Hòn Đá Cứng Cỏi - Reinhard

Chương 27




Lúc Trì Diễm từ giấc mơ tỉnh lại, trời vẫn còn tối.

Cậu mơ thấy mình đang đứng trên một bãi đá ngầm, mây đen hạ thấp xuống, cùng với nước biển đục ngầu hòa vào không tài nào phân biệt được. Sau đó thủy triều từ từ dâng cao, sau cậu là vách đá trơn nhẵn mà cậu không thể nào leo lên được dù ngón tay đeo bám đến mức bật máu. Thủy triều từng bước dâng lên, từ từ dâng cao. Đầu tiên là đến chân, rồi lại đến đùi, đến eo, đến ngực, rồi cổ...... Cậu nín thở, rồi thủy triều cuối cùng cũng nhấn chìm cậu. Thực tế, Trì Diễm nín thở không bao lâu thì bị ngợp đến mức tự tỉnh giấc. Cậu ngồi dậy, lau mồ hôi trên trán. Ngoại trừ lưng có chút đau nhức, hậu huyệt vẫn còn có chút cảm giác bị ngoại vật xâm nhập, những chỗ khác cũng không khó chịu gì.

Cậu cứng ngắc quay đầu nhìn bên kia giường —— Thích Thủ Lân quay lưng về phía cậu, trong bóng đêm, vai và lưng của hắn nhấp nhô trông như núi non hùng vĩ. Dường như hắn còn đang ngủ, có điều hắn ngủ quá mức yên tĩnh, đừng nói là ngáy, đến cả hô hấp cũng rất nhẹ, khiến cho người khác nghĩ rằng hắn vẫn còn tỉnh.

Cũng may là cậu tỉnh dậy lúc này, nếu không e rằng cậu lại mắc một tội nặng. Trì Diễm thầm cảm thấy may mắn vì không quên yêu cầu trước đây của Thích Thủ Lân. Lúc Thích Thủ Lân với Văn Yển còn trong mối quan hệ kia, đứng nói việc Văn Yển được qua đem ở chung cư của hắn, e là nhẹ nhàng nằm ngủ bên cạnh kim chủ đại nhân như lúc này cũng không thể. Bất cứ lúc nào cũng vậy, còn chưa đợi bọn họ làm xong, Trì Diễm đều sẽ đến trước để đón gã.

Bản thân cậu bây giờ vẫn còn ngủ, đúng là đã đi quá giới hạn lắm rồi.

Trì Diễm lặng lẽ xuống giường, mò mẫm mặc quần lót vào, túm lấy áo choàng tắm, bò ra tìm ba lô, cuối cùng len lén chuồn khỏi phòng như một tên trộm.

Cậu lấy điện thoại trong túi ra xem, giờ đã là bốn giờ sáng. Nơi khu biệt thự xa xôi thế này hẳn là không thể nào bắt xe đươc, đành phải đợi trời sáng rồi đi thôi. Cậu đi vào phòng rửa mặt, tắm rửa làm vệ sinh một chút. May mắn thay, cảm giác nhớp nháp ở lỗ hậu không phải là tinh dịch, chỉ là dịch bôi trơn mà thôi. Trì Diễm khẽ thở phào, cũng không phải cậu lo lắng chuyện mang thai, bản thân cậu là nam beta, là giới tính khó mang thai nhất, hơn nữa cậu còn mắc một chứng bệnh bẩm sinh như "vô cảm pheromone" (1), tuy đợt kiểm tra sức khỏe cậu cũng không có kiểm tra qua khoản này, nhưng e là việc này cũng có ảnh hưởng đến khả năng sinh sản.

(1) ý là không cảm nhận được phermone.

Cậu chỉ cảm thấy là nếu không dùng bao, cái cảm giác buộc phải tiếp nhận lấy tinh dịch...... đó mới chính là "xâm phạm" thật sự.

Mà bây giờ, Thích Thủ Lân cùng lắm cũng là cảm thấy cậu mới mẻ nên mới chơi đùa với cậu mà thôi.

Trì Diễm không có sở trường gì, nneu61 như buộc phải nói ra, thì cũng là một số từ cực kì, cực kì, cực kì bình thường để định nghĩa về beta trong cái xã hội này. Ví dụ như cậu thật sư rất kiên nhẫn, cũng có thể xem là kiên trì.

