Hệ thống vẫn tiếp tục phát ra âm thanh cảnh báo:
【Bạn có hai lựa chọn】
【Lựa chọn một: Nghe bảo vệ kể chuyện về quá khứ
Lựa chọn hai: Đặt cho bảo vệ hai câu hỏi
Gợi ý: Bảo vệ đã ký thỏa thuận bảo mật với trường, có quyền từ chối trả lời các câu hỏi liên quan đến bí mật. Dù bị từ chối, câu hỏi vẫn được tính.】
Có thêm một lựa chọn so với những gì bảo vệ đã nói trước đó, nhưng tất nhiên người trưởng thành thì phải chọn tất cả.
Dù sao thì người thắng còn lại là Bạch Thiền Y, họ có thể trao đổi thông tin với nhau.
Bạch Thiền Y nhìn y một cái nói: "Cậu đi hỏi đi."
Chu Kỳ An liếc nhìn hướng khác với vẻ mặt như đang cười, nhưng không cười.
"Biến đi."
Câu này là nhằm vào người chơi đang lập đồng với Vikas, mặt dày đến mức ở đây nghe lén.
Người chơi vô thức nhìn về phía người gần nhất: "Không phải chỉ có mình tôi ở đây."
Chàng sinh viên: "Tôi và anh ấy là một đội."
"..."
Thực ra, không phải người chơi này mặt dày mà ngay từ lúc bảo vệ công bố kết quả, anh ta đã lén sử dụng đạo cụ nghe lén. Trong lúc anh ta thu hút sự chú ý, một con côn trùng nhỏ không đáng chú ý đã bò theo khe gạch đến gần Chu Kỳ An.
Đó là một thiết bị nghe lén có chất lượng rất cao.
Người chơi bình thường không thể phát hiện ra.
Chítttt—
Thẩm Tri Ngật vừa bước gần thêm một bước tới chỗ Chu Kỳ An, khi đế giày cọ qua, côn trùng đã bị nghiền nát ngay lập tức.
Cả tổ tông nhà mày!
Đau đớn lóe lên trên khuôn mặt của người chơi, nhưng anh ta không dám thể hiện ra.
Sau khi dọn sạch khu vực, Thẩm Tri Ngật khẽ nói: "Nhanh hỏi đi."
Bên kia hai người ba chân cũng sắp hoàn thành xong.
Chu Kỳ An gật đầu, tiến đến trước mặt bảo vệ, bảo vệ ít nhất cao hơn y một cái đầu rưỡi, cơ thể to lớn như một ngọn núi thịt tạo ra áp lực vô cùng.
Bị ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm, Chu Kỳ An suy nghĩ một lúc rồi mở miệng, giọng nói thể hiện sự lo lắng của một học sinh về tương lai: "Thầy có thể cho em biết hầu hết các anh chị khóa trước sau khi tốt nghiệp đều làm gì không?"
Việc thành lập một trường học luôn có mục đích.
Để tìm hiểu câu chuyện xưa, đây là một điểm khởi đầu tốt.
Bảo vệ im lặng vài giây, rồi rít qua kẽ răng ba từ: "Được phân công."
Ngay khi ông ta dứt lời, âm thanh hệ thống vang lên:
【Bạn đã thành công mở khóa thêm 9% độ khám phá câu chuyện nền tảng.】
【Độ khám phá bối cảnh câu chuyện hiện tại: 30%.】
Từ 21% vọt lên 30%, chứng tỏ đã hỏi đúng điểm trọng yếu.
Chu Kỳ An suy nghĩ một lúc về ba từ này, cố gắng giữ bình tĩnh và hỏi câu hỏi thứ hai: "Nơi nguy hiểm nhất trong khuôn viên trường là ở đâu?"
Câu hỏi này chủ yếu phục vụ thông tin trong các manh mối.
Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của bảo vệ, Che Kỳ An tỏ ra vô tội: "Em mới đến, lo lắng lỡ bước vào cấm địa nào đó."
Bảo vệ lạnh lùng nói: "Cấm địa gì mà cấm địa? Trường học là nơi đào tạo các anh các cậu trở thành nhân tài."
