Khu đặc biệt dành cho bệnh nhân nội trú.
Hai bên cánh cửa dán bức ảnh sinh động, trong hành lang lạnh lẽo và âm u, ban ngày chỉ dựa vào ánh sáng từ các bóng đèn trên trần nhà. Lúc này ánh sáng chiếu lên mặt mọi người, khiến từng khuôn mặt nhăn nhó lộ ra chút biến dạng nhẹ.
Sau khi Thẩm Tri Ngật thả một quả bom nặng nề, Ứng Vũ nhắc mọi người: "Xem nhiệm vụ."
Các người chơi còn lại lập tức nhìn vào bảng giao diện, dòng nhiệm vụ chính đã thêm một vài chữ không biết từ lúc nào:
【Giết chết tiến sĩ Z -- Phong ấn Trái tim (Mặt trời)】
Mặt trời?
Cả nhóm, bao gồm cả Hàn Lệ, đều nghĩ đến ánh nắng kỳ lạ trong giấc mơ.
Họ theo phản xạ muốn nhìn ra ngoài, nhưng lại nhớ ra hành lang không có cửa sổ. Tuy nhiên, mọi người rõ ràng vẫn nhớ tình cảnh lúc trước khi họ chạy về, hiện giờ có dấu hiệu của một cơn bão sắp ập tới.
Mục Ca nhận ra điều bất thường trong nhiệm vụ này.
Trước đây, nhiệm vụ chính có thể dựa vào để lách, nhưng lần này trò chơi lại đặc biệt ghi chú thêm một mục mới, rõ ràng là có điều bất thường.
Quan trọng hơn, hiện bên ngoài hoàn toàn không có mặt trời.
Mục Thiên Bạch đề xuất mở cửa, mà tác dụng của việc mở cửa chỉ có một: đánh thức bệnh nhân.
"Phải phong ấn trong giấc mơ." Mục Ca nhận ra, sắc mặt trở nên u ám.
Nói xong, cô nàng nhìn về phía Thẩm Tri Ngật không phản bác.
Khác với những người khác, sau khi bị ép buộc vào giấc mơ, Thẩm Tri Ngật rất nhanh phát hiện ra vấn đề về mặt trời. Thậm chí trong giấc mơ anh còn thấy rõ hơn, mặt trời chỉ là một bóng ảo được chiếu ra từ gần khu pha chế.
Dù anh đã cố gắng tự thôi miên, nhưng vẫn tỉnh lại rất nhanh, không kịp làm gì.
Ngay trước khi tỉnh lại, Thẩm Tri Ngật thấy các bệnh nhân ở khu nội trú, có một người phụ nữ mang thai đang phơi nắng trên ghế dài, quái vật thịt đang bò trong bụi rậm... Trong các phó bản sẽ không xuất hiện những yếu tố thừa thãi, những điều này chắc chắn là nguồn nguy hiểm mà người chơi phải đối mặt.
Trong số tất cả các bệnh nhân ở khu nội trú, rắc rối nhất không phải là người phụ nữ mang thai hay quái vật thịt.
Mà là con hải tượng báo và tiến sĩ Z.
Với trí thông minh của Kỳ An, y không xuất hiện ở đồng hoang, chắc chắn là đã chọn ở lại trong giấc mơ.
"Nội ứng ngoại hợp." Thẩm Tri Ngật lạnh lùng nói.
Người bên trong phong ấn mặt trời, người bên ngoài thu hút sự chú ý, đó mới là lối thoát.
Cậu thanh niên trước đó bị đánh ngất một lần, cổ vẫn còn đau, nghe vậy có chút choáng váng nói: "Nhưng cũng không cần mỗi người mở một cánh cửa..."
Nhìn thấy sát khí ẩn sau đôi mắt đỏ ngầu của Thẩm Tri Ngật, những lời còn lại cậu ta nuốt lại cào trong bụng.
Cậu ta khá thức thời, nếu nói thêm một chữ nữa, kết cục sẽ chẳng tốt đẹp gì.
Lý do Thẩm Tri Ngật cứu những người này là vì họ vẫn còn giá trị sử dụng.
Nếu không, trong tình huống phải phong ấn sức mạnh, một người kéo theo đám quái vật thì rất dễ gặp sai sót.
Ứng Vũ có cùng quan điểm, không nói lời thừa, trực tiếp nói: "Tôi và anh mở cánh cửa có hải tượng báo."
Hải tượng báo là khó đối phó nhất, khi độ khó của phó bản tăng lên, không ai biết nó sẽ có sức mạnh như thế nào trong thực tế.
Anh ta phác thảo sơ đồ tầng, chi tiết chỉ ra mỗi người cần mở cửa vào lúc nào, dẫn bệnh nhân đến đâu, để tránh bệnh nhân tụ tập quá đông cùng lúc, gây ra tình huống hỗn loạn.
