Editor: Cô Rùa
*
Nghe được giọng nói.
Người đàn ông ngồi trong góc phòng mới chậm chạp ngẩng đầu lên.
Giây phút nhìn thấy Khâu Ngôn Chí, vẻ mặt anh thoáng chốc trở nên mù mờ, như thể không biết nên phản ứng như thế nào.
“Cảnh báo! Cảnh báo! Xuất hiện tình huống khẩn cấp! Công hiệu của thẻ đang bị gián đoạn! Yêu cầu người chơi rời khỏi nhân vật mục tiêu!” Một giọng nữ máy móc lạnh băng vang lên giữa không trung.
Khâu Ngôn Chí ngoảnh mặt làm ngơ, cậu đứng thẳng dậy, bước tới chỗ Hạ Châu.
“Hạ Châu…”
Hạ Châu yên lặng nhìn Khâu Ngôn Chí bước từng bước đến chỗ mình, sau đó hỏi: “Em là ma sao?”
Khâu Ngôn Chí duỗi tay ra, nắm lấy tay của Hạ Châu, nói: “Em không phải ma, em là Khâu Ngôn Chí.”
Hạ Châu yên tĩnh nhìn Khâu Ngôn Chí thật lâu, sau đó duỗi tay ra sờ lên gương mặt Khâu Ngôn Chí, cười nói: “Cảm ơn em đã chịu vào giấc mơ của anh.”
Nước mắt của Khâu Ngôn Chí bỗng nhiên rơi xuống.
“Đừng khóc.” Hạ Châu vô cùng dịu dàng mà lau nước mắt cho cậu, “Trong giấc mơ của anh thì đừng khóc có được không?”
Khâu Ngôn Chí lắc lắc đầu, nắm chặt tay của Hạ Châu áp lên má mình, giọng nói đã khàn đi: “Không phải mơ, không phải mơ Hạ Châu à, em ở đây, em chưa có chết, em vẫn còn sống…”
Hạ Châu kiên nhẫn dỗ dành cậu, lại dùng lòng bàn tay lau khô nước mắt cho cậu: “Được được, em còn sống, em đừng khóc nữa có được không…?”
Khâu Ngôn Chí nâng tay phải của anh lên, cắn một cái lên tay anh: “Anh thấy đau không?”
Hạ Châu sửng sốt một chút, sau đó gật gật đầu: “Đau.”
Khâu Ngôn Chí lại hỏi: “Thế đây vẫn là mơ sao?”
Hạ Châu do dự một hồi lâu, mới ngơ ngác lắc lắc đầu: “Hình như không phải.”
Hạ Châu lại quay đầu nhìn về phía bên cạnh: “Nhưng rõ ràng… Em đang ở đây mà.”
Khâu Ngôn Chí nhìn thoáng qua, nơi mà Hạ Châu đang nhìn rõ ràng trống không không có gì, nhưng cậu biết ở trong mắt của Hạ Châu bây giờ, nơi đó đang đặt “Tro cốt của cậu.”
Khâu Ngôn Chí nói: “Anh thấy gì?”
Hạ Châu: “Em.”
Khâu Ngôn Chí với tay qua: “Giờ anh thấy gì?”
Hạ Châu: “Tay em, để trên, hủ… Tro cốt của em.”
Khâu Ngôn Chí lại dời xuống một chút: “Giờ thì sao?”
“Tay em… Xuyên qua nó.”
Khâu Ngôn Chí: “Điều này chứng minh cái gì?”
Hạ Châu ngơ ngác mà chớp mắt, có chút không chắc chắn mà nói: “Chứng minh… Em… Là hồn ma?”
Khâu Ngôn Chí: “…”
Khâu Ngôn Chí lại túm lấy tay Hạ Châu, xuyên qua “Hủ tro cốt” kia: “Không chỉ riêng em mà anh cũng có thể xuyên qua nó, giờ anh đã hiểu điều này có nghĩa là gì chưa?”
“… Hiểu rồi.”
Khâu Ngôn Chí rốt cuộc cũng thở nhẹ một hơi.
Sau đó cậu thấy Hạ Châu quay đầu nhìn về phía cậu, chớp mắt một cách thật chậm chạp: “… Anh cũng… Là hồn ma.”
Khâu Ngôn Chí: “…”
Đây thật sự là cái tên điên tàn nhẫn ngông cuồng nói muốn dùng dao khoét cổ ông đây chứ không phải là một tên ngốc đần độn nào đó, đầu úng nước thật chứ?!!!
