Hôm Nay Tra Công Ngu Ngốc Lại Chơi Tui

Chương 45




Editor: Cô Rùa

*

Lúc Khâu Ngôn Chí nói xong câu đó, trái tim vô thức đập liên hồi, cậu thậm chí còn có thể cảm nhận được nó mỗi lúc lại càng nhanh, gần như là muốn nhảy ra khỏi họng cậu.

Rõ ràng cậu mới là người nói ra chân tướng, nhưng căng thẳng lại trào lên tựa như thác lũ khiến lòng bàn tay cậu ướt đẫm mồ hôi. 

Khâu Ngôn Chí không biết bản thân sắp sửa phải đối mặt với chuyện gì tiếp theo.

Thế giới trò chơi sẽ lại sập nữa sao?

Liệu bầu trời, mặt đất, nhành hoa và cây cối mà cậu đang thấy có khi nào sẽ tan biến ngay trước mặt cậu giống như những hạt bụi hay không?

Cậu sẽ tiếp tục đối mặt một mình với khoảng không trắng xoá vô tận kia ư?

Khâu Ngôn Chí nhìn vào đôi mắt của Hạ Châu, bởi vì quá khẩn trương mà giọng cậu cũng trở nên hết sức quái gở, mang theo một chút sợ hãi căng thẳng và cứng nhắc.

“… Hạ Châu, em đã, đã nói hết sự thật với anh rồi.”

Hạ Châu không nói gì, chỉ dùng cặp con ngươi đen tuyền kia nhìn Khâu Ngôn Chí.

Con ngươi của anh đen nhánh, đen như có thể cắn nuốt hết mọi thứ, nó giống như một hợp chất vô cơ lại tựa như đôi mắt của người máy. 

Sau đó Khâu Ngôn Chí thấy toàn bộ thế giới bị nứt ra.

Như thể có một cái rìu khổng lồ bổ từ trên trời xuống, nó không chệch đi đâu mà chém thẳng xuống ngay cạnh cậu, ngay sau đó trên mặt đất lập tức xuất hiện một cái khe thật lớn. 

Khâu Ngôn Chí trợn tròn mắt sợ hãi, tiếp đó cậu thấy cây cối xung quanh mình bị bật gốc bay lên trời, một đống rễ bùi nhùi bỗng hoá thành một nhúm cát nhanh chóng tan biến đi.

Kế đến là những bụi cây, ngọn cỏ, rồi tới đá cuội dưới chân cậu.

Đám bụi cát ấy khủng bố hệt như một đàn châu chấu, chỉ cần bay tới đâu thì nơi đó ắt trở nên hoang tàn, gần như muốn càn quét sạch cả thế giới. 

Không!

—— Đừng mà!

Vì quá khiếp sợ mà Khâu Ngôn Chí thốt không nên lời, mãi đến khoảnh khắc cậu quay đầu lại nhìn thấy Hạ Châu, cậu mới như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng. Sau đó điên cuồng nhào đến ôm anh, toàn thân không ngừng phát run. 

Hạ Châu đẩy cậu ra nhưng làm thế nào cũng không được. 

Khâu Ngôn Chí ôm siết lấy eo Hạ Châu chôn mặt trước ngực anh, nước mắt tuôn trào như đê vỡ.

Cậu nói năng lộn xộn như đang cầu xin cái gì đấy bằng một giọng nức nở.

Sau đó, hoàn toàn mất ý thức.

Lúc Khâu Ngôn Chí tỉnh lại lần nữa đã là ở bệnh viện.

Vừa mở mắt ra, đập vào mắt cậu chính là trần nhà màu trắng trong phòng bệnh, cậu hoảng sợ mà vội nhìn xung quanh, đến khi nhìn thấy vách tường, thấy sàn nhà, thấy Hạ Châu đang ngồi bên mép giường thì cậu mới thở nhẹ một hơi.

“Tỉnh rồi?”

Hạ Châu lạnh lùng nhìn cậu, sau đó rút tay mình ra.

Lúc này Khâu Ngôn Chí mới bất ngờ nhận ra nãy giờ mình vẫn luôn ôm tay của Hạ Châu.

Khâu Ngôn Chí ngơ ngác hỏi: “… Đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao em lại ở đây?”

“Cậu sốt rồi ngất xỉu.”

