Editor: Cú béo.
- Chương này mất raw, nên làm hơi xu xíu:>
_______________
Mẹ tôi đã làm gì mấy người mà ai cũng ầm ĩ đòi gặp bà ấy vậy?
Vẻ mặt của Chu Kỳ An đã rất khó tả.
Nhưng khi y vô thức quan sát xung quanh, y nhận ra vài học sinh trong lớp còn có vẻ mặt kỳ lạ hơn, trong đó có một thanh niên lơ đễnh từ trước.
Người chơi có thể đến được bán phó bản bốn sao thì hầu hết đều giàu kinh nghiệm, không dễ vì người khác gặp nạn mà lộ ra vẻ kỳ quái.
Xét rằng người chết nhiều sẽ giảm bớt sự cạnh tranh, không cảm thấy vui vẻ đã là điều tốt rồi.
Chu Kỳ An còn chưa kịp nghĩ sâu, khi thấy y phân tâm, giáo viên coi thi đã vung thước gõ tới.
Lực vung thước tạo ra một luồng gió mạnh, nhưng do dùng lực quá đà nên thước bị rơi xuống đất.
Biểu cảm của giáo viên coi thi lạnh lùng như mặt đất xi măng, đây đã là lần thứ hai trong ngày cô ta đánh trượt.
Cô ta nhanh chóng nổi giận: "Tất cả là do các em làm cho tôi tức giận!"
Thẩm Tri Ngật vẫn đứng yên như một con rối, nghe lời dạy dỗ, mỗi lần chớp mắt đều chậm hơn người bình thường một chút.
Chu Kỳ An không nhịn được mà nhìn anh thêm một cái.
Trong ký ức, Mục Thiên Bạch cũng có thói quen này, nhắm mắt hơi lâu, như thể đã chìm vào giấc ngủ.
"Ngày mai trước giờ tự học buổi tối, gọi phụ huynh các em đến gặp tôi! Và cả những người khác," giáo viên coi thi lạnh lùng cảnh báo: "Ai thi kém, đều phải gọi người nhà."
Sau khi đưa ra lời cảnh báo, hai học sinh bị kéo ra làm gương cuối cùng cũng được trở về chỗ ngồi.
Giáo viên coi thi hắng giọng rồi bắt đầu giảng đề thi, giọng nói the thé không ngừng vang lên trong lớp học.
Chu Kỳ An chưa kịp ngồi xuống thì âm thanh hệ thống đã vang lên trước:
【Chú ý, thiện cảm của giáo viên chủ nhiệm với bạn đã giảm xuống 40.】
【Khi thiện cảm về 0, bạn sẽ bị loại khỏi lớp.】
Hóa ra giáo viên coi thi chính là giáo viên chủ nhiệm.
Một ánh nhìn sắc bén quét qua.
"...Đề này đơn giản đến mức cho điểm, thật khó tin là vẫn có học sinh làm sai."
【Chú ý, thiện cảm của giáo viên chủ nhiệm với bạn đã giảm xuống 30.】
【Khi thiện cảm về 0, bạn sẽ bị loại khỏi lớp.】
Cô ta gần như đứng yên bên cạnh Chu Kỳ An, qua cửa sổ trước lớp, có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng hung hăng của bảo vệ đang tuần tra bên ngoài. Đôi mắt quá lớn gần như dán chặt vào Chu Kỳ An, như thể không thể chờ đợi để kéo y đi.
Chu Kỳ An lạnh sống lưng, cố gắng không chú ý.
Nhưng ánh nhìn đầy ác ý vẫn bám theo, cuối cùng, bảo vệ cao lớn cúi xuống, khuôn mặt gần sát vào kính, các đường nét gần như biến dạng.
Đinh linh linh.
Tiếng chuông như tiếng tha thứ cuối cùng cũng vang lên!
Chu Kỳ An thở phào nhẹ nhõm.
Giáo viên chủ nhiệm: "Các em, cô sẽ chiếm dụng của các em thêm năm phút nữa."
Chiếm dụng này lại khiến thiện cảm giảm thêm một chút.
Khỉ thật!
Chu Kỳ An suýt nữa chửi thề.
Có lẽ do cách tiến hóa đặc biệt, phạm vi tiến hóa của y vượt xa những người khác, do đó, trong mỗi phó bản, y dễ đụng độ với quái vật hơn. Ví dụ như bây giờ, y đứng thứ hai từ dưới lên, nhưng rõ ràng lại bị NPC ghét hơn.
