Hôn Cậu Ấy

Chương 3




13.

Choang một tiếng, cái ly thủy tinh trong tay Lương Thiệu vỡ tan tành dưới đất.

Hắn còn đang giữ nguyên tư thế cầm cái ly, người đơ ra như ngỗng.

Không lâu sau.

Ánh mắt tối đen của hắn đã chuyển sang tôi:

"Chính vì thế nên cậu mới nhìn chằm chằm vào cái bạn trai đó? Không phải vì dáng người của cậu ta hả?"

Ờm.

Tôi hơi bối rối.

"Đương nhiên, tôi nhìn dáng người cậu ta làm gì chớ?" Còn chẳng đẹp bằng của cậu mà.

Tất nhiên là câu sau tôi không dám nói rồi.

Mặt Lương Thiệu trông còn khó coi hơn cả ăn phải cớt.

Hắn không giữ nổi bình tĩnh nữa, túm lấy khăn tắm muốn đi vào trong nhà vệ sinh.

Nhưng mà hắn quên mất mảnh vỡ ly thủy tinh ở dưới đất.

Trong lúc nguy cấp.

Tôi vội đứng lên, kéo cổ tay hắn.

"Cẩn thận!"

Thời gian cứ như dừng lại.

Một lúc lâu sau, Lương Thiệu từ từ cúi đầu, nhìn chỗ da thịt đang chạm nhau.

Bấy giờ tôi mới bình tĩnh lại, nhanh như chớp rụt tay lại.

"Sợ cậu giẫm phải mảnh thủy tinh, chứ không phải cố ý chạm vào cậu."

Tôi đưa tay ra sau lưng, lặng lẽ siết tay lại.

Cảm xúc đó như vẫn còn lưu lại nơi đầu ngón tay, làn da hơi lạnh, xương cốt rắn chắc.

Tuy chỉ chạm vào cổ tay thôi, nhưng cũng làm cho tim tôi đập loạn nhịp.

Lương Thiệu cụp mắt, khóe miệng cong như đang tự giễu.

"Ừm, tôi biết mà, cậu cũng có thích tôi đâu."

Không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, chứ giọng Lương Thiệu nghe như có chút........ U oán?

Tôi chột dạ, cười gượng nói:

"Vậy cậu........ Đi tắm trước đi đã."

***

Do vụ cá cược hôm trước của Tô Hạo và Tề Tử Khiêm, nên hôm nay Tề Tử Khiêm phải mời cả phòng đi hưởng thụ ở suối nước nóng 'Trên quần đùi của bà cậu có đóa hoa'.

Sau khi xin giáo viên hướng dẫn nghỉ một đêm, thì bốn người chúng tôi đã lên xe đi tới vùng ngoại thành.

Nhưng lúc đặt phòng ở chỗ quầy lễ tân thì lại có chuyện xấu hổ xảy ra.

"Cho tôi đặt hai phòng tiêu chuẩn nhé."

Cô lễ tân nhìn vào máy tính, xong nói xin lỗi:

"Ngại quá, thưa cậu, cuối tuần, khách hơi đông nên chỉ còn một phòng tiêu chuẩn và một phòng tình nhân thôi."

Một khoảng lặng c.h.ế.t chóc.

Tô Hạo nói luôn:

"Tôi không ngủ chung với thằng Khiêm đâu. Cậu ta ngủ không yên gì cả."

Cũng đúng.

Không chỉ có chứng mộng du, Tề Tử Khiêm còn tung skill.

Ngủ ở phòng, lúc nửa đêm còn ngã khỏi giường mấy lần liền, nên lan can giường cậu ta cũng cao hơn gấp đôi.

Tôi nghĩ một hồi rồi đề nghị:

"Vậy thì tôi và thằng Khiêm ở phòng tiêu chuẩn nhé, còn cậu và Lương Thiệu ở phòng tình.... nhầm phòng có giường to."

Thực ra, tôi đề nghị như thế là có tính toán.

Tật xấu khi ngủ của Tề Tử Khiêm rất nhiều, mà tôi thì mới come-out, hai người chúng tôi ngủ phòng tiêu chuẩn, như thế là tránh hết mức những việc xấu hổ rồi.

Nói xong, Tô Hạo và Tề Tử Khiêm không có ý kiến gì.