Khâu Ngôn Chí hít sâu một hơi, nói: “Không phải, ý em nói hủ tro cốt kia là giả, không hề tồn tại!”
Hạ Châu: “… Không tồn tại?”
Đúng lúc này, giọng nữ lạnh băng máy móc kia lại vang lên cảnh cáo.
“Cảnh cáo! Cảnh cáo! Công hiệu của thẻ đang bị gián đoạn nghiêm trọng! Yêu cầu người chơi rời khỏi nhân vật mục tiêu ngay lập tức! Yêu cầu người chơi rời khỏi nhân vật mục tiêu ngay lập tức! Nếu người chơi còn tiếp tục gây gián đoạn, thẻ cách ly nhân vật phiền phức sẽ mất đi tác dụng và người chơi sẽ phải chịu toàn bộ mọi trách nhiệm liên quan đến NPC!”
Khâu Ngôn Chí giống như không nghe thấy cái gì hết, nhìn Hạ Châu, nói.
“Đúng vậy, không tồn tại.”
Hạ Châu có chút hoang mang: “… Vậy anh đang nhìn thấy cái gì đây?”
“Là ảo giác của anh.” Khâu Ngôn Chí nhẹ giọng nói, “Em không bị tai nạn cũng không có chết, anh xem nè, em đang ở đây, em không bị sao cả.”
“… Em không sao cả, đó là ảo giác của anh.” Hạ Châu lẩm bẩm nói.
Vẻ mặt Hạ Châu trở nên vô cùng hoang mang, anh nhìn Khâu Ngôn Chí, lại nhìn hủ tro cốt, như là vẫn chưa tiêu hoá được sự thật này.
Khâu Ngôn Chí đỡ anh đứng dậy, nói: “Hạ Châu, mình đi ngủ đi, ngủ một giấc thì sẽ không sao nữa…”
Hạ Châu yên lặng đi theo cậu.
“Khâu Ngôn Chí, chuyện em bị tai nạn thật sự chỉ là ảo giác của anh thôi sao?” Hạ Châu nằm trên giường, ngửa đầu hỏi.
Khâu Ngôn Chí đắp chăn cho anh, nói: “Anh cũng có thể cho rằng đó chỉ là một cơn ác mộng.”
“Khâu Ngôn Chí.” Hạ Châu nhìn chòng chọc cậu, sau đó nói, “Ngủ cùng anh đi.”
Khâu Ngôn Chí liền xốc chăn lên, nằm vào bên trong.
Hạ Châu kéo cậu vào lòng, ôm chặt lấy cậu, như là muốn dung hòa cậu vào trong máu thịt của mình.
May là anh đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Đèn trong phòng đều đã tắt, chỉ có mỗi ánh trăng yếu ớt từ bên ngoài cửa sổ hắt vào, lờ mờ vẽ ra bóng dáng của Hạ Châu trong đêm tối.
Khâu Ngôn Chí lẳng lặng nhìn bộ dáng ngủ say của anh, cảm thấy mình có lẽ bị điên rồi mới chạy đến tìm Hạ Châu.
Khâu Ngôn Chí cũng đoán trước được rằng sáng mai khi thức dậy, cậu nhất định sẽ phải hối hận với chính sự xốc nổi này của mình.
Có điều lúc này, cậu vùi cả người vào lòng của Hạ Châu lắng nghe nhịp tim của anh, khẽ nhắm mắt lại.
Cậu muốn ngủ, nhưng trong đầu cứ lặp đi lặp lại cảnh Hạ Châu ôm cậu khóc sau khi cậu chết.
Có người nói người càng thành công thì sẽ càng sợ chết, bởi vì họ sợ mất đi những thứ mà mình đang có.
Còn Khâu Ngôn Chí cậu rõ ràng là hai bàn tay trắng, nhưng vẫn sợ chết như thường.
Cậu bắt đầu sợ hãi nó là từ mười năm trước.
Khâu Ngôn Chí nhớ rõ khi đó là tết âm lịch, tất cả hàng xóm láng giềng đều vui vẻ hân hoan, phụ nữ thì ở trong bếp làm vằn thắn, cánh đàn ông thì ở ngoài cửa dán câu đối xuân, còn đám con nít thì cầm cây pháo nhỏ năm đồng đốt bùm bùm chiếu chiếu ở khắp ngõ.
