1.Ngày thứ hai ở trường.
Không ngoài dự kiến, quả nhiên tôi vẫn thấy Thừa Tầm ở cổng vào của trường,nhưng chẳng biết vì sao, hôm nay thấy tâm tình của cậu ta lại khônggiống trước nữa, hơi nặng nề, lại có chút trống trải.
Thừa Tầmcậu ấy bây giờ, đã là bạn trai của người khác rồi... không còn là thanhmai trúc mã cùng điên cùng cười với tôi như trước nữa... Cậu ấy đã làcủa cô gái khác rồi...
Chỉ cần nghĩ đến đây thôi, tim của tôi đã thấy rất đau rất đau!
"Sao thế?" Thừa Tầm nhìn thấy tôi, cười hỏi.
"Không có gì đâu." Tôi cố cười tỏ như mạnh mẽ, thực ra chỉ là miễn cưỡng bảnthân phải cười lên thôi, hi vọng đừng cười đến nỗi khó coi là được.
"Thế mắt cậu bị sao vậy?" Cậu ta nghi ngờ chỉ chỉ vào mặt tôi.
"Ớ? Cái gì, mắt gì ? Sao tớ không biết nhỉ?" Tôi vội vã đưa tay lên chemắt, cuống quýt trả lời, hôm nay lúc soi gương cũng cảm thấy mình quảcũng hơi giống quốc bảo (gấu trúc).
"Cậu bị đánh à?" Thừa Tầm kinh ngạc như phát hiện ra một châu lục mới.
"Cái gì? Nói nhảm gì thế? Cậu... cậu mới bị đánh đó!" Cái tên này sao lạinói vậy, làm sao tôi có thể bị đánh chứ!? Bệnh thần kinh!
"Thế là do cậu khóc hả?"
"Gì? Khóc? Tại sao phải khóc? Tớ sống tốt thế này làm gì mà phải khóc? Cậubị bệnh hả? Tránh ra!" Cuối cùng bị cậu ta nói trúng chỗ đau rồi, để bảo vệ sự tôn nghiêm của mình, tôi tức giận trừng mắt nhìn, lửa giận đầybụng bốc lên bừng bừng, cậu ta nhất định phải làm thế à?
"Làm gìthế hả? Cái cậu này bị gì thế? Mới sáng sớm đã uống thuốc nổ à, tớ quantâm cậu mà! Làm gì thế hả..." Thừa Tầm không chịu thua nói.
"Quan tâm gì mà quan tâm! Muốn quan tâm thì về nhà mà quan tâm Vũ Tuyết củacậu đi! Tránh ra, chó ngoan không cản đường! Tớ phải đến lớp rồi." Tôithở hổn hển đẩy cậu ta ra để vào trường.
"Thật là... phát điêncái gì thế hả, tớ lại làm sai gì à..." Cậu ta còn rỗi hơi đứng đó mà lải nhải nữa chứ, đây là do ai hại đây, Hàn Thừa Tầm! Cậu là thằng ngu siêu cấp!
Đúng! Doãn Đa Lâm, đời mày đã lật sang trang khác rồi, tiếp đó còn có cả một cuộc sống tốt đẹp hơn đang chờ mày đó, chân trời chỗnào mà không có cỏ, hà tất phải đơn phương một cành hoa?
Khôngsai! Phải làm cho cái tên ngu ngốc kia biết bỏ rơi mày là chuyện đánghối hận biết bao nhiêu! Mày phải tìm một người bạn trai còn đẹp trai còn khí chất, đánh nhau còn lợi hại hơn hắn ta! Mày không cần vì một cáicây như hắn mà phải bỏ qua cả một khu rừng rậm!
Ừ! Ừ! Chính thế, chính thế!
Vì cuộc sống hoa hồng xán lạn và tươi đẹp sau này, Doãn Đa Lâm, cố gắng phấn đấu! Cố lên! Cố lên! Ai cha! GO!
Phù...
Vào đến lớp học, tôi theo quán tính nhìn về phía Thành Vũ Tuyết, đập vàomắt tôi chính là hình ảnh cô ta đang học hành rất chăm chỉ!
Nóithực, tôi rất muốn giết chết cô ta và Thừa Tầm, sau đó tôi cũng tự sátluôn, vì bọn họ đã làm tổn thương nghiêm trọng lòng tự tôn của tôi! Thùnày không báo không phải Doãn Đa Lâm! Tuy là tôi cứ đơn phương người ta, không sai... hà... nhưng mà ai bảo hắn ta tàn ác quá làm chi! Tôi thích hắn ta một thời gian dài như thế, cho dù tôi không chủ động nói ra, hắn cũng nên tự phát hiện ra chứ? Đáng ghét! Hàn Thừa Tầm, cậu là tiểu tửthối độc ác siêu cấp!
Thành Vũ Tuyết, học sinh ưu tú như cô tachẳng phải nói ghét nhất là dạng học sinh bất lương sao, hơn nữa cô tacòn là đứa con gái mũi hếch lên trời... tại sao cô ta lại thích Thừa Tầm chứ? Đúng là khiến người ta không thể hiểu nổi... Hừ... tôi phải nóivới bọn Hiền Chu và Hiểu Anh chuyện này mới được... ôi, tôi thấy hay lànên thôi đi, bọn nó mà biết thì thế nào cũng truy hỏi tới cùng, đến lúcđó chắc chắn sẽ phiền phức chết đi được! Không chừng bọn nó còn nghĩcách để chia rẽ Thừa Tầm và Vũ Tuyết nữa... Haizzz... không nghĩ nữakhông nghĩ nữa, đau đầu!
2.Được rồi, tiết học này mình quyết không thể ngủ, phải nghe giảng thật chăm,nghiêm túc nghe, chuyên tâm nghe... Được rồi được rồi, ngủ năm phút cũng có thể, năm phút thôi cũng được, sau năm phút chắc chắn... chắc chắn... chăm chú nghe giảng...
zZzzzz...zZzzz... Tiếng cô giảng trôituột đi, trong ý thức mơ hồ của tôi, âm thanh ấy giống như đang niệm chú "ngủ đi ngủ đi, bảo bối yêu quý của tôi".
zZZz ...zZZz ...zZZz ...zZZz ...
"Doãn Đa Lâm!"
"... ... Dạ dạ!"
