Hôm Nay Vẫn Chưa Thể Giăng Buồm Ra Khơi

Chương 53




Chu Kỳ An mất một lúc để chắc chắn rằng người bị bắt là mẹ của y, không phải y.

Người mặc áo choàng đỏ hiểu ngỡ ngàng này là phẫn nộ, khoé miệng nở nụ cười nhếch lên: "Đúng vậy, bắt mẹ của cậu."

Người thân luôn là điểm yếu, cô ta hả hê nheo mắt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hoàn hảo không có lỗ chân lông đó. Cô ta chuẩn bị thưởng thức sự giận dữ vô dụng sắp tới của đối phương và sống lưng không chịu thua không thể tránh khỏi.

Càng giận dữ, cô ta càng vui sướng.

Chu Kỳ An im lặng một lúc, người mặc áo choàng đỏ cảm thấy một chút bất thường nhưng nhanh chóng kiềm chế lại.

Cuối cùng, Chu Kỳ An chậm rãi thốt lên một câu: "Người làm nên việc lớn, đến thân nhân cũng có thể giết."

Người mặc áo choàng đỏ nghe thấy thế, sắc mặt trở nên lạnh lẽo: "Vì để bảo vệ đồ vật, cậu thậm chí không quan tâm đến mạng sống của mẹ mình?"

"..." Không, tôi mới là người thân đó.

"Cậu có lẽ chưa biết cách những người đó hành động," người mặc áo choàng đỏ nói với giọng bình thản về sự thật đẫm máu, "Lột da, rút gân, họ có cả nghìn cách khiến con người sống không bằng chết."

"Đồ súc sinh!"

Chu Kỳ An liếc qua bề mặt nước suối nóng, cảm thấy có chút chán nản với kỹ năng diễn xuất của mình. Việc đóng vai một người hiền lành nhút nhát không khó, nhưng giả vờ tức giận thì thật là khó khăn.

"Có gan thì đối mặt với tôi! Đối phó với một người phụ nữ yếu ớt tay không tấc sắt thì là cái gì?"

Khi nói đến mấy chữ cuối, khuôn mặt Chu Kỳ An thoáng chốc biến dạng nhưng nhanh chóng khôi phục lại một chút bình tĩnh: "Đã cử bao nhiêu người?"

Người mặc áo choàng đỏ như đùa giỡn, giơ ra mười ngón tay thon dài.

Tàn nhẫn trong ánh mắt không giảm.

Lão đại là một người cực kỳ cẩn thận, gã sẽ không tiết lộ chuyện thánh khí cho ai khác, nhưng chắc chắn sẽ mang theo một hoặc hai thuộc hạ trung thành.

Còn về hội Hắc Ma, lo sợ bị lừa nhưng cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội có được thánh khí, vì vậy bọn họ sẽ mang theo một số người, nhưng cũng không quá nhiều.

Tổng cộng chắc khoảng mười người.

Mười người.

Chu Kỳ An cố gắng nghĩ xem trong lịch sử gần đây có trường hợp nào tự vệ mà giết hơn mười người, cuối cùng được tuyên vô tội không.

"Tại sao có hai nhóm thế?"

Vì người mặc áo choàng đỏ biết chi tiết như vậy, chắc chắn nhóm kia cũng là do cô ta thông báo. Chu Kỳ An không hiểu lắm về động thái thừa này.

Nụ cười trên môi người mặc áo choàng đỏ biến mất: "Có vẻ như cậu thật sự không lo lắng về sống chết của mẹ mình."

Y vẫn còn tâm trạng ở đây hỏi đông hỏi tây.

Chu Kỳ An nhìn thấy bàn tay của người mặc áo choàng đỏ, phần da giữa ngón cái và ngón trỏ có vết chai, chứng tỏ cô ta cũng thường xuyên luyện kiếm trong đời thực.

Vì vậy y tạm thời từ bỏ việc công kích.

