Hôm Nay Vẫn Chưa Thể Giăng Buồm Ra Khơi

Chương 75




Cần gì phải phát hiện nữa? Ai có mắt cũng có thể nhìn ra.

Trong ánh mắt của Chu Kỳ An, người mặt vuông đã dần dần ghi nhớ oán hận với y.

Chu Kỳ An đợi những người khác phát biểu, không thể nào tất cả mọi người đều ngu ngốc như vậy.

Quả nhiên, sau khi người mặt vuông gặp xấu hổ, đồng đội trong nhóm blind box yêu cầu được ở một mình đã từ từ mở lời:

"Tối qua, những lời của trưởng thôn cố tình làm mờ trọng điểm. Trước khi rời đi, ông ta nhấn mạnh chuyện dậy sớm, bây giờ mới thấy, điều quan trọng hơn là mấy chữ phía trước: nhập gia tùy tục. Ở những thôn quê nhỏ, thường có tư tưởng phong kiến mạnh mẽ, giới hạn giữa nam nữ là một trong những biểu hiện quan trọng, tiếp theo là cách ăn mặc."

Nam nữ ở chung một phòng đã phạm phải điều kiêng kỵ.

"Lệ quỷ không thể giết sáu người trong một đêm. Chị Triệu bị mất tích có cách ăn mặc hở hang nhất, vì vậy chị ấy trở thành người xui xẻo bị chọn."

Khi nói, ánh mắt người phụ nữ hờ hững lướt qua Chu Kỳ An.

Chu Kỳ An cho rằng nhiệm vụ này cần một người chơi nữ làm đồng đội, và đã chọn y.

Bây giờ điều đó đủ để chứng minh rằng y đã đoán đúng.

Trong cùng một tình huống vi phạm quy tắc, việc xác định ai sẽ chết dựa trên mức độ hở hang của trang phục là không công bằng. Ở một làng quê phong kiến xa xôi, một người đàn ông cởi trần và một người phụ nữ mặc áo hai dây đi ngang qua, chắc chắn người phụ nữ sẽ bị phê phán nặng nề.

Công bằng là nguyên tắc tối cao của hoạt động trò chơi.

Người chơi nữ chịu thiệt thòi ở khía cạnh này, chắc chắn sẽ có lợi thế ở một khía cạnh khác, chỉ là bọn họ chưa phát hiện ra.

Mũi của Chu Kỳ An đột nhiên ngửi thấy một mùi máu nhè nhẹ, rất mờ nhạt, kết hợp với mùi tanh đặc trưng trong không khí, gần như không còn lại gì.

Lúc này, Thẩm Tri Ngật bước dài về phía cửa sổ trong khi người mặt vuông đang lúng túng chuyển chủ đề.

Cô gái trẻ vẫn còn sợ hãi: "Một người sống lớn như thế sao lại biến mất? Cửa cũng không có dấu vết bị phá khóa."

Khi thấy Thẩm Tri Ngật nhìn ra cửa sổ, người mặt vuông lắc đầu: "Cửa sổ quá nhỏ, người không thể chui ra được."

"Găng tay."

Thẩm Tri Ngật bất ngờ quay đầu lại, làm người mặt vuông giật mình.

Người bình thường cũng không thể cướp đồ của người khác trước mặt mọi người, người mặt vuông do dự một chút, rồi tháo ra đưa cho anh.

Thẩm Tri Ngật nhận lấy rồi khung thường ném cho Ứng Vũ, như thể không muốn tự mình sử dụng. Không ngờ Ứng Vũ lại ném trả lại cho người mặt vuông, toàn bộ quá trình giống như một người sạch sẽ đang chơi trò chuyền hoa.

Trước khi sắc mặt người mặt vuông trở nên khó coi hơn, Ứng Vũ lấy từ trong túi ra một cái xẻng nhỏ, rồi cạo nhẹ vào mép cửa sổ hơi cao.

Trên xẻng không có nhiều bụi, mà thay vào đó là những tinh thể nhỏ li ti.

Mọi người chăm chú nhìn, những đường vân trong tinh thể giống như tổ chức máu thịt được kết hợp lại, trên cửa sổ còn kẹt vài sợi tóc, nếu không nhìn kỹ sẽ rất khó phát hiện.

Sợi tóc có màu đỏ rượu.

Chị Triệu mất tích... tóc cũng màu đỏ rượu.