Một âm thanh điếc cả tai đánh sập giấc mơ yên tĩnh đẹp đẽ của tôi, tôi dụi dụi hai mắt đỏ quạch từ từ đứng dậy.
"Em! Lại đây, lại đây! Đến chỗ tôi đây này!" Hả? Rõ ràng là tiết của cô Anhvăn, từ lúc nào lại biến thành cô dạy số học thế này? Không... khôngphải chứ! Chẳng lẽ trong lúc mơ màng không hay không biết, tôi đã ngủhết hai tiết rồi sao? Ối chao! Đây cũng quá kinh khủng rồi, hậu quả củaviệc thất tình quá kinh khủng!!!
"Gọi em đến đây, không nghe thấy hả? Em còn đang ở đó mơ màng ngu ngốc gì nữa?" Cô dạy Số học ánh mắtnhư cọp tức giận dùng thước dạy học chỉ chỉ tôi, chỉ còn thiếu mỗi tròng đen cũng lồi ra thôi.
Ôi... đáng sợ quá... tôi chỉ có nước thuận theo thôi, làm sao lại không cần mạng sống cho được, cũng chẳng thể cứđứng đó mà giả điên giả ngốc nổi.
Tôi ngượng ngập lóng ngóng tiến lên bục giảng, trong lòng cứ thầm nguyền rủa bà cô dạy số học đángchết, phải hiểu cho người ta chứ, những ngày tháng của bà gái già còntrinh thế này hoàn toàn khó chịu, cho nên bà ta không phải là cố kéo dài thời kỳ thanh xuân mà còn già đi trước tuổi, nhưng có ai có thể nói cho tôi biết, tại sao tôi lại xui xẻo như thế không...
"Em dám ngủtrong giờ học của tôi hả, cái con nha đầu này đúng là lợi hại thật đấy!Mau xem xem đây là cái gì? Nước dãi chảy đầy tay áo kia kìa! Ôi trời ơi, thật buồn nôn chết được, dơ ơi là dơ! Em... em có còn là nữ sinh khôngđấy?" Vừa nói, bà cô dạy Số học vừa kéo ống tay áo tôi đưa lên cho cảlớp cùng thưởng thức.
"Ha ha ha ha... ha ha ha ha... ha ha ha ha..."
Trong phòng học thoắt chốc biến thành một nồi cháo, tôi hận không thể nhàotới tức khắc cắn chết bà gái già này, ai da, chết tiệt! Thành Vũ Tuyếtcòn lấy sách che nụ cười nữa chứ, đúng là mất mặt quá đi mất, làm saotôi có thể xuất hiện trong tình cảnh bi đát thế này? Ư hư... tường ơi,tường đang ở chỗ nào? Mau đến đây cho tao đập đầu vào đi!
"Ôichao ôi chao, Doãn Đa Lâm, không phải tôi muốn nói em đâu! Em... em đúng là dơ quá! Quả thật là dơ chết đi! Dưới gầm trời này sợ là không tìm ra nữ sinh nào dơ hơn em nữa đâu!" Bà cô số học nhếch nhếch miệng, mặt làm vẻ bất lực đẩy đẩy tôi ra.
"Đúng... xin lỗi nhé." Tôi nghiếnrăng nghiến lợi nói ra câu này, đáng ghét! Bà cô thối này, bà còn muốnđến nước nào nữa, đủ rồi đấy!
"Thái độ của em là thế nào đấy? Hả? Nha đầu chết tiệt, sao em chẳng lễ phép gì cả thế, người nhà em rốtcuộc là dạy em thế nào hả, dám nói với thầy cô giáo thế à? Có phải emsống không nổi nữa phải không? Cha mẹ em chẳng lẽ không nói em biết làmngười thế nào à?" Bà cô nhảy chồm đến trước mặt tôi, lấy cây thước trong tay gõ vào đôi vai yếu đuối của tôi.
Không khí trong phòng họcnháy mắt trở nên nặng nề, dường như bây giờ chẳng còn ai đang làm bàinữa, tất cả đều không dám thở mạnh nhìn chúng tôi, sắc mặt của Hiền Chuđúng gọi là tái mét đến cực điểm, nếu không phải sự việc như thế này,tôi còn tưởng là mình đã làm chuyện gì kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu nữa cơ, thế thì Chính Hạo không giết tôi mới lạ!
A di đà Phật... thiện tai thiện tai!
"Nhìn cái gì mà nhìn hả? Còn không mau làm bài đi, hả? Mau làm bài đi! Chuyện người khác mà dòm ngó cái gì? Làm bài tập cho tôi!" Bà cô số học hét,tất cả mọi người đều rụt cổ lại tiếp tục làm bài.
"Nha đầu chếttiệt, em có chịu nhận lỗi không, nhận không hả? Giờ học mà ngủ đã là lỗi rồi, có phải tôi nên thưởng quà cho em không?" Sự giận dữ điên cuồngcủa bà cô số học, tôi chỉ cảm thấy vừa tức thở vừa khó chịu, giống nhưcó cái gì đó đang nghẹn lại trong cổ họng, khiến mũi tôi càng lúc càngcay, càng lúc càng cay...
Không được khóc... Doãn Đa Lâm, mày tuyệt đối không thể thua ...
"Kịch..." một tiếng, hình như cửa lớp học chúng tôi bị ai đó đẩy ra, tất cả mọingười dường như đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn về phía đó, sau đó bắt đầuxì xầm bàn tán.
"Này! Hàn Thừa Tầm! Em đến lớp tôi làm gì?"
Cái gì??? Thừa Tầm???
Tôi vội vã dụi dụi đôi mắt đang ướt sũng của mình, quay đầu lại nhìn - Trời ạ! Quả nhiên là cậu ấy!
Chuyện gì thế nào? Sao cậu ấy lại đến lớp chúng tôi, không phải mình đang nằmmơ đấy chứ, cậu ấy đến cứu mình phải không? Cho dù thế nào đi nữa, bâygiờ cậu ấy đã thành công trong việc di chuyển tầm nhìn của bà cô nàyrồi, nhỉ? Nhưng cậu ấy chắc đang học bên lớp kế bên mới đúng chứ, chỉthấy cậu ấy dùng ánh mắt vừa giận dữ vừa bất lực nhìn tôi mãi khôngthôi, giống như đang trách móc tôi vậy, làm gì thế, tại sao lại nhìn tớbằng ánh mắt đó? Bây giờ tớ là người bị hại mà!
