Hôn Chí

Chương 27




Edit: Cải Trắng | Beta: Cải Xanh

Quay xong cảnh cuối, Tô Hà héo rũ người, có cảm giác mình vừa lượn qua lượn lại trước quỷ môn quan.

Dù chân giẫm trên mặt đất cũng thấy không chân thực.

“Tô Hà, cháu diễn khá lắm.” Vương Thanh Loan xem xong cảnh vừa quay, ngẩng đầu khích lệ.

Tô Hà khôi phục tinh thần, cười đùa nói: “Đạo diễn Vương, thành thật mà nói thì bác có thể làm mờ mặt cháu trên phim trong cảnh này không? Càng mờ càng tốt ạ, đừng để X quang đổ xô đến trước cửa nhà cháu ném đá.”

“Cái này bác chịu thôi. Tìm Kiêu thần đi.” Đạo diễn Vương cười nói.

Tô Hà bất lực. truyện xuyên nhanh

“Cơ mà nói đi cũng phải nói lại, quả nhiên cháu và Thương Kiêu có quen biết. Bác đoán không sai chứ?”

Ánh mắt Tô Hà chợt khựng lại. Cô quay đầu theo bản năng.

Người đàn ông nằm trên giường gỗ vừa được nhân viên giúp cởi trói ở tay. Anh lặng yên đứng lên, xoa xoa phần cổ tay vừa bị trói, mắt hơi cụp làm người khác không thấy rõ cảm xúc bên trong.

Mặc dù anh không nói lời nào nhưng nhân viên công tác đứng cạnh vẫn hết sức ân cần hỏi han, sợ xảy ra sơ suất.

Đây chính là người có sức ảnh hưởng lớn nhất giới giải trí.

Đến cả người ngoài giới cũng rất tôn kính anh, thậm chí còn khiến họ vô thức muốn tiến tới nịnh bợ. Đến việc bé tí như quen anh thôi còn bị vô số người chú ý tới, huống hồ…

Tô Hà bật cười thở dài, xoay người.

“Có thể tính là bạn cũ. Quen trước khi cháu vào giới giải trí.”

Vương Thanh Loan im lặng mất mấy giây mới khó hiểu hỏi: “Có mối quan hệ tốt như vậy, sao cháu không lợi dụng móc nối?”

Tô Hà chớp chớp mắt: “Chắc là tại vì, cháu trộm gia nhập đó?”

Vương Thanh Loan nheo mắt lại.

Sau vài giây yên lặng, ông bỗng nở nụ cười: “Tô Hà, bác nhìn nhầm cháu rồi.”

Tô Hà: “?”

“Bác cũng có vài mối quan hệ khá được, hỏi thăm được không ít chuyện, ví dụ như việc bối cảnh nhà Thương Kiêu không hề đơn giản.”

Ánh mắt Tô Hà cứng đơ.

Vương Thanh Loan nói tiếp: “Nếu cháu đã là bạn của cậu ấy, thì bất kể thế nào bối cảnh sau lưng cháu cũng không đơn giản. Và nếu điều ấy là đúng, sao ba năm nay cháu lại không nổi tiếng?”

Tô Hà cười khổ, không nói gì.

Giờ muốn giấu thì phải nói dối, nhưng Vương Thanh Loan có ơn với cô, cô không muốn làm thế.

Hai người im lặng mất một lúc lâu. Cuối cùng, Vương Thanh Loan tự ngộ ra, không quá quan tâm vấn đề đó nữa, thoải mái nói: “Thôi thì ai chả có một bí mật không thể nói, đúng không? Bác rất mong chờ vào con đường tương lai của cháu đấy.”

“Cảm ơn đạo diễn Vương đã thông cảm cho cháu.”

Tô Hà chân thành nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng.

“Tháng sau có tiệc đóng máy, cháu có đến không?”

“Nhất định sẽ đến ạ.”

“…”

Thương Kiêu thay xong đồ đi ra, Tô Hà đã không còn ở khu nghỉ ngơi nữa.

Anh đứng yên tại chỗ, nhìn sang bên đó bằng ánh mắt thâm sâu khó lường.

Vương Tư Ngôn vừa đi vừa nghe điện thoại: “Đúng thế, Kiêu thần tự ra sân diễn luôn… Ý cậu là sao, tôi cản kiểu gì? Lấy đầu cản à?… Thôi nín dùm đi, có gì về công ty nói.”

Vương Tư Ngôn vừa cúp điện thoại xong quay sang, suýt chút nữa thì đâm sầm vào người Thương Kiêu.

Anh ta hết nhìn Thương Kiêu rồi lại nhìn sang phòng nghỉ trống trơn kia, hoang mang tột độ.

“Anh Kiêu, cậu đang nhìn cái gì đấy?”

“Không có gì.”

Thương Kiêu hoàn hồn, nghiêng đầu đeo khẩu trang, dạo bước đi ra ngoài.

