Hôm Nay Vẫn Chưa Thể Giăng Buồm Ra Khơi

Chương 8




Âm luật kỳ diệu lập tức tràn ngập trong căn phòng tĩnh lặng.

Âm nhạc nhẹ nhàng, êm dịu như dòng nước chảy, xen lẫn với những từ ngữ khó hiểu, giống như đang tụng kinh cầu nguyện, khiến người nghe không còn tạp niệm.

Máy ghi âm được đặt trong phòng trẻ em nên rõ ràng là dành cho trẻ em.

"Giáo dục sớm không phải là dạy theo cách này." Chu Kỳ An nhíu mày.

Cảm giác như đang nghe một bài tụng chú đại bi, áp chế cái ác bên trong con người.

Lý do khiến y cảm thấy như vậy là bởi hiện tại Chu Kỳ An cũng có cảm giác bị áp chế không thoải mái.

Bố mẹ bình thường nào lại cho con cái nghe loại nhạc này?

Xèo——

Băng từ đột nhiên quay với tốc độ cao, đến nỗi có thể sánh ngang với máy xay thịt.

Dòng máu đỏ ùng ục không ngừng tuôn ra, tiếng nhạc phát với tốc độ nhanh biến âm thanh dịu êm như dòng suối thành trận lũ kinh hoàng. Tốc độ nhạc càng nhanh thì máu chảy càng nhanh.

Các khe hở trên sàn gỗ đều bị máu thấm đẫm. Đôi giày của Chu Kỳ An ngâm trong đó, mặt đất tạo ra lực hút lớn, như thể muốn y cắm rễ tại chỗ.

Chu Kỳ An không hề di chuyển, y đang hành động hoàn toàn theo lịch ghi trong thời gian biểu, thế nên trong một thời gian ngắn, quỷ sẽ không bò dậy giết người. Nhưng nếu hết giờ nghe nhạc mà y vẫn bị mắc kẹt không thể thoát, tình hình sẽ trở nên vô cùng tồi tệ.

Máu đã ngập đến nửa giày, gần tới mắt cá chân.

Chu Kỳ An: "Bé con, con có ở đây không?"

Có ở đây không?

Có ở đây không?

Hai từ ngắn ngủi vang vọng trong phòng.

Dường như không ai thích câu hỏi "có ở đây không", máu lại càng dâng lên nhanh hơn.

"Sao con không nói cho chú biết mẹ của con là ai? Bà ấy đâu rồi? Chú sẽ nói cho con biết mẹ của chú là ai và đang ở đâu."

Khi đi ra ngoài, thân phận rất quan trọng.

Rõ ràng, người mẹ đáng sợ của y đã để lại ấn tượng sâu sắc cho hai mẹ con này.

Tốc độ quay của băng từ cuối cùng cũng chậm lại một chút. Đứa trẻ không xuất hiện, mà thay vào đó, tiếng phụ nữ vang lên từ máy ghi âm, giọng nói khàn khàn như thể dây thanh quản đã bị rách toạc.

"Là —— ai —— bà ta...... Là ai......"

Chỉ nghe giọng khàn khàn thôi cũng đã khiến người ta cảm thấy khó chịu rồi.

Chu Kỳ An: "Ưu tiên phụ nữ, chị nói trước đi."

Để kiểm chứng giả thuyết kinh khủng của mình, y thăm dò và nhắc lại tên của Tuân phú ông.

Tốc độ băng từ khó khăn lắm mới giảm xuống chút ít giờ lại tăng nhanh hơn. Không chỉ sàn nhà, mà cả tường và xung quanh đều bắt đầu thấm máu. Căm hận và cảm xúc biến đổi nhanh chóng cho thấy điều tồi tệ nhất đã xảy ra.

Người phụ nữ này có mối quan hệ sâu sắc với Tuân phú ông.

Y chưa nghe nói Tuân phú ông có con gái bao giờ, hơn nữa lão ta cũng không đeo nhẫn cưới——

"Chị là vợ của Tuân phú ông, và hai người có một đứa con."