"Hàn Thừa Tầm! Mau về lớp của em đi!" Bà cô số học huơ huơ cây thước trong tay gọi.
"Cô, cô có biết giữa hai lớp chỉ cách nhau một bức tường không?" Thừa Tầmđột nhiên nói rất lễ phép, nhưng trong nụ cười tuyệt đối có chứa dao!
"Thế thì sao, còn không mau về đi!"
"Đã biết thế thì sao còn la hét trong lớp học thế, cô có biết là tiếng củacô bên lớp chúng em nghe rất rõ không?" Rõ ràng là ngữ khí mang theo sựhằn học, Thừa Tầm nói rất chua cay, vì trong giọng nói của cậu ấy khôngphải như bình thường.
"Em, em nói cái gì?" Bà cô nhỏ giọng hỏi, xem ra bà ta hoàn toàn tin lời Thừa Tầm rồi.
"Đúng vậy ạ, tiếng cô dạy dỗ học sinh, thầy lớp chúng em nghe hết rồi, gì mà'Em là nha đầu chết tiệt, sao không có lễ độ như thế' 'Chẳng lẽ cha mẹem không dạy em cách làm người sao?', mấy tiếng đó đều nghe thấy hết,quả thật rất là ồn ào, chúng em thực không thể nhịn nổi nữa, thầy mớikêu em sang đây nói với cô một tiếng, xin cô có thể nào hạ bớt giọngxuống một chút được không, hà hà, nếu không em sẽ không đến làm phiền cô đâu." Thừa Tầm mặt không đỏ tim không đập, rất bình tĩnh nói.
"Thật đúng là... a, trời ạ trời ạ, thế này thì làm sao đây, làm sao bâygiờ... sự việc sao lại thế này?" Bà cô số học lo lắng hoảng sợ, bà tađang lo lắng gì chứ? Ồ - đúng rồi, tôi nghĩ ra rồi, giang hồ đồn hìnhnhư bà ta âm thầm đơn phương thầy dạy lớp Thừa Tầm! Không ngờ thì ra lại đúng là thế!
"Thưa cô, xin đừng ồn ào như thế nữa, hãy chú ýhình tượng một chút, cô nói xem đúng thế không? Nếu đồn đại ra bên ngoài thì không hay chút nào, hà hà, thế thì không cần dạy dỗ học sinh nữađâu ạ! Được rồi, em cũng về lớp đây, chào cô!" Vừa nói, Thừa Tầm liếcxéo tôi một cái rồi nhanh chóng mở cửa bước ra.
Phù...
Ông trời ơi, may nhờ có tên Thừa Tầm này con mới có thể thoát thân, cám ơntrời cám ơn đất, cám ơn cậu, Thừa Tầm! Tớ nhất định sẽ báo đáp cậu, tuylà do cậu tớ mới khóc suốt cả một tối, tuy rằng cậu bây giờ đã chui vàovòng tay của kẻ khác, nhưng tớ vẫn sẽ tiếp tục thích cậu, quả thực cậurất cừ đấy! Hà hà hà hà!
Nháy mắt cái đã đến giờ giải lao.
Hiền Chu bên cạnh tôi cứ nguyền rủa bà cô Số học, tôi phải cám ơn bạn ấy đãquan tâm mới đúng, nhưng tôi lại cảm thấy sao mà ồn quá... Nha đầu nàyquả đúng là phiên bản nữ của Đường Tăng, Chính Hạo, đúng là khổ cho cậuquá, ngày nào cũng phải nhẫn nhục nghe lải nhải thế này...
Cách, cửa sau lớp bị đẩy ra, trong lớp rất loạn, cho nên âm thanh có lớn đi nữa cũng chỉ như tiếng muỗi kêu.
"A, Thừa Tầm, cậu đến rồi." Hiền Chu vội vã gọi to một tiếng.
"Hôm nay thực rất cảm ơn cậu." Hai tay tôi gấp lại, cảm kích vạn phần nói.
"Cám ơn? Gì mà cám ơn?" Cậu ta lại tỏ ra hoài nghi.
Tên này làm việc tốt mà còn giả ngốc gì đây? Hà hà...
"Chính là tiết Số học..."
"A, a! Tớ biết rồi, cậu nói chuyện đó hả? Cậu đừng có hiểu lầm nhé, tớ vìThành Vũ Tuyết nên mới làm thế thôi, phải biết rằng như thế sẽ ảnh hưởng đến Vũ Tuyết chúng tôi học hành chứ! Cô giáo dạy số học giáo dục cậulớn tiếng thế sẽ ảnh hưởng đến Vũ Tuyết của chúng tôi mà!" Chưa đợi tôinói hết câu, Thừa Tầm đã ngắt lời.
"Ồ, thế cơ đấy..." Hà hà, Doãn Đa Lâm, mày đúng là đồ ngu! Xem ra, tất cả đều là mày tự suy diễn ra rồi.
Hừ! Có gì mà hay ho chứ, còn "Vũ Tuyết của chúng tôi" "Vũ Tuyết của chúngtôi", gọi thân mật quá nhỉ, Hàn Thừa Tầm cậu đúng là buồn nôn quá đấy!Tớ khinh bỉ cậu! Từ tận đáy lòng khinh bỉ cậu!
Thấy tôi không nói gì nữa, Thừa Tầm cũng không đếm xỉa, quay người băng băng đến chỗ Vũ Tuyết.
"Này, Hàn Thừa Tầm! Tiểu tử nhà cậu tay chân nhanh nhẹn lên đi, rốt cuộc đãtỏ tình chưa hả?" Tôi cố ý nhíu mày nheo mắt với Thừa Tầm, lúc này tôiquả thực cũng ngưỡng mộ bản thân, có được mấy người bị thất tình mà còncứng rắn được như tôi.
"Cái gì cái gì, Đa Lâm, cậu đang nói gì với Thừa Tầm thế? Cái gì mà tỏ tình?" Hiền Chu không cầm lòng nổi tò mò hỏi.
"Ồ! Hiền Chu, cậu còn chưa biết sao, thực ra là thế này, hôm qua Thừa Tầmnói với tớ, cậu ấy muốn qua lại với Thành Vũ Tuyết! Cậu ấy còn hỏi tớ,thấy Vũ Tuyết thế nào, qua lại với bạn ấy có được không?" Tôi hầm hè cao giọng nói.
