Hôm Nay Vẫn Chưa Thể Giăng Buồm Ra Khơi

Chương 186




Một hướng khác của thị trấn.

Ánh sáng trắng bao trùm mọi kẽ hở, ánh sáng cực mạnh, cũng như bóng tối, đều có thể cướp đi thị giác của con người. Khác với nơi của Chu Kỳ An đầy những đợt núi sụp đất lở, nơi này giống như một cánh đồng tuyết tĩnh lặng.

Chàng sinh viên đang theo chân Thẩm Tri Ngật đi dạo trong thế giới cổ vật yên tĩnh này.

Cổ vật họ đang tham quan là ngọc bích mô phỏng hạt gạo.

Theo kế hoạch, trước khi thả lệ quỷ ra, mọi người đều sử dụng đạo cụ giảm sự hiện diện để tránh bị lệ quỷ phát hiện ngay lập tức.

Sau đó, họ nhanh chóng xuống núi, lợi dụng hỗn loạn trong thị trấn để đóng vai mồi nhử, lôi các thành viên khác của Hội Săn Cá Voi đang ẩn náu trong thị trấn ra.

Vì chàng sinh viên không có nhiều năng lực, cậu luôn đi cùng với Thẩm Tri Ngật.

Trong lúc chạy trốn dọc theo một con đường, hai người bị kéo vào thế giới cổ vật.

"Anh Thẩm..." Chàng sinh viên nuốt nước bọt, dựa vào cảm giác nói: "Phía nam thì phải."

Không lâu trước đó, Thẩm Tri Ngật đã để cậu chọn một hướng bất kỳ.

Con quái vật ẩn nấp trong thế giới cổ vật này là một Yuki Onna (Nữ quỷ tuyết), đã bị Thẩm Tri Ngật đánh cho gần chết, nhưng anh đã thả nó đi.

Chàng sinh viên biết lý do.

Nếu không thả quái vật, bọn họ sẽ ngay lập tức bị truyền tống ra khỏi thế giới cổ vật, không thể tìm thấy lõi của thế giới này.

Sau khi đi về phía nam một đoạn, Thẩm Tri Ngật đột ngột dừng lại. Anh ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng khóa chặt vào một chấm đen bất động trên mạng nhện.

Chàng sinh viên vội nhìn theo, che mắt khỏi ánh sáng trắng chói lóa, nheo mắt nhìn kỹ.

"Hình như... không phải nhện."

Trước khi cậu kịp mở lời, một cái bóng đã di chuyển nhanh hơn, lướt lên phía trên.

Từ xa, Nữ quỷ tuyết đang bị thương nặng ẩn mình, thấy người lạ đứng im một chỗ thì cảm thấy có điều không ổn, lập tức bay về phía họ như một cơn gió lay.

Tuy nhiên, tốc độ của nữ quỷ tuyết không thể sánh được với hành động của cái bóng.

Cái bóng nhẹ nhàng chụp lấy, cùng với mạng nhện dùng để che giấu ngọc bích mô phỏng hạt gạo, tất cả đều bị bóng tối nuốt chửng. Tiếng kêu "tách" nhẹ nhàng như muỗi kêu vang lên, ngọc gạo bị nghiền nát không thương tiếc, bột ngọc rơi xuống không bao giờ có thể phục hồi nguyên vẹn.

Phía trước vang lên tiếng thét chói tai của nữ quỷ tuyết, cả khu vực xung quanh giống như ngọc gạo bị nghiền nát, bắt đầu tan vỡ thành từng mảnh.

"Bạn đã tham quan thành công tác phẩm - Ngọc bích mô phỏng hạt gạo."

Khi âm thanh của hệ thống vang lên, chanf sinh viên vừa phấn khích vừa giữ cảnh giác cao độ, vì không ai biết tình hình của thị trấn lúc này ra sao, lệ quỷ đã bị giải quyết hay chưa.

Từ lúc rời khỏi thế giới cổ vật đến khi ý thức hoàn toàn trở lại, vẫn cần vài giây.

Khi chàng sinh viên đứng vững trở lại, một dòng chất lỏng nóng hổi bắn thẳng vào mặt cậu. Cậu vô thức đưa tay lên sờ, trong tầm nhìn vừa hồi phục, tay cậu đầy máu.

Cậu suýt hét lên.

Giây tiếp theo, khi phát hiện nguồn máu đến từ thành viên Hội Săn Cá Voi đã kéo họ vào thế giới cổ vật, cậu ngay lập tức ngừng lại.

Người đối diện quỳ gối dưới đất, cổ họng bị xé toạc, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh lùng trước mặt.

Sau khi ra khỏi thế giới cổ vật, Thẩm Tri Ngật không có bất kỳ dấu hiệu mất ý thức nào, anh trực tiếp kết liễu thành viên Hội Săn Cá Voi.

Khi ra tay, anh thậm chí không thèm nhìn mục tiêu, mà luôn dõi mắt về phía bầu trời ở hướng nam.

Những đám mây đen dày đặc ở đó tạo thành một xoáy lớn, vô số luồng âm khí bất thường cuộn tròn bên trong, quay cuồng như một chiếc máy xay thịt, chia không gian thành nhiều phần.

... Kỳ An đã sử dụng 【Thẻ Mở Cửa Vạn Năng】.

Chàng sinh viên lúc này cũng chú ý đến tình hình ở bên đó.

Nơi nào có cảnh tượng hoành tráng, nơi đó có Chu Kỳ An.

Đó là một trong những quy luật mà chàng sinh viên đã tổng kết, cậu gần như có thể khẳng định cảnh tượng độc đáo đó có liên quan đến anh Chu.

