Hôm Nay Vương Gia Không Bị Tức Chết

Chương 14: (Hoàn)




Lúc này đã sang tháng giêng, vạn vật đều tràn ngập sức sống, gió xuân thổi phơi phới qua cành lá, hoa trong Vương phủ lúc này cũng đã nở.

Chân của Kha Dập Trạm đã khôi phục bình thường, chỉ cần chú ý hơn một chút là được. Bạch Đồ cũng chuyển ra ngoài Vương phủ, trở lại thôn Lưu Bạch. Nhậm Thất chỉ vào hoa nói với Kha Dập Trạm: "Ca ca, huynh xem này, đã có vài nụ hoa nhỏ xíu rồi, không lâu nữa sẽ nở hoa."

"Chỉ cần còn sống thì nhất định sẽ nở được hoa."

"Uhm." Nhậm Thất gật đầu: "Bạch Đồ về thôn Lưu Bạch, Liễu tướng quân lại thường chạy tới đó, chẳng biết là định làm gì."

Kha Dập Trạm cười khẽ: "Ai biết được hắn."

"Đa Phúc sẽ thành thân với Nhàn Diệp cô nương, ta sẽ giúp hắn chuẩn bị sính lễ. Huynh nhất định phải giúp Nhàn Diệp cô nương chuẩn bị tốt đồ cưới đó."

"Tất nhiên rồi."

Nhàn Diệp là con gái của bà vú trước đây chăm sóc Kha Dập Trạm, ai biết cuối cùng lại gả cho Đa Phúc chứ. Kha Dập Trạm lúc vừa nghe tin này cũng rất khiếp sợ, mà trông Nhậm Thất hình như đã sớm đoán được.

Nhậm Thất ngẩng đầu đón ánh nắng mặt trời: "Phơi nắng thật thoải mái."

Kha Dập Trạm đi tới kéo tay Nhậm Thất: "Đi thôi, hôm nay còn phải tới Tướng phủ."

Nhậm Thất gỡ tay Kha Dập Trạm ra, vòng ra sau nhảy lên lưng hắn: "Tối qua huynh "làm" ta quá hung hãn, ta mệt rồi, huynh cõng ta đi."

"Loại việc này một người không thể làm được, rõ ràng em cũng muốn ta." Kha Dập Trạm vững vàng tiếp được Nhậm Thất, xốc xốc điều chỉnh tư thế người trên lưng: "Ôm chặt nha, đừng để ngã."

"Xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi." Nhậm Thất ôm cổ Kha Dập Trạm: "Ca ca phải cõng ta ra xe ngựa."

"Hôm nay không cần xe ngựa, ta cõng em tới Tướng phủ."

Nhậm Thất có chút lo lắng: "Không được, chân huynh vừa mới khỏi, sẽ không chịu nổi."

"Không cần lo chân của ta, đi lại bình thường được rồi, hơn nữa đi tới Tướng phủ tốn chưa đến nửa canh giờ." Kha Dập Trạm nghiêng đầu nói với Nhậm Thất: "Coi như cõng bù hồi trước em cõng ta."

Nhậm Thất giả vờ giận dỗi: "Hừ, hóa ra là muốn trả ơn."

"Hai chữ "ân tình" này phải tách ra nói. Em có "ơn" ở bên cạnh ta, giúp ta được đứng dậy lần nữa. "Tình" là đền đáp em vẫn luôn yêu ta."

Nhậm Thất ngó tới sườn mặt của Kha Dập Trạm: "Vậy huynh chỉ cần cõng ta một lần đi xa như vậy xem như là trả xong hết sao?"

Kha Dập Trạm nhìn khuôn mặt Nhậm Thất gần trong gàng tấc, quay đầu hôn một cái: "Cả đời cũng không trả xong."

"Vậy huynh phải bên ta cả đời."

"Được, bên cạnh em tới già, đến khi nào lưng không động được nữa mới thôi."

"Ca ca, huynh thật tốt." Nhậm Thất lại ôm cổ Kha Dập Trạm.

Kha Dập Trạm làm bộ ho khan hai tiếng: "Được rồi, nếu không còn chưa tới già được đã bị em xiết chết."

"Ta có dùng bao nhiêu sức đâu."

Kha Dập Trạm nhớ tới trước kia mình cũng không dùng sức bóp cổ Nhậm Thất, Nhậm Thất lại bày ra bộ dáng bị hắn bóp cổ sắp không thở nổi: "Diễn giống em đó."

"Giống ta?" Nhậm Thất thường xuyên đùa giỡn hắn, cũng không nhớ rõ là lần nào: "Cũng đúng, dù sao ta cũng thường xuyên như vậy."

Kha Dập Trạm cười cười: "Em còn nhớ ta nói, chờ ta khỏi chân sẽ nói cho em biết một bí mật không?"

Nhậm Thất vẫn còn ấn tượng: "Nhớ rõ, nhưng mà huynh có thể có bí mật gì?"

"Muốn đoán một chút không?"

"Cái này sao ta đoán được, đoán được tâm Trạm Vương như mò kim đáy biển." Nhậm Thất chọc chọc ngực Kha Dập Trạm.

Kha Dập Trạm lại hỏi: "Em còn nhớ đêm trước ngày lại mặt chúng ta ở trên giường đã nói cái gì không?"

"Cái này ta nhớ rõ." Ấn tượng đêm đó khắc sâu trong lòng Nhậm Thất, bởi vì là ngày đặc biệt nên trí nhớ cũng tốt hơn đôi chút: "Đêm đó ta nói với huynh ta tâm cơ thế nào, huynh còn nói ta đáng khinh. Ta vẫn nhớ rõ lắm."