"Ấy... đúng là nhảm quá, tớ còn tưởng sẽ là loại tốtthế nào, Hàn Thừa Tầm, mắt cậu chỉ mọc tới gót giày thôi à?" Hiền Chu ác ý hỏi.
Thành Vũ Tuyết rất tức giận liếc Hiền Chu một cái, sau đó lại trừng mắt nhìn tôi. Ôi đáng sợ quá, tôi cố ý giả làm bộ mặt vô tội"tớ không biết gì đâu nhé".
"Đúng thế, Hiền Chu, nếu mắt của tớmọc tới gót giày, thế mắt của Chính Hạo há chẳng phải mọc trong bít tấtsao?" Mặt xấu của Thừa Tầm lúc này thật ác.
"Cái gì? Cậu nói cáigì?! Này! Hàn Thừa Tầm! Hôm nay cậu phải nói rõ ràng cho tớ! Cậu... rốtcuộc cậu có ý gì?" Hiền Chu dường như bị chọc giận rồi, nhìn thấy tìnhhình lúc này, lòng tôi rộn lên cảm giác không yên tâm.
"Ô hô! Hàhà, các bạn dự định sẽ qua lại với nhau từ hôm nay à? Chúc mừng cậu nhé, Thừa Tầm!" Để bảo vệ tâm lý cho Hiền Chu, và cũng để tránh xảy ra cuộcchiến tranh chán ngắt, tôi vội vã cười hí hí chuyển đề tài, còn thuậntay vỗ mạnh lên vai Thừa Tầm một cái.
Thừa Tầm lập tức dùng cặp mắt bốc lửa giận dữ nhìn tôi, tôi có thể nhìn thấy lửa giận cháy bừng bừng trong mắt cậu ấy.
Hừ! Hàn Thừa Tầm, ai cần cậu và Vũ Tuyết thân mật quá thể trước mặt tôichứ! Đây chính là báo ứng đấy! Báo ứng tôi dành cho cậu đấy! Tôi nhấtđịnh phải để cậu thấy sự lợi hại của tôi!
"Ấy? Thừa Tầm, hôm naykhông có em thỏ nhỏ bé nhút nhát năm nhất nào gửi thư tình cho cậu sao?Vũ Tuyết, canh chừng cẩn thận Thừa Tầm đi nhé, đừng để cậu ấy chạy trốnmất với người khác đó, thực ra cậu ấy rất đào hoa, không chừng lúc nàođó sẽ hồng hạnh vượt tường đấy! Hà hà, thực ra cũng chẳng sao, quả thựckhông được, cậu phải chặt chân cậu ấy đi! Hì hì hì hì..."
"Đủ rồi, Doãn Đa Lâm!" Thừa Tầm đột nhiên hét lên với tôi.
"Á? Thừa Tầm, cậu giận rồi hả? Cậu giận rồi phải không? Đừng như thế mà,rất dễ để lại nếp nhăn đó! Tớ chỉ đang nói đùa với cậu thôi mà! Hà hà!Nghiêm túc thì không vui đâu!" Cho cậu tức chết đi! Cho cậu tức chết đi! Tôi phải sống để cậu tức chết đi! Hàn Thừa Tầm, tôi muốn cậu phải tứcgiận đấy! Khà khà! Thật dễ chịu!
"Đa Lâm, cậu đang nói gì thế?Chân tướng của sự việc không phải như thế đâu, tớ nghe Chính Hạo nói,mấy ngày trước bạn ấy vẫn còn nhìn thấy Thừa Tầm cầm một đống thư tìnhvà quà đi về nhà đó, hơn nữa chẳng chia cho Chính Hạo cái nào! Quả thựcquá đáng ghê!" Yeah! Làm tốt lắm! Hiền Chu, Hiền Chu, tớ yêu cậu, giốngnhư chuột yêu gạo!
"Thật không? Hiền Chu, thế thì Thừa Tầm cũnghư quá! Cậu nói có phải không, rõ ràng có bạn gái rồi, sao còn có thểnhận thư tình và quà của nữ sinh khác chứ, sao như thế được? Vả lại cũng chẳng tặng cho Chính Hạo dễ thương mấy cái cho vui! Đúng là quá đángthật đấy!" Tôi cố ý làm ra điệu bộ không-thể-tin-nổi, dương dương đắc ýnhìn Thừa Tầm và Vũ Tuyết (dương dương đắc ý? Chắc là tràn đầy khiêukhích mới đúng!).
"Ừ! Phải nói là, Thừa Tầm quá hư đốn, cậu ấy là một món ăn danh tiếng đúng với thực tế, Vũ Tuyết cậu thật đáng thương,bị bạn trai lừa dối như thế, mình thực tình rất thông cảm với cậu đó!"Hiền Chu nhìn Vũ Tuyết bằng cặp mắt rưng rưng, đây đúng là giết ngườikhông thấy máu như người ta vẫn nói đấy, còn may còn may, tôi chưa từngđắc tội với Hiền Chu...
Mắt nhìn thấy Thành Vũ Tuyết giống nhưđang tức giận cùng cực, Thừa Tầm cũng có vẻ tỏ ra không biết đâu màlần... Hứ hứ hứ hứ, cho hai người qua lại đấy! Tôi cho hai người qua lại đấy! Tốt lắm tốt lắm, hai người qua lại với nhau đi! Để tôi xem haingười sau này còn có ngày nào tốt đẹp không? (Độc nhất cũng không quanổi trái tim phụ nữ...)
3.Đúng vào lúc tôi và Hiền Chu kẻ tung người hứng, cửa trước lớp học khôngbiết bị ai đẩy mạnh ra, trong lớp thoắt chốc yên lặng hẳn, sau đó hùnghổ tiến vào một đám con trai vừa cao vừa gầy, chính là học sinh năm 3của trường chúng tôi, mẹ ơi! Tôi vừa nhìn đã nhận ra ngay tên con traidẫn đầu đám đó!
A! Là Khương Tải Hoán, ông trời ơi! Anh ta đúng là âm hồn không tan mà!
