Editor: Cô Rùa
*
Cậu không tìm lại được món đồ bị đánh mất, cũng không thể chắp vá lại được bong bóng đã vỡ tan.
Bây giờ Hạ Châu đã hận cậu đến thấu xương, thậm chí còn muốn vạch rõ cả giới hạn với cậu, lúc này cậu có làm gì đi nữa thì cũng không thể cứu vãn nổi.
Thế thì quên đi!
Tuy thật lòng vẫn cảm thấy buồn, rất không nỡ và còn để tâm. Nhưng Khâu Ngôn Chí cậu làm gì cũng dở chứ dăm ba cái chuyện phủi đít bỏ đi này là cậu giỏi lắm.
Hồi nhỏ cậu sống ở dưới quê với bà, đến khi bà mất cậu mới được ba mẹ dẫn lên thành phố.
Sau đó ba đi tù, còn mẹ cậu không lâu sau cũng nhảy lầu tự tử.
Cuối cùng Tiểu Rác Rưởi cũng bỏ cậu đi.
Hiện tại Hạ Châu cũng không cần cậu nữa.
Nhắc đến cũng lạ thật đấy, rõ ràng ai cũng nói Khâu Ngôn Chí cậu là một tên bạc bẽo không có trái tim, nhưng quay đi quay lại, vẫn là bọn họ rời bỏ cậu trước.
Có điều thật may mắn làm sao khi cậu vẫn luôn có thể gói ghém lại cảm xúc của mình một cách thật nhanh chóng.
Tất nhiên lần này cũng không có ngoại lệ.
Khâu Ngôn Chí nốc sạch ly bia trước mặt, sau đó cầm điện thoại lên gọi cho ba mình nói là muốn hủy hôn.
Khâu Kình Thương trầm mặc một chút mới hỏi cậu tại sao.
Khâu Ngôn Chí bình tĩnh nói, bởi vì từ trước đến giờ cậu chưa từng thích Hạ Châu, lý do ở bên anh cũng chỉ vì anh giống một người khác.
Khâu Kình Thương lại im lặng lần nữa, sau đó nói ba biết rồi, để ba sẽ lựa lời nói với mẹ con rồi cúp máy.
Khâu Ngôn Chí cảm thấy nếu đã muốn chấm dứt thì phải làm cho gọn gàng dứt khoát một chút, đừng nên dong dài.
Bịn rịn quyến luyến giống trưa nay ở bệnh viện thật sự là quá kỳ cục.
Vì thế Khâu Ngôn Chí lập tức viết đơn từ chức rồi gửi mail qua cho trưởng phòng nhân sự.
Chờ ngày mai công ty vận chuyển đến dọn những thứ trong nhà Hạ Châu lên xe nữa là xong!
Khâu Ngôn Chí bỗng cảm thấy nhẹ nhõm một cách thật lạ kỳ.
Giống như có một cục u nhọt làm cậu nhức nhối bấy lâu nay cuối cùng cũng đã được cắt bỏ.
Giây phút nó bị cắt đi, vừa đau lại vừa sướng.
Thư ký trưởng gõ cửa.
“Vào đi.” Hạ Châu nói.
“Tổng giám đốc Hạ, trưởng phòng Lưu bên nhân sự mới nhận được một đơn từ chức ạ.”
“Đơn của ai?” Hạ Châu vẫn không ngước đầu lên, cúi đầu đọc tài liệu.
Thư ký trưởng có hơi ngập ngừng một chút, sau đó mới nói: “… Là của cậu Khâu.”
Thư ký trưởng cũng không ngốc, trưa hôm qua cô đến bệnh viện báo cáo công việc cho Hạ Châu, mới đầu còn chưa phát hiện ra có điều gì khác thường nhưng sau một chập thì cô đã lờ mờ nhận ra giữa sếp mình và cậu Khâu hình như đang có khúc mắc.
Nhưng cô cũng không có đặt nặng vấn đề này cho lắm, chỉ thấy đây là một chút xích mích nhỏ giống như bao cặp đôi trong lúc yêu đương thôi.