Kha Dập Trạm tỏ vẻ oan uổng: "Ta đâu có nói, là em tự nói mà."

"Huynh không nói thẳng nhưng khi ta tự giễu như vậy huynh còn mỉa mai ta, nói "Em không đáng khinh, là ta đáng khinh", đây không phải muốn nói ta sao? Huynh thật xấu tính." Nhậm Thất cậy Kha Dập Trạm đang cõng mình không làm gì được, lấy tay véo mặt hắn.

"Oan ức quá, câu ta nói nghĩa trên mặt chữ mà."

"Hở?" Nhậm Thất nhoài đến trước mặt Kha Dập Trạm: "Có ý gì?"

"Lúc đó không phải ta hỏi em vì sao hoàng huynh để ta cưới nam thê sao?"

"Phải, ta nhớ, đạo sĩ nói như vậy."

Kha Dập Trạm cười nói: "Là ta bảo đạo sĩ nói như vậy."

Nhậm Thất có chút ngơ ngác: "Tại sao?"

Kha Dập Trạm sắp xếp lại suy nghĩ xong mới trả lời: "Ta cược xem em có hành động không, có phải nghe xong lời đồn liền muốn gả cho ta hay không."

Nhậm Thất lập tức biểu lộ tấm lòng: "Không cần phiền toái như vậy, huynh trực tiếp tới cửa cầu thân, ta nhất định sẽ đồng ý."

Kha Dập Trạm nghe vậy cười tự giễu: "Cho nên ta mới thấy mình thật đê tiện, vừa muốn dành cho em tất cả những thứ tốt đẹp nhất lại vừa không muốn buông tay em, nên mới dùng thủ đoạn đê tiện như vậy để cược xem em yêu ta đến mức nào, em sẽ cố gắng ra sao, mượn chuyện này để tự an ủi mình, rằng em phải gả cho ta chứ không phải là ta làm liên lụy em."

Nhậm Thất trêu ghẹo nói: "Vậy nên cả hai chúng ta đều đê tiện, cực kì xứng đôi."

Nhậm Thất nói xong hôn lên má Kha Dập Trạm một cái thật kêu, người đang trên lưng hắn cũng không ngồi im: "Ca ca, ta rất vui, này chứng tỏ huynh còn yêu ta hơn ta tưởng, thực sự rất vui." Nói xong câu cuối còn khua chân múa tay sung sướng hét lên.

"Ôm chặt nào, cẩn thận ngã đó."

Nhậm Thất nghe vậy vòng tay ôm lấy Kha Dập Trạm, hai chân vẫn khua lung tung: "Ca ca, nhỡ đâu ta không làm gì cả, hoặc là dù ta cố gắng cũng không thành công, ừm... Tóm lại là kết quả ta không gả cho huynh, vậy huynh phải làm sao bây giờ? Hoàng thượng tùy tiện ban hôn ai huynh cũng cưới sao?"

"Nếu ta không muốn sao hoàng huynh ép ta được?"

"Ta đã nói mà, sao lúc trước lại nghe lời như vậy, thế mà lại ngoan ngoãn cưới ta." Nhậm Thất nói xong tay giống như tiểu lưu manh đùa giỡn dân nam, sờ mặt Kha Dập Trạm: "Giỏi lắm, hóa ra tình cảm của huynh với ta đã sớm đâm sâu bén rễ rồi."

"Đúng vậy, thích cái đuôi nhỏ suốt ngày bám người này."

——

Buổi chiều hôm đó, cả thành An Kinh lại đang bàn luận chuyện của Trạm Vương và Vương phi.

Người bán điểm tâm lại ngó đầu sang nói chuyện với người bán rượu cách vách: "Ta nghe nói hôm nay Trạm Vương cõng Vương phi về phủ, ngươi có nghe nói không?"

"Có có, rất nhiều người nhắc tới."

"Ngươi có nhớ mùa hè năm trước có một tiểu công tử ăn mặc sáng sủa tới cùng chúng ta thảo luận chuyện của bọn họ không?"

"Đương nhiên là nhớ rồi, tiểu công tử kia ra tay hào phóng, ta sao có thể quên được."

Người bán hàng điểm tâm cười: "Ngươi đúng là trong mắt chỉ biết đến tiền."

Người bán rượu phản bác: "Ngươi thì không phải chắc? Nếu tiểu công tử kia không hào phóng như vậy ngươi còn nhớ hắn không?"

"Cũng phải." Thím bán điểm tâm nói: "Lời tiểu công tử kia nói đúng là sự thật, ngươi xem hai người họ bây giờ đúng là ân ái biết bao. Kia chính là Trạm Vương đó, là đệ đệ ruột của đương kim Thánh Thượng, là tiểu nhi tử được Thái Hậu yêu thương nhất, thân phận tôn quý như vậy mà lại cõng Vương phi trở về Tướng phủ."

"Thân phận Vương phi cũng đâu kém đâu, là công tử của Tướng phủ đó, dù không tôn quý như Trạm Vương nhưng cũng là tiểu tâm can của Tướng phủ."

"Cũng đúng, Trạm Vương lấy y quả thật là lấy đúng người rồi, ngươi xem đúng là chuyện vui liên tiếp kéo đến, chân Trạm Vương cũng khỏi luôn rồi."

"Đúng vậy, hơn nữa từ lúc tiểu thiếu gia gả qua đó cũng không nghe nói Vương phủ đuổi ai ra ngoài nữa, tính tình của Trạm Vương cũng tốt hơn trước nhiều."

"Nhưng ta nghe nói đám hạ nhân nói linh tinh này bị Vương phi xử lý thảm lắm."

"Đáng đời bọn họ, là hạ nhân mà dám nói xấu chủ tử."

"..."

"..."

【 Hoàn 】