"Anh nói là, cầm cái này vứt đi!" Chiếc sơ mi được làm từ tơ tằm cao cấp nhất bị Văn Yển không chút nào thương tiếc mà ném trên mặt đất, đó từng là chiếc sơ mi mà gã thích nhất, là khoản tiền rất lớn mà Trì Diễm chưa từng nghe đến. Chuyện Văn Yển bị tấn công cũng trôi qua cũng mấy tháng rồi nhưng hiện tại nhắc đến gã còn hận đến ngứa răng. "Anh chẳng lẽ là thiếu thứ này sao? Chẳng phải là cái áo thôi à? Còn khâu khâu vá vá cái gì chứ?! Còn là thứ quần áo bị loại người đó chạm vào nữa chứ?!" Trì Diễm khom lưng nhặt lên cái áo sơ mi kia, nhẹ nhàng giũ ra. Quần áo rũ xuống chạm vào rất mềm mại, nhìn vừa như tuyết trắng vậy, vừa như là dòng nước lướt qua đôi tay, trắng trắng mềm mềm(1). Chỉ là còn dính tí cà phê dù cậu đã cố gắng tẩy sạch, có một chút vệt nhỏ giọt màu nâu nâu từ ngực trái đến gần bả vai. Dù sao cũng là sơ mi lụa, so với dùng bông làm nên cũng không thể so sánh với áo từ tơ lụa được. Trì Diễm đương nhiên biết, chỉ là thật lòng cậu cảm thấy kỳ cái này cũng không to tát mấy để đem vứt, bình thường ở nhà áo dính những vệt nhỏ cậu cũng đều giặt hết cả, lần này cậu cũng nghiêm túc mà giặt như vậy. "Em chỉ là cảm thấy cái áo này còn tốt lắm, vứt đi thì tiếc lắm......" Như đang lầm bầm, lại như là đang giải thích với Văn Yển. "Vậy em cầm lấy mà mặc đi, coi như anh tặng cho em đấy." Văn Yển đột nhiên khẽ cười một tiếng, bỡn cợt nói, "Dù sao thì cũng là người đẹp vì lụa mà, đặc biệt với những người như em đấy."
(1) Nguyên văn là băng băng lương lương
Trì Diễm trở lại hầm gara ngồi vào xe đưa rước cho Văn Yển, dựa vào ánh đèn mờ mờ trên trần mà cẩn thận nghiên cứu cách để sửa lại cái áo kia. Đương nhiên không phải cho bản thân cậu mặc, nếu không thì sẽ giống như con quạ đen gầy tong mơ tưởng mặc vào lông vũ của thiên nga. Cậu là muốn đưa cho em gái cậu. Tính ra cũng kì lạ, rõ ràng là cùng cha cùng mẹ, em trai và em gái của cậu lại rất đẹp trai, xinh gái kế thừa trọng vẹn nhan sắc của người bố omega. EM trai omega Trì Nghị Lương tuổi còn hơi nhỏ một tí, Em gái beta Trì Mộng Gia giờ cũng đã là một thiếu nữ rồi, cũng đến lúc phải chăm chút cho vẻ ngoài rồi. Cái áo sơ mi này rất hợp với em ấy —— không chỉ đẹp mắt mà khi sờ cũng rất mềm mại. Văn Yển dáng người yểu điệu, bởi vậy tuy là quần áo cho nam, nhưng nếu em gái cao cao gầy gầy của cậu mặc lên người không không tệ. Cậu đăt mua online một hộp kim chỉ, kèm thêm mấy đóa hoa chiffon nhỏ. Câu so sánh màu sắc của nhưng đóa hoa, cuối cùng chọn một đóa màu lam nhạt định che đi vết may vá —— cậu muốn tặng cho em gái cậu những đồ món tốt nhất, quần áo đẹp nhất.
Cậu giơ tay, hướng đèn chiếu thẳng xuống đất. Đột nhiên có người gõ vào cửa sổ xe, cậu quay đầu lại, chỉ nhìn thấy có người đứng trước cửa sổ xe, bởi vì người nọ rất cao nên chỉ có thể nhìn thấy áo khoác rất rộng che hắn kín mí. Trì Diễm hơi nhoài người nhìn qua kính, người tới cũng đem khăn quàng cổ đã che nửa khuôn mặt mà kéo ra để lộ miệng ra. Khiến Trì Diễm có chút kinh ngạc —— vậy mà là kim chủ đại nhân của Văn Yển, cũng là người mà bản thân câu phải phục vụ, Thích Thủ Lân.
