Chu Kỳ An đứng trước chiếc áo choàng cũ đó hơn nửa phút, cuối cùng cẩn thận nhấc nó lên, ban đầu định kiểm tra vết máu trên đó, nhưng khi muốn đặt xuống, khuỷu tay dường như bị cứng đơ giữa không trung, làm thế nào cũng không thể xoay trở lại.
Chiếc áo như thể đã được phủ keo siêu dính, dính chặt vào lòng bàn tay, âm khítràn qua đường chỉ tay, thấm sâu vào tận xương.
Muốn gỡ ra chỉ còn cách dùng bạo lực lột da và xương ra cùng một lúc.
Không biết từ lúc nào Tề tiểu thư đã duỗi cổ tiến lại gần với nụ cười càng thêm sâu, nói: "Có vẻ như cậu đã chọn xong rồi, phòng thử đồ ở đằng kia."
Cô nhiệt tình chỉ về hướng phòng thử đồ.
Một khu vực khuất sáng phía sau giá treo quần áo, trong bóng tối chồng chất đầy hộp bìa cát tông, bên trong chứa đầy quần áo, và những con ma nơ canh bị đứt rời.
Giọng nói của Tề tiểu thư nghe rất trong sáng, cũng như nụ cười của cô, nếu lắng nghe kỹ có thể cảm nhận được thúc giục trong đó.
Xem ra chiếc áo này đã dính chặt vào tay, trừ khi chặt đứt cánh tay.
Trải nghiệm của Chu Kỳ An khiến những người khác phải cẩn trọng, không dám chạm vào bất cứ thứ gì trước khi quyết định xong.
"Xin phép hỏi một chút." Chu Kỳ An liếc nhìn vết máu trên cổ tay áo hỏi: "Người trước mặc chiếc áo này hiện đang làm gì?"
"Hắn à..." Tề tiểu thư dường như đang hồi tưởng: "Hắn lừa người khác rằng mình biết bói toán, bị lật tẩy nên bị chặt đứt tay chân, móc mắt ra, giờ đang ngâm trong hũ dưa muối nào đó."
Nói xong, cô vẫy tay: "Tôi chỉ đùa thôi, Chu tiên sinh anh mau thay đồ đi."
Đúng lúc đó Thẩm Tri Ngật cũng đã chọn xong cùng Chu Kỳ An đi về phía phòng thử đồ.
Bộ đồ giáo viên và thước đo bị cô gái tóc đuôi ngựa chọn mất, Chu Kỳ An đành từ bỏ nghề này, tiện tay chọn lấy một bộ đồ ảo thuật gia. Nhà thiết kế dường như sợ người khác không biết công dụng của bộ đồ này, nên đã thêu chữ "ảo thuật gia" bằng tiếng Anh trên ngực áo.
Chiếc mũ đi kèm được khảm những viên ngọc giả bằng thủy tinh, bên trong chứa một chất lỏng sẫm đỏ và sền sệt, nhìn rất không may mắn.
Thẩm Tri Ngật hỏi: "Em định mặc cái này?"
Chu Kỳ An gật đầu đáp: "Không có nghề nào cao quý hay thấp hèn, chỉ có con người mới phân biệt."
Nói xong, y như vô tình lướt mắt qua những người xung quanh.
Người chơi bị ám chỉ nhíu mày, nhưng vì đang tập trung chọn quần áo nên không cãi nhau với Chu Kỳ An.
Thẩm Tri Ngật như đang suy tư, theo lời y nói, dường như chọn nghề gì không quan trọng, hoặc là mặc gì cũng đều có nguy hiểm.
Tề tiểu thư: "Mời..."
Mẹ Chu thúc giục: "Đừng chần chừ nữa, mọi người nhanh chóng chọn đi. Một ngày chỉ có hai mươi bốn giờ, mỗi phút trôi qua đều làm chậm công việc."
Tề tiểu thư đang định gây áp lực cho mọi người đột nhiên im lặng một lúc.
