Hôm Nay Tướng Quân Muốn

Chương 4




Quý công tử nói được thì làm được. Mỗi ngày vùi đầu đi theo sư phụ mới học y, một chút cũng không để ý tới Đại tướng quân.

Quyền thần đứng thứ ba nói cho Đại tướng quân biết một sự kiện.

Cái tổ chức nhỏ có chút lộn xộn kia đang lật đật ngoi đầu ở trong tối.

Thành viên chủ yếu là một ít thư sinh đọc nhiều thi thư thú vui lễ độ. Qua mấy năm thái bình mỗi ngày yên ổn bỗng nhiên bắt đầu không hài lòng, muốn lật đổ gian thần cứu vớt Hoàng Thượng.

Đại tướng quân khinh thường không hề để ý đến đám thư sinh rách nát đó. Hắn nhớ tới lúc giúp Quyền thần đứng thứ hai thanh lọc thần tử, trừ bỏ góp lửa trợ uy vung vẩy bút mực một cái bản lĩnh phóng rắm cũng không có. Một khi xuất động đao kiếm, đám bọn họ làm người đầu tiên chạy trốn rất xa.

Việc làm hắn cảm thấy phiền toái, là hôn sự của Công chúa.

Công chúa là một nàng công chúa thực tôn quý, xuất giá là chuyện có rất nhiều rất nhiều thứ phiền toái. Triều lễ ti (*Bộ phận chuyên quản lý các lễ nghi trong cung) liền phải phiền tới người cầm quyền chân chính là Đại tướng quân đây.

Đại tướng quân bị bọn thái giám của Triều lễ ti chặn ở ngự thư phòng, đã hai ngày không trông nom thân thân mật mật tức phụ nhi để làm chút vận động rồi.

Quý công tử ngồi xổm trên mặt đất cố gắng đảo dược, dược thảo trong bát đều bị đảo thành bùn, mà y vẫn còn đang ngẩn người.

Ngự y ngượng ngùng hỏi.

Con vẹt trên giá kêu lên: “Trứng ngốc, trứng ngốc!”

Quý công tử ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng mà giận dữ trừng mắt với con chim kia: “Ngươi mới là trứng ngốc!”

Một người một chim cãi cọ với nhau giống như con nít ba tuổi, cuối cùng Quý công tử vén tay áo rống to: “Ta rút trọc lông chim ngươi đi hầm canh uống!”

Mắt thấy đấu khẩu muốn biến đấu võ, một đám thị nữ vội xông tới can ngăn: “Phu nhân, phu nhân xin bớt giận, xin bớt giận.”

Đại tướng quân mang đôi mắt xanh đen đi tới: “Chuyện gì ồn ào vậy?”

Con vẹt ủ rũ cụp đuôi nhỏ giọng nói thầm: “Hắn là trứng ngốc, hắn là trứng ngốc.”

Quý công tử nhìn gương mặt tiều tụy của Đại tướng quân, ủy khuất toàn thân càng thêm mãnh liệt, khóc đến nấc lên nấc xuống mà vươn cổ không nói lời nào.

Đại tướng quân không nhận ra phải dỗ người ta, bởi vì đã sầu lo đến mức đầu óc đần độn mà đứng ở trước mặt Quý công tử: “Nó…… Nó khi dễ ngươi?”

Con vẹt hoảng sợ phẫn nộ mà trừng lớn đôi mắt.

Quý công tử giận lẫy mà khóc lóc nói: “Không, không có…… Hức……”

Đại tướng quân thật cẩn thận mà nói: “Là…… Giận ta?”

Quý công tử quay đầu liền đi vào trong phòng.

Đại tướng quân vội vàng đuổi theo.

Quý công tử còn đang giận lẫy.

Đại tướng quân uy hiếp: “Còn không nói thật ta liền đánh ngươi mông.”