Vài sợi tóc đung đưa trong gió, khiến người ta không khỏi cảm thấy lạnh lẽo.

Ứng Vũ bước đến gần cửa, dường như muốn ra ngoài xem thử.

Chu Kỳ An đột nhiên lấy ra một thứ được bọc trong vải trắng từ trong túi.

Khi mở vải ra và nhìn thấy thứ bên trong, mọi người không khỏi lùi lại một bước.

Bên trong có một nửa cái tai và một mảnh thịt môi trên bị hỏng, màu son còn sót lại đã khô.

Đây là thứ mà Chu Kỳ An đã phát hiện bên ngoài cửa sổ trước đó.

"Bên ngoài tường còn có một vệt nước không rõ ràng, tôi nghi ngờ rằng nửa đêm có một con quỷ trèo vào, chia người ra thành từng mảnh, rồi lần lượt vận chuyển ra ngoài."

Còn lý do tại sao không có máu, có thể liên quan đến những tinh thể này.

Phần lớn máu đã kết tinh một cách kỳ lạ.

Không khí trở nên cực kỳ yên tĩnh.

Chu Kỳ An dùng giọng điệu bình tĩnh kể lại cảnh tượng kinh hoàng nhất, trong phút chốc căn phòng chỉ còn lại tiếng thở gấp.

Đêm qua, khi mọi người đang say ngủ, một con quỷ đã trèo vào đây, ngay trong căn phòng chật chội này, đã chia một người chơi thành từng mảnh sống.

Chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó thôi, mọi người đã không khỏi rùng mình.

Cô gái trẻ nhìn vào miếng thịt khô nhăn nhó đó, không chịu nổi đã chạy ra ngoài nôn vài lần.

Khi nôn mửa với gương mặt tái nhợt, cô gái liếc thấy một bóng dáng già nua.

—ông trưởng thôn đã đến.

Cục thịt sau lưng ông trưởng thôn dường như to hơn một chút, giống như một cái bướu, đè nặng lên cột sống. Đôi mắt đục ngầu của ông nhìn quanh một vòng, giả vờ tò mò hỏi: "Còn một chuyên gia nữa đâu?"

Mọi người đều nghiêm mặt, mím chặt môi, cuối cùng người mặt vuông nói: "Cô ấy đi dạo quanh đây rồi."

Ông trường thôn cười hà hà hai tiếng: "Được thôi. Vậy tôi sẽ đưa các khách quý đi khảo sát, tiện thể hái ít rau tươi từ cánh đồng về, để người dân nấu cho các vị ăn."

Nghĩ đến những loại rau dị dạng, mọi người do dự không biết có nên tìm lý do để từ chối không.

"Vậy thì cảm ơn ông." Người lên tiếng là tiểu thư Thân, cô rất chú ý đến tư thế đứng, luôn giữ ngực ưỡn lên, đầu ngẩng cao, khoe dáng vẻ duyên dáng.

Là người đứng đầu nhóm chuyên gia, tiểu thư Thân có quyền quyết định của cả nhóm.

Chu Kỳ An: "Đừng cảm ơn nữa, vào núi thôi."

tiểu thư Thân ngẩn ra.

"Trong rừng có rau dại, măng rừng, v.v., đào chút là đủ. Lương thực trong làng hạn chế, chúng ta nhiều miệng ăn như vậy, nếu ăn hết rau của họ thì người dân phải làm sao?"

Ông trưởng thôn: "Chín người, ăn được bao nhiêu?"

Ông không tính tiểu thư Thân vào, không ai biết hình ảnh cụ thể của nhân viên đầu khỉ trong mắt NPC là gì.

"Chín người, mười cái miệng." Chu Kỳ An mở tấm vải trắng ra, bên trong bọc những phần thi thể.

Người chơi: "..."

Ông trưởng thôn: "..."

Không hiểu sao cảm thấy miếng vải này có chút quen thuộc, hoa văn hơi giống với quần áo phơi ngoài nhà của một người dân trong làng.

Chu Kỳ An thản nhiên bọc lại đồ vật, nhét vào túi.

Cảnh tượng này khiến người chơi trong nhóm hơi sợ, không ai biết thanh niên này đang nghĩ gì, sao lại nhét máu thịt vào túi?

Chu Kỳ An không giải thích lý do, thúc giục: "Con chim dậy sớm bắt được sâu, nhanh vào rừng thôi."

Ông trưởng thôn: "Đi thôi."

