Hôm Nay Vẫn Chưa Thể Giăng Buồm Ra Khơi

Chương 181




Khắp thị trấn đều rải rác những tờ giấy, người vừa bước ra khỏi cửa mặt càng ngày càng trở nên khó coi.

Lý Vân.

Hai chữ này được cố ý viết với nét bút rất nặng.

Dù đã cố mấy lần dời mắt đi chỗ khác, nhưng bộ xương nhỏ màu đỏ tươi vẫn quá nổi bật, khiến người ta không thể kiềm chế mà cảm thấy bồn chồn. Người đàn ông siết chặt nắm tay mấy lần rồi lại thả lỏng. Hạ Dương và Lâm Miêu tối qua đều không quay về thị trấn, chắc chắn đã xảy ra chuyện.

Mình cũng sẽ chết sao?

Hắn ta hiểu rõ Chu Kỳ An, người kia luôn nói được làm được.

Chết tiệt.

Tại sao lại là tên của mình bị phát hiện?

Hàng ngàn suy nghĩ đan xen, cuối cùng tụ lại thành một ý nghĩ bản năng: phải đi tìm lão đại.

Chu Kỳ An có được xương nguyền rủa, đội trưởng cũng có trách nhiệm trong chuyện này.

Trên con đường vắng vẻ, đôi khi những tờ giấy rơi vãi trên mặt đất lại bị gió cuốn lên, Lý Vân càng nhìn càng thấy phiền lòng, không khỏi tăng tốc bước chân.

Đi đến phía nam của con đường nhỏ, khi hắn ta định tiếp tục tiến về phía trước, thì trước mặt đột nhiên xuất hiện một bóng dáng yểu điệu.

...Chị Nguyễn!

Lý Vân kinh ngạc đến mức suýt nữa hét lên, nhưng nhớ đến thân phận cư dân bây giờ, hắn ta vội vàng kiềm chế.

Người phụ nữ có ngũ quan thanh thoát, giữa lông mày toát lên anh khí. Lúc này, lông mày của ả hơi nhướng lên, ánh mắt rõ ràng mang theo tức giận.

Ngu dốt.

Ả vừa giận vừa bực.

Lý Vân không hiểu vì sao ả lại tức giận, vội dùng tay ra hiệu hỏi: Tại sao chị lại ở đây?

Người phụ nữ được gọi là chị Nguyễn nhắm mắt lại, nếu ả không xuất hiện, e rằng tên ngốc này đã đi thẳng đến chỗ ở của đội trưởng rồi.

Nhưng dù sao thì bây giờ xuất hiện cũng đã muộn.

Còn cách cuối con đường phía nam không bao xa nữa, nếu đây thật sự là cái bẫy, thì đã đủ để xác định khu vực mà đội trưởng đang ở.

"Ra đây." Chị Nguyễn hình như rất chắc chắn có người đang ẩn nấp trong bóng tối.

Ở góc phố, Ứng Vũ không hề trốn tránh, lên tiếng bước ra.

Trong phần giới thiệu về cổ vật của người phụ nữ, rõ ràng có nhắc đến hai chữ "ra đây", nhưng bây giờ điều đó không còn quan trọng nữa. Một khi đã gặp mặt dưới ánh sáng ban ngày, thì chỉ có một người có thể sống sót rời đi.

Phía bên kia con đường, còn có một bóng dáng khác gần như vô hình đang đứng.

Hai người.

Không... là ba người.

Chị Nguyễn khẽ cau mày, cảm nhận được một luồng khí nguy hiểm khác đang tiến lại gần. Ả nhẹ nhàng thở dài, sau đó, tất cả cảm xúc trên khuôn mặt biến mất, khí chất toàn thân đột nhiên trở nên sắc bén.

Ả ra hiệu mình sẽ đưa hai người kia vào thế giới cổ vật trước, để Lý Vân đối phó với kẻ đang tiến lại gần.

Lý Vân sững sờ một lúc, đối mặt với tình huống chiến đấu thụ động thế này, bọn họ hoàn toàn không chiếm được lợi thế. Nếu đang đánh mà tên của hắn ta bị viết lên xương nguyền rủa thì phải làm sao?

Tuy nhiên, sau khi chị Nguyễn ra hiệu, ả không hề để ý đến suy nghĩ của hắn ta, luồng ánh sáng đỏ từ trong cơ thể ả ngay lập tức bao trùm lấy Thẩm Tri Ngật và Ứng Vũ.

Đã bước đến bước này, không phải ngươi chết thì ta sống.

Ả tin đội trưởng sẽ hiểu được ý tứ sâu xa khác mà ả muốn truyền tải khi thấy luồng sáng đỏ này.

