Hòn Đá Cứng Cỏi - Reinhard

Chương 23




Trì Diễm cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc, người đến còn ai khác ngoài Thích Thủ Lân cơ chứ.

"Thích tổng......" Trì Diễm bình tĩnh nói.

"Ngài trăm công nghìn việc, đến tìm tôi là có chuyện gì sao ạ?"

Do mới vừa tìm được công việc lý tưởng nên khi cậu nói chuyện với Thích Thủ Lân cũng cứng rắn hơn trước. Đối mặt với giọng diệu đầy khiêu khích như vậy, Thích Thủ Lân không chút để tâm: "Vào nhà nói chuyện."

Trì Diễm nhớ đến ký ức đầy nhục nhã và phẫn nộ mà khi trước hắn làm ra nên cậu không dám để Thích Thủ Lân bước vào nhà.

"Nếu ngài đến đây để lấy tiền thuốc lúc trước..." cậu đưa tay vào túi lấy ra chút tiền, đây là số tiền mà hôm nay cậu ra ngoài có đem theo để phòng thân.

"Nhiêu đây đủ rồi chứ ạ?" 400 đồng, khá là đau ví.

"Nếu còn có chuyện gì khác thì chúng ta có thể nói luôn ngay tại đây." Trì Diễm trong bóng tối lọ mọ tiến lên, muốn đưa tiền cho Thích Thủ Lân.

Thích Thủ Lân tùy ý để cho cậu sờ soạng lên bụng hắn, rồi chợt nắm lấy cổ tay của Trì Diễm, thoáng dùng sức khiến cho cậu lảo đảo bước lên vài bậc thang, đè cậu vào ván cửa: "Trời mưa, cậu cách tôi khá xa, tôi nghe không rõ."

Giọng nói của hắn tương đối cao, lúc nói chuyện rất đỗi nhẹ nhàng nhưng kèm theo hàng vạn sát khí, đan xen với tiếng mưa rơi rào rạt rơi ngoài hiên.

"Anh......"

Trì Diễm muốn đẩy hắn ra, nhưng Thích Thủ Lân giống như bức tường sắt dù cậu đẩy thế nào cũng không chút nào lay chuyển được.

"Ái chà!" bổng nhiên có một giọng nói từ cầu thang truyền đến.

"Trời tối rồi, mấy người còn ở hành lang này làm cái gì cậy!"

Trì Diễm biết người này, đây là bác gái ở tại tầng trên. Bà ấy cầm hai túi rác lớn đi xuống lầu.

"Không đem theo chìa khóa mở cửa hay sao? Hai người chen chúc ở cầu thang làm cái gì. Chỗ này nhỏ như vậy, thật là......"

Trì Diễm muốn nói xin lỗi, nhưng lại bị Thích Thủ Lân giành trước một bước, có trời mới biết vì sao hôm nay hắn lại đột nhiên nói chuyện với người lạ, hơn nữa cách nói chuyện còn rất lịch sự và phải phép, như thể hắn đang nói chuyện với đối tác làm ăn: "Cháu xin lỗi ạ, thưa bác...... nhưng mà, cậu ấy muốn nói chuyện ngay tại cầu thang ạ."

Vừa nói, hắn vừa dựa sát vào bên người Trì Diễm, giống như thể là đang ân cần nhường chỗ cho bác gái.

Trì Diễm nghiêng đầu sang một bên, lưng tựa sát vào cửa an ninh nhà mình, chóp tai chạm phải cúc áo của Thích Thủ Lân.

"Cho nên chúng cháu đứng ở chỗ này nói chuyện, không đi đâu cả."

Lúc Thích Thủ Lân nói chuyện, rung động từ lồng ngực truyền đến bên người của Trì Diễm, giọng nói đặc biệt của hắn hòa với tiếng mua rơi xào xạc nhẹ nhàng truyền đến bên tai của Trì Diễm, mùi cơ thể của hắn đan xen với mùi đất đá và hơi nước bốc lên thấm vào bên mũi của Trì Diễm.

