Hôn Cái Nào! Cô Nàng Xấu Tính

Chương 13: Vĩ thanh




Nửa năm sau.

Trong bệnh viện Nhân Đức.

Bầu trời trong xanh.

Ánh nắng xuyên qua tán lá rậm rạp rơi rải rác xuống tòa nhà bệnh viện.

Gió nhẹ dìu dịu thổi lướt qua.

Lá cây khẽ khua lên xào xạc trong gió.

Một buổi sáng mùa xuân.

Trong không khí tràn ngập hương hoa thơm ngát, thảm cỏ xanhmướt, nước trong hồ phun vút lên thành đường cong lấp lánh như cầu vồng. Tiếng nhạc nhè nhẹ trôi trong không khí, trên thảm cỏ của bệnh viện,những bệnh nhân mặc áo đồng phục xanh sọc đang tản bộ phơi nắng, tậnhưởng ánh dương tuyệt vời.

“Woa! Chị ơi chị hay thật đó! Chị là cô giáo nhỉ! Cô giáo thì cái gì cũng biết phải không?”

“Đúng đó đúng đó! Cô giáo hay thật, câu chuyện gì cũng biết cả!”

“Woa! Woa! Hay thật đó! Clap clap clap…”

Một đám trẻ mặc đồ bệnh nhân đang vây quanh một cô gái tóc dài và một chàng trai đang ngồi trên xe lăn, tíu tít ầm ĩ không ngớt…

“Ha ha, chị ơi, chị lại đến thăm anh ấy phải không? Ngày nào chị cũng đến thăm nhỉ! Ha ha ha ha…”

“Woa! Chị là bạn gái của anh ấy phải không?”

“Ha ha, bạn gái! Là bạn gái! Là bạn gái có thể hun hun ấy!”

Cô gái tóc dài hơi ngượng nghịu mỉm cười, sau đó gập quyển truyện thiếu nhi lại, nói với đám trẻ:

“Được rồi được rồi, truyện hôm nay kể đến đây thôi, các em về đi nhé! Sắp đến giờ phải chích thuốc rồi đó!”

“Ấy? Không mà! Bọn em không về đâu, truyện chưa hết mà…”

“Đúng rồi đúng rồi! Chị đuổi bọn em về gấp thế, nhất định là muốn ở lại một mình để hun hun anh ấy rồi! “

“Lêu lêu lêu! Lêu lêu lêu!”

Lúc này, phía trước không xa vẳng đến giọng một cô y tá:

“Này! Cái đám trẻ này, còn không mau về phòng nữa à? Đến giờ chích thuốc rồi! Mau về đi nào, mấy đứa nhóc này!”

“A… lại phải chích rồi! Đau quá điiiii…”

“Không sao! Tớ không sợ! Tiến lên phía trước! Tiến lên phía trước!!!”

“Đợi tớ với! Mấy bạn đợi tớ với! A, đúng rồi, chào chị chào anh! Hai người hun hun vui nhé!”

Lạch bạch lạch bạch!

Nhìn theo đám trẻ chạy xa dần, cô gái tóc dài quay người lại, nhẹ nhàng đến bên chàng trai đang ngồi xe lăn, cười rất rạng rỡ:

“Thừa Tầm à, chân anh hôm nay thấy thế nào rồi? Có cảm giác chút chút, chút chút nào không?”

Chàng trai trên xe lăn hơi nóng nảy nhay nhay môi:

“Thật là! Ngày nào em cũng hỏi, có phiền không có mệt không có khát không? Y như bà vợ già ấy!”

“Này! Anh thái độ gì vậy hả? Em quan tâm thành thật mà!”

“Phải phải phải! Anh biết rồi! A… đói bụng quá, anh muốn ăn mì lạnh thịt bò!”

“Cái gì? Anh vừa mới ăn xong mà! Làm gì có chuyện đói nhanh thế, anh là heo đầu thai à?”

“Mặc kệ! Mau mua cho anh mì lạnh thịt bò! Mau lên!”

“Biết rồi… biết rồi! Đợi đến khi chân anh khỏi rồi, em nhấtđịnh sẽ bắt anh mỗi ngày phải cõng em lên xuống lầu! Anh đợi đó mà xem!”

“Thế thì em phải giảm béo đi mới được!”

“Hàn Thừa Tầm… cái anh này! Đừng có quá đáng!”

“A! Đau quá, Doãn Đa Lâm! Đau… sao em lại đối xử với bệnh nhân thế hả?”

Trong ánh nắng.

Tia nước phun lắc rắc trong không trung.

Trong veo…

Như pha lê…



Thừa Tầm à, đợi đến khi chân anh khỏe hẳn, em nhất định sẽbắt anh mỗi ngày đều phải cõng em lên xuống lầu! Ha ha, Doãn Đa Lâm emnhất định phải bắt anh ngoan ngoãn nghe lời! Có nghe chưa hả? Anh nhấtđịnh phải khỏe lên đó nhé…