Một người chơi lẩm bẩm: "Không ngờ ông ta đồng ý."

Trên đường vào rừng đào rau dại, Chu Kỳ An đi cuối nhóm, miệng thỉnh thoảng lẩm bẩm hát, nhưng ánh mắt lại chăm chú nhìn vào bóng lưng của ông trưởng thôn.

Không có gì ngạc nhiên, sau khi vào núi, sự chú ý của người chơi hầu hết đều tập trung vào tòa nhà màu trắng ở phía xa.

Nhà thờ không cách xa làng lắm, rất dễ thu hút ánh nhìn.

Khi bọn họ đề nghị muốn đến gần xem thử, ông trưởng làng bí ẩn nói: "Nếu các vị còn quan tâm, tôi sẽ mời mọi người tham quan vào chiều mai."

Không ở lại lâu trong núi, ông trưởng làng lại dẫn mọi người về nhà mình.

Trên đường đi, có người ngồi trên đồng ruộng trò chuyện, có người đang làm nông, còn có người đang kéo nước từ giếng. Khi thấy đội chuyên gia đi qua, bọn họ vẫy tay chào nhiệt tình.

Những khuôn mặt tươi cười chân thành ấy lại khiến người chơi cảm thấy rợn tóc gáy.

Mặt trời lên, dưới ánh bình minh, làn da của mỗi người dân trong làng trắng đến lạ lùng, mịn màng đến mức gần như không thấy lỗ chân lông. Ở một nơi hẻo lánh như vậy dầm mưa dãi nắng làm nông, không thể nào có làn da như vậy được.

Vì quá trắng, biểu cảm của bọn họ gần như bị làm mờ.

Điều kỳ lạ hơn là khi nhìn lâu, mắt sẽ mất tiêu điểm, khi người chơi nhìn lại, khuôn mặt mờ nhạt của nhiều người dân dường như hợp thành một khuôn mặt duy nhất.

Chu Kỳ An không thể không liếc nhìn trưởng làng, màu da của ông tương đối bình thường.

Như thể cảm nhận được ánh nhìn, đôi mắt xám của trưởng làng liếc qua Chu Kỳ An, khàn giọng hỏi: "Đang nhìn gì vậy?"

Chu Kỳ An đáp: "Nhìn ông quá đẹp trai, khuôn mặt có đường nét rõ ràng."

Một khuôn mặt không góc cạnh!

"..."

Người mặt vuông tận dụng cơ hội để hỏi ông trưởng làng: "Vấn đề trồng trọt ở đây bắt đầu từ khi nào?"

Ông trưởng làng lắc đầu: "Không nhớ rõ lắm."

"Trước đây đã mời ai đến xem chưa?"

"Chưa, không có tiền mà mời," ông trưởng làng thở dài, "Lần này là nhờ trợ cấp xin được."

Nghe vậy, người mặt vuông trở nên u ám, rõ ràng trong bối cảnh câu chuyện, đã có một đội chuyên gia đến trước họ.

·

Trưởng làng sống ở phía tây của làng, nơi có diện tích đất nền lớn nhất trong thôn Phong Thủy. Cũng là nhà xây bằng gạch, nhưng nhà của trưởng làng lại có ánh sáng tốt và cửa sổ bình thường.

Ở một nơi khó khăn như vậy, trưởng làng vẫn có một người nấu ăn riêng. Theo ông do cái bướu trên lưng ảnh hưởng đến hoạt động, nên ông không tiện tự nấu ăn.

Chu Kỳ An chỉ muốn nói một câu: Xạo quá.

Đêm qua, đi bộ đường núi xa như vậy, trưởng làng còn đi nhanh như thế cơ mà.

Khuôn mặt của người nấu ăn cũng bị làm mờ, khó đoán tuổi, cô ả nhận rau dại từ người chơi, đi vào bếp để nấu ăn.

Chu Kỳ An theo vào, như thể đang ở nhà mình, đưa ra yêu cầu: "Đừng làm cay quá."

Người nấu ăn với mái tóc dầu lộn xộn, quay cổ lại, đôi mắt trong khói dầu trông có chút dữ tợn.

Chu Kỳ An lại lấy ra tấm vải trắng, một mảnh vụn mỏng xuất hiện trước mắt người nấu ăn: "Cô xem, bạn tôi bị nóng trong người, miệng khô khốc. Cô ấy không thể ăn cay."

