Dừng lại ngay!"
Tiểu thư Thân rất nhanh nhẹn, đuôi khỉ vung trong không trung. Một nhóm dân làng phía sau bị đánh bay, cô nắm chặt hai người trong khi tay kia ngăn cản đòn tấn công của nữ quỷ.
Chu Kỳ An thực sự nghĩ, nếu tiểu thư Thân có một ngón chân, có lẽ cô còn có thể bắt thêm hai người nữa.
"Aaaaa!"
Tiểu thư Thân không thể cứu hết tất cả dân làng. Tiếng hét thảm thiết vang lên, không khí tràn ngập một làn sương máu tanh.
Cơ thể của dân làng từ lâu đã khác thường, tương đương với một quả bom thịt, nữ quỷ ăn mà cảm thấy thỏa mãn, trong khi Chu Kỳ An không kịp né tránh, suýt bị những mảnh xương trắng bay ra đâm phải.
Lại mất thêm hai NPC! Mà lại còn ngay trước mắt mình nữa chứ.
Vẻ mặt tiểu thư Thân trở nên lạnh lùng.
Trò chơi không có bất kỳ thông báo nào, điều đó có nghĩa là sự xuất hiện của nữ quỷ này tuân theo quy tắc.
Trong giới hạn của quy tắc, ngay cả khi bạn cầm một chiếc cuốc và đập vào trò chơi, nó vẫn sẽ chấp nhận rằng bạn đang làm xới đất.
"Tôi không quan tâm cô là ai, đến từ đâu." tiểu thư Thân lạnh lùng cảnh báo: "Nhưng cô chắc chứ, muốn đấu sống chết với tôi?"
Khi nói chữ "chết", ánh mắt của cô không rời khỏi nữ chủ nhân.
Lúc này, trưởng thôn cũng đã bước tới, những cây nến kỳ lạ lơ lửng trên không, mục sư dị dạng phía sau ông khẽ động đậy, như thể sẵn sàng xuất hiện bất cứ lúc nào.
Chu Kỳ An hơi nhíu mày.
Lúc này nếu nữ quỷ muốn rút lui, y sẽ gặp rắc rối.
Không ngờ nữ quỷ nhìn chằm chằm vào tiểu thư Thân trong hai giây, cấu trúc thân thể giống người của cô khiến nữ quỷ lâm vào hồi ức: "Cô giống cái người đầu thỏ đó, tên là gì ấy nhỉ..."
Tiểu the Thân lạnh lùng đáp: "Tư tiên sinh, đó là đồng nghiệp của tôi."
Nếu đã gặp Tư tiên sinh, thì nên biết rằng họ không dễ bị bắt nạt.
"Gã từng trông cửa cho nhà tôi."
"..."
Một người gác cổng có thể lợi hại đến đâu? Tư tiên sinh từng kêu trời khi bị mất xe, nữ quỷ ngay lập tức rút ra kết luận: Không đáng sợ.
Sau đó cô lao thẳng về phía tiểu thư Thân.
Chu Kỳ An há hốc miệng.
Bây giờ y cảm thấy, nữ quỷ cũng dũng cảm như dân làng vậy.
Không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc, tiểu thư Thân quả là xứng danh khỉ, tốc độ rất nhanh, nữ quỷ hiện tại cũng không kém, khiến người ta hoa mắt chóng mặt.
Chu Kỳ An cũng không chắc ai bị thương.
Sau khi hai dân làng đã chết, những người còn lại đều lùi lại phía sau.
Thù mới lẫn cũ khiến trưởng thôn nhắm vào Chu Kỳ An đang đảo mắt liên tục, cục thịt méo mó chui ra khỏi cổ áo phía sau.
Ông quay người lại, khối thịt tím đỏ đối diện với phía trước.
Chu Kỳ An liếc mắt nhìn phía sau, thấy đứa trẻ đang bò đến. Đứa trẻ cảm nhận được mùi máu tanh thơm ngon.
"Mẹ của nhóc đang đánh cá cho nhóc," Chu Kỳ An cúi xuống, nhẹ nhàng ôm đứa trẻ, tay kia lấy ra thánh khí.
Đứa trẻ vừa lộ răng nanh đã lập tức ngậm miệng.
Y đặt đứa trẻ trước mặt nói: "Đừng nhìn vào mắt thứ đối diện, nguy hiểm đó."