"Tôi có thể đi làm trước được không?"
Tề tiểu thư hít một hơi sâu, miễn cưỡng thốt ra vài từ: "Tôi biết bà rất gấp."
Nhưng không cần phải gấp đến vậy đâu.
Phòng thử đồ xếp thành hàng ngang, có tổng cộng bốn phòng, vì không gian quá nhỏ nên Chu Kỳ An phải nghiêng người mới vào được, Thẩm Tri Ngật chọn phòng bên cạnh.
Đổi quần áo trong không gian chật hẹp, bình thường sẽ đổ mồ hôi, nhưng cảm giác mát lạnh từ áo khoác khiến Chu Kỳ An run rẩy cho đến khi cài xong cúc áo cổ.
Mặc xong xuôi, khi kính râm đặt lên sống mũi, cảm giác lạnh lẽo hoàn toàn biến mất.
"Cảm giác không hay ho chút nào."
Có một khoảnh khắc, y như thể hòa làm một với chiếc áo.
Chu Kỳ An và Thẩm Tri Ngật gần như bước ra cùng lúc.
Một số người chơi chọn đồ rộng rãi không cần vào phòng thử đồ, chỉ khoác lên quần áo hiện tại là xong. Nghe tiếng bước chân, có người phản xạ nhìn thoáng qua.
Thẩm Tri Ngật mặc một bộ lễ phục đen, hoa văn trên đó bị màu tối đè nặng, chiếc mũ nhỏ gọn đội cao trên đầu, khí chất học giả giả tạo của anh pha trộn một chút tà ác, tạo nên một vẻ đẹp méo mó.
Cảm giác hỗn loạn như vậy khiến người khác tránh không dám nhìn quá lâu, nên ánh mắt của người chơi tập trung nhiều hơn vào Chu Kỳ An.
Chiếc áo dài xanh, cổ tay áo nhuốm máu.
Cặp kính trước đây của Chu Kỳ An đã được tháo xuống, thay vào đó là một cặp kính đen tròn nhỏ cổ điển, một bàn tay trắng ngần khác nắm lấy chiếc gậy dài.
Giọng nói lạnh lẽo của Thẩm Tri Ngật cắt ngang những cái nhìn trộm trong bóng tối: "Có vẻ mọi người đã chọn xong."
Sợ rằng sẽ sớm đóng cửa đuổi người đi, mọi người không dám tiếp tục nhìn Chu Kỳ An mà nhanh chóng chọn xong quần áo.
Chu Kỳ An cúi đầu, lộ ra nửa con mắt thích thú: "Thế nào?"
Y đang ám chỉ cây gậy, một lý do lớn để chọn bộ quần áo này là để có thể sử dụng cây gậy làm trang trí, khi gặp nguy hiểm có thể kịp thời ra tay.
Thẩm Tri Ngật đột nhiên giơ tay đến gần, Chu Kỳ An theo bản năng muốn né tránh, nhưng bỗng phát hiện ra trong đôi mắt xám của anh, đồng tử dường như nhuốm màu đỏ máu. Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, nó đã bị che phủ bởi màu xám, như thể đó chỉ là ảo giác của y.
Thẩm Tri Ngật chỉ giúp y chỉnh lại chiếc kính đen tròn.
"Màu này rất hợp."
Đúng lúc Thẩm Tri Ngật vừa buông tay xuống, mẹ Chu bước ra, những sợi tóc ngọ nguậy được giấu dưới bộ tóc giả trắng, nhìn qua mẹ Chu trông thật hiền lành.
Ngay gần mẹ Chu là chàng sinh viên đã chọn chiếc áo blouse trắng đơn giản nhất, màu trắng u ám tạo nên sự tương phản rõ rệt với mẹ Chu.
Mọi người lần lượt mặc xong quần áo.
Tề tiểu thư đẩy giá treo quần áo trống sang một bên, tấm gương thử đồ phía sau lộ ra.
