt mà." Thích Thủ Lân chỉ đáp lại cậu một câu.
Bố của Trì Diễm, Trì Hành Đào, là một kỹ sư công trình, nhiều năm bôn ba ở nước ngoài. Trước kia khi mà Trì Diễm còn chưa tự lập, cả nhà đều dựa cả vào người hết. Trì Diễm nhìn mái tóc hoa râm của bố, không tày nào nói ra được "lỗi lầm" mà bản thân mình đã phạm phải. Trì Hành Đào cũng là một người tính tình hiền lành, chưa bao giờ đối giận với con của mình. Huống chi từ nhỏ Trì Diễm đã rất hiểu chuyện, tuy rằng không biết lý do của sự việc lần này, nhưng hắn đoán rằng đã có hiểu lầm gì đó.(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @Escanor1201 và WordPress EUPHORIA)
Đi đến phòng bệnh cao cấp. Y tá viên dẫn bọn họ đến trước cửa, nói rằng người đã tỉnh lại, tinh thần rất tốt, nhưng không thể quá kích động. Trì Hành Đào đi vào xem xét trước, khoảng chừng mười phút thì trở ra bảo bọn nhỏ tiến vào.
Trì Diễm do dự: "Con không vào...... con sợ ba lại tức giận, lại kích động nữa ạ."
Trì Hành Đào nhìn cậu, như biết rõ ngọn nguồn vấn đề, mới nói tốt thôi.
Lúc Thích Thủ Lân, thì nhìn thấy Trì Diễm đang kiễng mũi chân, len lén nhìn qua ô cửa kính nhỏ ở cửa phòng. Trì Mộng Gia và Trì Nghị Lương đang rúc vào người Đàm Triệt, còn Trì Hành Đào đang đứng một bên cười đầy từ ái. (Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @Escanor1201 và WordPress EUPHORIA)
Một hình ảnh rất đỗi hài hòa.
Nhưng lại không có Trì Diễm.
"Sao lại không đi vào?" Thích Thủ Lân đột nhiên ra tiếng, Trì Diễm giật mình một chút.
"Thích tổng, ngài, ngài còn đích thân đến đây sao ạ......" Trì Diễm ngây ngốc cười.
"Ừm...... Đến nhìn một chút." Thích Thủ Lân nhìn cậu chằm chằm.
Đến nhìn em.
Nhưng hắn không nói ra.
"Hai đứa Trì Mộng Gia vẫn còn nhỏ, chưa từng trải qua chuyện như thế này bao giờ...... bây giờ nhất định rất nhớ ba. Tôi dù sao cũng lớn rồi, cũng đã sớm qua cái độ tuổi có thể làm nũng. Hơn nữa tôi sợ ba...... còn đang giận."
Trì Diễm như đột nhiên nhớ đến việc gì đó, lấy điện thoại ra nhìn thời gian: "A! Đến giờ ăn trưa rồi, tôi phải nhanh chóng đến nhà ăn mua cơm cho ba, bây giờ chắc chắn là rất đông người, chắc phải tốn một lúc lâu để xếp hàng, để ba ăn trưa trễ thì không tốt chút nào."
"Thích tổng...... Cảm ơn ngài đã quan tâm và giúp đỡ. Ngài về trước đi ạ, Tết nhất đến nơi, cứ ở lâu ở bệnh viên thì không tốt đâu ạ." Trì Diễm vừa chạy vừa quay đầu lại nói với hắn.
Vừa đúng lúc, không làm phiền đến hắn.
Thích Thủ Lân bước đến trạm y tá: "Xin cho hai miếng dán cách ly pheromone để thăm bệnh."
......