Đứa trẻ chỉ là độc ác chứ không ngốc. Nó cảm nhận được khí tức kỳ lạ phía trước, mang theo sát ý đáng sợ, biết rằng lời người kia nói rất có lý.
Nhưng vì bản tính gan lì, nó không sợ, mà còn khoe hàm răng sắc bén của mình.
Cảnh tượng trở nên bế tắc.
Một bên là cục thịt trên lưng, bên kia là đứa trẻ được ôm trước mặt.
Bỗng nhiên, Chu Kỳ An cảm thấy có một chút rung rung.
Là công cụ liên lạc.
Từ phía bên kia vang lên giọng nói đứt quãng của Thẩm Tri Ngật, dường như đang hỏi về tình hình ở đây.
Chu Kỳ An: "Chỗ tôi ổn, mọi người đều rất dũng cảm."
Bên kia có tiếng gió kèm theo âm thanh lách tách, Chu Kỳ An đang tưởng tượng xem có phải có người chơi nào nhân lúc không khí khô, đã ném ra dụng cụ gây nổ cỡ nhỏ, cuối cùng có hai từ rõ ràng vang lên: "Em thì sao?"
"Tôi đang chăm trẻ." Chu Kỳ An không do dự trả lời.
"..."
·
Bên kia, ở chỗ nuôi xác chết.
Như Chu Kỳ An dự đoán, Ứng Vũ đã sử dụng một đạo cụ, nhưng không phải là đạo cụ gây nổ.
Nếu vô tình làm hỏng các quan tài khác, chẳng khác nào mở ra tầng thứ hai của quan tài, kích hoạt quy tắc tử vong. Chỉ có thể nhắm vào tấm ván quan tài của thánh nữ, không thể là vụ nổ, nếu không cọc gỗ bị thổi bay, họ sẽ phải tìm kiếm lại.
Anh ta đã sử dụng một loại dụng cụ gọi là 【Lửa Phốt-pho】.
Như tên gọi, nó có thể lơ lửng trên không và đốt cháy những thứ trên cơ thể người.
Đối với thánh nữ trước đây, việc dập tắt ngọn lửa nhỏ này không là gì. Nhưng bây giờ không khí quá khô, cô ta liên tục hút nước để duy trì thân thể của mình, dù vậy, da vẫn bong tróc khá nhiều, để lộ những vết cháy nắng kinh khủng.
"Tại sao!" Thánh nữ đã mất đi vẻ bình tĩnh giả tạo, miệng cô ta lõm xuống, trông như muốn cùng chết với họ: "Tại sao các người lại giúp những kẻ súc sinh trong làng!"
Thẩm Tri Ngật kết thúc cuộc trò chuyện với Chu Kỳ An, bình tĩnh đáp lại: "Hấp thụ nước từ những xác chết này, cô có thể cầm cự thêm chút nữa, chiến đấu với chúng tôi đến cùng."
Đó là một gợi ý vô cùng độc ác.
Những xác chết đã được nuôi dưỡng bằng tử khí, bất cứ lúc nào cũng có thể biến đổi, trở thành thân thể tái sinh của cô ta. Nếu chọn hấp thụ hoàn toàn, mọi nỗ lực sẽ bị hủy hoại.
Nữ giáo viên nhìn thánh nữ với chiếc áo trắng bị đốt cháy bởi lửa phốt-pho, bỗng nhiên nói: "Thôn Vĩnh Khê đã trở thành thị trấn chết, dân làng thôn Phong Thủy cũng gần như đã chết rồi. Cô cố tình để lại phần tàn dư này chỉ để thu hút người ngoài, để có cơ hội tái sinh."
Nói đến cuối, giọng cô càng trở nên lớn hơn: "Tại sao chúng tôi phải giải quyết vấn đề, chẳng phải các người đã để trưởng thôn lừa chúng tôi đến đây sao?"
Giọng thánh nữ lại trầm xuống, đôi mắt cô ta như muốn tan chảy, con ngươi đen lan ra, trông vô cùng đáng sợ:
"Tôi chỉ muốn sống sót... điều đó là sai sao?"
Rắc!
Một tiếng nứt vang lên, cắt đứt cuộc nói chuyện của họ.
Trong khi họ đang trò chuyện về ý nghĩa của cuộc sống, Ứng Vũ lại tiếp tục công kích tấm ván quan tài.
Lần này, tấm ván quan tài cuối cùng đã nứt ra.
"Đừng để ý đến tôi, các người cứ tiếp tục trò chuyện đi."
