Hôm Nay Vẫn Chưa Thể Giăng Buồm Ra Khơi

Chương 98




Ở bến xe khách, sau khi hoàn thành bức vẽ cuối cùng, Chu Kỳ An tiện tay ném cây bút sang một bên, rồi xoay cổ tay đau nhức xé nát tất cả những bức tranh đã vẽ.

Dù sao thông tin cũng đã được truyền đi, giữ lại chỉ gây phiền phức thôi.

Là người ngoài đứng xem, Tề tiểu thư cảm thấy như y đang lãng phí một thứ quý giá.

Chu Kỳ An nhìn quanh bến xe khách, cảm giác thư thái không thể tả hiện lên trên gương mặt y.

"Ở bến xe có gì ăn ngon uống ngon không?" Y hỏi Tề tiểu thư, người vẫn đang giám sát.

"..." Cậu nghĩ đây là nơi du lịch à!

Không nhận được câu trả lời, Chu Kỳ An định đi dạo một vòng.

Trò chơi đã qua một đêm rồi mà y vẫn chưa biết làm thế nào để quay lại đây sau khi rời đi, có chỗ không nói được.

Nếu trò chơi yêu cầu người chơi phải quay về trước nửa đêm mỗi ngày, theo tính cách độc ác của nó, điều này có nghĩa là họ chắc chắn sẽ phải ra ngoài. Mỗi ngày đều muốn kịp giờ xe khách khởi hành là điều không thực tế.

Những NPC ở bến xe khách ra ra vào vào, có thể họ biết gì đó.

Khu xem mắt rất náo nhiệt.

Bảy, tám người đàn ông và phụ nữ tụ tập trò chuyện, Chu Kỳ An nhướng mày rồi bước tới.

Những người ở đây để tiếp tục các hoạt động xem mắt chắc chắn là những NPC có tính tương tác cao. Y điều chỉnh biểu cảm của mình, cố gắng hoà nhập với họ.

"Chào mọi người."

Những du khách trong khu hẹn hò đồng loạt ngẩng đầu nhìn y.

Chu Kỳ An ngay lập tức tự giới thiệu về mình, chủ yếu nói về nghề nghiệp, nhưng y không nói rằng mình là thầy bói, mà thay vào đó phối hợp với bối cảnh của trò chơi:

"Tôi là một diễn viên, vừa mới diễn xong một vở kịch. Còn mọi người thì sao?"

Ngày đầu tiên bị vô số cặp mắt dõi theo, e sợ còn tránh bé chưa kịp, chưa nói đến việc đối diện với họ. Lần này, quan sát họ từ khoảng cách gần, Chu Kỳ An phát hiện ra điều thú vị.

Mặc dù nhiều NPC trong trò chơi này có khuôn mặt trắng bệch, nhưng những du khách ở bến xe khách này lại trắng theo một cách khác. Khuôn mặt trắng mịn của họ đều được phủ một lớp phấn nền kém chất lượng, phấn dày đến nỗi khi họ cử động mạnh, phấn rơi lả tả xuống áo. Bao gồm cả người đàn ông lớn tuổi nhất, khoảng năm mươi, trên mặt ông ta vẫn còn dấu vết của lớp trang điểm.

Khi nghe đến từ "diễn kịch," trong ánh mắt lạnh lẽo của các du khách lộ rõ đố kỵ.

Không để ai kịp nói gì, Chu Kỳ An tiếp tục: "Tôi thấy mọi người có tố chất tốt, tại sao không đi làm diễn viên chính giống tôi đi?" Y nghiêng đầu: "Hay là mọi người không muốn?"

"..." Đố kỵ sắp không giấu nổi nữa rồi kìa.

Chu Kỳ An tiếp tục tự nói: "Tôi thật sự không muốn diễn kịch, nhưng điều kiện quá tốt nên không thể không diễn. Mọi người hiểu được nỗi khổ của tôi không?"

Cuối cùng, người đàn ông khoảng năm mươi tuổi không nhịn được nữa, cười lạnh rồi phản bác: "Một người mới vào nghề giữa chừng, không thể đi xa được."

Lời nói của NPC có thể ẩn chứa thông tin quan trọng.

Chu Kỳ An nâng cao cằm, đôi mắt sáng rực chỉ cần nheo lại một chút, biểu cảm lập tức kiêu ngạo hơn.