Tấm gương phản chiếu cùng lúc hình ảnh của hầu hết người chơi.
Người nước ngoài mặc trang phục trừ tà, cô gái tóc ngắn mặc quần áo thợ sửa chữa, người đàn ông vạm vỡ đeo găng tay đấm bốc.
Trong nhóm bốn người, ngoài cô gái tóc đuôi ngựa chọn nghề giáo viên, người đàn ông trầm tĩnh chọn trang phục công nhân, người đầu húi cua và một đồng đội khác chọn cùng một lúc trang phục múa lân.
Đây vốn là một hoạt động cần có sự phối hợp, nên dù nghề nghiệp tương tự cũng không lo vi phạm quy tắc.
Còn người chơi nhát gan nhất chọn đồ, thay vì chọn quần áo, cậu ta chọn một đôi giày: giày trượt patin.
Mặt gương bẩn thỉu phản chiếu khuôn mặt mờ mịt, nhìn lâu sẽ sinh ra cảm giác hoài nghi về danh tính của chính mình.
"Chúc mừng mọi người đã chọn được trang phục ưng ý." Tề tiểu thư chân thành chúc mừng họ: "Tiếp theo là thời gian hoạt động tự do, mọi người có thể trải nghiệm cuộc sống nửa ngày trong Cổ Thành."
"Nhiệm vụ phụ thứ nhất - chọn trang phục đã hoàn thành."
"Nhiệm vụ phụ mới - nhập vai đã được kích hoạt."
【Nhiệm vụ phụ thứ hai: Nhập vai
Nội dung nhiệm vụ: Cuộc đời như vở kịch, vở kịch như cuộc đời. Một cuộc đời hoàn toàn mới đang mở ra, hãy thực hiện công việc tương ứng với trang phục hiện tại trong Cổ Thành.】
Mặc dù không nói rõ, nhưng Tề tiểu thư đã nhắc nhở đến chuyện kiếm tiền, không biết thêm manh mối, họ chỉ có thể cố gắng làm theo yêu cầu của NPC.
Chàng sinh viên đứng gần đó, nghe thấy Chu Kỳ An chửi thề: "Quả nhiên cả đời này tôi chỉ có thể làm bậc thang cho người khác..."
Chàng sinh viên cảm thấy cũng không quan trọng lắn, xem qua người làm công NPC căn bản cũng chưa hẹo.
Mọi người ra ngoài, thậm chí không cần Tề tiểu thư phải dẫn đường.
Dù bầu trời vẫn tối mịt nhưng lối ra của cửa hàng đã sáng rực ánh đèn. Tia sáng này chiếu sáng trên lối đi trải đầy đá cuội, con đường uốn lượn dẫn đến một con phố yên tĩnh phía trước.
Cửa hàng đã bị Tề tiểu thư đóng lại.
Người chơi kịp thời đi ra đột nhiên thấy một mảnh không gian đen tịt.
Tề tiểu thư khóa xong cánh cửa, không cùng người chơi nói chuyện, vừa ra khỏi ngõ nhỏ, cô ta trực tiếp quẹo vào dòng khách dày đặc bên ngoài, chỉ vài giây liền biến mất không thấy đâu.
Người đầu húi cua lập tức đuổi theo hai bước, khi trở về trầm giọng nói: "Không thấy người."
Bọn họ hiện tại giống như là ruồi nhặng không đầu, Tề tiểu thư lại quỷ quyệt, tốt xấu đi theo cô ta có thể lần đến chút manh mối.
Chu Kỳ An: "Người không thấy nữa rồi, có thể gọi điện mà."
Nghe vậy, không chỉ mỗi người đầu húi cua lặng đi một chút.
Chu Kỳ An mở điện thoại, vào danh bạ, bên trong đã lưu sẵn số của Tề tiểu thư.
Y thoải mái nói với những người khác: "Ai chưa lưu thì nhanh lưu lại đi."