Người mặc áo choàng đỏ nhận được một tin nhắn, báo cáo về động tĩnh bên kia: "Bọn họ đã đi rồi, cậu còn ba phút cuối cùng để hối hận."

Hối hận sao?

Chu Kỳ An cúi đầu, lên bờ ngồi ở khu vực nghỉ ngơi, nhẹ nhàng nói: "Đừng ồn."

Y vẫn đang suy nghĩ về các trường hợp tự vệ.

·

Trong nước đã hơn ba giờ so với Cống Kỳ, bây giờ lại là mùa đông, trời nhanh chóng tối sầm.

Một vài khu chung cư cũ kĩ ở thành phố lớn có một cảnh tượng hoàn toàn khác với nền văn minh đô thị.

Khu dân cư gần khu công nghiệp cũ là một trong những đại diện, xung quanh bẩn thỉu, quản lý lỏng lẻo, dân cư vẫn rất dữ dằn. Các vấn đề lịch sử còn quá nhiều, gần đây ban quản lý bất động sản vừa mới bỏ chạy.

Các vật liệu bỏ đi chất đống, rác rưởi các loại không được dọn dẹp kịp thời.

Một chiếc xe lớn thường ngày không dùng đến, được phủ kín bằng vải chống nắng, chỉ thế này thôi cũng không quá nổi bật.

"Mở máy, lái về phía rìa thành phố..."

Mẹ Chu hát nghêu ngao, đang ở trong bếp chuẩn bị bữa tối, từ góc độ này có thể nhìn thấy chiếc xe dưới lầu, bà rất hài lòng.

Trong lúc nấu cháo, bà không quên tranh thủ bật TV xem có chương trình mai mối nào được phát sóng vào thứ bảy, để đăng ký cho con trai. Nhưng vừa bật TV, bà đã bị thu hút bởi tin tức, người dẫn chương trình đang mỉm cười đưa tin mới nhất: "Gần đây, tại thành phố Đôn phát hiện một ngôi mộ cổ..."

"Mộ cổ, có xác ướp không?"

Mặc dù không thể nấu ăn như nồi cơm điện, nhưng cô con dâu này yên tĩnh, tính tình cũng tốt.

Đang xem đến đoạn hay, đột nhiên TV tắt ngúm, căn phòng chìm vào bóng tối.

Mất tin tức quan trọng, sắc mặt mẹ Chu cũng tối sầm lại.

Có tiếng gõ cửa, cộc cộc cộc.

"Xin chào, nhà chị cũng mất điện sao?" Người bên ngoài hỏi.

Mẹ Chu không chút đề phòng, căn nhà nhỏ chỉ mấy chục mét vuông, vài bước là đến cửa, bà mở cửa chống trộm ngay lập tức.

Người khách trước đó còn hỏi thăm thân thiện lập tức lộ ra bản chất hung ác, ngay tức khắc giơ cao vũ khí giấu sau lưng. Không một chút thương xót, cây sắt nặng nề giáng xuống, lạnh lùng thực hiện mệnh lệnh của hội trưởng.

Hội trưởng hội Mũ Đỏ, một người đàn ông lai, đang đứng bên cạnh.

Gã ngẩng đầu nhìn con nhện đang cố gắng giăng tơ trên trần nhà, như đang tự hỏi rồi tự trả lời:

"Cậu nói xem, lát nữa tôi nên cắt một đoạn ngón tay gửi sang nước ngoài cho đứa con trai tốt của bà ta đây, hay làm quyết liệt hơn, ngẫu nhiên gửi một cơ quan lớn hơn, một lần răn đe luôn?"

"Chọn cách sau đi," người đàn ông ranh mãnh đưa ra quyết định: "Tôi thích nhìn thấy máu."

Trước khi dứt lời, người đàn ông lai như cảm nhận được điều gì đó, quay người lại đột ngột.

Trong hành lang chật chội, không biết từ lúc nào xuất hiện nhiều luồng khí không rõ ràng.