Tuy nhiên, khi cậu định chạy đến đó, phát hiện Thẩm Tri Ngật không hề có ý định di chuyển.

Thẩm Tri Ngật chỉ cử cái bóng của mình đến phía nam của thị trấn, để trong trường hợp tình hình bất lợi, cái bóng sẽ buộc phải đưa Chu Kỳ An rời đi.

Đồng thời, những ngón tay dài của Thẩm Tri Ngật khẽ động, máu của thành viên đã chết trước đó chảy trên mặt đất theo một quy luật, tạo thành vài chữ:

"Tìm những người khác trước, đến Nhật Điệt Quán."

Chàng sinh viên ngạc nhiên.

Đến đó làm gì?

Khi cậu định hỏi thêm lý do, thì bị ánh mắt u ám của Thẩm Tri Ngật làm hoảng sợ. Nhiệt độ xung quanh anh thấp hơn bình thường rất nhiều, dưới đôi mắt xám trắng lộ ra vài phàn áp lực.

Rõ ràng, quyết định này không xuất phát từ ý chí của Thẩm Tri Ngật, thậm chí nó khiến anh cảm thấy tâm tình mình rất tệ.

Chàng sinh viên nuốt nước bọt, người duy nhất có thể ảnh hưởng đến quyết định của Thẩm Tri Ngật chỉ có thể là anh Chu.

Vậy nên, anh ấy đang chuẩn bị làm cái gì đó mà bản thân anh không muốn, nhưng lại là điều mà anh Chu cần anh ấy làm?

---

Thế giới cổ vật Chuông Nhiếp Hồn.

Khoảnh khắc Chu Kỳ An sử dụng 【Thẻ Mở Cửa Vạn Năng】, toàn bộ thế giới đột ngột trở nên tĩnh lặng, những âm thanh kinh hoàng của ngày tận thế đều bị chặn lại bên ngoài một lớp rào cản vô hình.

Đôi mắt luôn dõi theo trên bầu trời dường như đã nhìn thấy cái gì khó tin.

Làn sương trắng bí ẩn cuộn trào trong thế giới này.

Trong lòng Lục Dị Viễn dâng lên một nỗi bất an mãnh liệt.

Hai cổ vật xếp chồng lên nhau đã cho gã có thể đứng từ góc nhìn của một vị thần để quan sát mọi thứ đang diễn ra bên trong. Nhìn Chu Kỳ An bị tận thế dày vò khiến gã cảm thấy cực kỳ vui vẻ.

Cho đến khi nhận ra đối phương bắt đầu câu giờ, gã mới nảy sinh bất an khó tả.

Chỉ là hiện tại, cảnh tượng trước mắt hoàn toàn nằm ngoài dự tính của gã.

"Sao lại có thể..."

Lục Dị Viễn rõ ràng cảm nhận được có thứ gì đó đang ép vào thế giới cổ vật của mình.

Một cánh cửa trắng, cuối cùng kỳ lạ mà xuất hiện.

Khóa đồng mạ vàng có khả năng phong ấn có hạn, dưới điều kiện nuốt chửng một cổ vật, lại xuất hiện thêm một cánh cửa, có vẻ không chỉ một cái... Như lớp bánh ngàn lớp chồng lên nhau.

Cảm giác đau đớn bị ép chặt không thể diễn tả thành lời, mang lại ảo giác ngạt thở, Lục Dị Viễn thậm chí không thể tiếp tục quan sát thế giới bên trong, đôi mắt đỏ ngầu như thể một con chuột đã ăn quá nhiều gạo sống, mắt hơi lồi ra, suýt rơi ra ngoài.

Gã bắt đầu sử dụng ý chí của thế giới cổ vật để đuổi cánh cửa này ra.

Giống như như rơm lấp đầy khe hở, âm khí nặng nề hoặc thứ không thể miêu tả khác vẫn đang tiếp tục tích tụ, đè vào lục phủ ngũ tạng của gã.

Chu Kỳ An rốt cuộc đã làm gì!

"Phụ—" Ngực cứng lại, một ngụm máu tươi từ cổ họng tuôn ra, ngay cả cơ thể đứng im khi tham quan thế giới cổ vật ngoài kia cũng hơi run lên.

Ở dưới.

Những làn gió âm u lạnh buốt liên tục từ khe cửa chui ra, khi Chu Kỳ An vươn tay chạm vào cánh cửa, cả cánh cửa đột nhiên biến thành màu đỏ máu.

Hệ thống lạnh lùng thông báo:

【Bạn đã kích hoạt thẻ cửa vạn năng thành công】

Gió âm dày đặc như bóng tối dính chặt, tay của Chu Kỳ An gần như dính vào cánh cửa. Vô số cảm xúc tiêu cực theo bóng tối xâm lấn, cơ thể y không kiểm soát được mà bắt đầu run rẩy, dường như ngay sau đó sẽ hòa tan trong bóng tối.

Đẩy cửa.

Chu Kỳ An không còn do dự, theo cảm giác bị kéo, y dùng hết sức mạnh để đẩy cửa.

Tiếng hét, tiếng mắng, tiếng cười điên cuồng... Ngay khi cánh cửa mở ra, đủ loại âm thanh hỗn loạn ùa ra, màng nhĩ như muốn nổ tung.

Hệ thống lại thông báo:

【Lối thoát đã mở】

【Thời gian đếm ngược: 00:10:00】

【Hãy chạy ra khỏi lối thoát trong vòng mười phút, thẻ cửa vạn năng sẽ giúp bạn quay lại nhân gian】

Gió âm mạnh mẽ, Chu Kỳ An vẫn chưa hoàn toàn chen vào cửa, chỉ có thể dùng tay chắn gió lạnh trước mặt, ép buộc từng bước đi về phía trước.

