Hôm Nay Vẫn Chưa Thể Giăng Buồm Ra Khơi

Chương 156




Bàn tay Chu Kỳ An đang cầm tờ báo khựng lại.

Vận may đến rồi sao? Chỉ đọc báo mà cũng mở ra được manh mối đạo cụ ẩn, chuyện như bánh từ trên trời rơi xuống thế này khiến y có hơi sợ hãi.

Chu Kỳ An nổi da gà.

Đổi tên thành "Sinh viên" có thể khiến mình may mắn hơn không nhỉ?

Kerr nhận ra biểu cảm của y thay đổi, lập tức nhìn chằm chằm vào Chu Kỳ An: "Cậu phát hiện ra gì à?"

Chu Kỳ An trả tờ báo lại cho Kerr một cách tự nhiên, lắc đầu: "Chỉ là hơi tiếc, trên đó chỉ giới thiệu bối cảnh chính của phó bản. Nhưng người lãnh đạo kế hoạch Hoa Anh Thảo cũng họ Trương, có khả năng là người chúng ta đang tìm."

Bề ngoài giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng Chu Kỳ An nhanh chóng suy nghĩ.

Ứng Vũ nói đợt người chơi của họ vì có người mở ra manh mối đạo cụ ẩn mà dẫn đến nội chiến, cuối cùng hầu như tất cả đều chết hết, đạo cụ chắc chắn vẫn chưa được lấy đi.

Chu Kỳ An liếc mắt nhìn Kerr.

Về đạo cụ ẩn, Kerr chắc chắn không hề biết, nếu không gã ta đã chẳng đưa tờ báo cho y xem.

Thân phận.

Chu Kỳ An ngay lập tức hiểu ra, thân phận nhân viên chăm sóc khu điều trị đặc biệt chính là chìa khóa, trước đó tiếng nhắc nhở của hệ thống đặc biệt nhấn mạnh vào những từ này. Có lẽ còn có những thân phận khác cũng có thể mở ra manh mối, nhưng chắc chắn không phải là nhân viên chăm sóc bình thường.

Dưới ràng buộc của đạo cụ khế ước, Kerr lại cung cấp thêm một manh mối khác: "Chúng tôi còn tìm thấy một mảnh ghi chép, trong đó ghi lại rằng nước từ hồ Tiên Lai đã bị rút ra để làm suối nước nóng trong tòa nhà, nằm ở tầng hầm của tòa nhà khám bệnh."

Vậy nên, rất có khả năng tầng hầm chính là khu vực dưỡng bệnh của bệnh nhân trong khu điều trị đặc biệt.

"... Tôi đã nói hết những gì cần nói." Kerr liếc nhìn cánh tay dính dịch nhờn của quái vật thịt đang dần thối rữa như than tổ ong, chờ đợi Chu Kỳ An giải quyết.

Nếu y không đưa ra được giải pháp, nghĩa là vi phạm khế ước.

Vậy thì hãy chờ bị đạo cụ khế ước tiêu diệt đi.

Chu Kỳ An chưa bao giờ thất hứa, y lấy ra chiết xuất Hoa Anh Thảo do Ứng Vũ đưa: "Tôi có thể chia cho anh một phần ba."

Như một nhân viên bán hàng chuyên nghiệp, y còn đặc biệt giải thích công dụng: "Uống với liều lượng vừa phải sẽ làm chậm quá trình lây lan của virus, rắc một ít lên người sẽ khiến quái vật dịu lại với anh hơn."

Mùi hương của Hoa Anh Thảo sẽ khiến quái vật chìm vào giấc mơ, trong tiềm thức của chúng có phản kháng nhất định. Tuy nhiên, không được dùng quá nhiều, nếu không sẽ dễ khiến chính mình ngất đi trước.

Kerr nhận lấy phần của mình, trong mắt lóe lên chút niềm vui xảo trá.

Từ đầu đến cuối, ngoài việc đồng ý đâm sau lưng A Linh, gã ta chỉ cần cung cấp một ít manh mối về bối cảnh phó bản.

