Editor: Cô Rùa
*
Thật ra Hạ Châu cũng không biết bản thân mình đang nghĩ cái gì nữa.
Có đôi khi anh sẽ cảm thấy Khâu Ngôn Chí giống như một con mèo mà mình nuôi, lúc thì ngoan ngoãn, lúc lại cộc cằn mà cào anh bị thương.
Mãi đến cái lần con mèo ấy cào anh chảy đầy máu, anh mới tức giận mà đuổi nó đi.
Nhưng ai ngờ đâu hai ngày sau con mèo ấy lại tự bò về, trên mình thì đầy rẫy các vết thương mà người thường không tài nào hiểu được, nó yếu ớt chui vào lòng anh, nép vào người anh, li3m anh, cọ anh, phát ra những tiếng cầu xin nho nhỏ, năn nỉ anh đừng bỏ nó.
Anh biết con mèo này không ngoan, anh biết nó có thể sẽ cào anh bị thương lần nữa, anh cũng biết nó ỷ vào anh như vậy cũng không nhất định là bởi vì yêu anh.
Nhưng nhìn bộ dáng hiện tại này của nó, anh lại không có cách nào nhẫn tâm bỏ nó được.
Khi Thẩm Tinh Vi rời đi, Khâu Ngôn Chí đã lựa xong một túi quýt.
Hạ Châu đi về phía cậu, thấy Khâu Ngôn Chí đang chuẩn bị cầm túi quýt đi cân.
Hạ Châu cầm một trái quýt no tròn đưa cho cậu: “Trái này cũng được.”
Khâu Ngôn Chí nghe thấy thì ngẩng đầu lên, nhìn trái quýt trong tay anh, nụ cười rạng rỡ lan tràn trên gương mặt, Hạ Châu cảm thấy nụ cười của người đối diện tràn đầy sức sống nhưng lại không hề đứng đắn, anh nghe thấy Khâu Ngôn Chí vui vẻ nói: “Ừa, trái này cũng ngon nè.”
Sau đó cậu bỏ trái quýt vào trong túi rồi rất tự nhiên nắm lấy tay Hạ Châu, đi về phía máy cân.
Bàn tay của Khâu Ngôn Chí rất trắng, nắm ở trong lòng bàn tay tựa như đang cầm một khối ngọc, tuy có phần hơi lạnh, nhưng nắm lâu vẫn có thể cảm nhận được một chút độ ấm.
Siêu thị to lớn đông người ồn ào, Hạ Châu bị Khâu Ngôn Chí cầm tay dẫn về phía trước, bỗng nhiên anh dần không nghe thấy những âm thanh ầm ĩ xung quanh nữa, anh lẳng lặng nhìn mái tóc đen mềm mại, vành tai và cái cổ trắng nõn của Khâu Ngôn Chí, trong lòng bất chợt sinh ra một chút hy vọng nho nhỏ.
—— Hy vọng con mèo của anh có thể ngoan ngoãn một chút.
Giống như như bây giờ vậy.
*
Trong hai ngày Khâu Ngôn Chí ở nhà nghỉ ngơi, Hạ Châu đều xử lý mọi việc thông qua máy tính để có thể tiện ở bên chăm sóc cậu, nhưng làm người đứng đầu của một công ty lớn, anh không thể lúc nào cũng vắng mặt được.
Hiện tại Khâu Ngôn Chí đã tốt hơn rất nhiều, hai mắt đã có thể nhìn thấy được, còn có thể chạy nhảy khắp nơi, vì vậy Hạ Châu tính trở lại công ty.
Nhưng lúc này Khâu Ngôn Chí lại không hề muốn tách ra khỏi Hạ Châu dù chỉ là nửa bước, Hạ Châu đi đâu cậu cũng phải kè kè bên cạnh, vì vậy Hạ Châu đành phải dẫn cậu đến công ty cùng.
Lần trước Khâu Ngôn Chí đến công ty vẫn là tới để “Bắt gian”.
Lúc cậu rời đi còn đập đồ, giận dữ đùng đùng, ồn ào quá trời, hơn nửa cái công ty đều biết cậu. Mối tình tay ba giữa tổng giám đốc, vợ tổng giám đốc và crush của ngài ấy đến giờ vẫn là đề tài hot nhất trong công ty.