Mô tả về thẻ cửa vạn năng vốn không hề tốt đẹp: thẻ này mang đầy oán niệm vô tận, sau khi kích hoạt, tỷ lệ sống sót chỉ đạt 0.1%.

"Cái này mà gọi là thẻ cửa vạn năng à?"

Đổi tên thành thẻ nguyền rủa vạn năng đi.

Tỷ lệ tử vong của xương nguyền rủa còn không đủ để so với thẻ cửa vạn năng.

Dù sao, y vẫn tiếp tục bước đi, cuối cùng, gió âm mạnh mẽ biến mất, khi nhìn rõ thế giới trước mặt, vẻ mặt Chu Kỳ An sững sờ.

"Đây là..."

Phía trước là trung tâm thành phố sầm uất, xa xa là công viên, quảng trường.

Tuy nhiên, đi thêm một đoạn nữa, là một tòa nhà lớn vuông vắn như quan tài. Cảm giác lạnh lẽo không hợp với trung tâm thành phố đắt đỏ, tòa nhà mười mấy tầng bị cháy còn lại chỉ là khung xương.

...Tòa nhà Kim Tường.

Hiện nay, tòa nhà Kim Tường như một con quái vật sắt thép lộ ra bộ xương trắng.

【Thời gian đếm ngược: 00:09:40】

Chu Kỳ An đột nhiên sinh ra một linh cảm không hay, lối thoát này liệu có phải được thiết lập trong thế giới lớn này, để mình tìm kiếm?

Thế giới này rõ ràng rất không bình thường, cái gì cũng có, chỉ thiếu người.

Giống như một thành phố chết phồn hoa.

Thời gian đếm ngược tiếp tục trôi, Chu Kỳ An hơi nhíu mày.

Nữ bệnh nhân đã ghi lại dữ liệu cá nhân của y trong chip thẻ cửa vạn năng, liệu mọi chuyện có liên quan đến những thế giới phó bản mà y đã trải qua không?

Thời gian không còn nhiều, Chu Kỳ An chỉ có thể phân tích thông tin rõ ràng trước mắt, tòa nhà Kim Tường đã bị cháy nổ, lối thoát chắc chắn không ở bên trong.

"Thẻ cửa dính oán niệm vô tận..."

Khi y thử liên kết thẻ cửa vạn năng với những gì đã trải qua trong các phó bản, đột nhiên y hít một hơi lạnh.

Trong phần giới thiệu về thể chất thông linh đặc biệt, có nhắc đến, khác với các thể chất thông linh khác, những mối liên kết đã từng tồn tại có thể khiến y có khả năng nhìn thấy linh hồn đã khuất.

"Kim Chi?!" Một cái tên bật ra.

Tất cả thông tin hiện tại đều chỉ về một điều: rất có thể y sẽ gặp lại Kim Chi trong bản đồ này.

Nếu là như vậy, cô ấy sẽ ở đâu?

Tòa nhà Kim Tường bị loại bỏ đầu tiên, Chu Kỳ An nghĩ ra cái gì đó, lao đến bên cạnh trạm xe buýt gần đó.

"Trạm Hoa Ba, Bến xe Bắc mới, Khu Nam Đại học Giang Đô..."

Khu Nam Đại học Giang Đô chính là điểm y đang đứng.

Không có thời gian suy nghĩ quá nhiều, Chu Kỳ An trực tiếp chạy về hướng Kim Chi đã biến mất cuối cùng, vừa chạy vừa để ý những tòa nhà xung quanh.

Toàn bộ thế giới không có một người đi đường nào có thể hỏi thăm, nhưng trò chơi chắc chắn sẽ không để lại bất kỳ gợi ý nào.

Chạy đến bên kia đường, Chu Kỳ An chú ý đến tấm poster bị gió thổi bay cùng với lá rụng, trên tờ giấy mỏng, vài chữ lớn "Chiêu sinh câu lạc bộ" rất bắt mắt.

Không chỉ một tấm poster như vậy, mỗi khoảng cách đều có thể nhìn thấy ở những nơi khác nhau.

Dưới cây ngô đồng, bên thùng rác, trên phố...

Càng đi về phía trước, nhiệt độ càng thấp, Chu Kỳ An tìm Đại học Giang Đô mà run cầm cập. Lại một tấm poster xuất hiện, bay qua đường, Chu Kỳ An ngẩng đầu lên, biển hiệu trường học thiết kế tinh xảo đột ngột hiện ra trước mắt.

Đại học Giang Đô!

Bên cạnh tảng đá khắc chữ ở cổng, có một bóng dáng mảnh mai đứng đó, cô gái da trắng, đứng yên như thế, dường như không khác gì so với vô số vật chết xung quanh.

Chu Kỳ An bước chậm lại khi băng qua đường.

Khi thật sự thấy bóng dáng này, y vẫn có chút ngạc nhiên, thực sự ở đây?

Khác với trong ký ức, người trước mắt đã mất đi cảm giác sống động, linh hồn đầy oán hận trước kia ít ra vẫn có những cảm xúc cơ bản như thù hận, hy vọng, tiếc nuối.

Còn người con gái trước mắt giống như một con búp bê tái nhợt, chỉ còn lại chút bản năng, hoặc là nói là chấp niệm khiến cô vẫn đứng ở đây.

"Kim Chi." Chu Kỳ An thử gọi tên cô.

Cô gái không có phản ứng.

Khi y định mở miệng lần thứ hai, cánh tay cứng đờ đột ngột đưa ra.

Chu Kỳ An do dự một chút, không né tránh.

Rất đau.