Chu Kỳ An đã nhìn thấu thái độ của cậu ta.

Nếu là Triệu Tam Tuần, khi đột nhiên làm được một giao dịch có lợi như vậy, chắc chắn sẽ ngay lập tức sinh nghi, còn Kerr thì vẫn còn kém xa về khoản này.

Lúc này, chàng sinh viên nhẹ nhàng phá vỡ sự im lặng: "Chúng ta xuống đó trước hay đợi họ tới hội họp?"

"Không thể trông cậy vào người khác vào mọi lúc." Chu Kỳ An dạy dỗ: "Chúng ta đã có Kerr tiên sinh dẫn đường."

Nụ cười vừa nở trên môi Kerr chưa được bao lâu đã cứng lại.

Xuống tầng hầm chỉ có thể thông qua thang máy.

Vừa vào khoang, Chu Kỳ An tự nhiên đứng phía sau Kerr, chàng sinh viên đứng thứ ba, ba người tạo thành một chuỗi thẳng.

Trong lòng Kerr thầm rủa: Có bệnh.

Chỉ có từng này người, từng này không gian, có gì cần phải tránh né chứ?

Cửa vừa mở, cả ba đều không bước ra ngay lập tức.

Toàn bộ tầng hầm nhìn qua thực sự giống một khu dưỡng bệnh, ánh sáng không giống như màu đỏ rực hay trắng bệch của khu điều trị, mà là tông màu ấm rất hài hòa.

Tuy nhiên, giống như khi họ mới bước vào khu đất trống có ánh mặt trời chiếu xuống, ánh sáng chiếu lên người lại khiến xương cốt lạnh buốt.

Kerr bước đi vô cùng thận trọng, một bệnh viện bình thường tuyệt đối sẽ không xây dựng suối nước nóng ở dưới lòng đất.

Chu Kỳ An vẫn ngoan ngoãn đi phía sau gã ta.

Cách bố trí dưới tầng hầm có chút tương đồng với tầng 10 của khu chăm sóc đặc biệt, giữa là một sảnh hình tròn, hai bên là hai hành lang, cuối mỗi hành lang đều có một cánh cửa, không ai biết được chuyện gì đằng sau đó.

Chu Kỳ An nhìn sang chàng sinh viên: "Chọn một hướng đi."

Chàng sinh viên do dự một lúc, cuối cùng nói: "Bên trái đi."

Sau khi chọn xong, cậu nhìn Chu Kỳ An dường như còn điều gì muốn nói, nhưng bị Chu Kỳ An phẩy tay ngắt lời.

Chu Kỳ An cũng nhận ra may mắn của chàng sinh viên trong phó bản này bị kìm hãm phần nào, nhưng hiện tại không còn cách nào khác: "Không sao, chúng ta có Kerr tiên sinh."

Kerr: "..."

Có con mẹ mày.

Ba người duy trì đội hình thẳng hàng rất tiêu chuẩn.

Kerr không phải kẻ ngốc, gã ta luôn sẵn lòng đi đầu mà không chút ích kỷ, nhưng Chu Kỳ An lại nắm bắt rất tốt chừng mực, không hoàn toàn trốn tránh như một con rùa rụt cổ. Y cầm chiết xuất Hoa Anh Thảo trên tay, lẩm bẩm nếu gặp rắc rối sẽ lập tức đổ ra ngoài, ít nhất cũng tranh thủ được chút thời gian để chạy trốn.

Ngoại trừ những kẻ xâm nhập như người chơi, giấc mơ chỉ thuộc về bệnh nhân. Sảnh lớn và hành lang không có nhân viên y tế, giúp họ di chuyển dễ dàng hơn.

Trong hành lang, im lặng chỉ bị phá vỡ bởi tiếng thở của ba người.

Ánh mắt Chu Kỳ An không ít lần nhìn lên trần nhà. Độ cao của tòa nhà khám bệnh so với khu điều trị đặc biệt nhỉnh hơn chút xíu, vượt quá khoảng cách bình thường, khiến không gian xung quanh càng trở nên lạnh lẽo hơn.

