Hôm Nay Trời Trong

Chương 46




2.

Đàm Tiêu quay lại trường còn làm thí nghiệm, sau đó cô về ký túc xá đánh răng rửa mặt. Lúc bò lên giường cô mới xem điện thoại, Lý Úc đã gửi rất nhiều tin nhắn, gọi rất nhiều cuộc điện thoại. Tựa như giận dỗi, anh gọi hết cuộc này đến cuộc khác, nhưng cô tắt tiếng, bây giờ cũng không muốn trả lời.

Anh nói cô lòng gan dạ sắt, còn bảo cô chuyện bé xé ra to, gây sự vô cớ.

Cô gái kia cũng thêm Wechat của Đàm Tiêu, cô ta gửi thêm tin nhắn để giải thích ngọn nguồn, còn nói rõ ràng thay Lý Úc. Cô ta bảo anh rất sốt ruột, cả đêm sắc mặt đều tối sầm, không ngừng gọi điện thoại cho Đàm Tiêu, thậm chí anh còn đến trường của cô, nhưng gần đây trường đang trong tuần thi cử, không cho phép người ngoài vào, có lẽ anh trông quá nổi bật, liếc mắt một cái đã bị bảo vệ nhìn thấu, chặn ở bên ngoài.

Lý Úc rất tức, lại không có chỗ trút giận cho nên tâm trạng rất kém.

Cô ta nói, anh từng có rất nhiều bạn gái, nhưng chưa bao giờ để ý như vậy.

Cô ta muốn nói rằng, Đàm Tiêu là ngoại lệ của Lý Úc.

Nhưng Đàm Tiêu đã không dám đánh giá cao bản thân nữa.

Có lẽ chỉ là vì chưa từng có người nào chủ động đề nghị chia tay với anh thôi!

Đàm Tiêu thừa nhận lòng hư vinh của mình đã lên đến đỉnh điểm trong một khoảnh khắc nào đó, thậm chí cô còn cảm thấy mình nên cho anh một cơ hội.

Nhưng Đàm Tiêu chợt tỉnh táo lại, cô chưa từng cảm nhận được những sự quan tâm đó, nên những sự quan tâm mà cô được nghe trong miệng người khác sau khi chia tay có phần mỉa mai.

Nhưng biết anh không phải thực sự không hề để ý, tâm trạng của cô vẫn dễ chịu hơn rất nhiều.

Bạn thấy đấy, tình yêu khiến cô trở nên hèn mọn biết bao.

Khi Đàm Tiêu và Tưởng Tự hôn nhau, trong đầu cô mới nghĩ lại, nếu Lý Úc biết, liệu anh có tức giận không, hay thực sự không sao, tựa như anh dán mặt với người ta suýt chút nữa là hôn nhau vậy.

Có lẽ anh thật sự cảm thấy như thế là chẳng sao cả.

Vậy cô hôn người khác, chắc là anh cũng không để tâm đâu!

Đàm Tiêu không biết tại sao cô lại nghĩ đến điều này, cũng chẳng định chọc giận anh, cô chỉ suy nghĩ như vậy.

Việc ấy cũng không liên quan đến chuyện cô đã buông bỏ được Lý Úc hay chưa, cô nghĩ mình chỉ hơi phân tâm thôi.

Dường như Đàm Tiêu cũng hoàn toàn không ghét nụ hôn này, ngược lại còn có chút đắn đo, hình như tình yêu chỉ có vậy, thời niên thiếu cho rằng một đôi cùng nhau đi đến hết đời là điều kỳ lạ, cũng không nhất thiết phải là người bạn thích.

Chỉ là lúc hôn môi Đàm Tiêu lại nhớ tới bạn trai cũ, như vậy trông có vẻ cô không thích Tưởng Tự lắm, nhưng cô cũng không nhớ tại sao cô không đẩy anh ấy ra.

Gần đây suy nghĩ của cô có hơi rối loạn mơ hồ, rõ ràng trong lòng cô biết cô và Lý Úc không thể bước tiếp nữa, nhưng cô vẫn hơi buồn, thậm chí là dễ dao động, nhưng dễ dao động lại là một loại tự trừng phạt.