Rõ ràng câu hỏi này thuộc diện bảo mật.
Chu Kỳ An không hề thất vọng, nhanh chóng tiếp lời: "Có phải là phòng y tế không?"
Dù chỉ trong một khoảnh khắc, nhưng biểu cảm thay đổi đột ngột của bảo vệ đã làm rõ trong đầu y.
Bảo vệ hoàn toàn sắp nổi giận!
Bạch Thiền Y kịp thời đi tới, nhẹ nhàng tiếp lời: "Thầy có thể kể cho tôi nghe về câu chuyện của trường trong quá khứ không?"
Chu Kỳ An vội lùi lại.
Một buổi kiểm tra thể lực đã khiến năm sáu người chơi mất mạng.
Kết quả cuộc thi hai người ba chân có chút bất ngờ, hai người chiến thắng không đều là người chơi, mà là Ứng Vũ và cô gái khập khiễng kia.
Chu Kỳ An lúc này mới biết bên đó là rút thăm phân đội, người chơi có khả năng ghép đôi với NPC.
"Cơ chế trò chơi thật sự quá tệ."
Có nghĩa là đã nuốt đi cơ hội chọn lựa của người chơi một lần.
Chu Kỳ An nheo mắt: "Ứng Vũ chắc chắn sẽ chọn hỏi, sau đó trao đổi thông tin với cậu ta, độ khám phá câu chuyện sẽ tăng lên."
Bảo vệ kéo ống nước cao su đen từ bãi cỏ, phun một loạt nước vào vết máu trên mặt đất.
Máu thịt bị kẹt trong nền xi măng, trộn lẫn với đá sỏi, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Một vài cái đầu rơi rớt không bị quản lý ký túc xá thu dọn, bảo vệ túm tóc rồi vứt thẳng vào thùng rác.
Dọn xong sân, ông ta hét lớn: "Tan học!"
·
Buổi trưa, căng tin.
Bảng thông báo ở cửa treo một thông báo: Do đầu bếp trong căng tin đánh nhau, nhân sự không đủ, hôm nay số lượng món ăn cung cấp giảm.
Bạch Thiền Y: "Tôi luôn cảm thấy kể từ khi cậu đến, những tấm bảng thông báo tạm thời như thế này trong trường sẽ ngày càng nhiều hơn."
Sáng nay nghe nói ở tượng thần thi cử cũng treo một tấm biển tạm ngưng sử dụng.
Chu Kỳ An cười gượng.
Trong lòng nghĩ thầm, đám đầu bếp căng tin này không lẽ vì tranh nhau tiền âm mà đánh nhau đến chảy máu đầu?
Hành vi rải tiền tối hôm đó, giờ đã nhận quả báo, trúng ngay vào kẻ đầu têu.
Thức ăn hằng ngày vốn đã ít ỏi, khó khăn lắm Chu Kỳ An mới có lần đạt thành tích tốt, vậy mà còn bị cắt giảm quyền lợi. Cuối cùng, mỗi người chỉ nhận được ba cọng rau xanh và hai miếng đậu phụ, món chính là một cái bánh bao nhỏ không đủ lớn bằng nắm tay của trẻ sơ sinh.
Căng tin có cung cấp miễn phí súp thịt, nhưng thường không ai dám uống.
Một người chơi cao lớn có lẽ vì quá đói, để bổ sung thể lực đã chẳng còn nghĩ ngợi nhiều, ăn được nửa bữa liền đi múc một bát súp.
Thấy y uống không sao, nhiều người khác lưỡng lự không biết có nên uống không.
Chàng sinh viên nhớ lại lời Chu Kỳ An nói, nếu xác chết được dùng làm nguyên liệu, sẽ không được đưa đến tòa nhà tổng hợp, nghĩ rằng súp thịt này có lẽ uống được.
Bạch Thiền Y nhắc nhở: "Trong phó bản, nhiều loại thịt chứa chất độc với lượng nhỏ, tốt nhất là không nên ăn."
Cô vừa nói dứt câu, liền nghe thấy tiếng nhai nhóp nhép.
Cô ngẩng đầu lên, Chu Kỳ An đang uống nước.