Chiều cao này khiến y cảm thấy không thoải mái.

Đi một đoạn, cuối cùng họ cũng đến cánh cửa phủ đầy chất nhầy nhụa.

"Cứ yên tâm mà mở đi, chúng tôi là hậu phương vững chắc của anh." Chu Kỳ An cổ vũ Kerr.

Hậu phương thì nên đứng ở phía sau.

"..." Trong một khoảnh khắc, Kerr thực sự muốn cùng y đồng quy vu tận.

Vừa chửi thầm trong lòng, gã ta vừa chuẩn bị tinh thần, nhẹ nhàng đẩy cửa bằng tay còn lại.

Cạch—

Cả ba đều giật mình.

Tiếng mở cửa cực kỳ lớn, vang vọng khắp tầng hầm với âm thanh chói tai.

Đẩy đã đẩy rồi, thay vì chạy, cả ba không hẹn mà cùng thò đầu vào bên trong.

Bên trong rất sáng sủa, là một thiết kế nhà hàng buffet điển hình, nhưng điều khác biệt là hầu như không có món ăn nóng, toàn bộ đều là khu vực hải sản tươi sống. Trên những tảng băng trong suốt, bày đầy hải sản tươi.

Khách ăn chỉ lác đác vài bệnh nhân.

Hơi lạnh từ khu vực hải sản làm mờ những dòng chữ trên vòng tay, nhiệt độ không khác gì phòng xác. Tiếng mở cửa khiến các bệnh nhân từ từ quay đầu lại, Kerr cố gắng tranh thủ cơ hội cuối cùng để nhìn rõ hơn.

"Chạy!"

Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau Chu Kỳ An.

Tiếng này chủ yếu nhắc nhở chàng sinh viên.

Chàng sinh viên chạy trước, Chu Kỳ An chạy nhanh nhất, Kerr lại một lần nữa bị ép làm người giữ cửa.

Ba người chạy nhanh, dưới chân liên tục có làn sương lạnh bốc lên, như thể hành lang này đã biến thành khu vực đông lạnh, còn họ chính là những món ăn được đặt lên trên.

Ánh mắt của Chu Kỳ An trầm xuống, hồi tưởng lại cảnh tượng vừa thấy trước đó. Trong số hai bệnh nhân, có thể nhận ra họ là những người chơi lâu năm qua kiểu tóc và màu tóc, còn bốn người kia trông giống với hình ảnh mà Ứng Vũ đã đưa ra.

Tổng cộng có sáu bệnh nhân ở đây, có thể loại trừ khả năng khác, đây hẳn là nơi mà Ứng Vũ từng đến trong mơ.

Xem ra Trương Tú Tú không có ở đây.

"Thật đáng tiếc..." Ứng Vũ chỉ nhớ được thông tin về bệnh nhân sau khi tỉnh dậy, còn tất cả những cảnh tượng trong quá trình điều trị đã bị xóa sạch, nếu không thì mọi thứ sẽ dễ dàng hơn.

Một âm thanh kỳ lạ từ phía sau truyền đến, giống như tiếng miếng bọt biển bị bóp nát.

Chu Kỳ An không nhịn được quay đầu lại nhìn, chỉ thấy những bệnh nhân vừa có tay có chân ban nãy, giờ đây cơ thể của họ bỗng chốc biến thành một chất liệu trong suốt như nước giả, rất linh động, rồi trải ra thành một khuôn mặt dính đầy máu, khổng lồ như một chiếc bánh nướng, lao nhanh về phía bọn họ.

"Chết tiệt!"

Da đầu của Chu Kỳ An tê cứng, y lập tức tăng tốc.

Đinh!

Ngay lúc đó, cửa thang máy bất ngờ mở ra.

A Linh và hai người khác vừa thoát khỏi nguy hiểm bên ngoài, nhưng đáng tiếc là họ không may mắn cho lắm. Đang đứng trong thang máy thực hiện bước quan sát ban đầu thì một khuôn mặt đẫm máu lao vào.