Có rất rất nhiều lần, Đàm Tiêu ám chỉ với Lý Úc về sự bất an của mình, nhưng từ trước đến nay anh chưa từng để ở trong lòng, cô cho rằng, tất cả đều sẽ trở nên tốt hơn, nhưng nhìn thấy anh thân mật với người khác trong hoàn cảnh như vậy, lâu đài xây bằng bong bóng của cô lập tức sụp đổ.

Đàm Tiêu nghĩ anh không hề để ý đến chuyện anh thân mật với người khác, nhưng cô lại buồn vì anh vô tâm.

Lý Úc là một ngọn núi cao, cô không muốn trèo, cũng không muốn chinh phục.

Đàm Tiêu thậm chí còn không muốn thấy, cô muốn chạy, muốn rời đi thật xa, cô sợ.

Cô thi xong thì lập tức mua máy bay về Thành Phố B mà không nói cho bất cứ ai, nhưng lúc xuống máy bay trả lời điện thoại của Trần Mộc Tình, cô mới biết Tưởng Tự đã biết chuyện, đang chờ cô ở nhà hàng.

Đàm Tiêu hơi ngạc nhiên, nhưng cô vẫn đi. Lúc cô đến, Trần Mộc Tình đã rời đi trước vì Tần Thâm hiểu lầm cô ấy và Tưởng Tự có gì đó, cuối cùng cô chỉ gặp được Tưởng Tự. Cô nhớ tới rất lâu trước đây, Lý Úc mắng Trần Mộc Tình không nên trêu chọc Tần Thâm, trái tim không khỏi nhói đau một chút. Đàm Tiêu không có cách nào lừa bản thân mình, Lý Úc biết mọi thứ, anh biết rõ mình và Trần Mộc Tình là người như thế nào, anh cũng không phải mới gặp Đàm Tiêu ngày đầu tiên, không rõ tính tình cô lắm, nhưng anh vẫn tới trêu chọc cô. Những thái độ vô tâm thờ ơ của anh, không phải bởi vì không biết cô sẽ để ý, mà là thực sự vô tâm thôi!

Trước giờ Đàm Tiêu không phải đối thủ ngang hàng với Lý Úc, cô chỉ là một con cừu ngoan ngoãn dưới tay anh, vui mừng vì được anh yêu, buồn bã vì bị anh bỏ qua.

Khi cô lo được lo mất vì anh, anh lại chỉ im lặng nhìn cô bằng nửa con mắt, nói không chừng trong ánh mắt còn mang theo sự khinh thường: Đúng là đồ ngốc.

Lúc Đàm Tiêu thấy Tưởng Tự, cô cảm thấy rất thân thiết, như tìm được đồng loại.

Nhưng cô lại cảm thấy hèn nhát và trốn tránh trong chốc lát.

Tưởng Tự mặc một chiếc áo khoác đen, ngập tràn khí thế. Khi nhìn thấy cô, anh ấy nở nụ cười ấm áp: “Sao cậu lại không vui thế?”

Cô từ Nam về Bắc, quần áo mỏng manh, vừa mới xuống xe đi một đoạn đường, lúc này máy sưởi thổi một hơi, mũi cô lập tức thấy khó chịu, liên tục khịt mũi.

“Không hề, có lẽ vừa mới thi xong, vẫn chưa trở lại bình thường!” Cô che giấu cho bản thân.

Tưởng Tự vẫy tay gọi một bát súp nóng, nhân tiện đưa menu cho cô: “Gọi chút đồ ăn đi! Chiêu đãi bản thân một tí, tôi mời khách.”

Chắc hẳn Tưởng Tự đã nhận ra tâm trạng của cô không tốt, nhưng anh ấy cũng không hỏi nhiều, chỉ thuận miệng trò chuyện, nói về Trần Mộc tình, về chuyên ngành của cô, về cuộc sống đại học và cũng về vài chuyện thời học sinh.

Vì thế cô vừa ăn gì đó, vừa nhịn không được mà nhớ tới hồi còn đi học.

Rõ ràng mới có mấy năm, mà cứ ngỡ như đều là chuyện từ thế kỷ trước.

Đàm Tiêu quen biết Tưởng Tự còn sớm hơn cả quen biết Lý Úc.