"Tôi sẽ mở cửa phòng bệnh số mười." Hàn Lệ nghiêm túc, cô có thể phân biệt được quan trọng, cũng bày tỏ thái độ của mình.
Kiên quyết mở cửa là dựa trên cơ sở Chu Kỳ An vẫn còn ở trong giấc mơ.
Người chơi không có gì nghi ngờ về điểm này, dựa theo những biểu hiện xuất sắc trước đó của Chu Kỳ An, không ai nghĩ y sẽ chết thật sự ở vùng đầm lầy hoang dã đó.
"Chỉ còn cách đặt cược thôi." Hàn Lệ bất đắc dĩ.
Thả ra một lượng lớn bệnh nhân ở khu nội trú đặc biệt chắc chắn sẽ thu hút y tá, bị tấn công từ hai phía, người chơi không thể mãi chơi trốn tìm trong tòa nhà, không lâu sau họ sẽ bị bắt.
Chỉ còn cách cược rằng trước khi tai họa ập đến, Chu Kỳ An có thể phong ấn thành công.
Rất nhanh, mọi người chọn một cánh cửa cho mình.
Nhân lực không đủ, chàng sinh viên cũng phải đảm nhận nhiệm vụ mở cửa một mình, Ứng Vũ cho mượn hai đạo cụ.
"Phòng bệnh số mười chín."
Anh ta trực tiếp chỉ định cửa cho chàng sinh viên.
Phòng bệnh mười tám và mười chín là nơi ở của những người chơi cùng nhóm, dễ đối phó hơn những bệnh nhân ở đây.
Mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa, không còn thời gian để xem xét kỹ các chi tiết.
Thẩm Tri Ngật nhìn bóng người dường như cũng sắp mở cửa, rồi thu hồi ánh mắt: "Nếu không có vấn đề gì thì bắt đầu thôi."
Hy vọng sau khi họ dụ hết bệnh nhân ra, trong giấc mơ mọi chuyện sẽ suôn sẻ.
...
"Khốn kiếp cái phó bản năm sao rưỡi này!!!!!"
Trong giấc mơ, Chu Kỳ An đang gánh hy vọng phong ấn mặt trời, đang chạy như điên đuổi theo mặt trời.
Nhưng khác với mọi khi, lần này từng bước chân lao tới mang theo không xác định.
Bên trong đường hầm đầy chất nhầy ẩm ướt, giống như một đường ống cống khổng lồ, mỗi bước chân dẫm lên mặt đất, khi nhấc lên đều dính lại, mấy lần suýt ngã.
Những lần bỏ chạy trước đây đều hướng về sự sống, chỉ có lần này...
Chu Kỳ An đã ngửi thấy mùi tanh của nước, dụng cụ chiếu sáng y mua với giá một trăm điểm sáng nhấp nháy theo từng bước chạy. Tất cả ánh sáng khi chiếu vào một chỗ nào đó phía trước đều bị một cái bóng khổng lồ chặn lại.
Dịch lỏng hôi thối pha lẫn mùi hoa từ trên trần nhỏ xuống.
Phía trước, nơi ánh sáng biến mất, một sinh vật xoay thân hình khổng lồ.
Hàm răng biến dạng bắt đầu hoạt động lên xuống, giữa các kẽ răng còn mắc kẹt da cá sấu lẫn với máu lẫn nội tạng của các sinh vật thủy sinh, hòa cùng nước bọt chảy ròng ròng xuống đất.
Khoảng cách giữa hai bên ngày càng thu hẹp theo bước chạy của Chu Kỳ An. Khi nhìn thấy con mồi tự lao tới, hải tượng báo há to miệng, cơ thể bật lên theo hình chữ U. Nó không còn di chuyển chậm trên cạn như hải tượng báo bình thường, mà tốc độ cực nhanh, những chiếc răng sắc nhọn lao về phía Chu Kỳ An.
"Lụa trắng!"
Nhờ có lụa trắng che mắt hải tượng báo, Chu Kỳ An băng qua chỗ hiểm né tránh cú đớp kinh khủng.
Trong lúc né tránh, những gương mặt đầy máu phía sau đã lao tới.
Chúng không dám tranh giành thức ăn với hải tượng báo, nhưng không ngăn được chúng khỏi cảnh thưởng thức người sống bị ăn thịt. Một trong những khuôn mặt máu khi Chu Kỳ An né tránh, thịt và máu tách ra, dài ra trực tiếp quấn quanh bắp chân thon dài, kéo mạnh một cái.
Chu Kỳ An ngã xuống đất, vừa lúc nhìn thấy hàm răng kinh hoàng của hải tượng báo.
Nó há to miệng lao xuống từ phía trên đầu, gào thét cố gắng xé toạc con mồi ngay trước miệng.
Chiếc gậy mảnh khảnh được dựng thẳng đứng ngăn cản cú đớp kinh khủng của hải tượng báo, một đầu gậy gồng mình chống đỡ dưới cằm của nó.