Người đầu húi cua mặt trông như bảng màu, hắn cảm thấy không ai có thể làm chuyện kỳ cục như ngay lập tức lưu số điện thoại vào danh bạ sau khi nhận được cuộc gọi từ một số lạ vào sáng sớm.
Người đàn ông trầm tĩnh thở dài một hơi, thực ra người đầu húi cua mới gia nhập tổ chức của họ không lâu, nếu không phải lần này thực sự cần đến khả năng của hắn, hắn ta sẽ không đưa hắn ta đi theo.
Cuối cùng, mọi người đều đã thêm số điện thoại của Tề tiểu thư.
Chu Kỳ An không lập tức cất điện thoại, khi những người chơi khác thêm số của nhau, y từ người tinh tường mắt thấy trở nên uể oải.
Cô gái tóc đuôi ngựa chú ý đến cảnh này, thấp giọng nói: "Chẳng lẽ bộ quần áo này sẽ định kỳ khiến chúng ta trở nên yếu đuối?"
Những người quen nhau trao đổi ánh mắt, tạm thời vẫn chưa cảm nhận được loại hiệu ứng tương tự.
Chàng sinh viên: "..."
Không, tôi đoán anh ấy đơn giản là không muốn làm việc.
Ngành nghề khác nhau, cách tìm việc cũng khác.
Là một thầy bói, Chu Kỳ An rõ ràng rất thuận tiện. Y ngồi trực tiếp lên viên đá lát đường gần đó, dùng điện thoại ghi âm rồi phát lặp đi lặp lại: "Xem điềm lành dữ, thông thiên ý. Mỗi ngày một quẻ, Kỳ An bói toán, trẻ già không lừa."
Cô gái tóc đuôi ngựa tò mò: "Anh không vào trong đi tiếp à?"
Vừa bắt đầu làm việc, Chu Kỳ An toàn thân khí chất đều thay đổi, toát ra một loại cảm giác như bị hút cạn tinh lực, vẫy tay: "Không đi."
Không muốn đi xa là một phần, phần khác là... Ánh mắt liếc nhìn bà mẹ già đang chăm chú nhìn những nam nữ trẻ tuổi trên đường phố, y lo lắng rằng sẽ xảy ra chuyện đổ máu, liên lụy đến bản thân.
Khắp thành phố đều là Bồ Tát sống.
Nghề mai mối ít nhất có thể giúp y phân tán sự chú ý của mẹ mình, y có thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Cô gái tóc đuôi ngựa chỉ hỏi qua loa, sau đó bước vào trong thành. Những người chơi khác cũng tương tự, có người còn chuẩn bị đi thẳng đến xem có thông báo tuyển dụng nào không.
Thẩm Tri Ngật và chàng sinh viên, một người là ảo thuật gia, một người là bác sĩ, chắc chắn không thể ở lại cửa Cổ Thành để kiếm tiền, Chu Kỳ An vẫy tay với họ, đặc biệt nhấn mạnh với chàng sinh viên: "Sau khi trở về viết cho tôi một bài cảm nghĩ."
"?"
Chu Kỳ An: "Tôi lười đi dạo."
Trung tâm nhiệm vụ là bến xe khách Hoa Cổ, Cổ Thành tuy lớn, nhưng y không nghĩ đó là nơi không thể bỏ qua, hiểu sơ qua là được.
Chẳng mấy chốc, chỉ còn lại mình Chu Kỳ An tại chỗ.
Pin điện thoại đủ dùng, Chu Kỳ An phơi mình dưới nắng ấm, cảm thấy có chút buồn ngủ.
"Ê, thầy bói." Nghe giọng là một đứa trẻ.
Chu Kỳ An vẫy tay: "Không nhận khách hàng chưa thành niên."