Không phải cô có hành động gì gây tổn thương, mà là lòng bàn tay nắm lấy lạnh buốt vô cùng. Cái lạnh xuyên qua lớp da, khiến máu trong người như bị đông cứng.

Không có báo trước, Kim Chi đột nhiên chạy lên, Chu Kỳ An nghiến răng, cưỡng ép bước những bước chân đau đớn như xương sắp bị rã ra thành bột phấn, chạy theo cô.

Không biết chạy được bao lâu, có vẻ rất lâu, lại cũng có vẻ rất ngắn, mỗi bước đi khiến cơ thể càng thêm nặng nề, mơ hồ mất đi khái niệm về thời gian, Chu Kỳ An không thể tập trung vào thời gian đếm ngược.

Chạy qua con đường rợp bóng cây trong trường, gió lạnh khiến mí mắt đau nhói.

Cuối cùng, Kim Chi dừng lại, Chu Kỳ An vì quán tính mà chạy thêm một bước. Phía trước là một đám sương mù trắng, y vừa định dừng lại quan sát thì một cánh tay trắng bệch xuất hiện phía sau, đẩy mạnh y vào trong.

Đám sương mù mỏng như giấy, chỉ một bước lảo đảo, Chu Kỳ An đã xuyên qua. Khi y quay lại nhìn, ánh mắt anh chấn động.

Đằng sau đâu có cây cối hay trường học gì.

Cả thế giới đều đang mục nát, không khí tràn ngập mùi máu tanh, giống như địa ngục trong truyền thuyết.

Kim Chi đứng gần y chưa đến một mét, vẫn như một con rối.

"Kim..."

Trước khi y kịp gọi hết tên, Kim Chi đã cứng đờ mà quay người.

Bóng lưng cô gái dường như hòa vào thế giới mục nát, cơ thể yếu ớt đến mức một cơn gió cũng có thể thổi bay, quay người đi về con đường cũ.

Thế giới phía sau biến thành một cái hố đen, ngay sau đó, mọi thứ trước mắt Chu Kỳ An lại thay đổi một lần nữa.

Không khí ẩm ướt đến mức có thể nhỏ giọt, bên tai đột nhiên vang lên tiếng khóc trẻ con. Xa xa là dãy núi tối tăm, tiếng nước chảy lách tách vọng đến, ngôi làng yên bình thay thế cho trung tâm thành phố, như một bức tranh thủy mặc, mở ra ngay trước mắt y.

【Đếm ngược 00:07:20】

Chu Kỳ An không nhịn được nhìn về hướng Kim Chi biến mất, xác nhận bóng dáng mảnh mai kia đã không còn.

Y cố gắng kiềm chế phức tạp trong ánh mắt, cúi đầu thì bỗng nhiên có một bàn tay nhỏ màu xanh tím dán vào người.

"!"

Bàn tay này nhỏ hơn cả nắm tay của một đứa trẻ sơ sinh, không thể mở ra được, nhìn kỹ thì đứa bé bám vào người y giống như một bào thai chưa phát triển, có lẽ chỉ lớn như khi thai nhi khoảng bốn năm tháng, chỉ có hình dạng khuôn mặt cơ bản.

"Oa..." Nó liên tục khóc thét.

Chu Kỳ An nhanh chóng vén áo lên nhìn, trên làn da lạnh buốt và đau đớn quả nhiên in rõ nửa bàn tay của đứa bé.

"Má nó."

Họa vô đơn chí, Chu Kỳ An theo bản năng muốn lấy gậy phòng thân, nhưng lại phát hiện ra một sự thật tàn khốc: Giao diện không mở được, dù thử bao nhiêu lần cũng không thành công, tất cả trang bị đều không sử dụng được.

Mất đi cái tựa vào cơ bản nhất, lại bị một con quỷ nhỏ bám theo, Chu Kỳ An không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Y cắn răng lấy lại bình tĩnh, đầu tiên là xác định hoàn cảnh xung quanh... là thôn Phong Thủy.

Cuối cùng Chu Kỳ An cũng rút ra được quy luật.

Con đường thoát hiểm này, được xây dựng trên thế giới cổ vật và thế giới bên ngoài, dường như đang lấy thế giới phó bản mà y đã đi qua làm điểm nối, y sẽ gặp phải một số boss quái vật có liên quan ở đây.

Nhưng sao lại bỏ qua trang viên đêm đẹp?

Hiện tại trang viện đã thuộc về nữ chủ nhân, hơn nữa nữ chủ nhân vẫn còn sống, vậy sao Tuân Nhị không xuất hiện? Theo suy luận này, sau đó y cũng sẽ không qua phó bản Hoa Cổ Thành.

Tiếng khóc của con quỷ nhỏ làm Chu Kỳ An chú ý.

Nhìn đứa trẻ chưa thành hình, phản ứng đầu tiên của Chu Kỳ An là "mục sư", nhưng nhanh chóng bác bỏ suy nghĩ này. Mục sư cuối cùng đã ra đời, không thể ở trạng thái phôi thai như thế này.

"Con của Thánh Nữ?" Chu Kỳ An càng nghĩ càng thấy có khả năng.

Liên tưởng đến tình trạng của Kim Chi trước đó, y đại khái hiểu tại sao mục sư và thánh nữ không xuất hiện. Hai người này thật sự đã biến mất, sau khi thôn Phong Thủy diệt vong, cuối cùng chút tâm niệm của mục se và thánh nữ cũng hoàn toàn biến mất, cái kết chết chung có lẽ khiến họ không còn ý nghĩ về chuyển sinh.

Tuy nhiên, đứa trẻ chưa thành hình trong bụng thánh nữ vẫn mang ý chí sống sót.