Oán hận lớn như vậy, có thể gọi là gia đình tan nát. Có lẽ cái chết của vợ con Tuân phú ông có liên quan mật thiết đến lão.

Giọng nói khàn khàn của người phụ nữ vang lên từ mọi phía, đầy ác ý và châm biếm: "Không phải cậu tự xưng mình là con của Tuân phú ông sao?"

Chu Kỳ An đáp lại một cách trôi chảy: "Tôi là đứa con ngoài giá thú của ông ấy, nhưng chị yên tâm, không cùng huyết thống, ông ấy bị cắm sừng rồi."

Một gương mặt trắng bệch bất ngờ xuất hiện trước mặt!

Chu Kỳ An theo phản xạ định lùi lại một bước, nhưng lại bị dòng máu giữ chặt, không thể di chuyển.

Nữ quỷ lộn ngược từ trần nhà xuống, đôi mắt như sắp rơi ra nhìn chằm chằm vào Chu Kỳ An:

"...Giống y như tên súc sinh đó, không một lời nào là thật..."

Gương mặt đó gần như chạm vào y, Chu Kỳ An cảm thấy từng lỗ chân lông trên mặt mình sắp bị thấm đẫm âm khí của đối phương. Rõ ràng là nữ quỷ này không có ý định tha cho y, chỉ chờ hết thời gian sẽ lập tức ra tay.

Chu Kỳ An cố gắng nhìn về phía đồng hồ treo tường.

"Vào giây phút cuối cùng của đời tôi, trò chuyện với tôi một chút đi." Chu Kỳ An nói: "Tôi thấy Tuân phú ông rất quan tâm đến gia đình của mình mà. Mặc dù ông ấy có hơi lẫn lộn, nhưng vẫn luôn lo lắng cho vợ con."

Câu nói này đã thành công chọc giận nữ quỷ.

"Lão ta chỉ là một kẻ đạo đức giả!"

Nỗi căm hận của nữ quỷ gần như làm chập hệ thống điện.

Chu Kỳ An tỏ vẻ bối rối, âm khí lạnh lẽo từ máu không ngừng tràn vào.

Chết tiệt, có cần phải đóng băng chân mình tới mức bị đau khớp khi về già không?

Nữ quỷ hoàn toàn không thể chịu đựng được khi liên hệ nỗi nhớ gia đình với Tuân phú ông, hàm răng khít chặt gần như bị cắn nát:

"Trước khi có con, ngày nào lão cũng cầu nguyện, sẵn sàng dùng tất cả để đổi lấy một đứa con. Khi con chào đời, công việc kinh doanh thất bại, lại cầu nguyện dùng tất cả để đổi lấy sự giàu có. Đến cuối cùng... lão lại định biến con trai mình thành quỷ... để tích trữ của cải..."

"Đến khi về già, lại muốn trở lại thời trẻ..."

Sát khí của nữ quỷ khiến dòng máu tràn ngập khắp nơi, tập trung vào đối tượng oán giận trước mặt: "Cậu nói có nực cười không, có nực cười không!"

"Thương vụ này quá tốt."

Chu Kỳ An bị bắn đầy máu, y đưa tay lau: "Đầu tư lúc còn trẻ, đến khi già rồi thì thu lại, lãi cũng thật nhiều."

Đúng là doanh nhân vô tình, giống y như tên sếp chết bầm kia.

"..." Nữ quỷ hoàn toàn bị chọc giận: "Không chết tử tế được, không chết tử tế được!"

Sắc mặt của Chu Kỳ An thay đổi, giọng nói lạnh lẽo: "Vậy thì giết ông ấy đi."

Nếu đã trở thành quỷ, tại sao không đi báo thù kẻ đầu sỏ mà cứ phải giết người vô tội, có gì vui chứ?

"Cậu thì hiểu cái quái gì? Tổ tiên lão ta mười đời tích đức, không chỉ có phúc khí hộ thân mà còn có báu vật gia truyền trấn trạch. Mặc dù tên súc sinh đó đã phá gần hết, nhưng muốn giết lão trong ngôi nhà cổ này, khó như lên trời."