Nhưng Lương Thiệu - người nãy giờ vẫn im lặng - lại nhíu mày rồi từ chối:

"Không được."

"Tôi và Sở Lâm ngủ chung một phòng."

14.

Sau khi dùng thẻ mở cửa phòng xong.

Tôi nhìn bố trí quanh phòng, cả người bắt đầu thấy tới công chuyện.

Cái rèm che này..........

Cái ghế treo này..........

Mấy cái đạo cụ này...........

Thôi thôi coi như chưa thấy!

Lương Thiệu - người đi vào sau - hình như không thấy gì cả, thả balo rồi tự để đồ rửa mặt các thứ vào nhà vệ sinh.

Vừa nãy, khi Lương Thiệu nói câu kia, tôi đã bị chấn động.

Tôi rất muốn hỏi hắn: Người anh em, cậu quên là hôm qua tôi mới come-out đó à?

Nhưng những người còn lại cũng không thấy có gì sai sai nên tôi cùng ngầm đồng ý với sự sắp xếp của hắn.

Aiz, nửa vui nửa buồn.

Dù sao trong cái tình huống như này mà được chung chăn chung gối với người mà mình thích, thì cũng chẳng hưởng thụ cho lắm đâu.

Chỉ có thể coi là một loại tra tấn ngọt ngào thôi.

Sau khi vừa lo lắng vừa treo quần áo vào tủ xong, tôi xoay người lại.

Một giây sau, tôi xém trừng rớt mắt -----

Lương Thiệu đang quay lưng lại với tôi và thay quần áo.

Tấm lưng trần đó cách chóp mũi tôi chưa tới năm centimet, mỗi hơi thở của tôi đều có mùi sữa tắm nhàn nhạt, thơm thơm của hắn.

Bởi vì gần nên 'đẹp thường' đã thành 'tuyệt đẹp' cmnlr.

Tôi ngạc nhiên rồi nhìn chằm chằm mất vài giây, bỗng nhiên tôi thấy trong mũi có một dòng chất lỏng ấm nóng đang chảy xuống.

Nhưng dường như Lương Thiệu không phát hiện ra.

Cởi áo cộc xong thì cầm lấy chỗ cạp quần, từ từ tụt xuống.......

"!!!"

Tôi lấy tay bịt mũi, chạy như cờ lông công vào nhà vệ sinh.

Tôi không thấy được, sau lưng mình, Lương Thiệu đang mỉm cười.

***

Tới lúc ngâm suối nước nóng, Tề Tử Khiêm và Tô Hạo múc nước tạt nhau, làm nước văng tung tóe khắp nơi.

Lương Thiệu còn chưa thoát khỏi bóng ma của 'người anh em nước tè vàng', nói thế nào cũng không chịu xuống nước, hắn chỉ ngồi trên ghế mây cạnh bờ suối, rồi nhìn chúng tôi ngâm nước nóng.

Còn tôi thì ủ rũ dừa vào bờ suối, trong lòng thì kêu 'rầu quá đi'.

Đêm nay phải sống sao?

Mỗi việc nhìn thấy Lương Thiệu thay quần áo thôi mà máu mũi chảy giàn giụa mất hơn mười phút rồi.

Nếu tối nằm một giường nữa thì chẳng thiếu cmn máu à?

Đột nhiên, sau lưng tôi có mấy tiếng thì thầm khe khẽ đầy thẹn thùng:

"Đẹp trai thế nhờ, mà còn ngồi một mình nữa chứ, chắc là còn độc thân nhỉ?"

"Cậu đi hỏi là biết nè, rồi thêm Wechat các thứ các thứ nữa nè."

"Úi người ta không dám đâu, Phi Phi đi đi kìa, Phi Phi xinh như thế, tỉ lệ thành công sẽ cao hơn."

Tôi ngoảnh lại nhìn, quả nhiên thấy ba cô gái đang cách chỗ này không xa, họ đang lén ngắm Lương Thiệu.

Cô gái tên Phi Phi kia xinh thật, đúng là xinh như lời mấy cô ấy nói.

Vừa trắng vừa cao vừa gầy, ngũ quan tinh tế như búp bê.

Chỉ cần là trai thẳng thì chắc chắn sẽ không cưỡng lại được cô gái có ngoại hình như này.