Tiếng khóc của con quỷ nhỏ rất đáng sợ, mơ hồ có thể đạt được hiệu ứng ô nhiễm tinh thần, cứ vài giây lại nhấn mạnh một nửa dấu tay quỷ. Cứ như vậy mà tiếp diễn, trước khi bị kẹt chết trong đường hầm thoát hiểm, có lẽ y sẽ chết vì mất nhiệt trước.

"Rắc rối rồi đây."

Với một đứa trẻ, căn bản không thể giao tiếp được.

Tiếng khóc rất nhanh chuyển thành tiếng kêu thảm, cái đầu từng bị ảnh hưởng bởi tiếng Chuông Nhiếp Hồn lại tái phát cơn đau, Chu Kỳ An lúc này đau đến mức co giật.

Y nhìn con quỷ nhỏ đang tiếp tục bò lên người mình, trước khi máu ngừng tuần hoàn, cổ họng cứng ngắc động đậy, Chu Kỳ An miễn cưỡng phát ra một nốt nhạc.

Tiếng khóc điên cuồng dần yếu đi.

Có tác dụng sao?!

Lúc đầu chỉ nghĩ thử mạo hiểm một lâng, nhưng khi thấy kết quả, mắt Chu Kỳ An sáng lên, đúng là tri kỷ! Cuối cùng cũng có người, không, có quỷ thưởng thức âm nhạc của y.

Y đang hát một khúc ru nguyên thủy nhạc, không biết Thánh Nữ có từng hát ru cho đứa trẻ chưa sinh của mình không, nhưng hiệu quả rất tốt, cùng với tiếng hát nhẹ nhàng, tiếng rít của con quỷ đã chuyển thành tiếng nấc.

Chu Kỳ An suy nghĩ một chút, cúi người, mở rộng hai cánh tay, chủ động bế con quỷ nhỏ lên, vỗ nhẹ như an ủi.

Con quỷ nhỏ dễ đỗ đến bất ngờ, nhanh chóng ngừng khóc.

Nó chưa hoàn thiện về mặt hình dạng, mắt chỉ là một lớp da mỏng, khi yên tĩnh xuống, nhìn như đang ngủ.

【00:05:20】

Chu Kỳ An bế con quỷ nhỏ, nâng mắt nhìn, tỉ mỉ quan sát thôn Phong Thủy không có một bóng người.

Lần này không ai dẫn đường, không thể xác định được đường hầm ở đâu.

May là y đã có chút kinh nghiệm, đường thoát hiểm rất có thể sẽ được đặt ở nơi mà quái vật còn lại những chấp niệm sâu sắc, giống như Kim Chi đã dẫn y vào trường đại học.

Vì đồng hồ đếm ngược của trò chơi có giới hạn, đường hầm cũng sẽ không quá xa.

Hiện tại y đang ở trong thôn, cách sau núi và nhà thờ khá xa, chạy cũng phải mất mười mấy phút.

Sau một hồi suy nghĩ, Chu Kỳ An nhanh chóng khóa vào hai nơi: nhà của Thánh Nữ và cửa thôn.

Âm điệu của bài hát ru vang vọng trong thôn vắng, thanh niên bế đứa trẻ có hình dạng khủng khiếp đi qua từng ngôi nhà gạch, cảnh tượng vô cùng kỳ quái. Dù y lạnh đến mức tê cứng, hai cánh tay ôm con quỷ nhỏ gần như không còn cảm giác, nhưng vẫn kiên trì hát thêm vài câu.

Đến khi đứng trước ngôi nhà gạch quen thuộc, Chu Kỳ An nhẹ thở ra, tiếng hát dừng lại.

"Hy vọng là ở đây." Cửa không khóa, dễ dàng đẩy mở, mùi ẩm mốc và bụi bặm ùa ra.

Ánh sáng sau cánh cửa ngay lập tức chiếu vào tầm mắt.

Tuy nhiên, khi y vội vàng đi tới, đám sương trắng lại tiến lên phía trước.

"Không thể nào..."

Không tin vào tác ma, y lại đi thêm hai bước, nhưng mãi chỉ cách sương mù một bước, khi đến gần sống mũi suýt đụng vào tường mà không thể tiến gần hơn.

Khoảng cách với bức tường quá gần, con quỷ nhỏ trong lòng y không thoải mái kêu lên hai tiếng.

"Liệu có liên quan đến đứa trẻ này không?"

Đếm ngược như dòng nước cuộn trôi, Chu Kỳ An nhanh chóng chạy tới bên giường, ngay khi chuẩn bị đặt con quỷ nhỏ xuống, đứa trẻ trong lòng dường như cảm nhận được cái gì, nắm chặt lấy hai ngón tay còn lại, giữa chúng là lớp chất nhầy nhợt nhạt, siết chặt tay áo rộng.

Chu Kỳ An hơi dừng lại, cúi người thả tay, nhẹ vỗ vào đứa trẻ: "Anh..."

Anh đi một lát rồi quay lại, đây có lẽ là một câu chuyện cười từ địa ngục.

Chu Kỳ An thở dài, cũng không quan tâm đứa trẻ có thể hiểu hay không: "Nếu có cơ hội gặp lại, anh sẽ mời em ăn đồ ngon."

Hy vọng em có thể từ từ mọc răng, mở nắm tay, lớn lên để ăn uống được.

Dĩ nhiên, y cũng hiểu rõ, đây chỉ là một lời chúc phúc mà mãi mãi không thể thực hiện được.

Chu Kỳ An lại tiếp tục hát ru, tay nhỏ siết chặt tay áo dần buông lỏng, con quỷ nhỏ lại co lại tư thế như lúc trước, có vẻ như thế làm nó cảm thấy an toàn hơn.

