Nguồn sáng di động đi đến đâu cũng không được chào đón.
Mặc dù quá trình có hơi lệch lạc, nhưng suy đoán của Ứng Vũ và Diên là đúng.
Lúc đầu, Chu Kỳ An định tự mình xuống nước cướp đồng xu, nhưng giờ y phải thay đổi chiến lược, để đồng đội đi tranh.
Y di chuyển linh hoạt trong nước, làm chậm tốc độ của những người chơi khác tiến vào khu vực phía đông nam. Một khi có ai đó ra tay Chu Kỳ An lập tức lẩn vào trong đàn cá.
Những con cá ăn thịt người này không tấn công y, tạm thời tạo thành một lớp bảo vệ tự nhiên.
Một loạt các thao tác này đều dựa trên kỹ năng thành thạo. Những người chơi xung quanh bực mình đến nỗi nghiến răng, nhưng không ai là người nhân từ. Khi y bơi vào khu vực phía đông nam, cuối cùng có người không chịu nổi nữa.
Người dẫn đầu ra hiệu.
Ngay lập tức, bảy tám người cùng nhau bao vây tấn công y.
Lụa trắng lướt qua bên cạnh, như những dải rong biển quấn quanh mắt cá chân của những người chơi đang bơi tới.
"Thứ quái quỷ gì thế?" Người bị quấn quanh kinh ngạc chửi thề.
Lại là múa dải lụa, lại là pháo sáng, toàn những thứ lòe loẹt.
Lụa trắng chỉ quấn được một nửa người, nửa còn lại vẫn cầm vũ khí sát thương, xông lên tấn công.
Đội tạm thời lập ra có quá nhiều sơ hở, Chu Kỳ An đã sớm nhìn thấy thời cơ, khi bọn họ chuẩn bị tiến gần hơn một chút sẽ kích hoạt ánh sáng của thánh khí lên mức tối đa, rồi nhân cơ hội để xông lên phía trên, phá vỡ vòng vây.
Ngay lúc y định lấy thánh khí ra để làm chói mắt bọn họ, một người chơi cầm lưỡi hái đột nhiên mất tập trung trong một khoảng, không hề báo trước, y xoay và vung lưỡi hái chém vào người bên cạnh.
"Mày điên à... ọc ọc ọc..."
Có người phản bội, tình hình lập tức trở nên hỗn loạn.
Chu Kỳ An nhìn cảnh tượng chém giết lẫn nhau mà ngây người.
Giây tiếp theo, một bóng dáng quen thuộc hiện ra nơi mặt nước đang gợn sóng mãnh liệt.
Khi nhìn rõ khuôn mặt của người đến, y lập tức hiểu mọi chuyện, thần sắc cuối cùng cũng thả lỏng đôi chút. Ngón trỏ tái nhợt của Thẩm Tri Ngật dưới nước chỉ lên trên, ra hiệu cho y đi trước.
Thời gian mà người chơi có thể nhịn thở dưới nước có hạn, dựa trên thời gian đã trôi qua, cuộc thi tranh giành đồng xu đã gần đến hồi kết.
Chu Kỳ An cũng biết lúc này xuống dưới không còn ý nghĩa gì nữa, chỉ trở thành mục tiêu bị tấn công. Dù sao y đã thành công cản trở một số người tiếp cận khu vực có đồng xu, còn lại là phụ thuộc vào đồng đội.
Y bắt đầu chuẩn bị rút lui.
Khi Chu Kỳ An bơi lên đến phía trên, Thẩm Tri Ngật mới bắt đầu bơi, đảm bảo không còn nguy hiểm phía sau.
Trước mắt là một màu xanh băng sáng rực, những sợi tóc mềm mại nhưng có thể trở nên sắc bén bất cứ lúc nào quét qua bên cổ của anh mấy lần, giống như đang trêu chọc. Ngay cả khi ở trang viên đêm đẹp, thể xác ác mộng của Thẩm Tri Ngật cũng chỉ từng thấy dáng vẻ đối phương khi từ hồ đi ra, nhưng chưa bao giờ có trải nghiệm bơi cùng nhau dưới nước như thế này.
Chu Kỳ An tập trung hết sức bơi.