Tim tôi đập như sấm.

Tôi nhìn cô ấy cầm điện thoại, uyển chuyển đi tới chỗ Lương Thiệu, rồi cúi đầu nói mấy câu gì đó.

Lương Thiệu ngẩn ra, sau đó cười, lần đầu tiên hắn cười như thế luôn.

Tuy rằng ở xa nhưng mắt tôi tinh nên tôi thấy được, ngay lập tức tôi thấy lòng mình lạnh lẽo.

Còn gì xót xa hơn việc chính mắt thấy quá trình yêu đương của người mà mình yêu thầm bao lâu nay chứ?

Nhưng lúc mà tôi nghĩ rằng hai người họ sẽ add Wechat của nhau, thì Lương Thiệu bỗng dưng lại chỉ tay về hướng của tôi, rồi nói gì đó với cô gái ấy.

Cô gái nhìn theo hướng hắn chỉ, lúc thấy tôi thì có vẻ kinh ngạc.

Chuyện sau đó như nào thì tôi cũng không biết.

Bởi vì ----- Tôi ngất mất tiêu rồi.

15.

Lúc tôi mở mắt ra.

Tôi nhận ra mình đang nằm ở trong phòng khách sạn, có một bình truyền nước sắp truyền hết đang được treo cạnh giường.

Người đứng bên giường nhận ra tôi đã tỉnh lại rồi, vội vàng tới hỏi thăm:

"Cậu sao rồi? Có chỗ nào khó chịu không?"

Tôi nhìn người con trai đang lo lắng trước mặt, trong phút chốc tôi không phản ứng kịp.

"Ờm.......... Tôi bị sao thế?"

Lương Thiệu mím môi:

"Nước nóng quá, máu lên não không đủ, thiếu oxy."

Chắc đúng là thế rồi, nước nóng + chảy nhiều máu mũi + quá mức căng thẳng, trong đầu tôi lén bổ sung mấy cái nguyên nhân này.

"Thằng Hạo và thằng Khiêm đâu rồi?"

"Múc nước tạt nhau xong mệt nên về phòng ngủ mất rồi."

Tôi nhìn sắc trời bên ngoài, hóa ra đã tối thế rồi à.

Ngất lâu thế nữa chứ.

"Qua ăn chút gì đi." Lương Thiệu nhận bàn ăn từ người phục vụ bên ngoài cửa, vừa đặt tới bàn nhỏ trên giường vừa nói.

Một thường dân như tôi làm sao dám làm phiền đến nam khôi đại nhân chớ.

Tôi vội vàng ngồi thẳng dậy, muốn chộp lấy bàn ăn: "Để tôi tự làm để tôi tự làm."

Thế là tay chạm vào tay như dự đoán.

Tôi rụt tay về, cười gượng:

"Không, không cố ý đâu."

Lương Thiệu cụp mắt: "Ừ, không cần lần nào cũng nhấn mạnh thế đâu, tôi biết cậu không thích tôi."

Bầu không khí lại trở nên xấu hổ.

Tôi hắng hắng giọng, đánh trống lảng rất là vụng về:

"À đúng rồi, bạn gái lúc trước xin Wechat của cậu á, cậu nói gì với bạn ấy thế? Hình như còn nhắc tới tôi à?"

"Đừng bảo là cậu hỏi bạn ấy rằng tôi với cậy ai đẹp trai hơn nhé, ha ha ha.........."

Nói xong tôi tự vui tự cười một mình.

Đôi mắt sâu của Lương Thiệu cứ nhìn tôi mà không hề chớp mắt, hắn thản nhiên mở miệng:

"Không đâu, tôi hỏi bạn ấy rằng nhìn tôi với cậu có giống một đôi không."

"Ha ha ----- Lụ khụ.......... Lụ khụ....."

Tôi sặc bất thình lình, ho tới mức đỏ hết mặt mũi.

Lương Thiệu thở dài một tiếng nhẹ như không, hắn nhẹ vỗ lưng giúp tôi:

"Bị dọa tới mức này cơ à?"

Tôi lúng túng: "Bớt trêu tôi đi."

Cái tính nết của Lương Thiệu đúng là, nói có một câu thôi mà vừa mập mờ vừa ba phải.

Cũng chỉ là để lòe người khác thôi chứ gì?