Cuối cùng nhìn một lần nữa vào đứa trẻ, Chu Kỳ An rút tay ra, đi thẳng về phía đám sương trắng.

Lần này, sương mù không từ chối y.

Không nghi ngờ gì nữa, xuyên qua đám sương mù thần bí, tình cảnh của thế giới lại thay đổi lần thứ ba.

Chu Kỳ An dần dần quen với cái này, cơ thể vừa mới hồi phục cảm giác, một tờ báo rách đập vào mặt.

"ĐM!"

Quá bất ngờ!

Đây là trò chơi mở cửa giết người thật sự sao?

Cú tấn công bất ngờ làm Chu Kỳ An hoảng hốt, cơ thể nóng lên, vừa kịp tránh né.

Chỉ thấy chỗ y đứng trước đây, con zombie cầm tờ báo với vẻ mặt hung dữ đang giơ tờ báo lên. Cổ nó bị rách, đầu nghiêng sang một bên, toàn thân không còn chỗ nào lành lặn.

Tờ báo có thể tước đoạt năng lực của người khác, giờ trông như vừa được nhặt ra từ máy hủy giấy, chữ viết trên báo lộn xộn.

Tờ báo cuối cùng được sếp dùng để lau giày, có lẽ đã mất đi khả năng ban đầu, nhưng Chu Kỳ An không dám đánh cược.

Zombie cầm tờ báo lần hai tiếp tục tiến công.

Gương mặt không có bất kỳ cảm xúc gì, đối với Chu Kỳ An, zombie cầm tờ báo chỉ còn lại bản năng giết chóc.

Chu Kỳ An nhanh chóng nhìn hai bên đường, nơi y đang đứng rất dễ nhận ra: Quỷ thị.

"Quả thật không đi qua Hoa Cổ Thành."

Ngay khi dỗ đứa trẻ ở thôn Phong Thủy, Chu Kỳ An đã nghĩ đến tình huống có thể gặp phải sau này.

Trước lạ sau quen.

Lần này y không do dự, trực tiếp chạy về hướng cửa hàng đồ nướng.

Tòa soạn báo quá xa, không thể có lối ra ở đó.

Cái gì không có được luôn là tốt nhất.

Zombie cầm tờ báo luôn khao khát có được ba cửa hàng còn lại, trong đó lợi nhuận cao nhất là tiệm nướng bạo thực. Bể bơi kinh doanh kém sắp đóng cửa, và phòng trải nghiệm mỗi tối của quán còn lại là có hạn.

Zombie cầm tờ báo điên cuồng đuổi theo phía sau, tiếng giấy trong tay phát ra âm thanh rít như tiếng cưa.

"...cũng coi như là duyên phận đi."

Chu Kỳ An bất đắc dĩ chạy thẳng về phía trước, mỗi lần gặp chủ cũ của tòa soạn báo đều là lúc đang chạy trốn, hoặc đang trên đường chạy trốn.

Cái lạnh phía sau vẫn không ngừng áp sát, tiệm nướng cách đây không xa, với bố cục của Quỷ Thị Chu Kỳ An đã nắm rõ từ lâu. Chỉ mất chưa đầy hai phút, y đã chạy một mạch đến dưới tòa kiến trúc cổ kính mang đậm phong cách cổ xưa.

Chu Kỳ An nhìn lên cửa sổ phía trên, nếu đoán sai thì chỉ có thể nhảy qua cửa sổ rồi tính tiếp.

Y xông thẳng vào tiệm nướng, tầng một không thấy sương.

Không màng đến cầu thang làm bằng quan tài, không lâu trước y còn nằm trong quan tài, lần này không có lụa trắng trải đường, Chu Kỳ An không ngừng chạy lên lầu.

Zombie cầm tờ báo không ngừng đuổi theo, trong lúc đó khoảng cách giữa hai bên rút ngắn lại, bộ móng tay dài màu xanh của nó trực tiếp cào lên lưng mỏng của y, để lại một vết thương sâu.

Chu Kỳ An đau đến mức hít mạnh một hơi.

【Đại Lang, nó không thể đầu độc cậu.】

Khó khăn lắm mới chạy đến chỗ khúc cua giữa tầng hai và tầng ba, tại nơi đã làm hại không ít người chơi, y nhìn thấy lớp sương trắng quen thuộc đang lơ lửng.

Sát ý của zombie cầm tờ báo mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng, thấy Chu Kỳ An sắp lao vào lớp sương mỏng, nó gần như nhảy bổ lên, hai tay định siết chặt lấy cổ y.

Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, Chu Kỳ An vớ lấy cái chậu hoa bên cạnh, quay đầu đập mạnh: "Phi!"

Trong con đường thoát thân này, đúng là chỉ có mày phá đám nhất.

Zombie cầm tờ báo đuổi rất sát, tờ báo vốn đã rách nát bị gió thổi mạnh, suýt chút nữa dán ngược lên mặt nó.

Chậu hoa đập vào ngực khô quắt của nó, hành động của nó chậm lại một nhịp.

Chu Kỳ An nắm bắt cơ hội, lao thẳng qua.

Khoảnh khắc vượt qua màn sương trắng, y nhanh chóng suy nghĩ.

Thế giới cuối cùng là Hoa Anh Thảo, khả năng gặp Tiến sĩ Z là không lớn, bản chất Tiến sĩ Z là con người. Người mình gặp có lẽ là nữ bệnh nhân, vậy lối thoát thân có lẽ nằm ở cánh đồng hoang.

Tất cả những phán đoán trong đầu chỉ thoáng qua trong nháy mắt, sương trắng tan đi, Chu Kỳ An đứng vững ngẩng đầu lên.