Người đàn ông lai nhận ra một trong số bonn họ, cảnh giác tăng cao: "Hội Hắc Ma."

Đằng sau, thuộc hạ cầm cây sắt trước đó giọng run rẩy: "Hội trưởng, không ổn rồi."

Người đàn ông lai lạnh lùng nói: "Đừng nói nhảm."

Tất nhiên là không đúng rồi, sự xuất hiện của hội Hắc Ma ở đây chắc chắn không phải là ngẫu nhiên.

"Tôi đang nói về cô ta không đúng," giọng nói của tên thuộc hạ pha lẫn vài phần run rẩy.

Những người có mặt đều đã tiến hóa thị lực, trong hành lang hẹp và tối tăm, người phụ nữ bị trúng cú đánh mạnh vẫn đứng vững tại chỗ, như thể cú đánh đó không gây ra ảnh hưởng gì cho bà... ngoại trừ mái tóc.

Mái tóc của bà so với trước đó có vẻ xoăn hơn một chút.

Người của hội Hắc Ma khi vừa đến cũng đã chứng kiến cảnh đánh lén, họ nhíu mày.

Người chơi sao?

Trong khi đánh giá thân phận của mẹ Chu, tầng cao của hội Hắc Ma càng thêm tàn nhẫn, lập tức rút ra một khẩu súng lục có gắn giảm thanh tự chế, chĩa nòng súng vào đầu gối của mẹ Chu.

Gã ta bóp cò, nhưng đạn không bắn ra như mong đợi.

Người tầng cao của hội Hắc Ma cúi xuống, một con rắn nhỏ lạnh lẽo trơn trượt không biết từ lúc nào đã cuốn lấy ngón tay gã ta.

"Cẩn thận!"

Gã ta lập tức cảnh báo những người cùng hội, nhưng vừa mở miệng ra, một con rắn khác, như chớp, bay vào miệng gã ta!

"Rút lui!" Người đàn ông lai cũng bị cảnh tượng này làm kinh hãi, chuẩn bị rút lui.

"Bọn này định đi đâu?"

Mẹ Chu xuất hiện trước mặt gã mà không phát ra một tiếng động, hỏi với giọng lạnh lùng.

Là quỷ sao?

Người đàn ông lai thậm chí nghi ngờ rằng mình đã bước vào phó bản, cho đến khi gã thất bại trong việc triệu hồi trang bị, mới xác nhận đây là thực tại.

"Mày..." Gã nhìn chằm chằm vào làn da trắng bệch không tự nhiên của người phụ nữ, cố gắng kiểm soát nỗi sợ trong giọng nói: "Mày, rốt cuộc là người hay là quỷ?"

Chiếc gậy sắt của thuộc hạ lúc này đột nhiên xuất hiện trong tay người phụ nữ, bà giơ cao, thân hình mảnh mai khiến bà trông cao hơn người đàn ông lai.

"Mày nghĩ sao?"

Giây tiếp theo, mẹ Chu nở một nụ cười, gậy sắt giáng xuống.

...

Cộc cộc cộc.

Tối nay, tiếng gõ cửa vang lên lần thứ hai.

Nhưng lần này là mẹ Chu gõ cửa nhà hàng xóm dưới tầng.

"Chào cô." Người phụ nữ nở nụ cười thiện ý: "Cho tôi mượn vali được không?"

Láng giềng thân quen, người trẻ tuổi hào hứng đưa cho bà một chiếc vali.

Mẹ Chu: "Chỉ có một cái à?"

Người trẻ tuổi: "?"

Trong phòng vang lên tiếng ho khan, đó là ông của người trẻ tuổi: "Tiểu Hòa, dưới gầm giường còn một cái, lấy ra luôn đi."

"Vâng."

Mẹ Chu cầm hai chiếc vali, mỉm cười cảm ơn, rồi quay lại gõ cửa đối diện.

Cộc cộc cộc.

"Chào chị, cho tôi mượn vali được không?"

