Hơn Cả Những Lời Yêu

Chương 53: Tuổi Thơ Bất Hạnh




Ông đi rồi Thế Kiệt mới cười cười đỡ Yên Đình nằm xuống. Sau đó cũng không quên đặt một nụ hôn lên trán cô trấn an

"Em yên tâm nghỉ ngơi đi. Anh ra nói chuyện với ba một lúc rồi anh vào"

"Vâng" Yên Đình cũng miễn cưỡng gật đầu. Nhưng hai người đàn ông này nói chuyện với nhau sau cô có thể yên tâm mà nghỉ được chứ.

Bên ngoài lối vào cửa thoát hiểm...

Triệu Hựu Đình hai tay đút túi quần, ánh mắt xa xăm mông lung nhìn ra những tán cây bên ngoài cửa sổ, mãi cho đến khi một giọng nói lễ phép cất lên từ phía sau lưng ông

"Dạ bộ trưởng, không biết bác có việc gì muốn dặn dò cháu ạ?" Cho đến lúc này Thế Kiệt chỉ dám gọi Lục Tử Yên bằng bác gái, còn Triệu Hựu Đình anh vẫn e dè chưa gái gọi hai tiếng bác trai.

Triệu Hựu Đình đứng xoay lưng về phía Thế Kiệt thật lâu sau ông mới trầm ngâm cất giọng

"Mấy ngày qua chắc cậu cũng nhìn thấy được tình cảm mà tôi dành cho Đình Đình là thế nào rồi đúng không?"

"Dạ cháu biết bộ trưởng rất yêu thương cô ấy, có thể nói là còn nhỉn hơn cả Đình Nam một chút"

"Đúng vậy, cậu nói không sai nhưng cậu biết vì sao không?"

Thế Kiệt lắc đầu



"Dạ cháu không biết, cháu chờ nghe bộ trưởng ạ"

Nghe Thế Kiệt nói ra câu này Triệu Hựu Đình cuối cùng cũng quay lại nhìn anh. Nếu như là người khác thì lúc này có lẽ sẽ cố đọc suy nghĩ của ông để lấy lòng, còn thằng nhóc này lại khác, dám đá trái banh đó về lại cho ông, nhưng cách ứng xử chân thật này khiến ông rất hài lòng.

Không để Thế Kiệt phải chờ lâu, ông cũng trầm ngâm cất giọng

"Chắc cậu chưa biết, lúc có Đình Đình giữa tôi và mẹ con bé hoàn toàn chưa là gì của nhau cả, giữa chúng tôi lúc đó đơn thuần chỉ là mối quan hệ cấp trên và cấp dưới với nhau. Đình Đình chẳng qua chỉ là một tai nạn nghề nghiệp trong lúc tôi và Tử Yên đang nhận nhiệm vụ, mà bản thân tôi khi đó trên danh nghĩa còn có một người vợ sắp cưới của mình"

Thế Kiệt nghe đến đây cũng không khỏi kinh ngạc, còn Triệu Hựu Đình thì ngừng lại mấy giây để điều chỉnh lại cảm xúc của mình rồi mới nói tiếp

"Vì thế mà ngày đó khi biết mình mang thai, Tử Yên đã âm thầm chuyển công tác đến một thành phố núi xa xôi khác để tránh mặt tôi, tránh mặt luôn cả những người bạn thân quen nhất của mình. Để rồi những ngày tháng sau đó không những Tử Yên mà cả Đình Đình đều phải chịu những lời miệt thị cay nghiệt từ miệng của người đời, một phụ nữ không chồng mà chửa, một đứa con hoang không biết mặt cha mình" Triệu Hựu Đình nhớ lại đến đây thì cổ họng cũng bắt đầu nghẹn lại.

Hốc mắt của Thế Kiệt lúc này cũng đỏ lên vì cảm nhận được một tuổi thơ quá đau buồn của Yên Đình ngày đó.

Ngừng một lúc thật lâu Triệu Hựu Đình mới bắt đầu nói tiếp

"Đó là lý do vì sao mà cậu thấy tôi thương Đình Đình nhiều hơn Đình Nam, bởi vì con bé không có tuổi thơ êm ấm như Đình Nam sau này"

Nói xong ông nhìn sang Thế Kiệt

"Hôm nay tôi gọi cậu ra đây vì không muốn nhìn thấy Đình Đình khi lớn lên lại giẫm vào vết xe đỗ của chúng tôi ngày trước. Chuyện của gia đình cậu, là đàn ông thì cậu nên giải quyết triệt để làm sao cân bằng giữa hai bên. Tôi không muốn con gái tôi có bắt cứ thiệt thòi nào khi đến với cậu"

"Chắc cậu đã hiểu ý tôi nói chứ" Triệu Hựu Đình nhìn anh gằn lại từ chữ.



Thế Kiệt lễ phép gật đầu, lời nói lúc này cũng vô cùng kiên định

"Dạ cháu đã hiểu ý bộ trưởng. Chuyện của mẹ cháu, cháu sẽ sớm giải quyết. Cháu hứa với bác sẽ không để cho Yên Đình phải chịu khổ hay chịu bất cứ thiệt thòi nào nữa"

"Ba tháng...đủ thời gian cho cậu chứ" Triệu Hựu Đình nghiêm túc nhìn anh, lời nói cũng vô cùng dứt khoát như chính tác phong làm việc bao nhiêu năm nay của ông.

"Dạ chỉ cần một tháng là được rồi ạ"

Nhìn vẻ tự tin của Thế Kiệt, Triệu Hựu Đình đánh ánh mắt lạnh lùng nhìn anh

"Được, tôi chờ xem cậu sẽ xử lý thế nào. Nếu tới thời hạn mà vẫn chưa xong thì lúc đó đừng trách tôi vì sao không tán thành mối quan hệ này"

"Cháu nhất định sẽ không khiến bộ trưởng thất vọng"

Thế Kiệt nói xong đã thấy Triệu Hựu Đình không nói thêm gì mà chỉ quay mặt bỏ đi, nhưng ngay sau đó ông bỏ lại cho anh câu nói thật bất ngờ

"Cậu xưng hô với vợ tôi thế nào thì có thể gọi tôi như vậy"

"Dạ bác trai" Thế Kiệt nhanh chóng gật đầu nói vọng theo.

Nhìn theo những bước chân vững chảy của ông, khóe môi anh cũng nhẹ cong lên.