Trì Diễm mặc quần áo vào xong, chăm chú ngắm nhìn mình trong gương, an ủi bản thân: Không sao hết, giờ cậu vẫn đứng đây không phải sao? Không có gì thay đổi cả, tôi vẫn là chính tôi.

Cậu quay lại phòng khách nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng quyết định ngủ ở trênghế sô pha. Vải của ghế sô pha mềm cứng vừa phải, thậm chí còn thoải mái hơn cả giường của cậu. Trì Diễm choàng chiếc khăn tắm lên người, đặt đồng hồ báo thức, cuộn mình lại rồi lần nữa chìm vào giấc ngủ.

"Tiên sinh, chào buổi sáng."

"Ừm, chào." Thích Thủ Lân soi gương, dùng dao cạo râu để cạo sạch lớp bọt dày đặc và những sợi râu trên quai hàm góc cạnh của mình.

"Trì tiên sinh đã rời đi từ rất sớm." Giọng dì Khâu từ bên ngoài vọng vào.

"Nói là vội đi làm, nên không thế chào tạm biệt ngài được." Thích Thủ Lân cầm lấy khăn lau bọt trên người, sau đó bôi một ít sáp, vuốt tóc lại cho thật gọn gàng

"Tôi biết rồi."

Cái gì cũng không làm được, chỉ có chạy là nhanh nhất.

Có điều chuyện này cũng không sao cả.

Thích Thủ Lân sung sướng mà ngồi vào bàn ăn sáng, dì Khâu vẫn đứng sang một bên như trước kia: "Tâm trạng của tiên sinh hôm nay dường như rất tốt."

Bình thường, dáng vẻ của Thích Thủ Lân đều rất nghiêm túc, còn chưa đến công ty đã nghĩ về chuyện làm việc rồi.

"Thật sao? Chắc là do cà phê hôm nay pha rất ngon."

Dì Khâu vẫn cười đáp lại, nghĩ thầm: Mời ngài uống một hớp đi đã rồi hãy nói những lời này.

Từ trước đến nay Thích Thủ Lân chưa bao giờ đối xử tệ bạc với bạn giường. Chưa qua mấy ngày, thư ký Ngô liền gọi cho Trì Diễm hỏi tài khoản ngân hàng của cậu, Trì Diễm còn đang do dự có nên cho hay không, thư ký Ngô đã thẳng tay lại bỏ mối lo ngại của cậu: "Tốt nhất nên làm như thế để hai người không ai nợ ai." Lòng của Trì Diễm nhói đau, nói cho anh số tài khoản.

Thay vì nói điều khiến cậu buông bỏ là xấu hổ khi "bán mình", không bằng nói rằng việc "không ai nợ ai" đúng là đã thuyết phục được cậu. Cùng lắm thì không đụng vào số tiền này rồi sau này gửi trả lại cho Thích Thủ Lân, chỉ hy vọng cảm giác mới lạ của hắn ta mau qua đi.

Nhưng Thích Thủ Lân như cũ là như thế này mà nước ấm nấu ếch xanh (2) tựa như đang dày vò Trì Diễm —— vừa không quá cuồng nhiệt, cũng không nhắc đến việc muốn buông tay. Có đôi khi hắn bận, cũng không nhất thiệt gọi người đến nhà để làm tình, nhưng gặp mặt là chuyện xảy ra rất thường xuyên, chuyện ra vào nhà hàng cao cấp là chuyện thường tình. Thường xuyên đến mức Trì Diễm mấy lần từ chối hoạt động nhóm, mọi người đều trêu ghẹo cậu rằng có phại cậu có đối tượng rồi hay không, sao không ra mắt mọi người một lần. Trì Diễm chỉ có thể cười khổ khai thật là không phải, nói rằng nếu thật sự có ai đó, nhất định sẽ ra mắt mọi người đầu tiên.

(2) Nước ấm nấu ếch: là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà... chết từ từ

Ngụ ý: con người sống trong an nhàn quen rồi có thể khiến tinh thần sa đọa mà hại đến bản thân, bởi vì quá trình này diễn ra chậm chạp nên khi tỉnh ngộ thì đã muộn. Ngược lại, nếu đang ở "thiên đường" (điều kiện bình thường) mà bị ném xuống "địa ngục" (nước nóng), phản ứng sẽ rất mạnh, từ đó nhanh chóng đưa ra lựa chọn, không đến nỗi chết lúc nào không hay.