Bị bao trùm trong ánh sáng đỏ, trong mắt Thẩm Tri Ngật hiện lên một tia chế giễu lạnh lẽo.

Ánh sáng đỏ rực rỡ càng ngày càng mạnh mẽ, xuyên qua không khí lọt vào mắt một người khác.

Trong một cái sân nhỏ cách đó không xa, hội trưởng Hội Săn Cá Voi đang ngồi trên băng ghế đá, ngước mắt nhìn thấy ánh sáng đỏ này, khuôn mặt lạnh lùng.

Chu Kỳ An thậm chí đã chọn cách bỏ qua gã, muốn thông qua tính toán người khác để gián tiếp "dẫn" gã ra.

Dù bề ngoài vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như thường, nhưng một tay gã đang đặt trên đầu gối đã co lại, gần như bóp nát các khớp ngón tay.

Trước đó, trên bầu trời đã liên tục xuất hiện hai tia sáng đỏ, điều này cho thấy có nhiều hơn một người chơi đang ẩn náu trong thị trấn, có lẽ Nguyễn Diêu và Lý Vân đã lần lượt đưa người vào thế giới cổ vật.

Chu Kỳ An chưa bao giờ đánh một trận mà không chắc thắng, nếu lợi dụng Lý Vân có thể tìm ra mình, thì những người được cử đến ẩn náu trong thị trấn chắc chắn là những kẻ có thực lực không tầm thường.

Khả năng sống sót của hai người không lớn.

Lý Vân thì thôi đi, nhưng Nguyễn Diêu... Người đàn ông cảm thấy khô cổ họng.

Ả là người duy nhất mà gã tin tưởng trên đời, cũng là nhân vật số hai trong toàn bộ hội.

Sau khoảng nửa phút trầm ngâm, nỗi đau trong mắt hội trưởng dần tan biến như sương mù, cuối cùng trở lại bình thản. Lần này, gã đã phát hiện ra một điều bất ngờ, có thể Chu Kỳ An cũng giống như bọn họ, đã cấy ghép các cơ quan của quái vật mà không gặp phải phản ứng đào thải nào.

Không biết là thứ gì quý giá đến mức khí tức của nó lại mạnh mẽ đến nỗi làm cho nhân vật người đầu dê và nhiều cư dân trong thị trấn thèm thuồng.

Linh hồn bất diệt.

Nguyên nhân xuất hiện điều này trong kết quả tiên tri đã được tìm ra.

Trong phó bản này, còn tồn tại cơ quan của quái vật phù hợp để cấy ghép hơn cả cổ vật.

Nguyễn Diêu đang nhắc nhở gã đây là một cơ hội.

Những người chơi hỗ trợ Chu Kỳ An thực hiện kế hoạch đều là những kẻ mạnh, không chỉ có một người, điều đó có nghĩa là, những đồng đội còn lại bên cạnh Chu Kỳ An bây giờ có phần yếu hơn.

Người đàn ông rũ mắt, đúng là một cơ hội tốt, nhưng chưa phải thời cơ chín muồi, trong kế hoạch của gã, vốn sắp xếp chi tiết hơn.

...Con át chủ bài đó, phải đưa vào sử dụng sớm hơn dự định.

- --

Con đường núi quanh co, ánh sáng mặt trời chiếu qua tạo thành nhiều màu sắc khác nhau, trong đó có một vệt đỏ rực rỡ.

Chu Kỳ An đắm mình trong luồng ánh sáng đặc biệt này, vừa đi vừa suy nghĩ.

Thông tin về 【khóa trường mệnh】 đã được cập nhật từ hôm qua, ngoài việc ghi chú thêm tên, còn có một thay đổi chi tiết khác:

【Đây cũng là một chiếc khóa mang tên, khóa này khắc tên của đứa trẻ lên thân khóa bằng chỉ bạc...】

Cách phá giải thế giới cổ vật rất có thể nằm ở cái tên được khắc bằng chỉ bạc này.

Thẩm Tri Ngật và những người khác đã nắm được thông tin này, đối phó với thành viên tên là Lý Vân sẽ dễ như trở bàn tay.

Ánh mắt Chu Kỳ An lạnh lẽo: "Chỉ không biết Lý Vân sẽ tìm ai cầu cứu trước."

Dù thế nào đi nữa, thì cũng sẽ câu được một con cá lớn.

Nghe vậy, Diên quay đầu lại nói: "Chờ kết quả bên đó xong, chúng ta sẽ đến kho tài nguyên dữ liệu để cập nhật thông tin."

Chu Kỳ An gật đầu, lấy ra một cuốn sổ ghi chép về các phó sao.

