Hôm Nay Trời Trong

Chương 21




Trần Mộc Tình trở về lại bị mẹ xử phạt, bà cấm cô nếu không có việc gì thì không được chạy sang nhà bên.

Bị người lớn phát hiện thì biết phải nói gì.

Cho dù là yêu đương đàng hoàng, cũng không thích hợp.

Cô gật đầu vô cùng ngoan ngoãn, Tưởng Khiết càng tức giận hơn, bởi vì hiển nhiên cô định bằng mặt không bằng lòng.

Tưởng Khiết nhéo ấn đường, vẫn không thể nghĩ ra Trần Mộc Tình giống ai, hay là bị ai ảnh hưởng.

Nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra, bà dứt khoát gọi con trai xuống dưới chỉ cây dâu mắng cây hòe.

Trần Mộc Dương buồn ngủ đến nỗi mí mắt trên đường cứ đánh nhau mãi, nghe mẹ mắng đầu óc cậu không thông minh, đừng để bị lời ngon tiếng ngọt của con gái lừa gạt, học tập tử tế, không được yêu sớm.

Trần Mộc Dương ngơ ngác nhìn mẹ, hết sức nhạy bén nhận ra được gì đó: “Chị con lại làm gì à?”

Quýt làm cam chịu?

Tưởng Khiết hừ lạnh một tiếng: “Chị con chính là minh chứng xấu sống sờ sờ trước mắt.”

Tội lỗi chồng chất, quá đáng buồn.

Trần Mộc Tình xuống tầng tìm đồ ăn, nghe thấy bà Tưởng đang răn dạy Trần Tiểu Cẩu phải đề phòng những người con gái xấu xa.

Người con gái xấu xa Trần Mộc Tình trộm lấy mấy túi đồ ăn vặt, lén lút trốn đi, đóng cửa lại, nằm trên giường gửi tin nhắn cho Tần Thâm.

[Thiển Thiển]: Em khổ quá.

[Thiển Thiển]: Không có ai yêu em.

[Thiển Thiển]: Không có ai tin tưởng em.

[Thiển Thiển]: Rõ ràng em yêu anh đến thế cơ mà.

Tần Thâm đã nằm xuống, lại cong người đứng dậy, anh cau mày xuống giường, vén rèm lên nhìn thấy phòng cô sáng đèn, không biết có phải cô lại ăn mắng hay không.

Cô trông có vẻ không tim không phổi, nhưng cũng không phải thực sự không nhạy cảm.

Thực chất rất mỏng manh, sợ đau sợ tối sợ cô đơn.

Miệng rất cứng, nói phét liên mồm, nhưng khi buồn lại không nói lời nào.

Lúc ác liệt thì rất ác liệt, lúc đáng thương lại vô cùng đáng thương.

Anh thường bị cô chọc giận đến đau tim, nhưng bởi vì tâm trạng của cô sa sút mà lập tức tước vũ khí đầu hàng.

Người nào đó ở trước mặt bạn, bạn không có cách nào chống đỡ.

[Thiển Thiển]: Vậy anh có thể nói cho em số đo ba vòng của anh không?

[Thiển Thiển]: Hoặc là tìm cơ hội em tự đo cho anh.

[Hôm nay trời trong]:...

Anh cười tự giễu, cũng không biết bản thân rốt cuộc nên xót cô hay là xót chính mình, anh nằm xuống lần nữa, gửi một nụ cười chết chóc, sau đó lại gửi câu ngủ ngon, ý chính là kết thúc chủ đề này. Anh nhịn không được xốc chăn lên nhìn mình một cái, tuy rằng bình thường anh sẽ chú ý, nhưng cũng không quá cố ý giữ dáng.

Nhưng tại khoảnh khắc này, anh có một loại sợ hãi khó hiểu với sự thay đổi của dáng người mình trong tương lai.

Trần Mộc Tình dọa anh tối nay sẽ trèo qua cửa sổ.