"Xin chào tiền bối!" Nam sinh trong lớp tôi đều lễ phép nhã nhặn chào hỏianh ta, còn có bạn gái lấy cả điện thoại ra chụp Khương Tải Hoán "láchtách" "lách tách" nữa chứ! Hà hà, rất ý nghĩa chứ hả?
Tôi muốntrốn sau lưng Hiền Chu, nhưng đã không kịp nữa rồi, vì mắt tên kia không phải là cặp mắt được sử dụng bình thường, trong cả đám nữ sinh mặc đồng phục như nhau nhiều như vậy mà nhận ngay ra tôi thần tốc như thế...
"Này này, Doãn Đa Lâm, đại ca đến thăm em đây này!" Vừa nói, anh ta hưngphấn đi về phía tôi, tất cả các bạn trong lớp đều nhìn tôi bằng cặp mắtvừa kinh ngạc vừa ngưỡng mộ.
"X... xin chào anh!" Tôi cúi đầuchào anh ta, hic... không ngờ đồng phục đen trắng lại có thể khiến tàkhí của anh ta giảm đi nhiều đến thế, nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi sợ cáitên có bộ mặt nham hiểm này...
"Anh... anh tìm tôi có việc gì không?"
"Không có gì, muốn nhìn thấy em thôi."
Nhưng tóm lại tôi vẫn thấy nụ cười anh ta thật xảo trá, anh ta chắc muốn tìmtôi để gây thêm phiền phức thì có? Tên này tìm tôi rốt cuộc có thể cóđược chuyện gì tốt xảy ra chứ...
"Thừa Tầm? Thừa Tầm cậu cũng học ở lớp này à? Đúng là chuyện lạ nhỉ!" Khương Tải Hoán hình như rất vui khi thấy Thừa Tầm.
"......" Thừa Tầm không nói câu nào, giống như chẳng nhìn thấy sự tồn tại của Khương Tải Hoán.
"Đa Lâm, hôm nay em tan học rồi có rảnh không?" Khương Tải Hoán rất hiểutình thế, Thừa Tầm người ta không vui vẻ đón tiếp thì anh ta bèn chuyểnmục tiêu sang tôi.
"À cái đó... hôm nay... tôi..."
Ư hư... tha cho tôi đi, tôi thật không muốn đi với tiền bối đâu, rất khó chịu anh có biết không hả?
"Này, Doãn Đa Lâm, cậu quen tên này à?" Thừa Tầm bỗng nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, tuy là đang nói với tôi, nhưng cậu ta lại nhìn chằm chằm lạnhlùng vào Khương Tải Hoán, thật lòng muốn dùng ánh mắt giết chết người ta sao? Anh ta là đàn anh của cậu mà...
"Ồ... chuyện đó... thật ra, cũng... cũng không quen thân lắm." Tôi bất lực giải thích, nếu như cóthể, tôi tình nguyện nói chuyện với Khương Tải Hoán trên mạng còn hơn.
"Đừng quen biết cái tên này, đừng nói chuyện với tên này, cái tên mặt ngườidạ thú." Thừa Tầm dằn mạnh từng câu, ánh mắt lạnh lẽo.
Khương Tải Hoán không biểu lộ tình cảm gì, nhìn Thừa Tầm; chắc anh ta bây giờ giận dữ lắm đây? Anh ta sẽ đánh Thừa Tầm chứ?
"Hàn Thừa Tầm, cậu không thấy mình hơi quá đáng rồi sao?" Khương Tải Hoánrốt cuộc đã lộ ra bộ mặt thật rồi, lông mày anh ta hơi cau lại, tronglời nói đều phát ra sát ý.
Tất cả mọi người đều nín thở, lặng lẽ quan sát hai luồng sóng mắt giao nhau giữa hai tên con trai, tôi cũng không ngoại lệ.
"Quá đáng? Ha, chẳng phải anh mới càng quá đáng hơn à?"
"Chuyện của hai năm trước, cậu phải biết đó không phải là do chủ ý của tôi."Khương Tải Hoán đáp trả lại một câu, làm tôi chẳng hiểu gì cả.
Hai năm trước? Cái gì hai năm trước?
Hàn Thừa Tầm mắt không hề chớp, đột nhiên nhảy ra khỏi bàn dùng một nắm tay đấm mạnh vào gương mặt đẹp trai của Khương Tải Hoán.
Bốp---!
Khương Tải Hoán loạng choạng lùi lại mấy bước, ngã mạnh xuống mặt bàn, suýt chút nữa là ngã luôn xuống đất!
Trời ơi!
Tôi suýt kêu lên, vội vã bịt chặt miệng lại, các bạn học khác trong lớp đều há hốc mồm không tin nổi. Thừa Tầm! Đó là tiền bối đấy! Anh ta sẽ không nổi điên chứ?!
Khương Tải Hoán sờ sờ vào khóe miệng vừa bị đánhđến sưng đỏ lên, lập tức thay đổi sắc mặt, chẳng biểu lộ tình cảm gì,lặng lẽ nói với tôi một câu:
"Gặp lại sau nhé."
Sau đó liền quay người bỏ đi.
Đám người còn lại ở đó bắt đầu chụm lại bàn tán ầm ĩ.
4."Thừa Tầm! Cậu muốn đi đâu? Đợi tớ với! Này! Hàn Thừa Tầm!" Đáng ghét! Cậu ta làm gì mà đi nhanh thế, tôi có chạy cũng không đuổi kịp cậu ta đi, ưhư! Đây chính là khoảng cách của vóc dáng cao thấp đấy! Ai bảo chânngười ta dài quá làm chi!
"Hàn Thừa Tầm! Hàn Thừa Tầm! Cậu đứng lại cho tớ!"
Đối diện với tiếng gầm như sư tử Hà Đông của tôi, Thừa Tầm vẫn không mộtmảy may quan tâm, vẫn sải từng bước dài trên sân trường hướng về phíatrước, tôi gào hét ầm ĩ thu hút không biết bao nhiêu là ánh mắt của cácbạn cùng trường, tôi chỉ mong là các bạn nữ đừng vây quanh đạp lên tôilà tốt lắm rồi.
Mỗi lần đều là, cậu ta cứ hễ tức giận lên là nhưthế, chẳng quan tâm đến ai, chỉ biết bản thân mình... Lần nào cũng làtôi chạy đuổi theo cậu ta cả!