"..." Vừa mở cửa đã gặp phải cảnh này.

Không ai nói chuyện, cũng chẳng hỏi chuyện gì đã xảy ra, tất cả điều chỉnh nhịp thở, chuẩn bị cho trạng thái tốt nhất cùng nhau chạy như điên, theo bản năng gia nhập cuộc đua.

Tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, ánh mắt của Chu Kỳ An trầm xuống, dựa vào thực lực của mấy người này, liên thủ đột phá vòng vây của các người phụ nữ mang thai không đáng tốn nhiều thời gian như vậy.

Khoảng thời gian kéo dài này, bọn họ đang làm gì?

"Không lẽ lại đang tính kế mình?"

Trong lòng nảy sinh chút nghi ngờ, Chu Kỳ An chạy càng nhanh hơn.

Tất cả đều đang chạy về phía một cánh cửa khác, giữa chừng Triệu Tam Tuần sử dụng kỹ năng, khiến khuôn mặt máu đang đuổi theo giảm tốc độ.

Trong tất cả mọi người, Chu Kỳ An dẫn đầu, tay y là người đầu tiên chạm vào cánh cửa phía trước.

Cánh cửa cực kỳ lạnh lẽo, độ ẩm bên trong rất cao, trên cửa còn đóng một lớp băng mỏng, cái lạnh đâm vào lòng bàn tay đau nhói.

Một giọt nước nhỏ từ nơi nào đó chậm rãi rơi xuống, khuôn mặt đầy máu phía sau phản chiếu trong giọt nước, càng lúc càng lớn.

Thấy khuôn mặt máu sắp lao tới, biết không thể trì hoãn thêm nữa, Chu Kỳ An bỏ qua cái lạnh, nghiến răng đẩy cửa ra.

Cửa vừa mở, một luồng gió quỷ dị thổi tung mái tóc dài.

Vốn tưởng ruộng bậc thang trong khu điều chế thuốc đã đủ kinh ngạc, nhưng khi nhìn rõ khung cảnh nơi này, sắc mặt của Chu Kỳ An khẽ thay đổi, phía dưới khu điều trị là một hồ nước rộng lớn.

Mặt nước hơi đục, bên trên nổi lềnh bềnh những thứ như dầu mỡ, từng lớp sóng gợn lan rộng, thỉnh thoảng có thể thấy vài con rắn nước bơi lội.

Dưới đáy hồ dòng nước ngầm chảy rất mạnh.

Kerr nói nước hồ Tiên Lai được rút lên để làm suối nước nóng, nhưng bây giờ Chu Kỳ An nghi ngờ nghiêm trọng, giống như bệnh viện thực chất là vỏ bọc của một cơ sở nghiên cứu, suối nước nóng cũng là giả, toàn bộ bệnh viện Hoa Anh Thảo này được xây dựng trên hồ nước.

Chàng sinh viên vừa mua tạm thời một chiếc kính viễn vọng, Chu Kỳ An cầm lên nhìn, mơ hồ thấy được vài bóng dáng bệnh nhân nằm trên một ngọn đồi đối diện hồ, nằm bất động, như thể hòa làm một với thiên nhiên và vùng đất này.

Bệnh nhân càng thảnh thơi, người chơi càng khốn khổ.

Mọi người chạy dọc theo bờ hồ, phía sau là những khuôn mặt đầy máu đuổi theo không ngừng.

Chạy được một đoạn, cậu thiếu niên thở dốc: "Có điều gì đó không ổn."

Dù họ đã chạy bao xa, con đường phía trước vẫn cảm giác mênh mông vô tận. Bất ngờ, một suy nghĩ kinh hãi nhưng hợp lý xuất hiện trong đầu cậu ta, chạy vòng quanh theo bờ hồ gần như là điều không thể.

Trừ khi... trừ khi bọn họ bơi qua hồ!

Không chỉ riêng cậu ta có suy nghĩ này, nhiều ánh mắt lướt qua mặt hồ, dưới lớp dầu mỡ không ngừng có những bóng đen lớn lướt qua.