Huống hồ thái độ khi đó của cậu Khâu còn rất tốt, lúc nào cũng cười tủm tỉm với sếp cô, thư ký trưởng vốn cho rằng bọn họ dỗi nhau một hai ngày là sẽ hết, ai biết đến buổi tối cậu Khâu đã viết đơn thôi việc.
Hạ Châu nghe xong, bàn tay hơi khựng lại một chút, nhưng giây sau vẫn làm như không có gì tiếp tục lật tài liệu, thản nhiên gật đầu nói: “Biết rồi, mau chóng hoàn thành thủ tục từ chức cho cậu ấy đi.”
“Vâng tổng giám đốc.”
Hạ Châu cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, sau đó nói: “Hôm nay tăng ca mọi người đều đã vất vả, cô ra ngoài nói với mọi người một tiếng là có thể tan tầm rồi.”
“Dạ vâng.”
Thư ký trưởng vốn định nói thêm một cậu: Tổng giám đốc Hạ cũng đã vất vả rồi, nhưng đến khi nhìn thấy sắc mặt của Hạ Châu, cô cuối cùng cũng không nói ra lời quan tâm quá mức này.
Nhưng có điều này thư ký trưởng vẫn cảm thấy rất là ảo ma.
Trưa nay sếp cô vẫn còn bó bột nằm trên giường, bộ dáng kia nhìn sao cũng không thể tự chăm sóc bản thân được, nhưng đến chiều lại tràn trề sinh lực, nhìn không ra bị thương ở đâu cả.
… Lẽ nào là giả vờ?
Thư ký trưởng nghĩ nát óc cũng không ra.
Sau đó thư ký trưởng vô tình liếc mắt sang chỗ khác, tầm mắt bỗng chốc bị chiếc thùng rác dưới đất thu hút, trong lòng lập tức kinh hãi.
Trong thùng rác có hai lọ kẹo trái cây đủ màu sắc.
Người khác có thể không biết nhưng thư ký trưởng thì không thể không biết nguồn gốc của hai lọ kẹo này.
… Đây là của sếp cô đặc biệt mua riêng cho cậu Khâu.
Lúc này điện thoại Hạ Châu chợt vang lên.
Là Khâu Ngôn Chí.
Không biết Khâu Ngôn Chí lại bày trò gì mà thêm anh vào một nhóm chat, trong nhóm cũng chỉ có anh và cậu ta.
Tên nhóm là: ‘Nhóm hợp tác chinh phục bé lớp dưới để rời game’.
Hạ Châu: “…”
Kế tiếp Khâu Ngôn Chí gửi thêm ba tin nhắn.
“Tiến độ công lược Diệp Minh Húc là 0%. Thưa anh Hạ, em bắt đầu hành động đây.”
“Anh có thể giúp em nói một tiếng với Dương Phong Trình là hai ta đã chia tay rồi không? Vì Dương Phong Trình là anh họ của Diệp Minh Húc á.”
“Chúng ta hãy cùng cố gắng nhé! Để em có thể mau chóng chim cút khỏi chỗ này!”
Sau đó là một cái biểu tượng hình con gà trống giơ nắm tay phải lên với tinh thần chiến đấu sôi sùng sục.
Hạ Châu: “…”
Hạ Châu suýt chút nữa đã bóp nát điện thoại.
“Gọi Dương Phong Trình vào đây.” Hạ Châu ngẩng đầu nhìn thư ký trưởng với vẻ mặt không cảm xúc.
Tầm hai phút sau, Dương Phong Trình đã tiến vào: “Tổng giám đốc Hạ, nghe nói anh tìm tôi à?”
Mặt Hạ Châu không đổi nét: “Tôi với Khâu Ngôn Chí chia tay rồi.”
Dương Phong Trình: “…Hở?”
Tại sao chứ? Mà khoan, hai người chia tay thì nói với tôi làm chi? Rồi mắc gì nhìn tôi ghê vậy? Bộ tôi là nguyên nhân khiến hai người chia tay à?? Ủa tôi làm gì sao tôi không biết? Hay là vì hắn quen với Khâu Ngôn Chí nên Hạ Châu muốn giận cá chém thớt hắn? Muốn sa thải hắn ư?
“Ting!”
Hạ Châu lại nhận được một tin nhắn.