Do thiếu oxy, khuôn mặt của y bắt đầu đỏ lên. Trước khi nổi lên khỏi mặt nước, Chu Kỳ An dùng lụa trắng thử trước một chút.
Sau khi xác định không có ai đánh lén, y mới ngoi đầu lên khỏi mặt nước.
"Anh Chu."
Một giọng nói vang lên qua làn nước giếng, mơ hồ nhưng không rõ ràng.
Chu Kỳ An nhìn thấy chàng sinh viên đang vội vã chạy tới.
Người này vừa lúc ở gần, chìa tay ra kéo y lên. Trước đó, chàng sinh viên định xuống nước cùng, nhưng bị Thẩm Tri Ngật ra lệnh ở lại trên bờ.
Để lại một người, thứ nhất là để quan sát xem sau khi người chơi xuống giếng thì bảo tàng có thay đổi gì không, thứ hai là nếu có ai muốn đánh lén thì có thể kịp thời dùng công cụ liên lạc để thông báo.
Khi chạy đến bên cạnh Chu Kỳ An, chàng sinh viên kêu lên: "Anh Chu, gần đây anh biến hình nhiều quá."
Lần trước anh ấy vừa mới biến hình dưới hồ dưỡng bệnh trong bệnh viện.
Thẩm Tri Ngật vừa lên bờ nghe thấy câu này, lạnh lùng nhìn qua, nhịn xuống không ấn chàng sinh viên xuống nước.
Trời bắt đầu có dấu hiệu ngừng mưa, Chu Kỳ An vắt bớt nước trên quần áo, mắt vẫn dán vào miệng giếng.
Lần này xuống nước, thiên thời địa lợi nhân hòa đều không chiếm được, Thẩm Tri Ngật có lẽ cũng bị dòng nước xiết ban đầu đẩy đến một nơi rất xa.
"Tiếc quá."
Nếu Thẩm Tri Ngật ở gần vị trí đồng xu hơn một chút, sau khi biến hình dưới nước, trong lúc mình thu hút sự chú ý của những người chơi khác, với khả năng của anh, muốn lấy đồng xu mà không một tiếng động rất dễ dàng.
Giờ bọn họ đều đã ở trên bờ, tính không chắc chắn của sự việc tăng lên rất nhiều.
Quả thực là như vậy, sau khi cố gắng xua đi một phần xui xẻo trước đó, Thẩm Tri Ngật ít nhiều đã bị ảnh hưởng.
Anh vừa định quay sang nói gì đó với Chu Kỳ An ngay lúc mở miệng, hai tai đột nhiên động đậy, lập tức kéo lấy đối phương. Ngay sau đó, cơn gió mạnh nổi lên, tiếng gió gào thét quá mức làm giảm khả năng nghe nhìn.
Chu Kỳ An bị một lực kéo lại, vẫn còn đứng vững ở chỗ cũ.
Mãi một lúc sau, cơn gió lớn cuối cùng cũng có xu hướng lắng xuống, âm thanh thông báo của hệ thống lại vang lên trong đầu:
"Đồng xu của vòng này đã được phát hết."
"Lần phát tiếp theo sẽ diễn ra khi có người chơi đạt được tư cách mua quà lưu niệm."
Sau khi âm thanh thông báo kết thúc khoảng hai, ba phút, mây đen gần như ngay lập tức tan đi, ánh sáng trở lại thế giới.
Trên bờ xuất hiện thêm không ít người chơi, chàng sinh viên bị gió thổi sang một bên, giờ đang vội vã chạy lại.
Tất cả mọi người đều đang nhìn nhau với ánh mắt nghi ngờ, Chu Kỳ An phát hiện không ít người trong số đó cùng lúc nhìn về phía Hạ Lịch.
"Khụ khụ..." Hạ Lịch bị thương, trên cánh tay còn có một vết chém sâu, sắc mặt rất khó coi.
Điền Điềm đang đỡ hắn ta.
Khi thấy Chu Kỳ An đang nhìn về phía này, Điền Điềm tức giận giậm chân nói: "Tất cả là lỗi của người bên các anh!"
Chu Kỳ An nghe vậy giọng trầm xuống: "Nói rõ đi."