Tại sao... tại sao giữa chúng tôi luôn là như thế!
"Thừa Tầm ...... A------ U hu... đau quá!" Chết tiệt, sao lại té ngã vào lúcnày chứ, hơn nữa còn đụng chạm vô cùng thân thiết với cái đám đá sỏicứng ngắc này nữa! Hu... đau... không phải là cái đau bình thường, độtnhiên tôi cảm thấy muốn khóc quá, mũi bắt đầu cay cay, trong cuộc đờitôi sợ nhất là bị chảy máu, thật là đau chết tôi mất thôi!!!
"...... Cái đồ ngốc này, sao cậu ngốc thế hả?"
Tôi ôm đầu gối đang chảy máu ròng ròng ngẩng đầu lên nhìn, trong ánh nắngchói mắt trông thấy Thừa Tầm đang tức giận bất mãn nhìn tôi chằm chằm,nhưng chẳng thấy sự lo lắng đâu cả!
"Còn không phải do cậu đi quá nhanh à... Này! Này! Đau chết mất, đồ ngốc! Cậu đừng có đụng lung tung! A! Đau quá!!!"
Thừa Tầm chẳng nói câu nào, chỉ quỳ một gối xuống, nhẹ nhàng giúp tôi thổi vết thương.
"Này! Như thế còn đau không?"
"Không... không... không đau nữa..." Nhìn thấy động tác này của cậu ta, tôi ngaylập tức thấy căng thẳng vô cùng, một dòng điện kỳ diệu vừa xâm nhập vàotim tôi.
Không được không được! Doãn Đa Lâm, mày tỉnh táo mộtchút có được không, đừng nghĩ lung tung nữa! Không thể để hành động nhỏnhặt thế này làm mê muội được! Tuyệt đối không thể được!
Hu... bộ dạng tôi lúc này chắc thê thảm lắm?!
Không được không được! Tỉnh táo tỉnh táo!
"Tránh ra! Chẳng phải không lo lắng gì cho tớ sao? Làm gì mà lại quay ngượctrở lại? Tớ không cần cậu ra vẻ thương hại!" Tôi đẩy Thừa Tầm ra, giậnđùng đùng quay mặt sang một bên, không thể để cậu ta thấy mặt tôi đangđỏ bừng thế này, nếu không tên ấy chắc chắn sẽ cười tôi mất! Thật đúnglà... Doãn Đa Lâm ngu ngốc, mày rốt cuộc đang ngốc nghếch chờ đợi điềugì chứ? Ngu ngốc! Điên khùng!
"Này này, tớ thật phục cậu luônđấy, cậu sống trên đời này để làm gì? Cậu nói xem ở đây có bậc thangkhông? Đến cả đường bằng phẳng mà cậu đi cũng bị ngã, cậu sống còn đểlàm gì nữa hả? Thật là... cậu ăn bánh tết có phải luôn bị nghẹn không?"Thừa Tầm bước đến tàn nhẫn vỗ vào đầu tôi hai cái, có nhầm không vậytrời? Cậu ta có gì bất mãn chứ, người bị ngã là tôi mà!
"Cậu làm gì thế? Lải nhải nhức cả đầu, tớ đâu có bắt cậu cõng tớ về, cậu có gì mà phải tức giận? Bệnh thần kinh!!!"
"Tớ là vì cậu quá ngốc đấy, haizzzz, đúng là phải ngốc đến thế à, chính vìcó sự tồn tại của dạng ngốc nghếch như cậu, xã hội mới biến thành suyyếu thế này đấy!" Tiếp theo đó, Thừa Tầm lại dùng hai đầu ngón tay tànnhẫn cốc vào đầu tôi hai cái nữa, bộ dạng vẻ "hận thép không thànhgang".
Có nhầm không đó? Xã hội trở nên suy yếu với chuyện tôi có ngốc hay không rốt cuộc có quan hệ gì? Tên này đang nói nhảm gì vậy?Cắt! Đúng là...!
"Còn không phải do cậu chạy ra như thế, nếukhông tớ đâu có phải đuổi theo? Tớ đâu bị ngã?! Đều là do cậu hết! Tấtcả đều do lỗi của cậu!" Tôi chỉ vào cậu ta cố hết sức biện hộ.
"Này! Cậu nói có lý chút có được không? Tớ chạy ra là vì cái gì, là vì tứcgiận cậu, có biết không hả? Cậu còn quen biết cái loại như Khương TảiHoán, tớ có thể không tức giận được sao?! Cậu nói thử xem! Tớ làm saichỗ nào?!"
"Có phải là tớ muốn quen anh ta đâu, do một lần ngẫunhiên mà quen thôi mà! Hơn nữa tớ với anh ta có thân lắm đâu, thế mà cậu chưa nghe tớ giải thích đã chạy đi mất!"
"Nếu không phải cậu nói chuyện với hắn ta, tớ có phải tức giận không? Quen ai không quen lạiquen ngay cái loại hư hỏng đó, tớ lo lắng đồ ngốc như cậu sẽ bị hắn đùagiỡn đấy, hừ, đáng chết, tên đó trước đây không phải đùa giỡn với tìnhcảm con gái theo kiểu bình thường đâu... nói đi nói lại còn không phảilà do lỗi của cậu hả?"
"Không phải lỗi của tớ mà! Tớ căn bản không thân với anh ta mà! Tớ không có lỗi!"
"Không thân? Thế anh ta làm gì mà phải đến trường tìm cậu? Làm gì mà trước mặt tớ còn rủ cậu ra ngoài chơi? Cậu nói đi!"
"Đó... đó là..." Ây... bị điểm trúng tử huyệt rồi, tôi cúi đầu xuống không nói nổi câu nào.
"Thôi bỏ đi, nói mấy cái này với cậu có ích gì, cậu chẳng là gì của tớ cả, cậu có nghe lời tớ nói đâu?"
Lời nói của Thừa Tầm như mũi dao khoét sâu vào trái tim tôi, tim tôi lậptức đau nhói đau nhói... Không phải, nếu như bắt tôi chọn lựa giữa anhta và Thừa Tầm, tôi nhất định sẽ không hề do dự mà chọn Thừa Tầm, nhưngmà, người mà Thừa Tầm thích hoàn toàn không phải tôi...