Mồ hôi không ngừng từ trán lăn xuống, hai bên hoàn toàn không cùng một đẳng cấp, sức nặng của con hải tượng báo khiến cây gậy trong tay có dấu hiệu bị nứt.
"Phó bản này chắc chắn là đang nhắm vào mình!" Chu Kỳ An thầm mắng trong lòng.
Bình thường, rõ ràng có thể dùng thánh khí để giải quyết ngay, nhưng bây giờ lại bị ép phải chiến đấu.
Y có vòng tay nằm viện, để hoàn thành nhiệm vụ nên không thể tháo ra, còn thánh khí thì lo mình sẽ bị đưa thẳng vào phòng ICU nếu dùng.
Ức chế trong lòng đã lên đến đỉnh điểm!
Trong lúc thầm chửi, suýt chút nữa đầu y bị cắn trúng.
Lụa trắng lại hoạt động, khéo léo che khuất tầm nhìn của con hải tượng báo.
Chu Kỳ An nhân cơ hội dùng gậy đập vào phần thịt máu đang quấn lấy bắp chân, tranh thủ thoát ra. Y vòng qua khe hẹp giữa con hải tượng báo và bức tường bên cạnh, gần như ép sát vào tường mà chạy, khiến lưng y bị ma sát đến đau rát.
Khuôn mặt đầy máu đuổi theo, chặn đường y.
Ngay lúc Chu Kỳ An và gương mặt hung hãn đó gần như áp sát nhau, trong không khí bỗng xuất hiện những gợn sóng vô hình, một khuôn mặt tự nhiên biến mất.
"!"
Vì biến mất quá nhanh, khuôn mặt đầy máu bên cạnh cũng giật mình.
Chu Kỳ An khẽ nuốt nước bọt, lẩm bẩm: "Có khuôn mặt, đang đi thì bỗng dưng tan biến."
Không cho y kịp phản ứng, con hải tượng báo phía sau vặn vẹo thân thể khổng lồ của nó, một cái lưỡi đầy gai nhọn dài thò ra trước cả hàm răng. Sau khi biến dị, những chiếc gai đen nhọn đó đủ sức xé rách da thịt con người.
Con hải tượng báo lần này nằm nghiêng, gần như chiếm hết toàn bộ lối đi, muốn chạy cũng khó.
Chu Kỳ An chỉ có thể ép sát thêm vào tường, cố gắng dùng gậy đâm nát cái lưỡi đen đỏ bốc mùi tanh tưởi đó.
"Ngàn vạn lần đừng để nó nổ tung."
Cảm giác như thứ này còn độc hơn cả con quái vật thịt kia, khả năng cao sẽ gây ra nhiễm trùng ngay tại chỗ.
Hai tay nắm chặt cán gậy, chuẩn bị đâm tới thì đột nhiên nó biến mất ngay trước mắt, giống như khuôn mặt đầy máu trước đó, cũng như con hải tượng báo biến mất ngay tại chỗ.
"..." Hai cánh tay giơ cao của Chu Kỳ An cứng lại, con hải tượng báo biến mất không dấu vết.
Khuôn mặt đầy máu treo lơ lửng trên không trung, cứ cách một đoạn thời gian lại giảm bớt một khuôn mặt, những nét mặt kỳ quặc vì kinh ngạc, nhìn có chút buồn cười.
"Là Thẩm Tri Ngật bên đó đã hành động rồi." Chu Kỳ An hoàn toàn xác nhận điều này.
Y đứng thẳng dậy, không chút do dự, nắm lấy cơ hội này chạy tiếp về phía trước.
Thiếu đi con hải tượng báo và phần lớn khuôn mặt đầy máu, nguy cơ từ khu điều trị đặc biệt gần như đã được loại bỏ.
Vài khuôn mặt đầy máu còn lại đuổi theo y không đáng lo, Chu Kỳ An tăng tốc nhanh chóng kéo dài khoảng cách. Đứng trước cầu thang xoắn ốc một lần nữa, lần này ánh sáng chiếu vào đường hầm mang theo màu đen kỳ dị.
Ánh sáng đen chiếu xuống cầu thang xoắn ốc, nhưng không hoàn toàn là màu của ban đêm. Dưới tác dụng của đèn chiếu, Chu Kỳ An có thể thấy những đường vân kỳ lạ trong ánh sáng.
Đi theo hướng của ánh sáng, toàn thân y không kìm được mà nổi da gà.
Vòng qua hàng chục khúc cua, Chu Kỳ An cố gắng giữ bình tĩnh tăng tốc độ, dù cảm giác chóng mặt vẫn dần dần xâm chiếm.
"Cuối cùng thì..."
Dựa theo trí nhớ hình như cũng sắp đến nơi rồi, chỉ cần rẽ thêm một hai góc nữa là sẽ tới... Đang nghĩ ngợi, chân y đột ngột dừng lại ở khúc cua tiếp theo.