Chị hàng xóm cũng rất nhiệt tình, lấy ra một chiếc, sau đó thấy bà đã có một chiếc khác, liền ngạc nhiên.

Mẹ Chu lần lượt mượn hết vali của mọi nhà, sau đó mang từng chiếc lên lầu.

Khi bà trở xuống, nhẹ nhàng xách một chiếc vali trên mỗi tay.

Rồi lại lên lầu, trở xuống...

Những cư dân đang nhìn trộm qua mắt mèo gật đầu.

Nếu là giết người và phân xác, thì không cần nhiều vali đến thế, chẳng lẽ giết một lúc mười mấy người.

Bây giờ có thể yên tâm rồi.

Người trẻ tuổi ban nãy nhìn trộm qua khe cửa, cẩn thận đóng cửa lại, đưa thuốc cho ông nội và nói: "Ông ơi, con hình như nghe thấy tiếng khóc trong vali."

Ông lão không thèm ngẩng đầu: "Vali để lâu rồi, chắc chuột chui vào thôi."

Người trẻ tuổi: "Ồ."

Dưới bầu trời đen kịt, mẹ Chu lần lượt chất vali lên xe buýt lớn.

Mỗi chiếc vali đều để hé một chút, bên trong là người với ánh mắt tuyệt vọng, tay chân họ bị trói bởi những con rắn. Nỗi kinh hoàng khi phải chung sống với rắn trong một không gian chật hẹp còn đáng sợ hơn cả sự tàn phá về thể xác.

Xe buýt thỏ chạy trong đêm, cuối cùng rẽ vào một khu vực sương mù dày đặc.

Lúc này, con rắn đã che mắt bọn bắt cóc.

Sau khi di chuyển thêm một quãng dài, mẹ Chu quăng bọn chúng vào một đường hầm bí ẩn như rác, sau đó thu hồi rắn, không nói một lời, lái xe mang theo những vali trống không đi khỏi.

Bị ném ra khỏi xe, nội tạng của bọn chúng như muốn nứt toạc.

Khi những con rắn không còn bịt mắt, mọi người từ từ nhận ra tình cảnh hiện tại, sửng sốt.

"Chúng ta, sao lại đến đây?"

Phía trước vẫn còn thấy lờ mờ hình dáng của đường hầm.

Chưa kịp phản ứng, một con quái vật khổng lồ, như người khổng lồ, từ trong hầm tràn ra. Da của nó trắng bệch, hòa với sương mù thành một màu, mùi hôi thối nồng nặc, một kẻ trong hội Hắc Ma, vừa thoát khỏi trói buộc, dùng cái lưỡi bị rắn cắn rách của mình nói: "Liên thủ!"

Mặc dù nói không rõ, nhưng tất cả đều hiểu ý gã.

"Con mụ chết tiệt."

Dám nghĩ rằng quăng bọn họ vào đường hầm là có thể tiêu diệt hết, gã thề, nếu thoát được lần này, nhất định sẽ xé xác đối phương ra từng mảnh.

Quá kiêu ngạo, trong mắt người đàn ông, dù mẹ Chu có mạnh mẽ thế nào, cũng không thể địch lại cả một hội.

Quái vật xoắn vặn cơ thể, bò lên từng chút, miệng há to, nước dãi nhỏ thành dòng, ánh mắt đã lờ mờ dường như ẩn chứa sự đố kỵ tàn độc.

Chúng đang ghen tị với những người còn sống sót.

Cả bọn vừa lùi về tìm lối ra, vừa chuẩn bị chiến đấu trực diện.

Một khi đã vào đường hầm, nghĩa là có thể sử dụng đạo cụ.

Người đàn ông lai đột nhiên lên tiếng: "Có điều gì đó không ổn."

Những con quái vật khổng lồ và kinh tởm kia, dường như đang lùi lại?

Phía trước sương mù dày đặc hơn.

Trong đường hầm có âm thanh gì khác, khi tất cả đang cảnh giác cao độ, từ trong màn sương mù, một con thỏ cao lớn lao tới.