【Chú ý, thiện cảm của giáo viên chủ nhiệm với bạn đã giảm xuống 10.】
Vẻ mặt của Chu Kỳ An lạnh nhạt, không thể kìm nén được thôi thúc lấy thánh khí ra sử dụng.
Nhịn thôi.
Y siết chặt ngón tay, không thể để kết quả thi định đoạt sinh tử ngay từ đầu.
Giáo viên chủ nhiệm hạ mí mắt, quan sát vẻ mặt bất an nhưng cố giữ bình tĩnh của Chu Kỳ An, chỉ trích những học sinh làm sai đề.
Chu Kỳ An bị gọi tên ba lần.
Thiện cảm bắt đầu giảm từng điểm một, khi chỉ còn ba điểm, giáo viên chủ nhiệm đột nhiên ngừng lại.
"Được rồi, buổi tự học hôm nay kết thúc ở đây."
Thấy Chu Kỳ An không sao, những người khác có chút thất vọng, vốn là một cơ hội tốt, gần đến cuối giờ tự học, họ có thể nghiên cứu xem chuyện gì xảy ra khi một người chơi bị bắt đi.
Giáo viên chủ nhiệm: "Chuẩn bị đi, mười phút nữa bắt đầu kiểm tra mô phỏng lần hai."
Lại thi nữa sao?
Nhiều người vô thức nhìn đồng hồ, cảm thấy như sắp thi đến chết.
Sau khi nói xong, giáo viên chủ nhiệm bước nhanh ra ngoài, đôi chân mảnh khảnh như que diêm có vẻ như sẽ bị vỡ vụn bởi rung động từ đôi giày cao gót.
Chu Kỳ An: "Cô ơi."
Giáo viên chủ nhiệm quay lại, mặt đầy vẻ không vui khi bị gọi lại.
Mấy điểm thiện cảm cuối cùng đang lung lay.
Chu Kỳ An: "Cô quên giao bài tập rồi."
【Chú ý, thiện cảm của giáo viên chủ nhiệm với bạn đã tăng lên 15, cố gắng thêm nữa nhé.】
"Suýt chút nữa quên chuyện quan trọng." Giáo viên chủ nhiệm lẩm bẩm rồi quay lại, viết một loạt chữ dày đặc lên bảng đen.
Những ánh nhìn đầy oán hận lập tức như những con dao phóng thẳng vào Chu Kỳ An. Anh ngồi yên tại chỗ, bình tĩnh. Nếu không tranh thủ tăng thiện cảm, thì nửa sau trận đấu rất có thể y sẽ gặp phải cái chết ngay từ đầu.
Đôi mắt xám trắng của Thẩm Tri Ngật lóe lên một chút, dường như muốn tiến đến nói gì đó.
Chu Kỳ An lạnh lùng nói: "Người đứng chót không xứng đáng nói chuyện với tôi."
"..."
Chu Kỳ An quay sang nói chuyện với học sinh giỏi đang tiến lại gần.
Bạch Thiền Y chủ động mời: "Cùng đội không?"
Cô nói rồi lén nhét vào lòng bàn tay Chu Kỳ An một tấm thẻ gần như trong suốt.
【Thẻ Đổi Mặt: Có thể làm rối loạn thân phận người chơi.
Hướng dẫn sử dụng: Thời gian hiệu lực của vật phẩm có hạn, khi đối tượng bị mê hoặc mạnh hơn cá nhân, thời gian hiệu lực sẽ dao động từ ba đến năm phút.
Chất lượng: Ba sao rưỡi】
Nhờ vật phẩm này, Chu Kỳ An có cơ hội thoát khỏi việc gọi phụ huynh.
Y suy nghĩ một chút, rồi hỏi: "Xin lỗi vì thẳng thắn, bạn học Bạch có năng lực và tài nguyên, tại sao lại thích lập đội?"
Bạch Thiền Y chân thành: "Đoàn kết là sức mạnh."
Chu Kỳ An lập tức cứng họng.
Chàng sinh viên không nhịn được, bật cười khúc khích.
Thời gian nghỉ ngơi rất ngắn, chưa bao lâu, tiếng chuông chết chóc lại vang lên, lần này, Bạch Thiền Y trở về chỗ ngồi trước.
Giáo viên chủ nhiệm quay lại, từng tờ đề thi như tuyết rơi xuống bàn của người chơi.
