Editor: Cô Rùa
*
“Còn hộp kẹo trái cây 378 tệ kia nữa.” Khâu Ngôn Chí nói một cách bình tĩnh.
Hạ Châu chậm chạp vươn tay ra chạm lên hộp kẹo, ngay khi sắp sửa lấy nó ra khỏi xe đẩy thì tay anh hơi khựng lại một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn Khâu Ngôn Chí, nói: “Khâu Ngôn Chí, anh có thể ra ngoài tìm việc và kiếm tiền.”
“Nhưng bây giờ anh đi đứng còn không xong, đã vậy còn không có bằng cấp hay hộ khẩu.” Khâu Ngôn Chí tạm ngưng một chút, gần như không đành lòng nói: “…. Xin đi bưng cơm người ta còn không thèm nhận nữa ấy chứ.”
Hạ Châu: “…”
Hạ Châu cảm thấy lòng tự trọng của mình lúc này đã nát bét không còn một mảnh.
Anh mím chặt môi, sau đó không nói lời nào mà trả hộp kẹo về chỗ cũ.
Khâu Ngôn Chí: “Cả hộp sữa bò cao cấp và đống đồ ăn vặt nhập khẩu kia luôn.”
Hạ Châu lại xếp những thứ mà mình lấy trả về từng kệ một, anh ngồi trên xe lăn với vẻ mặt như đưa đám.
Khâu Ngôn Chí cầm lấy hộp sữa bò khác ở bên cạnh, dỗ dành anh: “Thật ra loại rẻ tiền cũng ngon lắm, anh nhìn nè, loại sữa bò nội địa này chỉ có giá trung bình một gói là 2 tệ 5 xu thôi, mà lại còn tươi ngon nữa.”
Hạ Châu vẫn không vui.
Khâu Ngôn Chí thở dài, đưa tay ra sờ gáy anh, đầu ngón tay luồn vào giữa mái tóc đen mềm mại của anh: “Chờ mai mốt anh khỏe lại rồi, em sẽ nghĩ cách đến đồn cảnh sát xử lý chuyện giấy tờ cho anh.”
Khâu Ngôn Chí hơi dừng một chút, đầu ngón tay quấn lấy một lọn tóc của Hạ Châu, dịu dàng nói: “Rồi anh có thể đi làm kiếm tiền nuôi em có được không?”
Hạ Châu ngẩng đầu nhìn Khâu Ngôn Chí, chậm rãi chớp mắt, nói: “Được.”
Khâu Ngôn Chí ra khỏi siêu thị rồi cất đồ vào tủ, sau đó dẫn Hạ Châu đến trung tâm thương mại đối diện mua quần áo.
Hạ Châu chỉ có đúng một bộ vest mặc từ trong game ra, nhưng bộ ấy có hơi mỏng, không phù hợp với thời tiết hiện tại.
Hôm nay Hạ Châu mặc quần áo Khâu Ngôn Chí ra ngoài, tuy đây đều là quần áo size lớn nhưng cho dù Hạ Châu có ráng mặc lắm thì vẫn không vừa người.
Ít nhất phải mua thêm hai bộ để mặc thay đổi.
Bước vào một cửa hàng thời trang nam, đúng lúc chỗ lối vào có một dãy quần áo đang sale, Khâu Ngôn Chí cầm lấy hai bộ chất lượng không tồi đưa cho Hạ Châu đi thử.
Hạ Châu không nói gì trực tiếp đi vào phòng thử đồ.
Khâu Ngôn Chí nhìn bóng lưng của Hạ Châu, bỗng dưng cảm thấy hơi khó chịu trong lòng.
Hạ Châu có thân phận và địa vị cao ở trong game, quần áo anh ấy mặc đều là hàng cao cấp được thiết kế riêng, kết quả ra khỏi game, bản thân cậu chỉ có thể mua cho anh ấy mấy bộ quần áo giảm giá một đến hai trăm tệ.
Không lâu sau Hạ Châu đã ra khỏi phòng thay đồ.
May thay Hạ Châu có khuôn mặt và dáng người tuyệt vời, khiến bộ đồ bình dân trên người anh cũng trông xịn hơn một chút, lúc này Khâu Ngôn Chí mới cảm thấy dễ chịu đôi chút.
