Tiếng cửa mở vang lên rõ ràng, giống như xuyên thẳng vào linh hồn.
Chu Kỳ An thả lỏng chưa được hai giây, cơ thể đã căng cứng trở lại. Nếu bị Tuân phú ông phát hiện, dù có mười cái miệng cũng không thể giải thích được. Đối phương đã đặc biệt lập một bàn thờ, bây giờ tượng thần lại biến mất, chắc chắn là không thể chấp nhận được.
Không hề do dự, Chu Kỳ An hít một hơi sâu, tiếp tục bước đi dù chân đã rã rời, vội vàng chạy xuống lầu.
Lớp máu và nội tạng chặn lối cầu thang trước đó đã biến mất, chỉ còn lại một mùi nhức mũi.
Trong phòng khách, Hàn Thiên Sinh cau mày, trông có vẻ khó chịu.
"Sao tất cả lại đổ lỗi cho tao? Ai mà biết được tên người mới đó gan lớn đến mức dám tự nhận mình là con trai lão ta chứ."
Hàn Lệ vuốt ve những chiếc móng tay dài đỏ chót, ánh mắt u ám: "Thôi kệ đi, cậu ta chắc cũng sắp chết rồi. Khi cậu ta chết, những người ở rìa sẽ tiến gần đến trung tâm hơn, nhiệm vụ của anh cũng sắp đến rồi."
Những người chơi lâu năm đã hiểu được sự tàn khốc của hệ thống trò chơi.
Giống như quy tắc thừa kế trong xã hội hiện đại, nếu không có di chúc rõ ràng, vợ con sẽ là người thân trực hệ, và vì thế họ sẽ nhận được nhiều nhiệm vụ và manh mối nhất. Để trở thành người thừa kế, ngoài việc lấy lòng Tuân phú ông thì còn có một cách nhanh hơn: giết những người chơi khác.
"Mấy người thật sự không có nhân tính."
Trong tiếng bước chân rối loạn, Chu Kỳ An xuất hiện trước mặt họ.
Hàn Lệ đứng phắt dậy nhưng không nói gì.
Trong một ngày, người mới này đã mang đến quá nhiều sự ngạc nhiên.
Chu Kỳ An thở hổn hển: "Cảm ơn manh mối mà mấy người vừa cung cấp, hai anh em mấy người hoàn toàn có thể tấn công tôi, nhưng lại không làm. Xem ra trong phó bản này không nên tùy tiện giết người."
Cuộc đối thoại của họ đã bị chàng sinh viên đang hít thở không khí bên ngoài nghe thấy, liền cảm thấy lạnh sống lưng.
Rõ ràng mọi người có thể dùng cách nhẹ nhàng để cùng thắng, trở thành người thừa kế, nhưng để nhận được nhiều tài sản hơn, tất cả đều hướng đến việc tự tàn sát lẫn nhau. Cậu ngước nhìn gương mặt kinh dị của Tư tiên sinh, cảm giác như không còn ai trong số họ còn nhân tính.
Chàng sinh viên ngập ngừng hỏi: "Tất cả người chơi... đều như thế này sao?"
Xem mạng người như cỏ rác, như thể chỉ là giết mổ gia súc bình thường.
Tư tiên sinh nghe câu hỏi này, rất bình tĩnh: "Cho cậu một lời khuyên, từ góc độ con người, trong trường hợp bất đắc dĩ, cậu có thể cầu cứu cậu ta."
Ánh mắt đỏ rực của hắn liếc qua Chu Kỳ An.
Chàng sinh viên ngơ ngác nhìn theo, chẳng phải y là người tàn nhẫn và đáng sợ nhất sao?!
Tư tiên sinh cười lạnh: "Tất cả bọn họ đều muốn dùng giết chóc để chiếm lấy tài sản, ít nhất mục tiêu giết chóc đầu tiên của cậu ta không phải là người chơi."