Thành viên chạy trốn ngày hôm qua không chắc mang theo cổ vật, nhưng người bị trọng thương là Ứng Vũ đã từng vào thế giới cổ vật của đối phương, đó là một chiếc túi gấm. Chu Kỳ An đã gạch đi áo cưới, ngọc bội và khóa trường mệnh, trong số mười lăm món đồ cổ phù hợp để cấy ghép, giờ chỉ còn lại chín món.

Tiếc là mỗi người chỉ có thể cập nhật một thông tin về cổ vật.

Đây cũng là một trong những lý do khiến Thẩm Tri Ngật và sếp phải quay lại thị trấn.

Bọn họ phải kích hoạt nhiệm vụ đặc biệt thông qua thành viên của Hội Săn Cá Voi để có được quyền truy cập vào kho tài nguyên dữ liệu.

Sau đó, tất cả mọi người gộp lại sẽ có thể cập nhật bảy thông tin về cổ vật. Bảy cái tên và điểm yếu tương ứng của các cổ vật, đủ để họ giành được lợi thế vượt trội.

Nhìn chằm chằm vào cuốn sổ, trong mắt Chu Kỳ An hiện lên vài dòng suy nghĩ.

Diên hỏi: "Có điều gì khiến anh không yên tâm à?"

"Tôi nghĩ, nếu tôi là hội trưởng hội này, sẽ phản ứng ra sao đây."

"Hắn chưa chắc đã phản ứng kịp đâu." Diên phân tích: "Sau khi cấy ghép cổ vật, tư duy sẽ có xu hướng giống quái vật hơn, không còn có khả năng suy nghĩ từ góc độ của thành viên trong hội nữa."

Mối đe dọa từ người khác hay sống chết của người khác, có lẽ gã còn chẳng quan tâm, thậm chí còn có thể lạnh lùng cười khẩy một tiếng.

Chàng sinh viên cũng gật đầu mạnh mẽ đồng tình.

Lúc trước, anh Chu đã mạo hiểm để cứu họ trong phó bản Hoa Anh Thảo, nhưng nếu đổi lại là vị hội trưởng Hội Săn Săn Cá Voi kia, cho dù là thành viên hội lâm vào hiểm cảnh, e rằng gã cũng sẽ không hành động nhiều.

Thông báo tử vong trong mắt đối phương có lẽ chỉ là một phản ứng mang tính biểu trưng.

Chu Kỳ An nói: "Ban đầu hắn có thể không nghĩ ra, nhưng hắn sẽ sớm nhận ra thôi."

Người mặc áo choàng đỏ cười lạnh: "Thì sao chứ? Hắn cũng không thể sai người đuổi giết chúng ta được, NPC không được phép rời khỏi thị trấn mà..."

Chưa kịp nói hết câu, một cơn gió lạnh buốt thổi qua.

Chu Kỳ An là người đầu tiên ngẩng lên.

Do tối qua bị âm khí của Thẩm Tri Ngật tác động, cơ thể nhạy cảm của y hôm nay dễ dàng cảm nhận được chút bất thường. Trong làn gió núi ẩm ướt, hình như có âm thanh gì đó, tiếng lộp cộp thô kệch lại nặng nề.

Phía xa, một bóng người đang lao về phía họ, cùng với bóng người đó là một luồng sáng đỏ như thảm đỏ trải dài đến dưới chân.

Chu Kỳ An và chàng sinh viên cùng nhìn vào người mặc áo choàng đỏ rồi nói: "Lần sau đừng cười nữa."

"...?"

Luồng sáng đỏ ập đến nhanh chóng, thế giới trở nên mờ nhạt, những tảng đá trong tầm mắt như méo mó. Cơn chóng mặt trong chớp mắt khiến người ta tưởng núi đang xảy ra sạt lở. Nhưng thực ra mặt đất vẫn vững chắc, chỉ có những người đứng trên đó mới cảm thấy mất trọng lực.

Mọi người chợt cảm thấy trước mắt tối sầm, khi mở mắt ra lần nữa, con đường núi đã biến mất.

Vì từng trải qua cảm giác bị kéo vào thế giới cổ vật, họ nhanh chóng bình tĩnh lại. Chu Kỳ An do trải nghiệm đêm qua nên nghingờ đây có phải là ảo giác không.

"Đây là thế giới của cổ vật." Một giọng nói quen thuộc vang lên, Chu Kỳ An đang quan sát môi trường xung quanh.

Kỹ năng tạo ảo giác thông thường không kéo dài được lâu, việc đánh lừa y tối qua cũng phải nhờ sự hỗ trợ của cô gái kia. Huống chi, nơi này không phải Thị Trấn Mặc, tạo ảo giác ở đây không có ý nghĩa gì.

"Có lẽ chúng ta đã bước vào thế giới của ngựa điêu khắc nhỏ."