Khâu Ngôn Chí bước đến, giúp anh sửa lại cổ áo len, hỏi: “Thế nào? Anh mặc vào có thoải mái không?”
Hạ Châu lắc đầu, nói: “Thoải mái lắm, không có chỗ nào khó chịu cả.”
Áo và quần đều đã chọn xong, giờ thiếu một cái áo khoác.
Hạ Châu đẩy xe lăn đến chỗ khu giảm giá, chỉ vào một cái áo bông trơn đơn giản: “Khâu Ngôn Chí, em thấy cái này được không?”
Khâu Ngôn Chí đi qua sờ vải, nhíu mày nói: “Cũng được, nhưng hơi bình thường.”
Hạ Châu nói: “Cái này đang sale 70%, rẻ lắm.”
Khâu Ngôn Chí: “Vậy anh thử em xem.”
Nhân viên cửa hàng niềm nở bước đến chỗ Hạ Châu cười ngọt ngào: “Thưa anh, phiền anh chờ một chút để em đi lấy số phù hợp cho anh.”
Khâu Ngôn Chí ngẩng đầu lơ đãng nhìn quanh cửa hàng, bỗng dưng ánh mắt của cậu bị thu hút bởi một cái áo khoác ngoài tủ kính.
Khâu Ngôn Chí chớp mắt, quay đầu nói với chị nhân viên bên cạnh: “Phiền chị lấy giúp em cái áo khoác dài màu nâu nhạt trên ma nơ canh kia xuống cho anh ấy thử.”
Chị nhân viên nói: “Thưa anh, cái áo đó là áo khoác 100% lông cừu, hơn nữa nó cũng không có nằm trong đợt sale của cửa hàng bọn em.”
Khâu Ngôn Chí nhìn Hạ Châu, nói: “Cứ lấy nó xuống thử trước đi.”
Có lẽ bộ quần áo mà trước đó Hạ Châu thử quá tầm thường, cho nên khi Hạ Châu vịn Khâu Ngôn Chí đứng lên khỏi xe lăn và khoác chiếc áo kia vào, hai mắt Khâu Ngôn Chí đã lập tức sáng lên như đèn pha.
Không riêng gì hai mắt cậu, mà tất cả mắt nhân viên nữ trong cửa hàng đều sáng rực.
Chiếc áo khoác này được thiết kế vô cùng đơn giản và chững chạc, nhưng không ngờ nó lại rất hợp với Hạ Châu, khi khoác lên người Hạ Châu, nó hoàn toàn tôn lên được vóc dáng nổi bật với bờ vai rộng và eo thon của Hạ Châu, khi anh đứng trước gương thử đồ, Khâu Ngôn Chí cảm thấy Hạ Châu có thể trực tiếp bị kéo đi chụp bìa tạp chí.
Hạ Châu cầm mác áo nhìn thoáng qua, hơi nhíu mày, đang chuẩn bị cởi nó ra thì Khâu Ngôn Chí đã vô thức ngăn anh lại: “Đừng cởi, em còn chưa ngắm đã mà.”
Hạ Châu nhỏ giọng nói: “Đắt lắm.”
“Có thể đắt cỡ nào chứ?” Khâu Ngôn Chí cúi đầu cầm mác áo lên.
Im lặng.
6655.
Đúng là đắt hơn cậu nghĩ.
“Cái này có thể mua được mười bộ anh mới bỏ vào trong giỏ hàng của em đó.” Hạ Châu nói xong thì cởi áo khoác trên người ra, “Thôi, cứ mua cho anh cái áo bông trơn màu đen vừa được giảm giá còn 30% kia đi.”
Bỗng nhiên Khâu Ngôn Chí giành lấy cái áo khoác trong tay Hạ Châu đưa cho nhân viên cửa hàng, cắn răng nói: “Gói lại giúp em.”
Nhân viên cửa hàng vui vẻ ra mặt, nhận lấy áo khoác: “Cho hỏi anh muốn thanh toán qua điện thoại hay là cà thẻ ạ?”