Lạ thật, uống nước sao lại phát ra âm thanh này? Giống như đang nhai gì đó vậy.
Tuy nhiên trước khi cô kịp hỏi, Chu Kỳ An đã đi tìm Ứng Vũ.
"Bạn học Ứng."
Ứng Vũ đang ăn cơm im lặng quay đầu lại.
Chu Kỳ An cầm cốc giữ nhiệt bước đến: "Tôi muốn trao đổi thông tin."
Ứng Vũ luôn mang lại cảm giác khá chính trực, chỉ cần anh ta ngồi yên đó không động đậy cũng toát lên sự điềm tĩnh. Nói chuyện với anh ta, Chu Kỳ An không tiện đùa cợt, phải đi thẳng vào vấn đề.
Nói chuyện mà nhìn xuống là bất lịch sự, Chu Kỳ An ngồi xuống đối diện với Ứng Vũ, chuẩn bị đợi đối phương ăn xong rồi nói.
Đúng lúc anh ta cũng còn mấy miếng cơm nữa.
Ứng Vũ: "Anh nói thẳng đi."
Thấy anh ta dễ tính như vậy, Chu Kỳ An cũng vừa ăn vừa nói: "Lần này không phải chuyện lớn gì đâu."
Một cây nấm màu vàng đi vào miệng y.
【Tăng khả năng kháng độc +1】
【Đại Lang, hôm nay chúng ta vẫn không độc chết được cậu.】
Chu Kỳ An ăn rất ngon miệng, "Tôi muốn trao đổi một chút thông tin mà bảo vệ đã cung cấp."
Một cây nấm màu xanh nữa vào miệng.
【Chống độc +1】.
Đúng vậy, trong bình giữ nhiệt của Chu Kỳ An đang ngâm những cây nấm mà cậu đã hái trước đó, lúc này một cây nấm rực rỡ màu sắc cũng đã vào miệng: "Cậu nghĩ sao?"
Ứng Vũ nhìn miệng y nhai toàn những loại nấm độc, im lặng một lúc rồi hỏi: "Nếu tôi không đồng ý, cậu định chết ngay trước mặt tôi à?"
"..."
Câu trả lời của Chu Kỳ An là: Tất nhiên là không!
Người có chí lớn sẽ không dùng cách đó để đạt được mục đích.
Ứng Vũ nhàn nhạt nói: "Câu hỏi của tôi là, bảo vệ trước đây đã học ở đâu? Sau khi tốt nghiệp, tôi cũng muốn làm bảo vệ, cần những điều kiện gì?"
"Hai câu hỏi này đều là thông tin mật, bảo vệ từ chối trả lời."
Chu Kỳ An ngạc nhiên một lúc, rồi đột nhiên vỗ tay cười nói: "Đúng là câu hỏi xuất sắc."
Nghe có vẻ như không hỏi gì, nhưng hai câu hỏi này kết hợp lại thì rất thú vị.
Câu hỏi chính là câu trả lời.
Thông thường, ngay cả khi bảo vệ nói ra, họ cũng không hiểu, trừ khi... họ có thể đã nghe nói về trường này, thậm chí đã từng đến đây.
Hoặc có thể là ngay trước mắt.
Chu Kỳ An cười mỉm lắc lư bình giữ nhiệt, dường như đã hiểu ra điều gì đó khiến y băn khoăn.
Đáp lại lòng tốt, y chia sẻ về câu hỏi của mình. Trên đường đến căng tin, Bạch Thiền Y đã kể lại câu chuyện về quá khứ mà bảo vệ đã nói, và lần này Chu Kỳ An cũng kể lại y nguyên.
"Các học sinh trong trường này rất chăm chỉ, thường xuyên đi cầu khấn thần thi cử, sau đó nhà trường để giúp họ học tốt hơn, đã chuyển rất nhiều tiền tài trợ cho phòng y tế, và phòng y tế đã thành công phát triển một số sản phẩm bổ trợ tốt.
Học sinh có thể làm đơn tại phòng quản lý ký túc xá để nhận, mỗi kỳ học chỉ được nhận một lần."
Rõ ràng, đây là một kênh khác để đạt được kết quả tốt.