Ở bậc thang cao nhất, một người phụ nữ đang nửa ngồi xổm giống động vật.
Sức mạnh cơ thể bà ta vô cùng mạnh mẽ, tạo cho người ta ảo giác bà ta có thể đi trên tường mà không cần chút khó khăn nào.
Chu Kỳ An nhận ra khuôn mặt hơi tròn trông còn khá trẻ này, lần trước trong giấc mơ, một người chơi suýt nữa đã nhầm tưởng bà ta là Trương Tú Tú.
"Tiến sĩ Trương." Chu Kỳ An nhìn thấy dòng chữ lộ ra từ vòng tay bệnh nhân, gọi.
Người phụ nữ chắn đường, không phủ nhận, đôi mắt đen trắng rõ ràng, ánh lên ngây thơ nhưng cũng đầy tàn nhẫn, bà ta nhìn xuống người thanh niên phía dưới với ánh mắt khinh miệt.
Sắc mặt của Chu Kỳ An dần trở nên nghiêm trọng.
Nhiệm vụ cuối cùng chính là giết Tiến sĩ Z, bây giờ bà ta đang ở ngay trước mặt y, hoàn toàn có thể đâm chết bà ta bằng cây đinh ba.
"... Bẫy."
Y không tin Tiến sĩ Z dễ dàng bị giết như vậy.
Không còn lựa chọn nào khác, Chu Kỳ An buộc phải lao lên phía trước, tiến sĩ Z cũng di chuyển, nhưng bà ta không tấn công, mà chỉ mãi mãi không thể chạm vào được.
"Ha ha ha..."
Khóe miệng của người phụ nữ nhếch lên, bà ta cười, cười không ngừng, tiếng cười vang vọng vào tai, khiến tim cũng run rẩy theo. Tiếng cười, tiếng khóc và tiếng ho luôn là ba âm thanh dễ lây nhiễm nhất, một cách kỳ lạ, Chu Kỳ An cũng muốn cười theo.
Khi y vô thức nhếch miệng cười, người phụ nữ ở cuối cầu thang đột nhiên biến thành một cái bóng đen lao nhanh về phía y.
Tiếng cười khiến phản ứng của Chu Kỳ An chậm lại nửa nhịp, trong lúc tránh né, cơ thể y va vào tường.
"Khà khà khà..." Người phụ nữ bò lên tường, những móng tay quá dài của bà ta nhuốm đầy máu.
Một cơn đau nhói từ cổ truyền đến, Chu Kỳ An không cần cúi đầu cũng có thể cảm nhận được một vết cắt dài từ cổ đến xương quai xanh, nếu nó cao thêm chút nữa, động mạch chủ của y có lẽ đã bị xuyên thủng.
Móng tay của người phụ nữ dường như có độc, từ vùng xương quai xanh đến ngực bắt đầu tê cứng.
Tiếng cười vẫn vang vọng, như những cánh hoa thanh tú của loài Hoa Anh Thảo, khiến người ta chỉ muốn thư giãn mà đắm chìm trong đó.
Chu Kỳ An hít sâu một hơi, đây chắc chắn là một trong những khả năng của Tiến sĩ Z, bà ta có thể truyền tải âm thanh quen thuộc nhất để đạt được hiệu quả tương tự như ảo cảnh.
Tiếng cười không chỉ truyền qua tai, mà còn qua mắt, não bộ, thậm chí dường như lan tỏa qua vết thương.
Một cảm giác ngứa ngáy từ nội tạng trào lên.
Bóng dáng phía trên lại tiếp tục đưa tay về phía cổ y.
Tứ chi dường như có suy nghĩ riêng, Chu Kỳ An nhận ra mình không thể nảy sinh bất kỳ ý nghĩ nào muốn dùng vũ khí để gây thương tích cho người phụ nữ trước mặt, ngay cả điều khiển chiếc lụa trắng cơ bản bằng ý niệm cũng không làm được.
Đối mặt với bóng đen lao tới, ánh mắt của Chu Kỳ An run lên, chỉ còn lại một thứ có thể lợi dụng được.
Trong nháy mắt, mái tóc của y đột ngột từ màu đen chuyển sang màu xanh toàn bộ.
Người phụ nữ trên không trung khựng lại một chút, tiếng cười ngưng lại.
Ai đang đánh nhau mà đối thủ đột nhiên thay đổi toàn bộ màu tóc cũng sẽ theo bản năng dừng lại một giây.
Chưa đầy một giây cũng đủ rồi!
Chu Kỳ An thừa cơ dùng dao găm mạnh tay rạch một đường vào bụng người phụ nữ.
Không có chút máu nào chảy ra, một cảnh tượng kinh hoàng xảy ra, từng mảnh thịt trên cơ thể người phụ nữ như còn sống, ngay khi vết cắt vừa mở ra, thịt bụng rơi xuống trước khi dao găm có thể rạch sâu hơn.