Đi chưa được mấy bước, Vương Tư Ngôn đã nghe người đàn ông đi phía trước hạ giọng hỏi: “Người bình thường có ai nảy sinh dục vọng với em gái không?”

“???”

Vương Tư Ngôn chết cứng tại chỗ, hít sâu một hơi, nhìn Thương Kiêu bằng gương mặt vặn vẹo, bàng hoàng.

Thấy người đằng sau không nói gì, Thương Kiêu dừng bước, quay đầu nhìn.

Sau hai giây đối mắt, con ngươi đen láy của người đàn ông lạnh lùng kia tỏ rõ vẻ ghét bỏ.

“Không có quan hệ huyết thống.”

“Kiêu thần, cậu nói chuyện đừng ngắt quãng như thế chứ! Không cẩn thận còn lấy mạng người được luôn đấy.”

Vương Tư Ngôn vẫn chưa hết hoảng loạn, lời thốt ra hoàn toàn là nói theo bản năng: “Em gái thì sao khơi được dục vọng… ấy không đúng, nếu không có quan hệ huyết thống thì sao gọi là em gái?”

“Ý là coi người đấy như em gái.”

Vương Tư Ngôn bình ổn lại nhịp tim, nghe vậy thì không biết sợ mà nói: “Chả có cái gì gọi là coi như cả, toàn mấy câu lừa người. Anh Kiêu, cậu đừng tin vào mấy câu nói đó đấy nhé. Đã không có quan hệ huyết thống thì chả có em gái em gủng gì hết. Huống chi, dưới bầu trời này có biết bao nhiêu là các cô gái xinh đẹp, sao cậu ta không chọn người khác làm em gái mình ấy. Xét cho cùng thì cách gọi ‘em gái’ này có tầng ý nghĩa khác, khác hẳn với người ngoài, bản thân lại…”

Nói đến đây, tự dưng Vương Tư Ngôn im bặt.

“Lại làm sao?” Thương Kiêu nhíu mày, cụp mắt hỏi.

Khóe miệng Vương Tư Ngôn co rúm: “Anh, anh Kiêu này, cậu nói thử tôi nghe xem, cái người coi cô gái mình thích là em gái đấy là ai, lại còn có dục… khụ, nổi hứng thú với cô ấy?”

Ánh mắt Thương Kiêu sa sầm: “Tôi.”

Vương Tư Ngôn: “…”

Từ chức hoặc lên sân thượng của JA, đã đến lúc anh ta phải chọn một rồi.

*

Kết thúc phần diễn ở đoàn làm phim, Tô Hà an phận ở nhà nghỉ ngơi nửa tháng, sau đó bị Quách Như gọi lên công ty.

Vừa vào phòng họp, mấy tập tài liệu đã bày ra trước mặt cô.

Đây là lần đầu tiên Tô Hà gặp tình cảnh này, có hơi lạ lẫm.

“Chị Quách, cái này là?”

“Kịch bản chị tìm được.”

Tô Hà ngớ ra: “Cho em à?”

“Đúng vậy!” Quách Như khoanh tay đứng dậy, đứng dựa vào bàn hội nghị rồi đưa tay chỉ chỉ vào đống tài liệu ấy: “Có hai bộ cast vai nữ chính, ba bộ nữ phụ, thêm một bộ là nữ phụ đứng thứ tư, thứ năm gì đấy, nhưng đó là vai trong đoàn làm phim lớn.”

Tô Hà ngạc nhiên nói: “Nhiều thế ạ?”

Quách Như nhếch môi cười, không để lộ quá nhiều cảm xúc: “Này là chị lọc ra kha khá rồi đó. Dù sao bây giờ em cũng không giống như lúc trước nữa, nửa đầu tháng này em còn là khách quen trên hot search đấy, thêm cả show truyền hình kia nữa… Tóm lại giờ có rất nhiều người nguyện đặt tiền cược vào em.”

Tô Hà cụp mắt đảo một lượt qua đống tài liệu nhưng chưa lật xem.

“Ngoại trừ vai phụ này ra, mấy cái kia có phải không bằng đoàn phim nhỏ không ạ?”

“Sao nào? Chướng mắt à?”

Tô Hà cười nói: “Đương nhiên không phải, chị Quách hiểu nhầm ý em rồi.” Xong, cô ngừng một lát mới nói tiếp: “Chị Quách cho em chút gợi ý đi, em nên chọn cái nào đây?”

“…”

Quách Như không nói gì, nheo mắt nhìn cô.

Lát sau, bỗng dưng cô ta bật cười, đứng thẳng người dậy.

“Là chị quá khinh thường em rồi. Tô Hà à, chị cứ tưởng, sau ba năm không tiếng tăm, một khi vớ được cơ hội em sẽ chộp lấy ngay không do dự… Không ngờ, em lại trầm ổn như vậy.”

Tô Hà chớp mắt, nói: “Em chỉ nghĩ ý kiến chị Quách đưa ra sẽ chuyên nghiệp hơn thôi.”