Cho nên lúc Khâu Ngôn Chí tay trong tay với Hạ Châu đi vào cửa lớn của công ty vẫn làm không ít người ngạc nhiên đến rớt cằm.
Dù sao thì trong diễn đàn nội bộ của công ty vẫn còn đang treo phấp phới bài đăng top đầu với tiêu đề là “Tình yêu không cầu được —— Cuộc hôn nhân bi kịch của vợ tổng giám đốc”.
Lúc Khâu Ngôn Chí và Hạ Châu còn đang ở dưới sảnh lầu một.
Nữ nhân viên trên tầng mười tám đã nhìn thấy một bài post mới toanh vượt mọi chông gai, mở một đường máu ở trong diễn đàn nhiều chuyện kia, giẫm bẹp lên bài post top đầu trước đó ở dưới chân.
Tiêu đề của bài post ấy là ——《 Tổng giám đốc nắm tay vợ mình xuất hiện ở công ty phát cơm tró là có chuyện gì?!》
Khâu Ngôn Chí ngồi trong văn phòng Hạ Châu buồn chán không có gì làm nên cầm máy tính ở bên cạnh Hạ Châu lên chơi game.
Khâu Ngôn Chí cảm thấy hẳn là cậu đã hoàn thành một cái thành tựu: Chơi game ở trong thế giới game.
Dòng thời gian trong con game VR mà Khâu Ngôn Chí đang chơi là năm 2020, vì vậy cũng sẽ không xuất hiện mấy con game VR trình độ cao nào ở đây cả. Cho nên game mà Khâu Ngôn Chí có thể chơi cũng chỉ là mấy con game phổ biến vào hồi đó, mặc dù không chân thật hay là thú vị như game online VR, nhưng khi chơi cũng mang một cảm giác rất mới lạ.
Cho nên lúc thư ký đến tìm Hạ Châu để báo cáo thì trông thấy Khâu Ngôn Chí ngồi ở một bên, vô cùng tràn đầy năng lượng, mở to hai mắt và mang tai nghe, ngón tay bùm bùm chát chát trên bàn phím, đại sát tứ phương ở trong game.
Nhưng thư ký chỉ nhìn thoáng qua một cái rồi nhanh chóng dời lực chú ý quay lại trên tập tài liệu mà mình muốn báo cáo.
Cách đây không lâu, sự trách mắng nặng nề của tổng giám đốc Hạ vẫn để lại trong cô một nỗi sợ khôn nguôi, cô không muốn mình mắc thêm một sai lầm nào để rồi khiến lịch sử phải lặp lại.
“Dừng một chút.” Hạ Châu nhíu mày, bỗng nhiên nói.
Là báo cáo của mình lại có vấn đề sao?
Thư ký lập tức cảm thấy lạnh toát cả người.
Kết quả Hạ Châu đứng lên, đi tới sau lưng Khâu Ngôn Chí trầm giọng hỏi: “Chơi xong chưa?”
Thư ký lập tức thở phào một hơi, cũng may cũng may, vấn đề không phải ở chỗ cô, nhất định là do vợ tổng giám đốc chơi game gõ bàn phím mạnh quá nên tổng giám đốc đang định đến phê bình cậu ấy.
Khâu Ngôn Chí tháo tai nghe xuống, tựa lưng vào ghế, vẻ mặt thỏa mãn: “Vừa xong á, trận vừa nãy một mình em cân hết cả team địch luôn đó.”
Hạ Châu vốn dĩ đứng ở đằng sau lưng ghế Khâu Ngôn Chí, nghe thấy Khâu Ngôn Chí nói vậy thì cúi người xuống, nắm lấy con chuột trên mặt bàn, tư thế này có hơi ái muội, còn vừa vặn nắm trọn lấy bàn tay của Khâu Ngôn Chí.
Bị một người đàn ông khác dùng tư thế này bao lấy, lại có người lạ đứng ở bên cạnh nhìn, Khâu Ngôn Chí cảm thấy có hơi mất tự nhiên, nhưng còn chưa kịp nói gì đã thấy Hạ Châu click chuột, tắt giao diện của trò chơi.