"Mở cửa." Giọng của Kim chủ cách lớp của kính truyền đến, Trì Diễm cũng không rảnh dọn dẹp mà chạy nhanh chóng mở băng ghế sau. Thích Thủ Lân nhanh chóng lên xe "cạch" một cái mà dùng sức đóng cửa xe. Nhất thời trong xe trở nên im lặng cực kì. Trong lòng Trì Diễm đang rất hoảng. Cậu ăn nói vụng về, cũng không biết làm việc, đối diện với nhân vật quyền lực như vậy, trước kia tuy rằng mỗi lần gặp đều có chào hỏi qua, nhưng ngài ấy chắc chắn cũng không chú ý gì đến mình đâu. "Thích tổng, ngài...... Có việc gì không ạ?" Trì Diễm thật cẩn thận hỏi. Không chờ Thích Thủ Lân trả lời, di động của cậu lúc này liền vang lên. Có cứu tinh đến, Trì Diễm nhanh chóng trả lời cuộc gọi, giờ phút này cho dù đa cấp, tổng đài hay lừa đảo cậu đều muốn quỳ xuống cảm ơn đối phương, nếu không từng giờ từng phút trong xe như đang lăng trì cậu vậy. Càng may mắn chính là người gọi đến là Văn Yển. "Anh Văn Yển ca à! Em đây ạ......" Trì Diễm vừa trả lời điện thoại, một tay nắm chặt tay lái, một tay che miệng và microphone, như sợ sự tồn tại của cậu làm phiền đến vị đại nhân ngồi ở phía sau vậy. Giọng nói trong trẻo của Văn Yển từ microphone truyền đến: "Em nhìn xem Thích tổng có phải đang ở hầm gara? Rõ ràng nói đến rồi mà." "A! Thích tổng ngài ấy ở......" Một bàn tay lạnh lẽo nắm tay của cậu, Trì Diễm theo bản năng quay đầu lại nhìn xem, liền đụng phải ánh mắt sắc nhọn của Thích Thủ Lân. Hắn từ ghế sau chồm người lên nắm lấy tay của Trì Diễm, anh sáng của đèn trần quang bị che mất một nửa, bóng của hắn giống ngọn núi lớn mà bao phủ lấy Trì Diễm. Cũng không có giật lấy điện thoại của Trì Diễm, Thích Thủ Lân chỉ là nhìn chằm chằm Trì Diễm, chậm rãi lắc lắc đầu. "Ở...... Không có ở gara ạ? Em không nhìn thấy." Giống như đột nhiên nhanh trí, vốn dĩ Trì Diễm nói dối rất dở lại thuận lời bẻ lái câu chuyện. Thích Thủ Lân buông tay ra rồi lại ngồi dựa ở ghế sau. Trì Diễm có lệ mà lời, sau khi nghe thấy tiếng cửa mở, Thích Thủ Lân đã đi ra ngoài. Cục đá nặng nề trong lòng mà được dở đi rồi. "Vâng, hẹn gặp lại, anh Văn Yển." Cậu như được tha mạng mà ngắt điện thoại, di động còn chưa đặt xuống, cửa ghế phụ đã bị kéo ra. Chân của Thích Thủ Lân bước vào, nhìn trên chỗ ngồi có một đống đồ, lại lui ra ngoài. Trì Diễm còn sững sờ, khiếp sợ mà nghĩ "sao lại chạy lên ngồi ở đằng trước rồi", Tay của Thích Thủ Lân liền tóm lấy rồi vò quần áo ở ghế phụ thành một nắm muốn ném ra ghế sau, lòng bàn tay đột nhiên bị đau. "A......" "Thích tổng, cái này...... có kim! Ngài không sao chứ ạ?!" Trì Diễm sợ tới mức nửa người cậu đều nhào lên trên ghế phụ, nắm lấy bàn tay của Thích Thủ Lân nhéo nhéo thì rất nhanh nhìn thấy một giọt máu đó chảy ra. Cậu nhanh chóng lấy khăn giấy ấn xuống tay của Thích Thủ Lân. Sau đó luống cuống tay chân màdọn sạch hộp kim chỉ và quần áo. Thích Thủ Lân không khách khí mà lần nữa tiến vào, lần đầu tiên nói với Trì Diễm nói một câu hoàn chỉnh: "Lái xe, đi đâu cũng được."
Lần thứ ba đánh liều! Kẻ ngây thơ bị mắng là nhặt đồ thừa của người khác mà không biết, ngược lại còn muốn ở nơi tối tăm này mà cố gắng sửa quần áo. Ha...... Thật đáng yêu!