"Nhưng không sao." Giọng điệu của người phụ nữ nhẹ nhàng hơn, thậm chí còn có thể nói là dịu dàng: "Ta đã tích lũy được nhiều rất năng lượng, chỉ cần ăn hết các người là đủ rồi."

Thì ra ăn thịt người có thể khiến quỷ trở nên mạnh hơn.

Chu Kỳ An nhìn đồng hồ treo tường: 9 giờ 25 phút.

Cuộc đối đầu im lặng kéo dài thêm ba phút nữa, cái chết đang ngày càng gần kề.

Y hắng giọng: "Bố——"

Gọi hai lần, Tuân phú ông hoàn toàn không có ý xuất hiện.

Nữ quỷ nhìn y càng thêm châm biếm.

Chu Kỳ An vốn cũng không mong gọi được Tuân phú ông, y chuyển sang gọi: "Mẹ——"

Tiếng gọi như chuông vang, y tiếp tục hét: "Nhìn xem con phát hiện được gì nè?"

Phản ứng đầu tiên của nữ quỷ là người phụ nữ đáng sợ đêm qua.

Chỉ cần nữ quỷ hơi phân tâm, cánh cửa bị dòng máu chặn lại liền dễ dàng mở ra. Nhưng người bước vào không phải là người phụ nữ đáng sợ đêm qua, mà là Hàn Lệ.

Chu Kỳ An: "Cứu tôi."

Hàn Lệ: "Cậu cũng tự tin thật đấy."

Trước đó, khi Chu Kỳ An lên lầu, y đã nhờ cô ta khoảng hai mươi phút sau, nghe ngóng tình hình rồi đến đây.

Chu Kỳ An mỉm cười không nói gì.

Thân phận của vợ và con trai là thông tin trực diện nhất trong phó bản. Toàn bộ phó bản chỉ có một người chơi nữ, điều này hiển nhiên là có lợi cho Hàn Lệ. Y không tin rằng trò chơi sẽ ưu ái một người phụ nữ, chắc chắn Hàn Lệ đã can thiệp bằng cách nào đó.

Bây giờ y đang chiếm lấy thân phận con trai, kết hợp thông tin của cả hai bên sẽ là con đường nhanh nhất để vượt qua màn chơi.

"Xem ra cậu đã nắm được một số thông tin hữu ích."

Một giây trước, Hàn Lệ còn mỉm cười nói chuyện với Chu Kỳ An, giây tiếp theo cô bất ngờ tấn công nữ quỷ.

Một cơn lốc xoáy xuất hiện xung quanh Chu Kỳ An, cách ly y khỏi những dòng máu xung quanh. Những khe rãnh máu xung quanh nữ quỷ bắt đầu trở nên bất ổn, một dòng điện không rõ nguồn gốc khiến cơ thể của ả ta run lên dữ dội.

"Chạy nhanh lên!" Hàn Lệ ra hiệu cho Chu Kỳ An chạy đi: "Bây giờ là ban ngày, năng lượng của ả ta còn yếu, nhưng dòng điện này sẽ không ảnh hưởng được lâu đâu."

Khi Chu Kỳ An lao ra ngoài với tốc độ nhanh, y liếc nhìn Hàn Lệ qua khóe mắt: "Kỹ năng của cô là phóng điện à?"

Hàn Lệ ậm ừ, cô tiến hóa theo hệ lươn điện, một giống loài khá mạnh mẽ.

Dòng máu đuổi theo họ trước khi cô kịp phản ứng.

Chu Kỳ An tinh mắt nhận thấy trong vũng máu không chỉ có máu thuần túy mà còn có vụn nội tạng, như thể một người đã bị nghiền nát khi còn sống. Những thứ này hòa trộn với máu, chặn đường lên cầu thang.

"Lên lầu!" Hàn Lệ nghiến răng.

Cả hai điên cuồng lao lên lầu.