Hạ Châu nói xong cũng đứng dậy chuẩn bị rời đi.

“Đừng, anh đừng đi mà ——”

Khâu Ngôn Chí khẩn trương gọi Hạ Châu, “Anh, anh muốn đi đâu?”

Hạ Châu bơ cậu, tiếp tục đi về phía trước.

Khâu Ngôn Chí lại càng hoảng loạn hơn, lật đật nhảy xuống giường, kết quả chân vừa mới chạm đất đã cảm thấy có cái gì đó kéo mình lại, Khâu Ngôn Chí cúi đầu nhìn mới phát hiện trên tay cậu đang cắm kim truyền nước.

Khâu Ngôn Chí không hề nghĩ ngợi giật phăng nó ra, vội vã chạy theo Hạ Châu.

Hạ Châu quay đầu, nhìn thoáng qua vết máu trên mu bàn tay trái của cậu, nhíu mày nói: “Khâu Ngôn Chí, cậu lại muốn làm gì?”

“Anh đi đâu vậy?” Khâu Ngôn Chí căng thẳng nhìn anh.

Hạ Châu im lặng trong chốc lát, nói: “Tôi đi toilet.”

Khâu Ngôn Chí nhìn xung quanh một chút, chỉ vào toilet trong góc phòng nói: “… Ở đây cũng có mà.”

Hạ Châu nhìn cậu, bước vào toilet trong phòng.

Lúc anh đóng cửa thì có hơi khựng người một chút, sau đó anh đưa tay xuống then cửa phía dưới và khoá trái lại. 

Hạ Châu đi đến trước bồn rửa tay mở vòi nước.

Nước từ trong vòi lập tức chảy ào ào xuống, Hạ Châu hứng mấy lần nước tạt lên mặt mình.  

Dòng nước lạnh băng vỗ vào mặt chảy dài từ trên má xuống cổ anh làm đầu óc anh càng thêm tỉnh táo và bình tĩnh.  

Hạ Châu tắt vòi nước, hai tay chống trên bồn rửa mặt, ngẩng đầu nhìn người ở trong gương.

Anh là một NPC.

Hạ Châu không nhớ nổi bản thân anh đã cảm thấy thế nào khi Khâu Ngôn Chí nói chuyện này cho anh.

Anh còn chưa kịp thấy sốc, chưa kịp đau khổ và tức giận thì Khâu Ngôn Chí đã té xỉu trước mặt anh.

Rõ ràng Khâu Ngôn Chí là người vạch trần sự thật, rõ ràng Khâu Ngôn Chí mới là thẩm phán, rõ ràng Khâu Ngôn Chí ngồi từ trên cao nhìn xuống phán anh tử hình —— Nói anh là một NPC.

… Cũng chính Khâu Ngôn Chí đã chối bỏ sự tồn tại của anh.

Nhưng Khâu Ngôn Chí lại là người bất tỉnh.

Cậu ấy giống như đã chịu phải một cú sốc gì đó rất khủng bố, dù đã hôn mê nhưng tay vẫn siết chặt lấy anh không chịu buông, cả mặt đều đỏ bừng vì sốt cao, ngay cả cơ thể cũng nóng đến dọa người.

Lúc Hạ Châu bế cậu lên khỏi mặt đất, anh chợt nghe thấy cậu nức nở cầu xin: Hạ Châu ơi, cứu em với.

… Cứu em với?

Hạ Châu cảm thấy thật nực cười.

Một người chơi lại cầu cứu một NPC sao?

Một con người lại cần sự trợ giúp từ một chuỗi số liệu ư?

Khâu Ngôn Chí nói dối thành thói, từ đầu đến cuối đều là lừa anh, đôi lúc Hạ Châu còn nghi ngờ có khi nào mỗi một câu một chữ hay mỗi một chuyện mà Khâu Ngôn Chí làm đều là đang diễn hay không.

Nhưng đến khi Khâu Ngôn Chí dùng cặp mắt sáng tỏ kia nhìn thẳng vào anh và nói đây là một thế giới trò chơi, thì Hạ Châu đã hiểu ra rằng —— Lần này Khâu Ngôn Chí không có nói dối.

Khâu Ngôn Chí rắc đầy lời nói dối lên anh như vậy, vì anh mà có thể tạo nên một lâu đài tình ái đầy giả dối. 