Ngựa điêu khắc nhỏ là một trong những cổ vật giả trên danh sách, rất nhỏ, không lớn hơn móng tay. Trước đó, Chu Kỳ An có nghe thấy tiếng móng ngựa, kẻ đuổi theo họ trong thời gian ngắn như vậy chắc chắn đã thừa hưởng khả năng tốc độ từ cổ vật.

Chu Kỳ An cảnh giác: "Hãy cẩn thận."

Trong số những ký ức ít ỏi, hội trưởng Hội Săn Cá Voi là một người đàn ông, nhưng người đang đuổi theo họ lại là một phụ nữ.

Y hiểu rõ ý đồ của đối phương: khi đồng đội mạnh nhất của y không có mặt, bọn họ cử người đến ám sát. Dù thất bại, bọn họ cũng muốn làm hao tổn lực lượng của nhóm y.

Nhưng thành viên trong hội cũng không ngốc, mới chỉ trong một ngày mà đã mất năm người, không lẽ đối phương đến đây chỉ để làm vật tiêu hao?

Chắc chắn kẻ đến có điều gì đó khác thường.

Người mặc choàng đỏ lúc này cũng không cười nữa, vẻ mặt đầy thắc mắc: "Điên rồi sao? NPC đóng vai cư dân tự ý rời khỏi thị trấn, chắc chắn phải trả giá đắt."

Không ai muốn trở thành vật hi sinh cả.

Chu Kỳ An không quan tâm đối phương có điên hay không.

Có người đến tận cửa thì tốt, không cần tốn công tìm kiếm, thăm dò cổ vật ở Tịch Thực Quán cũng tiến gần thêm một bước.

Thế giới xung quanh vẫn đang chìm trong ánh sáng trắng mờ ảo. Khi ánh sáng dần tắt, một vùng hoang mạc hiện ra trước mắt họ. Mặt đất nứt nẻ từng mảng lớn, cát bụi khô cằn cuốn lên không trung, không thấy ánh mặt trời chói chang nhưng bầu trời lại mang màu sắc quái lạ.

Màu xanh, tím, đen... những gam màu lạnh hòa lẫn vào nhau, giống như sắc màu từ sâu thẳm vũ trụ.

Bầu trời dày đặc khiến nó như đang đè xuống, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Xung quanh không có gì che chắn, cảm giác bất an dần xâm chiếm tâm trí mọi người.

Khi họ còn đang cảnh giác đề phòng sự xuất hiện của quái vật, mặt đất đột nhiên rung chuyển.

Ban đầu chỉ là một cái rung nhẹ, nhưng chỉ trong vài giây, mặt đất dưới chân họ như một tờ giấy mỏng bị xé toạc theo những vết nứt.

"Nhanh lùi lại!"

Trong lúc mọi người loạng choạng lùi về phía sau, mặt đất nơi họ vừa đứng đã trở thành một khe sâu, khoảng cách giữa hai bên càng lúc càng mở rộng.

So với quỷ, sức mạnh vĩ đại của tự nhiên thật đáng sợ, nó làm cho con người không còn ý muốn phản kháng.

Thảm họa liên tiếp ập đến.

Trên bầu trời cũng xuất hiện vết nứt, những mảnh thiên thạch lửa từ đó rơi xuống không ngừng.

...Tận thế.

Chỉ có hai từ đó hiện lên trong đầu mọi người, đây thực sự là ngày tận thế.

Giữa lúc trời đất tan hoang, tiếng thông báo từ hệ thống vang lên cùng với những tia lửa bay xuống từ trên trời khủng khiếp.

"Nhiệm vụ phụ - Ngựa điêu khắc nhỏ đã được mở."

【Nội dung nhiệm vụ: Thoát khỏi thế giới của ngựa điêu khắc nhỏ.

Qua hàng ngàn năm gió sương, một số cổ vật không thể tránh khỏi bị hư hại... Mọi vật đều có những vết nứt, đó là nơi ánh sáng rọi vào.

Cố lên! Đừng bao giờ từ bỏ bước chân của mình!】

Trước khi âm thanh nhắc nhở kết thúc, thiên thạch rơi xuống đất, thiêu cháy cả một vùng hoang dã.

Diên cuối cùng không kìm nổi, trong tình trạng không đứng vững, chống tay xuống đất, ngón giữa chỉ lên trời: "Trò chơi chó đẻ, tao cùng chết với cả lò nhà mày!"

Cùng chết với cái câu "Mọi vật đều có những vết nứt."

Trong cơn giận dữ, em chạy về phía bên kia trong tình trạng vô cùng thảm hại, những vết nứt trên bầu trời gần đó đã bắt đầu đổi màu, dự đoán không lâu nữa, sẽ có thứ gì đó rơi xuống đây.

Chu Kỳ An cảm thấy em không nên chửi tục.