Ứng Vũ thản nhiên nói, vết thương trên vai anh ta vẫn chưa lành hẳn. Trong khi nói, anh ta đá mạnh vào chỗ nứt của quan tài.
Qua lỗ hổng, cuối cùng họ có thể nhìn thấy thứ bên trong.
Đó là một chiếc cọc gỗ dài gần bằng quan tài, dù ở dưới lớp quan tài tối tăm, vẫn có thể thấy rõ những chữ chú màu đỏ trên đó.
Trước đó nước thánh đã được xử lý bởi Ứng Vũ, anh ta đã cầm theo. Khấu Đà vốn đã có chút không vui về việc này, nhưng thấy tình hình như vậy thì đành nuốt cơn giận vào lòng nói: "Vũ tiên sinh, quả thực là..."
Nhớ lại cội nguồn.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Khấu Đà cũng nhanh chóng tiến đến giúp đỡ.
Thành bại tại đây.
Cơ thể của Thánh Nữ đột ngột kéo dài, cánh tay như mất đi độ đàn hồi, chảy dọc xuống di chuyển về phía trước.
Khấu Đà cảm thấy ớn lạnh, da gà nổi lên khắp người, hắn rõ ràng cảm nhận được không khí xung quanh trở nên ẩm ướt hơn rất nhiều. Cánh tay đó bất ngờ xuất hiện dưới chân hắn, hơn nữa nó có tính ăn mòn cắt đứt gân chân của hắn.
Từ Côi khiêng cây gậy kích lớn lên để giải cứu. Cô gái trẻ đã kiệt sức, nữ giáo viên cũng không còn để ý đến cô nữa, tiến lên để giúp đỡ.
Cơn giận dữ sẽ phá hủy lý trí.
Thánh Nữ khẩn thiết muốn ngăn chặn Ứng Vũ, không tiếc bất cứ giá nào. Cô ta bắt đầu hút nước từ những xác sống xung quanh, sức mạnh ngày càng lớn dần khiến cô ta một lần nữa nở một nụ cười đáng sợ: "Tôi muốn giết..."
Thẩm Tri Ngật đứng ở khoảng cách không gần không xa: "Chồng của cô sắp chết rồi."
"?"
Thẩm Tri Ngật chỉ đơn giản tuyên bố sự thật: "Nữ quỷ vừa rời đi, cô đoán xem chuyện gì sẽ xảy ra?"
Nói xong, anh lại dùng dụng cụ liên lạc liên hệ với Chu Kỳ An, phát trực tiếp âm thanh chiến đấu bên đó.
Nhờ khoảng thời gian mà Thẩm Tri Ngật câu kéo, cây cọc đã lộ ra ánh sáng mặt trời.
Là nguồn gốc của lời nguyền, bề mặt của cây cọc phủ một lớp nước mỏng nhạt nhòa, tựa như một bóng người nén lại, dù đã qua bao lâu, người ta vẫn có thể cảm nhận được oán giận mãnh liệt. Những lời nguyền lộn xộn được khắc dần bằng móng tay, máu đen đỏ đã thấm sâu vào bên trong những mảnh gỗ.
Ứng Vũ không do dự, bắt đầu đổ nước thánh lên.
Khi các câu chú mờ dần, cơ thể Thánh Nữ chao đảo.
Thẩm Tri Ngật: "Cô không thể ngăn cản em ấy, nhưng cô vẫn có thể ngăn chặn cái chết của mục sư."
Thánh Nữ nghiến chặt hàm răng, gần như muốn nghiền nát răng.
Cuối cùng, cô ta vẫn chọn mục sư, hoặc có thể nói, từ khi cô bắt đầu hút nước từ những xác sống và Ứng Vũ đổ nước thánh, đã không còn sự lựa chọn nào khác. Dù cô ta có ở lại đây, cũng chẳng ích gì.
Thẩm Tri Ngật nhìn những người khác: "Đi theo."
Chỉ cần một người ở lại để xua đuổi lời nguyền là đủ, Thánh Nữ chạy đến, có thể gây nguy hiểm cho Chu Kỳ An.
Khấu Đà nhanh chóng cầm máu, cả nhóm người giữ khoảng cách không xa không gần với Thánh Nữ.
Giữa đường, Thánh Nữ quay đầu lại một lần, như đang nhìn con sâu bọ bám chặt vào xương tủy không thể rũ bỏ.
"Thật sự không sao chứ?" Nữ giáo viên hỏi nhỏ.