Y tiếp tục nói theo ý của đối phương: "Nghe như thể mọi người là diễn viên chuyên nghiệp vậy."

Người đàn ông trung niên đắc ý: "Tất nhiên rồi, chúng tôi có chứng chỉ diễn viên chuyên nghiệp..."

Chưa nói hết câu, ông ta đã bị một người phụ nữ bên cạnh lườm một cái lập tức im bặt. Diễn viên chính thức càng ít càng tốt, nếu không sẽ có thêm người cạnh tranh công việc.

Nghe vậy, Chu Kỳ An nhướng mày, nhẹ nhàng nói: "Hoá ra làm diễn viên cần phải thi chứng chỉ."

Âm cuối kéo dài y nhìn vào những khuôn mặt được trang điểm kém cỏi đó mỉm cười hỏi: "Xin hỏi, làm thế nào để thi chứng chỉ vậy?"

Bầu không khí lập tức thay đổi.

Thời tiết bên ngoài cũng biến đổi theo, ánh mặt trời ban đầu bị mây đen che phủ, dường như trời sắp mưa. Bến xe khách vốn nằm ở khu vực có gió mạnh, lúc này gió thổi ào ạt, những đèn màu nhỏ ở khu hẹn hò bắt đầu lay động.

Trên khuôn mặt của những du khách ở khu hẹn hò hiện lên một tầng bóng đen, ánh mắt họ nhìn Chu Kỳ An ngày càng quỷ dị, có cảm giác muốn ăn tươi nuốt sống y.

Chu Kỳ An quay người bước đi.

Sau lưng, ánh mắt như muốn dán chặt vào lưng y. Nếu lúc này y quay đầu lại, chắc chắn sẽ thấy những khuôn mặt tím tái mà phấn nền cũng không thể che nổi.

Bước lên bậc thang từng bước một, Chu Kỳ An cúi đầu trầm tư.

Nhiệm vụ phụ đầu tiên 【Chọn trang phục】 đã cung cấp cho họ một thân phận cố định, thân phận này xuyên suốt cả trò chơi, ngay cả khi phá án cũng vậy. Chính nhờ thân phận thầy bói mà y đã giúp tìm ra tên trộm và nhận được thẻ thám tử.

Nhiệm vụ phụ thứ hai 【Nhập vai】đã bổ sung cho nhiệm vụ chính, nhắc nhở người chơi phải tìm ra Vua Kịch để chấm dứt tất cả.

Chắc chắn giấy phép này cũng ẩn chứa một nhiệm vụ nào đó.

Nếu y đoán không nhầm, giấy phép này chủ yếu giúp người chơi có thể tìm thấy bến xe khách.

Hiện tại, các nhiệm vụ phụ quan trọng đều do Tề tiểu thư dẫn dắt.

Sau khi thoát khỏi ánh mắt chết chóc, Chu Kỳ An bước đến chỗ Tề tiểu thư thử trao đổi: "Tôi muốn thi chứng chỉ diễn viên."

Tề tiểu thư mỉm cười: "Chu tiên sinh thật sự có chí tiến thủ."

Chu Kỳ An thở phào nhẹ nhõm.

Suy nghĩ của y đúng hướng.

Tề tiểu thư kiên nhẫn giải thích: "Kỳ thi không khó, tôi tin với kỹ năng diễn xuất của Chu tiên sinh, cậu sẽ sớm nhận được chứng chỉ diễn viên do Vua Kịch cấp."

Chu Kỳ An gật đầu: "Tôi cũng nghĩ vậy."

"..."

Khi Chu Kỳ An xác định sẽ tham gia thi, âm thanh máy móc quen thuộc vang lên:

【Nhiệm vụ phụ thứ ba: Thi chứng chỉ.

Nội dung nhiệm vụ: Hoàn thành các yêu cầu trong kỳ thi do Vua Kịch đặt ra.

Lưu ý, trong quá trình thi, hãy tuân thủ nghiêm ngặt các quy định của phòng thi;

Phòng thi tạm thời được phong toả, cấm người không liên quan vào làm ảnh hưởng đến kết quả kỳ thi.】

Nói là cấm người không liên quan làm phiền, Chu Kỳ An cảm thấy giống như ngăn cản việc có người đến cứu hơn, để thí sinh chỉ có thể dựa vào năng lực cá nhân.