Thật ra Trì Diễm cực kỳ thích những ngày mưa, cậu thích những ngày trời kéo mây âm u, thích tiếng mưa rơi xào xạc, thích mùi đất đá hòa quyện với mùi hơi nước bốc lên.

Giờ đây Thích Thủ Lân được bao bọc bởi nhưng yếu tố mà cậu thích nhất, nhưng thứ này đem cậu nhấn chìm từng chút từng chút một.

Đây là muốn làm cái gì vậy chứ...... Trì Diễm bất lực thông qua khe hở trên cách tay của Thích Thủ Lân mà nhìn bác gái đi xuống lầu, bác ấy chỉ ném rác rồi rất nhanh lại đi lên.

"Được rồi, được rồi......"

Trì Diễm xoay người tra chìa khóa, bả vai đụng phải lồng ngực của Thích Thủ Lân một cái, bất lực nói: "Vào đi, mau vào đi."

Lần này cách thời gian mà lần trước đến Thích Thủ Lân không lâu lắm, cách bày trí trong căn phòng của Trì Diễm trong trí nhớ của hắn không có gì thay đổi. Trì Diễm cất sách và ba lô đi, rồi liền ngồi vào cái bàn nhỏ, như thể đang muốn thương lượng với Thích Thủ Lân. Thích Thủ Lân cũng chậm rãi ngồi xuống.

"Thích tổng, tôi thật sự không hiểu."

Trì Diễm khoanh hai tay trước ngực.

"Ngài đại nhân có đại lượng (1), rốt cuộc tôi đắc tội gì với ngài chứ, rốt cuộc ngài muốn như thế nào thì ngài mới buông tha cho tôi?"

(1) Đại nhân (hữu)đại lượng – 大人有大量 – dàren yǒu dà liàng (tục ngữ, đại loại là người lớn có lòng bao dung lớn [tha thứ cho người khác, ko chấp tiểu nhân vân vân]). (Nguồn: hoasinhanhca.wordpress)

Thích Thủ Lân nhìn cậu một cái: "Chuyện lần trước tôi nói với cậu, cậu suy nghĩ như thế nào rồi."

Ánh mắt của Trì Diễm ánh né tránh: "Tôi không biết ngài có ý gì."

Rồi sau đó dường như cậu đã hạ quyết tâm mà hung hăng chỉ vào ngực của bản thân.

"Ngài mở to hai mắt mà nhìn tôi, rồi ngài nhớ lại anh Văn Yển xem. Ngài sẽ cùng người như tôi lên giường sao?! Lúc tôi làm trợ lý cho anh Văn Yển, ngài thậm chí còn không thèm nhìn tôi lấy một lần!"


Thích Thủ Lân nghe cậu nói xong, cực kỳ thẳng thắn mà nói ra suy nghĩ trong lòng: "Cho nên tôi cũng đang tự hỏi...... tại sao tôi lại để ý đến một người tầm thường như cậu mà không vì lý do gì cả."

"Cho nên, tôi muốn biết được đáp án, mà trước tiên phải có được cậu đã."

Thích Thủ Lân từ trong ngực lấy ra thứ gì đó, đưa cho Trì Diễm xem, là một tấm thiệp chúc mừng hết sức bình thường, ra ngoài cửa hàng văn phòng phẩm liền có thể mua được: "Đây không phải là cậu viết cho tôi à? Gương mặt tươi cười vì sao lại méo mó? Hửm?"

Đó là lúc Trì Diễm còn làm việc ở "Ô Kim" năm ngoái, vào dịp mà "Ô Kim" gửi quà tặng cho khách hàng mà bản thân cậu đã lén lút đem theo "hàng lậu" để gửi đi.

"Cam cậu tặng ăn khá ngon, trước kia tôi chưa từng ăn qua. Là giống mới à?"

"Còn có nồi lẩu thịt bò kia nữa, hương vị cũng không tệ. Nếu cậu thích, chúng ta có thể cùng nhau đến đó lần nữa."