Giây tiếp theo, âm thanh bị lấn át bởi sự hỗn loạn.
Phía trước——
"Hu hu hu..." Tiếng khóc chói tai của đứa trẻ gần như xuyên thủng màng nhĩ.
"Đừng khóc nữa, mẹ nhóc chỉ bị thương ở tay thôi. Đuôi của tiểu the Thân suýt nữa bị cắn đứt một nửa, cô ấy cũng đâu có khóc."
Mục Sư: "Nếu có bản lĩnh thì thả đứa trẻ đó ra."
"Lêu kêu lêu, tốc độ của tôi nhanh hơn ông, đứa trẻ này có thể giết chết quỷ nến, nếu có bản lĩnh thì đến mà giết... Đã bảo đừng khóc nữa... hay là tôi mời nhóc ăn một người dân làng nhé?"
Lời nói đột ngột dừng lại, Chu Kỳ An như cảm thấy điều gì đó, quay đầu lại nhanh chóng thu lại thánh khí.
Mỗi người chơi đều đang bị mất máu quá nhiều, vô thức bị thu hút bởi tiếng động lớn, trên trời nữ quỷ và tiểu thư Thân đang đánh nhau.
Khấu Đà cảm thấy có một tia sáng vàng lóe lên, khi nhìn lại lần nữa, hắn đã bỏ lỡ khoảnh khắc quan trọng.
Chu Kỳ An đổi một cây gậy khác, khi thấy Thẩm Tri Ngật, y ôm đứa trẻ vẫy tay: "Ở đây."
Nhìn qua, khung cảnh này có vẻ kỳ lạ nhưng ấm áp.
Về phần Thánh Nữ, khi cô ta xuất hiện, phản ứng đầu tiên của mục sư là cúi đầu.
Ông ta đã sử dụng cấm thuật trong cuốn sách cổ để "hồi sinh" người vợ đã chết, nhưng giống như một lời nguyền đáng sợ nhất, cái giá phải trả vượt xa sự tưởng tượng.
Không được chạm vào, không được nhìn thẳng.
Trong khi mục sư cúi đầu và Thánh Nữ im lặng, Chu Kỳ An nhanh chóng tiến đến gần đồng đội, đồng đội cũng nhanh chóng lùi lại.
Đứa trẻ quỷ quái trong vòng tay của Chu Kỳ An thật sự quá đáng sợ! So với những đứa trẻ trong làng thì còn kinh khủng hơn nhiều.
Không, nó còn tệ hơn.
"Ứng Vũ đâu rồi?" Chu Kỳ An hỏi người duy nhất không di chuyển là Thẩm Tri Ngật.
Thẩm Tri Ngật đáp nhẹ: "Đang đổ nước."
Chỉ có thể là nước thánh.
Nghe vậy, Chu Kỳ An ngẩng đầu nhìn trời, cả bầu trời đã xanh hơn nhiều so với trước, màu xanh này đang dần tăng lên. Âm thanh nhắc nhở trong hệ thống về 【Bầu trời xanh như nước trong】 quả nhiên cần có một khoảng thời gian để khởi động.
Y lập tức hét lên trời: "Nước trong làng sắp trở lại bình thường, hãy mau đi thu gom nước!"
Trước đó, nữ quỷ đã nuốt chửng hai dân làng, nhưng thực ra cô cũng không thiệt thòi, cô đến đây chính vì nguồn nước, và khi nhận ra lượng nước trong không khí thực sự đã thay đổi, cô bắt đầu rút lui.
Tiểu thư Thân cũng không muốn đánh tiếp, trong một trận đấu tay đôi, cô không phải đối thủ của nữ quỷ, nhưng nếu đánh nhau đến chết, những NPC này rất dễ bị tiêu diệt sạch.
Khi tiểu thư Thân nhảy xuống từ trên cao, lông đuôi của cô đã dựng đứng lên, nhìn Chu Kỳ An với ánh mắt đầy hận thù.
Nữ quỷ đã cùng với người đàn ông kia xuất hiện, chắc chắn là do người đàn ông này bày trò, tiểu thư Thân chăm chú nhìn vào khuôn mặt của y, như muốn khắc sâu hình ảnh đáng ghét này vào tâm trí.
Chu Kỳ An hít một hơi sâu, rồi nói với Thẩm Tri Ngật: "Anh bắt cóc đứa trẻ, Từ Côi phá hủy tế đàn, cuối cùng nhân viên lại hận thù tôi?"