Chu Kỳ An cầm bút, nhìn đề bài rồi khựng lại.
Giống hệt.
Đề bài giống hệt nhau!
Trong suốt buổi tự học buổi tối, y bị bảo vệ ngoài cửa theo dõi, thiện cảm liên tục giảm, nửa sau y gần như không nghe thấy gì. Câu chuyện kinh hoàng thật sự bắt đầu, mỗi câu hỏi đều quen thuộc, chỉ có điều không nhớ đáp án.
Chu Kỳ An vừa nhấc mí mắt, liền nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm cười lạnh nhìn chăm chú vào bên này: "Kỳ thi bắt đầu."
Rời tầm mắt, Chu Kỳ An nhìn bả vai Thẩm Tri Ngật cách đó không xa, đột nhiên cảm thấy đặc biệt đáng tin cậy.
Y biết, người đàn ông này khẳng định cũng không nghe.
Bài thi lần thứ hai giống nhau, không nước chảy mây trôi mà đặt bút xuống, giống nhau, mọi người càng thêm cẩn thận.
Kỳ thi kết thúc đã qua 0 giờ.
Bóng đêm đen đến đáng sợ, khi Chu Kỳ An duỗi người đi đến bên cửa sổ, sao trên trời hình như có cất giấu một sợi ánh sáng đỏ.
Trong phòng học cơ bản không có nhieueflời nói, liên tục hai đợt kiểm tra khiến cả cơ thể căng mỏi.
Nửa giờ sau, tiết tự học buổi tối lần nữa đến.
Giáo viên chủ đọc thành tích của bài thi lần này.
Thẩm Tri Ngật không cô phụ Chu Kỳ An kỳ vọng cao, ngồi yên đếm ngược.
Giáo viên chỉ nhiệm lại hiếm khi mà không nổi giận, động tác ngược lại ưu nhã hơn rất nhiều.
"Mai Quang, 62 điểm."
"Du Thiên, 65 điểm."
......
Lúc trước có vài người cầm cờ đi trước, hiện giờ không biết sao, trực tiếp rớt điểm xuống.
Thành tích Chu Kỳ An nhảy vọt qua sáu người vừa rớt xuống.
Cùng đề, giáo viên chủ nhiệm sẽ không giảng lần thứ hai, cô ta nhìn vẻ mặt các học sinh dưới bục, tâm tình rất tốt: "Ngày mai buổi sáng muốn phát sách mới, các em đều phải tới sớm."
Cô ta nhìn qua điểm của vài người chơi xuống dốc không phanh nói: "Điểm kém như vậy, tôi phải nói chuyện với người nhà của các em."
Bài kiểm tra thứ hai đã qua, cơ thân Chu Kỳ An căng cứng điều giảm bớt.
Giáo viên chủ nhiệm đi rồi, trong phòng học học sinh lục tục đeo cặp sách ra về. Người ở lại không nhiều lắm, ước trừng mười người, đều không để bụng trực tiếp bại lộ thân phận người chơi.
Thanh niên cà lơ phất phơ chủ động phá vỡ trầm mặc, tự giới thiệu nói: "Gặp nhau tức là có duyên, mọi người, tôi họ Hách, gọi tôi là bạn học Hách là được."
Nữ sinh vừa được giáo viên nhờ thu bài, vừa thấy đã biết người này làm nhiều lần, tiêu chuẩn NPC. Cô gọi mỗi người đều là bạn học X, đi theo NPC nói chuyện, chuẩn không sai.
Người đàn ông lai lơ đãng mắt đảo qua Chu Kỳ An, nhìn nhưng không chú trọng.
Hắn mỉm cười nói: "Vikas."
Nhìn bóng người bận rộn, nụ cười Vikas thu lại, trong mắt hiện lên một ít kiêng kị.
Chu Kỳ An cũng nhìn lại, Vikas đang nhìn bài thi hai lần đứng nhất, lúc giáo viên chủ nhiệm phát bài thi hiếm khi trên mặt bà ta hiền từ gọi tên, y nhớ rõ người này hình như tên là Ứng Vũ.
Mọi người lục tục giới thiệu mình.
Thẩm Tri Ngật và Chu Kỳ An không cần, bọn sau lần làm bài thi, mấy người chơi đã như sấm bên tai.
Trên mặt Vikas anh tuấn trang ngập chân thành, chủ động đưa ra lời mời: "Mọi người, tôi là thể chất thông linh, có muốn hợp tác cùng nhau không?"