Trong lúc ấy, Khâu Ngôn Chí bị mẹ kéo lên sân thượng, mẹ nói với cậu rằng, cùng chết với mẹ có được không?
Lúc đó bà ấy đang cười, bà vốn cười lên rất đẹp, nhưng hiện tại trên mặt lại đầy rẫy vết xước, khi cười lại làm cho đống sẹo ngổn ngang kia dọa người không sao giải thích được.
Cho nên Khâu Ngôn Chí lui về phía sau một bước.
Và thế là chỉ có mình bà ấy nhảy xuống.
Lúc Khâu Ngôn Chí chạy xuống khỏi sân thượng bước đến chỗ thi thể của bà ấy, đã có một đám người đứng vây quanh bà.
Có người nói thật dọa người, thật đáng sợ.
Có người nói thiếu chút nữa còn rơi trúng người khác, tại sao người này không chết trong nhà đi?
Có người nói, người chết hình như là cái cô Qua Nhược Thục kia.
Có người nói chết rồi thì tốt.
Qua Nhược Thục ấy à, chính là người phụ nữ sống ở tòa nhà phía đông tầng ba số 67 dãy 2, nghe nói đã ly hôn với chồng cũ được ba năm, trước đó mới gặp lại chồng cũ còn xảy ra tranh chấp với người ta, lúc cãi nhau còn đắc ý nói đứa con kia không phải của hắn, còn bảo là muốn đưa nó đi tìm cha ruột. Người chồng cũ nghe xong thì phá nát mặt cô ta, thiếu chút nữa còn đánh chết cả cô ta, rồi lại bị cô ta kiện cho vào tù. Trước khi bị hủy hoại gương mặt, để có thể ăn diện quyến rũ đàn ông, cô ta bắt con mình mỗi ngày đều phải vào trung tâm mua sắm trộm đồ và trang sức, sau đó đứa con bị bắt, cô ta cũng chẳng màng đến đồn cảnh sát đón người, kể từ khi bị rạch nát mặt thì cứ ru rú ở trong nhà, chỉ biết đánh đập con mình, nửa đêm hôm qua còn như người mất trí mà la hét gào khóc cả đêm, báo hại đám trẻ trong khu đều bị dọa cho khóc um sùm. Bây giờ cuối cùng cũng chết rồi, coi như là yên tĩnh.
“Người đàn bà này rốt cuộc cũng chết rồi.”
Người ta nói như vậy.
Sau đó cậu cũng chợt nghe thấy bản thân mình nói một câu tương tự.
“… Mẹ rốt cuộc cũng chết rồi.”
Trong lòng cậu lạnh lùng mà tàn nhẫn nói ra một câu như vậy.
Sau khi nhận ra bản thân đang suy nghĩ cái gì, Khâu Ngôn Chí đã sững người ngay tại chỗ, cậu cảm thấy mình thật dơ bẩn và ghê tởm chẳng khác gì một con giòi bọ.
Từ hôm đó trở đi.
Cậu bắt đầu sợ hãi cái chết.
Bản thân cậu không sợ chết.
Cái cậu sợ chính là sau khi cậu chết, có người sẽ lạnh lùng nhìn cậu một cái rồi xoay người bỏ đi, có người sẽ trách máu cậu làm dơ trước nhà họ, có người nói thật may mắn khi cậu đã chết, có người đứng trước thi thể cậu, thản nhiên thở phào nói.
—— Người này rốt cuộc cũng chết rồi.
Là Hạ Châu cho cậu biết.
Hoá ra bản thân của mười năm sau vẫn sợ hãi cái chết như vậy.
Nhưng là vì sợ có người đau thương, sợ có người khổ sở, sợ có người quỳ gối trước thi thể của cậu khóc thảm thiết, sợ có người ôm tro cốt của cậu ngồi một mình trong góc tối, sợ có người bởi vì cái chết của cậu… Mà suýt chút nữa phát điên.
Khâu Ngôn Chí vùi mặt vào ngực Hạ Châu hai cái, sau đó duỗi tay ôm lấy eo anh, cuối cùng ngủ thiếp đi.
Khâu Ngôn Chí dường như đã ngủ một giấc thật là dài, cả người đều cảm thấy rã rời.
Mặc dù đã tỉnh ngủ, nhưng khi mở mắt ra nhìn thấy ánh sáng chói lọi thì nhanh chóng nhắm mắt lại, vùi vào lòng người nọ, lười biếng hệt một con mèo.