"Thật sự không muốn bói sao?" Giọng trẻ con dễ nghe đột nhiên trở nên lạnh lẽo, nếu Chu Kỳ An lúc này ngẩng đầu lên, y sẽ thấy một khuôn mặt có chút mũm mĩm, má bao quanh bởi những vết đen: "Tại sao không bói cho em? Em hỏi anh..."
Nó gần như xông vào trước mặt Chu Kỳ An: "Tại sao không bói cho em?"
"Mỗi ngày một quẻ, giá khởi điểm là 9000, cao nhất 9000 chín, ai trả giá cao hơn sẽ được."
Vì cảnh sát bị chết khi đang thực hiện nhiệm vụ, nên giai đoạn chọn khách hàng có độ an toàn khá cao.
Trước khi chính thức bói toán, Chu Kỳ An không lo lắng quá nhiều trong việc giao tiếp: "Nhóc có nhiều tiền như vậy không?"
Quả nhiên, đứa trẻ thoáng rùng mình, thấy Chu Kỳ An không chút động đậy, nó vừa tức vừa giận nhưng không ra tay.
Cuối cùng, nó khô khan hỏi: "9000 chín?"
"Một vạn cấu thành tội lừa đảo."
"..."
Chu Kỳ An đột nhiên mở mắt, nhìn thấy những vết đen trên mặt đứa trẻ, lòng hơi chấn động, cố gắng kiểm soát biểu cảm, nói: "Nếu nhóc có thể kéo cho tôi một khách hàng lớn, tôi chia cho nhóc chín đồng được không?"
Nói xong, y hơi ngồi ra sau để nhìn rõ xung quanh.
Máy ảnh của du khách đang tự sướng bên cạnh không một tiếng động di chuyển về phía y, không xa đó là một cặp đôi đang ôm nhau, cằm của cô gái tựa vào vai chàng trai, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào đây...
Bọn họ đều đang nhìn, đặc biệt khi đứa trẻ vui vẻ đồng ý, chạy đi giúp "kéo khách", thì người xung quanh càng tụ tập đông hơn, như thể đang chờ xem một trò hề.
Cùng với việc những người này tiến lại gần, không chỉ không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo, mà Chu Kỳ An như biến thành con khỉ trong vườn bách thú bị người ta tham quan.
Y không còn tâm trạng nào để phơi nắng nữa.
Vài phút sau, đứa trẻ quay lại, dẫn theo một thương gia giàu có, trên mười ngón tay to bè đều đeo những chiếc nhẫn lòe loẹt.
Thương gia này rất mập, nhưng không có làn da đẹp như người mập bình thường, nắng chiếu vào bốc lên mùi hỗn hợp giữa phân hủy và dưa muối: "Là cậu biết bói toán?"
Chu Kỳ An gật đầu không chút khiêm tốn.
"Vậy cậu bói cho tôi xem." Con ngươi của thương gia dưới ánh mặt trời dường như có màu trắng, gã ta lộ ra nụ cười vừa béo vừa nhờn: "Nhưng tôi ghét nhất là kẻ lừa đảo, người cuối cùng muốn lừa tôi đã bắt đầu làm việc để trả nợ tại cửa hàng của tôi."
Chu Kỳ An nhớ lại lời Tề tiểu thư nói về chuyện người bị băm nhỏ rồi bỏ vào hũ dưa muối, khẽ nhíu mày.
Y chú ý thấy thương gia mặc bộ quần áo đặt may riêng, logo in giữa kết hợp lại thành quán chay.
Thương gia rất tự hào về việc kinh doanh của mình: "Đồ chay của chuỗi cửa hàng nhà tôi có thể làm ra vị thịt." Giọng gã ta bỗng trở nên âm u: "Nhưng gần đây nhà tôi thường mất trộm nguyên liệu quý vào ban đêm, tôi muốn biết kẻ trộm là ai."
Chu Kỳ An làm động tác bấm tay tính toán, nhưng thực sự đang suy nghĩ trong đầu.
Tin tốt, không phải một nhiệm vụ sẽ chết ngay lập tức, vẫn còn thời gian cho người chơi.