Mái tóc của y vẫn chưa hoàn toàn trở lại màu cũ, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo, khi ánh mắt đối diện với nhau, Điền Điềm vô thức sợ hãi, nhưng nhanh chóng đỏ mặt vì tức giận: "Hạ Lịch đã cướp được đồng xu trước, nhưng lại bị người của các anh đánh lén cướp đi! Lúc ở dưới nước, cái người mặc áo choàng đỏ đó..."
Cô nói mà không hề hạ giọng, dù sao ở dưới đáy giếng cũng có người chứng kiến cảnh đó.
Chu Kỳ An lặng lẽ lắng nghe, theo lời Điền Điềm, cô, người mặc áo choàng đỏ và Hạ Lịch ở gần khu vực có đồng xu, ba người hợp sức tham gia cuộc chiến.
Cuối cùng, trong quá trình tranh đoạt, Hạ Lịch đã lấy ra đạo cụ bí mật, chiếm lấy lợi thế, nhưng ngay khi thoát khỏi vòng vây, hắn ta bị người mặc áo choàng đỏ đâm sau lưng.
Sau đó, âm thanh thông báo của hệ thống vang lên, họ bị cưỡng ép đưa lên từ đáy giếng.
"Cô ta quan nhiên khốn nạn! Cô ta..."
Điền Điềm chửi vài câu, phát hiện không ai để ý, cuối cùng Hạ Lịch kéo cô lại.
Ở bên kia, nhóm bốn người ban đầu hợp tác với họ thấy tình hình như vậy thì thấy may mắn vì đã rút lui sớm, nếu không có thể cũng bị đâm sau lưng.
Lý do Hạ Lịch phải nuốt giận rất rõ ràng, vì hắn ta và Điền Điềm chỉ có hai người, số lượng quá ít để chống lại nhóm khác.
Người mặc áo choàng đỏ hiện giờ không rõ tung tích, những người chơi khác đều nhìn Hạ Lịch với ánh mắt vừa hả hê vừa thương hại.
Chu Kỳ An không thể hiện biểu cảm gì.
Theo như lời Điền Điềm nói, họ không bơi lên từ đáy giếng, mà là do hệ thống ép truyền tống. Người cầm được đồng xu cũng sẽ bị truyền tống. Nếu người mặc áo choàng đỏ không ở đây, rất có thể đã bị đưa đến Thị Trấn Mặc.
Nhận ra không có người chơi nào đi tìm tung tích của người mặc áo choàng đỏ, y càng tin chắc điều này.
"Đúng là như vậy..." Nếu không có giới hạn, sẽ không có ai có thể giữ được đồng xu.
Từ bảo tàng đến thị trấn tuy không xa, nhưng cũng đủ để một người có thể chết nhiều lần. Giờ có khoảng cách về thời gian, đồng nghĩa với việc người cầm đồng xu có thể trực tiếp giao lưu với cư dân trong thị trấn.
Sự sắp xếp quá chu đáo và tinh vi của trò chơi khiến Chu Kỳ An cảm thấy có gì đó không đúng.
Không chỉ mình y có suy nghĩ này, Ứng Vũ đột nhiên nhìn về phía Diên, chủ yếu là nhìn con chó: "Cô đi với tôi xuống thị trấn xem sao."
Rõ ràng họ định đích thân xuống thị trấn tìm tung tích của người mặc áo choàng đỏ.
Mỗi người đều có suy tính riêng của mình. Sếp không quan tâm đến những chuyện lặt vặt này, đi thẳng đến trung tâm Nhật Thăng Quán. Nhà tư bản chỉ theo đuổi hiệu suất công việc, bây giờ đội ngũ đã giải tán, đương nhiên là đi tiếp tục tham quan, trước tiên phải lấy được tư cách mua quà lưu niệm của ba khu bảo tàng đã.
Còn đồng xu thì...
Sau khi xác định cách thức tham quan, hắn mong cấp dưới của mình biết điều lấy được đồng xu tiếp theo.
Trước khi sếp đi xa, hắn nhìn Chu Kỳ An một cái, góc sắc của chiếc cà vạt màu đỏ thẫm bị gió thổi tung, mang theo một lời cảnh báo rõ rệt.
Chứng kiến bóng lưng tàn nhẫn của sếp, Chu Kỳ An thầm chậc chậc trong lòng.