"Hừm hừmhừm, xem xem bộ dạng cậu thất thần kìa, tớ nói không cho cậu đi gặpKhương Tải Hoán rồi à? Thích thì đi gặp là được rồi, làm gì mà ra vẻthất vọng thế, nếu cậu mà biết nghe lời bằng nửa Vũ Tuyết thì...haizzz... thật là, tớ có thể hi vọng cậu tiến bộ được gì đây?"
Đột nhiên, nghe đến tên Thành Vũ Tuyết, tim tôi như bị đâm thật mạnh.
"Đúng! Tôi không biết nghe lời như Vũ Tuyết đấy, được chưa? Tôi chính là không biết nghe lời như cô ta đấy! Tôi muốn đi gặp Khương Tải Hoán đấy rồisao? Tôi muốn đi gặp đấy! Muốn đi gặp anh ta đấy! Sao nào?" Tôi bị lờiThừa Tầm nói làm cho tức giận đùng đùng, tôi ghét nhất là bị cậu ta lấyđem ra so sánh với Vũ Tuyết, tuy đó chỉ là những lời vô tâm, nhưng nóvẫn khiến tôi khó chịu mấy ngày liền, cậu ta có biết cậu ta và Vũ Tuyếtqua lại với nhau, đã quên lãng một tình yêu thế nào không?
Vứt bỏ thanh mai trúc mã là tôi đây sang một bên... cậu ta có biết tôi cảm thấy thế nào không?
"Này! Cậu... cậu thật muốn đi gặp tên đó à?" Thừa Tầm trừng mắt nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống.
"Đúng! Tôi muốn đấy! Anh Khương Tải Hoán không biết là tốt hơn cậu gấp trămhay vạn lần đây, một người con trai tốt như thế làm sao tôi không thíchđược? Anh Khương Tải Hoán là mặt trời của tôi, tôi thích đi gặp anh ta!Thích thích thích! Thích nhất đấy!"
"Doãn Đa Lâm!"
"Cậuđừng có hét to thế! Sao? Không được à? Tại sao? Tại sao cậu có thể cóbạn gái mà tôi thì không thể có bạn trai? Tại sao tôi không thể đi gặpanh Khương Tải Hoán? Tại sao? Cậu nói tôi biết tại sao đi? Hàn Thừa Tầm, cậu ích kỷ! Cậu vô liêm sỉ! Cậu vốn chưa từng nghĩ đến cảm nhận củangười khác!" Tôi cơ hồ rút hết toàn bộ sức lực ra gào lớn những lời đó,cậu ta có biết mấy năm nay, nhìn thấy cậu ta đi bên người con gái khác,tôi đau khổ bao nhiêu thương tâm bao nhiêu không?
"Cái gì? Tớ ích kỷ? Tớ vô liêm sỉ? Tớ không nghĩ đến cảm nhận người khác? Doãn Đa Lâmcậu... hừ...chết tiệt!" Thừa Tầm tức giận bứt tóc, thở sâu một hơi, cốgắng dùng giọng bình tĩnh nhẹ nhàng mà nói, "Tốt thôi, tốt thôi! Cậu đigặp hắn ta là được rồi, cậu đi mà làm bạn gái của hắn đi, đồ ngốc nghếch như cậu, cậu đi thích anh ta đi! Tớ sẽ không can thiệp vào nữa, bạnDoãn Đa Lâm à! Chết tiệt, thật mong muốn từ nay về sau không phải gặpcái mặt cậu nữa! Thấy cậu chỉ làm tớ thấy bực mình thêm!"
Nóixong, Thừa Tầm liền đụng mạnh vào tôi rồi bỏ đi một nước, nước mắt phútchốc rơi ra... tách, tách... tôi vội vã đưa tay lên chùi đi.
"Đồngốc... Hàn Thừa Tầm cậu đúng là một tên ngốc! Đại ngốc..." Tôi quay đầu lại nhìn bóng cậu ta khuất dần, lặng lẽ nói, đồ ngốc, cậu ta đúng là đồ ngốc, người tôi thích, là cậu đấy, Hàn Thừa Tầm... tại sao cậu chưatừng nhận ra? Sao có thể đối xử với tôi như vậy, sao có thể đối xử vớitôi như vậy chứ?
Quá đáng thật mà!
Mọi người trên thế gian này đều có thể không hiểu được tôi, cả thế giới này có thể thù ghéttôi, cả thế giới này đều có thể vứt bỏ tôi, nhưng mà... nhưng mà chỉ cócậu là không được, Hàn Thừa Tầm, chỉ có cậu là không thể...
Không thể, không thể không thể... Đồ đại ngốc vô phương cứu chữa!
5.Đau buồn...
Tôi vừa vào nhà liền ủ rũ quăng chùm chìa khóa lên mặt bàn vi tính, "phịch" một tiếng ngã nằm xuống giường.
Hàn Thừa Tầm... Tớ hận cậu! Cậu cứ đi chung sống suốt đời với đậu ngọt nhỏThành Vũ Tuyết của cậu đi! Hàn Thừa Tầm chết tiệt! Hàn Thừa Tầm hư hỏng! Hàn Thừa Tầm ngu ngốc! Tớ hận cậu! Tớ hận cậu!
"Tút tút... rengreng reng... tút tút..." Tôi mệt đến nỗi toàn thân rã rời, cái điệnthoại nhà tôi mắc chứng gì mà réo loạn lên đúng lúc này chứ.
"Tút tút... reng reng reng... tút tút..." A...... phiền chết đi được! Rốtcuộc là ai vậy, hệt như oan hồn ấy, mãi không ngớt, tôi thật lòng muốnlấy cái gối đầu đánh chết cái tên nào đang gọi điện thoại quá!
"Alo!" Tôi nằm trên giường, bực dọc nghe điện thoại.
"Trời ơi! Tai tôi... thật là...! Cậu uống thuốc nổ rồi à? Ai lại chọc giậncậu thế?" Chẳng cần đoán cũng biết ngay đó là con nha đầu chết tiệtTrịnh Hiểu Anh rồi.
"Không có chuyện gì thì tớ cúp đây."
"Này này, có chuyện có chuyện! Đừng cúp! Tớ còn chưa nói xong mà!" Hiểu Anh ở đầu dây bên kia cuống quýt hét to.
"Được rồi được rồi, cậu nói đi!" Tôi mệt mỏi đảo đảo tròng mắt.