Khâu Ngôn Chí: “Nếu được anh nhớ nói bóng gió với cậu ta là không cần phải giữ bí mật, có thể kể chuyện này cho Diệp Minh Húc.”
Ngay sau đó chính là một con zịt vàng xoay vòng vòng tại chỗ.
Hạ Châu ngẩng đầu tiếp tục nhìn Dương Phong Trình, lạnh lùng nói: “Nói chuyện này cho Diệp Minh Húc biết.”
Dương Phong Trình: “… Hở?”
“Ting!”
Khâu Ngôn Chí: “Nhớ là nói mé mé thôi á, tốt nhất là tìm từ nói sao cho uyển chuyển một chút!”
Hạ Châu: “…”
Hạ Châu úp điện thoại lên mặt bàn, sau đó ngẩng đầu nói với Dương Phong Trình: “Nhớ nói uyển chuyển chút.”
Dương Phong Trình: “…Hở?”
“Ra ngoài đi.” Hạ Châu nói.
Vì thế Dương Phong Trình đi ra ngoài với vẻ mặt lú không thể lú hơn.
Hắn cũng không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Hạ Châu nói một loạt những lời hắn không tài nào hiểu nổi, sau đó hắn ‘hở’ ba tiếng rồi đi ra.
Dương Phong Trình ngáo ngơ trở về chỗ làm việc của mình, rồi ngồi ngẩn tò te.
Hắn ngồi đực mặt trong chốc lát, sau đó như sực ra điều gì đó mà gọi điện cho Diệp Minh Húc.
Diệp Minh Húc: “Anh?”
Dương Phong Trình lập tức vô đề: “Khâu Ngôn Chí với tổng giám đốc Hạ chia tay rồi!”
Dương Phong Trình nói xong, lập tức vỗ đầu mình một cái, má quên nói uyển chuyển cmn mất.
Diệp Minh Húc trầm mặc một hồi lâu, bỗng nhiên nói: “Anh, anh cũng biết rồi à?”
Dương Phong Trình đang định hỏi biết cái gì, đã nghe thấy Diệp Minh Húc nói: “Đúng vậy, em thích Khâu Ngôn Chí đấy, nhưng điều đó cũng không đồng nghĩa với việc ảnh chia tay thì em sẽ mặt dày bám theo.”
Diệp Minh Húc hít một hơi thật sâu, sau đó nói: “Anh, em đang dở việc, cúp trước đây.”
Dương Phong Trình nhìn màn hình điện thoại đã tối đen, kinh ngạc trợn tròn mắt.
Ton tặc dì dãy? Em họ hắn là gay hả? Còn thích bạn cùng phòng của hắn nữa?
… Thế méo nào thế giới lại loạn như vậy hở?
“Anh nói chưa?”
Khâu Ngôn Chí lại gửi tin nhắn đến.
Khoảng chừng sáu đến bảy phút sau cậu mới nhận được hồi âm.
Hạ Châu: “Rồi.”
Khâu Ngôn Chí lướt biểu tượng cảm xúc, lướt cả buổi mới chọn một bé rối Teletubbie nhảy nhót.
Sau đó cậu lại nói: “Hạ Châu, anh yên tâm, em chắc chắn sẽ mau chóng rời khỏi đây, vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới của anh!”
Nhưng lần này bên kia lại không có trả lời.
“Cậu đang làm cái gì đó?” Trương Dục Hiên có hơi say, lảo đảo tiến lại gần.
“Không có gì.” Khâu Ngôn Chí làm như không mà cất điện thoại đi.
Khâu Ngôn Chí nhìn bàn, nhíu mày: “Sao cậu uống nhiều vậy?”
Trương Dục Hiên cười hì hì nói: “Nay đô của mình lên dữ lắm á.”
Không lên mới là lạ, lần nào cũng say quắc cần câu thế kia mà.
Trương Dục Hiên mếu máo nói: “Nhưng mà rượu này dở quá đi à.”
Khâu Ngôn Chí nhìn hắn một cái, nói: “Vậy cậu muốn uống gì? Tôi ra ngoài kêu bartender làm cho cậu.”