Tin xấu là, mất trộm vào ban đêm, có nghĩa là tên trộm chỉ hoạt động vào ban đêm, muốn bắt được hắn thì phải thức đêm.
Điều này đồng nghĩa với việc sẽ kích hoạt quy tắc tử vong khi không thể quay lại bến xe khách trước nửa đêm. Trừ khi y thực sự biết chút khả năng bói toán, có thể dự đoán trước danh tính kẻ trộm.
Cặp đôi không biết từ lúc nào đã tiến lại gần, chàng trai vui vẻ nói: "Này, cậu không phải nói là biết bói sao? Sao ngồi im không động đậy vậy?"
Thương gia lộ ra nụ cười kỳ quái, màu xanh không tự nhiên trên mặt càng đậm hơn.
Chu Kỳ An lịch sự nói: "Xin đợi một chút."
Giây tiếp theo, y thành thục rút ra thánh khí.
Khoảnh khắc ánh vàng bừng lên, đám đông xung quanh theo phản xạ lùi lại một bước.
Cây đinh ba tạm thời đặt trên đầu gối, Chu Kỳ An không dùng thánh khí để làm bị thương người khác, lại rút ra một vật khác. Rất nhanh, tay trái cầm 【nhà tiên tri】, tay phải cầm thánh khí, đầu nhọn cây đinh ba đặt ngay yết hầu của nhà tiên tri: "Hy vọng là ông hiểu chuyện."
Nhà tiên tri: "..."
Theo lệ nhét 200 điểm vào miệng ông ta, Chu Kỳ An nở nụ cười chân thành: "Xin hãy dự đoán giúp tôi, bắt trộm hung hay cát."
Đám đông xung quanh có vẻ rất hứng thú với nhà tiên tri này, nhưng dường như bị một quy tắc nào đó ràng buộc, chỉ có thể đứng nhìn từ xa.
Miệng nhà tiên tri không thể thốt ra chữ "cát", ông ta nhả ra một chữ "hung" lớn.
Đầu nhọn cây đinh ba di chuyển lên một chút, Chu Kỳ An mỉm cười: "Ông biết tôi muốn nghe gì mà?"
Giá trị thực sự của nhà tiên tri nằm ở những gợi ý mà ông ta có thể đưa ra.
Áo choàng của nhà tiên tri lấp lánh ánh sao, yết hầu chỉ cần động một chút, liền đụng vào đầu nhọn lạnh lẽo.
Một lát sau, ông ta khó khăn thốt ra vài chữ: "Không phải con trai."
Gia nghiệp của thương gia rất lớn, cho dù loại trừ con trai thì vẫn còn không ít người bị tình nghi.
Trông có vẻ như đã bói rồi, thực chất lại chưa bói.
Vốn khi nhà tiên tri xuất hiện, thương gia còn ngẩn người ra một lúc, giờ nhìn Chu Kỳ An như đang nhìn nguyên liệu thô cho hũ dưa muối tiếp theo.
Chu Kỳ An nửa cúi đầu, cười như không cười: "Ông đang muốn nói, kẻ trộm không phải là con ruột của thương gia?"
Đôi mắt của nhà tiên tri sắp rơi vào trạng thái ngủ đông, khẽ giật.
Khi Chu Kỳ An hỏi chuyện, ngón tay mềm mại vô tình lướt qua cổ của nhà tiên tri. Da thịt trên gò má cao của nhà tiên tri bắt đầu run lên, tạo ra cảm giác kinh hoàng như thể đầu sắp bị vặn ra.
Câu hỏi dường như vẫn là câu hỏi đó, nhưng khi Chu Kỳ An lặp lại, đặc biệt nhấn mạnh ba từ "con trai ruột", biểu cảm của những người xung quanh trở nên tinh tế hơn.
Oán giận ẩn dưới ánh mắt khôn ngoan của nhà tiên tri chưa kịp tan biến đã chuyển thành sợ hãi.
