Hòn Đá Cứng Cỏi - Reinhard

Chương 64




Ngày động dục thứ ba.

Khi Thích Thủ Lân mở mắt ra, hắn phát hiện Trì Diễm đang đưa lưng về phía anh mà nhỏ giọng rên rỉ, hình như còn khẽ run đôi chút. Hắn còn cho rằng Trì Diễm không thoải mái, nên nhanh chóng nhích lại gần, choàng tay qua ôm lấy cậu: "Sao thế em?"

Sau khi ôm hắn mới biết, Trì Diễm đang khó chịu ở đâu. Cậu vậy mà đang lén thủ dâm sau lưng của Thích Thủ Lân!

Trì Diễm đầu tiên là sợ hãi vì đột nhiên bị ôm lấy, nhưng sau đó thì nổi giận: "Đều, đều tại anh hết......"

"Từ ngày hôm qua đến rạng sáng nay nó đều luôn như thế này, đều không chịu bắn ra." Cậu băn khoăn không biết có phải bản thân bị chơi hư rồi không, nếu không thì sao nó lại cứng đến tận bình minh cơ chứ. 

Một tay của Thích Thủ Lân chống đầu, tay khác thì mò đến dưới háng của Trì Diễm, bao lấy tay cậu cùng thủ dâm giúp cậu: "Thế sao em lại không gọi tôi dậy?"

Trì Diễm bĩu môi không trả lời. Thích Thủ Lân cười một chút, cúi đầu xuống hôn cậu. Hôn lên gò má, trán và cả dấu răng ở gáy cậu.

Tầng tầng lớp lớp dấu răng. Là dấu ấn của riêng Thích Thủ Lân, là ký hiệu độc nhất vô nhị trên thế gian này.

Trì Diễm cong lưng, áp vào ngực của Thích Thủ Lân. Mày cậu cau lại, tựa như đau nhưng cũng tựa như sướng. Thích Thủ Lân có thể cảm giác được cả người cậu đang nóng lên, vừa nãy khi hôn lên trán cậu, hắn cảm thấy nhiệt độ của cậu không thích hợp. Theo lý mà nói nhiệt độ của bản thân hắn đang trở nên cao như phát sốt trong kỳ phát tình thì sao có thể cảm thấy được như thể Trì Diễm như đang phát sốt được cơ chứ, điều này thật sự không bình thường chút nào.

Chẳng lẽ mấy ngày nay hắn làm quá kịch liệt, Trì Diễm thường xuyên không mặc quần áo, còn chơi trong nhà tắm với ở cầu thang, nên trùng gió rồi phát sốt rồi à?

Nghĩ đến điều này, Thích Thủ Lân vội vàng sục nhanh giúp Trì Diễm bắn ra, an ủi cậu nói: "Không hỏng chút nào hết, chỉ là nếu không có tôi thì bắn không ra thôi." Với cách "an ủi" này, khiến cho Trì Diễm càng thêm không vui. Cậu nói là nóng quá, sau đó đá chăn ra, không để cho Thích Thủ Lân ôm nữa.

Thích Thủ Lân nhanh chóng dùng chăn bao cậu lại, nói được được được, không ôm thì không ôm, em nằm nghĩ một chút đi. Sau đó hắn liền xuống lầu làm bữa sáng, nhân tiện tìm cho cậu chút thuốc hạ sốt.

Nào ngờ, khi hắn đi lên thì nhìn thấy Trì Diễm không còn nằm ở trên giường nữa. Trái tim của Thích Thủ Lân thắt lại trong phút chốc, hắn hét lên tên của Trì Diễm. May mắn là sau đó hắn cũng dễ dàng tìm ra cậu.

Cảnh tượng trước mặt khiến cho bụng dưới của Thích Thủ Lân căng cứng —— người thanh niên beta núp trong phòng chứa quần áo, khoác lên mình áo sơ mi của hắn. Đôi chân chắc khỏe từng luyện qua chạy đường dài giờ đây trần trụi mà phô bày ra làn da màu lúa mạch. Trì Diễm dùng quần áo của hắn bao xung quanh cậu, nhưng công trình này chỉ mới dựng được một nửa. Bởi vì cậu đang ôm lấy khăn quàng cổ của Thích Thủ Lân mà hít một hơi thật sâu, ánh mắt lộ ra vẻ si mê.  

"Trì Diễm......" Thích Thủ Lân nhẹ giọng gọi cậu.