Hình như thể chất thông linh có thể thông qua bóng dáng và nhan sắc để phán đoán.
Có được người chơi có loại thể chất nhìn thấu bóng dáng và nhan sắc đều phải nhạt một ít, dù nói dối, người trước đây có người hoài nghi, giờ phút này nghe chính miệng hắn thừa nhận, vẻ mặt lộ vẻ vui mừng.
Mặc kệ lúc sau cạnh tranh thế nào, lúc trước thể chất thông linh có thể phát huy tác dụng rất lớn, là lựa chọn hợp tác không tồi.
Đáng tiếc Chu Kỳ An không hề cho Vikas mặt mũi, trực tiếp đeo cặp sách lên, cùng Bạch Thiền Y, chàng sinh viên cùng với Thẩm Tri Ngật vừa kết bạn ra ngoài.
Vikas híp híp mắt, lúc sau hắn cũng mang theo người chơi hành động.
Thời điểm ngoài khu dạy học, Vikas vẫn luôn không nhanh không chậm đi theo sau Chu Kỳ An. Hắn là thể chất thông linh, những người khác hoàn toàn sẽ không theo hướng bám đuôi này, chỉ mình hắn cảm giác được rồi theo đuôi.
*
Ra khỏi khu dạy học, khung cảnh bên ngoài càng ngày càng tối.
Toàn bộ trường có diện tích rất nhỏ, có thể nói là vừa nhìn đã hiểu ngay cấu trúc.
Sau khi tan học học sinh đều đi về hướng nam, chứng tỏ ký túc xá ở bên kia, mà từ nơi này lại đi về phía trước xem là thực đường. Cách phòng học gần nhất chính là toà nhà tổng hợp, gần cách 200 mét chính là địa phương.
Thô sơ đơn giản nhìn lại, toà nhà tổng hợp ít nhất có 20 tầng, tổng thể như quả trứng cắt một nửa, trên đỉnh có thiết kế hãm ao, cùng khu dạy học dùng cửa kính trong suốt có tính chất rõ ràng, dưới ánh trăng mờ ảo, toà nhà tổng hợp như ẩn như hiện.
Chu Kỳ An: "Vượt luôn cả quy định thiết kế."
Giống như một tòa nhìn giống như cá chết.
"Còn rất thông minh." Vikas nhìn thấy Chu Kỳ An ở đánh giá tòa nhà tổng hợp, hiểu được muốn đi hướng kia.
Lựa chọn mìn đi nơi nào, có thể là một người có chỉ số thông minh cao.
Lấy tên thật dự thi, ý nghĩa trong hồ sơ đã đăng kí khả năng cũng là tư liệu thật, cho dù muốn hiểu mình hoặc hiểu tin tức người khác, đều là một con đường cực kỳ tốt. Vận khí tốt không nói, thậm chí có thể thông qua hồ sơ bóp méo khả năng thoát khỏi lần gọi phụ huynh khi giáo viên chủ nhiệm yêu cầu học sinh.
Ví dụ: Thân phận cô nhi.
Đại khái là trực giác đồng loại, Vikas đã cảm giác được Chu Kỳ An đối với mình chính là khả nghi và thù địch, cùng với đây cũng là một người âm mưu quỷ kế đầy bụng. Cho nên người sau mới vội vã đi xem hồ sơ như vậy, muốn tiến thêm một bước để xác nhận suy đoán, biết người biết ta.
Chẳng qua......
Vikas chậm rãi cong khóe miệng,
Hắn rất tò mò, Chu Kỳ An muốn như thế nào lấy cớ thoát khỏi những người khác, trước khi bước đến phòng hồ sơ. Căn cứ tình báo, đối phương không quá vài lần vào trò chơi, có được đạo cụ cùng điểm hữu hạn.
"Thông minh, nhưng rất đáng thương."
Vikas cho Mục Thiên Bạch mục đánh giá không sai biệt lắm, người mang bảo vật, chẳng những không thể dùng, còn muốn giấu.
Giờ phút này, bước chân Chu Kỳ An ngừng ở cửa phòng học, cũng phải hơi chần chờ.
Nếu lúc trước chỉ có ba phần hoài nghi, khi Vikas đi theo mình, hình như có thể tăng tới bảy phần.
"Người tới không có ý tốt."
