Hôm Nay Vẫn Chưa Thể Giăng Buồm Ra Khơi

Chương 184




...Cầu xin tôi.

Hai chữ này được nói ra nhẹ như gió, nhưng rơi vào tai người đầu dê mang đến cảm giác bén nhọn chẳng khác gì một cây kim đâm thẳng vào.

Nó trừng trừng nhìn Chu Kỳ An, đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người trước mặt:

"Đồng đội của ngươi, vẫn còn ở thị trấn."

Chu Kỳ An lại mỉm cười, như một con quái vật vô cảm: "Vậy thì sao?"

Thực ra y đang rất gấp.

Nhưng không phải vì chuyện ở thị trấn.

Thế giới cổ vật của Hội Săn Cá Voi bây giờ đối với Thẩm Tri Ngật và những người khác chính là một bến cảng ấm áp, có thể tạm thời tránh khỏi sự tấn công của lệ quỷ.

Điều cấp bách hiện tại lại là một chuyện khác.

Chu Kỳ An nhìn bầu trời đỏ máu xa xa, mí mắt giật nhẹ, nhưng vẻ mặt vẫn không hề để lộ chút gì.

Phần lạnh nhạt này đã thành công khiến người đầu dê dao động.

Tin cảnh báo từ hệ thống cứ liên tục gửi tới, người đầu dê cuối cùng chỉ lạnh lùng nhìn Chu Kỳ An một cái rồi quay lưng đi, có vẻ muốn trở lại thị trấn một mình để trấn áp lệ quỷ.

"Đừng giả bộ nữa." Chu Kỳ An hừ lạnh: "Nếu ông có khả năng đó, đã chẳng thèm nhắm vào thứ trong cơ thể tôi."

Người đầu dê này chắc chắn yếu hơn các nhân viên khác, y thậm chí nghi ngờ kẻ này đã đi cửa sau để vào đây, vì Tư tiên sinh và người đầu bò chưa bao giờ thể hiện quá nhiều quan tâm đến thứ trong cơ thể y.

Nếu đối đầu trực tiếp, người đầu dê chắc chắn có thể giải quyết lệ quỷ ở sau núi, nhưng không tránh khỏi bị thương, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, nhưng một khi cả hai bên bung hết sức, cả thị trấn sẽ tan thành mây khói.

Chu Kỳ An nhìn đám mây máu kéo đến càng lúc càng dày đặc, híp mắt: "Làm giao dịch với tôi, ông sẽ không thiệt đâu."

Bước chân của người đầu dê dừng lại.

Cơn giận ban đầu đã qua đi phần nào.

Bỏ qua câu sau bảo nó quỳ xuống cầu xin, người đầu dê bắt đầu tập trung vào vế đầu tiên... lợi ích.

"Trong thị trấn có vài tên trộm cổ vật đã được cấy ghép, người cầm đầu là ai?" Chu Kỳ An thẳng thắn hỏi: "Tôi đã nắm được danh sách những người còn lại, cho dù ông không nói, sớm muộn tôi cũng sẽ biết thôi."

Chỉ là hiệu suất quá thấp, nếu dùng phương pháp loại trừ thì không biết khi nào mỗi người mới thoát khỏi thế giới cổ vật.

Người đầu dê im lặng một lúc, cuối cùng vẫn cúi đầu trước giao dịch lợi mình hại người này.

Thấy nó có dấu hiệu động lòng, Chu Kỳ An nắm bắt thời cơ, chủ động đưa quyển sổ ghi cổ vật giả cho nó.

Buổi sáng họ đã cập nhật toàn bộ thông tin cổ vật được cấy ghép, sáu lựa chọn, chỉ cần ra hiệu bằng ánh mắt là đủ.

Người đầu dê nhìn sổ tay với những đường nét gớm ghiếc: "Ngươi vẽ nhiều giòi thế này để làm gì?"

"..."

"Nghe nói trong thế giới thực, vàng rất quý." Đúng lúc khóe Chu Kỳ An miệng giật giật, người đầu dê bỗng nói một câu.

Chu Kỳ An giật mình.

Nói như vậy, cổ vật mà hội trưởng Hội Săn Cá Voi cấy ghép nằm trong hai lựa chọn là khoá đồng mạ vàng và mặt nạ vàng thần điểu.