Miếng thịt rơi xuống đất vẫn đang ngọ nguậy như những con giòi.
Cơ thể chính của người phụ nữ lập tức lùi về phía an toàn.
Chu Kỳ An cảm thấy da đầu tê dại, may mà y không dùng thánh khí.
Thịt trên cơ thể Tiến sĩ Z dường như có thể tự rơi ra như đuôi thằn lằn. Chỉ vậy thì không sao, nhưng phần bụng trống rỗng của bà ta lại bắt đầu xoắn lại, nhờ vào khả năng hồi phục cực mạnh mà lành lại chỉ trong nháy mắt.
"..."
Chơi thế này thì ai chơi nổi.
Người phụ nữ đột nhiên bị tấn công, nụ cười trên mặt bà ta nhạt đi vài phần, tròng mắt lạnh lẽo tràn ngập sát ý tàn nhẫn.
Phần bụng bị rạch một đường, bà ta không còn cười nữa.
Chu Kỳ An lập tức điều khiển cây gậy quất mạnh về phía bà ta, trong khi kéo dài khoảng cách chạy như điên lên phía trên.
Trong suốt quá trình, y hoàn toàn không dám quay đầu lại.
Tiếng cào cấu từ trên trần nhà truyền đến, khiến trái tim run rẩy, âm thanh ngày càng gần, chỉ cần hơi liếc mắt nhìn lên, y đã có thể thấy nửa cái đầu của người phụ nữ đang đuổi theo.
Trong nháy mắt, suýt nữa khiến y sợ đến phát điên.
"Ngứa quá." Vừa chạy vừa cảm nhận cảm giác ngứa từ vết thương ngày càng lan tỏa.
Cảm giác này khiến Chu Kỳ An thà chịu đau bị quái vật thịt ăn mòn còn hơn là chịu đựng ngứa ngáy từ trong lục phủ ngũ tạng. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi khi chạy, y không ít lần nghĩ đến dùng dao găm để tự gãi ngứa.
Chạy lên đến cuối cầu thang, Chu Kỳ An cuối cùng cũng quay lại vị trí thực tại của mình.
Bất ngờ, một luồng khí lạnh thấu xương ập vào mặt.
Không gian vốn có treo một mặt trời, nhưng thực chất treo ở đó không phải là mặt trời, mà chỉ là một khối thịt giống như trái tim.
Khối thịt có màu vàng nâu, hơi đục lại trong suốt, trên bề mặt có những hoa văn kỳ lạ như bùa chú nguyền rủa. Khối thịt này không hề đầy đặn, mà mang đến cảm giác khô cằn như những cành củi, lơ lửng ở vị trí không cao không thấp, là nguồn gốc của mọi tia sáng đen quỷ dị.
Toàn bộ không gian giống như một tủ đông khổng lồ, khối thịt này bị đóng băng, trong không khí cũng có thể cảm nhận được lớp sương lạnh bao xung quanh.
Ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy nó, bước chân của Chu Kỳ An đã không thể kiểm soát, cứ thế lao về phía khối thịt, khao khát muốn lấy nó làm của riêng.
Y chạy trong trạng thái mất trí, nội tạng ngứa ngáy đến tột độ, đầu thì đau đớn khủng khiếp.
Giống như bị chia thành ba phần, từng phần cơ thể của Chu Kỳ An đều đang bị kéo căng, đấu tranh lẫn nhau.
Càng đến y càng nhìn rõ hơn.
Y đã từng thấy thứ này... trong giấc mơ! Không chỉ một lần.
Trong thế giới màu máu đó, mẹ y và sếp đã cắn xé nó, chỉ có điều trong mơ chỉ là một đoạn nhỏ, các hoa văn trên đó cũng không phức tạp như bây giờ, dường như đã bị pha loãng.
Khối thịt phát ra ánh sáng đen trước mắt giống như một nguồn ô nhiễm tinh khiết.
"Bỏ nó xuống!"
Người phụ nữ đuổi theo phía sau chậm hơn Chu Kỳ An nửa nhịp, thấy y đến gần khối thịt, giọng bà ta ép ra âm thanh có tần số vượt xa mức con người có thể chịu đựng.
Chu Kỳ An vẫn tiếp tục tiến đến gần khối thịt với tốc độ mà người bình thường không thể tưởng tượng được, mặc dù màng nhĩ đau nhức. Y loạng choạng lao tới, trong thoáng chốc cuối cùng đứng ngay dưới khối thịt.
Ngẩng đầu lên, y thấy trên khối thịt treo một tấm bảng, trên đó viết:
Ngày X tháng X, vớt lên từ hồ Tiên Lai.
Hình dạng như thịt, giống cọc gỗ, có tính đàn hồi cao. Theo cổ thư ghi chép: Thịt chi trông như thịt, bám vào đá lớn, có đầu và đuôi, là sinh vật sống.