Lúc Trì Diễm trở về, nhìn thấy Trì Mộng Gia và Trì Nghị Lương đều đứng ở bên ngoài, cậu hỏi hai đứa sao lại đi ra rồi? Trì Mộng Gia rất hiểu chuyện, không nói việc vừa rồi Thích Thủ Lân đi vào nói chuyện với ba và bố, bảo hai người họ ra ngoài. Chỉ nói anh hai đi lâu như thế rồi, vào trong nhìn chút đi. Trì Diễm nhanh chóng đưa hộp cơm cho hai đứa nó, bảo hai đứa đem vào đi. Thích Thủ Lân cũng từ trong phòng bệnh đi ra, đi thẳng ra ngoài. (Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @Escanor1201 và WordPress EUPHORIA)
Trì Diễm nhìn thấy hắn, kinh hãi tự hỏi sao hắn lại đi vào. Quay đầu lại bám vào cửa sổ nhỏ, lén lút nhìn vào. Lông mày nhướng lên, miệng khẽ mở ra, rõ ràng dáng vẻ rất mong mỏi.
Thích Thủ Lân đứng ở hành lang cuối, chờ Trì Diễm tự mình đi tới.
Dường như cậu mang theo đầy vẻ cô đơn và ủy khuất mà đi đến bên hắn.
Hai tay của Thích Thủ Lân từ trong áo khoác rút ra, hơi giang tay hướng về phía Trì Diễm.
Đến đây đi, nếu muốn khóc, muốn ôm, vậy thì cho em một cơ hội đó.
Không có thời hạn.
Nhưng Trì Diễm đứng cách hắn một khoảng. Nhìn tư thế của Thích Thủ Lân có chút "kỳ quái", hiểu ra mà lục lọi trong túi. Cuối cùng lấy ra một tấm thể mà đặt nó lên tay hắn.
"Tôi không biết nên cảm ơn ngài như thế nào nữa, Thích tổng......" Trì Diễm xoa xoa tay.
"Đây...... là tiền ngài đã đưa cho tôi. Tôi, tôi một đồng cũng chưa động đến!"
"Thật ra ba tôi trông như thế này, vì ngài...... à không, là vì mối quan hệ hiện tại của chúng ta...... quan hệ...... nguyên do là." Cậu vội vàng giải thích.
"Ngài đừng lo lắng, tôi không trách ngài. Cũng không phải...... sau đó thì...... tuy rằng lúc mới bắt đầu, ngài đối với tôi...... nhưng mà ngài luôn đối xử với tôi rất tốt."
"Chà, bản thân tôi như vậy, thật sự không có gì đáng giá để ngài buông tay......" Giọng cậu rất nhỏ, tựa như sợ người khác phát hiện ra mối quan hệ không nói thành lời của bọn họ. (Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @Escanor1201 và WordPress EUPHORIA)
"Ngài cũng không cần phải tỏ ra thương hại tôi đâu, thật sự đó! Tôi biết ngài là người tốt...... Thật ra tôi không có gì đáng để ngài thương hại cả. Tôi có tay có chân, còn có công việc rõ ràng, về sau có thể dựa vào sự cố gắng của bản thân, chuyện trong nhà nhất định sẽ từ từ trở nên tốt hơn."
Cậu lại ngẩng đầu lên: "Tôi cảm thấy, chúng ta nên chấm dứt mối quan hệ này, ngài...... không cần thiết, phải lãng phí thời gian và sức lực với tôi đâu ạ."
"Ngài có sự nghiệp thành công, trưởng thành lại đẹp trai như thế......" Mới đầu nói còn có chút trôi chảy, sau lại có chút nghẹn ngào.
"Ngài thật tốt......" Trì Diễm cực kỳ chân thành nói. "Ngài sẽ thật hạnh phúc."
Chỉ trong phút chốc, cậu đã thật sự nghe thấy những gì mà Thích Thủ Lân nói với bố và ba của cậu.
Giọng nói của Thích Thủ Lân thật đặc biệt, nhưng không phải âm thanh của tự nhiên.
Nhưng ngay lúc đó, cậu cảm thấy giọng nói khàn khàn của hắn như là tiếng kèn của thiên sứ, trải qua biết bao ngày mài giũa, lắng đọng, rồi lại kết tủa, chỉ để tạo ra giọng nói này ——
"...... Vậy thì để tôi yêu em ấy, để tôi làm người nhà của em ấy......"
*
Lời tác giả:
Tuy hơi muộn, nhưng vẫn cập nhật như thường lệ nha.
Mọi người có thể bày tỏ tình cảm với tui rồi đó!!!