Chu Kỳ An chủ yếu nhắm vào các NPC, trong khi cặp anh em lại muốn tiêu diệt tất cả những người khác. Hai cách tiếp cận khác nhau đại diện cho hai thái độ hoàn toàn trái ngược nhau.
Chàng sinh viên chưa từng chứng kiến cảnh Hàn Lệ hại người. Từ góc nhìn của cậu, cậu phản bác một cách vô thức: "Nhưng anh ta đang thực hiện cách câu cá, cố ý dụ dỗ người chơi khác tố giác."
Rõ ràng là bản tính con người không thể chịu nổi thử thách.
Tư tiên sinh quay trở lại trạng thái tượng đá, nói một cách đầy ẩn ý: "Vậy thì cậu phải giữ vững bản tâm của mình."
Lời nhắc nhở đầy thiện ý này lại khiến chàng sinh viên run rẩy vì lạnh dù đang đứng dưới ánh mặt trời. Cậu nắm chặt tay, cố gắng tìm kiếm chút ấm áp.
Chàng sinh viên định nói gì đó nhưng một tiếng hét đột ngột làm cậu im bặt.
"Ai?! Ai đã làm chuyện này?!"
Tiếng hét giận dữ của Tuân phú ông vang lên từ tầng trên cùng, cùng với đó là tiếng gậy đập xuống sàn; lão đang tăng tốc xuống cầu thang.
Tuân phú ông giận dữ hét lên, giọng lão như thể lật ngược cả mái nhà.
Mọi người đều nghĩ rằng việc lão ta không bị tức đến chết đã là một kỳ tích.
"Tất cả mọi người, đến đây cho ta!"
Ngay cả Tuân Nhị cũng bước vào, tất cả ngồi xuống trong phòng khách.
"Ai trong số các người..." Ánh mắt Tuân phú ông quét qua từng người một: "Đã đánh cắp tượng thần?"
Giọng của lão chưa từng lạnh lẽo đến thế, răng lão run lên vì tức.
Hàn Lệ lập tức nhìn về phía Chu Kỳ An.
Nhưng cô không nói gì. Không có bằng chứng thì nói lung tung rất dễ gặp rắc rối.
Ánh mắt của Tuân phú ông dừng lại khi nhìn thấy đầu Chu Kỳ An đầy mồ hôi.
"Con trai, sao con lại đổ nhiều mồ hôi vậy?"
Ông chủ Vương nhìn y với vẻ mặt hả hê.
Chu Kỳ An bình tĩnh nói: "Sống là phải vận động. Con vừa tập thể dục, tiếc là ở đây không có dụng cụ nâng tạ."
【Tuân phú ông càng ngày càng có thiện cảm với bạn, mức độ thân thiện +15.】
【Ông ta càng lúc càng thấy con mắt của bạn rất hợp ý, chứng mất trí nhớ tạm thời khiến ông ta đã quên mất sự không hài lòng khi bóc tôm cho bạn tối qua.】
"Tốt lắm, rất tốt."
Thấy Tuân phú ông không những tin lời nói dối vô lý này mà còn hài lòng, những người thông minh lập tức hiểu ra rằng Tuân phú ông thích những người yêu vận động.
Ánh mắt của lão lại dừng trên người chàng sinh viên, nheo mắt nghi ngờ: "Cậu vừa từ ngoài vào? Đang giấu gì trong người phải không?"
Cậu không thể che giấu sự căng thẳng, vội vàng nói: "Tôi cũng vừa tập thể dục."
Tuân phú ông đột ngột nắm lấy tay cậu.
Làn da khô ráp của lão khiến chàng sinh viên nổi da gà khắp người.
"Vừa tập thể dục sao tay lại lạnh thế này?"
Tuân phú ông bắt mạch: "Nhịp tim cũng không giống như của người vừa vận động."
"...Ta ghét nhất là bị lừa gạt."