Thế nhưng lại phơi bày hiện thực đẫm máu kia trước mặt anh bằng một cách thật tàn nhẫn.

Hạ Châu quả thật không biết nên cảm ơn Khâu Ngôn Chí cuối cùng cũng chịu nói thật với anh, hay là cảm thấy hận cậu tại sao lại tàn nhẫn với anh như vậy. 

Bây giờ đầu Khâu Ngôn Chí vẫn còn đang choáng váng.

Cậu đứng bần thần trước toilet, chẳng biết là nghĩ đến cái gì mà chỉ thấy đầu óc rối tung rối mù.

Mãi đến khi có y tá đi ngang qua nhìn thấy cậu và hốt hoảng chạy đến hỏi tại sao cậu lại rút kim ra, thì cậu mới chợt tỉnh táo lại.

Y tá lấy xe lăn đưa cậu về giường, dùng tăm bông cẩn thận lau sạch vết máu trên tay cậu rồi sát trùng, sau đó lại đưa kim vào tĩnh mạch cậu một lần nữa.

Trước khi rời đi, y tá còn dặn dò: “Hôm nay cậu còn phải truyền thêm ba chai nữa nên hãy ngoan ngoãn ở yên ở đây nha, đừng có đi đâu lung tung đấy, lúc cậu được đưa tới đây còn sốt đến tận 40 độ lận, bởi vậy không thể lơ là được…”

Sau khi y tá rời đi, Khâu Ngôn Chí ngồi trên giường bệnh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bấy giờ cậu mới phát hiện ra mình có thể nhìn được rất xa.

Khâu Ngôn Chí nhớ rõ lần trước cậu phải dựa vào Hạ Châu thì mới có thể nhìn thấy được thế giới, hơn nữa phạm vi còn rất nhỏ.

Khâu Ngôn Chí chớp mắt, ngẩng đầu nhìn thoáng qua chai truyền nước, sau đó cầm lấy nó bước xuống giường lần thứ hai.

Trên tay trái cậu vẫn còn cắm kim tiêm, còn tay phải thì cầm chai truyền nước bước từng bước đến bên cửa sổ.

Không sai, cậu có thể nhìn thấy được những nơi ở rất xa.

Khâu Ngôn Chí liếc về phía toilet, xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.

Cậu lên sân thượng sau đó lại xuống dưới lầu, cuối cùng thì trở về phòng bệnh.

Thế giới vẫn còn nguyên vẹn.

Tuy không có Hạ Châu ở bên nhưng thế giới vẫn không hề sụp đổ.

Xem ra những gì mà trước đó cậu thấy có lẽ chỉ là một cơn ác mộng hoặc ảo giác do cơn sốt gây ra mà thôi.

Thật kỳ quái.

Khâu Ngôn Chí cảm thấy đáng nhẽ cậu phải nên vui mừng mới đúng, nhưng chẳng hiểu tại sao lại ủ rũ không vực nổi được tinh thần.

… Có lẽ là vì cậu đang bị ốm.

Khâu Ngôn Chí nghĩ như vậy.

Cộng nhận trạng thái sinh bệnh của con game này cứ như thật vậy.

Lúc Khâu Ngôn Chí trở về phòng thì Hạ Châu cũng đã trở ra. Sắc mặt Hạ Châu không tốt lắm, anh nhìn cậu nói: “Cậu đi đâu vậy?”

Khâu Ngôn Chí nói: “… Em ra ngoài dạo một lát.”

Sau đó cậu lại đi đến trước giường bệnh và cố gắng thả chai truyền nước về chỗ cũ.

Cầm chai truyền nước quá lâu khiến cho máu chảy ngược trở lại vào ống truyền, Khâu Ngôn Chí bóp ống truyền với ý định hút máu về lại nhưng không thành công, sau đó cậu cũng mặc kệ nó luôn.

Hạ Châu nhìn mu bàn tay Khâu Ngôn Chí, không làm gì cũng không nói gì.

Qua một hồi lâu anh mới dời tầm mắt sang khuôn mặt Khâu Ngôn Chí, nói: “Khâu Ngôn Chí, vẫn còn rất nhiều điều cậu còn chưa có nói hết cho tôi nghe.”

Khâu Ngôn Chí chớp mắt, chậm rì rì hỏi: “… Anh muốn biết điều gì?”

“Tất cả.”