Hạ Châu khép hờ đôi mắt ôm chặt con mèo lười trong lòng, bởi vì mới tỉnh dậy, giọng anh còn có chút hơi khàn: “Khâu Ngôn Chí, anh đã nằm mơ một giấc mơ thật dài.”
Khâu Ngôn Chí vẫn còn ngái ngủ, lẩm bẩm nói: “… Ưm… Mơ gì vậy anh?”
Hạ Châu hôn một cái lên trán Khâu Ngôn Chí, khàn giọng nói: “Anh mơ thấy… Anh trở về 4 tháng trước, em làm bộ như không quen biết anh, đã vậy còn không muốn kết hôn với anh, không những đánh anh bất tỉnh còn lấy trộm cả tài liệu của anh rồi cắn anh bị thương, cuối cùng thì xảy ra tai nạn xe trước mặt anh…”
Khâu Ngôn Chí lập tức tỉnh hẳn, cơn buồn ngủ cũng không còn sót lại tí nào.
Đừng nói là tỉnh ngủ, cậu cảm thấy hiện giờ toàn thân đang cứng dần thành một cục nước đá, ngay cả tóc cũng dựng đứng hết cả lên.
Cậu nên giải thích tình huống này thế nào với Hạ Châu đây?!
Chẳng lẽ nói, anh Hạ, chuyện anh trở về bốn tháng trước là sự thật, tôi làm bộ không quen anh cũng là thật, đã không muốn cưới anh còn đánh anh bất tỉnh, trộm tài liệu xong rồi cắn anh bị thương đều là sự thật, chỉ có mỗi chuyện anh thấy tôi chết là giả thôi.
Đúng vậy, anh có thể tiếp tục xem chuyện tôi chết kia là một cơn ác mộng.
Nhưng vấn đề ở đây là làm sao giải thích với anh Hạ rằng: tôi đánh ảnh bất tỉnh, lấy trộm tài liệu của ảnh, cắn ảnh và không muốn cưới ảnh, thì tại sao bây giờ lại nằm trên giường của ảnh chứ?!!!
Hạ Châu tì cằm lên tóc Khâu Ngôn Chí, cọ hai cái, nói: “Hửm? Sao em không nói nữa?”
Khâu Ngôn Chí: “……”
Vẻ mặt của Khâu Ngôn Chí cứng đờ, cẩn thận đẩy Hạ Châu ra.
Hạ Châu có chút lười biếng mà thả lỏng, mặc cậu tránh khỏi vòng tay mình, sau đó anh ngẩng đầu nhìn Khâu Ngôn Chí, chuẩn bị hỏi cậu muốn đi đâu.
Câu hỏi còn chưa kịp ra khỏi miệng, thì tầm mắt của anh đã dừng lại trên cổ Khâu Ngôn Chí.
Vẻ mặt anh dần cứng lại.
Sau đó anh vươn tay ra, đột nhiên xé băng keo cá nhân trên cổ của Khâu Ngôn Chí xuống, bên trong lộ ra một dấu răng kinh người.
Lúc trên giường, Hạ Châu rất thích cắn Khâu Ngôn Chí, cũng cực kỳ ưa thích vị trí này, nhưng anh cũng không phải biến thái, làm sao có thể cắn cậu chảy máu ghê đến vậy được.
Chỉ có một lần anh cắn tại vị trí này một cách thật dã man, cũng để lại một vết thương rướm đầy máu.
… Đó là ở trong “Giấc mộng” kia.
Tầm mắt của Hạ Châu dần dời xuống, ngay chỗ gan bàn tay phải của mình, cũng nhìn thấy được… Vết cắn mà Khâu Ngôn Chí để lại ở trong giấc mộng kia.
Khâu Ngôn Chí nhìn tình huống càng ngày càng gay go, cậu hớt hải che lại dấu vết trên cổ mình, nhảy xuống giường mang giày vào, chuẩn bị bỏ trốn.
Kết quả mới vừa đi một bước, đã bị người khác kéo về giường lại.
“Khâu Ngôn Chí.”
Hạ Châu xoay người đè trên người cậu, giữ chặt hai cổ tay của Khâu Ngôn Chí.
“… Chuyện quái gì đã xảy ra vậy?”
Trong lòng Khâu Ngôn Chí hoảng loạn vô cùng, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: “Anh cảm thấy thế nào?”