Sao cậu dám nói rằng sinh tử của nhóm chúng ta bây giờ đều phải dựa vào tâm tình của của người nọ kia chứ?

Nhà hàng Vân Đỉnh nổi tiếng ở thành phố A giờ đây lung linh ánh nến và quần áo lộng lẫy. Trì Diễm giờ đang ngồi đối diện với Thích Thủ Lân. Những người đàn ông, phụ nữ xung quanh đều ăn mặc chỉnh tề, cử chỉ dùng dao nĩa hết sức trang nhã, ngay cả nói chuyện cũng hết sức nhẹ nhàng. Trì Diễm chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng mà không khoác áo vest, so với phục vụ còn bình thường hơn. Cậu chưa từng ăn đồ Tây, cho nên hiển nhiên cũng không biết dùng dao nĩa như thế nào, nhưng cậu cũng biết sẽ rất thô lỗ nếu gay ra tiếng động lớn, cho nên chỉ ăn súp mà thôi. Thích Thủ Lân tất nhiên là nhìn ra sự bối rối của cậu, hắn vẫy tay ra hiệu cho người phục vụ mang một đôi đũa đến đây.

"Cảm ơn......" Trì Diễm ngượng ngùng mà cầm lấy đôi đũa.

Cậu đúng là rất đói bụng, nhưng dù dùng đũa ăn cũng không dám gây ra tiếng động gì lớn, ngậm vào miệng là nhanh chóng nuốt xuống, tựa hồ sợ bị người khác cười nhạo.

Thích Thủ Lân hoàn toàn không bận tâm đến dáng vẻ cậu ăn có thô lỗ hay không, không bằng nói với một Trì Diễm không dùng dao nĩa như thế này ngược lại đem lại cho hắn cảm giác chân thật hơn. Trì Diễm không hiểu những món Tây này phức tạp ra sao, nương như thế nào,, cậu chỉ nghĩ món này ăn ngon, món kia không tệ. Theo lý mà nói đến mấy chỗ ăn uống như thế này, ăn chỉ là thú vui nho nhỏ mà thôi, ngắm cảnh hiếm thấy ở đây mới là chuyện chính, nhưng Thích Thủ Lân gọi món này đến món khác, đút cho Trì Diễm ăn đến no căng.

"No rồi à?"

Thích Thủ Lân nâng ly rượu vang, nhìn Trì Diễm còn chưa đã thèm mà vén sạch đáy ly kem, còn ngậm lấy thìa bạc trong miệng, hai mặt ngập tràn ý cười thoa mãn, cong cong: "Ừm!"

Lâu lắm rồi Trì Diễm mới vui vẻ như thế, từ lúc "bao dưỡng" cậu cho đến nay, dáng vẻ của cậu luôn là nhẫn nhục chịu đụng, lúc trên giường dù bị hắn làm đến mạnh bạo, cũng chỉ rên rĩ hừ hừ hai tiếng, phần lớn thời gian đều mặc người sắp xếp.

Trì Diễm thấy hắn nhìn chằm chằm cậu lâu như vậy, còn nghĩ rằng không biết bản thân cậu đã chạm phải dây thần kinh khó ở nào của Thích Thủ Lân rồi chứ, ý cười ngập tràn ban này liền thu lại, vội nhả muỗng ra, cúi đầu gấp lại khăn trải bàn.

Tiếng nhạc Saxophone trong sảnh nhà hàng vang lên trầm thấp du dương, xung quanh cũng được xếp nhưng bông hồng tươi thắm, mới mẻ.

Nhưng giữa bọn họ một chút không khí lãng mạn hay mập mờ cũng không có.

Trì Diễm cầm khăn trải bàn gấp rồi lại bung ra, bung ra rồi lại gấp vào tiếp, gấp kiểu gì cũng không thể khôi phục chúng lại thanh chiếc thuyền hai chú chim mà ban đầu nhà hàng chuẩn bị. Cậu đúng là có năng khiếu "tìm thấy niềm vui trong cái khổ", hơn nữa cậu còn nhanh chóng mà đắm chìm trong thú vui này.

Thích Thủ Lân biết rõ cậu đang lơ đãng, nhưng bất ngờ tấn công Trì Diễm đang vì trốn tránh hiện thực mà tự mình đám chìm thú vui mới chính là việc hắn thích nhất.

"Cậu...... Có phải cảm thấy tôi rất đáng sợ hay không?."