Giọng Hạ Châu rõ ràng không lẫn chút pha tạp nào, vẻ mặt anh cũng vô cùng bình tĩnh. 

Vì thế Khâu Ngôn Chí bắt đầu kể cho anh mọi thứ.

Cậu nói với Hạ Châu đây là một con game tình yêu bị lỗi.

Cậu nói với Hạ Châu rằng mình vào con game này cũng là chuyện tình cờ, đã vậy vừa vào ván đầu đã chọn ngay Hạ Châu làm mục tiêu công lược.

Khâu Ngôn Chí kể đến đây thì hơi dừng lại một chút.

Hạ Châu hỏi: “Cậu chọn tôi là bởi vì tôi giống Tần Hạ đúng không?”

Rõ ràng là câu nghi vấn nhưng lại khẳng định giống như câu trần thuật.

Khâu Ngôn Chí gật đầu.

Trong mắt Hạ Châu không có bất cứ dao động nào, sau đó nói: “Tiếp tục đi.”

Khâu Ngôn Chí lại tiếp tục nói.

Cậu nói cậu rút được thẻ kết hôn với anh.

Cậu nói cậu từng nghỉ game nửa tháng trong cơn tức giận.

Cậu nói con game lại tiếp tục bị lỗi, còn cậu thì mắc kẹt không ra được.

Cậu còn nói với Hạ Châu chuyện cậu từng đối mặt với khoảng không trắng xoá bạt ngàn kia, và chuyện cứ mỗi lần Hạ Châu xuất hiện thì toàn bộ thế giới sẽ sống dậy lần nữa trước mặt cậu.

Hạ Châu nhìn cậu: “Cho nên khi tôi đề nghị ly hôn, cậu nhất quyết bám víu tôi, không muốn rời xa tôi nửa bước là vì chỉ có ở cạnh tôi thì cậu mới có thể nhìn thấy được thế giới?”

Khâu Ngôn Chí: “Đúng vậy, hồi trước em mắc chứng quáng tuyết cũng là vì sáng hôm ấy thức dậy không có anh ở bên.”

Biểu hiện của Hạ Châu vẫn vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ: “Việc tôi trở về bốn tháng trước cũng là do cậu dùng thẻ đúng không?”

Khâu Ngôn Chí nói: “… Là thẻ reset, nó có thể đảo ngược thời gian quay trở lại trước khi em chọn anh. Sau khi dùng nó, em khôi phục lại được thân phận của người chơi, trừ việc không thể đăng xuất game thì tất cả chức năng khác đều đã hoạt động lại bình thường.”

Khâu Ngôn Chí hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Sau khi em dùng thẻ reset, tất cả đều đã trở về như lúc đầu nhưng chẳng biết tại sao anh lại không mất đi ký ức…”

Đôi mắt Hạ Châu đen nhánh, giọng nói vô cùng chắc chắn: “Cả chuyện tôi chứng kiến cảnh cậu xảy ra tai nạn cũng là do cậu làm?”

Khâu Ngôn Chí há miệng lắp bắp nói: “… Là thẻ cách ly nhân vật phiền toái, nó có thể tạo cho anh ảo giác về cái chết của em, sau khi thành công thì anh sẽ không còn đến làm phiền em nữa.”

“Vậy tại sao cậu lại quay về nói với tôi rằng đó chỉ là ảo giác?”

“… Bởi vì… Bởi vì em không biết nó lại dùng cách thức kia… Em… Em… Không muốn làm anh phát điên.”

Hạ Châu bật cười một tiếng, trong mắt đầy mỉa mai.

“Khâu Ngôn Chí, cậu biết gì không, với tư cách là một người chơi thì cậu quá tệ.”

Khâu Ngôn Chí biết.

Làm một “Người yêu”, cậu quá giả dối và mưu mô.

Làm một “Người chơi”, cậu lại loằng ngoằng không quyết đoán.

Khâu Ngôn Chí mím chặt môi không nói nên lời.

“Khâu Ngôn Chí.” Hạ Châu bỗng nhiên nói, “Chúng ta làm một thỏa thuận đi.”

Khâu Ngôn Chí ngước đầu nhìn hắn: “… Thỏa thuận gì?”

“Tôi giúp cậu rời khỏi game, chỉ cần cậu hứa với tôi…” Hạ Châu dừng lại một  chút nói tiếp, “Sau khi ra ngoài, cả đời này đừng vào bước vào đây nữa.”