Tuy nhiên, về điểm này y lại hiếm khi đồng tình với phong cách của nhà tư bản, không thể lãng phí thời gian ở một bảo tàng duy nhất. Y nhìn về phía Thẩm Tri Ngật, không cần nói cũng hiểu được ý của mình, muốn đối phương đến bảo tàng Tịch Thực Quán.
Thẩm Tri Ngật tự động dịch ra hai ý: Tôi muốn gây chuyện, đừng cản trở tôi.
Xem xét đến vận xui hiện tại của đối phương, Thẩm Tri Ngật quyết định từ chối yêu cầu vô lý này.
Tuy nhiên, một bàn tay đã nhanh chóng đặt lên cánh tay anh trước khi anh kịp phản ứng. Chu Kỳ An mỉm cười, tay không rời mà còn kéo đối phương lại gần hơn, nói: "Thời gian không đủ, giúp tôi tìm một thứ ở đó."
Y không chắc thứ đó ở trong bảo tàng nào, liền nói nhỏ vài câu.
Cuối cùng, dưới ánh mắt mỉm cười của Chu Kỳ An, xem xét y còn có một đạo cụ thế mạng, Thẩm Tri Ngật đành phải nhượng bộ trước.
Chu Kỳ An tỏ thái độ: "Bên tôi sẽ không có vấn đề gì."
Bây giờ đang ở thế bất lợi, y cần phải chuyển từ bị động sang chủ động, vừa hoàn thành nhiệm vụ vừa phản công lại Hội Săn Cá Voi.
Cuộc đối thoại giữa hai người không ai nghe thấy, từ kết quả có vẻ như Chu Kỳ An đang yêu cầu người đàn ông đi tham quan bảo tàng khác, đồng thời cũng đang cố ý khoe khoang vẻ ngoài của mình.
Chẳng hạn như tay đặt lên cánh tay đối phương, ánh mắt chớp chớp của thanh niên trong quá trình nói chuyện, còn có tương tác ánh mắt giữa hai người, khiến ai nhìn vào cũng thấy quan hệ của họ có gì đó không bình thường.
Thấy Thẩm Tri Ngật thật sự bị thuyết phục, đi làm công việc cực khổ một mình, mọi người đều lắc đầu khinh thường.
Hiện tại, bảo tàng Tịch Thực Quán có độ tử vong cao nhất, chỉ có kẻ ngốc mới đi một mình.
Trong khi đồng đội của y làm việc theo ba hướng, Chu Kỳ An quay lại bước về phía bảo tàng Nhật Thăng Quán, với dáng vẻ lười biếng.
Trong suốt quá trình, y thậm chí không nhìn Hạ Lịch một cái, mắt không chớp bước vào trong bảo tàng, phía sau vang lên giọng bực tức của Điền Điềm: "Người gì mà kỳ quặc!"
Số người trong bảo tàng Nhật Thăng Quán ít hơn rất nhiều so với trước, lạnh lẽo và yên tĩnh.
Vừa trải qua một trận chiến dưới nước, nhiều người chơi chọn nghỉ ngơi bên ngoài một lúc, sau đó mới lấy tinh lực dư thừa tiếp tục Vào tham quan.
Chàng sinh viên vẫn theo sau Chu Kỳ An, nhỏ giọng hỏi: "Anh Chu, Hạ Lịch có phải là có vấn đề không?"
Chu Kỳ An bật cười: "Cậu cũng nhận ra rồi à."
Tiến bộ nhanh đấy.
Chàng sinh viên ngạc nhiên, hóa ra là thật ư.
"Tôi không thấy Hạ Lịch có vấn đề, nhưng ở Điền Điềm, tôi thấy cái bóng của chính mình ngày xưa."
Lấy người làm gương có thể hiểu rõ được đúng sai.
"..."
Chu Kỳ An nhìn cậu một cái thật sâu, rồi bắt đầu bước lên cầu thang, cầu thang gỗ kêu cót két, át đi một phần tiếng nói chuyện.
"Hạ Lịch mười câu thì chín câu là nói dối. Khi anh ta giới thiệu về Tứ Thủy Quy Đường, Điền Điềm hỏi: "Xin hỏi có điểm gì đặc biệt không?" Chỉ một câu này cũng đủ chứng minh họ không quen nhau."