Hắn không kỳ thị người đồng tính là tôi đã cám ơn trời đất lắm rồi.

Ai mà dám cầu mong xa xỉ rằng hắn là gay, càng đừng nói đến việc cầu mong hắn có ý với tôi.

Đó là chuyện không thể.

16.

Lúc tôi ăn xong thì đã là mười một giờ đêm rồi.

Vì ban ngày 'ngủ' nhiều quá nên giờ mắt tôi mở to như chuông, tỉnh táo tới mức muốn xuống lầu chạy hai vòng luôn ý chớ.

Lúc Lương Thiệu ra khỏi phòng tắm, mặc áo choàng tắm trên người, hắn vừa lau tóc vừa nói.

"Mở máy chiếu rồi tìm bộ phim xem đi."

Tôi lắc đầu: "Thôi đừng, đừng làm trễ giờ ngủ của cậu."

Sinh hoạt hàng ngày của Lương Thiệu lúc ở ký túc xá rất là có quy luật, tới giờ ngủ, hắn nhất định sẽ không động đến mấy đồ điện tử nữa.

Vừa nói xong thì thấy phần đệm bên cạnh lún xuống.

Lương Thiệu ngồi xuống giường: "Không trễ đâu, chưa buồn ngủ mà."

Tôi đáp lại một tiếng, không tập trung cho lắm.

Ánh mắt tôi rơi vào bọt nước trên cái cổ thon dài của hắn, rồi gian nan rời mắt đi, tôi sờ mũi theo phản xạ, hên là không có gì.

Tôi tùy ý chọn một bộ phim về thảm họa được đánh giá cao.

Vừa bắt đầu chiếu thì trong phòng tối hù.

Là do Lương Thiệu mới tắt đèn.

Sau đó hắn thả lỏng, dựa vào đầu giường, kề vai, kề chân với tôi.

Phòng như này..... Ánh sáng như này..... Bầu không khí như này.....

Tôi nhìn vào màn chiếu trước mặt, không dám nhúc nhích.

Trong lòng thì mong Lương Thiệu mau ngủ đi, hắn ngủ thì tôi mới thoải mái được chứ.

Thế nhưng dần dần, tôi đã bị cuốn theo tình tiết bộ phim.

Tinh thần cũng không còn căng thẳng nữa, thân thể cứng đờ cũng thả lòng dần ra.

Chẳng biết qua bao lâu, Lương Thiệu chỉ vào một vai diễn rồi hỏi:

"Cậu nghĩ người đó có c.h.ế.t không?"

Ta nhún vai: "Chắc có đó, mấy người có tiền trong phim về thảm họa thì thường không có kết quả tốt."

Lương Thiệu không nghĩ được tôi sẽ trả lời như thế, hắn bật cười.

Cuối cùng, bầu không khí cũng được thoải mái hơn.

Màn đêm yên tĩnh và thanh bình, bầu không khí tốt đẹp này làm tôi bắt đầu hi vọng rằng thời gian sẽ trôi chậm một chút.

Lại qua một lúc lâu.

Bộ phim bước vào đoạn cao trào.

Hai nhân vật chính phải đối mặt với thời khắc cần đưa ra quyết định sống còn.

Chỉ thấy hai gương mặt đầy bụi đất đang ở một vách đá dốc đứng, nhìn nhau thâm tình, rồi ôm hôn nhau, hôn đến mức khó mà chia xa.

Tiếng môi lưỡi giao hòa, tiếng hít thở dồn dập vang vọng trong căn phòng có rèm che màu hồng này.

Dường như bầu không khí cũng trở nên ướt át hơn.

Hiển nhiên Lương Thiệu cũng ngẩn ra.

Hắn xoay đầu nhìn trái nhìn phải, nhưng không dám nhìn vào màn hình.

Tôi cũng xấu hổ cúi đầu, tôi cũng muốn nói gì đó để giảm bớt sự khó nói này.

Tôi hết lời để nói rồi:

"Đệm của khách sạn này cứng ha."

Lương Thiệu gật đầu:

"Ừ, cứng thật."

Vừa nói xong.

Tôi và Lương Thiệu nhìn nhau, sau đó đồng thời quay đi.

Sao lại càng xấu hổ hơn thế này?

17.

Xem phim xong đã là gần một giờ.