Anh bảo: Vậy em đến đây đi!

Anh không nói nhưng cô đã biết số đo rồi, muốn số liệu kỹ càng tỉ mỉ như vậy, ai biết cô đang suy nghĩ cái gì.

Trần Mộc Tình gửi ba emoji giậm chân liên tiếp, cuối cùng cũng nghỉ ngơi, đi ngủ.

Nhưng Tần Thâm không ngủ được, nhớ tới vừa rồi Trần Mộc Tình tới tìm anh, cô bảo: “Tần Thâm, anh không được nói chuyện với Chu Sơ Tình.”

Anh không hề vớ vẩn nói cái gì mà ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, không thể không nói chuyện mà chỉ đơn giản đáp: “Được.”

Cô đột nhiên sửng sốt: “Anh không kì kèo mặc cả sao?”

Anh véo má cô: “Ừ.”

Tâm tư của bố rất rõ, anh nhìn ra được, dì Tưởng Khiết bên cạnh chắc chắn cũng thấy.

Mẹ cũng từng nói bóng gió, đại ý là muốn biết anh có ý gì với Chu Sơ Tình không, anh bảo không, nhưng mẹ vẫn không quá yên tâm, tình cảm là một chuyện rất kỳ diệu, sẽ bị các loại nhân tố ảnh hưởng, bà ấy đang sợ bố sẽ ảnh hưởng đến anh.

Giống như bây giờ anh được Trần Mộc Tình yêu, cũng hoàn toàn không dám tin sẽ mãi được cô yêu.

Cô ghen sao? Vậy thì tốt quá.

Cho nên anh đồng ý luôn.

Song lúc cô rời đi, cô vẫn nắm lấy tay anh rồi nói: “Cũng không cấm anh không được nói, em chỉ mong anh có thể làm chuyện anh muốn làm, đừng quá bận tâm đến người khác.”

Cô ôm anh một cái: “Tần Thâm, anh rất tốt, nhưng đừng quá tốt như vậy.”

Dựa vào cái gì?

Từ nhỏ Tần Thâm đã hiểu chuyện, anh quá hiểu bố, cũng quá hiểu mẹ. Tần Hạc Khanh mong có một người phụ nữ thay ông chăm sóc tốt mọi việc trong nhà, gia đình hòa thuận hạnh phúc. Lục Tư Việt lại hy vọng sự nghiệp của mình thành công. Bọn họ yêu nhau, nhưng có một số mâu thuẫn không thể hòa giải, miễn cưỡng ở bên nhau chẳng qua cũng chỉ là tra tấn nhau mà thôi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Vì vậy lúc ly hôn, anh chẳng hề quấy khóc vì không muốn mình làm chướng ngại vật giữa hai người họ, anh cảm thấy hai người bọn họ đều hạnh phúc cũng rất tốt.

Sau khi ly hôn, quả thực mỗi người bọn họ sống không tồi, Chu Thuần Ý sẽ có chút tâm tư nhỏ, nhưng gần như bà ta có thể chăm sóc gia đình này rất tỉ mỉ, coi trọng gia đình hơn công việc, là người vợ lý tưởng của Tần Hạc Khanh.

Từ lúc ra khỏi nhà, sự nghiệp của Lục Tư Việt cũng liên tục leo thang, bà ấy như một con đại bàng khổng lồ, không có trói buộc, bay cao bay xa vô cùng.

Nhưng cuộc sống rất khó chiều theo ý người, Tần Hạc Khanh vừa lòng với Chu Thuần ý bao nhiêu, thì lại đau đầu vì những ý đồ đột ngột nảy sinh trái ngược với trạng thái lý tưởng của ông ấy bấy nhiêu.

Ông ấy hy vọng mọi việc có thể quay trở lại dáng vẻ ban đầu, nhưng dần dần phát hiện tâm tư của Chu Thuần Ý ngày càng kiên quyết, bà ta xé lớp áo nhẫn nhục cam chịu, lộ ra vài phần cố chấp bướng bỉnh mà ông ấy không quen thuộc, bà ta bắt đầu nổi cáu, chiến tranh lạnh, cãi nhau với ông ấy.