Ánh sáng ấm áp màu cam phản chiếu trong đáy mắt, phía trước, cơn gió mạnh đang thổi tự do.

Nữ bệnh nhân cầm đuốc đứng đối diện, bóng lưng cao lớn khác thường.

"..."

Lần này đến lượt Chu Kỳ An im lặng.

Trùng hợp thế sao?

Nữ bệnh nhân không quay đầu lại, như thể biết y đã đến, chỉ lặng lẽ bước đi về phía trước.

Chu Kỳ An vội vàng đuổi theo.

Khi y và nữ bệnh nhân gần như đi đến cùng một đường thẳng, Chu Kỳ An đột nhiên im lặng.

Nữ bệnh nhân xuất hiện ở đây, chứng tỏ ả cũng đã chết.

Tất cả bệnh nhân của bệnh viện Hoa Anh Thảo đều không sống được lâu, ả chắc vừa mới chết không lâu, trên khuôn mặt hốc hác vì thiếu dinh dưỡng đã thêm vài phần ngây ngô, nhưng vẫn chưa giống như Kim Chi, hoàn toàn mất đi cảm xúc.

Thỉnh thoảng khi gió thổi qua, nữ bệnh nhân còn hưởng thụ mà nheo mắt lại.

Đếm ngược còn hơn hai phút nữa.

Chu Kỳ An không còn chạy nữa, lần duy nhất trong con đường thoát, y cực kỳ yên tĩnh mà đi tới.

Con đường mà nữ bệnh nhân đi qua, dễ dàng tránh được đầm lầy trên mặt đất, hai người như đang tản bộ thư giãn sau bữa ăn, hiếm khi bình yên đến vậy.

Chu Kỳ An càng hiếm khi không quan sát mọi thứ xung quanh mà đơn thuần ngắm cảnh.

Bầu trời, đồng cỏ, làn gió nhẹ...

Cuối cùng y đã hiểu câu nói của Thẩm Tri Ngật: "Khả năng em thành công cao hơn thất bại".

【Thẻ cửa vạn năng】 có tỷ lệ tử vong là 99.9%, nguyên nhân lớn nhất là do giữa người chơi và quái vật thường có mối quan hệ một mất một còn không thể đảo ngược. Nếu liên tiếp gặp phải quái vật như zombie cầm tờ báo, không thể sử dụng trang bị thì chẳng thể trụ được đến cuối cùng.

Cuối con đường không phải sương trắng, cánh cửa màu đỏ máu lại xuất hiện.

Cả thế giới bỗng chốc tối đi rất nhiều, làn gió thổi qua mặt không còn nhẹ nhàng, mang theo mùi hôi thối nồng nặc.

Đếm ngược sắp hết, Chu Kỳ An nhanh chóng bước đến trước cửa, nhưng ngay lúc đẩy cửa, y đột nhiên nghĩ đến cái gì, cau mày lại.

Thẻ cửa vạn năng là đạo cụ sử dụng một lần, vậy con đường thoát thân tạm thời này liệu có mãi mãi dừng lại ở thế giới cổ vật sau khi mình rời đi, hay sẽ biến mất hoàn toàn?

Chu Kỳ An đang định quay người hỏi, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau.

Không biết từ lúc nào nữ bệnh nhân đã đứng sau y nửa bước: "Đừng quay đầu."

Ả lạnh lùng nói: "Về nhân gian của cậu đi."

Mấy giây im lặng, động tác đẩy cửa của Chu Kỳ An cứng đờ.

Thấy vậy, cuối cùng nữ bệnh nhân vẫn nói thêm một câu: "Nơi nào cũng như nhau thôi."

Chấp niệm của bản thể đang dần phai nhạt, chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi tan biến hoàn toàn, chẳng bao lâu nữa, chút linh trí cuối cùng của cô ả cũng sẽ tiêu tán, chết ở đâu cũng không khác gì.

Không chỉ riêng ả, mọi thứ trong con đường thoát ra đều như vậy.

Đó là kết cục cuối cùng mà bất cứ quái vật chết nào cũng không thể trốn thoát.

【10s, 9s, 8s...】

Vài giây cuối cùng, Chu Kỳ An nhắm mắt lại, lòng bàn tay chạm vào cửa khẽ dùng lực: "Cảm ơn."

Sâu thẳm trong nội tâm là tiếc nuối và bất lực không thể diễn tả.

Con quỷ nhỏ và nữ bệnh nhân rõ ràng giữ được nhiều ý thức hơn Kim Chi, nếu có thể đưa bọn họ đến Hoa Cổ Thành, có lẽ sẽ có một chút cơ hội để khôi phục thêm ý thức thông qua những màn biểu diễn thích hợp. Lúc trước mải lo chạy trốn, đáng lẽ lúc đó nên đọc kịch bản mình viết cho Kim Chi.

Trong kịch bản đó, cô có một kết cục khá tốt.

Còn cô gái bị cưỡng chế cấy Chuông Nhiếp Hồn kia, Chu Kỳ An thậm chí còn không có cách nào gặp mặt cô lần cuối.

Bóng tối và gió lạnh xung quanh tan biến, khoảnh khắc vào cửa, bóng dáng của Chu Kỳ An dần trở nên trong suốt, kìm nén ý muốn quay đầu nhìn lại lần cuối, bước qua bước cuối cùng ra khỏi đường thoát thân.

......

【Chúc mừng bạn, thoát thân thành công】

【Bạn đã tham quan thành công tác phẩm triển lãm...】

Tiếng nhắc nhở vang lên từng câu từng câu, Chu Kỳ An có hơi mơ màng. Bên ngoài thế giới, Thị Trấn Mặc vẫn đang mưa, hạt mưa nghiêng nghiêng rơi trên người, cảm giác mát lạnh nhắc nhở y mình đã rời khỏi thế giới cổ vật.