"Nhưng mà, những câu chuyện cười mà cậu kể thật sự không buồn cười chút nào cả......"

......

Trước mặt cậu, Thích Thủ Lân chưa từng nói nhiều như vậy, đó là lần duy nhất mà bọn họ gặp nhau ở "Ô Kim", vậy mà Thích Thủ Lân lại ghi nhớ nhiều chuyện đến vậy. Ngay cả Trì Diễm cũng cảm thấy bản thân không hề nhớ rõ được như vậy.

Cậu vốn tưởng rằng những câu chuyện cười vụng về của cậu ngày hôm đó sẽ không khiến người kia để ý, nào ngờ vị quân vương im lặng, không vui ngày hôm đó giờ đây lại có thể từ từ kể ra từng mẩu chuyện xưa.

Trước kia, lúc mà Thích Thủ Lân im lặng không nói tiếng nào có thể khiến cho Trì Diễm cực kỳ kính sợ. Mà giờ đây thái độ và giọng điệu của hắn đã có thể coi là dễ gần thì lại khiến cho Trì Diễm không còn sợ hãi như trước nữa.

"Thật không? Vậy mà ngài còn nhớ rõ à......"

Ngón trỏ của Trì Diễm lén lút đâm vào lòng bàn tay.

"Vậy mà lúc đó tôi còn nghĩ, tuy rằng ngài không thích nói chuyện, khó gần, nhưng ngài thật sự là một người tốt...... Cho đến cái ngày ở Bạc Phỉ Lệ, rõ ràng ngài đã hứa với tôi rằng sẽ không làm tổn thương tôi, vậy mà kết quả thì sao chứ......"

"Tôi đúng thật đã giữ đúng lời hứa của mình." Thích Thủ Lân ngắt lời cậu, sau đó hắn tựa lưng vào ghế, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.

"Thật tế không có ai khác chạm vào cơ thể của cậu hết. Nếu...... ý cậu là đang nói đến việc hôn môi......"

Sống lưng của Trì Diễm ngay lập tức căng thẳng, cái hôn kia, dã man, hung tợn, khiêu khích, nhưng lại khiến cho cậu rùng mình, thậm chí...... cái hôn đó còn khiến cậu cứng lên.

"Là tôi." Thích Thủ Lân nhẹ nhàng, thong thả nói ra.

"Không có ai khác chạm vào cậu cả, chỉ có tôi."

Mặt của Trì Diễm "bùm" một phát trở nên đỏ ửng, quay đầu sang chỗ khác, cắn chặt môi.

Biết chuyện ai là người hôn cậu càng khiến cho cậu xấu hổ hơn nữa.

Cậu vậy mà...... vậy mà lại hôn nhau với Thích Thủ Lân!

Thích Thủ Lân dễ dàng nhìn ra Trì Diễm đang xấu hổ và giận dữ, khóe môi hắn nhếch lên: "Trước giờ tôi chừng từng nói qua, và tôi cũng chưa từng nghĩ mình là người tốt bao giờ cả."

"Làm sao đây? Nụ hôn đầu đáng lẽ dành tặng cho người con gái mà cậu yêu quý đã bị tôi cướp mất rồi......" Giọng nói của Thích Thủ Lân mang theo sung sướng cùng với nụ cười đầy thỏa mãn.

Hắn đúng là tên thần kinh. Trì Diễm tuyệt vọng nghĩ. Vậy mà đó giờ lại che giấu kỹ như vậy.

Đến ngay cả bản thân cậu lúc trước còn có chút đồng cảm và thương hại, còn muốn xua tan đi một chút cô đơn và u ám nơi hắn.

Cuối cùng lại đẩy bản thân đến gần bờ vực thẳm.

Nhìn dáng vẻ sợ hãi nhưng vẫn kiên cường chống cự của Trì Diễm, Thích Thủ Lân đột nhiên đổi chủ đề.