Quách Như cũng không truy hỏi gắt gao: “Được rồi, nếu em đã nói thế thì chị sẽ nói lời thật lòng. Chị kiến nghị em không chọn cái nào hết.”

“…”

“Em không thấy ngạc nhiên à?”

Quách Như tạm ngưng trong chốc lát rồi nói: “Chị đã cho đoàn đội phân tích độ hot của em trong một tháng trở lại đây. Từ kết quả phân tích cho thấy, mức độ được thảo luận và độ hot của em đều tăng không ít, lượng fans cũng tăng luôn nhưng trong đó fan qua đường chiếm đa số… Nói cách khác, nếu giờ em không củng cố thực lực, vậy thì bọn họ sẽ nhanh chóng đá bay em ra khỏi não. À, xét theo một khía cạnh khác, nhờ vào mấy người bạn trai tin đồn của em, lượng antifan của em cũng nhiều lên đáng kể.”

Tô Hà: “…”

Cuối cùng, Quách Như chốt lại: “Tóm lại, khoảng thời gian này em sẽ nghênh đón sự thăng tiến trong sự nghiệp, là thời điểm tốt nhất để bật lên. Vào lúc này, chị kiến nghị em không nhận bất kỳ lịch trình nào nữa. Bởi vì giờ nhận là nó tương đương với giá trị con người em, sau này cũng lại tốn rất nhiều thời gian và công sức để định hình lần nữa.”

Tô Hà nghe xong, ngẫm nghĩ trong giây lát rồi gật đầu.

“Em tán thành với ý kiến của chị, cứ làm thế đi.”

“…”

Quách Như còn mấy lời chưa kịp nói giờ nghẹn bứ ở cổ, cảm giác quen thuộc này khiến cô ta ngứa ngáy.

“Em không hỏi đến trường hợp xấu nhất sao?”

“Ví dụ như thời kỳ thăng tiến kia chỉ là dự đoán, ngộ nhỡ chúng ta không thành công, những hợp đồng này đều đã quá hạn, đến cả việc giành lấy về tay chị cũng không giành được nữa à?” Tô Hà dứt câu, mỉm cười: “Chút tiền đặt cược này em vẫn chịu được. Với cả mấy lời thật lòng của chị sau này cứ việc nói thẳng với em, dù sao chị cũng là người đại diện của em, không cần cố kỵ.”

Quách Như sửng sốt, cười khẩy: “Không cần cố kỵ? Nếu giữa người đại diện và nghệ sĩ có thể thật sự không cần cố kỵ điều gì thì đã không có nhiều mâu thuẫn xảy ra, thậm chí có trường hợp còn hủy hợp đồng.”

Tô Hà chớp mắt, nói: “Vấn đề này chị yên tâm đi.”

“Yên tâm cái gì?”

“Hủy hợp đồng… điều này đối với em là không có khả năng.”

“?”

“Về phần nguyên nhân…” Tô Hà thoáng ngập ngừng: “… Hi vọng em của tương lai sẽ chính miệng nói chị nghe.”

Quách Như nhìn cô thêm mấy giây, cuối cùng mất hứng quay đi.

“Nếu em không còn gì để nói nữa, cuộc họp kết thúc.”

Tô Hà ngớ ra, chỉ chỉ ra cửa: “Thế trước đó chị dặn em mang vali hành lý theo là để làm gì?”

“Cuộc họp kết thúc cũng là lúc em bắt đầu chạy lịch trình. sẽ ghi hình tập đầu tiên vào ngày mai. Tổ chương trình đã đặt vé máy bay cho khách mời hết rồi, chốc nữa có xe chuyên dụng của công ty chở em ra sân bay. Lúc nào hạ cánh ở thành phố J, người bên đấy sẽ ra đón em.”

Tô Hà khôi phục tinh thần: “Bất ngờ quá vậy. Mỗi em qua đó thôi à?”

“Tổ chương trình đã dặn không được mang theo trợ lý.” Dứt câu, Quách Như cau mày, lầm bầm nói: “Nội dung tập đầu tiên còn giữ kín như bưng, tổ chương trình này siêu thật đấy.”

Tô Hà gật đầu tán thành.

Quách Như: “Thôi, hết chuyện rồi, em chuẩn bị đi đi… Ấy, từ từ.”

“?”

Tô Hà ngơ ngác ngước mắt.

Bắt gặp Quách Như nhìn cô đầy cảnh giác: “Trong show có bốn khách mời nam, hai người trong đấy đều là người từng dính scandal với em, đã thế người ta còn cực nổi tiếng… nhớ duy trì khoảng cách, đừng kiếm thêm việc cho chị.”

Tô Hà thở dài nói: “Chị Quách, em là người rất khiêm tốn, sống an phận thủ thường, trước giờ toàn bị vạ lây thôi.”

Quách Như: “…”

Nói cứ như thật ấy.

… Nhưng sao tự dưng lại thấy không ổn nhỉ?