Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đổ Đại

Chương 6: Nhóc con ốm yếu




Editor: Mây aka Tiên Vân

07|12|2021

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨

Chương 6.

Trước cửa xuất hiện một cậu bé mặc đồ cổ trang.

Chân Minh Châu giật mình, cậu bé cũng giật mình.

Nhóc con thân hình ốm yếu tự ôm lấy chính mình, hoảng sợ hét lớn: "Ngươi ngươi ngươi, ngươi đừng lại đây!"

Có lẽ do đã chịu đói khát đã lâu, nên giọng của cậu nhóc có chút khàn khàn, phát ra âm thanh giống như mèo kêu.

Cậu tự cho rằng mình đã nói rất lớn tiếng, nhưng người khác nghe lại giống như tiếng mèo con kêu.

Chân Minh Châu cúi đầu đánh giá cậu, có chút nhỏ con, cỡ chừng hai ba tuổi, đầu lớn nhưng thân lại gầy như cây que.

Thoạt nhìn như cái đầu lâu nhỏ, nói là củ cải nhỏ đều đã cân nhắc lắm rồi.

Chân Minh Châu chưa từng gặp qua đứa bé nào đáng thương như vậy, trong lòng liền có chút chua xót, cô ngồi xổm xuống song song cậu, nói: "Nhưng mà nhóc là người gõ cửa nha chị nha."

Nhóc con bả vai co lại, càng dùng sức muốn thu mình lại, thân mình nhỏ nhắn run rẩy, đôi mắt sợ hãi nhìn Chân Minh Châu, nhỏ giọng: "Đệ, đệ trú mưa....."

Chân Minh Châu thở dài một tiếng, nói: "Vào đi, ở chỗ chị có đồ ăn."

Cô nhìn mưa càng ngày càng lớn, lại nhìn quần áo mỏng manh của cậu bé, nói: "Quần áo này của em cũng đã không mặc được nữa rồi."

Nhóc con mê mang nhìn Chân Minh Châu, đừng nhìn cậu còn nhỏ mà chủ quan, cậu có thể cảm giác được người đối diện có tốt hay không, cậu hướng mắt nhìn thoáng qua bên trong, nơi này cũng thật làm người ta hoa mắt nha, giống như là tiên cảnh!

Cậu nhóc lẩm bẩm: "Mình đã chết rồi sao?"

Cậu nhẹ giọng, nói: "Đệ chết rồi, cho nên đi vào tiên cảnh mới gặp được tiên nữ tỷ tỷ sao?"

Chân Minh Châu bất đắc dĩ, nói: "Không phải, nhóc vẫn còn sống, nhóc đi theo chị vào nhà."

Cô nhìn được cậu nhóc biểu cảm có chút khiếp đảm, cũng không có tiến lên cầm lấy tay cậu, ngược lại quay ngược đi vào nhà, nói: "Nếu như chị có ý định xấu với nhóc, tiện tay liền có thể đem nhóc xách đi." Cô nhìn mình lại nhìn cậu nhóc.

Nhóc con nhấp nháy miệng nhỏ, nhìn thấy hai người có chênh lệch, mắt thường cũng có thể nhìn thấy, liền hít một hơi, lê bước chân vừa ngắn vừa nhỏ đi qua cửa.

Chân Minh Châu duỗi tay đem cửa khóa lại, nói: "Đi theo chị."

Âm thanh khóa cửa dọa cho nhóc con nhảy dựng, nhưng mà lần này cậu cũng không có trốn chỉ run rẩy đi theo phía sau Chân Minh Châu. Cậu nghĩ nghĩ, nếu đại tỷ tỷ không phải là tiên nữ vậy thì là yêu quái rồi, như thế cậu cũng không chạy thoát.

Cậu chỉ có một người vừa sợ hãi lại còn đói và mệt nữa.

Cậu nhóc chân ngắn bước từng bước nhỏ đi theo Chân Minh Châu vào nhà.

Thời tiết âm u nên Chân Minh Châu tùy tay bật đèn, ánh đèn chợt xuất hiện làm nhóc con a một tiếng, ngồi xổm xuống ôm lấy đầu.

Mà lúc này Chân Minh Châu cũng hô lên một tiếng, liền chạy về phía phòng bếp, nhanh tay tắt bếp.