Hai mắt Quý công tử đẫm lệ mà nhìn hắn, bỗng nhiên chui đầu vào trong lòng ngực hắn: “Ta không ghen…… Ô ô…… Không ghen…… Ngươi có phải thích Công chúa hay không…… Ngươi có đúng không……”

Đại tướng quân đã không ngủ mấy đêm đầu óc có chút trì độn: “A…… A?”

Quý công tử khóc lóc nói: “Nàng muốn thành hôn…… Ô ô…… Ngươi liền không gặp ta…… Ô ô…… Hức…… Ngươi còn lao lực như vậy…… Hức……”

Trí óc của Đại tướng quân bị phế hơn nửa ngày mới hiểu được tức phụ nhi đang giận lẫy cái gì. Hắn ôm ngôi sao nhỏ của mình ruy nghĩ không biết nên thương yêu như thế nào mới tốt: “Ta không thích nàng. Mỗi ngày cô Công chúa kia đều dùng lỗ mũi nhìn ta, ta thích nàng làm gì?”

Quý công tử càng thương tâm: “Nhưng ta…… Nhưng trước kia ta cũng nhìn ngươi ngươi…… Oa!”

Vào khoảng thời gian phụ thân chưa chết, Đại tướng quân là người hầu của y, cả ngày đi theo sau mông y bưng trà đổ nước nhặt diều cho y.

Không ai dạy y ngoại trừ dùng lỗ mũi nhìn người ở ngoài còn có thể dùng góc độ nào khác nhìn người.

Đại tướng quân cũng nghẹn đỏ mặt: “Chính là…… Chính là ta…… Ta……”

Quý công tử khóc đến mệt, vừa nấc cụt vừa khóc.

Đại tướng quân thấp giọng nói: “Ta cảm thấy ngươi như vậy, rất đáng yêu.”

Quý công tử dỗi dỗi mà ngẩng đầu lên, hít hít nước mũi: “Không tin.”

Đại tướng quân nói: “Thật sự.”

Quý công tử nhỏ giọng nói thầm: “Cũng không tin.”

Đại tướng quân nói: “Ta thề.”

Quý công tử phụt một tiếng nín khóc mỉm cười: “Thề ngươi là con rùa lớn?”

Đại tướng quân từng bị mắng nhiều rồi, cư nhiên từ câu nói “con rùa lớn” này lại nghe ra một chút âm điệu làm nũng. Xương cốt tức khắc mềm hơn phân nửa, tiểu huynh đệ dưới bụng kìm nén không được mà đứng lên.

Vì thế, kẽo kẹt kẽo kẹt kẽo kẹt kẽo kẹt……

Bọn thị nữ ở trong sân suy xét tò mò.

“Phu nhân và lão gia làm hòa rồi sao?”

“Nghe thanh âm này, không khác biệt lắm.”

Ngày Công chúa gả đi xa, tiểu Hoàng đế sáu tuổi biểu lộ nghiêm túc trên mặt đứng ở bên ngoài kiệu hoa, đỡ tỷ tỷ của mình lên kiệu.

Công chúa tháo hoa tai xuống đặt ở trong lòng bàn tay hắn, nói nhỏ vài câu.

Trên gương mặt non nớt của tiểu Hoàng đế có chút mờ mịt: “Hoàng tỷ, nhất định phải như vậy sao?”

Công chúa nói: “Ngươi lớn lên sẽ hiểu.”

Cuối cùng Công chúa cũng gả chồng, Đại tướng quân nhẹ nhàng thở ra, cả bệnh nóng trong người cũng nhẹ đi.

Quyền thần đứng thứ ba là người có lòng hiếu kỳ ngập mặt đến không ngờ, lúc rảnh liền hạy tới Thái Y Viện, xem quý công tử nghiêm trang phối dược luyện đan ở đó.

Đệ tam quyền thần hỏi: “Cái dược này…… Có thể trường sinh bất lão không?”