Nó không hỏi cụ thể cái nào, điều này chắc đã là giới hạn mà người đầu dê có thể tiết lộ.

Cuối cùng đã tiến thêm một bước đến việc nguyền rủa hội trưởng Hội Săn Cá Voi, nhưng Chu Kỳ An lại không thể hiện kích động, y nhanh chóng nói: "Ký kết khế ước đi, chứng minh ông không nói dối, tôi cũng hứa sẽ viết tên Triệu Mặc lên xương nguyền rủa."

Y và Tư tiên sinh đã dùng đạo cụ khế ước ở trường học, với con dê ngốc này chắc cũng có thể.

Người đầu dê không từ chối, nó cũng chẳng tin tưởng Chu Kỳ An bao nhiêu.

Cả hai bên ngay lập tức đồng ý với nhau trong việc này.

Ngay khi đạo cụ khế ước có hiệu lực, Chu Kỳ An gần như cùng lúc xoay người, phóng thẳng về hướng Nhật Điệt Quán.

Hành động kỳ lạ này đã khiến người đầu dê sững sờ.

Ở phía xa, mây máu trên bầu trời đã gần như áp sát viện bảo tàng.

Người đầu dê chưa kịp phản ứng thì đã thấy trong đám mây máu còn có thứ gì khác, chưa đầy nửa phút sau, một cỗ quan tài máu bay thẳng tới.

Người đầu dê chợt nghĩ đến điều gì đó, lập tức nhìn về hướng Chu Kỳ An đang chạy.

"Tránh ra, nhanh tránh ra!" Vừa lao vào sân, Chu Kỳ An quát to với những người chơi gần giếng: "Bị đâm chết thì đừng trách tôi."

Mọi người cảnh giác nhìn y, liếc mắt với nhau, cho đến khi thấy một cỗ quan tài bay vào, sắc mặt người chơi biến đổi —

"Mẹ nó!"

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

...Chu Kỳ An đang trả giá khi nhập mã cổ vật thật.

Không cần phải phong ấn lệ quỷ nữa, quan tài máu đã được "giải phóng", sự báo thù của cổ vật dù muộn nhưng cũng đã tới.

Y chạy hết tốc lực, không hề ngoái đầu lại, nhưng có thể cảm nhận được thứ gì đó đang dần áp sát phía sau, ánh sáng chiếu vào tầng một của Nhật Điệt Quán, qua phản chiếu của Kiếm Kim Tiền, Chu Kỳ An lờ mờ thấy cạnh trước của chiếc quan tài sắp dán vào người mình.

Quan tài mang theo dây xích, xích kim loại kéo lê trên mặt đất, như rễ cây lan rộng, vài lần suýt quấn lấy mắt cá chân của y.

"Cứu mạng!"

Trong tiếng leng keng hỗn loạn, Chu Kỳ An mồ hôi đầm đìa chạy lên tầng hai.

Khi bước qua bậc thang cuối cùng, y cúi người xuống, sợi xích sượt qua đầu, chỉ cần chậm nửa giây, đầu y có lẽ đã bị xuyên thủng.

Dây xích lạnh lẽo không quay đầu lại, tiếp tục hướng về phía trước, dừng lại trước cửa sổ, ngăn không cho Chu Kỳ An nhảy ra.

Bị tấn công cả trước lẫn sau, quan tài máu tiếp tục lao về phía mục tiêu.

Không gian tầng hai có hạn, trong thời khắc nguy cấp, Chu Kỳ An đột nhiên dừng chạy, đứng lại tại một chỗ trống.

Quan tài máu lập tức lao tới, ngay khi sắp đâm vào, y hét lên: "Tôi muốn thuê quan tài máu!"

Trong bảo tàng không có nhân viên nào, hai tầng này cũng không có chỗ đăng ký thuê, cách thuê có lẽ giống với việc tham quan cổ vật, đến gần cổ vật là có thể tự động kích hoạt nhiệm vụ thuê.

Quả nhiên, chiếc quan tài máu đang lao tới dừng lại giữa không trung.