Trì Diễm sửng sờ một lúc, ném khăn quàng cổ xuống, bước ra khỏi đống quần áo mà chạy về phía Thích Thủ Lân, lao vào lồng ngực hắn, ôm chặt lấy hắn.

"Thích Thủ Lân......" Giọng của Trì Diễm run rẩy, "Anh đi đâu thế?"

"Sao anh lại đi mất chứ?"

Thích Thủ Lân bị hành động kỳ quái của cậu làm cho bất ngờ, nhưng hắn vẫn ôm chặt lấy Trì Diễm: "Anh chỉ xuống lầu mà thôi." Sau đó sờ lên trán cậu, là do sốt à.

Có phải cơn sốt khiến cho thần trí của cậu không còn rõ ràng hay không. Thích Thủ Lân bế cậu lên như một đứa bé, một tay nâng mông, một tay ôm lấy vòng eo: "Em sốt rồi. Ăn sáng trước đã rồi uống thuốc."

Trì Diễm quấn chặt lấy cổ hắn, vùi đầu vào trong cổ hắn, rầu rĩ nói: "Em không có, không có bệnh mà!"

Thích Thủ Lân đặt cậu trở lại trên giường: "Người say cũng hay nói rằng họ không say mà."

Trì Diễm ôm lấy cánh tay hắn không buông, hắn muốn xuống lầu lấy bữa sáng và thuốc nên không còn cách nào khác mà làm mặt lạnh: "Buông ra."

Trì Diễm ngay lập tức buông tay ra.

Chờ đến khi hắn trở lại, liền nhìn thấy Trì Diễm đang siết chặt lấy chăn bông, co người nằm ở nơi hắn từng ngủ, quấn chặt người như một hòn đá vậy.

"Ăn chút cháo trước đi em." Thích Thủ Lân chạm vào "Hòn đá", "Hòn đá" ngay lập tức mở ra một khe hở nhỏ, lúc nhìn thấy hắn thì ngay lập tức liền chui ra ngoài.

"Em muốn tự mình ăn hay để anh đút?" Thích Thủ Lân thổi thổi cháo nóng, biết rõ tính của Trì Diễm là không muốn làm phiền người khác, nói ra mấy lời này cũng chỉ là muốn chọc cậu mà thôi. Nhưng không ngờ đến là Trì Diễm là ngồi bên mép giuồng, mở miệng ra mà "A", chờ hắn đút cho cậu.

Đúng là quá mức kỳ quái. Nhưng sự kỳ quái quá mức này cũng rất hạnh phúc.

Ngoài mặt, Thích Thủ Lân cực kỳ nghiêm túc mà đút cho cậu ăn, nhưng thực tế hắn đang dùng muỗng sứ như có như không mà chơi đùa với đầu lưỡi của Trì Diễm. Trì Diễm phát sốt cũng cực kỳ thành thật, ăn sạch sẽ từng muỗng cháo. Đầu lưỡi non mềm, đỏ hồng đầy ướt át bị chiếc muỗng sứ ấn xuống, rồi câu lấy mà không thể phản kháng lại được.

Sau khi đút cậu ăn cả chén cháo, Thích Thủ Lân yêu cầu cậu nghỉ ngơi nửa tiếng rồi uống thuốc. Trì Diễm khó hiểu hỏi: "Em không có bị bệnh mà, sao phải uống thuốc chứ?"

Thích Thủ Lân nghiêng mình, áp trán của hắn vào trán cậu, nói: "Không phải em cảm thấy nóng à, là do em sốt rồi đó."

Dựa sát như thế này, hắn cảm giác hô hấp của Trì Diễm bắt đầu trở nên dồn dập hơn, lồng ngực bị áo sơ mi của Thích Thủ che đi cũng phập phồng lên xuống.



Cảnh tượng này quá đỗi mê hoặc. Nhưng Thích Thủ Lân không định làm thêm nữa. Hai ngày đầu chơi quá sướng rồi, kỳ phát tình ngày hôm nay cũng bắt đầu hạ nhiệt. Lúc này nên dùng thuốc ức chế sẽ tốt hơn.

Hắn vỗ về vầng trán của Trì Diễm, thế nhưng Trì Diễm không có ý định là muốn đi vào giấc ngủ. Hai mắt cậu cứ chăm chú nhìn hắn. Ánh nhìn đó chứa đựng sự ngưỡng mộ và dựa dẫm không chút che đậy.

Là ánh mắt hoàn toàn không thể xuất hiện khi mà Trì Diễm tỉnh táo.