Khâu Ngôn Chí sững người.

Hạ Châu nhếch miệng cười nói: “Tôi xem như cậu đã đồng ý.”

Hạ Châu nói xong cũng xoay người rời đi.

Khâu Ngôn Chí chợt cảm thấy tim mình đau âm ỉ, cậu ngẩng đầu lên phát hiện nước trong chai đã sắp hết.

Vì thế cậu lại nhổ kim ra lần nữa và bước xuống giường.

Khâu Ngôn Chí bước đến chỗ y tá đang trực ban, sau đó hỏi một người mà mình không quen không biết: “Chào chị, tự dưng em thấy tim mình khó chịu quá, hình như nó bị cái gì rồi thì phải, cho em hỏi phải đi đâu để kiểm tra vậy?”

Y tá đang cúi đầu làm việc, nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn thoáng qua Khâu Ngôn Chí nói: “Cậu có thể đi đo điện tim ở tầng một tòa nhà số ba phía trước.”

Khâu Ngôn Chí nói cảm ơn sau đó lại chậm chạp đi tới thang máy.

Đại Hoàng bỗng nhiên xuất hiện: “Khâu Ngôn Chí, đây là game đấy, ngài là người chơi với cơ thể hoàn toàn khỏe mạnh thì đi đo điện tim làm gì hả?”

Bước chân của Khâu Ngôn Chí dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn Đại Hoàng, có chút ngu ngơ hỏi: “… Vậy sao tim tôi lại khó chịu đến vậy?”

Đại Hoàng trầm mặc trong chốc lát, nói: “Bỏ đi, ngài muốn làm gì thì làm.”

Khâu Ngôn Chí lại tiếp tục đi về phía trước.

Đây là một bệnh viện đa khoa rất lớn.

Khâu Ngôn Chí hiện đang ở tòa nhà số một, còn tòa nhà số ba thì cách nơi đây vài trăm mét.

Lúc Khâu Ngôn Chí bước ra khỏi cửa mới nhận ra mình quên mặc áo khoác, lạnh đến rụt cổ lại, nhưng cậu cũng lười lên lấy nên cứ đi thẳng đến tòa nhà số ba luôn.

Cậu cúi đầu đi dọc theo những viên gạch lát  đường, cứ mỗi bước lại bước đến viên thứ tư, còn đi hết sức tập trung.

“RẦM!”

Bỗng cách đó không xa vang lên một tiếng va chạm thật lớn, xen lẫn với cả tiếng thét chói tai của phụ nữ và trẻ con khiến Khâu Ngôn Chí giật thót người một cái.

Khâu Ngôn Chí ngẩng đầu, nhìn về nơi phát ra âm thanh, sau đó cậu nhìn thấy một chiếc xe màu đen tông vào thân một gốc cây, toàn bộ chiếc xe đều biến dạng, bốc khói nghi ngút.

… Là xe của Hạ Châu.

Khâu Ngôn Chí điếng người, lập tức chạy về hướng chiếc xe.

Lúc Khâu Ngôn Chí chạy đến nơi thì Hạ Châu đã mở cửa bước tập tễnh xuống xe.

Trên má anh có một vết thương và có vẻ như cả tay cũng bị, nhưng vì anh mặc áo màu đen nên không thể nhìn rõ được, chỉ có thể thấy một lượng máu lớn từ chỗ cổ áo nhỏ giọt xuống, tạo thành một vũng máu ghê người.

Khâu Ngôn Chí há miệng, cảm thấy trái tim như ngừng đập.

“Hạ Châu…”

Hạ Châu nhìn cậu, dòng máu đỏ tươi chảy xuống trán, lông mày và khóe mắt của anh.

“Không có gì.” Hạ Châu nói, “Vừa rồi tôi chỉ đang mải suy nghĩ, nếu lỡ như tông phải thì có khi nào sẽ xuất hiện lỗi va chạm[1] hay không.”[1] Sự va chạm(Collision): Là lỗi mà các đối tượng trong game không tương tác chính xác với nhau, ví dụ, bóng đi xuyên qua người thủ môn, nhân vật chính đi xuyên qua bức tường…

Hạ Châu nhếch môi, như là khẽ cười.

“Khâu Ngôn Chí, hình như bây giờ tôi hết sợ tai nạn giao thông rồi.”