Khi nó dần tiếp cận, thân phận của nhân viên làm việc bị bại lộ không chút nghi ngờ.

"Xe của tao!" Hắn rõ ràng cảm nhận được chiếc xe của mình vừa xuất hiện.

Không quan tâm đến sự ngạc nhiên của mọi người, Tư tiên sinh điên cuồng dùng một tay bóp cổ người đàn ông lai gần đó: "Xe của tao đâu?!"

Hắn vốn đang rất vui, thông qua phân tích dữ liệu của bạn, Tư tiên sinh chắc chắn rằng lần này có thể biến Chu Kỳ An thành con rối, rồi dùng y để điều khiển thánh khí.

Vừa vui vẻ chưa được ba giây, hắn đã cảm nhận được dấu vết của chiếc xe.

Tư tiên sinh tìm đến đây qua biên lai phạt được cập nhật thời gian thực của hệ thống.

Người đàn ông lai nhớ lại chiếc xe lúc ấy, dường như có hai tai thỏ đặc trưng. Gã đầu tiên sững sờ, ngay sau đó vô cùng hân hoan, có vẻ như người phụ nữ đáng sợ kia đã đánh cắp xe của nhân viên.

"Người trộm xe của ngài là..."

Hai ngón tay dài quá mức đột nhiên thò vào túi áo, người đàn ông lai ngẩn ra, thấy ông thỏ rút ra một tấm ảnh từ túi của gã.

Thứ này xuất hiện trong túi gã từ lúc nào vậy?

Khi tấm ảnh được rút ra, mặt sau của nó hiện lên, vài chữ bất ngờ đập vào mắt Tư tiên sinh.

Chữ đỏ nền trắng, lời cảnh báo sáu chữ: Chào ngài, gửi chút dầu tới.

Lời nhắn kèm theo: Cho nó, con trai tôi →.

Mũi tên uốn cong chỉ về phía mặt khác.

Không có chút đề phòng nào, một bức ảnh lớn của Chu Kỳ An với nụ cười hiện lên trước mắt.

Tư tiên sinh suýt nữa tức nổ phổi.

Người đàn ông lai thấy đây là cơ hội, liền đề nghị giúp loại bỏ mẹ Chu: "Người phụ nữ đó rất khó bắt ở thế giới bên ngoài, chúng ta có thể hợp tác..."

Gã nói càng lúc càng nhanh, không nhận ra biểu cảm đáng sợ trên mặt thỏ. Nhưng người tầng cao của hội Hắc Ma cảm thấy có điều bất thường, lặng lẽ lẻn về phía nơi sương mù mỏng hơn.

Không biết tình huống hiện tại là gì, nếu chiếc xe đó cưỡng ép xâm nhập vào một cổng phó bản đã đóng, thì bọn họ sẽ bị coi là người nhập cư lậu.

Nhân viên có quyền thực thi pháp luật.

Vừa lẻn đi được vài bước, một cơn đau nhói ập đến.

Nhìn xuống, nội tạng của gã đã bị một cánh tay xuyên thủng.

"Cứu tôi!" Những người đang chạy trốn xung quanh bất chấp tung ra các đạo cụ, nhưng cuối cùng cũng không thoát khỏi quỷ trảo.

Ngay tại chỗ, người đàn ông lai vừa lảm nhảm không ngớt cũng đã nằm gục trong vũng máu.

"Tại, tại sao..."

Cho đến khi chết, ánh mắt gã vẫn đầy sự khó hiểu.

Thi thể bị xé nát lần nữa bị ném như rác đến chỗ quái vật khổng lồ.

Móng tay của Tư tiên sinh dài và nhọn đang nhỏ máu, nụ cười dữ tợn: "Hợp tác sao?"

Người chơi sẽ không vô duyên vô cớ dính dáng đến mẹ con bọn họ, tám phần cũng là để tranh đoạt thánh khí.

Không giết, để làm gì?

·

Cống Kỳ.