Đầu năm lớp bảy (*) trung học cơ sở, Trần Mộc Tình chính là lớp trưởng, Tưởng Tự là ủy viên kỷ luật. Tưởng Tự ngồi trước Đàm Tiêu, anh ấy rất ít khi quay đầu lại, cũng rất ít chơi đùa cùng người khác, cảm giác hiện diện có vẻ không cao.



Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

(*)Hệ thống giáo dục Trung Quốc thực hiện mô hình 3-6–3–3–3/4 bao gồm:3 năm mầm non, 6 năm tiểu học, 3 năm THCS, 3 năm THPT và 3/4 năm cao đẳng/đại học. Do đó, cấp hai sẽ bắt đầu từ lớp 7 rồi đến 8,9.

Đàm Tiêu đi học thường xuyên ngẩn người, mỗi lần bị giáo viên xách dậy trả lời câu hỏi, cô đều sẽ mắc kẹt,

Tưởng Tự sẽ lặng lẽ giơ sách lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng chỉ vào vị trí nào đó, nhắc cô.

Rất nhiều lần cô đều hoảng sợ vượt qua mà không gặp nguy hiểm gì.

Nhưng trừ việc này ra, hai người thậm chí còn chưa từng nói chuyện với nhau.

Tưởng Tự rất kiệm lời, điềm đạm đến nỗi có phần nho nhã, có đôi khi lời nói của những đứa trẻ mười mấy tuổi tràn đầy ác ý, mấy nam sinh xung quanh thường trêu chọc anh, nói một vài lời rất khó nghe.

Lần nào Đàm Tiêu cũng rất tức giận, rõ ràng anh ấy chẳng làm sai điều gì, rõ ràng con người anh ấy rất tốt, tại sao họ lại đối xử với anh ấy như vậy?

Nhưng lá gan của cô quá nhỏ, rất nhiều lần định mở miệng mắng chửi nhưng lại nuốt về.

Khi ấy chủ nhiệm lớp giao rất nhiều nhiệm vụ cho Trần Mộc Tình, sau đó Trần Mộc Tình lợi dụng chức vụ của mình để ném việc cho tưởng Tự, Tưởng Tự làm việc rất chắc chắn, lần nào cũng giúp Trần Mộc Tình giải quyết cực kỳ hoàn hảo.

Vì vậy về sau mỗi lần có người trêu chọc Tưởng Tự, Trần Mộc Tình đều sẽ che chở anh ấy: “Im miệng đi! Không nói không ai nghĩ cậu bị câm đâu!”

“Có cần đưa cậu một cái gương để soi lại bản thân mình không?”

Khi đó Đàm Tiêu có ấn tượng tốt với Trần Mộc Tình, có lẽ cũng bắt đầu nói chuyện từ lúc ấy, Trần Mộc Tình nói rất nhiều lời cô không dám nói.

Lần đầu tiên Đàm Tiêu nói chuyện trực tiếp với Tưởng Tự là ở tiệm net, lúc đó Trần Mộc Tình nghe nói Tưởng Tự ở bên ngoài rất hung dữ, cô ấy không tin nên nhanh chân đến xem, vì thế mà kéo cả cô đi cùng.

Hai người bị bọn côn đồ chặn lại trêu đùa ở cửa tiệm net, Tưởng Tự vén màn đi ra, đạp một phát vào một người trong số đó: “Cút đi!”

Những người đó có chút sợ anh ấy, cười gọi anh ấy là anh Tự.

Đàm Tiêu ngẩng đầu nhìn anh ấy, nhất thời cảm thấy hơi xa lạ, nhưng lại có chút mới mẻ.

Có vẻ anh ấy cũng không được tự nhiên cho lắm, nghiêng người để họ tiến vào, mở điều hòa cho hai người.

Hôm ấy cũng không quá nóng, điều hòa không mở, nhưng vẫn hơi bí bách.

Cô trời sinh sợ nóng, lúc nào cũng toát mồ hôi, liên tục lấy khăn giấy lau.

Đàm Tiêu cảm thấy hình như Tưởng Tự nhìn cô vài lần, sau đó không biết điều hòa mở lúc nào, cuối cùng cô cũng bớt nóng nảy hơn chút.

Có người cao giọng trêu chọc: “Ô kìa, anh Tự, sao hôm nay lại chịu mở điều hòa thế?”

“Ai mà biết, có lẽ bởi vì hôm nay có mấy em gái đó!” Mấy chàng trai nhìn về phía Trần Mộc Tình rồi chọc ghẹo.