Trương Dục Hiên lắc lắc đầu: “Không, không ai trong số họ có thể làm ra được, chỉ có… Chỉ có Liễu Trừng mới có thể làm ra thôi…”
Lúc này Khâu Ngôn Chí mới sực nhớ ra Liễu Trừng đã từng là bartender của quán bar này.
Nhắc tới Liễu Trừng, Trương Dục Hiên lại khóc ròng.
“Ngôn Ngôn… Liễu Trừng gạt mình… Hức… Cậu ta ngủ với đàn anh của mình còn gạt mình…”
Đúng ngay lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Khâu Ngôn Chí sửng sốt một chút.
Trương Dục Hiên rưng rưng nước mắt ngẩng đầu lên, sau đó cũng ngưng thút thít.
… Người đến là Liễu Trừng.
Liễu Trừng đóng cửa phòng lại, sắc mặt tái nhợt
Hắn tiến lên phía trước hai bước, kế đó không nói không rằng quỳ xuống.
Trương Dục Hiên sợ tới nấc lên một cái, tỉnh rượu hơn phân nửa.
Liễu Trừng quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Trương Dục Hiên, nói: “Trương Dục Hiên, tôi sai rồi, tôi không nên gạt cậu.”
Trương Dục Hiên: “Cậu… Cậu đứng dậy đi đã.”
Liễu Trừng: “Trương Dục Hiên, tôi thật sự không muốn lừa cậu đâu, chẳng qua là tôi sợ sau khi cậu biết chuyện sẽ đuổi cổ tôi đi.”
Trương Dục Hiên đứng dậy kéo hắn lên: “… Cậu đứng dậy trước đi.”
Liễu Trừng mím chặt môi, sau đó nói: “Tôi cũng thật sự bí quá rồi, nếu Diệp Hoành Viễn mà bắt được tôi là tôi chết chắc, Trương Dục Hiên à, tôi cầu xin cậu đó, cậu đừng đuổi tôi ra ngoài hay giao tôi cho Diệp Hoành Viễn mà, cậu cứu tôi đi có được không?”
Liễu Trừng ngẩng đầu, đôi mắt đỏ bừng, nước mắt đảo quanh hốc mắt.
“Tôi xin cậu đấy, làm ơn cứu tôi đi.”
Trương Dục Hiên chưa từng được người ta năn nỉ như vậy bao giờ, huống chi đây còn là Liễu Trừng người đã luôn kề cận với hắn gần cả tháng nay, giặt đồ cho hắn, nấu cơm quét dọn cho hắn, còn dẫn hắn đi mua váy, chọn tóc giả, make up cho hắn, ngày nào cũng làm hắn vui vẻ và làm bạn bên hắn.
Trương Dục Hiên cúi người lau nước mắt cho Liễu Trừng, có chút luống cuống nói: “Cậu… Cậu đứng dậy đi, tôi không… Tôi không đuổi cậu đi đâu, sẽ không đuổi cậu đi.”
Liễu Trừng đứng lên, dụi dụi mắt, nín khóc mỉm cười: “Trương Dục Hiên, cậu thật tốt.”
Trương Dục Hiên quay đầu đi, có chút không được tự nhiên mà nói: “Nhưng tôi cũng không tha thứ cho cậu đâu.”
Liễu Trừng: “Tôi cũng không dám hy vọng xa vời cậu sẽ tha thứ cho tôi, chỉ cần cậu đồng ý giữ tôi lại là được.”
Khâu Ngôn Chí thấy Trương Dục Hiên mới đầu còn mắng nhiếc Liễu Trừng, bây giờ thì lúng túng rút khăn giấy đưa cho người ta.
Cái tên Liễu Trừng đúng là quá cao tay.
Khâu Ngôn Chí vừa cắn hạt dưa vừa nghĩ.
… Nhưng đây cũng không hẳn là diễn, tình huống hiện tại của Liễu Trừng quả thật rất gay go.
“Hai người uống hết rồi à? Có cần tôi ra ngoài lấy thêm không?” Sau khi Liễu Trừng bình ổn lại cảm xúc liền nói.
Trương Dục Hiên: “Tôi muốn uống cái rượu hồi trước câu pha ấy.”