Vì lời đó còn chưa đủ tục.

Trước đây y từng thấy các tác phẩm bé xíu, dùng từ tí hon để miêu tả còn chưa đủ.

Những thành viên của Hội Săn Cá Voi đã chuyển giao tác phẩm này, chủ yếu chỉ chú ý đến kích thước của nó, cho rằng dễ di chuyển, nhưng với các tác phẩm nhỏ, chỉ một vết nứt nhỏ cũng có thể làm hỏng cả một phần lớn.

Tấn công tự sát sao?

"Không đúng..." Theo bản năng sinh tồn, ngay cả khi đã kiệt sức, đối phương cũng không thể cao thượng đến mức muốn cùng họ chết chung.

Những vết nứt trên bầu trời và dưới đất như những con chó đang đuổi theo cắn xé họ.

Trong khoảnh khắc, bầu trời và mặt đất nơi Chu Kỳ An đứng gần như đồng thời nứt ra, nếu chỉ chậm thêm hai giây, có lẽ y đã tan xương nát thịt.

Những mảnh vỡ bắn lên từ bầu trời được người mặc áo choàng đỏ dùng đạo cụ chắn lại, cô ta thở dốc: "Chắc chắn phải có lối thoát."

Nhưng tất cả mọi thứ trước mắt đều chỉ về một hướng: thế giới đang sụp đổ.

Không có thông tin gì khác có thể nhìn thấy.

Mặt đất rung chuyển dữ dội, trong lúc bỏ chạy, Chu Kỳ An ngã xuống, da tay rách một lớp. Y không kịp cảm nhận cơn đau, miễn cưỡng đứng dậy, cố gắng tập trung quan sát toàn bộ thế giới.

Những gì thấy được chính là những gì cần có.

Nếu không có thông tin gì khác, liệu có phải những gì họ nhìn thấy chính là thông tin?

"Ngây người cái gì?" Diên kéo mạnh y sang một bên, gió lốc từ xa cuốn theo những viên đá nhỏ đang cháy, xuyên qua vị trí mà Chu Kỳ An vừa đứng.

"Mọi vật đều có vết nứt." Chu Kỳ An nhíu mày: "Đó là nơi ánh sáng rọi vào."

Diên suýt nghĩ y bị trò chơi tẩy não.

Cho đến khi Chu Kỳ An lặp lại lần thứ hai, cả hai dường như đã suy ngẫm ra điều gì từ câu nói đó, hai người nhìn nhau: "Vết nứt!"

Ánh sáng chiếu vào từ bên ngoài, nếu cổ vật có vết nứt, chẳng phải điều đó ám chỉ những vết nứt là con đường dẫn ra bên ngoài sao?

Khi hai người một lần nữa nhìn về phía những vết nứt đáng sợ trên mặt đất, ánh mắt của hai người đã thay đổi hoàn toàn.

Chu Kỳ An trầm giọng nói: "Kiểm tra những vết nứt này!"

Trên mặt đất hiện có ít nhất hàng chục vết nứt, không thể nào mỗi vết đều là con đường sống dẫn ra ngoài.

Kiểm tra các vết nứt nghe như là điều không thể làm được.

Giờ hoạt động của vỏ Trái Đất đang rất dữ dội, nếu không cẩn thận, khi đến gần, họ có thể rơi thẳng vào bên trong.

Tuy nhiên, không ai nghi ngờ kết luận này, Chu Kỳ An và Diên đứng cách xa hơn một chút, một người dùng lụa trắng, người còn lại dùng một vật giống như tơ nhện quấn quanh người mặc áo choàng đỏ và chàng sinh viên giúp hai người tiếp cận một vết nứt gần đó.

Nhưng chỉ vài giây sau khi đến gần, bầu trời lại giáng xuống một loạt "Thiên mã sao băng quyền".

Những viên đá lửa rơi xuống liên tục, buộc mọi người phải rời khỏi khu vực này.

Họ lao đến nơi có ít vết nứt hơn, bốn người lại dùng kế sách cũ, nhưng cũng giống như trước, không lâu sau, một trận mưa sao băng lại tiếp tục rơi xuống.

Một lần có thể là trùng hợp, nhưng khi lần thứ hai diễn ra tương tự, chắc chắn có điều gì đó mờ ám, cảm giác bị những vết nứt trên bầu trời đuổi theo ngày càng mạnh mẽ.

Điều kiện sống ngày càng khắc nghiệt, Diên suýt nữa lại buột miệng chửi thề: "Ý chí của thế giới dường như không muốn chúng ta sống."

Một câu oán giận, nhưng khi Chu Kỳ An nghe thấy lại hơi suy ngẫm.

Bỗng y chạy về hướng khác, nửa chừng quay lại bảo những người khác: "Đừng theo tôi."