Cùng lúc đó, âm thanh máy móc vẫn tiếp tục vang lên trong đầu Chu Kỳ An:

【Bạn yêu âm nhạc, không thể ngừng lại.】

【Chúc mừng, bạn đã nghe xong câu chuyện đầy nước mắt của nữ quỷ, nhận được một dây lụa trắng*1.】

【Dây lụa trắng: Dùng để treo cổ, rất hợp với trần nhà.】

Chu Kỳ An không quan tâm đến điều này, y chạy hết tốc lực.

Tầng ba chỉ có ba căn phòng, trừ phòng ngủ của Tuân phú ông, hai căn còn lại là phòng chứa đồ. Hiện tại cánh cửa của mỗi phòng đều bị dòng máu đuổi theo chặn lại, chỉ có bàn thờ ở cuối hành lang dưới ánh sáng mờ mờ của máu vẫn vững như bàn thạch, không bị ảnh hưởng bởi sức mạnh của nữ quỷ.

Hai đầu của bàn thờ có đặt nến trắng. Ở trung tâm là tượng Bồ Tát, khuôn mặt của Quan Âm tròn trĩnh hơn nhiều so với những bức tượng Bồ Tát thường thấy.

Chu Kỳ An càng nhìn tượng thần này càng cảm thấy không tự nhiên.

Y vô thức dừng bước.

Hàn Lệ dường như cũng rất e ngại điều này: "Đêm qua khi tôi canh nến, Tuân phú ông đã nói với tôi, thắp hương phải tuân theo ba nguyên tắc: lòng có tâm nguyện, tự thân cúng dường, cúng nhiều hơn cầu."

Hai điều đầu rất dễ hiểu, khi quỳ bái phải ước nguyện và nói rõ sẵn sàng trả giá những gì.

Còn tiêu chuẩn đánh giá cuối cùng thì không nhất định. Lấy ví dụ như Tuân phú ông, khi còn trẻ lão ta sẵn sàng dùng tài sản để đổi lấy một đứa con, sau đó hối hận, lại muốn dùng đứa con để đổi lại tài sản.

Con cái và tài sản cân nhắc như thế nào, ở những giai đoạn khác nhau và giữa cá nhân khác nhau sẽ không giống nhau.

Hàn Lệ nói: "Chữa ngựa chết thành ngựa sống. Lát nữa tôi sẽ chặn nữ quỷ, cậu cầu nguyện để biết cách đối phó với ả ta."

Với sức mạnh của Chu Kỳ An, dù muốn cũng không thể ngăn cản nữ quỷ.

Trên bàn thờ có ba cây nhang. Điều đáng chú ý là lư hương này cực kỳ lớn, chính xác mà nói, nó hoàn toàn vượt quá kích thước của một lư hương thông thường, có thể so sánh với một đỉnh của hoàng đế cổ đại. Bên trong đầy tro nhang, rõ ràng không phải tích lũy trong một sớm một chiều.

"Con số này thật sự không may mắn." Chu Kỳ An lẩm bẩm: "Diêm Vương gọi người chết lúc canh ba."

Khóe miệng Hàn Lệ giật nhẹ. Lúc này rồi mà còn nghĩ đến điều đó hả?

Nữ quỷ đã đến gần, nhưng nhóc quỷ vẫn chưa xuất hiện.

Hàn Lệ vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu, hỏi nhỏ: "Cậu biết những gì về nữ quỷ? Có lẽ chúng ta có thể tìm ra điểm yếu của ả ta từ đó."

Khi Hàn Lệ đang đấu với nữ quỷ, Chu Kỳ An thắp nhang, lặp lại chính xác những gì nữ quỷ đã nói trước đó.

Sau đó, y hỏi: "Cô đã động tay vào cái đồng hồ trong phòng tôi, phải không?"

Giọng nói chắc chắn khiến Hàn Lệ suýt nữa bị phân tâm, suýt nữa bị nữ quỷ phẫn nộ tóm được.