Mưa khiến mùi máu trong không khí càng nồng hơn.

Vết máu mà Kim Chi để lại trên mặt đất sớm bị cuốn vào bùn đất, vết máu mới đều từ Lục Dị Viễn mà ra.

Vị hội trưởng của hội từng kiêu ngạo vô đối này liên tục nôn ra mấy ngụm máu. Vết thương trên cánh tay vốn đã đỡ hơn đôi chút giờ lại bắt đầu nứt toác ra, máu tươi điên cuồng chảy xuống từ chỗ tay đứt.

Gã dùng tay còn lại để che vết thương, máu đã ngấm đầy khe hở giữa các ngón tay.

Lúc này, Lục Dị Viễn trông chẳng khác gì một chiếc bình sứ sắp vỡ.

Gã không còn giữ được sự bình tĩnh như trước nữa. Những thứ mới xuất hiện trong thế giới cổ vật khiến hai luồng sức mạnh liên tục va chạm đấu đá nhau.

Một lối thoát thân sắp bị cưỡng chế mở ra làm Lục Dị Viễn gần như sụp đổ, gã trừng mắt nhìn Chu Kỳ An.

Điều khiến gã tức giận nhất là cho đến giờ, vẫn không biết đối phương đã làm gì.

Nghi hoặc mãnh liệt mắc nghẹn nơi cổ họng, bị hạn chế bởi quy tắc của thị trấn nhỏ, không thể hỏi rõ ràng từng câu một. Đôi mắt đã tràn ngập máu của Lục Dị Viễn Viễn lúc này làm người ta càng thêm kinh hãi.

Chu Kỳ An mặt không biểu cảm, ánh mắt bình tĩnh đó giống như đang nhìn một thứ rác rưởi không đáng bận tâm.

Ban đầu y còn nhìn lướt qua khuôn mặt của đối phương, nhưng ánh mắt nhanh chóng dừng lại dưới đất.

Lục Dị Viễn theo bản năng cúi đầu nhìn xuống.

Trong vũng nước đọng trên mặt đất, phản chiếu hình dáng thê thảm hiện tại của gã: sự tự chủ mà gã luôn tự hào đã tan vỡ, khuôn mặt đó lộ rõ vặn vẹo và oán độc.

Biểu cảm giống hệt như những con quái vật trong trò chơi.

Đối lập chói mắt khiến đôi mắt gã như bị thiêu đốt, lập tức quay đi.

Chưa kịp chiêm ngưỡng thêm tình cảnh thảm hại của phản diện chính, Chu Kỳ An nhìn qua phát hiện bầy xác sống vây quanh trước đó đã biến mất, những xác chết bật dậy đều bị xử lý sạch sẽ.

Phía trước bên phải có mấy bóng dáng quen thuộc đang đứng—

Thẩm Tri Ngật, chàng sinh viên, Ứng Vũ, sếp...

Trong tay mỗi người đều cầm thứ gì đó kỳ lạ, bình, pháp kính, kiếm kiếm tiền v.v.

Chuyện gì thế này?

Chưa đợi Chu Kỳ An kịp phản ứng, Lục Dị Viễn bỗng dưng lại có động tĩnh.

Vừa rồi, khi gã quay mặt đi không muốn nhìn mưa phản chiếu hình ảnh của mình, vừa liếc mắt sang một bên, đã trực tiếp đối diện với đôi mắt xám trắng lạnh lẽo.

Đầu óc bỗng nhiên khựng lại, cảm giác nguy hiểm khó tả khiến gã muốn rời mắt đi nhưng không tài nào làm được.

Ngay sau đó, trong đầu vang lên một giọng nói lạnh lùng: "Kéo bọn ta vào thế giới cổ vật."

Rõ ràng là ngữ khí ra lệnh, nhưng so với hiệu quả của Chuông Nhiếp Hồn còn mạnh hơn, Lục Dị Viễn không sinh ra nổi bất kỳ ý định phản kháng nào. Tiềm thức gã đang kháng cự, nhưng cơ thể lại ngay lập tức làm theo lời đối phương.

Thế giới cổ vật bên trong cơ thể một lần nữa phát ra ánh sáng đỏ, ngoại trừ Chu Kỳ An vừa tham quan cổ vật xong, tất cả những người còn lại đều nằm trong phạm vi ánh sáng đỏ chiếu đến.

Do không thể nói chuyện, Chu Kỳ An cũng không kịp viết chữ hỏi, bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Tri Ngật dùng ánh mắt ra hiệu không cần lo lắng.

Anh có thể đoán được thanh niên sau khi sử dụng thẻ cửa vạn năng đã gặp phải chuyện gì, rồi sẽ tiếc nuối vì thứ gì.

Vậy nên trước đó đã tìm đủ người đi đến Nhật Điệt Quán một chuyến.

Ở đó, tất cả các cổ vật đều là pháp khí trừ yêu diệt ma, nhưng đổi góc nhìn khác, thực ra nhiều pháp khí có thể phong ấn hồn phách, giống như quan tài máu vậy.

Có thể phong ấn thì cũng có thể thả ra.

Có thể nhờ vào chúng mà đưa những linh hồn nhất định phải tiêu tan ra ngoài.

Trong khoảnh khắc bị kéo vào thế giới cổ vật, Thẩm Tri Ngật khẽ gật đầu với Chu Kỳ An, mấp máy môi nói: "Đợi tôi."

Những thứ em muốn, tôi sẽ mang hết về nhân gian cho em.