Ứng Vũ nghe vậy khẽ gật đầu: "Tôi đã hiểu."
Anh ta nhìn về phía Chu Kỳ An: "Cậu định đi uống thuốc à?"
"..." Câu này thật là...
Chu Kỳ An khinh khỉnh nói: "Không uống."
Khi rời đi với bình giữ nhiệt trong tay, y che chặt lồng ngực, cảm thấy xót xa. Dù thuốc có tốt đến đâu thì cũng chỉ có thể tăng cường trí nhớ, không giúp ích nhiều cho những câu hỏi liên quan.
Hảo cảm của giáo viên chủ nhiệm đối với y gần như đã giảm xuống mức thấp nhất.
Bạch Thiền Y và chàng sinh viên sau khi ăn xong đi tìm quản lý ký túc xá để làm đơn nhận thuốc bổ trợ, bàn ăn bên đó chỉ còn lại Thẩm Tri Ngật.
Khí chất của anh dường như không hợp với bầu không khí ồn ào của căng tin, dù đã ăn xong nhưng vẫn ngồi đó, rõ ràng là đang đợi ai đó.
Chu Kỳ An suy nghĩ một lúc, rồi bước tới gọi nhỏ: "Thầy Thẩm..."
Cả mạng sống cũng dâng cho thầy.
Thẩm Tri Ngật mỉm cười ấm áp, nhìn về phía y.
"Giúp tôi một việc nhé." Chu Kỳ An hạ giọng, nhìn quanh các học sinh đang ăn, cuối cùng ánh mắt tập trung vào một người, y nở một nụ cười nhẹ: "Giúp tôi xác nhận một việc..."
Y nhét một công cụ liên lạc vào tay đối phương, nói xong những lời thì thầm rồi rời khỏi căng tin.
Khi đứng ở cửa, Chu Kỳ An không khỏi ngước nhìn lên trời, bỗng nhiên nghĩ: Lúc này không biết trong hòm thư tố cáo có bao nhiêu lá thư tố cáo của mình.
·
Câu trả lời là vẫn đang tăng lên.
Sau khi biết Chu Kỳ An giành chiến thắng trong bài kiểm tra thể lực, lại có người chơi đi tố cáo. Dù sao thì nếu y có thể vượt lên dẫn đầu và vượt qua các kỳ thi tiếp theo, chẳng phải sẽ chiếm mất suất học bổng sao?
Có hai ba người chơi đã tìm đến Vikas, trong tình trạng khá tuyệt vọng.
Vikas dĩ nhiên hiểu rõ lý do họ lo lắng.
Ngày đầu tiên toàn là câu hỏi trắc nghiệm mới thật khó chịu, kết quả việc cầu khấn thần thi cử là hầu hết các học sinh đều đạt thành tích xuất sắc, mà tiêu chí đánh giá học bổng đã ghi rõ rằng ngoài điểm tuyệt đối, điểm thi lần sau phải không được thấp hơn lần trước.
Nhiều người chơi đã nghĩ đến điều này.
Ví dụ như hai người chơi bị đuổi ra ngoài vì vi phạm quy định trong kỳ thi, bọn họ đã sử dụng công cụ vào phút cuối của kỳ thi.
Một số công cụ sau khi sử dụng sẽ có hiệu ứng xấu, thường thể hiện qua việc gặp xui xẻo.
Rõ ràng là muốn bọn họ kiểm soát điểm số.
Mang theo vận xui để làm những câu hỏi nhỏ cuối cùng, nhằm triệt tiêu vận may do thần thi cử mang lại, để dành chỗ cho các kỳ thi sau.
Nhưng vận xui đôi khi có thể khiến người ta gặp nguy hiểm.
Nếu Chu Kỳ An ở đây, chắc chắn y sẽ rất tự hào, nhìn xem, tôi không hề làm điều đó mà vẫn là người xui xẻo nhất.
Trong kỳ thi, giáo viên chủ nhiệm là người đầu tiên đến gây chuyện với y.
"Anh có khả năng thông linh, chắc chắn có thể biết nhiều nội tình hơn chúng tôi." Một người chơi khẩn thiết nói: "Chỉ cần anh giúp lần này, công cụ hoặc điểm số, chúng tôi đều có thể giao dịch."