Khâu Ngôn Chí: “Cà thẻ.”
Hạ Châu sửng sốt một chút, kéo cánh tay Khâu Ngôn Chí lại “… Khâu Ngôn Chí?”
Khâu Ngôn Chí: “Anh mặc cái áo đó đẹp lắm.”
Hạ Châu nhíu mày: “… Nhưng nó đắt quá, anh cũng chưa kiếm ra tiền, mặc đồ đắt như vậy không thích hợp.”
Khâu Ngôn Chí nhướng mày nói: “Mắc gì không thích hợp? Anh mặc quần áo là cho em xem, em thấy anh đẹp là được.”
Cậu nói xong thì vịn tay lên vai Hạ Châu nhấn anh xuống xe lăn lại, đi theo nhân viên cửa hàng thanh toán.
Lúc Khâu Ngôn Chí hùng hồn tuyên bố gói lại cho em thì ngon lắm, đến lúc cà thẻ thì tay đều run run.
Hơn sáu ngàn, hơn sáu ngàn lận đó!
Cậu lại nợ Khâu Hoằng Thịnh hơn 6000 rồi!
Nhưng khi Khâu Ngôn Chí quay đầu nhìn thoáng qua gương mặt đẹp trai của Hạ Châu, trong lòng lại bình tĩnh đến lạ thường.
Ừm.
Đáng giá.
Khâu Ngôn Chí không khỏi cảm thấy xúc động.
Hẳn đây chính là niềm hạnh phúc khi chăm người yêu nhỏ trong truyền thuyết.
Hạ Châu có vẻ rất thích cái áo đó, Khâu Ngôn Chí nói anh có thể mặc về luôn nhưng anh lại lắc đầu, nói anh ngồi trên xe sẽ làm áo bị nhăn.
Khi Hạ Châu còn trong game, lúc bàn hợp đồng mấy ngàn vạn với người ta mắt còn không thèm chớp, giờ chỉ có cái áo mấy ngàn thôi đã khiến anh phải dè dặt cẩn thận như vậy.
Trên đường về nhà, đồ ăn và vật dụng hàng ngày mua từ siêu thị đều được đặt tùy tiện dưới vách ngăn của xe lăn, còn cái áo khoác lông cừu trị giá hơn sáu nghìn đồng kia lại được Hạ Châu bỏ vào trong túi, nâng niu để trên đùi.
Khâu Ngôn Chí thấy vậy không khỏi bật cười: “Anh thích lắm à?”
“Ừm, dù sao em cũng tốn nhiều tiền như vậy mà.”
Khâu Ngôn Chí dừng bước, ghé vào tai Hạ Châu cười tủm tỉm: “Em bỏ nhiều tiền vì anh như vậy thì anh cũng nên làm chút gì đó cho em chứ?”
Khâu Ngôn Chí chỉ thuận miệng nói thế thôi, ai biết vừa dứt lời Hạ Châu đã nhắm mắt lại áp môi của anh tới.
Toàn bộ cơ thể Khâu Ngôn Chí cứng đơ lại.
Cậu đột nhiên đẩy Hạ Châu ra, lỗ tai đỏ rần, sau đó nhìn xung quanh như ăn trộm, đến khi xác nhận không có ai mới thở nhẹ một hơi.
Cậu cúi người xuống, cắn răng nói nhỏ: “Hạ Châu, đây là bên ngoài!”
Hạ Châu nhíu mày, dường như không hiểu lắm.
Khâu Ngôn Chí hít sâu một hơi, giải thích cho anh: “Hai người đàn ông ở đây không thể kết hôn, đương nhiên cũng không thể ở ngoài đường… Hôn nhau!”
“… Anh hiểu rồi.” Hạ Châu có chút oan ức nói: “Nhưng khi nãy em bảo anh hôn em còn gì.”
Em nói hồi nào?
Được rồi, đúng là em có ý đó thật. Nhưng em cũng chỉ muốn ghẹo anh xí thôi, ai biết anh lại hôn thật đâu!
Hạ Châu gục đầu, những sợi tóc đen xõa xuống như cắm vào đầu quả tim của ai kia, khiến nó mềm nhũn ra, ngứa ngáy không chịu nổi.
