Nửa đêm, đoàn người khâm sai và Dương Hạo Hiên chờ đợi ở bên ngoài mấy ngày nay cuối cùng cũng thấy tín hiệu pháo hoa được bắn ra từ bên trong sơn trại.
Quân triều đình cùng cao thủ của Hạnh Hoa Đảo rất nhanh phối hợp hành động tiến vào sơn trại. Khống chế hết đám cướp đang bất tỉnh nhân sự, lục soát phòng của tên tướng cướp. Phát hiện ra còn rất nhiều bằng chứng giao dịch với ngoại quốc hắn chưa kịp tiêu hủy.
Tuy rằng là đồng minh của tri huyện cùng Mộ Chính Văn. Tên tướng cướp này cũng không phải người đơn giản, hắn quyết tâm nếu bị bắt cũng nhất định phải kéo chân tất cả xuống chôn cùng không để bản thân làm đá lót đường. Bởi vậy, mọi chuyện đều được hắn ghi lại tường tận trong một quyển nhật ký cũ kỹ. Khâm sai đại thần sau khi đọc xong liền trầm mặc, không dám chậm trễ gởi tin về kinh thành bắt giữ Mộ Chính Văn. Ở huyện Đại Ngư, tri huyện cũng bị tóm gọn ngay tại phủ trong lúc đang chơi đùa với người thiếp mới.
Tội ác của đám người Mộ Chính Văn không chỉ dừng lại ở việc buôn bán trẻ em và phụ nữ xuyên biên giới.
Nạn đói vào mấy năm về trước, khi Trần Trường Ân còn tại vị. Quanh khu vực huyện Đại Ngư và lân cận hạn hán mất mùa liên miên. Ngay cả những nhà giàu có tiền thì cũng khó kiếm được lương thực. Tiếp tế từ trong kinh gởi ra sau khi bị cắt xén dần, đến được tay người dân thì chỉ còn chút nước cháo. Nhưng tất cả cứu trợ cũng chỉ như muối bỏ bể.
Đến một ngày ngay cả nước cháo cũng không còn, thực phẩm vô cùng khan hiếm. Người chết đói nhiều vô số, cũng là lúc cái ác man rợ nhất lộng hành. Nạn nhân ban đầu là trẻ con, sau đó còn có thiếu niên, thiếu nữ, cuối cùng còn có cả người lớn.
Mà tất cả bọn họ đều bị đám cướp và bọn nhà giàu chung tay giết hại. Trở thành thực phẩm ở trên mâm của chúng.
Không sai, đám cướp này ngang nhiên bán thịt người cho nhà giàu.
Mà quan tri huyện không chỉ có huyện Đại Ngư, quan viên ở những nơi lân cận có biết cũng đều nhắm mắt làm ngơ. Bởi vì có người từng chống lại chúng, kết quả là cả nhà đều bị giết hại dã man chỉ sau một đêm. Sớ dâng lên triều đình chỉ qua loa kết luận là nhà vị ấy nửa đêm bị loạn dân xông vào cướp bóc.
Thái thượng hoàng và cả hoàng đế trẻ tuổi sau khi xem được những báo cáo này đều đùng đùng tức giận. Nghe nói khi đọc đến những tội ác man rợ mà đám cướp khai ra, tân đế thiếu niên còn không nhịn được mà nôn sạch ngự thiện.
Mộ Chính Văn rất nhanh đã nhận được sự trừng phạt thích đáng. Y bị xử tội ngũ mã phanh thây công khai trước toàn dân. Theo sau đó là một đợt thanh trừng lớn, lục soát nhà cửa của những kẻ có liên đới. Tìm ra được rất nhiều của cải tham ô sung vào ngân khố, cũng giải cứu được cho rất nhiều người dân vô tội.
Trong lúc đám ác nhân chờ chịu tội chém đầu, thượng hoàng cũng mở ra nhiều phường thêu, trường nghề lẫn chùa miếu thu nhận trẻ mồ côi. Còn xây dựng cả trường cho đám nhỏ học chữ, đặt tên là Bồi Tri Đường.
Về phần Trần Trác Thụy và Dương Hạo Hiên sau khi tìm được Tiểu Vân rồi trở về quán trọ của Quý Vỹ sư huynh đón Ngọc Hải. Hai đứa trẻ đoàn tụ ôm lấy nhau khóc như mưa, ai ai trông thấy cũng đỏ hoe mắt vì cảm động. Tất nhiên là Trác Thụy cùng Hạo Hiên cũng nhận đứa con gái này, từ nay cô bé đã có một cái tên mới xinh đẹp. Dương Tường Vân.
Sau đó cả nhà họ tiếp tục đi đến Ngạo Thiên thành. Trác Thụy cùng Hạo Hiên dắt theo Ngọc Hải và Tường Vân đi thăm hỏi tất cả thân hữu khi xưa. Bao gồm Vương quản gia, Quan Sơn Quân, Chu Tử Dụ và những người thân tín khác.
Lính gác ở Đức Vương phủ bây giờ đương nhiên cũng là những người dưới trướng Hạo Hiên xưa kia. Biết tin vương gia vẫn còn sống, bọn họ vô cùng xúc động. Tất nhiên tất cả họ đều kín miệng giữ bí mật, bởi Hạo Hiên chỉ muốn trở về thắp hương cho phụ mẫu trong từ đường mà thôi.
- Cha nương, con đã làm được rồi. Giữ an bình cho Trường Lạc, hài tử không làm cha nương thất vọng.
Đứng trước bài vị, Hạo Hiên nâng ba nén nhang khẽ niệm, Trác Thụy ở bên cạnh hắn cùng nhau dâng hương.
- Cha nương, vị này là Trần Trác Thụy, là người trong lòng của hài tử. Hôm nay con dắt y về ra mắt cha nương.
- Hiền tế Trần Trác Thụy, là người bên cạnh Dương Hạo Hiên. Ta xin hứa trước vong linh cha nương, nửa đời về sau luôn yêu thương đệ ấy. Vĩnh viễn không thay lòng.
Nghe xong lời Trác Thụy, vành tai Hạo Hiên bỗng đỏ ửng. Song, hắn cũng không phản bác lời y, dẫu sao Trác Thụy xưng là con rể cũng không sai. Cho dù trong lòng hắn từng mong muốn cưới người về làm thê tử.
Dòng đời đưa đẩy, y không gả thì hắn gả cho y vậy. Qua bao nhiêu chuyện như thế, bọn họ đều hiểu mình sinh ra là để dành cho đối phương.
Phật tổ bảo chờ năm trăm năm mới đổi lại được một cái quay đầu.
Nhân gian rộng lớn như thế, có thể gặp được và nên duyên với người mình yêu. Hắn còn mong muốn gì hơn nữa?
- Hoàn -