Thần thi cử không dùng được nữa, họ chỉ có thể nghĩ ra các thông đạo khác để vượt qua.
Vikas nở một nụ cười đầy ẩn ý: "Chỉ cần giúp tôi một việc nhỏ là được."
Kỳ thi buổi chiều, Chu Kỳ An hầu như không thể thoát, muốn giành lấy thánh khí ngay khi nó rơi xuống, có người khác hỗ trợ là tốt nhất, ít nhất cũng phải phòng ngừa Ứng Vũ.
Sau khi sử dụng công cụ giao dịch, Vikas đã đưa ra một lối thoát:
"Kiểm tra thể lực còn có một tác dụng khác, giúp chúng ta quan sát và phân biệt giữa học sinh và người chơi. Những học sinh này đã ở trường lâu hơn chúng ta nhiều, có thể ai đó trong số họ đang nắm giữ nhiệm vụ đầu mối."
"Làm nhiệm vụ đầu mối có thể mở ra các thông đạo để đạt điểm cao khác."
Hắn ngừng lại một chút: "Nếu không được, chúng ta còn có thể tổ chức nghi lễ triệu hồn để hỏi những người đã chết trong trường."
Nghe vậy, mắt mọi người lập tức sáng lên.
......
Nhờ buổi kiểm tra thể lực kết thúc sớm, người chơi có rất nhiều thời gian hoạt động tự do.
Trên đường đi toàn là những lời phàn nàn về việc thần thi cử bị nứt.
"Rốt cuộc khi nào mới sửa xong đây." Điều này khiến họ phải liên tục tìm kiếm con đường sống mới.
Thực ra, nếu nghĩ kỹ lại, họ cũng không dám tùy tiện cầu khấn tượng thần thi cử bị nứt, ai biết thần thi cử có đòi hỏi quá đáng hay không.
Đến chiều, thời tiết tồi tệ hơn so với những ngày trước.
Một số người chơi vừa hoàn thành nhiệm vụ đã kịp thời đến lớp trong vài giây cuối cùng. Dưới áp lực từ ánh mắt của giáo viên chủ nhiệm trên bục giảng, từng người từng người cố gắng về chỗ ngồi nhanh nhất có thể.
Tiếng chuông vang lên, mong đợi trong mắt giáo viên chủ nhiệm như muốn nhảy ra khỏi tròng mắt: "Cô đã xem qua tất cả các lá thư tố cáo, cô đã biết ai là người phá hoại tài sản công."
Cô ta cười khiến người khác dựng tóc gáy: "Bài luận hôm nay, cô nhất định sẽ chấm cẩn thận."
Nói xong, ánh mắt khủng khiếp của cô ta đột ngột quét qua một chỗ, trong cơn sấm chớp, giáo viên chủ nhiệm nhìn sang chỗ đó, nhưng...
Chỗ đó trống không?!
Giáo viên chủ nhiệm ngẩn ra.
Giây tiếp theo, nụ cười méo mó của cô ta biến thành cơn giận dữ: "Người đâu?"
Người đâu rồi!
Vikas và những người chơi khác cũng ngẩn ra, họ tưởng rằng Chu Kỳ An đến muộn vì làm nhiệm vụ, không ngờ giờ này vẫn chưa thấy y đến.
Không biết ai đó thì thầm: "Chẳng lẽ cậu ta muốn bỏ trốn?"
Ai cũng có thể đoán được lần này ai sẽ là người đứng cuối trong kỳ thi, bỏ trốn là bản năng của con người, nhưng thường sẽ giống như thiêu thân lao vào lửa.
Giữa những lời suy đoán đầy ác ý, chàng sinh viên đột nhiên giơ tay lên, yếu ớt nói: "Cô ơi, cậu ấy vừa đi học vừa làm ở phòng y tế."
Bất ngờ không? Ngạc nhiên không?
Anh Chu không chơi với mọi người nữa rồi.
Cả lớp chìm vào yên lặng trong chốc lát.
Khi biết Chu Kỳ An đã đến phòng y tế, lớp trưởng đột nhiên khẽ nhếch mép, trong ánh mắt lóe lên một cảm xúc kỳ lạ.