Cô ấy rất xinh đẹp, đi đến đâu cũng thu hút sự chú ý, hơn nữa phần lớn người trong trường trung học trực thuộc đều quen biết cô ấy.

Khi đó Đàm Tiêu cũng nghĩ, có thể là bởi vì Trần Mộc Tình, cho nên Tưởng Tự mới tốt bụng mở điều hòa!

Nhưng cô lại không khỏi ngẫm nghĩ, liệu có phải là vì mình hay không.

Lúc đi, Trần Mộc Tình tới chào anh ấy, khi anh ấy ngẩng đầu lại liếc nhìn cô một cái trước, cho đến sau này Đàm Tiêu vẫn nhớ rõ.

Chỉ là lúc đến trường, Tưởng Tự vẫn không nói chuyện, cũng rất ít quay đầu lại, càng không chủ động nói gì với cô.

Sau đó nữa lại thay đổi chỗ ngồi, cô và anh ấy càng không có tiếp xúc gì hơn.

Dần dần, Đàm Tiêu cảm thấy có thể là bản thân tự mình đa tình.

Về sau, cũng không biết Tưởng Tự tạm nghỉ học hay là chuyển trường.

Khi gặp lại anh ấy sau kỳ thi đại học, gần như Đàm Tiêu có thể nói là kinh ngạc, anh ấy thay đổi rất nhiều, nhưng nhìn chung vẫn là dáng vẻ như trước đây, dịu dàng, ít nói, mang theo chút mơ hồ và u ám.

Cô vẫn luôn có ấn tượng tốt với Tưởng Tự, không rõ là thích hay lý do gì khác, tóm lại cô sẵn sàng nói chuyện và ở chung với anh ấy.

Cho nên lúc gặp được anh ấy sau khi thất tình, thực ra cô không hề đề phòng, anh ấy lại rất quan tâm đến cảm xúc của cô, vì thế cô ăn được một nửa thì bèn nói thẳng ra.

Những cảm xúc dồn nén bấy lâu nay, đột nhiên tìm được lối thoát.

Đàm Tiêu cảm thấy rất buồn, thật sự cực kỳ buồn, cô chớp mắt, nhưng nước mắt lại không thể quay ngược lại được nữa, vì thế cô đành phải đứng dậy: “Tôi đi...”

Đàm Tiêu định nói đi vệ sinh một lát, nhưng vừa mở miệng đã nghẹn ngào, do vậy cô buồn bã phát hiện rằng mình không bình tĩnh đến thế, cô không rõ tại sao lý úc lại đi quá xa như vậy, rõ ràng đang hẹn hò với cô, lại thoải mái vô tư như người độc thân.

Đàm Tiêu không biết nỗi buồn của mình giống như chìm trong nước, nhưng Lý Úc lại chỉ nhẹ nhàng nói cô suy nghĩ quá nhiều, cô cả thấy mình vụng về như một vai hề ở trước mặt anh, anh nhìn cô từ trên cao, chơi đùa cô giữa hai bàn tay.

Mấy ngày hôm trước rất nhiều người đến tìm cô nói mấy lời tốt đẹp, đều là bạn của Lý Úc, thậm chí anh còn mua chuộc được bạn cùng phòng của cô, bọn họ thay phiên nhau tới nói cho cô, gần đây Lý Úc khác thường đến thế nào, nói anh chưa bao giờ như vậy.

Có lẽ Đàm Tiêu có vui vẻ và dao động trong chốc lát, nhưng cô càng buồn phiền hơn, anh làm ngơ trước vấn đề giữa hai người, lại khiến mọi thứ xung quanh tới cấu xé cô, tựa như cô mới là người độc ác vậy.

Thực sự Đàm Tiêu rất buồn, người mà cô ngày đêm thương nhớ, tựa như ánh trăng trên bầu trời, cô tưởng cuối cùng mình cũng có thể chạm vào, nhưng mặt nước đột nhiên nổi lên gợn sóng, cô mới phát hiện hóa ra mình chỉ chạm vào một chút ảnh phản chiếu, mà anh vẫn xa tít tận chân trời, xa xăm và mơ hồ.