Khâu Ngôn Chí: “Tôi dễ say nên lấy tôi chai bia được rồi.”
“Được.” Liễu Trừng nói xong thì ra ngoài.
Khâu Ngôn Chí hỏi: “Trương Dục Hiên, cậu thật sự không giận cậu ta sao?”
Trương Dục Hiên mếu máo, nói: “Đương nhiên là giận chứ, nhưng mình biết làm sao bây giờ, cậu ấy… Cậu ấy còn quỳ xuống thế kia, hơn nữa cậu ấy cũng đâu phải cố ý gạt mình, chỉ là do cậu ấy quá sợ Diệp Hoành Viễn thôi…”
Khâu Ngôn Chí: “Trương Dục Hiên, cậu còn thích đàn anh của mình không? Còn muốn theo đuổi anh ta không?”
Trương Dục Hiên gục đầu xuống: “Mình không biết… Ngôn Ngôn à, hình như đàn anh thật sự không thích mình chút nào hết…”
Khâu Ngôn Chí khẽ thở dài một tiếng.
Trương Dục Hiên hỏi: “Ngôn Ngôn, sao cậu lại thở dài?”
Khâu Ngôn Chí xoa đầu Trương Dục Hiên, nói: “Trương Dục Hiên, sau này cậu nhất định phải tìm một người vừa tốt bụng vừa đáng yêu như cậu vậy, hơn nữa còn phải cực kỳ thích cậu để bên nhau, biết chưa hả?”
Lúc Liễu Trừng bưng Cocktail vào, Khâu Ngôn Chí lập tức cảm thấy chai bia trong tay mình thật khó ưa.
Loại Cocktail đó là kiểu đổi màu dần, bên trên là xanh lam còn phía dưới là màu tím, và trông nó giống như một dải ngân hà chìm vào đáy ly khi được phản chiếu dưới ánh đèn.
Trương Dục Hiên nói với Khâu Ngôn Chí: “Đây là Trừng Trừng tự làm ra đấy, Trừng Trừng đặt tên nó là, là… Là gì ấy nhỉ?”
“Ngưỡng mộ.” Liễu Trừng nói.
“Đúng vậy, là ngưỡng mộ! Lại còn rất rất ngon nữa!” Trương Dục Hiên nói.
Khâu Ngôn Chí nghe vậy có chút xao xuyến: “Ngon lắm à?”
Liễu Trừng cười nói: “Nếu cậu cũng muốn uống thì chờ tôi một lát, tôi ra ngoài làm cho cậu một ly.”
Sau khi Liễu Trừng rời đi, Khâu Ngôn Chí ngửi mùi thơm từ rượu, liếm liếm môi nói: “Trương Dục Hiên, cho tôi thử một miếng đi.”
Trương Dục Hiên hào phóng đưa cho cậu.
Khâu Ngôn Chí nếm một chút, quả thật rất ngon.
Thế là cậu cầm lòng không được mà uống non nửa ly, sau đó mới miễn cưỡng trả lại cho Trương Dục Hiên.
“Ngon đúng khum, rượu Trừng Trừng pha là rượu ngon nhất mà mình từng uống đó!” Trương Dục Hiên hãnh diện nói.
Chẳng mấy chốc Liễu Trừng đã trở về, hắn đưa ly rượu mới pha cho Khâu Ngôn Chí, cười nói: “Rượu này nồng độ không cao lắm, rất thích hợp với cậu.”
Khâu Ngôn Chí vừa nghe thấy nồng độ không cao thì lập tức yên tâm.
Một hồi sau, cậu lại uống cạn ly.
Liễu Trừng nhìn thoáng qua đồng hồ, sau đó nói: “Chúng ta về thôi, cũng hơi trễ rồi.”
Trương Dục Hiên có hơi say, hắn nằm vật ra sô pha, cởi áo khoác ném sang một bên nói: “Tôi hết cục cựa nổi rồi, không ấy tối nay ngủ đây đi, tôi bao phòng trọn đêm luôn.”
Khâu Ngôn Chí gãi đầu, nói: “Tôi đi toilet cái đã.”
Lúc Khâu Ngôn Chí đứng dậy thì cảm thấy có hơi choáng, đến khi bước từ trong toilet ra lại càng cảm thấy nó cứ không ổn kiểu gì.