Trong lúc cực kỳ hoảng loạn, chàng sinh viên nhớ đến lời của Tư tiên sinh, vô thức nhìn về phía Chu Kỳ An cầu cứu.
Chu Kỳ An vẫn thản nhiên.
Ngược lại, Hàn Lệ đột nhiên nói: "Bọn em hẹn cùng gập bụng trên cỏ, cậu ta giữ chân cho em."
Hàn Lệ trước đó đã trải qua một trận chiến, cũng mồ hôi đầm đìa, nên lời nói này tạm thời qua mắt được Tuân phú ông.
Trải qua một phen sinh tử, ánh mắt của chàng sinh viên nhìn Hàn Lệ dường như có thêm vài phần ỷ lại.
Tuân phú ông cũng khen ngợi Hàn Lệ vì thích thể thao, nhưng độ thân thiện không tăng lên.
Hàn Lệ nheo mắt, quả nhiên lúc nào cũng cần phải là người đầu tiên ăn cua*.
* "Người đầu tiên ăn cua": người đầu tiên làm điều gì đó mới mẻ, khám phá hoặc thử nghiệm
Lúc này Chu Kỳ An mới lên tiếng: "Tượng đá giữ nhà giữ tiền. Tượng thần bị mất, chẳng phải nên hỏi tượng đá sao?"
Y nhìn về phía cửa, hỏi người thỏ: "Hay là anh nói đi?"
Tư tiên sinh cũng không ngờ lửa cháy ngoài cổng thành lại lan đến mình; gã lắc đầu, tỏ vẻ không biết gì.
Tuân phú ông hừ lạnh một tiếng, tỏ rõ sự bất mãn, nhưng cũng không nói thêm gì.
Lão tức giận đến khó thở, Tuân Nhị lập tức đỡ lão lên lầu uống thuốc.
Chu Kỳ An cụp mắt xuống. Có vẻ như khi mẹ y lẻn vào, bà đã thành công tránh khỏi tầm mắt của Tuân phú ông.
Chỉ có điều có một chuyện rất không đúng.
Tuân phú ông và Tuân Nhị khi nhìn thấy Tư tiên sinh không hề tỏ ra hoảng loạn, họ luôn mặc nhiên thừa nhận sự tồn tại của bức tượng đá. Mặc dù trong phó bản, những gì NPC nghe và thấy đôi khi khác với người chơi, nhưng nếu dễ dàng hợp lý hóa một điểm kỳ lạ, điều đó không có lợi cho việc suy luận ra sự thật.
Chu Kỳ An đầu tiên đưa ra một phỏng đoán hợp lý, liệu có phải Tư tiên sinh và họ vốn đã quen biết nhau?
Nhân lúc Tuân Nhị đỡ Tuân phú ông lên lầu, trước khi mọi người tản ra, Chu Kỳ An hỏi chàng sinh viên: "Đã tìm được việc chưa?"
Chàng sinh viên co giật khóe miệng, cậu còn chưa chính thức vào đại học, tìm việc gì cơ chứ?
Chu Kỳ An: "Sau này tìm việc nhớ cẩn thận, cậu có biết bọn lừa đảo môi giới việc làm hoạt động như thế nào không?"
Chàng sinh viên bất đắc dĩ nói: "Chẳng phải chỉ là dùng lương cao để thu hút thôi sao?"
"Đó chỉ là bước đầu." Chu Kỳ An chậm rãi nói: "Sau khi thu phí môi giới cao, họ sẽ dẫn những người tìm việc đến phỏng vấn ở những nơi trả lương cao một cách chính quy. Có những nơi còn có vòng một, vòng hai phỏng vấn, trong quá trình này, họ sẽ loại bỏ người tìm việc với những lý do khác nhau."
"Như vậy, hầu hết những người tìm việc chỉ nghĩ rằng do khả năng của mình không đủ, chứ không nghĩ mình bị lừa, càng không đi báo cảnh sát."