Thích Thủ Lân vốn muốn dỗ cậu ngủ xong sau đó sẽ đi dùng thuốc ức chế, nhưng mà giờ đây cậu không chịu ngủ, thế thì hắn cũng không thể làm gì được. Hắn bèn lấy bao da có chứa thuốc ức chế từ bàn cạnh giường và đi ra ngoài. Trì Diễm vội vàng ôm chặt eo của hắn: "Anh muốn đi đâu?"

"Anh không đi đâu hết......" Thích Thủ Lân nhìn xuống người đang ôm chặt lấy mình, trong lòng vô cùng thỏa mãn: "Anh đi tiêm thuốc ức chế sau đó sẽ trở về ngay."

Nghe được ba chữ "thuốc ức chế", Trì Diễm chớp chớp mắt, mất phản ứng một chút, sau đó ôm hắn càng chặt hơn, một tay vươn ra vuốt ve lồng ngực trái của hắn: "Đừng tiêm, đừng tiêm mà."

Thích Thủ Lân đoán rằng cậu đang căng thẳng vì trước đó nghe bố mẹ hắn kể về chuyện tim hắn đột ngột ngừng đập do tiêm thuốc ức chế, do đó mới trở nên khẩn trương như thế này: "Không sao hết, chỉ tiêm một liều thôi mà."

Không ngờ Trì Diễm đột nhiên bật người dậy, chạy về phía tủ quần áo của cậu, lục lọi một lúc, rồi cầm lên thứ gì đó. Thích Thủ Lân nhìn không rõ, sau đó liền nhìn thấy Trì Diễm cắn mở nút lọ, đổ lên người của chính mình.

Sau đó Thích Thủ Lân cảm nhận được mùi pheromone tương đối nồng. Là mùi pheromone của Trì Diễm.

Chất lỏng sền sệt màu vàng nhạt nhỏ giọt trên ngực cậu, rồi từ từ trượt xuống.

Là chiết xuất pheromone của riêng Trì Diễm.

Cậu ngửa đầu, đem giọt dịch cuối cùng trong ống nghiệm nhỏ lên đầu lưỡi, rồi vứt ống nghiệm đi. Thích Thủ Lân nhìn ống nghiệm đang nằm chỏng chơ trên mặt đất.  

Trì Diễm sải bước đi đến, nâng mặt của Thích Thủ Lân lên, hôn thật sâu, truyền cho hắn giọt pheromone chiết xuất cuối cùng kia. Sau đó còn chủ động dùng đầu lưỡi của mình mà liếp láp đầu lưỡi của Thích Thủ Lân. Thích Thủ Lân đè cậu lên đùi mình, khiến cho nụ hôn càng thêm sâu hơn.

"Thích Thủ Lân......" Trì Diễm mở áo sơ mi của cậu ra, để lộ ra lồng ngực có dính một lớp mỏng pheromone. "Anh không cần phải tiêm thuốc ức chế......"

"Em cũng có pheromone...... Anh muốn làm gì cũng được hết......"

Dục vọng đè nén đã phá vỡ xiềng xích trong nháy mắt, bao da trong tay của Thích Thủ Lân cũng bị ném đi từ lâu. Hắn đè mạnh Trì Diễm xuống, vươn đầu lưỡi liếm chất lỏng màu vàng nhạt kia.

Trì Diễm mặc áo sơ mi của hắn, làn da của Trì Diễm, hương pheromone của Trì Diễm...... Những điều này khiến cho lý trí của hắn bị đốt trụi. Trì Diễm ngoan ngoãn ưỡn ngực lên, dâng lên ngực của mình như một lễ vật hiến tế. Cậu biết Thích Thủ Lân thích đầu v* lõm của cậu, giống như chỉ có thể dựa vào nơi này mới có thể níu giữ được hắn. Thế nên mặc cho Thích Thủ Lân có nghiền cắn, liếm láp hay bú mút như thế nào đi chăng nữa, Trì Diễm đều không chút nào núng.

Cậu cũng có pheromone.

Đừng bỏ cậu mà đi.

Trì Diễm ôm chặt lấy đầu của Thích Thủ Lân, dạng hai chân ra, xoa eo của Thích Thủ Lân bằng đùi trong của mình.Beta đang len lén và ngại ngùng tán tỉnh hắn. Alpha không thể làm ngơ trước sự chủ động của người yêu, bèn bóp lấy bắp đùi của Trì Diễm mà đỉnh vào. Eo và mông của Trì Diễm đều bị treo lơ lửng trên không trung. Cơ mông căng lên, hai hõm eo bị ép cho sâu hơn. 