Cậu có chút mơ màng nghĩ: Chẳng nhẽ là do hôm nay mình uống nhiều quá?
Mặc dù ly Cocktail kia có nồng độ không cao nhưng cậu còn uống đến tận một nửa ly rưỡi, hơn nữa trước đó còn uống không ít bia.
Nhưng nó không giống với cảm giác khi say cho lắm.
Toàn thân có một loại cảm giác khô nóng rất khó tả. Nóng đến mức Khâu Ngôn Chí cởi áo khoác ra rồi mà vẫn cảm thấy nóng.
Giống như từ trong cơ thể đang không ngừng toả ra một luồng nhiệt, cậu sờ mặt mình một cái, nóng đến dọa người.
Ngay cả ý thức cũng trở nên mơ màng không rõ.
Khâu Ngôn Chí trở về phòng, nhưng lại phát hiện cửa phòng bị khoá trái.
Nhầm phòng sao?
Khâu Ngôn Chí híp mắt ngẩng đầu nhìn số phòng.
Ủa đúng mà, sao lại khoá rồi?
Khâu Ngôn Chí gõ cửa nhưng không có ai trả lời.
Vừa định gõ lần nữa thì chợt nghe thấy một âm thanh kỳ quái phát ra từ bên trong.
Khâu Ngôn Chí phải dán chặt lỗ tai lên cửa thì mới loáng thoáng nghe thấy được một chút.
Sau đó toàn bộ cơ thể cậu đông cứng thành một bức tượng điêu khắc.
… Chờ đã.
Thế quái nào mà Trương Dục Hiên và Liễu Trừng lại đóng phim con heo bên trong rồi?!!!
Một tia sáng chợt lóe lên trong đầu Khâu Ngôn Chí, sau đó cậu nhớ tới ly Cocktail màu tím xanh kia.
Cái ly đó là của Trương Dục Hiên.
Cậu uống, Trương Dục Hiên cũng uống.
… Đ!t.
Méo ngờ tên Liễu Trừng kia còn bỏ thuốc Trương Dục Hiên!!!
Khâu Ngôn Chí vịn tay nắm cửa, thở hồng hộc.
Nhưng vấn đề hiện tại là:
—— Trương Dục Hiên có Liễu Trừng, còn Khâu Ngôn Chí cậu thì phải làm sao bây giờ hả?!!!
Mà điều quan trọng là ví và điện thoại của cậu đều để ở trong phòng và giờ có gõ nát cửa cũng chẳng có ai mở.
Bây giờ cậu có muốn đi thuê phòng để tự xử cũng không được.
Khâu Ngôn Chí dùng hết sức lực nhớ lại xem gần đây có cái hồ hay con sông nào hay không. Kết quả phát hiện cái gì cũng không có.
Vì thế Khâu Ngôn Chí cố gắng bấu víu lấy tia tỉnh táo cuối cùng còn sót lại mà trở về toilet.
Vừa vào toilet Khâu Ngôn Chí đã ném áo khoác xuống đất, vặn vòi nước sang mức tối đa rồi trút đầu mình vào trong đó.
Dòng nước lạnh buốt dội thẳng xuống đầu Khâu Ngôn Chí một cách dã man.
Thân thể Khâu Ngôn Chí nửa nóng nửa lạnh, nhưng tốt xấu gì đầu óc cũng đã tỉnh táo lại đôi chút.
Khâu Ngôn Chí nghiến răng đầy hận thù.
Liễu Trừng! Sáng mai chính là ngày tàn của mi!
Đúng ngay lúc này Khâu Ngôn Chí bị ai đó xách cổ áo lôi ra khỏi bồn nước.
Giọng một người đàn ông trưởng thành truyền từ trên đỉnh đầu của cậu xuống.
“Khâu Ngôn Chí, cậu làm cái gì ở đây vậy?”
Khi Khâu Ngôn Chí vừa trông thấy gương mặt của Hạ Châu, cậu lập tức cảm thấy sự tỉnh táo mà cậu gắng gượng lắm mới có được trước đó bỗng chốc đều tan thành mây khói.