Thậm chí Đàm Tiêu đã quên mất cô quen biết Lý Úc từ khi nào, người như anh luôn được chú ý ở trong trường học, muốn không quen biết cũng khó.

Nếu mỗi trường luôn có một hai người đáng chú ý, vậy chắc chắn sẽ có một số người cho dù làm gì thì cảm giác tồn tại cũng rất thấp.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Đàm Tiêu cảm thấy mình chính là một trong số đó, có đôi khi học cùng lớp rất lâu, nhưng vẫn sẽ có người nhìn cô, nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra tên cô là gì.

Trước khi quen Trần Mộc Tình, cô còn chẳng có bạn bè cố định, một mình đi học, làm mọi thứ một mình, yên lặng kiệm lời.

Có người cảm thấy cô trầm tính hướng nội, lại có người nghĩ tính cách cô quái gở, thậm chí có người còn thấy cô lạnh lùng không dễ ở chung.

Đàm Tiêu tập võ quanh năm, vào mùa hè sẽ lộ ra một chút đường cong cơ bắp, mỗi giờ học thể dục cô luôn thoải mái nhất, chỉ lúc này mới có người tò mò hơn về cô.

Họ sẽ hỏi cô biết những chiêu thức gì, sau đó thử bảo cô làm mẫu, hoặc là đấu với nhau.

Có vài nam sinh tìm cô để vật tay, cô không thích điều ấy lắm, nhưng cũng không khỏi nổi lên một chút hiếu thắng.

Cơ hội để một học sinh bình thường có thể thể hiện bản thân luôn ngắn ngủi, cô muốn nắm bắt nó.

Lý Úc học ở lớp quốc tế, có một lần anh đến hóng hớt trong tiết thể dục, anh đẩy đám người ra ngồi xuống trước mặt cô, lúc bàn tay to lớn nắm lấy tay cô, anh nói trước: “Tay nhỏ như thế này, có sức không?”

Lý Úc nghiêng đầu mỉm cười với cô, anh cắt tóc ngắn, vóc dáng có vẻ cao lớn hơn bạn đồng trang lứa, cảm giác rất áp bức, ngay cả nụ cười cũng có phần xâm lược, trái tim cô đập bình bịch, vành tai đỏ ửng không thể kiềm chế, dường như anh nhìn thấu nội tâm của cô, anh cười rộ lên như suy tư gì đó.

Không phải do cô mê trai, nhưng anh có một đôi mắt đào hoa tuyệt đẹp, lúc nhìn người ta luôn mang chút trìu mến. Nói chuyện không hề để ý, khiến người ta rất khó có sức chống cự.

Con người rất khó có sức chống cự với những thứ xinh đẹp.

Tựa như lần đầu tiên Trần Mộc Tình tìm Đàm Tiêu, thực ra ấn tượng của cô về cô ấy cũng không tốt, nhưng người xinh đẹp đến phát sáng như vậy cười với cô, cô không thể nói lời từ chối nổi.

Đó là lần đầu tiên Đàm Tiêu tiếp xúc gần với Lý Úc, bọn họ vật tay, vì tránh để vẻ mặt mình trở nên dữ tợn, cô vẫn luôn kiềm chế nét mặt của mình, nhưng thực ra ngón chân cô đã dùng sức đến nỗi gần như có thể cắm vào tâm trái đất.

Đàm Tiêu không muốn thua.

Tiếc rằng Lý Úc quá cao lớn, cô hoàn toàn không chống đỡ được sự áp chế toàn diện của cân nặng và chiều cao, dùng hết toàn lực cũng chỉ có thể vật tay đến chỗ giữa. Cuối cùng là Đàm Tiêu chủ động từ bỏ.

Nhưng sự giằng co trong quá trình lại khiến Lý Úc không khỏi tán thưởng một câu: “Lợi hại đó!”

Lý Úc nói vài câu, Đàm Tiêu không trả lời câu nào, cô cũng quên mất mình có cười với anh hay không, cô chỉ nhớ hôm đó trời rất nóng, nắng chói chang đến mức người như muốn ngất đi, một đám người đứng dưới bóng cây, nhưng cái nóng vẫn bốc lên từng chút, lòng bàn tay toàn là mồ hôi dính nhớp, trước đó bàn tay của anh đã cầm một chai nước đá, rất lạnh.