Bàn tay đang cầm khăn trải bản của Trì Diễm run lên, nhanh chóng ngước lên nhìn hắn, lúc này cậu mới mới Thích Thủ Lân chỉ đang nhìn chằm chằm phong cảnh bên ngoài tấm kính thủy tinh, chứ không phải nhìn cậu. Trái tim đang căng thẳng giờ được thả lỏng đôi chút —— ít nhất là không phải vừa nhìn chằm chằm cậu vừa hỏi.

"......"

Trì Diễm ở trong lòng cẩn thận tìm từ, cậu đương nhiên là sợ chứ, nhưng cậu cũng không thể nói ra trắng trợn như thế được, nhưng cũng không thể lừa gạt Thích Thủ Lân được.

"Tôi, tôi chỉ cảm thấy...... Có những lúc anh lại cư xử rất khác nhau."

"Ồ?" Thích Thủ Lân ngồi thẳng người tỏ vẻ thích thú.

"Nói thử xem."

Trì Diễm vẫn cúi đầu nghịch chiếc khăn trải bản, tim trong ngực lại nhạy loạn xạ —— đây có thể là cơ hôi duy nhất để kim chủ đại nhân nghe cậu nói. "Trước kia...... có lần tôi dẫn anh đi ăn lẩu bò...... Tôi cảm thấy anh......"

"Tâm trạng lúc đó của anh có vẻ không tốt, không muốn nói chuyện, cũng không để ý đến người khác......"

Cậu nhớ lại Thích Thủ Lân ngồi trên xích đu trong đêm đông, chậm rãi lắc lư, ngắm nhìn ánh đén của hàng ngàn ngôi nhà bên dưới. Giọng của Trì Diễm bất giác trở nên nhẹ nhàng.

"Dù không biết ngài nhân vật tó lơn gì. Nhưng mà, tôi cảm thấy ngài có chút cơ đơn. Giống như muốn trốn chạy khỏi thế giới của bản thân, như thể muốn tìm một góc khuất nào đó không ai biết đến mà ở yên lặng ở đó chờ đợi......"


Cũng chính từ lúc đó, Trì Diễm mới nhận ra rằng thật ra Thích Thủ Lân không giống với những gì mà cậu thấy và nghi trong quá khứ, như thể anh được làm từ thép, từ sắt, từ áo giáp sắt đúc nên.

"Hơn nữa anh còn giúp cả nhà Vân Vân bọn họ trả tiền cơm, còn mua thêm đồ ăn...... tôi liền biết anh không phải là người xấu......"

Nhưng hắn lại từng bước từng bước ép sát cậu, nếu không phải người xấu thì là gì.

Thích Thủ Lân vô cùng thích thú mà nhìn cậu chằm chằm, trong lòng đều đã sớm bật cười thành tiếng: "Còn gì nữa?"

"Còn có......" Trì Diễm nghe thấy giọng điệu trêu đùa của hắn, nhìn như đang mỉa mai bản thân nhưng thực tế là đang đâm chọc hắn.

"Còn có chính tôi cũng thật ngốc, nhìn không ra đó. Lúc làm việc, anh đối xử với mọi người hòa nhã như vậy, nhưng sau lưng lạu là một kẻ àn nhẫn và thâm độc."

Lần đầu tiên Trì Diễm lấy hết can đảm nhìn thẳng Thích Thủ Lân. Đó là những lời cậu muốn nói, dù sao đây cũng là nơi công cộng, Thích Thủ Lân sẽ không thể làm gì được cậu.

Thật ngạc nhiện, Thích Thủ Lân vậy mà rất bình tĩnh. Dòng xe cộ chạy bên ngoài ánh lên trong đôi mắt đen của hắn như một dải ngân hà chậm rãi xoay vần.

Trên thị trường có rất nhiều tiểu thuyết ngôn tình, để thỏa mãn các thiếu nữ hoặc những người thuộc giới tính omega, không biết đã tạo ra bao nhiêu nhân vật bá đạo, một tay che trời, "Trời lạnh rồi, cho Vương thị phá sản đi" bá đạo tổng tài. Một số người còn nghiện nó đến mức la hét trên Internet rằng:

"X tổng chơi em đi!"

"X tổng, em có thể!"

Cũng có người khịt mũi xem thường:

"Không phải vài đồng tiền bẩn thôi sao, còn là alpha. Thời đại bây giờ xã hội bình đẳng cả rồi, lôi kéo cái gì chứ."