Chàng sinh viên nghe mà ngớ người, chuyện này lại còn có thể như vậy sao?
Chu Kỳ An khẽ mỉm cười: "Thực tế mà nói, đó chỉ là cái bẫy mà bọn môi giới và người trong công ty hợp tác cùng nhau bày ra."
Lần này không chỉ chàng sinh viên, mà biểu cảm của những người khác cũng không tốt là bao.
Mánh khóe này cực kỳ giống với tình cảnh của họ hiện tại. Tư tiên sinh (người môi giới) lợi dụng tài sản (lương cao) để dụ dỗ người chơi đến đây, mà người sở hữu tài sản, Tuân phú ông cũng chẳng phải kẻ dễ đối phó.
Chỉ có điều, phí môi giới mà bọn họ muốn thu không thể đo đếm bằng tiền, mà là mạng sống của người chơi.
Trần Giam nhìn Chu Kỳ An với ánh mắt tán thưởng.
Người chơi lâu năm thường có thói quen lấy nhiệm vụ làm chính, không nghĩ đến mối liên hệ giữa nhân viên và NPC. Trong tình huống bình thường, cho dù có liên quan thì cũng không ảnh hưởng đến cục diện lớn.
Nhưng phó bản này dường như có điều gì đó đặc biệt.
Đáng ngờ nhất là nhân viên vốn luôn lạnh lùng quan sát sống chết của người chơi lại có vẻ như đang âm thầm quan tâm chàng sinh viên mới vào.
Y không tin Tư tiên sinh là người tốt.
Chưa kịp để Trần Giam nghĩ kỹ, bên kia, Tuân Nhị sau khi chăm sóc Tuân phú ông uống thuốc xong, đã quay lại.
"Tượng thần bị mất, bố bảo tôi kiểm tra phòng của các cậu theo thứ tự."
Tuân Nhị nhìn về phía ông chủ Vương: "Đúng rồi, bố tôi nói anh thiếu vận động, quá béo rồi, tốt nhất là nên bơi ở hồ để tập thể dục."
Ông chủ Vương vội vàng xua tay từ chối.
Nhưng âm thanh nhiệm vụ lại vang lên trước:
【Nhiệm vụ này là nhiệm vụ bắt buộc, không thể bỏ qua.】
Ngay lập tức, mặt ông ta trở nên xám ngoét.
Rõ ràng là tờ giấy "xin nghỉ" buổi sáng đã chọc giận Tuân phú ông.
Trần Giam từng xuống hồ một lần để đánh bắt, song hắn ta có vẻ rất hứng thú với nơi đó. Giờ đã có "mồi câu", thuận tiện để nghiên cứu sâu hơn, hắn nói: "Tôi sẽ đi cùng anh."
Ông chủ Vương vui mừng, nhìn hắn ta như nhìn cọng rơm cứu mạng.
Hàn Thiên Sinh cũng muốn ra hồ tìm manh mối, còn Hàn Lệ thì có một nhiệm vụ hái lượm riêng. Cô dặn dò riêng chàng sinh viên: "Cậu hãy theo dõi tên Kỳ An kia, đề phòng cậu ta lợi dụng cơ hội nhét thần tượng vào phòng chúng ta để bày trò hãm hại."
Chàng sinh viên gật đầu liên tục.
Thực ra khả năng này rất thấp, vì ngoài Chu Kỳ An, phòng của ai cũng khóa cả.
Tuân Nhị: "Anh trai à, kiểm tra phòng anh trước nhé."
"Được thôi." Thực ra Chu Kỳ An không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài, anh biết người mẹ điên cuồng của mình sẽ không dễ dàng rời đi khi chưa nhìn thấy y kết hôn.
Chỉ có điều không biết bà đã mang tượng thần đi đâu.
Câu trả lời nhanh chóng xuất hiện.
Tầng hai, cửa phòng của Chu Kỳ An đóng chặt.