Chắc chắn trong hồ có rất nhiều sinh vật đáng sợ được nuôi dưỡng, nhảy xuống sẽ có tỷ lệ tử vong rất cao.

Chàng sinh viên thở hổn hển nói: "Tôi vừa thấy trong tủ đông tự phục vụ ở căng tin, có sinh vật giống cá sấu."

Lý do cậu nói là "giống", bởi con cá sấu đó có nanh lộ ra ngoài miệng, toàn bộ là một sinh vật biến dị.

Xung quanh bệnh viện là vùng đất hoang, những loại "thực phẩm tươi sống" này lẽ ra không nên xuất hiện, có khả năng lớn là chúng được bắt từ hồ này.

Mức độ nguy hiểm của hồ nước có lẽ còn lớn hơn so với những gì họ tưởng tượng.

"Nhảy đi!" Chu Kỳ An quyết định ngay lập tức.

Phía sau, những khuôn mặt máu đã tổ chức lại thành một tấm lưới khổng lồ, trên đầu là hình thành một tấm lưới màu "đỏ cháy".

Giây tiếp theo, một tấm lưới thịt đỏ mở rộng rồi ép xuống, gần như bao phủ toàn bộ mọi người.

Thình thịch, thình thịch!

Không còn lựa chọn nào khác, mọi người lần lượt nhảy xuống hồ.

Tấm lưới máu trên đầu hình như kiêng kỵ nước hồ này, không lao xuống, mà cứ lơ lửng trên không trung, không ngừng theo dõi phía dưới.

Do tiếng động lớn khi nhảy xuống hồ, đã làm kinh động không ít sinh vật.

Ở gần mặt hồ, luôn có cảm giác như khuôn mặt máu bám sát phía sau, mọi người đồng loạt lặn xuống sâu hơn, cố gắng quan sát tình hình dưới đáy hồ.

Dưới hồ nước tối tăm, bơi mù quáng quá nguy hiểm, A Linh lấy ra một đạo cụ chiếu sáng, vừa chiếu lên đã biến sắc.

Lẽ ra những sinh vật nước nên có ở khắp nơi, nhưng tất cả đều tụ tập trong hồ này.

Sắc mặt Chu Kỳ An cũng không thể nói tốt hơn là bao.

Kỹ năng của Hàn Lệ là dòng điện, may mà lần này cô không đi cùng, nếu không sẽ không tránh khỏi bị đồng nghiệp chèn ép.

Phía trước là một đám lươn điện, được mệnh danh là dây cao thế trong nước, không chỉ có một con, chúng như một mạng lưới phức tạp, cùng hàng trăm con khổng lồ chia nhau một phần không gian, chưa kể đến cá sấu đang tiến về phía họ, chuẩn bị săn mồi.

"A." Cậu thiếu niên bỗng nhiên rùng mình, suýt nữa hút một ngụm nước, hóa ra có những con nhện nước đang đẻ trứng trên mặt nước, chích cậu ta một phát.

Chu Kỳ An kịp thời kéo chàng sinh viên lại, tránh được một đòn tấn công từ con lươn bảy mang.

Những con vật này chỉ giống bên ngoài khoảng năm phần, năm phần còn lại là dị dạng phát triển, như lươn bảy mang có hai đầu, răng dày đặc đến mức khó tin.

Những sinh vật biến dạng nguy hiểm bị ánh sáng thu hút, bơi tới gần, nhưng không có ánh sáng hoàn toàn cũng không được, cuối cùng là Triệu Tam Tuần lấy ra một vật giống như ngọc dạ minh châu để chiếu sáng.

Ở dưới nước quá lâu, mọi người phải trồi lên mặt nước để đổi không khí.

Vừa ló đầu lên, khuôn mặt máu trên không lập tức ép xuống.

Vừa nhô đầu lên, ngay lập tức khuôn mặt đẫm máu từ trên cao ập xuống.

Chu Kỳ An tranh thủ thời gian nói: "Yểm trợ tôi bơi qua."