"Trong phòng tôi có quỷ liên quan mật thiết đến NPC, khả năng Tuân phú ông và Tuân Nhị đến một mình là rất thấp. Cậu sinh viên có chút lòng thánh thiện loại trừ khả năng này, Vương Mộc thì chẳng có đầu óc, trong ba người chơi lâu năm có hai anh em các người có khả năng gây án lớn hơn Trần Giam."

"Có tính như vậy không?" Hàn Lệ câm nín: "Nếu tôi muốn giết cậu, vừa nãy hà cớ gì phải cứu cậu?"

"Cứu tôi là để lấy thông tin từ tôi, giết tôi là vì cảm thấy tôi khó kiểm soát, có thể sẽ trở thành người chiến thắng cuối cùng."

"Tất nhiên ban đầu khi vào phòng tôi, có lẽ cô chỉ muốn tìm manh mối thôi, nhưng sau đó lại thay đổi ý định."

Thân phận họ hàng bên lề của những người khác định sẵn rằng trong phòng họ sẽ không có thông tin hữu ích nào.

Nụ cười trên mặt Hàn Lệ nhạt dần.

Những hành động của Chu Kỳ An mấy lần đều khiến cô kinh ngạc; ác độc, tư duy không bị giới hạn, còn có thể toàn thân thoát khỏi nguy hiểm. Điều này đã vượt quá đánh giá ban đầu của cô rằng đối phương chỉ có chút thông minh.

Hơn nữa, trong số những người thừa kế, y vốn đã là đối thủ cạnh tranh của cô.

Trong lần vượt ải này, nếu có thể độc chiếm tài sản thì lợi ích sẽ rất lớn. Việc phải chia cho anh trai đã đủ khiến cô đau lòng, nếu lại để người khác cướp đi một phần miếng bánh, cô không chịu nổi.

Nhưng biết rồi thì sao? Cô đã xem thời gian biểu trong phòng y, việc thắp nhang là điều chắc chắn phải làm.

Những lời trao đổi về trò chơi của hai người khi lọt vào tai nữ quỷ chỉ là những âm thanh ồn ào, điều này càng khiến cô tức giận hơn.

"Mau lên." Hàn Lệ nói nhỏ: "Nếu tôi không chịu nổi, tôi sẽ chạy trước."

Nữ quỷ là một rắc rối lớn. Thường thì lệ quỷ sẽ mạnh lên theo tiến trình của phó bản nên cần phải sớm giải quyết ả, cô cần một cách để đối phó với nữ quỷ.

Đối với Chu Kỳ An, nhang vẫn phải thắp.

Y quỳ trên tấm đệm.

Thắp nhang và nghe nhạc không thể diễn ra cùng lúc, thắp nhang thông thường cũng không thể kéo dài hơn một giờ.

Chu Kỳ An chậm rãi hỏi: "Đêm qua khi cô canh nến, có yêu cầu đặc biệt gì không?"

Hàn Lệ dùng điện đẩy lùi nữ quỷ một chút: "Quỳ suốt."

Ba cây nhang, Chu Kỳ An suy nghĩ xem thắp bao nhiêu, cuối cùng quyết định thắp cả ba, tuyệt đối không đứng dậy cho đến khi nhang cháy hết.

Hàn Lệ liếc mắt nhìn hành động này, chế giễu: "Lúc nãy không phải cậu nói Diêm Vương gọi người chết lúc canh ba sao, cậu chắc chắn thắp cả ba cây?"

Không có lửa, Chu Kỳ An cắm nhang vào lư hương, ngay lập tức nhang tự cháy.

Khi nhang bắt đầu cháy, khuôn mặt của Bồ Tát trở nên vô cùng quái dị, không còn chút nhân từ nào.

Hàn Lệ không đáng tin cậy, nữ quỷ thì càng không cần nói, đánh cũng không lại. Đã đến lúc phải cầu cứu.

Chu Kỳ An nhắm mắt thành tâm cầu nguyện.

Thần ở trên cao.

Xin phù hộ cho con sớm gặp được mẹ ruột của mình.

Tín đồ nam nguyện cả đời từ bỏ tình duyên.