Khâu Ngôn Chí lập tức cắn chặt khớp hàm, nhìn quanh bốn phía, sau đó đẩy Hạ Châu đến một con đường vắng người, dùng vách tường bên trái và chiếc xe đậu bên phải để che khuất bóng dáng của bọn họ, rồi cúi xuống đè Hạ Châu trên xe lăn ra hôn.
Lúc buông Hạ Châu ra, nhịp tim của Khâu Ngôn Chí đập nhanh đến điên loạn, mặt mày đều nóng ran, cậu hít sâu một hơi, cố tỏ ra bình tĩnh: “Thấy chưa? Nếu muốn hôn thì phải làm giống em nè, phải tìm nơi nào không có ai ấy.”
Hạ Châu trầm mặc một chút, khuôn mặt có hơi hơi đỏ lên: “Khâu Ngôn Chí.”
Khâu Ngôn Chí: “Sao vậy anh?”
Hạ Châu: “Em nhìn đằng sau đi.”
Đằng sau? Đằng sau có gì à?
Khâu Ngôn Chí theo bản năng quay đầu lại.
Sau đó cậu nhìn thấy cửa sổ chiếc xe đậu phía sau dần dần hạ xuống, một đứa nhỏ ba tuổi và một đứa nhỏ năm tuổi đang tựa bên cửa sổ, mở to hai mắt sáng rực tò mò nhìn hai người.
Khâu Ngôn Chí: “…”
Khâu Ngôn Chí muốn tự sát ngay tại chỗ.
Khâu Ngôn Chí lập tức cúi đầu, đẩy xe lăn Hạ Châu phi ra khỏi đây.
Mãi đến khi chạy đến chung cư, Khâu Ngôn Chí mới thở phào một hơi.
Hạ Châu trêu cậu: “Chỗ em tìm đúng là rất kín đáo.”
Khâu Ngôn Chí đỏ mặt: “Anh im đi.”
Đôi mắt Hạ Châu cong cong như trăng non.
Bỗng nhiên anh đưa tay ra nắm lấy tay Khâu Ngôn Chí, sau đó ngẩng đầu hỏi: “Khâu Ngôn Chí, nếu ở ngoài không được hôn nhau thì nắm tay vẫn được chứ?”
Thật ra tốt hơn là không nên.
Hai đứa con gái nắm tay nhau còn được chứ hai thằng con trai nắm tay nhau à, nhìn thế nào cũng có chút dị dị và gây sự chú ý.
Nhưng nhìn vào đôi mắt sáng ngời và đen tuyền của Hạ Châu, Khâu Ngôn Chí không biết xấu hổ mà mềm lòng, càng nắm chặt tay Hạ Châu hơn, nói: “Được anh.”
Đúng lúc này có hai bóng người đi ra từ hành lang.
Là Phí Tư Hạo đang ôm một cô gái.
Lúc Khâu Ngôn Chí thấy bọn họ, Phí Tự Hạo đang kề sát tai cô gái kia nói chuyện và bờ môi hắn chạm vào vành tai cô gái kia theo từng nhịp thở, nhìn thì tưởng là đang thì thầm gì đó nhưng thật ra là đang tán tỉnh người ta.
Còn Khâu Ngôn Chí vào lúc này đang nói chuyện với Hạ Châu, trên mặt đều là ý cười, mười ngón tay đan lấy nhau.
Hai cặp cứ thế bất ngờ đụng mặt nhau.
Tục ngữ có câu, võ công trong thiên hạ chỉ cần nhanh thì không gì không phá được.
Giây phút Phí Tư Hạo vừa ngoảnh đầu trông thấy Khâu Ngôn Chí, lập tức đứng thẳng lưng cũng buông cái tay đang ôm eo cô gái kia ra.
Mà Khâu Ngôn Chí cũng tại giây phút đó thả tay Hạ Châu ra, nở một nụ cười đúng lúc.
“Tư Hạo, đây là anh họ em.”
“Chi Chi, đây là em họ anh.”
Hai người trăm miệng một lời.Tác giả có lời muốn nói:
Khâu bá tổng và chàng thơ của anh ấy.