"Làm gì mà mất bình tĩnh thế?"
"Này! Trịnh Hiểu Anh! Cậu xong chưa thế?" Ghét thật! Nha đầu này cố tình chọc tức mình hay sao ấy!
"Alo! Đúng rồi, Đa Lâm, nghe nói anh Khương Tải Hoán hôm nay đến lớp các cậutìm cậu hả? Cậu đừng có chối đấy nhé, Hiền Chu nói hết cho tớ nghe rồi!" Ý đồ của Hiểu Anh rõ ràng không lẫn vào đâu được.
"Ừ. Tớ cũngkhông muốn chối... Cậu lại muốn nói gì đây?" (Hiền Chu cậu là đứa mồmto!) Lần này tớ không giúp cậu quản người ta nữa đâu, lần trước chính vì giúp cậu mà còn bị bạn trai cậu truy hỏi cả nửa năm, tớ không tìm đếnrắc rối nữa.
"He he... Thừa Tầm chính vì chuyện này mới tức giậnphải không? Chiều nay cậu ta cứ làm bộ mặt cá ươn, tớ sắp chịu hết nổirồi! Bộ mặt thối đó, hệt như cái giẻ lau vậy!"
"Cắt! Hắn ta có gì mà phải giận? Với lại, ngày nào mà hắn chẳng trưng bộ mặt cá ươn đó ra? Cậu đừng có mà sỉ nhục cái giẻ lau thế, hắn dễ thương bằng cái giẻ laukhông? Giẻ lau còn có thể phục vụ cho con người, hắn ta thì có thể làmđược những gì cho người khác?" Thật tức cười, tôi còn chưa tức giận thìhắn có tư cách gì để tức giận chứ? Đáng chết!
"Đừng như thế đượckhông, Đa Lâm, các cậu đã là hàng xóm láng giềng của nhau 12 năm rồi,cho dù không thành người yêu của nhau được thì cũng là bạn mà, cậu đừngcó cứ trách móc người ta mãi thế! Như thế Thừa Tầm tội nghiệp lắm, hơnnữa tớ cảm thấy cậu ta dễ thương hơn cái giẻ lau nhiều !"
"Này!Rốt cuộc cậu đã biết những gì? Cậu ta to đầu thế rồi tớ làm sao tráchmóc gì được? Còn nữa, cậu ta vốn chẳng đáng yêu bằng cái giẻ lau, cậu ta chưa từng giúp mẹ lau bàn mà! Cậu ta vừa lười vừa dơ vừa ích kỷ vừa vôliêm sỉ vừa tự cho mình luôn luôn đúng!"
Trịnh Hiểu Anh cái tên luôn bênh vực người ngoài này, tức chết mất thôi! Tức chết mất thôii! Huyết áp của tôi, tim của tôi!
"Thế thì cậu ta tốt hơn cái giẻ lau, giẻ lau vừa hôi vừa rách rưới, nhà cậucó dùng tấm giẻ lau rách đó để lau bàn không? Sao cậu có thể nói thếđược?"
"Trịnh Hiểu Anh! Sao cậu đáng ghét thế, cậu không muốnsống tốt với tớ nữa phải không? Vậy hắn ta dễ thương như cục c... à?"Ối... cái này... có phải hơi nói quá rồi không?
"Được rồi đượcrồi, không nói nữa không nói nữa! Cậu có biết mai là ngày gì không?"Hở... làm gì thế? Sao mình hỏi đông nó lại trả lời tây.
"Ngày gì?" Tôi thờ ơ hỏi.
"Đồ ngốc! Đúng là chịu không nổi cậu, tự đi xem lịch đi, bye bye!"
"A! Này..."
"Tút tút tút tút..."
Cái gì thế này! Cứ cúp máy thế à? Rốt cuộc cậu ta gọi điện đến để làm gì?Chẳng hiểu cái quái gì cả, thần kinh cậu ta bị loạn rồi à? Hư...
Ngày mai? Ngày mai có thể là ngày gì nhỉ? Hình như có vẻ rất quan trọng...tôi ngẫm nghĩ một lúc, sau đó vội vã nhảy xuống giường xem lịch để bàn.
Ngày mai là mười sáu... tháng chín... đột nhiên tôi nhìn thấy ngày mười sáuđược tôi vẽ một vòng tròn đỏ bao quanh, ông trời ơi, mai là sinh nhậtcủa Thừa Tầm!
Sao tôi lại không nhớ chứ? Ối! Thượng đế ơi, cám ơn cậu Hiểu Anh, nếu không phải cậu gọi điện thoại đến, quả thực mìnhkhông nhớ ra rồi, ngày quan trọng như vậy... hư... tôi đúng là đáng chết mà!
Thực ra...
Thực ra quà sinh nhật tôi đã chuẩn bị xong từ lâu rồi... là một tấm khăn quàng cổ tôi đan mất 3 tháng trời, màutrắng mà Thừa Tầm thích nhất, sắp đến mùa đông rồi, cậu ấy sợ lạnh nhưthế...
Nhưng mà, món quà cậu ấy mong nhận được, chắc không phảilà khăn quàng cổ tôi đan chứ? Chắc là quà của Thành Vũ Tuyết mới đúng...
Nhưng, tôi đã phải cực nhọc vất vả học theo mẹ tôi, hơn nữa lại là học quađường điện thoại quốc tế, phải gọi điện thoại mất tới ba tiếng tôi mớihọc được... Thừa Tầm à, xin lỗi, có phải là mình không nên khiến cậu cóbất kỳ áp lực nào không? Có phải mình nên từ bỏ cậu không? Một ngườiđược yêu mến như cậu, đã có bạn gái như cậu, sao có thể hiểu được tâmtình của mình chứ...
Cậu, làm sao biết được mùi vị của tình đơn phương... Mới nghĩ đến đây thôi, trái tim tôi đã chìm xuống tận vực sâu rồi.
Tôi và Thừa Tầm... thật sự, thật sự chỉ có thể là thanh mai trúc mã suốt đời sao?
Chỉ có thể là... thế này mà thôi sao?
Tôi không cam tâm! Thừa Tầm mà từ nhỏ tôi đã ở bên cạnh... muốn tôi đem cậu ta tặng cho người con gái khác, tôi không cam tâm! Tôi sẽ không cam tâm đâu...