Hệ thống lập tức thông báo—

"Nhiệm vụ nhánh đặc biệt — Thu phục quỷ đã mở."

【Nội dung nhiệm vụ: Bạn đã thuê quan tài máu, hãy phong ấn lệ quỷ mặc áo liệm được thêu chỉ vàng ở sau núi trong vòng mười hai giờ.

Phần thưởng nhiệm vụ: Tư cách mua quà lưu niệm ở Nhật Điệt Quán *1.】

Chu Kỳ An lau mồ hôi trên trán, xác nhận quan tài không di chuyển nữa, mới thở phào nhẹ nhõm.

Trước tiên là thả lệ quỷ phong ấn ra, tặng món quà lớn cho NPC ở thị trấn, sau đó dùng xương nguyền rủa để giải quyết lệ quỷ, cuối cùng đem thi thể lệ quỷ bỏ lại vào quan tài, hoàn thành nhiệm vụ tham quan Nhật Điệt Quán

Hoàn hảo khép kín.

Giờ chỉ còn một việc, y nhìn chiếc quan tài máu đầy xích kim loại cồng kềnh, vận chuyển chỉ bằng sức cá nhân là hơi khó.

Chu Kỳ An nhanh chóng bước đến bên cửa sổ, lấy loa phóng thanh ra, ra lệnh cho người đầu dê: "Nhanh, lái xe đưa tôi đi cứu thị trấn."

Người giải cứu thế giới đã đến rồi đây!

——————

Thị trấn Mặc giờ đã hoàn toàn không còn dính dáng gì đến chữ "Mặc" nữa, có thể đổi tên thành "Thị Trấn Náo Nhiệt".

Sau khi phát hiện ra phân tán sẽ chết nhanh hơn, cư dân thị trấn đã tạm thời tập hợp lại để cố gắng chống lại những kẻ mặc áo vàng, nhưng đoàn kết này nhanh chóng bị đội quân xương trắng đánh tan.

Khi ngay cả lũ quạ muốn bay ra khỏi thị trấn, lại có người chủ động tiến về trung tâm thảm họa.

Những món quà lưu niệm trên xe dê tạm thời bị người đầu dê cất đi.

Dưới bầu trời mây đỏ, Chu Kỳ An ngồi trên xe dê, lưng tựa vào chiếc quan tài máu, người đầu dê đứng cách y chưa đến một mét.

Dưới ánh mắt đầy sát khí của người đầu dê, Chu Kỳ An cất tiếng: "Tới thị trấn rồi, tôi sẽ tự nhiên thực hiện lời hứa."

Y không thể để xác của lệ quỷ bị các quái vật khác nuốt mất, mà phải tự mình đến nơi, thu thập thi thể đặt vào quan tài.

Xe dê lao thẳng vào thị trấn, nhiều cánh cửa vốn khép chặt nay đều mở toang, khắp nơi đang diễn ra những trận đấu đẫm máu, bốn, năm bộ xương trắng lao về phía xe dê, nhưng bị con dê đá văng đi.

Chạy băng băng trên vũng máu, xung quanh là đủ loại quái vật.

Ban đầu chỉ có các bộ xương tấn công, một số cư dân thị trấn nhìn thấy xe dê, đặc biệt là Chu Kỳ An ngồi trên đó, ánh mắt tham lam không hề giấu diếm.

"Thơm quá..."

Một gương mặt lạ lẫm từ bỏ chạy trốn, nửa cánh tay của nó biến thành một chiếc roi dài, cuốn về phía mục tiêu.

Chu Kỳ An nhận ra mình đã đánh giá thấp lòng tham của quái vật, chúng vẫn còn muốn ăn thịt mình dù đang cận kề cái chết!

Y cũng không ngần ngại, vung gậy một cái, con quái vật vốn đã bị thương liền bị đánh bật khỏi xe, rồi y nhanh chóng truy cập vào cửa hàng, tìm kiếm mọi đạo cụ có thể giảm bớt sự hiện diện của mình.

【Thần Ẩn: Có thể giảm sự hiện diện của người chơi.

Hướng dẫn sử dụng: Hiệu lực không quá hai phút, mỗi lần trong một phó bản chỉ được sử dụng một lần.