Cô biết rằng, cơ hội mình chờ đợi đã đến.
Hầu hết mọi người đều ngạc nhiên về tình huống này, không ai chú ý đến sự thay đổi cảm xúc của lớp trưởng.
Ra khỏi cửa là hành lang, từ cửa sổ có thể nhìn thấy tòa nhà tổng hợp.
Những hạt mưa lạnh lẽo vỗ vào mặt, giáo viên chủ nhiệm đứng trên tầng bốn, nheo mắt nhìn qua.
Ở cửa tòa nhà tổng hợp, một thanh niên chạy trong gió, giống như một con chim nhỏ tự do bay vào trong—
Phòng y tế, tôi đến đây.
"!!!"
·
【Độ khám phá bối cảnh câu chuyện: 44%.】
Đây là con số mới nhất sau khi tổng hợp thông tin từ Bạch Thiền Y và Ứng Vũ.
"Đã vào học được vài phút, mà không có quy tắc tử vong nào xuất hiện, quả nhiên phán đoán của tôi là đúng."
Làm việc nhiều năm, khả năng thi cử đã mài mòn hết rồi.
Biết mình không phù hợp với lĩnh vực này, Chu Kỳ An đã từng thử nghiệm một lần, khi đó y đưa ra lý do phụ huynh biến mất là—đã đến phòng y tế.
Chàng sinh viên ở nội trú cũng như người chơi, đều cần học và thi.
Nghe câu này, giáo viên chủ nhiệm không những không truy cứu mà còn cắt ngang câu hỏi của cậu, còn cố gắng che đậy, chứng tỏ đây là một thông đạo trốn thoát hiệu quả.
Khi không còn cách nào khác, có thể lấy lý do đến phòng y tế để trốn học.
"Tôi có chút thích kiểu phó bản khám phá này rồi." Tự do hơn nhiều.
Nhưng có lợi cũng có hại, điều này cũng có nghĩa là con đường giành học bổng đã bị cắt đứt hoàn toàn. Hiện tại, mọi người đã nắm bắt được rất nhiều quy tắc về kỳ thi, nhưng phòng y tế vẫn là một điều bí ẩn.
Cái nào nguy hiểm hơn, đã quá rõ ràng.
Bảng nhiệm vụ không để y thảnh thơi một chút nào, lạnh lùng đưa ra chỉ thị:
【Vui lòng đến phòng y tế trong vòng ba phút, nếu không sẽ bị coi là vi phạm kỷ luật vì trốn học.】
Tòa nhà tổng hợp trông như một cái đầu cá chết, bên trong cũng như nội tạng của con cá chết. Ban ngày, bên trong tòa nhà u ám, tầng một là văn phòng hành chính, không rõ có ai trong đó không. Bảng chỉ dẫn cho thấy phòng y tế nằm ở tầng bốn, Chu Kỳ An từng giẫm nhầm vào nhãn cầu người sống gần đó, ký ức đó vẫn còn tươi mới.
Quá yên tĩnh, mỗi bước đi đều nghe thấy tiếng bước chân và tiếng thở.
"Trong thời gian ngắn, có lẽ sẽ không có ai sống vào đây nữa."
Mới chỉ bắt đầu được hai ngày, hầu hết những người chơi có thành tích tốt trước đó không thể mạo hiểm đến đây nhanh như vậy.
Cũng tốt, y không cần lo lắng về việc bị đâm sau lưng.
Phòng y tế chắc chắn là một điểm đánh dấu, hoàn thành xong sẽ giúp y tiến gần hơn một bước tới việc kích hoạt lối thoát xanh.
Chu Kỳ An một mình bước lên tầng bốn, thời gian đếm ngược còn rất nhiều, không cần phải chạy. Trên đường không gặp bất kỳ nhân viên nào, đến tầng bốn, ánh sáng kém hơn nhiều, những tán cây dày đặc bên ngoài che khuất, khiến không có ánh sáng mặt trời chiếu vào trong.
Phía trước, có một cánh cửa đang mở một nửa.