Nhiệm vụ không đề cập đến nội dung cụ thể. Khi âm thanh cảnh báo vừa dứt, anh ngẩng đầu hỏi Tề tiểu thư: "Thi ở đâu?"

Tề tiểu thư mỉm cười không nói, chỉ bảo: "Kỳ thi đã bắt đầu, hãy kiên nhẫn chờ đề thi."

Hai người nhìn nhau, Tề tiểu thư không nói thêm gì nữa.

Chốc lát sau, Chu Kỳ An quay lại ghế ngồi.

Sau khi y đưa ra ý định thi giấy phép, du khách vào bến xe bắt đầu đông hơn, bao gồm cả những người ở khu hẹn hò lúc nãy. Họ như những con giòi tìm đến theo mùi tử khí, bám theo hơi thở của cái chết.

Sao lại nói là cấm người không liên quan vào nhỉ?

Tầng một, tầng hai cũ kỹ... Còn có những du khách đang vội vã từ nhà vệ sinh đi ra, bến xe khách trở nên sôi động hẳn lên.

Chu Kỳ An vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh ngồi trên ghế, bên ngoài trời bắt đầu mưa lất phất, chưa đầy nửa phút sau, cơn mưa như trút nước kèm theo sấm chớp ầm ầm trút xuống.

Bầu trời đột nhiên tối sầm lại.

Khi cơn mưa ngày càng lớn, Tề tiểu thư đứng dậy, "Đi thôi, chúng ta đến chỗ Vua kịch."

Lời nói như ra lệnh, y không thể không nghe.

Chu Kỳ An đứng dậy, theo sát Tề tiểu thư lên tầng hai, ở đó có một phòng nghỉ có thể nhìn ra cảnh bên ngoài. Từ đây, y có thể quan sát một cách yên tĩnh những thứ bên ngoài bến xe.

Tề tiểu thư bước đi trước, đôi giày cao gót đen của cô ta giẫm lên những bậc thang đá, tạo ra một âm thanh khác biệt với tiếng mưa nặng nề bên ngoài cửa sổ. Chu Kỳ An theo sau cô ta lên tầng, cảm giác lạnh lẽo trong không khí len vào cổ áo khiến làn da mỏng của y nổi da gà.

Bến xe khách có hai tầng.

Đây là lần đầu tiên Chu Kỳ An lên tầng hai. Bố trí tương tự như sảnh chính, với một khu vực chờ đợi được phân chia ra ở trung tâm, nhưng khu vực này chỉ chiếm chưa đến một phần tư diện tích của cả tầng. Hai bên là quầy vé, khu vực tìm đồ thất lạc, trạm khiếu nại, và hộp quyên góp từ thiện... Càng vào sâu, không gian càng tối tăm, trong ngày mưa ảm đạm như thế này càng khó nhìn thấy gì.

Chu Kỳ An không cần phải cố gắng để nhìn rõ, vì Tề tiểu thư đang dẫn y đi vào trong.

Lạnh, cực kỳ lạnh.

Đối với một người đã quen với nhiệt độ khắc nghiệt như y mà vẫn cảm thấy lạnh, chỉ có thể là do âm khí. Khi tiến gần hơn, Chu Kỳ An còn có thể thấy những vết máu loang lổ trên tường màu vàng trắng.

Lối đi sâu hơn tưởng tượng, hai người đi khoảng năm, sáu phút thì Tề tiểu thư dừng lại: "Đến rồi."

Cô ta mở cửa phòng làm việc cuối hành lang.

Cô ta mở cửa nhanh đến mức bỏ qua cả việc gõ cửa. Nếu lúc đó bất ngờ có một con quái vật nhảy ra, Chu Kỳ An sẽ không kịp tránh.

Phòng làm việc không bật đèn, chỉ có một cửa sổ nhỏ. Ánh sáng u ám của ngày mưa bao trùm căn phòng, trong tầm mắt không thấy có ai.

Tề tiểu thư quay người lại, nhìn chằm chằm vào y mà không nói gì, như một con rối.

Chu Kỳ An trấn tĩnh lại, đón lấy ánh nhìn của cô ta rồi bước vào phòng.

Trong lúc đó, y siết chặt tay cầm của cây gậy, may mắn là ngoài cái lạnh ra, không có dấu hiệu của quái vật xuất hiện.

Khi Chu Kỳ An bước vào hơi lạnh phát vào mặt khiến y rùng mình vì lạnh, Tề tiểu thư vẫn không có ý định bắt đầu cuộc trò chuyện.