Người nấu ăn ngạc nhiên.

Dù sao thì ai có thể tưởng tượng ra cảnh này?

Vài giây sau, người nấu ăn lại ngạc nhiên, cô ả giật lấy tấm vải mà Chu Kỳ An dùng để bọc miếng thịt khô.

"Đây là... quần áo của nhà tôi mà?!"

Sáng nay, khi cô ả ngủ dậy, tất cả quần áo phơi ngoài đều biến mất, của nhà hàng xóm cũng vậy, nghe nói cả dây phơi cũng không còn.

Nghe vậy, chân mày của Chu Kỳ An khẽ nhíu lại.

Rất nhanh, y bình tĩnh đáp lại: "Tôi nhặt được bên đường, có phải đêm qua gió lớn, thổi bay đi không?"

Ánh mắt nghi ngờ của người nấu ăn không rời khỏi Chu Kỳ An.

Chu Kỳ An giữ vẻ điềm tĩnh, không thay đổi sắc mặt, cầm lại đồ rồi bước ra ngoài.

Nhà bếp chỉ dùng một tấm màn che làm cửa, không cách âm, có thể nghe thấy mọi thứ bên trong. Ông trưởng làng lúc này đang ra sân múc nước, dường như rất khát, uống liên tục.

Thấy một góc vải lộ ra từ túi của Chu Kỳ An, người mặt vuông không đồng tình nói: "Dùng mảnh vụn từ xác người chơi để trêu đùa NPC, không hay đâu."

Một người chơi thiếu kinh nghiệm gật đầu theo phản xạ.

"Trêu đùa?"

Chu Kỳ An cười nhạt, không giải thích thêm, "Dùng người chết còn tốt hơn là dùng người sống, đúng không?"

Ám chỉ vô tình khiến khuôn mặt nghiêm túc của người mặt vuông trở nên căng thẳng. Lợi dụng lúc ông trưởng làng còn đang uống nước trong sân, cô gái trẻ tìm cách giải hòa, mọi người bắt đầu giới thiệu về bản thân.

Do tình hình lần này đặc biệt, Chu Kỳ An chú ý hơn đến các người chơi nữ.

Người phụ nữ mà y hẹn xuống hầm mộ họ Từ, tên là Côi, ngoài ra còn có cô gái trẻ và một cô giáo.

Trong số những người chơi nam, khuôn người mặt vuông trông có vẻ giả tạo, thành viên hội Mũ Đỏ hiện đang đi gần với hắn nhất, còn một người chơi khác có vết bớt đỏ hình cánh bướm trên trán, nhưng không ảnh hưởng đến vẻ ngoài phong độ của anh ta.

Chưa kịp nói thêm, ông trưởng thôn đã uống đủ nước, lom khom quay lại.

Người nấu ăn đúng lúc bưng món ăn lên bàn.

Một nồi lẩu nóng hổi là món chính, ngoài ra còn có một con cá hầm, món chính là cháo loãng.

Cá là của nhà trưởng thôn, được cho là để dành riêng cho đội chuyên gia.

Ông trưởng thôn cười nói: "Ăn đi."

Không ai muốn là người đầu tiên dùng đũa, chỉ ngồi đó, bầu không khí trở nên căng thẳng.

"Sao không ăn?" Khi ông trưởng thôn hỏi lần thứ hai, giọng ông trầm xuống hơn nhiều.

Người đầu tiên dùng đũa là Chu Kỳ An, đôi đũa gỗ đen làm tay nổi bật ngon tay thon dài trắng trẻo. Phần trắng này đẹp hơn nhiều so với màu trắng rợn người của dân thôn Phong Thủy.

Tất nhiên, chỉ có Thẩm Tri Ngật là đang thật sự ngắm nhìn đôi tay không tì vết này, còn lại tất cả đều đang chú ý xem Chu Kỳ An sẽ gắp gì.

Cá.

Sự lựa chọn của Chu Kỳ An làm mọi người ngạc nhiên, y gắp một miếng cá lớn và ăn ngon lành.

Ngoài cá, Chu Kỳ An chỉ uống hai hớp cháo loãng, còn rau dại mang về thì từ đầu đến cuối không chạm vào.

Dù có cảm nhận thế nào về y, tính cẩn thận của người chơi khiến họ cũng không đụng đến món lẩu.

Ông trưởng thôn ăn rất ngon miệng, thỉnh thoảng còn phát ra vài tiếng cười quái lạ.