Thiếu chút nữa bánh bao cô hấp liền đi đời rồi.

Cũng may không sao.

Chân Minh Châu tắt bếp xong mới nghĩ tới nhóc con còn ở phòng khách, lại chạy ra, lúc này cậu nhóc run rẩy, yết ớt nói, "Yêu quái đừng ăn ta, đừng ăn ta...... ta không có thịt, ăn không ngon đâu."

Chân Minh Châu ngồi xổm xuống, không chạm vào cậu, nhẹ giọng nói: "Mở mắt ra nhìn chị xem."

Nhóc con đầu chôn ở cánh tay không dám ngẩng lên.

Chân Minh Châu: "Chị không phải thần tiên, cũng không phải yêu quái, chị là người bình thường, em hiện tại đang ở nhà chị."

Nhóc con lỗ tai nhỏ giật giật.

Cô lại nói: "Bên ngoài trời đang mưa, chị chỉ cho nhóc ở đây tạm thời thôi." Dừng lại một chút, cô nghĩ nghĩ hỏi một câu: "Em có biết nhà mình ở đâu không?"

Nhóc con lúc này cũng lộ đầu nhỏ ra, nhìn giống như một con rùa đen nhỏ, nhẹ nhàng gật đầu.

Cậu nhìn Chân Minh Châu, nhỏ giọng nói: "Đệ ở Mãnh Hổ Lĩnh."

Chân Minh Châu thầm nghĩ, quả nhiên là như vậy, cô duỗi tay đem cậu nhóc đứng dậy. Nếu Lý Quế Hoa không có bao nhiêu cân nặng, thì cậu bé này càng là nhẹ như bông. Chân Minh Châu đem người kéo tới trên ghế ngồi, nói: "Em ngồi ở đây, đừng đi lung tung."

Cô không biết cách sống chung với trẻ nhỏ, thời đại học đi làm thêm cũng không nghĩ tới việc làm gia sư, nên đừng mong cô sẽ dỗ dành trẻ con.

Bất quá cậu bé rất nghe lời, cậu yên lặng ngồi không dám cử động.

Chân Minh Châu dựa theo thói quen cũ lấy nước đường đỏ cho cậu, nói: "Em uống nước đường đỏ đi, chị làm cháo cho em."

Tuy rằng đã có sẵn bánh bao hấp, nhưng Chân Minh Châu không nghĩ sẽ đem cho cậu ăn.

Dạ dày của trẻ con không giống như người lớn.

Nhóc con chớp mắt, cúi đầu nhìn cái ly trước mặt, trong ly có chất lỏng màu nâu, hít hít mũi nói: "Là Đường!"

Chân Minh Châu nhướng mày: "Sao em chưa uống mà biết là đường?"

Nhóc con nhanh chóng gật đầu, nói: "Đệ ngửi được, rất thơm."

Cậu nhịn không được sức hấp dẫn của cốc nước, cúi đầu uống một ngụm, đôi mắt sáng mở to nói: "Thật là ngọt!"

Sau đó cậu uống từng ngụm từng ngụm, Chân Minh Châu thấy vậy vội nhắc nhở: "Cẩn thật một chút, uống chậm thôi không ai giành với em."

Nhóc con nghe thấy lời nói của cô, tốc độ uống nước cũng chậm lại, vẻ mặt lấy lòng mỉm cười nhìn Chân Minh Châu.

Cô thầm nghĩ, thật ngoan nha!

Mặc dù cậu nhóc thân hình gầy gò, chỉ có da bọc xương nhìn như dân chạy nạn, một chút cũng không thấy đáng yêu, nhưng lại rất ngoan ngoãn nghe lời, làm Chân Minh Châu cảm thán một tiếng, "Thật là nghe lời". Cô nhìn cậu bé đang uống nước, nói: "Chị đi nấu cháo cho em, em ngồi đây uống nước đừng đi lung tung."

Cậu nhóc nghe lời "Vâng" một tiếng.

Sau khi đặt nồi cháo lên bếp, Chân Minh Châu quay lại phòng khách nhìn cậu bé ngoan ngoãn ngồi trên ghế, mắt nhìn thẳng không dám làm loạn.

Cô ngồi xuống đối diện cậu bé, hỏi: "Bạn nhỏ, tên em là gì?"