Thẩm Tri Ngật đưa tay ra, nhẹ nhàng nhấc đứa trẻ trong vòng tay của đối phương lên bằng cổ áo.
Đứa trẻ quỷ quái rùng mình theo phản xạ.
Nó cũng không hiểu tại sao mình lại run rẩy, nhưng hơi thở của người đàn ông này có chút... giống như... giống như bức tượng tà thần trong nhà!
Không để đứa trẻ có cơ hội nói thêm, Thẩm Tri Ngật trực tiếp ném nó về phía nữ quỷ.
Trở về bên mẹ, đứa trẻ nhanh chóng leo lên dọc theo chân cô, bám vào tai của nữ quỷ và thì thầm điều gì đó, nữ chủ nhân nhíu mày, nhìn Thẩm Tri Ngật một cái thật sâu.
Một lát sau, cô không còn để ý đến Thẩm Tri Ngật nữa, mà dẫn đứa trẻ đi theo tiếng suối chảy ra ngoài. Sau khi chứng kiến tận mắt cái chết của đồng hương, không ai trong số dân làng dám ngăn cản.
Chu Kỳ An nhìn theo hướng mà nữ quỷ rời đi, tò mò muốn biết họ sẽ làm thế nào để rút nước, nhờ gió cuốn lên sao?
Nguồn nước bị mất lời nguyền trong trang viên đem đẹp dị biến có lẽ vẫn còn giữ lại một phần năng lượng.
Bầu trời càng lúc càng xanh, thời gian chậm rãi trôi qua, cả khu vực xung quanh thung lũng trở nên yên tĩnh bất thường.
Mục sư không tiếp tục hành động, mặc dù ông ta không dám nhìn Thánh Nữ, nhưng có thể cảm nhận được sinh mệnh của cô đang nhanh chóng tan biến, trên khuôn mặt dị dạng màu tím đỏ xuất hiện những giọt nước đục ngầu.
Giống như đang khóc.
Dân làng bị hoảng sợ lúc này như bừng tỉnh, kinh hãi kêu lên: "Da... da của cô ta!"
Người phụ nữ đang bốc hơi khiến bọn họ hoảng sợ.
Thánh Nữ bây giờ lại tỏ ra bình tĩnh kỳ lạ, chỉ nhìn chằm chằm vào bóng lưng những dân làng đang bỏ chạy, trong mắt lóe lên một tia oán hận. Lời nguyền biến mất, cô ta sẽ lại tan biến, còn về chuyện bị Thẩm Tri Ngật lừa ra, cô ta đã không còn sức để truy cứu.
Bầu trời càng trở nên trong xanh, âm thanh máy móc vang lên như mưa rơi vào tai người chơi:
【Nhiệm vụ chính cuối cùng--Trừ tà đã hoàn thành】
Khi tiếng thông báo vang lên, đồng nghĩa với việc tính toán sắp bắt đầu.
Người chơi thở phào nhẹ nhõm, trong thời gian tính toán sẽ tự động miễn nhiễm với các quy tắc tử vong và lệ quỷ. Tiểu thư Thân lo lắng cho sự an toàn của những người dân làng còn lại, không chờ để đưa họ rời đi, mà vội vàng đuổi theo nữ chủ nhân.
Theo kế hoạch công việc, sau khi kết thúc phó bản, cô sẽ giúp những dân làng này tiến hóa thành những con quỷ thực sự, thôn Phong Thủy sẽ hoàn toàn được nâng cấp thành phó bản bốn sao rưỡi.
Lần này, tuyệt đối không thiếu một NPC nào!
Tại chỗ, Mục sư thu lại những cây nến xung quanh, nếu không sẽ tăng tốc độ bốc hơi của Thánh Nữ.
Ông ta đột nhiên cười như một người mất trí.
Một bóng hình đang tiến gần tới, mục sư biết đó là Chu Kỳ An đang tiến về phía mình.
Ông ta nói với Thánh Nữ: "Cố gắng chịu đựng thêm chút nữa, chỉ một chút thôi."
Tấm séc trắng đó sắp được thực hiện.
Gió mát trong núi như bao quanh Chu Kỳ An, bóng tối đổ xuống từ cơ thể y dày đặc hơn người bình thường.
Mặc dù hàng ngày có chút không đứng đắn, nhưng Chu Kỳ An là người rất giữ lời hứa. Một khi đã lấy đi tài sản mà trưởng thôn từng giấu từ mục sư, y sẽ thực hiện đúng cam kết, tự tay giúp đối phương "đỡ đẻ" sau khi đạt được chiến thắng.