Chất lượng: Ba sao rưỡi.】

Chất lượng ba sao rưỡi, khả năng duy trì rất kém, nhưng lại có giá bán gần bằng một đạo cụ may mắn, lên tới mười tám nghìn điểm.

Tuy nhiên, lúc này Chu Kỳ An không thể tính toán chi li, y lập tức mua chuẩn bị dùng vào lúc quan trọng.

Những vũng máu thấm đẫm vào đất không làm y có quá nhiều cảm xúc.

Rất nhiều người chơi đã chết dưới tay của cổ vật, cả hai phe vốn dĩ là kẻ thù không đội trời chung.

Đối với những cư dân thị trấn đang trốn chạy, ngoại trừ những kẻ liều lĩnh muốn leo lên xe dê, Chu Kỳ An không buồn nhìn, y chủ yếu tìm kiếm những người đứng im, không động đậy.

Những người đó chắc chắn là thành viên của hội.

Trong hai lựa chọn mà người đầu dê đưa ra, mặt nạ là một vật phẩm khá đặc biệt. Người đeo mặt nạ vàng thần điểu có khả năng cao sẽ thể hiện ra qua ngoại hình.

Đang suy nghĩ, ánh mắt Chu Kỳ An dừng lại ở một cậu thiếu niên bên vệ đường.

Bất kể là bộ xương trắng hay cư dân trốn chạy, đều không thể tiếp cận cậu ta.

Cậu thiếu niên đứng yên không nhúc nhích, nửa khuôn mặt u ám và đáng sợ được che phủ bởi chiếc mặt nạ vàng mờ ảo, rõ ràng đang trong trạng thái tham quan.

Nơi này rất gần lối ra của thị trấn, chứng tỏ khi thảm họa xảy ra, cậu ta là người đầu tiên chạy về phía ngoài thị trấn.

Thiếu khả năng ứng phó với khủng hoảng, nhưng lại tự cho mình thông minh khi lôi người khác vào thế giới cổ vật.

Chỉ với những điều này, cậu ta chắc chắn không phải là hội trưởng Hội Săn Cá Voi.

Ánh mắt Chu Kỳ An tối sầm lại.

Vậy chỉ còn lại một lựa chọn, người cấy khóa đồng mạ vàng.

Sáng nay, ngoài bộ giáp sắt, các thông tin khác đều đã được cập nhật đầy đủ, y nhớ rõ cái tên cổ vật được dịch ra là—

Lục Dị Viễn.

Càng chậm càng dễ xảy ra biến cố.

Chu Kỳ An chưa bao giờ làm việc kéo dài, sau khi xác nhận, y quyết định giải quyết hội trưởng trước. Y tiện tay lau vết máu trên tường gạch, tay kia đặt chiếc xương chú tử thần lên đầu gối.

Máu được dùng làm mực, khi nét bút đầu tiên chạm xuống, cái lạnh thấu xương ngay lập tức lan qua các kẽ ngón tay, cơn đau như điện giật suýt khiến y rút tay lại.

Chỉ với vài nét, Chu Kỳ An cảm thấy tim mình ngừng đập một nhịp.

Chiếc xe dê lắc lư dữ dội.

Người đầu dê cũng chẳng phải kẻ từ thiện, sau khi vào thị trấn, nó không nói thêm gì, lặng lẽ điều khiển xe dê tiến thẳng đến nơi có âm khí nặng nề nhất—

Lệ quỷ ở đó.

Khi đối mặt với lệ quỷ, kẻ ngốc này sẽ không thể trì hoãn thêm được nữa.

Hiểu rõ ý đồ của người đầu dê, Chu Kỳ An cố gắng tăng tốc độ.

Tiếc là cái lạnh quá khó để vượt qua, tốc độ viết của y bị kéo chậm lại, xương lời nguyền ử vong quá tà ác.

Nếu cứ tiếp tục viết chậm thế này, lợi thế cũng sẽ biến thành bất lợi.

Chu Kỳ An chợt nảy ra ý tưởng, y rút ngay cây đinh ba ra, có vẻ như điêu khắc hợp với y hơn.

Xương lời nguyền tử vong:...