Người quen ở độ tuổi xấp xỉ nhau không thể nói chuyện như vậy.
Ngay lúc đó, Chu Kỳ An đã biết nhận định ban đầu của mình về cuộc gặp tối qua là sai. Ba người họ tuy đi cùng nhau, cử chỉ thân mật, nhưng không phải là một đội.
"Điền Điềm rõ ràng là người mới, tôi đoán là Hạ Lịch thuyết phục cô ta giả làm đồng đội để tránh bị xem nhẹ vì yếu thế."
Chàng sinh viên hỏi: "Làm như vậy là để..."
Nói đến một nửa, cậu đột nhiên dừng lại, chẳng lẽ là để che giấu con quỷ trong nhóm tối qua?
Nếu ai cũng vào đây theo nhóm, mà số lượng nhóm còn nhiều hơn hai người, thì việc xác định sẽ trở nên khó khăn.
Chu Kỳ An gật đầu:
"...Việc Hạ Lịch đoạt được đồng xu đủ chứng minh thực lực của anh ta. Một người mạnh như vậy sao có thể lãng phí vị trí trong đội cho một người mới, hơn nữa, người mặc choàng đỏ thì tham lam, chứ không ngốc."
Lúc mình còn là người mới, người mặc áo choàng đỏ đánh mình cũng phải mang theo hai trợ thủ. Khi đó Hạ Lịch có thể đoạt được đồng xu từ tay một nhóm người chơi, sau khi đã chứng kiến thủ đoạn của hắn ta, sao người mặc áo choàng đỏ có thể mạo hiểm tấn công ngay lập tức?
Chàng sinh viên nói: "Nhưng có nhiều người đã thấy điều đó."
"Em đoán là người mặc áo choàng đỏ phát hiện ra cái gì, nên phải đâm lén Hạ Lịch."
Nói đến đây, Chu Kỳ An khẽ nhíu mày.
Hạ Lịch là kẻ thâm hiểm, dù có sơ ý cũng không đến mức để người mặc áo choàng đỏ dễ dàng đâm lén thành công.
Điều này không hợp lý.
Chẳng lẽ hăbs ta cố tình dụ người mặc áo choàng đỏ đến cướp...
"Cố tình dụ dỗ?"
Khi bốn chữ này hiện ra trong đầu, Chu Kỳ An như bị điện giật, dường như nghĩ đến cái gì. Y tăng tốc bước lên cầu thang, tim đập nhanh hơn bình thường, nhưng lòng bàn tay lại lạnh toát.
Khi đứng ở lối vào tầng hai, Chu Kỳ An nhìn vào bên trong.
Tầng hai càng không có một bóng người, qua cửa sổ, tiếng trao đổi của người chơi bên dưới truyền đến lẻ tẻ. Tầng này có nhiều cổ vật hơn, vẫn không có tủ kính, chúng được trưng bày lộ liễu trên bục.
"Không có kho tài nguyên dữ liệu." Chu Kỳ An nheo mắt lại.
Tuy nhiên, khi thấy khu vực này trưng bày rất nhiều kiếm, y không dừng bước mà tiếp tục đi vào trong.
Các bình phong và bệ trưng bày che khuất tầm nhìn.
Y đột nhiên nói: "Chọn một hướng đi."
Chàng sinh viên ngập ngừng một lát, rồi đi về phía bên trái.
Tầng hai so với tầng một còn âm u hơn, chỉ có bên trái là có cảm giác bớt lạnh hơn một chút.
"Nơi này... dường như ít nguy hiểm hơn."
Chu Kỳ An cũng mơ hồ cảm giác được.
Thể chất thông linh tốt hơn tưởng tượng, Chu Kỳ An nhanh chóng rẽ vào phía sau tấm bình phong, khu vực này dường như ít âm khí hơn.
Trên giá trưng bày phía sau bình phong, ít nhất có mười mấy thanh đao với đủ loại, từ những thanh đao lộng lẫy, cổ xưa, đến những thanh đao gãy, mỗi chiếc đều mang dấu ấn của thời gian.
Khi nhìn thấy một thanh đao dài trên giá, ánh mắt của Chu Kỳ An khựng lại: "Tìm được rồi."
Lưỡi đao dài, có họa tiết gợn sóng, giống hệt con dao mà người phụ nữ điên đã dùng để chém y tối qua!