Cậu nhóc hai tay nắm chặt ly nước, đáp: "Đệ gọi là Tiểu Thạch Đầu."

Chân Minh Châu liền hỏi tiếp: "Thì ra kêu là Tiểu Thạch Đầu, vậy tên thật của em là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

Tiểu Thạch Đầu đầu nhỏ gục xuống, đỏ mắt nói: "Đệ không có đại danh, khi còn chưa được đặt đại danh cha đệ liền qua đời."

Cậu dùng sức hít hít cái mũi, đếm ngón tay: "Đệ năm tuổi."

Chân Minh Châu hỏi lại: "........Năm tuổi?"

Mặc dù cô chưa từng nuôi con nít, nhưng nhìn vóc dáng cũng biết nhóc con này như chỉ mới hai ba tuổi nha.

Cậu nhóc đúng là bị suy dinh dưỡng trầm trọng mà.

Bất quá, cô nghi ngờ cậu bé hình như cùng thời đại với Lý Quế Hoa.

"Vậy đứa nhỏ như em sao lại xuất hiện ở Mãnh Hổ Lĩnh?"

Vừa nghe cô nói, mắt của Tiểu Thạch Đầu càng hồng hơn, cậu cố gắng không để nước mắt tràn ra, nghẹn ngào nói: "Cha mẹ đệ đã qua đời, gia gia nãi nãi cùng nhị thúc nhị thẩm muốn đem đệ bán vào trong cung làm thái giám, tam thúc bí mật đem đệ chạy trốn."

"Tam thúc nói, cứ theo hướng Mãnh Hổ Lĩnh mà đi, có lẽ sẽ tìm được một con đường sống."

Ôi trời! Chân Minh Châu nhịn không được chửi thề một tiếng, con mẹ nó cái này còn là con người sao?

Người một nhà lại nhẫn tâm đi đem một đứa nhỏ bán vào cung làm thái giám, đây còn là con người sao? Nếu thích tiểu thái giám như vậy sao không tự mình làm đi?

Lại nói, không phải là Chân Minh Châu đa nghi, nhưng mà giúp một đứa bé năm tuổi đào tẩu, thoạt nhìn cũng không có hợp lý nha, lại còn bảo đứa trẻ đi về hướng Mãnh Hổ Lĩnh. Cô nghe từ miệng Lý Quế Hoa biết được nếu không phải vạn bất đắc dĩ sẽ không có ai tiến vào Mãnh Hổ Lĩnh.

Vì nơi này đường đi hiểm trở, còn có Hổ nữa.

Cô nhịn xuống cảm giác muốn chửi thề, hít sâu một hơi, nói: "Vậy chỗ em ở gọi là gì?"

Tiểu Thạch Đầu đáp: "Chỗ đệ ở gọi là Thôn Đại Thạch."

Chân Minh Châu nhẹ nhàng a một tiếng, không phải ở Vương Truân Nhi của Lý Quế Hoa. Cô lại hỏi: "Vậy em ở Mãnh Hổ Linh được mấy ngày rồi?"

Tiểu Thạch Đầu đếm ngón tay nói: "Một, hai, ba. Ba ngày ạ."

Cậu ngoan ngoãn trả lời, "Đệ tìm được một cái hốc cây nhỏ trẻ con có thể trốn, nơi đó cũng có nhiều rau dại, đệ ăn được rất nhiều!"

Nhắc tới việc này, cậu liền có chút cao hứng: "Đệ không có đói. Chỉ là tối hôm qua trời mưa, sét đánh trúng hốc cây đệ đang trú ẩn, cho nên hôm nay đệ liền đi tìm một chỗ ở mới."

Chân Minh Châu cảm thấy hoảng sợ, liền nói: "Trời có mưa giông không được trốn dưới tàng cây."

Nhóc con này không bị cái gì, đều nhờ ông trời phù hộ.

Chân Minh Châu muốn giảng giải một chút việc trời mưa không được đứng dưới tàng cây, nhưng chỉ có thể hóa thành một tiếng thở dài.

Tính ra mấy lần cô thở dài trong hai ngày nay, cộng lại còn nhiều hơn năm trước. Chân Minh Châu nói: "Chúng ta ăn cơm trước đã."