Chu Kỳ An luôn rất nhạy bén trong việc đọc hiểu: "Kẻ trộm là con trai, nhưng không phải con ruột."
Chàng trai trẻ trong cặp đôi là người đầu tiên nhìn về phía thương gia, nghĩ thầm rằng liệu người anh em này có bị "cắm sừng" không?
Thương gia tức giận bừng bừng, suýt nữa muốn lật bàn, nhưng nhận ra buôn bán không vốn thì không có bàn mà lật.
"Hay là thế này đi. Thương vụ này anh trả tôi năm nghìn là đủ, việc bắt trộm tự tôi lo." Chu Kỳ An đứng dậy, giọng nói mang một chút ý vị không rõ ràng: "Hay là nói thời gian còn sớm, tôi sẽ đi cùng anh đến bệnh viện."
Kiểm tra xem có phải con ruột hay không.
Khuôn mặt của thương gia liên tục biến sắc, nhìn Chu Kỳ An như muốn nuốt chửng y, cuối cùng ném xuống vài tờ tiền lớn, phất tay bỏ đi.
Chu Kỳ An nhanh chóng nhặt lên, đưa cho đứa trẻ kéo khách vài tờ rồi quay lưng rời đi.
【Nhận được tiền âm dính máu】.
Nhà tiên tri bị thu hồi lại.
Nói một cách nghiêm túc, nhà tiên tri không nói dối, thậm chí còn đưa ra sự thật, chỉ là mang tính chất đánh lừa rất nhiều.
Chu Kỳ An chen qua đám đông, nụ cười trên mặt biến mất, cảm thấy rằng thứ này không thể dùng thường xuyên, nếu không sẽ bị hại chết mà không biết.
Vừa đi y vừa nhắn tin cho mẹ và Thẩm Tri Ngật: [Ra khỏi đây sớm đi]. Trong đó, y đặc biệt gửi cho mẹ hai tin: [Mẹ làm xong nhiệm vụ chưa? Rời khỏi Cổ Thành sớm đi.]
Chu Kỳ An không gọi điện, trong nhiệm vụ, việc gọi điện lung tung có thể mang đến nguy hiểm không lường trước.
Thiết lập về tên trộm lúc nửa đêm trước đó khiến y có cảm giác không tốt, dường như những người ở đây đang tìm mọi cách ngăn cản người chơi trở về bến xe khách trước nửa đêm.
Bên ngoài Cổ Thành, một chiếc xe khách cũ kỹ đứng cô độc ở đó.
Nhìn thấy điều này, Chu Kỳ An thở phào nhẹ nhõm. Cửa trước của xe mở, vừa bước lên xe, y lập tức mất đi sự thoải mái trong ánh mắt.
Nửa số ghế trên xe đã có người ngồi.
"Thấy anh chụp bức ảnh này thế nào?" là cặp đôi kia.
"Anh chụp mà, tất nhiên là đẹp rồi."
Đứa trẻ với những vết đen quen thuộc trên mặt đầy ác ý: "Cảm ơn anh đã cho em tiền đi xe."
"Tránh ra." Lại có thêm hành khách lên xe, người này ngồi xuống một cái ghế, số ghế trống lại giảm thêm một chỗ.
Gương mặt của Chu Kỳ An dần dần trở nên nghiêm trọng.
Xung quanh không có chiếc xe khách thứ hai, một khi tài xế khởi hành, người chơi khó mà quay lại kịp. Dù tự mình lái xe thỏ đến để đón người cũng không giải quyết được vấn đề, y vẫn chưa hiểu rõ làm thế nào để tìm thấy bến xe khách.
"Mỗi ngày có mấy chuyến xe đến Cổ Thành?" Chu Kỳ An đi đến gần tài xế.
Tài xế không trả lời, hút thuốc lá, một con mắt kỳ lạ mọc trên khuôn mặt hình vuông của ông ta, tạo cảm giác bất hòa mạnh mẽ.