Y lập tức đưa tay ra.
Chàng sinh viên theo sau, khi thấy thanh niên cầm một thanh đao bằng tay không, sắc mặt cậu thay đổi.
Mỗi món đồ trong bảo tàng đều rất bí ẩn, trực tiếp chạm vào, nguy hiểm khó mà lường được.
"Hàng giả." Chu Kỳ An không nhìn mà lập tức đưa ra kết luận.
Chủ nhân của đao giết người, khi chiếc quạt là đồ giả, cảm giác chưa rõ rệt lắm, nhưng khi đao là đồ giả, âm khí tại khu vực này lại bất thường thấp hơn so với xung quanh.
Hệ thống lạnh lùng thông báo:
"Vui lòng giải thích lý do tại sao nó là hàng giả."
"Lưu ý, bạn chỉ có một cơ hội để trả lời, trả lời sai sẽ coi như tham quan thất bại."
Ngay lập tức, một cơn gió lạnh bao trùm lấy cơ thể. Chàng sinh viên cảm thấy như sắp bị đóng băng, còn màu môi của Chu Kỳ An trở nên tái nhợt vì mất nhiệt.
Mỗi giây trôi qua mà chưa trả lời, cái lạnh càng ngấm sâu vào tận xương tủy.
Dồn toàn bộ sức lực vào tay, Chu y An nhắm mắt lại, rút kiếm khỏi vỏ, ánh mắt trở nên sắc bén, chém mạnh xuống.
Lưỡi kiếm lao về phía mình, chàng sinh viên giật mình sợ hãi, cơ thể cứng đơ, không thể tránh né.
Giây tiếp theo, lưỡi kiếm đập xuống đất, tạo thành một vết nứt. Cánh tay của Chu Kỳ An vô lực rủ xuống, cố gắng mở miệng: "Khi vung, nó thiếu âm thanh rồng ngâm."
Đêm qua, khi người phụ nữ dùng dao chém mình, ấn tượng sâu sắc nhất là tiếng rồng ngâm, phó bản sẽ sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện hiệu ứng đặc biệt như vậy được.
"Chúc mừng bạn đã phát hiện hàng giả — Ẩm Long Đao."
Âm thanh của hệ thống vang lên như ân xá, cái lạnh nhanh chóng biến mất. Chu Kỳ An thả lỏng tay, thanh đao rơi xuống chân.
Y nhẹ nhàng thở ra, xác nhận kết luận: "Những cổ vật bị thay thế bởi hàng giả có lẽ đều ở trong thị trấn."
Chàng sinh viên hỏi: "Người dân thị trấn Mặc giấu cổ vật sao?"
Chu Kỳ An bất ngờ nhìn về phía cậu, cái nhìn đó khiến chàng sinh viên run rẩy.
Vài lời thốt ra, khiến chàng sinh viên ngơ ngác.
"Có thể, chúng chính là những cổ vật đã trốn thoát."
Chu Kỳ An không giải thích thêm chi tiết với chàng sinh viên.
Sau khi xác nhận cổ vật có liên quan đến cư dân thị trấn Mặc, các manh mối bắt đầu hiện lên trong đầu. Điều rõ ràng nhất là hành vi bất thường của Hạ Lịch. Hắn ta cố tình dụ người mặc áo choàng đỏ cướp lấy đồng xu, điều này có liên quan đến cổ vật thật và giả.
Hắn ta đến tột cùng muốn tính toán cái gì?
Ánh mắt của Chu Kỳ An thay đổi liên tục, tay vô thức mân mê chiếc nhẫn xương, còn chàng sinh viên đứng bên cạnh không dám quấy rầy.
"Thị Trấn Mặc, cổ vật..."
Đến khi ánh mắt nhìn lướt qua những dòng chữ nhỏ, đầu ngón tay Chu Kỳ An bất giác ngừng lại, y dán chặt mắt vào tấm biển đó trong một lúc lâu.
"Thì ra là thế, thì ra cái bẫy nằm ở đây!"
Chàng sinh viên cực kỳ tò mò, nay mắn lần này Chu Kỳ An không phớt lờ cậu, trầm giọng nói: "Cậu còn nhớ ngày đầu tiên đến đây, hệ thống đã đưa ra lời nhắc nào không?"