Khi đã cách xa khoảng 200-300 mét, những người khác bắt đầu nhận thấy một quy luật, dường như bất kể Chu Kỳ An đi đến đâu, nguy hiểm đều bám theo đó.

"Quả nhiên." Chu Kỳ An cảm thấy lo lắng.

Mọi lợi ích đều là con dao hai lưỡi.

Mắt cá cấp năm sao giúp y tránh được phải tiến hóa tim, nhưng nhược điểm cũng rất rõ ràng, nó thu hút quái vật mạnh.

Chu Kỳ An thậm chí nghi ngờ, thời kỳ đóng cửa trước đó là một dạng bảo vệ của mắt mắt cá năm sao đối với y.

Thế giới này không có NPC nào khác, ngựa điêu khắc nhỏ đang trên bờ vực hư hỏng, có lẽ chính nó đang nhắm vào trái tim của y.

Không ngạc nhiên khi thành viên hội đó lại hợp tác đối đầu với y như vậy.

Bởi vì bọn họ đã coi y như cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Ở phía bên kia, nhờ vào Chu Kỳ An gián tiếp thu hút sự chú ý của kẻ thù, áp lực sinh tồn đối với Diên và những người khác đã giảm đi rất nhiều.

"Có lo cũng không giúp được anh ta đâu." Diên nhắc nhở chàng sinh viên đang định tiến tới: "Tập trung vào những vết nứt đi."

Mỗi vết nứt đều sâu hun hút, giống như cái miệng của một con quái vật, nhìn qua chằng không gì khác nhau.

Những ngọn lửa nóng bức trong không khí khiến ai nấy đổ mồ hôi đầm đìa, đầu óc quay cuồng mà vẫn phải chú ý đến những nguy hiểm có thể ập đến bất cứ lúc nào, cố gắng duy trì tỉnh táo.

Người mặc áo choàng đỏ nói: "Thử đổi vết nứt khác xem!"

Tìm sự khác biệt chắc chắn phải dựa vào so sánh, chỉ nhìn một vết nứt sẽ không giúp ích gì.

Chàng sinh viên không nhanh nhạy bằng những người chơi lâu năm, đành phải mang đôi 【Giày đàn hồi】 nhảy qua hố sâu. Đôi giày này đòi hỏi sự may mắn rất cao, vì khoảng cách nhảy mỗi lần không dễ kiểm soát, chỉ cần một chút xui xẻo là có thể rơi vào vết nứt.

Hiện tại, mặt đất đang nghiêng, chỉ thiếu vài cm nữa là chàng sinh viên sẽ rơi vào vết nứt trước đó.

Người mặc choàng đỏ từ phía sau kéo cổ áo cậu lại, lạnh lùng nói: "Muốn chết thì nói thẳng."

Chàng sinh viên nghẹn lời: "Có gió."

"Gì cơ?"

Chàng sinh viên nín thở nhìn vào vết nứt kinh khủng: "Có gió."

Bây giờ toàn thế giới đều là sóng nhiệt, có những thứ rất dễ bị bỏ qua, nhưng chàng sinh viên lại cảm nhận được, có một phần gió thổi ra từ trong vết nứt, mang theo một luồng hơi lạnh không được tự nhiên, thổi vào người tạo cảm giác mát lạnh.

Người mặc áo choàng đỏ quan sát kỹ, sau đó tìm thấy một vết nứt khác, bên trong chỉ có sóng nhiệt.

Cô ta chạy về, kinh ngạc nhìn chàng sinh viên: "Đúng rồi, đây chính là điểm khác biệt!"

Mọi người lập tức nhìn về phía Chu Kỳ An, chàng sinh viên đã hét lên: "Anh Chu! Ở đây!"

Nghe vậy, Chu Kỳ An chạy về phía họ.

Vừa chạy được vài bước, những viên thiên thạch trên cánh đồng liền đuổi theo như hình với bóng, điều tồi tệ hơn là hoạt động địa chất ngày càng dữ dội. Khu vực vừa giẫm lên như mạng nhện, chỉ trong vài giây đã nứt toác ra.

Lúc đến gần, một số viên đá rơi xuống đã hạ cánh ngay cạnh chàng sinh viên và những người khác.

Chu Kỳ An quyết đoán dừng lại.

Y nhìn về phía trước: "Mọi người đi trước đi."

Nếu không nhìn nhầm, thì vết nứt mà chàng sinh viên tìm thấy đang có xu hướng khép lại. Những vết nứt để thoát ra có lẽ không cố định, có thể thay đổi vị trí bất cứ lúc nào.

Diên nhíu mày, vừa định nói thì bị Chu Kỳ An ngắt lời ngay: "Trong ngoài phối hợp."