A Linh và Triệu Tam Tuần nghe vậy sắc mặt khẽ thay đổi, Chu Kỳ An nhướng mày: "Nếu không thì mọi người sẽ cùng thủy táng."

Không ai nói thêm một câu vô ích, mọi người lại lặn xuống đáy nước.

Hai người vừa được điểm danh trước đó, bị buộc phải đảm nhận vai trò bảo vệ.

A Linh bơi đến trước mặt Chu Kỳ An, cánh tay đưa ra phía trước, trong tay cầm một con dao găm, rõ ràng là muốn giúp y chống đỡ những sinh vật này.

Triệu Tam Tuần cũng ở gần đó.

Nếu tụ lại một chỗ thì mục tiêu quá lớn, chàng sinh viên và cậu thiếu niên giữ một khoảng cách nhất định khi bơi.

Những sinh vật đang bơi tới trước mặt tạo thành một cái bóng đen dày đặc, dòng nước cuộn trào, phát ra tiếng rào rào, người chơi muốn đi qua thì phải mở đường máu. Ngay khi chúng sắp đến gần, trong tích tắc, hai người vừa bị ép bảo vệ Chu Kỳ An đột nhiên lùi lại.

Không những lùi lại, mà họ còn đồng thời sử dụng đạo cụ tập trung lửa cao cấp.

Khoảng cách này và tình huống bất ngờ như vậy, dù phản ứng nhanh đến đâu cũng không thể tránh khỏi.

Rút lui đến khoảng cách tương đối an toàn, Triệu Tam Tuần làm động tác cắt cổ, A Linh trên mặt còn nở một nụ cười quỷ dị.

Hai người bơi rất nhanh, dòng nước chảy xiết và nguy hiểm đè ép nặng nề.

Ánh mắt Chu Kỳ An lóe lên, có thể khiến họ không chút do dự ra tay như vậy, chắc chắn là họ đã tìm được cách rời khỏi giấc mộng này.

"Thảo nào lại mất nhiều thời gian ở bên ngoài như vậy."

Nhìn thấy Chu Kỳ An như bị dọa cho ngây người, đứng yên không nhúc nhích, A Linh và Triệu Tam Tuần cười lạnh một tiếng, mỗi người trong tay cầm thêm một vòng tay bệnh viện.

Trước đó, họ đã thử nghiệm vài lần bên ngoài, cuối cùng phát hiện khi bệnh nhân bị giết chết trong mơ, vòng tay bệnh viện sẽ dừng lại vài giây rồi biến mất.

Sau khi cướp được vòng tay, hệ thống sẽ đưa ra thông báo, sở hữu vòng tay tương đương với việc trong mơ có thân phận bệnh nhân.

Một khi vòng tay bị phá hủy hoàn toàn, đồng nghĩa với việc mất thân phận 【bệnh nhân】 và có thể rời khỏi giấc mơ.

Bây giờ họ chỉ cần chắc chắn rằng Chu Kỳ An bị những sinh vật méo mó dưới nước này tấn công, họ sẽ lập tức rời khỏi đây, sau khi đảm bảo an toàn cho cơ thể trong thực tế, họ sẽ quay lại khám phá giấc mơ.

Hai người tập trung tinh thần cao độ.

Phải căn thời gian chính xác, rút lui ngay trước khi người trong thế giới thực phát hiện Chu Kỳ An đã chết.

Những sinh vật kinh hoàng dưới nước kéo đến ngày càng nhiều, cậu thiếu niên cứ nghĩ chàng sinh viên sẽ giúp đỡ một chút, dù sao hai người trông như đồng đội, nhưng ai ngờ người sau giống như gắn động cơ, không những bơi thật nhanh đến nơi khác, mà còn tranh thủ lẩn lên mặt nước để thở.

Cậu thiếu niên cũng nổi lên theo, chậc một tiếng: "Đúng là lúc hoạn nạn thì thân ai người ấy lo."