Chu Thuần Ý như một khúc xương khó nuốt, kẹt trong ngực Tần Hạc Khanh, cho nên ông ấy do dự, ông ấy mong lui mà cầu tiếp theo (*), sau đó mau chóng giải quyết xong chuyện này.

(*)Mong lui mà cầu tiếp theo/退而求其次: Mang nghĩa không đạt được lợi ích cao nhất ban đầu, thì cũng phải đạt được lợi ích tương đối.

Do vậy ông ấy định để con trai gánh vác thay ông ấy.

Bởi vì Tần Thâm nghe lời, hiểu chuyện?

Trần Mộc Tình không nghĩ ra, có lẽ bác Tần cảm thấy mong muốn của Tần Thâm không quan trọng, anh ở bên ai cũng chẳng mấy quan trọng.

Cô cảm thấy vô cùng tức giận, cũng rất đau lòng.

Tần Thâm chưa bao giờ nghĩ đến việc thỏa hiệp, rất nhiều lúc anh sẽ nhượng bộ, bởi vì chuyện đó không quan trọng lắm.

Nhưng về vấn đề này, anh cảm thấy không ai có thể lay chuyển được tâm trí của anh.

Anh muốn Trần Mộc Tình và chỉ muốn cô.

Anh tưởng rằng cô chỉ ghen tuông đơn thuần, nhưng từ một câu kia, anh lại cảm nhận được vài ý khác.

Chẳng qua là cô đang xót anh.

Có đôi khi anh cảm thấy Trần Mộc Tình là một mảnh linh hồn thiếu hụt của mình, vừa khéo kẹt ở chỗ bị trống, lấp kín như bưng.

Tần Thâm không ngủ được, đêm khuya nhắn tin cho cô.

[Hôm nay trời trong]: Thiển Thiển, em cũng rất tốt.

[Hôm nay trời trong]: Không có người không yêu em, không có người không tin tưởng em, em có yêu anh hay không, anh nói mới tính.

[Hôm nay trời trong]: Anh tin.

Gửi xong, anh cảm thấy hơi ngốc, vì vậy đã thu hồi từng cái một.

Giờ này, hẳn là cô đã ngủ rồi.

*

Sáng sớm tuyết rơi dày đặc, thời tiết như vậy Trần Mộc Tình sẽ không bao giờ ra ngoài, nhưng hôm nay Tần Thâm muốn đi thăm mẹ, gần đây Lục Tư Việt bận, chỉ có thể rút ra hai tiếng rảnh rỗi.

Lúc tài xế đưa Tần Thâm đi, Trần Mộc Tình đi ra từ nhà hàng xóm, cô lập tức đi về phía cửa xe, sau đó kéo cửa ghế sau ra ngồi lên trên, cô nói: “Cũng lâu rồi em chưa gặp dì Tư Việt.”

Cho nên, cùng đi.

Tần Thâm nghiêng đầu nhìn cô, hơi nhướng mày, ngón tay gõ nhẹ vào vị trí trái tim cô: “Em không sợ dì Tưởng đau tim à?”

Quan hệ của mẹ và dì Tưởng Khiết không tồi, nhưng cũng chỉ giới hạn trong mức độ không tồi. Dì Tưởng Khiết là người rất tùy ý, không vui có thể không làm việc mấy ngày liền, vui thì cái gì cũng muốn thử, bà không quan tâm mình mất đi bao nhiêu, chỉ cần vui vẻ sẽ cảm thấy đáng giá.

Mẹ anh thì khác, bà ấy là người rất so đo phí tổn, bà ấy mong mỗi một phần trả giá của mình đều được đền đáp, mà đền đáp tốt nhất là gấp bội. Hy vọng mình luôn tiến bộ, tiến về phía trước.