Chỉ bốn chữ, làm Diên giật mình một lúc rồi nhanh chóng hiểu ra.

Trong điều kiện bình thường, khi người chơi tham quan cổ vật, người khác không thể tiếp cận, nhưng đây là một cổ vật bị hư hỏng, có lẽ sẽ có sự khác biệt.

Nếu may mắn, họ có cơ hội giết kẻ cấy ghép cổ vật từ bên ngoài, hoặc tạo thêm nhiều vết nứt trên cổ vật từ bên ngoài.

Diên không do dự nữa, nhảy vào vết nứt.

"Yên tâm, chúng tôi chắc chắn sẽ cứu anh ra."

Người mặc áo choàng đỏ để lại một câu rồi cũng định nhảy, Chu Kỳ An bỗng nghĩ ra cái gì đó, lớn tiếng nói: "Hai người ở lại!"

"?"

Người mặc áo choàng đỏ đột ngột dừng lại, chiếc áo choàng tung bay, dáng vẻ hài hước như một con vịt.

Chàng sinh viên vốn cũng không muốn đi, liền phấn khích nói: "Anh Chu, bọn em sẽ ở lại với anh!"

Người mặc áo choàng đỏ: "......"

Cô ta thật sự muốn bắn chết tên này.

Bản tính vốn ích kỷ, khi nhìn thấy con đường sống trước mắt mà không thể đi, quả thật rất khó chịu. Tuy nhiên, dù khó chịu nhưng người mặc áo choàng đỏ cũng không nhảy xuống vết nứt mà ở lại nghe Chu Kỳ An nói.

Sau khi ngăn người mặc áo choàng đỏ lại, Chu Kỳ An bận rộn tránh né rắc rối trên bầu trời, tranh thủ nói một câu: "Đi tìm thêm một vết nứt nữa, hai người cùng đi!"

Trong khoảng thời gian chờ đợi trước đó, vết nứt ban đầu đã biến mất.

Không ai biết y đang có kế hoạch gì, Chu Kỳ An không có thời gian giải thích, toàn bộ tâm trí tập trung tránh các vết nứt và thiên thạch. Trong tiếng va chạm khổng lồ, ngay cả khi có nói, hai người kia cũng không thể nghe thấy.

Phân biệt rõ ràng cái gì quan trọng hơn.

Chàng sinh viên không hành động theo ý mình, vì Chu Kỳ An đã bảo họ ra đi cùng nhau trễ một chút, chắc chắn là có lý do khác.

Rất nhanh, cậu phát hiện ra một tác dụng của việc mình ở lại.

Không có Chu Kỳ An đi theo, chàng sinh viên đã gặp vận may bất ngờ, trong thời gian ngắn đã tìm được một vết nứt khác có thể dùng để thoát thân. Nếu là người mặc áo choàng đỏ ở lại một mình, chưa chắc đã gặp được may mắn như thế.

Hai người nhảy xuống, người trước kẻ sau.

Cuối cùng, chỉ còn lại một mình Chu Kỳ An.

Y như cư dân cuối cùng trong ngày tận thế, đang vùng vẫy một cách vô ích giữa sự sụp đổ của trời đất.

Nhưng ánh mắt của y lại rất điềm tĩnh, dáng vẻ lạnh lùng đang nhìn thế giới sắp sụp đổ.

Ban đầu, những viên thiên thạch rơi xuống vẫn còn khá nhỏ, nhưng theo thời gian, những thiên thạch rơi xuống sau này ngày càng lớn. Nếu lớn thêm một chút, dù có tránh kịp thời cũng không thể thoát khỏi phạm vi của khối đá.

Việc phối hợp từ trong ra ngoài là một con đường để vượt qua, nhưng không thể hoàn toàn đặt hy vọng vào người khác.

Chu Kỳ An nheo mắt, nếu tình huống không thể kiểm soát, y sẽ thử sử dụng 【Thẻ cửa vạn năng】.

Hai con đường, cuối cùng cũng có một con đường thành công.

Suýt nữa thì bị một mảnh vỡ đá đánh trúng, khóe miệng Chu Kỳ An chậm rãi nhếch lên, tự lẩm bẩm:

"Đây có lẽ là một trong những át chủ bài cuối cùng của mày rồi phải không?"

Hôm qua đã giải quyết năm thành viên của hội, hôm nay nếu bên ngoài diễn ra đúng như dự đoán của mình, tính cả thị trấn này, sáng sớm có thể tiễn đi bốn người.

Gần hai phần ba tay sai đã bị chặt đứt.

Giải quyết xong rắc rối trước mắt, sau đó cập nhật xong thông tin cổ vật còn lại trong kho tài nguyên dữ liệu, hoàn toàn có thể dễ dàng tiến tới.