"Cậu tìm được công việc mới rồi à?" Thật ra hắn đã sớm nhìn thấy quyển sách về lập trình trong tay của Trì Diễm, nhưng hắn vẫn muốn hỏi.

Sau đó một lúc lâu, Trì Diễm mới hung hăng trả lời: "Đúng vậy!"

Cậu sẽ không như trước chỉ là người bưng tra pha nước, là một người chỉ biết hỗ trợ phía sau, cậu muốn trở thành thành viên trụ cột của nhóm, vậy thì tại sao cậu không thể ngẩng cao đầu mà nói chuyện với hắn cơ chứ.

"Những người trong nhóm của tôi đều rất tài năng! Tôi cũng muốn trở thành một kỹ thuật viên chuyên nghiệp!"

"Thật không?"

Thích Thủ Lân khoanh tay trước ngực, khuỷu tay chống lên bàn, dáng vẻ đang chăm chú lắng nghe những lời cậu nói: "Tài năng giông như cô gái đeo kính trong bộ phận của cậu trước kia à?"

Trì Diễm biết hắn đang nói đến Long Thu Văn, cậu vừa định trả lời "đúng thế", thì sau đó lại lập tức đem lời nói nuốt vào.

Khoảng thời gian làm việc ở "Ô Kim", không nhiều thì ít cậu cũng học được cách nhìn mặt đoán ý. Long Thu Văn rất lợi hại, nhưng vì sao phương án của nhóm bọn họ đến giờ vẫn không được thông qua, không phải nguyên nhân là bởi vì Thích Thủ Lân không chịu phê duyệt hay sao?

Những nơi khác cậu không rõ lắm, nhưng chỉ cần cậu còn ở thành phố A, chỉ cần nhóm nhỏ của bọn họ còn làm việc trên mảnh đất thành phố A này. Cậu nhất định phải cân nhắc đến người tên là Thích Thủ Lân.

Có nơi nào mà tay của Thích Thủ Lân chạm không đến sao?

Cái "công ty" nhỏ kia được thành lập từ số tiền mà ban đầu Vạn Duệ Dương và Chu Nguyên Lê dùng để mua một căn nhà tân hôn, đó là tâm huyết của bọn họ, là ước mơ của bọn họ, hơn hết thảy đó còn là tương lai của cả nhóm bọn họ.

Sống lưng vốn dĩ thẳng tắp của Trì Diễm dần dần cúi xuống, giống như thu mình vào ghế, muốn cố gắng thu mình lại thật nhỏ.

"Rốt cuộc anh muốn gì chứ......" Trì Diễm mím môi, đào một lỗ nhỏ trên tấm nêm của chiếc ghế.

Thích Thủ Lân dường như thở ra một hơi, hắn biết Trì Diễm đã buông tay. Hắn đứng lên, đi đến bên cạnh Trì Diễm đưa tay nâng lên khuôn mặt mà hắn nhớ nhung bấy lâu nay, ngắm nhìn thật kỹ. ngôn tình hài

Không có gì đăc biệt cả, không đẹp cũng không xấu.

Nhưng nếu không nhìn thấy nó thì hắn thật sự cảm thấy rất bực bội.

"Lần sau gặp tôi......" Thích Thủ Lân dùng ngón cái xoa xoa vào phần bên trái lông mày của Trì Diễm bên đem lớp chì kẻ chân mày xóa đi.

"Không cần phải vẽ chân mày."

*

Lời tác giả:

Có thiếu sót gì không nào? Có bất kỳ phần thưởng nào (bình luận, yêu thích, thích) không nè?

Cuối cùng cũng lên thuyền rồi! Hơn hai mươi chương rồi mới bắt đầu lên thuyền, tôi khổ quá mà.

Thích Thủ Lân tên nhóc biến thái này đúng là có chút khiến tôi mát lòng mát dạ đó.

Có ai muốn đóng góp 108 cách ăn bé ngây thơ không nào? Một người lương thiện bị ức hiếp như bé ngây thơ không phải rất đáng yêu hay sao?!