Đã xác định là—
Thái Tuế.
"Thái Tuế."
Chu Kỳ An nín thở, đồng tử bỗng nhiên giãn to, kinh ngạc chưa kịp qua, y đột ngột quay phắt lại.
Người phụ nữ kia bị kích thích bởi lời thì thầm của y, lao đến với tốc độ điên cuồng.
Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, Chu Kỳ An vô thức bắt đầu so sánh, trẻ trung không hợp với tuổi tác, sức mạnh phi thường, và tiếng cười gây ảo giác. Không khó để suy đoán tiến sĩ Z chắc chắn đã ăn thịt Thái Tuế năm đó.
Người phụ nữ có được sức mạnh phi thường nhờ ăn thịt Thái Tuế.
Chuỗi yếu tố này có thể áp dụng cho mẹ y và sếp.
Nghĩ về những giấc mơ mà y đã mơ nhiều lần, trong đó hai người họ cắn xé thứ gì đó tương tự, Chu Kỳ An hít sâu một hơi: "Là vì ăn thịt Thái Tuế sao?"
Y còn muốn quan sát thêm.
Tuy nhiên, khối thịt này dường như có ma lực, cả y lẫn tiến sĩ Z, khi đến gần đều rơi vào trạng thái tinh thần hỗn loạn ở một mức độ nào đó.
Tiến sĩ Z bắt đầu di chuyển chậm lại, nếu không với tốc độ trước đó, bà ta đã đến bên cạnh y rồi. Còn cơ thể Chu Kỳ An thù bắt đầu run rẩy không kiểm soát, một nỗi sợ hãi không thể diễn tả nổi dần dần ngấm sâu vào linh hồn, khiến tốc độ của y cũng chậm lại.
Trong khoảnh khắc, thế giới xung quanh bắt đầu nhuốm màu đỏ máu.
Y nhìn thấy mẹ mình ngã bên cạnh thùng rác, máu từ cơ thể bà chảy ra không ngừng, tràn đến dưới chân. Mẹ nhìn y bằng đôi mắt mở to không nhắm.
"Không, không phải thật."
Máu càng lúc càng nhiều, nhanh chóng tràn lên đến bắp chân, rồi tới eo.
"Tỉnh lại đi."
Chu Kỳ An cắn đầu lưỡi, cố gắng chiến đấu với cơ thể của chính mình. Điều duy nhất giữ cho y tỉnh táo là cảm giác ngứa ngáy trong nội tạng.
Giọng nói của hệ thống đột ngột vang lên, nghe như bị bóp méo:
【Bạn đã phát hiện một khối thịt Thái Tuế hoang dã, được mang tới viện nghiên cứu Hoa Anh Thảo để nghiên cứu.】
【Nó là "trái tim" của bệnh viện Hoa Anh Thảo, là "mặt trời" duy trì mọi sinh vật ở đây chống lại quy luật tự nhiên, và cũng là ổ virus mà tiến sĩ Z không thể rời khỏi.】
Chu Kỳ An tỉnh táo hơn một chút, chàng sinh viên cũng không giỏi dùng phép liệt kê như mày.
【Hãy ngay lập tức mang miếng thịt Thái Tuế đến cánh đồng hoang, ném nó vào vũng bùn. Thịt Thái Tuế sẽ bị hút xuống nền đất, sẽ rất khó tìm lại được.】
【Thịt Thái Tuế không thể được tìm thấy, sao không thể coi đó là phong ấn được chứ?】
Trước khi âm thanh nhắc nhở vang lên, Chu Kỳ An đã có hành động.
Y vươn tay như đang hái mặt trăng, kéo dài cánh tay nhẹ nhàng nhảy lên chạm vào miếng thịt Thái Tuế.
Một cảm giác lạnh lẽo không thể diễn tả thấm vào tận xương tủy, lạnh đến mức cơ thể gần như đông cứng lại, nhưng tay còn lại của y không ngừng siết chặt.
Vô số sợi dây từ ruộng bậc thang phía dưới kéo dài ra, tạo ra lực cản vô hình trong không khí, ngăn cản y lấy miếng thịt Thái Tuế.
Đầu óc trở nên mơ hồ.
Ăn nó, ăn nó... không biết từ đâu vang lên giọng nói mê hoặc y. Càng cố thoát ra, ý nghĩ muốn làm điều phi lý càng mạnh mẽ.
Ăn nó, sẽ được trường sinh, sẽ có sức mạnh vô biên.
"Trả lại cho ta..." Người phụ nữ phẫn nộ, cơn giận lên đến cực điểm khiến bà ta bật cười.
Tiếng cười hư ảo lại như thật như mơ, gây áp lực gấp đôi lên thần kinh.
"Không thể..." Chu Kỳ An đau đầu choáng váng, như thế này thì đừng nói đến việc kiên trì đến cánh đồng hoang, ngay cả rời khỏi bệnh viện, xuống cầu thang xoắn ốc cũng khó khăn!