Lúc này đây, Thích Thủ Lân không có tâm tình để nói ra những lời dâm đãng để kích thích Trì Diễm. Nhìn Trì Diễm như thế này, tất cả những gì mà hắn có thể suy nghĩ đến là chiếm hữu cậu, khiến cho cậu phục tùng, khiến cho cậu bị dày vò trong dục vọng.

Lần này tiến vào khoang sinh sàn rất thuận lợi, nó nhẹ nhàng quấn lấy dương v*t của Thích Thủ Lân. Có lẽ là do lần này Trì Diễm rất xúc động, mà không kịp đợi Thích Thủ Lân bắn tinh, khoang sinh sản của cậu đã lên đỉnh trước rồi. Nhưng điều khiến cho Thích Thủ Lân bình thường rất vừa lòng, nay lại chẳng nhận được sự khích lệ nào từ hắn.

Khoang sinh sản và tử cung quá mức nhạy cảm, đến nỗi chúng tiều xuy quá thường xuyên, khiến cho tinh dịch của Thích Thủ Lân không lưu lại được. Cảnh tượng này khiến cho dục vọng muốn giao phối bùng lên, bản năng muốn lưu lại hạt giống của alpha khiến cho vẻ mặt của hắn nhanh chóng trở nên khó chịu. Không đợi khoang sinh sản của Trì Diễm phun nước dâm ra xong, hắn vẫn tiếp tục đâm vào, cũng không vội bắn tinh.

"Phát dâm cái gì." Alpha vỗ mạnh vào mông cậu. "Không giữ được tinh dịch trong tử cung thì triều xuy có ích gì?"

"Hay là muốn để đàn ông chịch cả đời hả? Dù sao cũng sẽ không mang thai mà, dùng bao làm gì chứ."

Trì Diễm bị hắn đánh đến mức nức nở, ngắt quãng mà nói: "Xin, xin lỗi......"

Rồi sau đó cầu xin hắn: "Thích Thủ Lân, anh hôn em đi mà, được không?"

Thích Thủ Lân thỏa mãn ước nguyện của cậu, hôn cậu đến mức choáng váng. Nhưng lúc hôn cậu, phần thân dưới không động đậy chút nào hết. Trì Diễm lại cầu xin hắn động đi, hậu huyệt ướt đẫm bao chặt lấy hắn......

Sau khi Thích Thủ Lân bắn xong thì lý trí từ từ quay về, nhìn thấy trên ngực và vai của Trì Diễm tràn đầy dấu hôn, đầu v* nhỏ bé đáng thương kia bị mút đến độ phồng lên, da dẻ đỏ hồng, tựa như thứ trái cây chín đỏ, mọng nước khi chạm tay vào sẽ vỡ tan ra vậy. Quầng vú thậm chí còn có dấu răng của hắn. Hậu huyệt không thể khép lại được, lâu lâu có vài dòng tinh dịch đặc quánh chảy ra ngoài......

Thích Thủ Lân đỡ trán. Trì Diễm bị sốt đến mức này, vậy mà bản thân hắn lại ra tay không biết nặng nhẹ.

Nhưng mà Trì Diễm thật sự là bị sốt à? Ngoài mặt cậu trừ sốt cao ra thì không có dấu hiệu nào khác cũng không xuất hiện triệu chứng nhức đầu, cảm lạnh, hay mệt mỏi như một số trường hợp sốt cao khác. Trước sự nghi ngờ này, Thích Thủ Lân đã đến thư phòng dùng máy tính mà tìm tài liệu.

Đúng thật là có thể tìm ra nó.

"Gây ra bởi một lượng lớn pheromone có nồng độ cao...... có thể thấy ở ba giới tính, chủ yếu ở nhóm beta...... sẽ mang lại cho họ triệu chứng tương tự như "kỳ phát tình" của AO, được gọi là "kỳ phát tình giả"." Thích Thủ Lân nhớ lại mấy ngày nay, khi hắn đánh dấu Trì Diễm, đã rót vào trong cậu một lượng pheromone. Ngày hôm qua Trì Diễm còn cắn hắn một cái, còn nếm máu.



Kết hợp nhưng chi tiết này lại, Trì Diễm thế nhưng thật sự không phải là đang phát sốt, mà bị hắn làm cho phát tình giả.