Rốt cục trên mặt Lương Thiệu đã có chút mệt mỏi.

"Ngủ nhé."

"Ừ."

Như được đại xá, tôi đi vào nhà vệ sinh để thay đồ ngủ.

Lúc ra thì thấy Lương Thiệu đang chui cả người vào chiếc chăn bồng bềnh, hắn đang nhắm mắt, không biết là đã ngủ chưa.

Tôi nhẹ tay nhẹ chân xốc chăn lên rồi nằm xuống, tôi ra sức nép sang tận bên kia giường cách xa Lương Thiệu cả một cái Thung lũng tách giãn Great Rift, mà dù là như thế rồi nhưng tim tôi vẫn đập mất bình tĩnh như trước.

Ngủ cùng giường..........

Trước kia, cho tôi nghĩ tôi cũng không dám nghĩ đến chuyện này luôn á.

Đúng lúc tôi đang cảm xúc dạt dào thì tự dưng Lương Thiệu hỏi:

"Sở Lâm, cậu có thấy lạnh không?"

É.

Trời tháng bảy, có lạnh không má?

Tuy rằng hoang mang nhưng tôi vẫn hỏi:

"Thế để tôi bật điều hòa làm ấm nhé?"

"Không cần đâu." Giọng của Lương Thiệu vẫn như bình thường, "Cậu lại gần đây chút là được rồi."

Không phải điêu chứ trong phút chốc đó tim tôi đập nhanh gấp hai trăm lần.

Có một câu hỏi đã luôn chực chờ trên môi tôi, nhưng tôi lại nuốt về, rốt cục, giờ tôi không nhịn được nữa, thốt ra:

"Lương Thiệu, cậu quên mất chuyện tôi là gay rồi à?"

Lương Thiệu đang nằm nghiêng, quay lưng về hướng của tôi, nửa khuôn mặt chôn trong gối, giọng hắn cứ buồn buồn:

"Không có quên, nhưng cậu không có ý gì với tôi mà, đúng không?"

Tôi nuốt cục tức mà tí thì bị nghẹn c.h.ế.t.

Trong lòng tôi gào lên: Tôi nói không có ý với cậu chỉ là vì không muốn cậu có thành kiến với tôi thôi, chứ không phải để cậu không phòng bị gì với tôi như thế nhá!

Thôi vậy, có tí hời mà không hưởng là thằng ngu.

Tôi thả người xuống giường, dịch dịch dần về phía giữa giường, tới khi đụng phải cánh tay của Lương Thiệu thì tôi mới dừng lại.

"Thế này rồi thì còn lạnh nữa không?"

"Không lạnh nữa rồi."

Tôi nhắm mắt, cảm nhận được hơi thở đều đều và hơi ấm từ thân thể của người nằm bên cạnh.

Kiềm chế, Sở Lâm.

Mày phải kiềm chế!

18.

Qua lâu thật là lâu.

Lúc mà tôi tưởng Lương Thiệu đã ngủ rồi, tự dưng hắn lại nhỏ giọng nói:

"Sở Lâm, mẫu hình lý tưởng của cậu là người con trai như thế nào?"

Nghe xong cái, tôi giật hết cả mình luôn, mấy cái ý nghĩ đen tối bay sạch trong nháy mắt.

Trước mắt tôi hiện ra một bóng hình ngây ngô, dù đã qua nhiều năm rồi, nhưng trong lòng tôi, bóng hình ấy vẫn rực rỡ chói mắt như cũ.

Đó là Lương Thiệu hồi cấp ba.

Tôi vẫn còn nhớ rõ, lần đầu tôi gặp hắn là năm lớp mười một.

Hôm đó, trên đường đi học về.

Một người phụ nữ có thai tầm bảy tám tháng, bụng rất to, đang đứng ở bên đường, cô ấy khó nhọc cúi xuống muốn buộc cái dây giày, nhưng không cúi nổi.

Xung quanh có rất nhiều bạn học sinh đi qua, nhưng họ đều hờ hững liếc mắt nhìn, rồi đều bước qua.

Tôi hơi do dự một vài dây rồi bước lên muốn tới hỗ trợ cô ấy.

Nhưng tôi chưa đến gần thì có một bóng người lướt qua, còn cuốn theo một cơn gió nhẹ.