Cô ta đứng yên trước bàn làm việc, giữ nguyên tư thế từ nãy, chỉ nhìn chằm chằm vào y.

Ánh mắt giao nhau trong không trung, khoảng hai giây sau, Chu Kỳ An chợt nhận ra, cô ta không phải đang nhìn anh mà là nhìn phía sau y—

Cả người cứng đờ lại nhanh chóng quay đầu, Chu Kỳ An lùi lại một bước nhỏ.

Trên tường phía sau có treo một bức tranh, trong khung tranh là một người để tóc dài, các đặc điểm trên khuôn mặt trống rỗng, chỉ có thể nhận ra đó là nam giới dựa vào yết hầu và vóc dáng. Người đàn ông tóc dài hơi cúi đầu, trong túi áo ngực của ông ta có cài một cây bút và một bông hoa hồng, đôi tay dài mảnh mai đeo găng tay trắng.

Bức tranh quá sống động, đến mức không giống như có thể vẽ ra được.

Chu Kỳ An nhận thấy màu vẽ trên tranh dường như chưa khô, có vẻ bức tranh chỉ mới được treo lên không lâu, nhưng khung tranh lại rất cũ kỹ.

Phía dưới bức tranh có một dòng chữ giới thiệu:

【Vua Kịch: Nghệ sĩ vĩ đại nhất của thế kỷ XX, chủ đề vĩnh cửu mà ông theo đuổi là sự phi lý, máu me, và bạo lực.】

Điều làm Chu Kỳ An giật mình không phải là Vua Kịch trong bức tranh, mà là nền của bức tranh.

Nền tranh được phủ bởi hàng trăm khuôn mặt phóng đại, cười, giận dữ, ít nhất có hàng trăm khuôn mặt chen chúc nhau, làm những biểu cảm khoa trương.

Trong tiếng sấm rền vang, cả bức tranh được chiếu sáng, những khuôn mặt dày đặc trở nên sống động hơn.

Cuối cùng, Tề tiểu thư mở miệng, giới thiệu một cách cứng nhắc: "Người trong bức tranh là Vua Kịch thần bí nhất của thế kỷ này. Một lát nữa, ông ấy sẽ giám sát cuộc thi của cậu từ xa."

Ngay khi cô ta kết thúc lời nói, điện thoại của Chu Kỳ An bắt đầu rung.

Màn hình hiển thị trống rỗng, giống như một bức ảnh mờ, như thể bị ai đó làm mờ đi.

Chu Kỳ An bắt máy mà không nói gì.

"Xin chào, chào mừng cậu đến với kỳ thi chứng chỉ diễn viên." Giọng nói trong điện thoại bị méo mó, khó nghe, như thể dây thanh quản đã bị đứt đoạn, mang theo một chút quen thuộc đáng sợ, dường như y đã nghe thấy ở đâu đó rồi.

"Một diễn viên đủ tiêu chuẩn cần có thể lực, trí tuệ, và khả năng ứng biến. Bài thi sắp tới rất đơn giản, cậu chắc chắn đã chơi qua."

"Trò chơi trốn tìm." Giọng nói kim loại thốt ra vài từ, "Rất đơn giản, phải không? Quy tắc cũng rất đơn giản, cậu chỉ cần không để tôi tìm thấy trong vòng ba mươi phút."

"Ba mươi giây nữa, kỳ thi sẽ chính thức bắt đầu. Ba mươi, hai mươi chín..."

Trong điện thoại đang đếm ngược một cách chính xác.

Chu Kỳ An lập tức ngắt cuộc gọi nhanh chóng bước ra khỏi phòng làm việc.

Tề tiểu thư không đi theo, hai mắt nhìn chằm chằm đứng yên tại chỗ.

Việc tìm một chỗ ẩn nấp trong thời gian ngắn là không thể. Chu Kỳ An nhanh chóng mặc áo khoác, cuộn gọn áo khoác dài rồi nhét vào trong áo, cuối cùng tháo tóc giả bỏ kính vào túi.

Trang phục là biểu tượng của danh tính, Chu Kỳ An không dám cởi ra hoàn toàn. Sau khi làm xong, y lập tức chạy ra ngoài.

Mái tóc dài màu xanh băng biến thành đen khi y chạy.