Cháo nấu rất nhanh, Chân Minh Châu múc cho Tiểu Thạch Đầu một bát cháo trắng, sau đó thả vào nửa muỗng đường, nói: "Em hôm nay tạm thời ăn cái này, chờ vài ngày nữa dạ dày thích ứng, chị làm bánh bao cho nhóc ăn."

Tiểu Thạch Đầu gật gật đầu.

Cậu nhìn bát cháo trắng, thắc mắc: "Cái này là cái gì nha?"

Nhóc con này thế mà không biết đến gạo.

Cậu cúi đầu nếm một ngụm, sau đó đôi mắt sáng lấp lánh, thỏa mãn vui sướng nhìn Chân Minh Châu: "Tỷ tỷ cái này ăn ngon quá."

Nói xong cậu liền đẩy nhanh tốc độ ăn, Chân Minh Châu thấy vậy liền nói: "Cứ ăn từ từ thôi."

Cô xoa đôi mắt, nghĩ tới tình huống hiện tại.

Nhóc con này tạm thời không thể đưa trở về, nó chỉ mới năm tuổi, để cho nó một mình sinh hoạt ở Mãnh Hổ Lĩnh tương đương với việc muốn mạng của nó.

Chân Minh Châu có chút khó xử.

Bất quá hiện tại không phải thời điểm để nói chuyện này, đành tính sau vậy.

Mắt thấy nhóc con ăn xong, Chân Minh Châu nói: "Được rồi, chị dẫn em đi tắm rửa thay quần áo."

Mưa hôm nay không lớn, Tiểu Thạch Đầu cũng không có bị ướt nhiều, cậu từ trên ghế trượt xuống, chạy nhanh đuổi theo Chân Minh Châu.

Chân Minh Châu vươn tay, Tiểu Thạch Đầu giương mắt nhìn cô, sau đó nhóc con trịnh trọng đặt tay mình vào lòng bàn tay cô. ngôn tình hay

Chân Minh Châu đem cậu an bài ở căn phòng tối hôm qua Lý Quế Hoa đã ở, rồi giúp cậu tắm rửa, người cậu không khác gì cục than, trên tóc còn có rận.

Mẹ ơi! Chân Minh Châu cảm thấy da đầu tê dại.

Cũng may nhà cô kinh doanh Homestay luôn chú trọng vệ sinh sạch sẽ, cho nên Chân Minh Châu luôn có sẵn mấy cái đồ bảo hộ dùng mỗi khi tiến hành vệ sinh Homestay, vừa hay có thể dùng đến.

Chân Minh Châu vệ sinh cho cậu xong lại đánh giá cậu một lượt, nói: "Đầu nhóc nhìn trông khá lớn nha."

Giọng nói của Tiểu Thạch Đầu vang lên, mang theo vài phần kinh ngạc: "Thật thơm, thật sạch."

Chân Minh Châu: "Đương nhiên là sạch rồi, đây là lần đầu tiên chị tắm rửa cho bé trai đó."

Cô đã trả giá thật sự quá nhiều mà!

Chân Minh Châu đem phần tóc đã cắt của cậu cho vào túi đựng rác, sau đó cho nhóc con mặc quần áo thời tiểu học của mình, rồi lại mặc thêm chiếc áo ngủ.

Ba Chân thường không vứt đồ cũ đi, ông có thói quen tích trữ đồ.

Trước kia cô cảm thấy chuyện này rất không cần thiết, nhưng hiện tại xem ra là gừng càng già càng cay, vậy mà lại cần dùng tới.

Chân Minh Châu đem cậu nhóc đặt trên giường, nói: "Đêm nay em ngủ ở chỗ này, sáng mai chị tới gọi em dậy."

Tiểu Thạch Đầu được mặc quần áo mềm mại, còn có chăn bông ấm áp, tuy rằng đầu không còn tóc, nhưng cậu vẫn cảm thấy mình đã đi vào tiên cảnh.

Nhất định là như vậy, bằng không thì làm sao lại thế này?

Ngay lúc Chân Minh Châu vừa bước đến cửa, giọng nói mềm mại của cậu vang lên: "Tỷ tỷ thật sự là người tốt."

Chân Minh Châu cười: "Chị cho em ở lại thì là người tốt sao?"