Khi khắc đến chữ thứ hai, Chu Kỳ An hít một hơi thật sâu. Đặt tên phức tạp như thế này, có nghĩ đến khó khăn của người viết không?

Đây không phải là đang cố tình làm khó y sao?

Mỗi vật đều có khắc tinh.

Dùng thánh khí để khắc chữ, những sợi máu trên xương lời nguyền tử vong như bị rạch ra, ngoan ngoãn hơn hẳn.

Dưới sự điều khiển ác ý của người đầu dê, chiếc xe dê lao nhanh tới, chẳng mấy chốc đã đến khu vực ngập tràn ánh sáng đỏ. Chu Kỳ An đang chăm chú viết, nhìn thấy thứ gì đó tay cầm đinh ba suýt thì trượt ra ngoài.

Cuối con đường, một bóng máu đứng đó, dưới chân người mặc áo vàng là một xác chết bị chém đôi, âm thanh nhai nuốt và tiếng xương gãy răng rắc nghe rất rợn người.

Cảm nhận được có cái gì đang tiến lại gần, người mặc áo vàng có ý định xoay người.

Không chần chừ, Chu Kỳ An kích hoạt ngay đạo cụ 【Thần Ẩn】, nhanh chóng tăng tốc độ khắc chữ.

Kéttt...

Âm thanh ma sát khi khắc chữ bị nhấn chìm trong hỗn loạn của thị trấn.

Nét khắc cuối cùng kết thúc.

Ngay trước khi người mặc áo vàng quay lại, Chu Kỳ An đã cố gắng khắc xong ký tự cuối cùng. Ba chữ "Lục Dị Viễn" xuất hiện trên xương lời nguyền tử vong.

【Bạn đã sử dụng thành công xương lời nguyền tử vong】

【Mục tiêu lời nguyền: Lục Dị Viễn】

【Số lần sử dụng còn lại: 1】

【Đang khóa mục tiêu lời nguyền...】

Một lúc sau, hệ thống vẫn dừng lại ở thông báo này, Chu Kỳ An nhíu mày, sao lại lâu vậy?

【Đang khóa mục tiêu, xin hãy kiên nhẫn chờ đợi...】

【Đang xác định mục tiêu】

【Dự kiến thời gian xác định mục tiêu là ba phút...】

Chu Kỳ An nheo mắt, lập tức cảnh giác.

Thời gian xác định này rõ ràng không bình thường.

Trước khi suy nghĩ về nguyên nhân, để tránh bị quỷ phát hiện, y đã nhanh chóng điều khiển lụa trắng để đặt các đạo cụ nổ ở khu vực khác, lợi dụng âm thanh lớn để khiến người mặc áo vàng nhìn sang hướng khác, đồng thời Chu Kỳ An nhanh chóng kéo mạnh dây cương trên xe dê.

Người có đầu dê dường như đã gần đến giới hạn chịu đựng, ánh mắt lạnh lẽo.

"Bốn phút." Chu Kỳ An đặt ra giới hạn thời gian.

Có gì đó kỳ lạ với Lục Dị Viễn, xương lời nguyền tử vong có thể không phát huy được hết tác dụng như dự đoán.

Chu Kỳ An suy nghĩ rất nhanh, nếu có thể để quỷ và hội trưởng Hội Săn cá voi va chạm với nhau, rủi ro từ xương lời nguyền tử vong kết hợp với quỷ sẽ giúp y hoàn thành nhiệm vụ chỉ trong một lần.

Vấn đề là làm thế nào để dụ quỷ đến đây?

Khi y đang suy nghĩ, đột nhiên có thay đổi.

Những đám mây máu nặng nề trên bầu trời đã tích tụ đến mức nhất định, cuối cùng bắt đầu mưa, tóc hơi dựng lên, da có cảm giác ngứa râm ran. Điều này thường là dấu hiệu của——

Ngay giây tiếp theo, một tia sét kinh hoàng bổ xuống.

Chu Kỳ An theo bản năng đặt xương lời nguyền tử vong sang một bên.

Sét đã lệch hướng.

Tim y đập như trống trận, sau đó mới nhận ra xương lời nguyền tử vong được tìm thấy từ giấc mơ dưỡng bệnh của một bệnh nhân, có thể đó là lý do tại sao nó không nên xuất hiện trực tiếp trong thực tại. Ví dụ như... nơi nó xuất hiện dễ dàng thu hút sét đánh.