Khả năng tiến hóa của tóc đã hoàn thành, Chu Kỳ An có thể tự do chuyển đổi giữa màu xanh và đen, y chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ phải dùng đến năng lực này.

Khi đến gần cầu thang, bước chân dần chậm lại, Chu Kỳ An tự nhiên bước đến chỗ đông người. Y học cách quan sát xung quanh bằng ánh mắt lén lút như những hành khách khác. Trên thực tế, y cũng đang thật sự dò xét, cố tìm manh mối về Vua Kịch.

Ngụy trang kéo dài khoảng hai, ba phút. Khi Chu Kỳ An đã hòa mình tự nhiên vào dòng người đi lại, một hành khách ngồi trên ghế bỗng nhiên đứng dậy sau khi nhận cuộc gọi, bắt đầu nhìn xung quanh.

Người này như đang tìm kiếm điều gì đó.

Chu Kỳ An nhận ra điều bất thường, ngay lập tức muốn chạy. Tuy nhiên, ngay khi cơ bắp chân vừa phát lực, cơ thể y đã bị cơn lạnh âm u xâm nhập, tay chân cứng đờ không thể cử động.

Cuối cùng, Chu Kỳ An chỉ có thể đứng bất động như một bức tượng, mặt tái nhợt, nhìn chằm chằm vào người hành khách đang tiến đến gần.

Một bước, hai bước, chẳng mấy chốc khoảng cách giữa hai người chỉ còn chưa đến nửa mét.

Đôi môi không chút cảm xúc nhếch lên thành một nụ cười, người hành khách duỗi thẳng cánh tay, chầm chậm đưa điện thoại đến gần tai mình.

"Bắt được cậu rồi." Bốn chữ lạnh lùng vang lên từ đầu dây bên kia.

Mặc dù tiếng nói vọng lại từ một không gian khác, Chu Kỳ An vẫn có cảm giác như vị Vua kịch kia đang tiến gần mình, khiến lông tơ dựng đứng.

"Lần đầu tiên." Giọng nói trong điện thoại ngày càng trở nên kỳ lạ, pha trộn giữa run rẩy và nỗi sợ hãi kỳ quái: "Đến lần thứ ba, hãy dâng gương mặt ngươi cho tôi."

Ngay sau đó, như thể thay đổi thành một người khác, một tràng cười khúc khích vang lên.

Khi hơi lạnh dần tan biến, Chu Kỳ An lấy lại khả năng điều khiển cơ thể, không chút do dự quay đầu chạy.

"Hihi..." Hành khách phía sau cười theo người ở đầu dây bên kia, nhìn theo y chạy trốn trong cảnh hỗn loạn mà cười gập cả người.

Lần này, Chu Kỳ An chạy thẳng xuống dưới lầu.

"Rốt cuộc tại sao có thể phát hiện ra mình?" Chu Kỳ An cau mày, y chắc chắn không phải do người hành khách phát hiện ra mình, mọi chuyện chỉ xảy ra sau khi nhận cuộc điện thoại đó, đối phương mới đột ngột có hành động.

Tề tiểu thư đã từng nói Vua kịch đang theo dõi từ xa.

Nghĩ đến đây, Chu Kỳ An không khỏi đưa ánh mắt cảnh giác quét qua mọi góc trần nhà, nhưng không phát hiện được thứ gì giống như camera giám sát.

Tầng dưới đông người qua lại, sau khi cải trang sơ bộ, y tạm thời không bị chú ý quá mức.

"Điều duy nhất có thể chắc chắn là, Vua kịch không thể tự mình xuất hiện, phải dựa vào người hành khách để bắt người." Chu Kỳ An ngước mắt nhìn ra ngoài, cơn mưa lớn càng ngày càng dữ dội, màn mưa gần như tạo thành một thác nước, không thể nhìn thấy thế giới bên ngoài.

Chạy ra ngoài có thể tránh được hành khách, nhưng nguy cơ tử vong rất cao. Vì đã là một bài kiểm tra thì sẽ có địa điểm thi, rất có thể ngoài bến xe sẽ là khu vực ngoài phạm vi thi.

Chu Kỳ An suy nghĩ vài giây, cuối cùng hít một hơi thật sâu, rẽ đi về phía nhà vệ sinh ít người.

"Thử tìm một nơi đơn giản hơn xem sao."

————

Cơn mưa lớn khiến bến xe tạm thời không có người ra vào, cả thế giới như bị chia thành hai phần.