Chạm vào miếng thịt này, y muốn ăn nó nhưng cũng cảm thấy ghê tởm. Bản năng khiến Chu Kỳ An né tránh bóng đen trước mắt, nhưng chân y lại vấp phải thứ gì đó, trên cơ thể lại xuất hiện thêm một vết thương chảy máu.
Y cố gắng nhìn rõ phát hiện tại khúc quẹo của cầu thang, khuôn mặt đầy máu còn lại đã đuổi tới.
Trong đó có một khuôn mặt, dường như là của người đã biến mất trước đó.
Có thể thấy, người bên ngoài đã gần như không thể chịu nổi nữa, những người khác chắc cũng không trụ được bao lâu, vừa nảy ra ý nghĩ này lại có thêm một khuôn mặt đầy máu xuất hiện từ không trung.
Khuôn mặt đầy máu, người phụ nữ...Liên tục phá vỡ hai vòng vây là điều hoàn toàn không thể, vết thương trên cánh tay vẫn đang rỉ máu, cảm giác ngứa ngáy sôi sục bên trong cơ thể gần như ép y phát điên.
Nếu không hành động ngay, có lẽ hải tượng báo cũng sẽ xuất hiện.
"Chết tiệt."
Hội Săn Cá Voi nhìn như đã thiết kế một con đường thoát hợp lý, đã đưa ra lộ trình thoát thân, nhưng khi thực hiện lên thực tế thì mọi con đường đều dẫn đến địa ngục.
Khuôn mặt đầy máu bắt đầu chủ động tiến lại gần.
Tiếng cười "hi hi hi" và "ha ha ha" đan xen trong không trung, ép Chu Kỳ An lùi vài bước.
"Đừng ai đến gần!" Người phụ nữ không cho phép bất kỳ ai tiếp cận thịt Thái Tuế.
Tuy nhiên, khuôn mặt đầy máu hoàn toàn không nghe thấy gì, miếng thịt Thái Tuế trên đỉnh đầu Chu Kỳ An đang điên cuồng thu hút chúng.
Giây tiếp theo, trong tiếng hét chói tai của người phụ nữ, ánh sáng vàng rực rỡ đột nhiên bao phủ toàn bộ không gian.
Chu Kỳ An lấy ra thánh khí nhưng không sử dụng, chỉ dựa vào sức mạnh của thánh khí để trấn áp những con quái vật này, sau đó nhảy lên lần nữa, cố gắng lấy miếng thịt Thái Tuế.
Không biết có phải nhờ thánh khí hỗ trợ hay không, y miễn cưỡng có thể kiểm soát được cơn thèm muốn nuốt chửng.
Lần này, Chu Kỳ An đã cố hết sức lấy được miếng thịt Thái Tuế giữa không trung.
【Bạn đã thành công lấy được thịt Thái Tuế】
【Đây là một miếng thịt chứa đựng sức mạnh khổng lồ, nếu bạn chọn ăn, bạn có thể tiến hóa toàn diện ngay lập tức】
"Tiến hóa cái m* gì."
Chu Kỳ An nghiến răng nghiến lợi.
Nếu là người chơi khác, có lẽ họ sẽ dao động một chút, nhưng việc có lợi ích lớn rơi xuống trong phó bản năm sao rưỡi là chuyện bình thường, còn Chu Kỳ An thì chỉ cảm thấy sợ hãi, hậu quả của khi ăn thịt Thái Tuế để tiến hóa đã được mẹ y thể hiện một cách rõ ràng và đầy đủ.
【Đang truyền tống ra khỏi giấc mơ...】
Hệ thống nhắc nhở vẫn tiếp tục:
【Chúc mừng bạn đã thoát khỏi giấc mơ thành công】
【Hãy nhanh chóng tiến về phía vũng bùn】
【Lời nhắc nhở ấm áp: chỉ cần ăn vài miếng, người chơi có thể hoàn thành tiến hóa toàn diện】
【Lời nhắc nhở ấm áp: ăn thịt Thái Tuế không ảnh hưởng đến tiên độ hoàn thành nhiệm vụ chính】
Lời nhắc cứ lặp đi lặp lại, như đang tẩy não.
Cảm giác khi truyền tống không hề dễ chịu.
Chu Kỳ An cố gắng chịu đựng cho đến khi thế giới trước mắt mờ dần, sau một cơn chóng mặt quay cuồng cơ thể y chấn động dữ dội, cảm giác linh hồn tách rời cơ thể biến mất, dưới chân là chất lỏng chiết xuất tỏa hương hoa đậm đặc.
Cách đó khônh xa là ống nghiệm chứa đầy chất lỏng chiết xuất lăn lóc trên mặt đất.
... Chân tê cứng như không phải của mình nữa.