Tiếng động khi tia sét xuyên qua mặt đất khiến người mặc áo vàng quay lại, khuôn mặt quen thuộc và đáng ghét hiện ra trong tầm mắt.

Là y!

Những ký ức từ sự kiện sau núi chợt hiện lên, lúc đó, tên đáng ghét này tự xưng là quỷ, cùng với thứ gì đó bên trong cơ thể y...

Người mặc áo vàng vẫn còn nhớ rõ hương vị đó, lập tức cảm thấy thèm ăn.

Vãi b**p!

Chu Kỳ An không chần chừ, vỗ mạnh vào mông con dê, buộc nó phải ngay lập tức băng qua con đường nhỏ.

Lần này, người có đầu dê không làm khó dễ nữa, chủ yếu vì nhìn thấy Chu Kỳ An cuối cùng cũng bắt đầu khắc tên của lệ quỷ.

Người mặc áo vàng có cơ thể quá lớn, con đường hẹp khiến tốc độ truy đuổi của nó bị chậm lại.

Chu Kỳ An vừa khắc chữ, vừa nhìn lại phía sau.

Đại kích bằng đồng trong tay người mặc áo vàng lớn gấp ba gấp bốn lần kích thông thường. Khi nó sử dụng vũ khí này để chém, rất khó để Chu Kỳ An tiếp cận nó, chưa nói đến việc dùng thánh khí đâm xuyên qua nó.

Kế hoạch dùng thánh khí giết quái vật bị phá vỡ.

Bóng máu phía sau ngày càng tiến gần, Chu Kỳ An chỉ mới khắc được một chữ "Triệu", rồi dừng lại, nhìn chằm chằm vào chữ đó trong một lúc.

Khi ngẩng đầu lên, y cầm lại dây cương bằng một tay, buộc xe dê rẽ sang phía nam.

Lúc sáng khi tập hợp, Thẩm Tri Ngật đã từng nói hội trưởng Hội Săn cá voi sống ở cuối con đường phía nam.

Còn một câu quan trọng hơn——

"Tôi mơ hồ cảm nhận được có gì đó bị cấm."

Xương lời nguyền tử vong không thể khóa mục tiêu ngay lập tức, liệu có liên quan đến từ cấm này, hay là điều gì khác không?

Dù sao, nơi đó chắc chắn là căn cứ của Lục Dị Viễn, người này rất có thể đang ẩn náu ở đó.

Thị trấn đã trở nên hỗn loạn, hầu hết các cổ vật đều đã rời khỏi nơi cư trú, đây là cơ hội để vơ vét.

Khi chiếc xe tiến vào con đường lớn phía nam, Chu Kỳ An nhanh chóng quan sát hai bên sân nhà. Có những cánh cửa chỉ mở một nửa, xung quanh có vết máu, thậm chí còn có cả máu thịt đang phân hủy.

Người có đầu dê luôn nhìn chằm chằm vào Chu Kỳ An, đợi y khắc gần xong thì sẽ ra lệnh cho xe dê quay đầu, để cả hai bên đều bị tổn thương, rồi nó mới hưởng lợi.

Chu Kỳ An diễn xuất rất tốt, khắc chữ bằng cây đinh ba cũng không dễ dàng, thỉnh thoảng y lại giật nhẹ cánh tay.

Khi gấp gáp mà quan sát, y chợt quét mắt thấy một dấu giày.

Vết máu còn mới, đầu giày hướng vào trong sân, chứng tỏ không lâu trước đó đã có người vào.

Chu Kỳ An theo bản năng vươn cổ ra để nhìn rõ hơn bên trong sân.

Một âm thanh xé gió đáng sợ vang lên từ phía sau.

Nhìn thấy cái cổ vươn ra của thanh niên, người mặc áo vàng dùng sức ném mạnh, đại kích bằng đồng cổ dính máu rời khỏi tay chủ nhân, thứ vũ khí vốn thích hợp cho chiến đấu tầm xa lao về phía trước, muốn lấy đầu của thanh niên trên xe dê.