Thời buổi này, cộng sự đều không đáng tin, giống như cậu ta vốn nghĩ A Linh cũng khá ổn, cùng nhau hẹn đi làm nhiệm vụ, không ngờ đối phương lại nhận thêm việc khác.

Thở một hơi thật mạnh, chàng sinh viên nói chuyện lộn xộn: "Đẹp... quá."

"Anh ấy đã trở nên đẹp hơn rồi!"

Rất đẹp, đẹp vô cùng, chuyện này bình thường sao?!

Trương Trụ Tử cảm thấy người trước mặt mình đã hóa điên mẹ rồi.

Cơ thể của chàng sinh viên khẽ run rẩy, những ký ức trong quá khứ liên tục hiện lên trong tâm trí.

Ở hồ tại trang viên đêm đẹp, cậu lúc đó nghĩ rằng đó là ảo giác, cá tôm không ăn Chu Kỳ An, nhưng càng nghĩ về sau càng thấy có gì đó sai sai.

Nếu là ảo giác, tại sao chỉ mỗi mình cậu thấy?

Lúc vừa ở dưới nước, lịch sử như lặp lại, vì ánh sáng quá tối nên gần như không ai nhận ra tóc của anh Chu đang dài ra, làn da phát ra ánh sáng mờ nhạt.

Nhớ lại lúc trước đối phương là người đầu tiên hăng hái nhảy xuống, còn có chút cảm giác như "vinh quy bái tổ".

Chắc chắn đây cũng là một phần trong tính toán của anh Chu!

Đối phương hoàn toàn không sợ, thậm chí có thể nói là đang chờ đợi những người chơi khác phản bội trong nước.

Dưới đáy hồ.

Thật ra Chu Kỳ An chỉ có chín mươi chín phần trăm chắc chắn.

Giống như nước thánh ở Hoa Cổ Thành, y chưa có phản ứng gì khi ở trong đó, nhưng nếu trong nước có nhiều loài sinh vật khác thì không chắc, rất dễ khiến cơ thể xảy ra biến đổi.

Người ta nói cá voi là bá chủ thực sự của đại dương, quy tắc cá lớn nuốt cá bé trên chuỗi thức ăn trong trò chơi này có vẻ càng không thể đảo ngược.

Cá ăn thịt người ở trang viên đêm đẹp không ăn y, có lẽ những sinh vật này cũng không ăn.

Huống chi giờ đây y có trong tay đạo cụ thế thân mà Thẩm Tri Ngật cứng rắn đưa cho, hoàn toàn không sợ thử sai.

Ở phía bên kia, A Linh và Triệu Tam Tuần đã sử dụng thành công đạo cụ tập trung lửa, tận mắt chứng kiến những sinh vật dưới nước như cá sấu biến dạng vây quanh Chu Kỳ An, cả hai gần như đã làm hỏng vòng tay bệnh viện của mình, nhưng đã hơn nửa phút trôi qua, những sinh vật dưới nước này chỉ vây quanh y mà thôi, thậm chí chưa hề tiến lại gần.

Cảnh tượng máu thịt bị xé nát trong dự đoán như bọt bong bóng, trực tiếp tan biến.

Biểu cảm đắc thắng trên mặt hai người cũng dần dần phai nhạt.

Cùng lúc đó, hình dạng của mục tiêu bị bao vây bắt đầu thay đổi.

Mái tóc dài màu xanh bạc ánh lên lấp lánh bắt đầu mọc ra như cỏ dại, cuối cùng gần như kéo dài đến tận mắt cá chân thon dài, hàng lông mi màu sắc lạ khẽ lay động trong làn nước. Đôi mắt đang khép hờ hoàn toàn mở ra, con ngươi lạnh lẽo nhìn chằm chằm mọi thứ trước mặt.

Đám "cá tôm nhỏ bé" vây quanh bị kích thích sâu trong ý thức, bực bội khi bị những sinh vật cấp thấp khiêu khích khiến cơ thể này dần dần bộc lộ diện mạo thật sự.

A Linh và Triệu Tam Tuần nhìn nhau—

Biến, biến hình rồi?!