"Một chuyến."
Âm thanh quen thuộc khiến Chu Kỳ An ngẩng đầu nhìn.
Gương mặt trắng hồng của Tề tiểu thư bất ngờ xuất hiện ở hàng ghế cuối, kéo ra một nụ cười tươi chuẩn mực với y.
Lúc này, trong khoang xe chỉ còn Chu Kỳ An đứng.
Y có thể rõ ràng nhìn thấy từng hành khách, nhìn thấy biểu cảm khác nhau trên mặt họ, nhưng dường như mỗi người chỉ có một biểu cảm, như thể gắn chết với một chiếc mặt nạ cứng, thời gian trôi qua chỉ thấy đó là những chiếc mặt nạ giả.
Rrrrr.
Điện thoại rung lên báo có tin nhắn.
Tất cả hành khách trên xe đồng thời ngẩng đầu, như thể bất kỳ động tĩnh nào của Chu Kỳ An đều đáng để họ quan sát.
Bị hơn chục ánh mắt chăm chú nhìn, Chu Kỳ An không vội nhìn điện thoại, sợ rằng nếu cúi đầu thì quái vật sẽ lộ mặt thật rồi lao tới.
Một luồng mùi tanh hôi của máu đột nhiên len lỏi vào khoang xe kỳ lạ.
Một hành khách mới cứng ngắc bước lên xe, thịt trên cổ hắn quấn vào nhau, như thể bị cắt đứt, dây thịt dính chặt vào nhau, đôi môi tái nhợt mở ra rồi ngậm lại.
Tài xế rời khỏi ghế lái, tiến đến bán vé.
Hành khách mới lên là người đầu tiên: "Không, không còn tiền nữa, có thể mua một tặng một không?"
Người này dường như đã mất trí, đôi tay chuyên giết người phóng hỏa giờ đây giữ chặt một cái nồi cơm điện.
"Mua một tặng một cho vợ tôi, cho vợ tôi một vé..."
Mùi máu tanh nồng nặc khiến Chu Kỳ An quay đầu lại, thấy cổ hành khách phía sau bê bết máu, y giật mình hoảng hốt.
Hành khách mới: "Aaaa!"
Chu Kỳ An: "..."
Gì mà tự nhiên kêu lên vậy?
Y vẫn chưa biết gương mặt của mình đã khiến người đàn ông phía sau kinh ngạc như thế nào.
Những đường nét tương tự khiến hành khách mới nhớ đến bà mối đáng sợ mà mình gặp trong thành phố, hắn bắt đầu kêu la ngay lập tức, giữ nồi cơm điện trước ngực, chiếc nhẫn trên dây điện lắc lư sắp rơi.
"Tôi nghe lời bà kết hôn rồi, đừng chặt tôi, đừng chặt tôi..."
Hắn rất hối hận, hối hận vì đã đưa ra một đống yêu cầu với bà mối đó và còn đe dọa rằng nếu không tìm được đối tượng kết hôn sẽ dìm bà xuống ao.
Tài xế bị làm phiền đến mức đau đầu, hét lên: "Những người còn lại tự mình lên đây trả tiền vé."
Nhân lúc tài xế rời đi, hành khách mới phát điên, Chu Kỳ An cuối cùng cũng có thời gian nhìn vào điện thoại vừa rung.
Tin nhắn từ mẹ y, chỉ có bốn chữ: 【Mẹ đang bận】.
Khóe miệng Chu Kỳ An giật giật, đếm số ghế còn lại, xem có đủ chỗ cho các người chơi không.
Vừa đếm được một nửa, tấm ván kim loại dưới chân đột nhiên bắt đầu rung chuyển, giây tiếp theo, thân thể y lắc lư, sau đó hoàn toàn sững sờ—
Xe khởi hành.
Cả xe, chỉ có một mình y là người chơi lên được xe.