Thời gian trôi qua trong màn mưa, 6:14 chiều, nhân viên an ninh nhận được cuộc điện thoại, nở một nụ cười hả hê rồi bước về phía nhà vệ sinh.

Không lâu sau khi vào, anh ta vội vàng mở từng cánh cửa nhà vệ sinh. Những cánh cửa gỗ cũ kêu kèn kẹt liên tiếp, đến khi đẩy cánh cửa cuối cùng, anh ta cố ý nhẹ chân, qua hai giây, bất ngờ đẩy mạnh một cái.

Cánh cửa mở toang!

Bên trong trống không.

Nhân viên an ninh ngơ ngác: "Không có ai."

Sao lại không có?

Điện thoại vẫn luôn giữ kết nối, không biết người bên kia nói gì, nhân viên an ninh nhìn quanh: "Đã tìm hết rồi, xung quanh đây chỉ có..."

Dù cảm thấy không thể, anh ta vẫn làm theo.

Các thiết bị tại bến xe đã cũ, nước nóng đều lấy từ một chiếc thùng sắt lớn, nhân viên an ninh trèo lên giá sắt, cố gắng mở nắp thùng, hơi nước nóng lập tức bốc lên ngùn ngụt.

Trên mặt nước nổi lên hai cái đầu người.

Chu Kỳ An nắm chặt tóc giả, ngửa mặt lên hít thở, miệng sủi bọt bong bóng.

Theo dữ liệu hệ thống, cơ thể y có thể chịu đựng nhiệt độ nước tối đa là 66°C hơn nữa còn có thể sống trong môi trường này trong thời gian dài.

Nhiệt độ nước trong thùng khoảng 70°C, nên y quyết định liều một phen.

"Á á á!"

Hình ảnh không ngờ tới khiến nhân viên an ninh giật mình, trượt chân ngã ngửa ra sau.

Một bàn tay kịp thời nắm lấy anh ta.

Giây tiếp theo, nhân viên an ninh bị kéo mạnh, rơi thẳng vào thùng nước nóng bỏng. Nhiệt độ nước làm anh ta quằn quại trong đau đớn, một giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai: "Thì ra là vậy."

Vua kịch chỉ có thể biết được vị trí đại khái của mình, nếu không nhân viên an ninh sẽ không đẩy hết cửa nhà vệ sinh từ trong ra ngoài như vậy.

Không có camera giám sát, trong khi hành khách nhận thức chậm, thứ duy nhất có thể định vị được y là đồ vật trên người, ví dụ như... điện thoại di động.

Người nhân viên an ninh vốn hung hăng lúc này đang cố gắng bơi lên trên, giọng Chu Kỳ An nhẹ nhàng: "Đừng cử động, nước bắn lên làm bỏng mặt thì không diễn được đâu."

Lần này không cần đối phương mở lời, Chu Kỳ An chủ động nói vào điện thoại trong tay nhân viên an ninh: "Chúc mừng, anh đã bắt được tôi lần thứ hai."

Không biết là do nhiệt độ cao hay do không tìm được mục tiêu ngay lập tức, lần này tay chân Chu Kỳ An không bị đóng băng.

Y bất ngờ ấn đầu nhân viên an ninh xuống nước, lợi dụng tiếng hét chói tai của anh ta để leo ra khỏi thùng nước.

"Lần thứ ba, tôi sẽ chơi đùa vui vẻ với ngài... Vua kịch tiên sinh."

Khi đi ra ngoài, đầu ngón tay của Chu Kỳ An đỏ ửng vì ngâm nước, y gửi cho chàng sinh viên hai tin nhắn:

[Đừng lo về nhiệm vụ kiếm tiền, tập trung kích hoạt tình tiết nhiệm vụ thứ hai.]

[Có nhân viên an ninh bị thương ở bến xe, bao giờ cậu quay lại nhớ lấy phí chữa trị giá cắt cổ cho tôi.]

Chữa xong chia cho cậu sáu ngàn, dùng tiền môi giới để bù đắp khoản chi phí mua lời khai trên xe khách.

...

Nhân viên an ninh vẫn đang kêu la, tiếng vang vọng lại trong nhà vệ sinh trống trải.

Giữa những tiếng rên rỉ, Chu Kỳ An cởi bỏ bộ quần áo ướt đẫm, vắt mạnh chiếc áo dài màu xanh bên trong.