"Cho tôi mượn một vũ khí có thể chém và xẻ đất." Chu Kỳ An nói với Từ Côi.
Từ Côi giật mình, biết y định làm gì, cảm thấy có chút thừa thãi.
Dù sao nhiệm vụ đã hoàn thành, không thực hiện thỏa thuận với mục sư thì có làm sao?
Mục sư dường như hiểu ý nghĩ của Từ Côi, nhấc đôi mắt tím đỏ kinh hoàng lên nhìn về phía này. Từ Côi vẫn không dám đối diện với ánh mắt đó, để chuyển hướng ánh nhìn sát nhân của mục sư, hắn ta đưa ra cây gậy của mình.
Chu Kỳ An cầm lên cảm nhận.
Từ Côi nhắc nhở: "Vũ khí cấp cao chỉ phát huy tác dụng khi ở trong tay chủ nhân."
Người ngoài cầm chỉ có thể sử dụng lực vật lý thuần túy để biểu diễn.
Chu Kỳ An gật đầu: "Đủ rồi."
Tiếng thông báo tiếp tục vang lên:
【Nhiệm vụ chính cuối cùng--Trừ tà đã hoàn thành.】
【Phó bản bốn sao thôn Phong Thủy đã vượt qua】
【Phần thưởng hoàn thành: 10,000 điểm đã được gửi vào túi đồ】
【Kinh nghiệm thu được từ trò chơi: 11,200 điểm. Bạn có muốn sử dụng toàn bộ để tiến hóa cá nhân không?】
"Đồng ý." Chu Kỳ An vừa trả lời vừa làm việc khác.
Hai bên cây gậy có lưỡi ngang, so với đâm thẳng, nó gây sát thương lớn hơn ở trạng thái chém ngang.
Lúc này, bầu trời trong xanh, lưỡi dao hình trăng khuyết dưới ánh sáng dịu nhẹ của trăng có một chút ấm áp như dòng nước.
Trưởng thôn toàn thân run rẩy, ông khao khát cái chết để chấm dứt nỗi đau hiện tại, nhưng Chu Kỳ An từ từ giơ đại kích lên, vô hình trung gia tăng tra tấn.
Ngược lại, khối thịt dị dạng lại thấy ánh sáng phản chiếu từ lưỡi dao như ánh sáng thánh mà nó đã tìm kiếm bấy lâu. Nó từng cầu nguyện thành khẩn vô số lần trong nhà thờ, nhưng Chúa chưa bao giờ lắng nghe, thậm chí không bao giờ nhìn đến tín đồ của mình dù chỉ một lần.
Nếu không, tại sao lại trùng hợp đến vậy? Mỗi năm vợ về quê đều không gặp chuyện gì, nhưng đúng lúc ông ta về thăm nhà vì người thân bị bệnh, thì lại xảy ra thảm kịch như thế.
"Chúa... là ác quỷ..." Từ miệng của khối thịt thốt ra từng chữ một cách đứt đoạn, nó ngẩng đầu nhìn Chu Kỳ An, trên cơ thể gầy gò đó, thấy rõ méo mó của lòng từ bi và tàn bạo: "Cạu cũng vậy."
Giống như một đao phủ, ngay giây tiếp theo, Chu Kỳ An nắm chặt cây trường kích bằng cả hai tay mạnh mẽ hạ xuống.
Khác với những lần săn lệ quỷ trước đây, khi đó đều là bị dồn vào đường cùng, lần này hoàn toàn do y chủ động.
Chu Kỳ An thực sự cảm thấy kinh ngạc, khi chém xuống lại không hề có gánh nặng tâm lý, giống như từ rất lâu trước đây, y đã quen với việc giết chóc.
Cảnh tượng máu phun tung tóe như y dự đoán không xảy ra.
Khối thịt tím đỏ và cơ thể của trưởng làng hoàn toàn tách rời, giống như quả chín tự nhiên rụng xuống đất. Ngay khi khối thịt tách ra, màng nhầy bao quanh cơ thể nó bắt đầu biến mất, đầu và thân thể nhanh chóng phát triển.
Trưởng thôn ngã xuống đất, như được giải thoát, ông nhắm mắt lại.
Khối thịt dị dạng dần dần biến thành hình dáng trước đây của mục sư, ông ta vươn ra một cánh tay vẫn đang trong quá trình phát triển, nhẫn tâm kéo mi mắt của trưởng thôn.