Quý công tử âm trầm lộ ra răng nanh: “Ngươi tiến vào, ta đốt ngươi thành than, bảo quản ngươi thiên thu vạn tải cũng không hư thối.”

Quyền thần đứng thứ ba cười gượng lui về phía sau vài bước, bắt đầu giúp Quý công tử phơi nắng dược liệu.

Quay lại vài lần, không ngờ hai người ở chung cũng không tệ lắm.

Đại tướng quân không biết trị quốc, hơn nữa mấy tên gian trá nho nhỏ kia cũng không có lương tâm gì, nhưng Quyền thần đứng thứ ba thì có.

Bọn họ đã luôn hỗ trợ nhau mấy năm nay, quốc gia cũng vẫn luôn thái thái bình bình sóng yên biển lặng.

Ban ngày Đại tướng quân học xử lý quốc sự ở trên triều đình, buổi tối ngã vào thân thể mềm mại thơm tho của tức phụ nhi, nhão nhão dính dính như muốn sinh thêm đứa thứ hai.

Mỗi ngày trôi qua mỹ mãn vô cùng.

Thế nhưng yên bình qua đi, Duyên Châu bỗng nhiên xuất hiện lũ lụt, nước sông tràn bờ kéo dài vài trăm dặm.

Trong lúc nhất thời các bá tánh trôi giạt khắp nơi tiếng kêu than dậy trời đất. Cấp báo tình hình thiên tai bay tới kinh thành giống như hoa tuyết.

Tiền mua lương cứu tế không phải là phần tiền có thể lộn xộn. Chuyện hỗn loạn ven bờ  còn chưa xong, chuyện khác lại tới, nạn châu chấu cũng rắc rối không thể giải quyết hoàn toàn.

Hai tháng sau, nhà chồng Công chúa lấy danh nghĩa dẹp loạn mang binh nhằm về phía kinh thành.

Đại tướng quân bực bội cả người đang không chỗ phát tiết, tự mình mang binh bình định đám loạn thần tặc tử này.

Phò mã chết ở trên chiến trường, Đại tướng quân dùng xe chở tù chuyển Công chúa trở lại kinh thành, chém đầu ở cửa chợ.

Cuộc phản loạn do thiên tai này kéo dài ước chừng tám tháng.

Đại tướng quân giết mười mấy quan viên địa phương tham ô nhận hối lộ, thật vất vả phát bạc mua lương cứu tế đến chỗ dân chúng, khu vực thiên tai lại ồn ào nổi lên ôn dịch.

Nghe được tin tức xuất hiện ôn dịch, Quý công tử ồn ào muốn đi tới nơi thiên tai hành nghề y, cả hành lý cũng đã thu thập xong rồi.

Đại tướng quân ngây dại: “Không được đi!”

Quý công tử nói: “Vì cái gì ta không thể đi?”

Đại tướng quân nói: “Nơi đó cũng không phải không có đại phu, thân thể quý cao như ngươi xem náo nhiệt làm gì.”

Quý công tử nói: “Hành nghề y là vì cứu người, ta học y thuật nhiều năm như vậy, chẳng lẽ chỉ để ở trong thâm cung kê phương thuốc thanh hỏa cho ngươi sao!” Y nói nói lại có chút ủy khuất, nước mắt ở hốc mắt trực tiếp trồi lên bao quanh.

Đại tướng quân sợ nhất lão bà khóc, nhanh chóng lúng túng hạ thấp ngữ điệu nói: “Ngươi muốn hành nghề y, ta mở một y quán ở kinh thành cho ngươi, có biết bao nhiêu người bệnh cũng đủ để cho ngươi phô hết tài năng.”

Quý công tử nói: “Ta không cần!”

Đại tướng quân nghiêm khắc mà nói: “Không được!”

Quý công tử khóc lóc chạy.

Đại tướng quân vốn tưởng rằng chuyện đã dừng ở đây, nhưng sau nửa đêm, hắn bỗng nhiên cảm thấy ổ chăn có chút trống trống.