Trước đó khi chạy trốn, cửa vẫn còn mở toang.
"Sắc mặt anh trông không được tốt lắm nhỉ?"
Giọng điệu hòa nhã của Tuân Nhị ẩn chứa sự ác ý ngấm ngầm dưới gương mặt điển trai có vết sẹo rạch ngang.
Anh ấy bước lên trước mở cửa, giả vờ ngạc nhiên: "Khóa rồi."
Chu Kỳ An: "Tôi không thích ai xâm phạm quyền riêng tư của mình."
Chẳng phải chỉ có mỗi y khóa cửa, sao phải giả vờ ngạc nhiên như vậy chứ?
Tuân Nhị thu lại vẻ mặt bối rối, giọng điệu thay đổi: "Bố tôi cũng không thích, vì vậy ông ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ trộm đã động vào tượng thần."
Không cho Chu Kỳ An thời gian phản ứng, Tuân Nhị vặn mạnh tay nắm cửa.
Cạch, cạch, mỗi tiếng vang lên giống như tiếng đồng hồ đếm ngược đến cái chết.
Chàng sinh viên không thể không cảm thấy lo lắng, cậu có cảm giác trong phòng thực sự có thứ gì đó. Sau một lúc do dự, cậu nói: "Hay là đi kiểm tra phòng tôi trước đi, để anh ta tìm chìa khóa đã."
Tuân Nhị phớt lờ lời cậu nói, vặn tay nắm cửa. Cửa khóa, các bộ phận kỳ lạ khác rơi lả tả khi anh ấy dùng sức.
Cuối cùng, cửa cũng mở.
- --
Chỉ cần liếc mắt là nhìn thấy toàn bộ căn phòng; trên giường, dưới chăn nổi lên một cục rất lớn. Cái "gò" quá nổi bật ấy còn hơi động đậy, có vẻ như bị tiếng cửa mở làm giật mình.
Chu Kỳ An: "..."
Giỏi giấu thật.
Tuân Nhị không để ý đến sự di chuyển dưới chăn. Anh bước đến, định giật chăn ra.
Chu Kỳ An mặt không biểu cảm, nắm lấy cổ tay anh.
Tuân Nhị mỉm cười: "Anh trai, anh định làm gì thế?"
Hai người giằng co một hồ; cuối cùng cái chăn chịu thiệt, bông vải bay tứ tung, 《bộ mặt thật của Lư Sơn》cuối cùng cũng bị vạch trần.
*Bộ mặt thật của Lư Sơn: Bắt nguồn từ bài thơ Đề Tây Lâm bích
Dưới chân không giấu tượng thần, mà là một người phụ nữ.
Chàng sinh viên ngạc nhiên đến mức há hốc mồm, tò mò làm sao lại có thêm một người chưa từng gặp.
Cảnh tượng này rõ ràng cũng khiến Tuân Nhị bất ngờ.
Chu Kỳ An tiện tay đắp lại chăn lên đầu mẹ mình: "Trong phòng của một người đàn ông trưởng thành có một người phụ nữ là rất bình thường mà."
Người phụ nữ này là mẹ của y, cũng rất bình thường chứ sao.
Đôi mắt cá chết sau cặp kính của Tuân Nhị thoáng động, tràn ngập sự khó hiểu.
Chu Kỳ An nói: "Vì khoảng cách tuổi tác quá lớn, tôi sợ rằng bố..."
Tuân Nhị và chàng sinh viên vô thức nghĩ theo lời y, sợ rằng Tuân phú ông sẽ không đồng ý sao?
Chu Kỳ An với vẻ mặt nghiêm túc: "Sợ rằng bố sẽ tranh giành tình yêu, nên tôi để bà ấy trèo qua cửa sổ vào tìm tôi."
"..."
Trong khoảnh khắc Tuân Nhị ngỡ ngàng, Chu Kỳ An liền thay đổi giọng điệu, lạnh lùng đuổi khách: "Nếu không có chuyện gì nữa, có phải nên kiểm tra tiếp các phòng khác không?"