Y lắc lắc đầu, lần này không thêm che giấu mà nhìn về phía toà nhà tổng hợp.
Giây tiếp theo, Chu Kỳ An trực tiếp chạy tới, rút ra 【 cây búa nhỏ 】, xuống tay đập xuống, lạch cạch một chút trực tiếp đập bễ khoá cửa.
Loại hành vi lỗ mãng này, thành công làm những người phía khác ngẩn người.
Đi cửa chính coi đồ, Chu Kỳ An quyết định muốn đâu: Phòng hồ sơ, tầng 13.
Nhưng mà y không ngay lập tức hành động, ngược lại bất thình lình quay đầu, đi đến bên người Vikas, nhẹ giọng nói: "Tôi muốn đi nhìn lén hồ sơ của anh đó."
Khi giọng nói hoàn toàn rơi xuống, sử dụng 【 thuốc cá cờ 】 điên cuồng tăng tốc.
Gió mạnh thổi qua, Chu Kỳ An theo làn gió xoáy mà đi lên lầu.
Đừng nói đến Vikas, bất kể là đồng đội hay những người chơi khác, tất cả đều sững sờ. Tòa nhà tổng hợp có phong cách kiến trúc kỳ lạ, nhìn qua đã thấy là nơi ẩn chứa nguy hiểm tiềm tàng. Mặc dù đêm đầu tiên thường là thời điểm ít nguy hiểm nhất, nhưng không thể liều lĩnh như vậy được!
Trong lúc họ đang đờ đẫn, phía trên dường như có ánh sáng vàng rực rỡ đổ xuống.
Ánh sáng này không tầm thường, dường như có thể gột rửa linh hồn con người.
"Cái gì thế? Đèn pin à?"
"Không phải đèn pin, ánh sáng này kỳ lạ lắm."
Đứng yên tại chỗ, dường như hòa vào bóng tối, Thẩm Tri Ngật đột nhiên cười.
Niềm vui nỗi buồn của con người không giống nhau, dưới màn đêm dày đặc, Vikas đã đoán được nguồn gốc của ánh sáng đó là gì, gương mặt anh tuấn của hắn tức khắc méo mó trong chốc lát.
Y có bệnh không thế?
Có bệnh thật không đấy!
Đó là ý nghĩ đầu tiên của Vikas. Hắn gần như chắc chắn rằng thứ phát ra ánh sáng vàng chói lọi đó là Thánh Khí, với thể chất thông linh, dù cách một khoảng cách cũng có thể cảm nhận được áp lực mơ hồ.
Mang thánh khí bên mình, chẳng phải nên giữ bí mật sao? Khi thấy biểu cảm biến đổi thất thường của những người chơi, có một khoảnh khắc, Vikas đã muốn khuyên Chu Kỳ An nên kín đáo hơn một chút, tiếc là không thể khuyên được. Hắn còn phải giúp phân tán sự chú ý của mọi người, không để nhiều người phát hiện ra sự tồn tại của tháng khí.
Bên cạnh đó, chàng sinh viên cũng muốn nói gì đó để giúp Chu Kỳ An che giấu. Trong lòng thầm nghĩ, đáng lẽ anh Chu nên nói trước một tiếng, như vậy sẽ tiết kiệm được thời gian suy nghĩ.
Khi đang vắt óc suy nghĩ, đột nhiên có tiếng hét lớn vang lên: "Còn đứng đó làm gì?"
Vikas cắt ngang suy nghĩ của mọi người: "Phòng hồ sơ có lẽ ở kia, các người muốn để người khác xem tài liệu của mình à?"
Bị hắn quát, những người khác cũng đột nhiên phản ứng lại, lập tức quên mất việc khám phá ánh sáng vàng kỳ lạ, tất cả cùng lao lên phía trước.
Chênh lệch trước sau chưa đến nửa phút, sảnh chính và cầu thang có một khoảng cách, mỗi tầng lại có hơn hai mươi bậc thang.
Nhưng khi Vikas dẫn đầu lao vào trong tòa nhà tổng hợp, bóng dáng của Chu Kỳ An đã biến mất, chỉ có thể nghe thấy tiếng chạy nhanh như bay từ trên lầu vọng xuống.
Một người chơi không kìm được kinh ngạc mà thốt lên: "Cậu ta mọc móng ngựa à?"
Khóe miệng Vikas co rút lại, đừng nói là móng ngựa, gắn động cơ vào cũng không thể chạy nhanh như vậy.