Mở to mắt vừa thấy, phát hiện không có tức phụ nhi.

Hắn vội vàng chạy đến trong viện tìm người, rồi nhìn đến dưới chân tường cao trong ánh trăng. Một người đang cõng hòm thuốc lớn vụng về nhảy nhảy, ý đồ muốn nhảy lên bức tường hoàng cung cao năm trượng kia.

Đại tướng quân chạy tới, ngồi xổm góc tường buồn bực hỏi: “Bảo bối, rốt cuộc vì sao ngươi một hai phải đi tới chỗ có dịch bệnh.”

Hốc mắt Quý công tử ướt ướt: “Nơi bị dịch bệnh nhất định có rất nhiều tiểu khất cái, giống như ngươi khi còn nhỏ vậy. Nếu ta không đi, bọn họ sẽ chết.”

Đại tướng quân nhớ tới mười mấy năm trước, nhớ tới cơn mưa phùng ở Giang Nam và hương hoa thơm ngát.

Nhớ tới thời niên thiếu, hắn bị xe ngựa cán gãy chân nằm ở ven đường chờ chết, nhớ tới thiếu niên xinh đẹp cưỡi ngựa lớn cao to lo lắng mà nhìn hắn, lão đại phu của Tế Thế Đường đi theo phía sau.

Người thiếu niên xinh đẹp giống như một đồng tử thần tiên kia đến, dùng giọng nói mềm như bông nói với lão đại phu: “Đại phu, ông cứu cứu người này đi, ta cho ông thật nhiều tiền.”

Đại tướng quân mềm lòng không nói gì, ôm eo nhỏ tức phụ nhi thở dài: “Ta đi tới chỗ dịch bệnh với ngươi.”

Quý công tử giả trang thành một đại thiếu gia thế gia hành nghề y, Đại tướng quân giả thành người hầu của y. Hai người mang theo một xe dược liệu tới nơi dịch bệnh, rồi dựng lều bắt đầu khám bệnh bốc thuốc.

Ở chỗ phế tích lụp sụp bị lũ lụt quét qua, có nhiều tiểu khất cái.

Bọn họ ăn không đủ no mặc không đủ ấm không có chỗ ngủ, rất nhiều người có mùi tanh tưởi khắp toàn thân, mắc bệnh vật vã nằm trên mặt đất chờ chết.

Từ nhỏ Quý công tử có thói ở sạch, sau hai ngày nôn thóc mới thích ứng với mùi hương này. Thật cẩn thận băng bó miệng vết thương cho nhóm khất cái, chữa bệnh tặng dược.

Tâm tình Đại tướng quân phức tạp, khiêng cái xẻng chôn bãi nôn của Quý công tử xuống, lại đi trên xe ngựa dọn dược.

Hắn không thích nơi này.

Nghèo khổ, bệnh tật, tanh tưởi, tử vong.

Hắn ở trên chiến trường mười mấy năm, hắn giết quá rất nhiều người. Nhưng cái sự chết mòn trong bất lực này vẫn làm cho hắn cảm thấy thống khổ không ngờ, làm cho hắn nhớ tới thời thơ ấu của bản thân, từ sinh ra liền phải đợi chết.

Vốn dĩ hắn cho rằng một người kiều quý như Quý công tử, ở hai ngày liền chịu hết nổi.

Nhưng không nghĩ tới, Quý công tử ở chỗ này càng ở càng hoạt bát nhảy loạn khắp nơi, trái lại hắn ngã xuống trước.

Đại tướng quân mắc bệnh thương hàn, nằm ở trạm dịch sắc mặt trắng bệch hôn hôn mê mê mà ngủ, chờ đến trời tối mới tỉnh lại.

Ai? Tức phụ nhi của ta đâu?

Quý công tử bận rộn cả một ngày ở khu dịch bệnh, mệt đến đi không nổi, đang ngồi ở bậc thang ngoài cửa ngắm sao.