Trong hôm nay, y muốn khiến hội này phải đối mặt với ngày tận thế.

"Và những cư dân đã tính kế với mình..." Chu Kỳ An nhướn mày, y có một món quà lớn dành cho những kẻ đó.



Bên ngoài.

Sau khi rời khỏi thế giới cổ vật, người mặc áo choàng đỏ lập tức khóa mục tiêu về một hướng.

Một người phụ nữ trẻ đứng trên ngọn đồi không xa, giống như đang ở một không gian khác, mắt nửa nhắm nửa mở, bất động. Trên cổ cô ả xuất hiện những vết nứt đỏ như mạng nhện, giống như một chiếc bình sứ sắp vỡ, lạnh lẽo lại quỷ dị.

Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là người đã kéo bọn họ vào thế giới cổ vật.

"Tốt lắm."

Người mặc áo choàng đỏ sử dụng đạo cụ, nhìn thấy quanh người phụ nữ trẻ kia quả nhiên có lớp chắn bị nứt, đã bị tổn hại khá nhiều, điều này khiến cô ta có lòng tin phá giải nó.

Tuy nhiên, cô ta không lập tức ra tay mà cảnh giác quan sát xung quanh.

Người kia đã biến mất.

Rõ ràng thời gian giữa hai bên thoát ra khỏi thế giới cổ vật không cách nhau quá ba đến bốn phút.

Chàng sinh viên bỗng nhiên nói: "Ở đằng kia hình như còn có người!"

Trong rừng, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một người nữa, dáng vẻ giống như người phụ nữ trẻ kia, bất động như một xác chết.

Người mặc áo choàng đỏ nhìn chằm chằm vài giây, rồi bất chợt nhận ra: "Không lạ gì khi chúng ta ra muộn hơn chút."

Đây là để phòng bên ngoài vẫn còn một thành viên của Hội Săn Cá Voi ẩn náu, chờ đến lúc bọn họ thoát ra sẽ lại kéo họ vào thế giới cổ vật lần nữa.

Cô ta thậm chí có một suy đoán tệ hơn: người đặt kế hoạch này đã tính toán trước Chu Kỳ An sẽ để bọn họ ra ngoài trước, nên đã sắp đặt thêm một chiêu, chờ đợi khoảnh khắc này.

Người mặc choàng đỏ tự cho mình đã đủ tàn nhẫn, nhưng so với Hội Săn Cá Voi, cô ta vẫn còn quá nhân từ.

Nhưng tình trạng của người kia rõ ràng cũng không tốt, mặt tái nhợt như tờ giấy.

Ngoại trừ người đầu dê, chưa từng thấy cư dân nào của Thị Trấn Mặc xuất hiện bên ngoài thị trấn. Các thành viên Hội Săn Cá Voi đóng vai cư dân không thể tự ý rời khỏi thị trấn.

Đây là một điều tốt. Cưỡng ép rời khỏi thị trấn chắc chắn phải trả giá, sức mạnh bị tổn hại cũng có nghĩa là khả năng Diên có thể tự thoát ra khỏi thế giới cổ vật cao hơn.

Đây thực sự là một vụ giết người "mua một tặng một".

Người mặc choàng đỏ cười lạnh, lấy ra con dao cong, phủ độc tố lên lưỡi dao, chém mạnh vào rào chắn gần người phụ nữ trẻ, bạo lực phá vỡ các vết nứt trên màn chắn, chuẩn bị cắt đứt tham quan.

"Dù bọn mày có âm mưu đến đâu, cũng không qua mặt được Chu Kỳ An."

Trong tình huống nguy cấp như vậy, Chu Kỳ An vẫn có thể ngay lập tức nghĩ ra điều này, ai giỏi toan tính hơn đã quá rõ ràng.

Bên kia, chàng sinh viên đã tiêu tốn một khoản lớn từ cửa hàng trò chơi để mua một cây rìu nặng, cũng theo đó bắt đầu chém.

Cây rìu này có cảm giác rất "đã tay", cậu không chút kĩ thuật nào mà cứ điên cuồng chém bừa vào các vết nứt trên màn chắn phía trước. Đã có vài lần bị lực phản lại làm văng ra xa, nhưng mỗi lần vô tình vẫn nhắm trúng các vết nứt chính xác.

Một lần nữa bị bắn ra xa, chàng sinh viên nhanh chóng đứng dậy.

Nhưng lần này, cậu không vội vàng lao tới, mà gương mặt bất chợt hiện lên một tia phấn khích.

Từ xa, một bóng đen nhanh như chớp lao tới. Nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm xuống vài độ, bóng đen kia nhanh chóng đến trước cổ vật "ngựa điêu khắc nhỏ."

...Nhóm Thẩm Tri Ngật đã trở về.