Dường như đã quên chuyện mảnh vụn, ông lại hỏi về chị Triệu đã biến mất: "Chuyên gia đi dạo sao vẫn chưa về?"

Người mặt vuông khó chịu đáp: "Đêm qua chị ấy bị trật chân, chắc đang nghỉ ngơi ở đâu đó."

Lúc thì nói đi dạo, lúc lại nói bị trật chân, lời trước lời sau không khớp, nhưng ông trưởng thôn không để ý, còn lắc đầu nói:

"Đêm đen, không phải để lại nến rồi sao?"

Không nhắc thì thôi, nhắc đến cây nến khiến ai nấy đều không kìm được mà muốn hừ một tiếng.

Người nấu ăn không lên bàn ăn, đứng sau tấm màn, tay trắng toát dính một ít máu cá chưa rửa sạch.

"Thôn chỉ có vài cây nến, chúng tôi đã cố gắng giữ lại cho các vị khách quý. Khách... không dùng sao?"

Không ai trả lời, người nấu ăn lau tay dính máu cá, tự nói: "Có phải không nỡ dùng không? Thật ra mỡ cá cũng có thể làm nến, nếu rảnh tôi sẽ làm cho các vị khách vài cây."

Nhiệm vụ?

Mọi người vừa háo hức vừa do dự, vì cây nến này có thể khiến người ta bất tỉnh, nên nguyên liệu làm ra nó có lẽ còn nguy hiểm hơn.

Người nấu ăn đầu tiên nhìn về phía Chu Kỳ An bị nghi là kẻ trộm quần áo.

Chu Kỳ An dựa lưng vào ghế như một quý tộc: "Tôi không đi, tôi là chuyên gia."

Chúng tôi, những chuyên gia, chỉ nói mà không làm.

Người nấu ăn tay cầm dao run lên, rồi nhìn sang Ứng Vũ.

Ứng Vũ đeo kính, mặc áo sơ mi trắng, trông giống như một học giả vô hại, dễ bị bắt nạt.

Ứng Vũ suy nghĩ một chút rồi đồng ý: "Được."

Thẩm Tri Ngật đứng bên cạnh thấy vậy cười lạnh một tiếng, nghĩ thầm: hai kẻ trộm này, người nấu ăn nhất định phải đưa một người về nhà.

Đúng là điên.

Sau khi Ứng Vũ gật đầu, người nấu ăn lập tức dẫn anh ta đi cùng.

Những người còn lại không thất vọng khi chỉ có một người được làm nến, mà còn thấy nhẹ nhõm, vì lúc này không ai muốn rời khỏi nhóm lớn.

Một lát sau, ông trưởng thôn cũng lên tiếng: "Gần đây trong làng có chuột, trước khi khảo sát nên giải quyết vấn đề chuột trước."

Một ngôi nhà nhỏ biệt lập bên cạnh được sử dụng làm kho, bên ngoài có một cây đại thụ che khuất ánh sáng. Trưởng làng chỉ vào ngôi nhà ẩn mình trong bóng tối đó nói: "Trong kho có dụng cụ diệt chuột."

Chu Kỳ An ngáp dài, vẫn ngồi yên tại chỗ, quyết định làm một người chỉ đạo mà không tham gia.

Ông trưởng thôn không ép buộc.

Dù Chu Kỳ An không làm, cũng có người tranh làm.

Tiếp theo, ông trưởng thôn lần lượt đưa ra các yêu cầu như lấy nước từ giếng, dọn dẹp sân, cuối cùng chỉ còn lại Chu Kỳ An và Thẩm Tri Ngật ngồi đó.

Chu Kỳ An vắt chân lên, nhìn mọi người bận rộn: "Ông nói thử xem, kiến trúc trên núi rốt cuộc là gì?"

Ông trường thôn phớt lờ y.

Nhưng Chu Kỳ An vẫn hỏi, hết câu này đến câu khác, đến khi cổ họng khô khốc muốn uống nước, Thẩm Tri Ngật khẽ nắm lấy cổ tay y lắc đầu nhẹ.

"Không sao đâu."

Chu Kỳ An nhấp một ngụm nước, rồi tiếp tục nói không ngừng.

Trong sân, một thành viên hội Mũ đỏ vừa lấy nước xong, lau mồ hôi trên trán. Hắn ta liếc nhìn người mặt vuông vừa trở về từ kho, dường như bị thương một chút: "Tôi thấy người đó đúng là có vấn đề."