Đại tướng quân mang  mầm bệnh toàn thân không dám ôm y, ủy khuất hu hu mà ngồi ở bên cạnh.

Quý công tử hắng giọng nói hỏi: “Ngươi khá hơn chút nào không?”

Đại tướng quân còn bệnh đến đầu choáng váng não phình, nghe câu hỏi như thế trong lòng bỗng nhiên dâng lên một dòng ủy khuất nói không nên lời: “Ngươi quan tâm ta sao?”

Quý công tử nghi hoặc mà nhìn hắn, ngón tay tinh tế trắng nõn xoa bóp mặt hắn: “Như thế nào rồi, bệnh choáng váng sao?”

Đại tướng quân bị gió lạnh thổi trúng, tỉnh táo lại, cười khổ than một tiếng: “Tức phụ nhi, ta cảm thấy những nạn dân đó ở trong lòng ngươi còn quan trọng so với ta.”

Không đúng, ở trong lòng tức phụ nhi hắn thật sự quan trọng sao?

Cái quả trứng loi nhoi được nuông chiều từ bé luôn dùng lỗ mũi nhìn người này, thật sự sẽ đặt hắn vào trong lòng sao? Giống như tình yêu hắn dành cho quả trứng loi nhoi vậy……

Ở dưới ánh trăng Quý công tử đỏ mặt: “Đầu óc ngươi nóng đến hỏng rồi, ta lại sắc một phần dược cho ngươi.”

Đại tướng quân mượn bệnh nổi điên, lập tức nhào qua ôm eo nhỏ của tức phụ nhi kéo vào trong lòng ngực: “Ta không uống thuốc, ngươi trò chuyện với ta đi.”

Quý công tử nằm ở trong lòng ngực hắn, nhỏ giọng nói: “Chúng ta cũng đã quen biết nhau nhiều năm như vậy, còn có lời gì chưa nói qua.”

Lúc bọn họ quen biết nhau họ vẫn còn là những đứa nhóc, hiện tại con nhỏ cũng đã có thể bò tường trèo cây rồi.

Đại tướng quân trầm mặc trong chốc lát, nói: “Chúng ta chơi một trò chơi, ta nói ra một bí mật ngươi không biết, ngươi nói ra một bí mật ta cũng không biết, được không?”

Quý công tử gật gật đầu, ngáp một cái: “Ta mệt lắm, ngươi nói nhanh lên.”

Đại tướng quân cẩn thận dùng từ một chút, gian nan mà nói: “Ta giết phụ thân ngươi, chính là vì muốn chiếm hữu ngươi hoàn toàn.”

Quý công tử ngẩn ra một chút, nhỏ giọng nói: “Ta xúi giục ngươi giết phụ thân ta, là vì báo thù cho nương ta.”

Đại tướng quân bệnh đến mơ mơ màng màng mà đầu óc giống như bị một trận mưa to tầm tã tưới xuống, lập tức thanh tỉnh.

Quý công tử sợ tới mức che miệng lại, hoảng sợ mà trừng lớn đôi mắt.

Đại tướng quân buồn bực mà nhìn y: “Tại sao ngươi không nói sớm?” Bao nhiêu năm, bao nhiêu năm rồi vì chuyện nhạc phụ của mình mà hắn khó ngủ ngày đêm, sợ ngày nào đó tức phụ nhi nhớ tới sẽ báo thù vì phụ thân.

Quý công tử dọa khóc: “Ta…… Ta không dám…… Ô ô…… Nói cho ngươi…… Không dám……”

Đại tướng quân sờ sờ sọ não của mình: “A?”