Sau một lúc lâu,Tuân Nhị cuối cùng cũng lên tiếng trở lại, hai hàng lông mày nhíu chặt: "Tượng đá nhà chúng ta dạo này chết rồi sao?"
Không chỉ mất tượng thần, mà còn có một người sống to đùng chạy vào đây.
Chu Kỳ An tốt bụng nhắc nhở: "Việc chính vẫn là quan trọng nhất, đi tìm tượng thần trước đã."
Phòng của Vương Mộc cũng bị khóa, Tuân Nhị dùng chìa khóa dự phòng để mở cửa.
Chu Kỳ An nở một nụ cười không chạm đến đáy mắt: "Chỉ có cửa phòng tôi không phải là cửa sao?"
Tuân Nhị lắc đầu: "Tôi không có chìa khóa phòng anh và phòng bố tôi."
"Vậy à?" Chu Kỳ An cười nhẹ, cũng không truy cứu thêm.
Sau khi kiểm tra xong một vòng, không có gì ngạc nhiên khi không phát hiện được gì trong phòng của những người khác.
Chu Kỳ An: "Hay là cậu thử đi kiểm tra nhà vệ sinh xem sao."
"..."
Chu Kỳ An: "Thường thì nơi ít khả năng nhất mới là nơi có khả năng nhất, nhớ nhìn kỹ dưới ống nhé."
Sau khi tiễn Tuân Nhị đi, Chu Kỳ An trở về phòng.
Trong đầu mẹ Chu Kỳ An vẫn đầy ắp suy nghĩ thúc giục kết hôn, trong ánh mắt bà không hề có chút tình yêu nào dành cho con trai mình.
Thấy Chu Kỳ An bước vào phòng, bà ngồi trên giường, nở nụ cười đặc trưng của tàn dư phong kiến chỉ có thể thấy trong phim, nói: "Trong phòng của một người đàn ông trưởng thành có một người phụ nữ, con trai à, sao từ trước đến nay phòng con lại không có?"
"... Từ nhỏ đến lớn, thậm chí cả một cuốn tạp chí khiêu dâm cũng không thấy bóng dáng."
Chu Kỳ An đi thẳng vào vấn đề, không đáp mà hỏi ngược lại: "Tượng thần đâu rồi?"
Mẹ Chu chỉ tay xuống dưới giường.
Do thói quen, sau khi thấy cảnh tượng kinh ngạc trên giường, Tuân Nhị không nghĩ đến việc lục lọi nơi khác, cũng không liên kết tới chuyện tượng thần bị trộm.
Mẹ Chu có dáng người nhỏ bé, còn bức tượng thần mà Tuân phú ông thờ lại rất cao lớn, ngay cả đàn ông trưởng thành cũng gặp khó khăn khi khiêng, bất cứ ai nhìn thấy bà đều không nghĩ rằng bà có thể vác được bức tượng.
Bức tượng kỳ dị nằm trên sàn cứng, giống như đang trừng mắt nhìn vào nơi mà Chu Kỳ An ngủ vào ban đêm.
Khi Chu Kỳ An đang quan sát bức tượng, mẹ Chu đột ngột lên tiếng: "Vừa nghe con nói, con tới đây để tìm bố hả?"
Đôi mắt quả hạnh ấm áp của bà nhìn thẳng vào y, khóe miệng từ từ nhếch lên.
"... Vâng."
Không ngờ đúng không, con cũng tìm cho mẹ đối tượng rồi đấy.
Mẹ Chu không tức giận, bà chống cằm, đột nhiên liếm môi, hỏi: "Là người ở cửa đó phải không? Theo nguyên tắc sở hữu tài sản chung của vợ chồng, mẹ có thể biến hắn ta thành đầu thỏ cay không?"
Trông có vẻ rất ngon đấy.