Hạ Châu nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu, lâu đến nổi trái tim Khâu Ngôn Chí đều lệch mất một nhịp, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi lạnh thì Hạ Châu mới buông Khâu Ngôn Chí ra, ngồi trở lại trên giường.
Anh cau mày vì khó chịu, vươn tay ra đè lại huyệt thái dương của mình.
Khâu Ngôn Chí cẩn thận dò hỏi: “Hạ Châu, chuyện ngày hôm qua… Anh nhớ được bao nhiêu?”
“Anh nhớ là em đánh anh bất tỉnh.”
“Sau đó thì sao?”
Hạ Châu nhắm mắt lại ôm chặt đầu, cảm thấy đầu đau như búa bổ: “… Sau đó… Sau đó anh thấy em xảy ra tai nạn, có điều… Có người nói với anh… Đó không phải sự thật.”
Khâu Ngôn Chí im lặng một hồi lâu, bỗng nhiên mở miệng nói.
“Anh Hạ, rất xin lỗi, tôi thừa nhận sai lầm của mình.”
Khâu Ngôn Chí hít sâu một hơi, nói: “Đêm qua dưới tình huống hoảng loạn tôi đã đánh anh bất tỉnh, tôi rất xin lỗi, nhưng mà…”
“Nhưng cái gì?”
Khâu Ngôn Chí ngẩng đầu nhìn vào mắt Hạ Châu, cẩn thận nói: “Nhưng sau khi anh bất tỉnh… Hình như bị xuất hiện ảo giác hay sao ấy… Đầu óc có chút bất thường… Tôi sợ anh xảy ra chuyện gì nên đưa anh về nhà.”
“Vậy tại sao em lại nằm trên giường anh?”
“Tối qua anh cứ lôi kéo tôi… Không cho tôi đi.”
Hạ Châu lạnh lùng nhìn cậu: “Em cảm thấy anh sẽ tin những gì em nói sao?”
Khâu Ngôn Chí chớp chớp mắt: “Nhưng những gì tôi nói là sự thật mà.”
Hạ Châu nhắm mắt lại, qua một lúc lâu mới mở ra lần nữa.
Cuối cùng chỉ nói một câu: “Em đi đi.”
Khâu Ngôn Chí thở phào nhẹ nhõm một hơi, cầm lấy áo khoác bên cạnh, xoay người rời đi.
“Khâu Ngôn Chí.”
Hạ Châu bỗng nhiên gọi tên Khâu Ngôn Chí.
Khâu Ngôn Chí dừng chân lại, xoay người nhìn về phía anh.
Hạ Châu ngẩng đầu nhìn cậu, trên mặt không có biểu cảm gì.
“Em có biết biết, lúc em nói dối thì sẽ hay liếm môi không?”
Khâu Ngôn Chí sững người tại chỗ.
Mùa xuân mười năm trước.
Trên đường về nhà, Tiểu Rác Rưởi bỗng nhiên cưỡi xe đạp chặn cậu lại: “Hạ Viễn, cho tôi ở nhà cậu có được không? Tôi có thể trả tiền phòng cho cậu.”
Khâu Ngôn Chí nói: “Không được, nhà tôi không có phòng trống.”
“Cậu lại gạt tôi.” Tiểu Rác Rưởi nói.
“Tôi không có.”
“Hạ Viễn, cậu có biết lúc cậu nói dối thường thích làm động tác nhỏ gì không?”
Khâu Ngôn Chí ngơ ngác mà chớp chớp mắt: “Động tác nhỏ gì?”
“Tôi còn lâu mới nói cho cậu biết, nếu tôi nói cho cậu rồi thì sau này làm sao biết khi nào cậu nói dối nữa.”
“Tần rác rưởi, cậu gạt tôi!”
“Tôi không giống cậu, tôi sẽ không gạt cậu.”
“Nó rốt cuộc là động tác gì? Cậu mau nói coi?”
“Tôi không nói, tôi không nói, tôi không nói…” Tiểu Rác Rưởi cười xòa cưỡi xe đạp chạy đi, nhưng lại nhanh chóng quay trở về, cười với Khâu Ngôn Chí, “Nhóc lừa đảo, lên xe đi. Tôi đưa cậu về nhà.”
… Thì ra động tác nhỏ ấy là liếm môi à.
Khâu Ngôn Chí nghĩ.