Hai người kính nể đối phương, nhưng lại mơ hồ không quá thấu hiểu.

Vì vậy giữa hai người luôn có một ranh giới để tránh vượt rào xúc phạm lẫn nhau.

Hiện tại ranh giới của Tưởng Khiết đã sắp lung lay sụp đổ, trong cảm nhận của bà, Lục Tư Việt có thể cực kỳ thích Trần Mộc Tình, nhưng sẽ không tán đồng giá trị quan và cách sống của cô, cho nên có thể cô làm bạn, em gái của Tần Thâm, rất khó làm người yêu.

Giống như Lục Tư Việt không chấp nhận Chu Sơ Tình vậy, không chỉ bởi vì Chu Sơ Tình là cháu gái của Chu Thuần Ý, mà còn vì quan điểm của Tần Hạc Khanh đối với con dâu chỉ cần có thể chăm sóc tốt cho Tần Thâm là đủ, do đó ông ấy cũng không để ý thân phận và điều kiện của Chu Sơ Tình. Lục Tư Việt thì ngược lại.

Tần Thâm có thể nhìn ra được, dì Tưởng Khiết răn dạy con gái hoàn toàn không phải cảm thấy cô không tốt, mà là một loại bản năng bảo vệ. Bà không hy vọng con gái và Tần Thâm biến thành Lục Tư Việt và Tần Hạc Khanh thứ hai.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tần Thâm cũng biết, Trần Mộc Tình rời khỏi anh rất dễ tìm được người tốt hơn, nhưng anh không giờ tìm được Trần Mộc Tình thứ hai nữa.

Trần Mộc Tình nhích lại gần anh, có lẽ do mẹ đã phát hiện, nên cô dần dần bắt đầu bạo dạn hơn.

Cô nghiêng đầu nhìn anh, có hơi căng thẳng: “Anh nói xem hôm nay em có đẹp không?”

Cô đã ăn diện, rất có ý đồ nhưng không phô trương, mang theo một chút dịu dàng gãi đúng chỗ ngứa.

Như thể đi gặp phụ huynh.

Vì thế anh bảo: “Ừ.”

Trần Mộc Tình không hài lòng: “Phản ứng của anh vô vị quá.”

Tài xế khởi động xe chậm rãi rời khỏi khu dân cư, hòa vào đường phố.

Tuyết lớn bao trùm toàn thành phố, cần gạt nước gạt lên gạt xuống, bên ngoài sương mù mờ mịt, thế giới bị bọc trong một mảng sương mù, không nhìn rõ lắm.

Tần Thâm cúi đầu, lấy điện thoại ra gõ chữ cho cô xem: Ngày nào em cũng đẹp.

Trần Mộc Tình thấy anh gõ chữ, dứt khoát cúi đầu gửi tin nhắn cho anh.

[Thiển Thiển]: Anh cũng sẽ nói lời sáo rỗng thế này à.

[Thiển Thiển]: Có phải anh lén lút yêu đương với người con gái khác không? Ai dạy anh?

[Hôm nay trời trong]: Một mình em anh còn không ứng phó nổi.

[Thiển Thiển]: Tốt nhất là như vậy, nếu không em sẽ đánh anh, tàn nhẫn đánh anh.

[Thiển Thiển]: Anh nói xem liệu dì Tư Việt có thích em không?

[Hôm nay trời trong]: Bà ấy vẫn luôn rất thích em.

Không thích cũng phải thích, giả vờ cũng phải giả vờ. Anh có thể nhượng bộ rất nhiều, duy chỉ chuyện này anh không làm được.

Thậm chí anh nghĩ, nếu bọn họ không thích Trần Mộc Tình, vậy sau này anh sẽ ra ngoài sống với cô, không quay về.

Nhưng anh càng mong bọn họ chấp nhận, anh vẫn chưa làm tốt công tác, cho nên thực ra không quá hy vọng Trần Mộc Tình đi.