Trưởng thôn thở hổn hển trong đau đớn: "Không, không..."
Đồng tử của ông đông cứng trong nỗi kinh hoàng, khoảnh khắc trước khi chết, mục sư vẫn chăm chú nhìn ông.
Khi trưởng thôn ngã xuống đất, Chu Kỳ An lùi lại một bước để tránh bị bụi bẩn bắn lên.
Khối thịt đang tiếp tục lớn lên, trong trạng thái đang phát triển, mục sư trông càng đáng sợ hơn, đột nhiên lao nhanh về phía Chu Kỳ An.
Các người chơi khác phản xạ lùi lại một bước, trong đầu bật ra ý nghĩ: "Không phải là định giết bọn họ chứ?"
Chu Kỳ An cũng định lùi lại, nhưng giọng nói âm u của mục sư, giống như một con rắn độc, nhanh chóng chui vào tai y: "Cái bóng của người đó, là một sinh vật sống."
Cái bóng, là một sinh vật sống?
Chu Kỳ An hơi rùng mình.
Thánh Nữ đã bốc hơi gần hết, chỉ còn lại bộ xương khô. Mục sư không kiên nhẫn đợi cơ thể hoàn toàn thành hình, ông ta trực tiếp cõng cô ta lên.
Không nói thêm bất cứ điều gì, mục sư lao nhanh về phía ngôi làng ở xa.
Chu Kỳ An vẫn đứng tại chỗ, trong đầu còn vang vọng lời nói của mục sư.
Phía sau không biết từ khi nào đã xuất hiện một bóng người, giọng nói nhẹ nhàng lại dịu dàng của Thẩm Tri Ngật vang lên: "Ông ta vừa nói gì vậy?"
Rõ ràng giọng nói rất ôn hòa, nhưng Chu Kỳ An không khỏi khẽ nuốt nước bọt, mục sư không nhắc đến tên cụ thể, nhưng y theo bản năng liếc nhìn cái bóng của Thẩm Tri Ngật.
Dưới bầu trời xanh biếc, cái bóng này dường như không khác gì so với người bình thường. Không biết có phải do lời của mục sư ảnh hưởng hay không, nhìn lâu, y thậm chí cảm thấy cái bóng đó đang sống động.
"Không có gì, chỉ cảm ơn tôi vì đã giúp ông ta đỡ đẻ thôi."
Chu Kỳ An không thay đổi sắc mặt, bình tĩnh lắng nghe âm thanh máy móc thông báo:
【Bắp chân (Trạng thái tiến hóa cao cấp): Bắp chân mạnh mẽ, rất mạnh mẽ.
Đùi (Trạng thái tiến hóa trung cấp): Người bình thường không hiểu tại sao chân của bạn tiến hóa chậm như vậy, cũng như họ không biết bạn nhanh như thế nào.**
Tim (mắt cá năm sao vẫn trong trạng thái ngủ đông): Vẫn đang trong kỳ nghỉ.】
Tránh ánh mắt của Thẩm Tri Ngật, Chu Kỳ An trả lại cây gậy cho Từ Côi: "Này."
Từ Côi do dự một chút: "Cậu vừa đắc tội chết với tiểu thư Trần rồi đấy." Sau đó hắn ta tự nói thêm: "Nhưng hình như cũng không sao cả."
Dù sao thì nhân viên chắc chắn sẽ tính sổ với Chu Kỳ An vì sự xuất hiện của nữ quỷ.
Còn về thân phận của nữ quỷ và đứa trẻ, không một người chơi nào ở đây tò mò. Họ có thể tò mò về nhiệm vụ, về phó bản, nhưng tuyệt đối không tò mò về một lệ quỷ.
Ai biết được có dính phải thứ gì bẩn thỉu hay không.
"Giúp tôi với ——"
Tiếng thét chói tai vang lên từ ngôi làng xa xa, vọng lại trong những ngọn núi, truyền đến tai người chơi dưới dạng tiếng vang.
Nữ giáo viên rùng mình: "Chúng ta nên đi sau một chút nữa."
Một nữ quỷ, một đứa trẻ, giờ lại thêm một mục sư, cô không dám tưởng tượng thôn Phong Thủy bây giờ trông như thế nào.
Từ Côi sờ cằm, sáng nay hán sta còn chưa kịp cạo râu.