Dù vậy, nước vẫn tiếp tục chảy xuống, trông y bây giờ giống như một con ma da bò lên từ trong hồ ra, tóc dài xõa xuống, mang một vẻ đẹp ma mị.

Chu Kỳ An rời khỏi nhà vệ sinh chật hẹp, tiện tay ném bộ tóc giả và áo khoác ra ghế ngồi ở khu vực nghỉ ngơi, tạm thời không cần dùng đến chúng nữa.

Dù là vẻ ngoài nổi bật này hay tiếng kêu la thảm thiết của nhân viên an ninh bên trong, cả hai đều khiến Chu Kỳ An trở thành tâm điểm của sự chú ý.

"Thấy vui không?" Y hỏi.

Có lẽ do tiếng kêu đau đớn của nhân viên an ninh quá ghê rợn, trong một khoảnh khắc, các hành khách xung quanh bị áp đảo bởi khí thế của y.

Chu Kỳ An nhìn đồng hồ: 6:16.

Mỗi lần bị bắt, hệ thống sẽ cho người chơi một khoảng thời gian nhất định để ẩn náu, thời gian này đang dần dần kéo dài, lần đầu là hai phút, lần thứ hai tính ra là khoảng mười phút.

Điều này không liên quan đến lòng nhân từ, chỉ là ác ý của trò chơi. Chu Kỳ An có thể đoán được diễn biến tiếp theo, chắc chắn là đến gần lúc kết thúc bài kiểm tra mới tìm thấy người chơi, để đối phương phải đối mặt với sụp đổ ngay trong lúc còn nuôi hy vọng, đó mới là cái kết phù hợp cho một vở kịch.

Y ném điện thoại vào thùng rác, rồi quay người đi lên lầu.

Ác ý quen thuộc lại trỗi dậy.

Có người đang cười, tiếng cười từ một người biến thành một đám đông.

"Cậu ta ném điện thoại đi rồi."

"Cậu ta ngốc quá."

"Ngốc thật."

Những hành khách tiếp tục lặp đi lặp lại, tiếng nói vang vọng khắp nơi y đi qua.

Bỏ qua tiếng cười quái dị, khi Chu Kỳ An cuối cùng bước lên tầng hai, túi của y bỗng nhiên nặng trĩu.

Y thò tay vào túi, là chiếc điện thoại.

Chiếc điện thoại bị vứt đi lúc nãy giờ đã quay trở lại túi của y một cách kỳ lạ.

Chu Kỳ An nhắm mắt lại, lông mi khẽ run lên, không phải vì sợ hãi, mà là vì lạnh.

Tầng hai vốn đã đầy âm khí, cộng thêm việc y bị ngấm nước, gió lạnh và âm khí cùng lúc xâm nhập, cái lạnh thấu xương khiến cơ thể y không ngừng run rẩy.

Điện thoại không thể vứt bỏ.

Từ khi nhảy vào thùng nước nóng mà điện thoại không bị hỏng, Chu Kỳ An đã chuẩn bị tâm lý, đây là vật phẩm mà Vua kịch dùng để định vị người chơi, khả năng cao là không thể mất, cũng không thể bị phá hủy.

Chỉ là thử thôi.

Số lượng hành khách ở khu vực chờ tầng hai đông hơn so với trước.

Gần như ngay khi Chu Kỳ An xuất hiện, tất cả bọn họ lập tức quay lại nhìn, có người đứng dậy đi theo y.

"Chìa khóa của trò chơi không phải là trốn." Chu Kỳ An điều chỉnh hơi thở, bình tĩnh suy nghĩ và phân tích.

Trốn không phải là cách.

Nếu trốn không được, vậy chơi trốn tìm có thể làm gì?

Cuối cùng, ánh mắt Chu Kỳ An thay đổi: "Chẳng lẽ là tìm?"

Ý nghĩ này vừa nảy sinh, lập tức lan rộng như cỏ dại, chỉ là vẫn còn một vài chi tiết chưa nghĩ thông.

Khi y đang suy ngẫm nghiêm túc, cổ của một hành khách đột nhiên dài ra vài mét, giống như rắn, vươn tới trước mặt y. Một gương mặt trắng bệch đột ngột áp sát, dường như muốn nghe rõ lời tự nói của Chu Kỳ An.

Y không khách sáo, vung tay tát mạnh, cổ của hành khách lệch hẳn sang một bên: "Cút."

"..."