Chàng sinh viên ngay lập tức gật đầu.
Tất nhiên là cậu nhớ, cư dân thị trấn Mặc không thích nói chuyện, khi người chơi nói, sẽ có một xác suất nhất định dẫn đến cái chết.
Chu Kỳ An nhìn vào phần giới thiệu cổ vật.
Mỗi cổ vật ở đây đều có mã số mô tả chi tiết.
【GH-001: Ẩm Long Đao】
"...Ẩm thực Long Đao, năm Thiên Nguyên 27, được khai quật dưới ngôi đền cổ. Trong khe nứt của vỏ đao có chứa cơ quan, được mệnh danh là thanh đao độc nhất thời cổ, có giá trị ngàn vàng. Đây cũng là thanh đao đầu tiên trong lịch sử..."
Chu Kỳ An nghiêm túc nói: "Nếu tôi đoán không sai, khi giao tiếp với cư dân thị trấn Mặc, chỉ có thể sử dụng những từ được ghi chép trên phần mô tả cổ vật."
Chàng sinh viên trố mắt: "Hả?"
Sau cú sốc ban đầu, cậu đột nhiên nhớ lại cách người dân thị trấn thường nói chuyện ngắt quãng, mỗi lần chỉ dùng rất ít từ ngữ, khiến cậu không khỏi nuốt nước bọt.
Nếu đúng như vậy, khi người mặc áo choàng đỏ mang đồng xu đặc biệt xuất hiện trước cư dân, hỏi "món quà lưu niệm nổi bật nhất ở Bảo tàng Nhật Thăng Quán là gì", chẳng phải sẽ chết chắc sao?
Ngón tay của Chu Kỳ An lại lần nữa vuốt qua đôi cánh trên chiếc nhẫn xương, cảm giác mát lạnh của kim loại truyền đến đầu ngón tay.
Chàng sinh viên nói: "Phải nhanh chóng báo tin cho Ứng tiên sinh!"
Thị trấn Mặc không cho phép nói chuyện, việc báo tin cho người mặc áo choàng đỏ chắc chắn không thể thực hiện.
Lời vừa dứt, từ phía sau bỗng vang lên tiếng bước chân rất nhỏ.
Bốp, bốp.
Kèm theo tiếng vỗ tay nhẹ, một luồng ánh sáng đỏ rực đáng sợ kéo dài từ phía sau, dường như có thứ gì đó sắp lôi những sinh vật sống trước mắt vào vực thẳm ngay lập tức.
"Thật thông minh." Giọng nói của Hạ Lịch thay đổi rõ rệt so với trước đây.
Giọng nói ngay lập tức gần hơn, nửa người bị bao phủ bởi ánh sáng đỏ máu cứng đờ, chàng sinh viên thậm chí không dám quay đầu lại, cái bóng chiếu từ phía sau vô cùng dữ tợn, không phải người cũng chẳng phải quỷ.
Không hiểu sao, mặc dù người đó đứng sau lưng mình, nhưng chàng sinh viên cảm giác hắn ta đang nói chuyện với Chu Kỳ An.
"Thật bất ngờ..." Giọng nói rùng rợn kèm theo một nụ cười tàn nhẫn: "Cậu lúc nào cũng thông minh như vậy."
Một câu nói, rõ ràng ẩn chứa mối quan hệ quen biết từ trước của cả hai.
Chu Kỳ An hơi cúi đầu, như thể sợ hãi trước sắc đỏ ấy, nhưng cái lưng thẳng tắp lại thể hiện một tư thế khác. Sau hai giây, cuối cùng y cũng mở miệng: "Lần đầu nghe giọng của anh, tôi đã cảm thấy có chút quen thuộc."
Trong bóng tối, không ai có thể nhìn rõ nét mặt của Chu Kỳ An, kể cả chính y:
"...Anh là người của Hội Săn Cá Voi, đúng không?"
*****
【Tác giả có lời muốn nói】
Chàng sinh viên: Dựa trên kinh nghiệm làm bài của tôi, bất cứ ai xuất hiện đầy hùng hổ trước mặt anh Chu đều là con cá mà anh ấy câu được.
Cậu nhìn Hạ Lịch: Đi bình an.
Hạ Lịch:?