Chu Kỳ An sau đó nhận ra y vẫn đang trong trạng thái trước khi vào giấc mơ, ngồi khoanh chân trên mặt đất, chỉ có điều trong lòng y giờ đây có thêm một miếng thịt Thái Tuế bí ẩn.
Tuyền tống kết thúc, y đã quay trở lại thực tại.
Còn mang miếng thịt Thái Tuế trở về thực tại!
Tuy nhiên, trước khi Chu Kỳ An kịp thở phào, một mùi tanh nồng nặc trái ngược hoàn toàn với mùi hương hoa đã tỏa ra từ phía trước.
"Trả lại cho ta——"
Chu Kỳ An ngẩng đầu lên, sắc mặt thay đổi.
Không ngờ không chỉ có y bị cưỡng ép truyền tống ra khỏi giấc mơ, mà cả tiến sĩ Z và những khuôn mặt đầy máu cũng vậy.
Chết tiệt.
Điều này chẳng khác gì hiểm cảnh trong giấc mơ đâu?
Những khuôn mặt đầy máu và người phụ nữ đều lao tới, trong thực tế, tốc độ của chúng thậm chí còn nhanh hơn.
Ánh mắt của Chu Kỳ An vô tình lướt qua chuồng lớn phía dưới, sau đó nhìn lại những khuôn mặt đầy máu điên cuồng, một ý nghĩ bất ngờ nảy ra trong đầu.
"Cuộc đời chính là đánh cược."
Vừa cố gắng đứng dậy lùi lại, y vừa nhanh chóng lùng sục trong cửa hàng trò chơi, khóa mục tiêu vào một món đạo cụ.
Gần như không chút do dự, ngay khoảnh khắc mua thành công, Chu Kỳ An mạnh mẽ ném ra một vũ khí nổ nhỏ về phía trước.
Nhưng vũ khí không nhắm vào người phụ nữ, mà nhắm thẳng xuống mặt đất.
"Ầm" một tiếng nổ vang trời.
Sóng nhiệt đẩy lùi một phần luồng âm khí, khoảng cách quá gần khiến màng nhĩ của y gần như bị nổ tung, tim thắt lại giật giật.
Khói đen cuồn cuộn chắn giữa người phụ nữ và Chu Kỳ An, cả hai không thể nhìn thấy trạng thái của nhau, mặt đất, lớp kính cường lực kiên cố, lập tức xuất hiện những vết nứt như bông tuyết, Chu Kỳ An loạng choạng lùi lại vài bước mới đứng vững.
Cú va đập khổng lồ khiến đầu y càng đau hơn, thế giới trước mắt như bị phủ lên một lớp mosaic màu đỏ máu, Chu Kỳ An chỉ còn có thể dựa vào cảm giác mà lấy ra thánh khid, mạnh mẽ đâm xuống chỗ có tiếng vỡ trên mặt đất.
Rầm! Lực đâm mạnh lại sắc bén, kính tại tâm điểm vụ nổ lập tức vỡ vụn, Chu Kỳ An lập tức rơi xuống.
"Lụa trắng!"
Lụa trắng trong không trung quất mạnh vào chủ nhân của nó một cái, buộc phải thay đổi hướng rơi ban đầu của Chu Kỳ An, giúp y hạ cánh an toàn trên khu đất trống ở trên cùng của ruộng bậc thang, thay vì rơi xuống để trở thành phân bón cho hoa.
Hsi chân tiến hóa hoàn toàn đã giúp y giảm bớt tác động khi chạm đất.
Đầu óc như bị dán đầy keo, Chu Kỳ An chỉ dựa vào chút ý chí còn lại, loạng choạng lao ra khỏi cửa chính của chuồng lớn.
Tầm nhìn mờ mịt, y chỉ cảm nhận được lờ mờ một cái bóng to lớn đáng sợ đứng trước cửa.
Chu Kỳ An cắn răng, cố gắng chớp mắt vài lần mới khôi phục lại được chút thị lực, ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt thỏ âm trầm quen thuộc.
"Ăn đi!" Y đưa miếng thịt trong lòng ra.
Nhân viên thực chất cũng là quái vật, bất kỳ sinh vật nào đến gần miếng thịt Thái Tuế đều khó có thể cưỡng lại cám dỗ của nó. Ngay cả những bệnh nhân ở khu nội trú đặc biệt trước đây cũng đã chống lại ý chí của tiến sĩ Z
liều mạng tấn công y, nên y không tin Tư tiên sinh sẽ có thể kháng cự.
Chu Kỳ An chăm chú nhìn chằm chằm vào vùng bụng của người đầu thỏ.
Dù sao nhiệm vụ chính cũng là phong ấn thứ ô uế, việc khác như thả nó xuống vũng bùn cũng chỉ là một hình thức phong ấn.
Có nhiều cách để phong ấn.
Dùng cái bụng của ông để phong ấn Thái Tuế đi! Tư tiên sinh!