Thật ra Thích Thủ Lân một chút cũng không muốn cười.

Nhưng mà, nếu hắn cứ trưng ra khuôn mặt lạnh như tiền đó, hoàn toàn làm theo ý mình thì có thể bàn chuyện làm ăn, hợp tác với người khác được hay sao?

Cái giá hắn phải trả không chỉ là một nụ cười.

Trong cái xã hội chú trọng quan hệ con người này, có bao nhiêu doanh nghiệp có thể đứng đắn trên bàn đàm phán, bàn ăn, bàn rượu,... để có thể nói rõ ra là nhiều không đếm xuể.

"Tiểu Thích, nguồn hàng lần này bên X cùng các cậu cạnh tranh rất kịch liệt đó! Nếu muốn đảm bảo bên chúng tôi chỉ cung cấp cho "Minh Trì" thôi thì....."

"Thích, không phải chúng tôi cố ý tăng giá, chẳng qua là...... Cậu nói phải làm sao mới tốt đây......"

"Thích Thủ Lân, để tôi nói cho cậu biết. Giám đốc của chúng tôi rất bận, thời gian cô ấy ở thành phố A rất ngắn. Nếu như cậu thật sự muốn gặp cô ấy, tôi có thể chỉ cho cậu một con đường này......"

Một số người có thành kiến mạnh mẽ nói rằng omega trời sinh ra đã mang theo tội ác, bọn họ dụ dỗ người khác, mê hoặc người khác và chiếm hữu họ.

Nhưng cũng có một số người thèm muốn alpha, thèm muốn vòng tay khỏe mạnh, khuôn ngực dày rộng, được phermone mạnh mẽ bao quanh, bị chiếm hữu một cách đầy hung bạo...Cảm giác làm omega đến dục tiên dục tử, mới chính là thứ mà bọn họ theo đuổi.

Thích Thủ Lân biết rõ vẻ ngoài của hắn là một ưu điểm, đến ngay cả cấp bậc alpha cũng cao đến mức hiếm thấy.

Những điều này không có gì là không thể lợi dụng được hết.

Lúc bản thân hắn không còn toàn năng, khi hắn không còn được người khác kính sợ gọi một tiếng "Thích tổng", cậu ấy vậy mà lại biết rõ.

"Ừ, bị cậu nhìn ra rồi." Thích Thủ Lân thu lại những suy nghĩ, nhẹ nhàng bâng quơ nói.

"Lúc làm việc rất mệt mỏi. Cho nên ở bình thường, liền không muốn cười nữa."

Trì Diễm thầm nghĩ, đúng là một người kỳ lạ.Nhưng mà tốt nhất hắn không cần cười giả tạo như thế, cậu đau tim lắm. Nghĩ nghĩ rồi hỏi: "Anh là giám đốc mà, ai có thể ép anh cười được cơ chứ."

Thích Thủ Lân nghiên đầu nhìn ngoài cửa sổ, những ánh đèn ở thành phố A giống như những cành cây hay mạng nhện đan xen vào nhau, kéo dài đến tận cùng cuối mắt. Ngắm nhìn toàn bộ thành phố A thế này, chỉ có thẻ hội viên nhà hàng Vân Đỉnh mới có thể thưởng thức khung cảnh như thế, như thể cả thể giới đang phủ phục dưới chân của bạn vậy.

"Tôi chỉ là...... muốn lúc nào cũng nhìn thấy quang cảnh như thế này thôi." Mười ngón tay của Thích Thủ Lân đan vào nhau đặt ở trước bụng, tựa lưng vào ghê, giống như một vị vua đang nhìn biên giới lanh thổ ở phía xa xăm.

*

Tác giả chăm chỉ chạy đúng deadline!!!! Mới mở một cái tài khoản Weibo nhỏ để mọi người cùng bay nhảy nè: reinhard_fw vui mừng chào đón mọi người ghé thăm nha, có thể nói chuyện phiếm hoặc là thỏa luận nè. Định kỳ còn có phát phúc lợi nữa đó nha! ( có lẽ là vậy ó)

Như thường lệ nè không biết xấu hổ, giãy đành đạch để mọi người bình luận nhó.

____________

Escanor: Thấy tui năng suất hơm nè hí hí. Mà đăng giờ này chắc hem ai coi đâu:)))