Vừa nghĩ đến đây, cửa thư phòng liền bị đẩy ra một khe nhỏ, Trì Diễm len lén đứng ở bên ngoài nhìn vào. Đương nhiên, việc này không thể tránh khỏi đôi mắt của Thích Thủ Lân, hắn ho nhẹ một tiếng: "Vào đi."

Trì Diễm ngay lập tức vui vẻ mà chạy vào, thậm chí còn đi chân trần đến tìm hắn.

Trì Diễm ngồi trên đùi hắn, nép mình trong vòng tay của hắn. Cũng không hỏi sao hắn lại đột nhiên rời đi.

Như thể chỉ cần tìm thấy Thích Thủ Lân, có thể ở bên cạnh hắn, cậu liền trở nên thỏa mãn vậy.

Não bộ của Thích Thủ Lân nhanh chóng xoay chuyển. Điều này có gì không tốt chứ, kỳ phát tình của hắn còn bốn ngày nữa. Nếu dựa vào tính cách nguyên bản của Trì Diễm chắc chắn sẽ chống lại việc làm tình với hắn bằng mọi cách, nhưng hiện tại hai người họ có thể trải qua những ngày còn lại một cách hòa hợp.

Nhân cách xấu xa trong Thích Thủ Lân khẽ khẽ nhúc nhích. Trì Diễm ngoan ngoan như thế này cũng có thể chơi thêm những cách khác.

"Trì Diễm, bình thường em gọi anh là gì?" Thích Thủ Lân nhìn lướt qua màn hình máy tính, người ta nói rằng những người rơi vào tình trạng động dục giả sẽ ngoan ngoãn mà phục tùng người bạn tình của mình, tựa như thật sự bước vào kỳ phát tình vậy. Bây giờ hắn sẽ kiểm tra thử một chút.

"Gọi là Thích Thủ Lân ạ." Trì Diễm thành thật nói.

"Không đúng." Thích Thủ Lân giả vờ không vui.

Trì Diễm lo lắng: "Vậy, vậy nên gọi là gì."

"Gọi là chồng ơi." Thích Thủ Lân lừa cậu, mặt không đổi, tim không rung.

Trì Diễm khịt mũi hai cái, ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó ngập ngừng mà khẽ gọi một tiếng: "...... Chồng, chồng ơi......"

Mặt không đổi sắc là thật, tim không rung rinh là giả.

"Ừm." Thích Thủ Lân xoa xoa tóc cậu, "Vợ ơi."

Trì Diễm che tai lại, tựa như không muốn nghe chút nào hết.  

"Diễm Diễm?" Thích Thủ Lân thay một cái xưng hô khác, hắn từng nghe bố và ba của Trì Diễm gọi hắn như thế, còn cả cái người tên là Diêu Thanh Thanh kia nữa. Quên đi, không muốn gọi như vậy.

"Bảo bối?"

"Tâm can?"

......

Liên tiếp thay đổi mấy cái xưng hô, thế nhưng Trì Diễm đều không thèm để ý đến hắn.

Cuối cùng, hắn nhìn tấm thiệp chúc mừng mà Trì Diễm tặng cho hắn đang đặt trong ngăn kéo kia, cái liếc mắt này tựa như một lời chúc phúc chạm đến tâm hồn.

"Hòn đá nhỏ."

Ba chữ này lăn lộn nơi đầu lưỡi, cổ họng, ngực và thậm chí cả tâm trí của Thích Thủ Lân.

Trên tấm thiệp chúc mừng kia phần ký tên chỉ có một chữ "Thạch" (Đá), và một hình vẽ hòn đá nghiêng ngả, với vẻ mặt tươi cười ở bên cạnh. Trì Diễm cho rằng nó không phải là rất nghiêm trọng, vì vậy cậu đã vẽ nó thành hình dáng của một hòn đá.

Là thứ ngôn ngữ bí mật mà chỉ riêng hai người họ mới hiểu được.

"Hòn đá nhỏ của anh."

Là ngọn nguồn chấp niệm của Thích Thủ Lân, là gông cùm xiềng xích phong ấn sự điên cuồng của hắn.

【 Tác giả có lời muốn nói: 】

Vốn dĩ ban đầu tui muốn viết đủ 7 ngày luôn, nhưng mà tui viết 7 ngày hổng có nổi, kết quả là......

Ngày mai tui phải chuẩn bị massage cho Hòn đá quá à. Viết H sẽ không lặp lại đầu nè, còn nhiều kiểu chơi lắm 23333

Sẽ cập nhật trước ở Weibo nha! reinhard_fw