Đàm Tiêu sẽ luôn ghi nhớ mùa hè năm ấy, nhớ sau đó cô không nhịn được mà đi nhìn anh, đúng lúc thấy dáng vẻ của anh trên sân bóng rổ, nhớ rõ lúc một quả bóng đập về phía đầu cô, anh tiện tay chắn nó lại.

Có lẽ thời niên thiếu anh quá mức phóng khoáng cởi mở, gần như đã khắc vào trong trí nhớ tốt đẹp, sau này cho dù anh làm việc gì, cũng đều không thể mờ đi ấn tượng về anh trong lòng cô.

Đến nỗi mà rõ ràng biết Lý Úc thi đại học xong đã có mấy cô bạn gái, thậm chí Đàm Tiêu còn từng thấy anh hôn một cô gái trong góc, anh cư xử trong các mối quan hệ khá vô trách nhiệm, rất siêng đổi bạn gái, nhưng cô vẫn chui đầu vào khi anh tỏ ra thân thiện.

Không bao lâu sau khi đại học khai giảng, giải đấu bóng rổ đại học tổ chức ở trường cô, nghe nói trường bọn họ có người tới, cô lập tức nghĩ liệu anh có tới hay không, vì thế không nhịn được mà đi xem thi đấu. Lúc thật sự nhìn thấy anh, cô lại cảm thấy hoảng hốt, trái tim đập dữ dội không chịu không chế, đặc biệt khi anh đi về phía cô, cô cảm thấy mình sắp không thở nổi.

Lý Úc chống nạnh đứng trước mặt cô, thấy cô hiền lành ngẩn ngơ tại chỗ, anh cúi người nhìn cô rồi cười khẽ: “Không quen biết tôi?”

Giọng anh dịu dàng hiếm thấy, như thể đang dỗ một bạn nhỏ.

Đương nhiên quen, hơn nữa còn khắc cốt ghi tâm.

“Lý Úc.” Đàm Tiêu chỉ gọi tên anh một cách rất nhẹ nhàng, không biết anh nghĩ gì mà lại cười vui vẻ hơn.

Anh hẹn cô ăn cơm, ở lại trường họ một ngày, nhờ cô dẫn anh đi dạo.

Nhưng buổi chiều câu lạc bộ của cô có hoạt động, cô chần chừ rất lâu mới quyết định nói với anh, anh gật đầu, hỏi có thể đi xem không.

Đó là hoạt động tuyên truyền của câu lạc bộ nhiếp ảnh, Đàm Tiêu ngồi trên ghế dài chờ người ta đến đăng ký, xung quanh bày rất nhiều tác phẩm nhiếp ảnh treo trên dây thừng, Lý Úc bèn đi dọc theo chỗ trưng bày nhìn từng bức một.

Sau đó anh dừng chân trước mấy tấm ảnh, vẫy tay về phía cô.

Lúc Đàm Tiêu bước tới, Lý Úc nghiêng đầu nhìn cô, đầu ngón tay gõ nhẹ vào hai tấm ảnh trong số đó: “Hai bức này là cậu chụp đúng không?”

Đàm Tiêu hơi ngạc nhiên: “Sao cậu biết…”

Ảnh chụp chỉ dùng làm vật mẫu cho mọi người ngắm, không ký tên, cô cũng chưa từng đăng lên mạng xã hội.

Lý Úc nhướng mày: “Trực giác.” Tiếp đó anh nhìn vẻ mặt hoang mang khó hiểu của cô, cuối cùng cũng bật cười: “Cậu rất thích ngược sáng, hơn nữa trên ảnh còn có bóng rổ.”

Ngược sáng nên không thấy rõ quần áo của người chơi bóng, nhưng mơ hồ vẫn có thể phân biệt được là đồng phục số 8, cũng là chiếc áo mà Lý Úc thường mặc.

Lời nói của anh gần như đã chỉ rõ, Đàm Tiêu lập tức căng thẳng đến nỗi đổ cả mồ hôi tay.

Lý Úc nhìn cô, mỉm cười như suy tư gì đó.

Đàm Tiêu nhớ rằng bọn họ có phương thức liên lạc của nhau rất sớm nhưng gần như chưa từng nói chuyện, kể từ ngày hôm đó, anh bắt đầu chủ động liên lạc với cô, toàn nói những chuyện vụn vặt hằng ngày.