Tiểu Thạch Đầu dùng sức gật đầu, ừ một tiếng, nghiêm túc nói: "Đúng vậy! Sẽ không có người xấu lấy đồ ăn trong nhà cho hài tử nhà khác ăn, hơn nữa tỷ còn giúp đệ tắm rửa."

Lời nói này nghe có chút chua xót, cô nhấp môi, nói: "Ngủ đi, ngủ ngon."

Cậu nhóc nghe không hiểu lời cô, bất quá vẫn nghiêm túc học theo, nói: "Ngủ ngon."

Chân Minh Châu ra ngoài, cô mở cửa sổ liền cảm giác được một chút mát mẻ, tuy rằng ngoài trời mưa gió nhưng lại không có lạnh lắm, cô cảm thấy mình trở nên thanh tĩnh một ít.

Hơn nữa cô liền đưa ra một cái quyết định, nếu để Tiểu Thạch Đầu trở về thì căn bản không có đường sống, nên cô sẽ tạm thời cho cậu ở lại.

Một là cô sẽ đưa cậu đến đồn công an, cậu còn nhỏ, thân hình lại gầy gò, nếu nói là trẻ con bị lạc ở trong núi cũng không có gì đi.

Như vậy cô có thể thuận lợi lấy được thân phận cho cậu.

Dù cậu nói những ngôn ngữ cổ đại có chút kỳ lạ, cô cũng không quá lo lắng.

Rốt cuộc cậu nhóc vẫn còn nhỏ, nói chuyện chưa chắc mọi người đã tin.

Hơn nữa nói khó nghe chút, nếu cậu thật sự nói những chuyện kỳ quái sẽ bị người khác nghĩ là đầu óc có chút vấn đề, nên mới bị người nhà vứt bỏ.

Chân Minh Châu không muốn cậu mang danh là người bệnh tâm thần, nhưng vẫn hy vọng cậu có thể ở lại đây.

Ai biết được tình huống của cậu lại không giống Lý Quế Hoa.

Một loại khác là tìm bộ phận liên quan rồi thú nhận việc "Xuyên qua" này.

Nhưng việc này lại đặc biệt phiền toái, quan trọng nhất là cô đi đâu để tìm người đáng tin cậy để nói? Cho nên lúc này cô rất hâm mộ những người có vấn đề cần giải quyết liền có thể liên hệ với người phụ trách bên trên.

Chân Minh Châu không dám tùy tiện tìm người nói chuyện này, rốt cuộc cô cũng không biết mình sẽ tìm được loại người như thế nào, nếu như hại đến người xuyên qua thì làm sao bây giờ?

Haizzzz!

Cô không biết có thể tìm được ai giúp đỡ đây!

Chân Minh Châu đang nghĩ về chuyện của Tiểu Thạch Đầu, lại nhớ tới Lý Quế Hoa, không biết chị Lý bây giờ thế nào?

( Truyện chỉ được đăng tải ở Wattpad @__S_K_Y__s vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor ra chap nhanh:3)

Mà lúc này, Lý Quế Hoa đang lê thân thể nặng nề về nhà, mưa gió không quá lớn, mặc dù trên người mang những đồ vật không nhẹ, nhưng nàng lại tràn đầy sức lực.

Đây đều là những thứ cứu mạng gia đình nàng! Nhà Lý Quế Hoa nằm ở bìa thôn, vừa đi đến trước cửa nàng liền nghe được một trận ho khan kịch liệt từ trong nhà truyền ra, còn có tiếng khóc của mấy đứa nhỏ, liền bước nhanh hơn vào nhà: "Đương gia*, ta đã trở về....."

*Đương gia có 4 nghĩa

1 là chỉ người làm chủ cơ nghiệp gia đình

2 là chỉ người chủ trì sự vụ gia đình hoặc sự vụ công cộng

3 là chỉ người làm chủ

4 là chỉ người chồng

Nguồn từ facebook "Thị phi tại kỷ • Hủy dự do nhân"

Ghi nhiều thế chứ bà con chỉ cần hiểu là người làm chủ gia đình thôi:))

-

Tác giả có lời muốn nói:

Văn làm ruộng nên tiết tấu không nhanh.

Thật sự cảm ơn những người ủng hộ tôi.

Tôi sẽ tiếp tục cố gắng!

Hết chương 6.

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤❤❤