Quý công tử khóc đến thở hổn hển: “Ta…… Ô ô…… Ta sợ ngươi…… Sợ ngươi cảm thấy ta…… Ô ô…… Tâm cơ ngoan độc…… Hức…… Liền không phải…… Không phải tiểu bạch hoa ngươi thích…… Ô ô……”

Đại tướng quân: “…… Từ nhỏ ngươi luôn thích bò tường trèo cây đào trứng chim, đào bẫy rập ở cổng lớn, rải ớt cay trong trà khách nhân, bắt chuột kẹp kẹp ta hơn mười lần còn nửa đêm lôi kéo ta đi cùng ngươi trộm cạo đầu phụ thân ngươi. Rốt cuộc từ khi nào ngươi có ảo giác mình là một tiểu bạch hoa?”

Quý công tử chớp mắt to nước mắt lưng tròng: “…… Hức.”

Đại tướng quân nói: “Hiện tại đến phiên ta nói bí mật thứ hai.”

Quý công tử nấc cục một cái, nghiêm túc nghe.

Đại tướng quân nói: “Trương Đại Cẩu là tên phụ thân ngươi đặt cho ta, tên thật của ta là Trương Khích, tự Di Phủ. Phụ thân ta là tiền triều Đại tướng quân Trương Dụng Hành. Hơn hai mươi năm trước, tiểu nhân châm ngòi hôn quân, khiến phụ thân ta chết oan ở biên giới phía Bắc.”

Quý công tử ngẩn ngơ, nói: “Phụ thân ta chính là tiểu nhân đó.”

Đại tướng quân nói: “Ngươi biết chuyện này?”

Quý công tử xoa xoa nước mắt: “Phụ thân ta đã luôn làm chuyện xấu xa cả một đời, phàm là những chuyện xưa táng tận thiên lương ta nghe qua, giống nhau ở chỗ là đều có tính đến trên đầu hắn, cũng không oan uổng hắn.”

Đại tướng quân nói: “Hiện tại đến phiên ngươi nói bí mật thứ hai.”

Quý công tử cau mày, vắt hết óc cũng không nghĩ ra có chuyện gì mà Đại tướng quân không biết, ủy khuất hu hu mà nói: “Ta cũng chỉ có cái chuyện kia là giấu diếm được ngươi.”

Đại tướng quân nói: “Ta đây hỏi, ngươi trả lời.”

Quý công tử gật gật đầu.

Đại tướng quân hỏi: “Ngươi yêu ta không?”

Quý công tử ngẩn ngơ, đỏ mặt nói: “Ngươi…… Ngươi…… Ta cũng đã là người của ngươi rồi…… Ngươi còn hỏi ta!”

Đại tướng quân cũng có chút khẩn trương, lời lẽ chính đáng mà nói: “Người của ta cũng chưa từng nói yêu ta bao giờ, có phải đặc biệt quá đáng hay không?”

Quý công tử đỏ mặt nhảy dựng lên muốn chạy.

Đại tướng quân kéo y vào trong lòng ngực một phen: “Không được chạy!”

Quý công tử giãy giụa: “Ngươi bị bệnh thương hàn, ta không muốn ngủ cùng với ngươi đâu, sẽ lây bệnh.”

Đại tướng quân giả đáng thương: “Ta đau đầu khó chịu, một người ngủ không được.”

Quý công tử: “……”

Đại tướng quân dùng hết kỹ năng giả vờ của cả đời mình, điềm đạm đáng yêu mà chớp chớp mắt: “Thật sự.”

Đêm hôm đó, bọn họ cùng ngủ trên một cái giường, chính giữ chắn một bức tường chăn cao cao.

Là Đại tướng quân yêu cầu y, hắn thật sự sợ lây bệnh cho tức phụ nhi.

Không biết có phải do một đêm này được ngủ đến ngon lành hay không, ngày hôm sau Đại tướng quân tỉnh lại liền khỏe mạnh, tinh thần phấn chấn mà múa đao một lát ở trong viện của trạm dịch, hứng thú bừng bừng làm bữa sáng cho tức phụ nhi.

Quý công tử lười biếng mà từ trong phòng dò cái đầu ra, đứng dưới ánh nắng đánh một cái ngáp lớn.