Hắn ta quen dùng giọng giả nói: "Là mục sư đang thảm sát cả thôn, thảm sát thì thảm sát thôi, dù sao thì thôn này cũng không còn người sống."
Trưởng thôn chưa bị lột da miễn cưỡng tính là nửa người, nhưng từ khi bị mục sư ký sinh, đã định trước là không thể cứu được.
"Dù sao thì tiểu thư Thân ở trong làng, không biết có cứu được dân làng không."
Nghe những lời này, ánh mắt Chu Kỳ An tối lại.
Tiểu thêm Thân tích cực cứu vớt NPC trong suốt thời gian qua, khiến y không khỏi liên tưởng đến phó bản tòa nhà, nơi mà người đầu bò đã dùng hai chiếc xe để cố gắng kéo những lệ quỷ còn lại trong tòa nhà đi.
Không hề xin y anh, chuyện này sao có thể được?
"Đã biến thành lệ quỷ rồi, thì chết cho sạch đi." Chu Kỳ An lẩm bẩm một câu.
Mọi người cứ đứng đối diện nhau vài phút, Chu Kỳ An lại nhận được âm thanh thông báo:
【Do bạn đã giới thiệu nguồn nước chất lượng tốt】
【Điểm hảo cảm của nữ chủ nhân với bạn tăng lên 1.】
Y nói: "Đi thôi."
Nữ chủ nhân đã nhận được thứ cô muốn, trò hề đẫm máu trong thôn chắc sắp kết thúc.
Chu Kỳ An cuối cùng liếc nhìn bầu trời phía khu vực nuôi xác chết, không nhìn ra điều gì, nhưng khi đi qua thung lũng, số lượng đốm đen đáng sợ dường như đã giảm đi nhiều.
Lời nguyền biến mất, mọi thứ ở thôn Phong Thủy đang trở lại bình thường.
Không, là cả vùng đất này đang khôi phục lại bình thường.
Không còn thôn Phong Thủy nữa.
Trên đường về rất suôn sẻ, chỉ có luồng khí lạnh trong không khí dễ dàng khiến người ta rùng mình. Cô gái trẻ dường như rất sợ hãi khi thấy cảnh tượng kinh dị, đi xuống cuối đoàn.
Chu Kỳ An an ủi: "Con quỷ nhỏ đó nuốt được mọi thứ, không chừa xương lại đâu."
Khung cảnh chắc chắn rất hài hòa.
"..."
Quả nhiên, trên đoạn đường gần thôn, ngoại trừ màu đất có chút đỏ hơn, cảnh tượng xác chết la liệt như dự đoán không hề xuất hiện.
Chu Kỳ An: "Nhanh cảm ơn tôi đi, cảm ơn tiểu quỷ đi."
Những người khác vẫn còn sốc, nhìn quanh không ngừng, xác nhận rằng trong thôn không có con quái vật nào, mục sư và nữ chủ nhân cũng không còn ở đó. Trên mặt đất rải rác những tờ tiền giấy từ buổi sáng khi đưa tang, thỉnh thoảng bị gió cuốn lên bay loạn trong không trung, cực kỳ mỉa mai.
"Thôn Phong Thủy bị diệt vong, là do ai... tiểu thư Thân."
Nếu tiểu thư Thân không đi tìm đứa trẻ trong núi, thôn Phong Thủy có thể đã giữ được tia hy vọng cuối cùng, cũng như những dân làng chạy đến thôn Vĩnh Khê. Rõ ràng y và Thẩm Tri Ngật đã cố gắng hết sức giúp cô giữ lại số người sống.
Nhưng...
Nghĩ đến đây, Chu Kỳ An thở dài một tiếng, khi ngẩng đầu lên, ánh mắt đã mang chút thất vọng, thật khó để gánh vác nổi.
"Để tiểu thư Thân tự suy nghĩ lại."
Những người chơi xung quanh nhìn y với ánh mắt kinh ngạc, vì họ phát hiện ra Chu Kỳ An thực sự đang tiếc nuối một cách chân thành, người này thậm chí đã tự tẩy não mình hơn nữa lại còn thành công!
Không ai dám quay đầu lại nhìn biểu cảm của tiểu thư Thân, chắc rằng khuôn mặt của cô bây giờ còn đáng sợ hơn cả mục sư.
Ở phía bên kia, Thẩm Tri Ngật im lặng một lúc, khả năng tự tẩy não của Kỳ An đã gần như vượt qua cả hiệu quả thôi miên trong giấc mơ của anh.