Trần Mộc Tình ôm mặt nhìn bên ngoài, sương mù tràn ngập toàn bộ cửa sổ xe, cô xoa ra một mảng nhỏ, nhìn thấy cặp đôi trẻ đang đi trên đường bên ngoài, bọn họ tay đan tay, dựa sát vào nhau, Trần Mộc Tình có hơi hâm mộ.

Cô cũng muốn có thể gần gũi với anh một cách quang minh chính đại.

Vì thế Trần Mộc Tình bừng bừng nhiệt huyết, một tay bắt lấy tay Tần Thâm, mặc kế tài xế có thấy hay không, liệu có trở về nói với bác Tần hay không.

Cô không vui nói: “Tay em lạnh, anh giúp em làm ấm nhé.”

Tần Thâm im lặng nhìn cô, cũng không thực sự hiểu cô đột nhiên nghĩ tới cái gì, nhưng anh cũng không hỏi mà duỗi tay bọc lấy tay cô, gác trên đùi mình, sau đó vươn một cái tay khác: “Cái tay kia có muốn không?”

Trần Mộc Tình hơi hoảng hốt, giống như cực kỳ lâu trước đây, cô cũng từng vô cớ gây rối như vậy, khi đó còn rất nhỏ, Tần Thâm rất nhường nhịn cô, anh nghiêm mặt, trông có vẻ không quá thân thiết, nhưng vẫn duỗi một cái tay khác ra: “Cái tay kia có muốn không?”

Cho nên đây có lẽ là sự tự tin giúp Trần Mộc Tình ức hiếp anh không kiêng nể gì.

Cô không nhịn được mà mỉm cười: “Muốn.”

Tần Thâm khẽ “Hừ” một tiếng, kéo một tay khác của cô qua: “Trần Mộc Tình, em vui làm anh muốn đổi ý.”

Vẻ đắc thắng khắp khuôn mặt ấy, như đoán chắc được anh sẽ thỏa hiệp vậy.

Bị cô nắm thóp tới nắm thóp lui đã tập mãi thành thói quen.

Có lẽ bắt đầu từ lúc sinh ra, chính là một loại nghiệt duyên được số phận định sẵn, anh trốn không thoát cũng tránh không xong.

Trần Mộc Tình không vui bĩu môi, sau đó nghiêng đầu nhìn anh rồi bảo: “Đừng gọi cả họ lẫn tên em, gọi em là Thiển Thiển ấy.”

Trong lòng Tần Thâm giật nảy, hạ thấp khuôn mặt một chút, sự chột dạ trong nháy mắt làm anh mím môi dưới.

Yết hầu của anh không khỏi lăn lên lăn xuống, nghiêng đầu đối diện với cô.

Cô hơi đắc ý nhướng mày, dường như đang nói: Tuy anh thu hồi rất nhanh, những vẫn bị em bắt được đó nha~

Tần Thâm quay đầu đi, giả vờ bình tĩnh.

Gửi xong anh lập tức cảm thấy hơi hối hận, cô luôn là người có cảm giác mới mẻ phai nhạt rất nhanh, anh hoàn toàn bị cô bắt chẹt, có lẽ cũng đã cách lúc cô cảm thấy mất hứng thú không xa.

Thế mà anh lại xấu hổ, Trần Mộc Tình đương nhiên không muốn buông tha cho anh, cô hết sức vui vẻ nói: “Em muốn đổi tên của em thành Thiển Thiển, Trần Thiển.”

Tần Thâm phớt lờ cô.

Cô dùng khuỷu tay chọc anh: “Anh có nghe không?”

Tần Thâm hơi bất lực liếc nhìn cô, cảnh cáo: “Trần Mộc Tình.”

Trần Mộc Tình nhìn anh, rất nghiêm túc nói: “Em cảm thấy rất êm tai.”

Anh nói yêu em, càng êm tai hơn.