Lương Thiệu ngồi xổm xuống trước mặt người phụ nữ ấy, ngón tay thoăn thoắt thắt lại dây giày.

"Bạn nhỏ, cảm ơn cháu nhé."

"Chuyện nhỏ thôi cô."

Nắng chiều nhàn nhạt chiếu lên sườn mặt của hắn, đẹp đến mức khó tin.

Ở bên lề đường ồn ào, nhốn nháo đó, tôi đã nghe rõ ràng tiếng tim mình lỡ nhịp.

Kể từ đó, hình ảnh một thiếu niên đã bén rễ trong trái tim một thiếu niên khác.

***

"Là người thiện lương." Tôi nhỏ giọng nói.

Trong bóng đêm, mắt mắt sâu thẳm của hắn nhìn về phía tôi:

"Vậy cậu từng yêu đương chưa?"

Tôi lắc đầu, "Chưa."

Nhân cơ hội trò chuyện thẳng thắn như này, tôi cũng hỏi ra điều tôi đã nghi hoặc trong lòng từ lâu:

"Đúng rồi, Lương Thiệu, rõ ràng là cậu không kỳ thị người đồng tính, vậy sao cậu lại ghét cay ghét đắng Tần Tư Lễ vậy?"

Vừa nhắc tới chuyện này, áp suất quanh người Lương Thiệu đã thấp đi mấy phần, hắn cau mày, trầm giọng nói:

"Bởi vì cậu ta.........."

Nghe Lương Thiệu nói xong, tôi đã sợ tới mức mãi sau mới hồi lại.

Hóa ra Tần Tư Lễ là một nhỏ thụ rất là cực đoan.

19.

Từ ngày đầu tiên vào đại học, Tần Tư Lễ đã bắt đầu theo đuổi Lương Thiệu rồi.

Ban đầu, Lương Thiệu vẫn còn lễ phép từ chối, nhưng cậu ta bám dai như đỉa, bị ép quá nên Lương Thiệu đành phải chọn cách xử lý lạnh lùng.

Sau đó, có một hôm, chính là hôm mà tôi bắt gặp đó.

Tần Tư Lễ ôm thái độ vò mẻ chẳng sợ nứt đã chặn Lương Thiệu ở phòng giặt đồ, cậu ta chẳng nói lời nào mà đã ngồi xuống, muốn vươn tay kéo dây lưng của Lương Thiệu, muốn nhân cơ hội rúc đầu vào chỗ ‘đó đó’.......

Lương Thiệu sợ tới mức đạp cậu ta một đạp.

Sau đó thì xảy ra đoạn mà tôi gặp kia-----

"Lương Thiệu, tôi thích cậu."

"ĐỪNG LÀM TÔI MẮC ÓI."

Éc.........

Tôi gãi đầu, trong phút chốc, tôi cảm thấy dở khóc dở cười.

Hóa ra là do lâu nay tôi không nhìn được hết sự việc.

Thật sự là một hiểu lầm siêu to khổng lồ mà.

Phải công nhận là cái đào hoa thối của Lương Thiệu nhiều quá trời.

Nhưng những người theo đuổi hắn đó, có phải họ thật sự thích hắn không?

Cũng không hẳn đâu.

Hầu hết mọi người đều coi hắn là một cái cửa ải có độ khó cao, hoặc là một cái tem khó sưu tầm.

Nói thích hắn thì cũng chỉ là nói mọi người khát khao chinh phục mấy cửa ải khó mà thôi.

Mà Lương Thiệu lại là một người không giỏi giao thiệp với người khác, nên dần dần, hắn mới càng ngày càng ít nói.

Thế nên, lòng tôi rất vui khi thấy mấy hôm nay Lương Thiệu trở nên 'hòa nhập với xã hội' hơn.

Tối đó, tôi và Lương Thiệu đã nói chuyện rất nhiều.

Từ chuyện linh tinh trong trường học, đến chỗ đáng để đi du lịch.

Cứ như thể tôi đã chia sẻ toàn bộ những gì mà hai năm qua tôi chưa chia sẻ ra vậy đó.

Mãi cho đến khi ánh sáng ban sớm len qua kẽ hở trên rèm cửa, tôi mới không cưỡng lại được cơn buồn ngủ rồi ngủ thiếp đi.

Là một giấc mộng đẹp.