Chu Kỳ An phản ứng cực nhanh, lao mình vào cỗ quan tài máu, khó khăn đóng nắp quan tài lại.

Xe dê hoảng loạn lao vào sân, suýt làm lật cỗ quan tài.

Đại kích bằng đồng bay đến chậm hai giây, không thể chém được quan tài, chém vào không khí, lưỡi kích bật ra hai bên đập vào bức tường bên cạnh. Ngay sau đó, bức tường trong sân vỡ nát.

... Người trong ngôi nhà chậm rãi quay người lại.

...

Sau khi Thị Trấn Mặc trở nên hỗn loạn, hội trưởng Hội Săn cá voi cũng không thể sử dụng năng lực để tránh né quái vật mãi, chỉ còn cách quay về căn cứ của mình.

Nhờ vào bộ xương đầy oán khí này, kết hợp với hơi thở của vật chết, gã hoàn toàn có thể che giấu mình khỏi quân đoàn xương trắng bên ngoài.

Người đàn ông tự tin mình sẽ tránh được người mặc áo vàng.

Ngoài năng lực vốn có, cổ vật mà gã cấy ghép còn có hình chạm nổi của rồng trên khoá đồng mạ vàng, mang đến một chút may mắn.

May mắn thường là rất quan trọng.

Hai yếu tố này kết hợp lại, gần như không có khả năng gã sẽ đụng độ với quỷ.

"Xương nguyền rủa tử vong."

Trong lòng lặp lại bốn chữ này, hội trưởng Hội Săn Cá Voi thờ ơ, đây rõ ràng là con át chủ bài lớn nhất của Chu Kỳ An hiện tại.

May mắn là mình đã sớm chuẩn bị.

Gã vẫn còn một át chủ bài cuối cùng chưa sử dụng, đợi đến khi...

Bùm!

Một tiếng nổ vang vọng từ phía sau.

Gần như ngay lập tức, trên tường phía sau xuất hiện một vết nứt sâu, bức tường vốn đã không còn chắc chắn, dưới tác động mạnh, nó chỉ lung lay một chút rồi đổ sập trong nháy mắt.

Một chiếc xe dê giẫm lên những viên gạch phóng nhanh qua, bụi mù cuốn lên khắp nơi, người đàn ông giật mình lùi lại một bước.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Ngẩng đầu lên, tim gã chợt thắt lại.

Vị trí cổng sân vốn có, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một cái bóng khổng lồ, chiếc áo bằng lụa vàng thấm đẫm máu đang tỏa ra luồng khí khiến người ta kinh sợ.

...Phía trước, lệ quỷ khủng bố đang nhìn chằm chằm vào gã.

Căn cứ bí mật nay đã gần như trở thành đống đổ nát.

Ánh mắt khát máu của người mặc áo vàng rơi vào người Lục Dị Viễn, dường như nó vừa phát hiện ra một loại "thịt" khác thơm ngon hơn, đi những bước dài vào sân.

Mọi việc xảy ra trong chớp mắt, mặc dù phản ứng của người đàn ông rất nhanh, nhưng vẫn chậm hơn nửa nhịp.

Theo phản xạ, gã nhìn về phía kẻ gây ra tất cả.

Chiếc xe dê đang chạy về phía một bức tường sân khác, Chu Kỳ An khó khăn chui ra khỏi quan tài, ánh mắt vừa vặn chạm vào Lục Dị Viễn.

"..."

Đồng hương gặp đồng hương, Chu Kỳ An suýt nữa đã rưng rưng nước mắt.

Không cần giải thích, dù không có trí nhớ, nhưng ngay khoảnh khắc đối diện, y biết ngay: Không sai, đây chắc chắn là sào huyệt của hội trưởng Hội Săn Cá Voi.

Chu Kỳ An cuối cùng đã trải nghiệm cảm giác nhận ra sếp của mình, dù người đó có tan thành tro bụi cũng không thể nhầm được.

Cùng lúc đó, quá trình tìm kiếm mục tiêu kéo dài ba phút của "xương nguyền rủa tử vong" cuối cùng cũng kết thúc, âm thanh máy móc vang lên:

【Đã khóa thành công mục tiêu bị nguyền rủa.】