Chu Kỳ An tiến tới, hơi lạnh từ gạch sàn thấm qua đế giày khiến y đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, có cảm giác muốn bỏ chạy.
Dự cảm không lành này khiến y chậm lại khi định gõ cửa.
【Đếm ngược còn một phút】
Biết rõ là nguy hiểm, Chu Kỳ An vẫn phải đẩy cửa bước vào.
Phòng y tế rất rộng rãi, cảnh tượng giống như trong ác mộng của y, bàn phẫu thuật bẩn thỉu, mép kim loại đầy vết máu đen tối.
Những tấm rèm dày che hầu hết ánh sáng, trên bàn làm việc có một người mặc áo phẫu thuật nằm sấp, không nhìn rõ mặt.
Nhìn vào kiểu tóc, có lẽ đó là một người đàn ông.
Hình dáng của gã chỉ gầy hơn quản lý ký túc xá một chút, lưng rất dày, trông như đang ngủ.
Làm việc lại lười biếng?
Chuyện này tôi giỏi mà.
【Bạn đã đến phòng y tế thành công.】
【Lưu ý, nhiệm vụ lần này là nhiệm vụ đóng vai, bạn đã tạm thời thoát khỏi thân phận học sinh.】
Nhiệm vụ đóng vai?
Chu Kỳ An nhớ trong sổ tay học sinh có ghi rằng phòng y tế sẽ cung cấp vị trí trợ lý.
【Sắp kiểm tra xem bạn có đủ tư cách làm trợ lý phòng y tế không】
【Vui lòng nghe câu hỏi: "Trong 《Y điển》 từng ghi rằng, não người chia thành...."】
Cùng lúc đó, trên bàn xuất hiện một tờ giấy thi.
Khóe miệng Chu Kỳ An giật giật, cuốn sách này có phát, nhưng y chưa từng đọc qua, nghĩ một cách lạc quan, đọc cũng không nhớ được.
Không thiệt gì.
"Tổn thương sọ mở được hiểu là?"
"Thiếu não."
"Não của người trưởng thành nặng khoảng bao nhiêu gram?"
"250 gram (đồ ngốc)*."
*250: đồng nghĩa với sỉ nhục người đối diện.
......
Khoảng mười câu hỏi sau, hệ thống kết thúc câu hỏi.
Trên bài thi ngoài việc không được sao chép thì không có yêu cầu nào khác, Chu Kỳ An vừa làm vừa đọc lớn, nhanh chóng như thể y biết câu trả lời.
Phía trước, vị bác sĩ y tế giả vờ ngủ có vẻ không thể chịu nổi nữa, muốn ngồi dậy tát y một cái.
Chu Kỳ An tự nói với không khí: "Tạm thời sẽ không có ai đến làm thêm đâu."
"Để tạo cho tôi một vị trí việc làm, bạn của tôi đang canh giữ trong lớp, ai dám đến sẽ bị chặt đầu."
Lời này cũng như câu trả lời trên bài thi, hoàn toàn là nói bừa.
Thật tiếc là bác sĩ y tế không biết điều đó.
Bác sĩ y tế tức giận đến run rẩy.
Chu Kỳ An lườm một cái, bản thân mình ở nơi đầy âm khí mà không run rẩy, ông run rẩy cái gì?
Sau khi làm xong bài thi, Chu Kỳ An quyết định không giả vờ nữa, tiến tới bên cạnh bác sĩ y tế đang nằm sấp, nhẹ nhàng nói vào tai ông ta: "Chọn tôi, hãy chọn tôi."
Nhanh chọn tôi làm trợ lý của ông đi.
Giọng nói lạnh lùng của hệ thống vang lên không chút cảm xúc:
【Kiểm tra kết thúc, bạn không đủ tư cách làm trợ lý】
"..." Chu Kỳ An khẽ động mắt, nhưng cũng không vội, y không tin rằng bác sĩ y tế không lo lắng việc thực sự không có trợ lý nào đến nữa.
Khoảng nửa phút trôi qua, trong bầu không khí ngột ngạt, âm thanh nhắc nhở lại vang lên:
【Bạn đã trở thành trợ lý phòng y tế với thành tích đứng đầu trong phỏng vấn.】