Đã lâu không nhận được tin tức, người mặc áo choàng đỏ thoáng chốc nghĩ đến việc có nên cử người đi xem xét không, nhưng nhanh chóng từ bỏ ý định. Chắc không có sai sót gì, ít nhất không ở phía mình, theo kế hoạch ban đầu, thuộc hạ của cô ta sẽ quan sát từ xa.

Chu Kỳ An đang dùng khăn lau khô tóc.

Sau khi bị đe dọa, trông y lại có vẻ thoải mái hơn trước: "Vậy, đã có kết quả chưa?"

Hành động của "đứa con hiếu thảo" này khiến người mặc áo choàng đỏ khẽ nhíu mày.

Vụ nổ ở phó bản trước, ít nhiều cũng cho thấy thanh niên này có một chút thương xót với nữ quỷ, nhưng khi đối diện với sinh tử của người thân, y hoàn toàn không hề cố gắng thêm.

Điều này khiến cảm giác kỳ lạ trong lòng người mặc áo choàng đỏ lại gia tăng.

Vù.

Diễn đàn trên điện thoại đột nhiên hiện lên hai tin nhắn mới.

— Hội trưởng và người của hội Hắc Ma đều mất tích.

— Nghi ngờ đã nhìn thấy Xe buýt Thỏ, chúng tôi đang trên đường trở về hội.

Hai tin nhắn này đã lược bỏ rất nhiều chi tiết, đặc biệt là câu cuối cùng, từng từ dường như ẩn chứa nỗi sợ hãi sâu sắc.

Xe buýt Thỏ! Đầu ngón tay của người mặc áo choàng đỏ khẽ run lên trong chốc lát, chuyện này làm sao có thể?

Cùng lúc đó, Chu Kỳ An cũng nhận được tin nhắn từ mẹ:

— Con yêu, mẹ đã chào hỏi với chủ xe cũ rồi, nếu gặp lại nhớ đòi ông ấy dầu nhé.

Đòi dầu? Mỗi từ y đều hiểu, nhưng sao ghép lại thành câu thì lại không thể hiểu nổi?

Trái tim Chu Kỳ An ngay lập tức như bị treo lơ lửng, y đi sang một bên gọi điện thoại. Sau khi kết thúc cuộc gọi, toàn thân y run rẩy, chỉ cảm thấy như có lưỡi dao đang cắt vào da thịt, gió lạnh thấu xương.

Ở phía bên kia, người mặc áo choàng đỏ đang gọi điện cho thuộc hạ.

Nỗi sợ hãi bên đó không thể kiềm chế: "Lo sợ bị phát hiện, chúng tôi không dám đến quá gần..."

Đầu dây bên kia đơn giản kể lại những gì họ đã chứng kiến: Người phụ nữ mặc tạp dề, từng chiếc vali một, chiếc xe buýt khởi hành... và hai người của hội đã biến mất.

Mọi thứ đều ngập tràn nỗi sợ hãi không thể lý giải.

"Hội trưởng có vẻ đã mất mạng," người báo cáo nuốt nước bọt liên tục, "Liệu chúng ta có bị nhổ tận gốc không?"

Người mặc áo choàng đỏ lạnh lùng đáp: "Sau này, tôi mới là gốc."

Cô ta cúp máy, trông có vẻ bình tĩnh, nhưng lúc này có lẽ không ai kinh hãi hơn người mặc áo choàng đỏ.

Nhân viên đã bước vào thế giới thực! Suy nghĩ kinh hoàng này vừa lóe lên đã bị cô ta lập tức phủ nhận, tuyệt đối không thể.

Nếu điều đó thực sự xảy ra, thế giới thực đã rơi vào hỗn loạn từ lâu.

Khi ngẩng đầu lên, cô ta tình cờ thấy Chu Kỳ An đang mất tự chủ, người mặc áo choàng đỏ theo phản xạ hỏi: "Cậu run cái gì chứ?"

Những người khác bị nhổ tận gốc còn chưa run.