Lần đầu tiên thấy có người cố gắng tìm thông tin bằng cách nói nhiều.

Không ngờ chỉ khiến bản thân trở thành mục tiêu bị nhắm đến.

Cổ họng Chu Kỳ An lại khô khốc, nhưng lần này y lắc cốc, không uống nước nữa.

Khi y không nói gì, yên tĩnh quen thuộc tràn ngập trong sân, sự yên lặng này khiến mọi người cảm thấy hơi bất an.

Trưởng làng ban đầu đang ác ý chỉ huy người chơi làm việc, đúng lúc mặt trời bị mây che khuất, bóng tối dưới mặt làm các nếp nhăn trên mặt ông càng rõ ràng. Ông trưởng thôn có vài giây ngây dại, nhìn chằm chằm vào khoảng không phía trước, mắt ông đột nhiên ngừng di chuyển.

"Bàn thờ..."

Như thể thấy gì đó, vài từ lọt ra từ kẽ răng, toàn thân trưởng làng run rẩy dữ dội.

"Thánh nữ..."

Đôi môi run rẩy liên tục thốt ra những từ ngữ kỳ lạ, cuối cùng ông trưởng thôn quỳ xuống tại chỗ, cúi đầu lạy về phía khoảng không vô hình: "Thánh nữ..."

Cảnh tượng này khiến các người chơi xung quanh kinh hoàng, tất cả lập tức đề cao cảnh giác, nhưng khi họ nhìn về hướng ông trưởng thôn cúi đầu, không thấy gì cả.

Khi tất cả mọi người đồng loạt lùi xa khỏi trưởng làng, chỉ có Chu Kỳ An chủ động tiến gần.

Y cúi người, ánh mắt lóe lên, lặp lại: "Thánh nữ gì...?"

Ông trưởng thôn bị dẫn dắt, lên tiếng: "Thánh nữ, thánh nữ ở trên bàn thờ..."

Giọng ông đột nhiên cao lên một quãng tám: "Trên bàn thờ!!"

Mắt Chu Kỳ An nheo lại.

Sau khi nói vài từ run rẩy, trưởng làng sùi bọt mép, co giật liên tục, vì quá kích động mà cuối cùng ngất đi.

Tiếng ngã xuống đất vang vọng trong sân, mọi người như tỉnh mộng.

Sau vài giây im lặng ngắn ngủi, họ nghĩ ra điều gì đó, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào Chu Kỳ An.

Ngay cả nữ người chơi lạnh lùng luôn giữ khoảng cách cũng không nhịn được hỏi: "Cậu đã làm gì trưởng làng?"

Có phải y đã dùng tà thuật gì không?

Chu Kỳ An thản nhiên đáp: "Nấm độc hái trên núi đã có tác dụng."

"..."

Đúng vậy, Chu Kỳ An vừa rồi đã cố tình chạy vào bếp để đánh lạc hướng người nấu ăn, rồi bỏ thêm nấm độc vào nồi.

Nước ở thôn Phong Thủy này phần lớn có vấn đề, trước bữa ăn Chu Kỳ An đã cố tình sử dụng hai giọt [Thuốc Không Ngã]. Đây là phần thưởng từ nhiệm vụ ở phòng y tế, có khả năng miễn nhiễm với mọi yếu tố thần bí.

Sau đó y ăn tất cả mọi thứ, chỉ không động đến món lẩu thập cẩm, vì biết rằng người khác cũng sẽ không dám ăn.

Tất nhiên, trừ ông trưởng thôn ra, ông muốn ăn hết rau dại để người chơi phải ăn thứ khác.

Vì vậy ông ăn rất ngon miệng.

Sau đó mọi việc trở nên dễ dàng hơn nhiều, chỉ cần lợi dụng tiềm thức, liên tục đề cập đến nhà thờ trong cuộc trò chuyện, sẽ có cơ hội khiến ông trưởng thôn trong cơn ảo giác tiết lộ thông tin hữu ích.

Ngay cả khi không có thông tin gì cũng không sao.

Chu Kỳ An nhấc chân, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, y mạnh mẽ giẫm lên người trưởng làng.

Cuối cùng, khóe miệng y nhếch lên: "Lão già chết tiệt, dám bỏ thứ gì đó vào nến."

Độc không giết được ông đâu.