Khâu Ngôn Chí quay đầu nhìn anh, có chút bất mãn oán giận nói: “Anh làm gì thế, em còn chưa có chơi đã đâu.”
Hạ Châu thấp giọng nói: “Cậu đã chơi hai tiếng rồi, bộ cậu quên bác sĩ dặn gì à? Trong thời gian này không được dùng mắt quá độ.”
“Thôi được.” Khâu Ngôn Chí chán nản đáp, “Thế em ngủ một lát vậy.”
Hạ Châu nói: “Lên sô pha mà ngủ.”
Thư ký chứng kiến một màn này mà trợn mắt há hốc mồm.
Hạ Châu trở về chỗ của mình, ngẩng đầu lên nói với thư ký: “Tiếp tục đi.”
Thư ký vẫn còn chưa hoàn hồn lại.
Hạ Châu hơi nhíu mày một chút, gõ hai cái xuống bàn: “Thư ký Hứa, tiếp tục báo cáo của cô đi, vừa rồi đang nói đến điều 4 hạng mục 3.”
Cuối cùng hồn thư ký cũng trở về, cầm lấy tài liệu tiếp tục báo cáo.
Sau khi báo cáo xong, cô đứng yên tại chỗ, có hơi thấp thỏm chờ nhận xét của Hạ Châu.
“Không tệ.” Hạ Châu nói, “Trật tự cũng coi như rõ ràng, có tiến bộ hơn lần trước.”
Thư ký Hứa theo anh lâu như vậy nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhận được lời khen ngoài mấy câu châm chọc, cô bỗng cảm thấy kích động đến không sao hiểu được.
“Cảm ơn tổng giám đốc Hạ, tạm biệt anh.”
Thư ký cảm thấy lúc mình rời đi, bước chân cũng thoáng nhảy nhót theo.
Cô vừa chuẩn bị mở cửa ra ngoài thì đột nhiên bị gọi lại.
“Chờ chút.” Hạ Châu nói, “Lấy cho tôi một cái chăn mới đến đây.”
Lấy chăn để làm gì? Thư ký vừa xoay đầu, đã nhìn thấy Khâu Ngôn Chí đang nằm ngủ trên sô pha.
Tâm trạng của cô nhất thời phức tạp đến mức không thể phức tạp hơn, nhưng trên mặt vẫn bày ra nụ cười chuyên nghiệp: “Dạ, em lập tức đi lấy ngay ạ.”
Nói tóm lại, sau khi thư ký Hứa làm xong hết mọi chuyện rồi trở về chỗ làm việc của mình, với sự cố gắng của bản thân, trong vòng mười phút ngắn ngủi cô đã đưa bài post《 Tổng giám đốc nắm tay vợ mình xuất hiện ở công ty phát cơm tró là có chuyện gì?!》 ấy lên top đầu, khiến cho số lượt phản hồi lên tới con số trên 300.
*
“Tổng giám đốc Hạ.” Thư ký đi vào nhắc nhở, “Tới giờ họp rồi ạ.”
Hạ Châu gật đầu nói: “Ừ, tôi biết rồi.”
Anh đứng dậy cầm theo tài liệu đi về phía cửa phòng họp, vừa mới chuẩn bị mở cửa thì đột nhiên dừng lại.
Anh nhớ đến lần trước sau khi mình rời đi, Khâu Ngôn Chí ngủ dậy khóc bù lu bù loa hỏi tại sao anh gọi cậu ta tỉnh dậy.
Hạ Châu do dự, cuối cùng vẫn đi tới bên cạnh Khâu Ngôn Chí, lay lay cậu.
Khâu Ngôn Chí dụi dụi hai mắt: “… Ớ, sao vậy anh?”
Hạ Châu nói: “Tôi phải đi họp, cậu có thể ở đây ngủ tiếp.”
Khâu Ngôn Chí nghe xong, lảo đảo đứng dậy khỏi sô pha, đôi mắt nửa khép nửa mở, mơ mơ màng màng nói: “Hông, em muốn đi cùng anh cơ…”
Hạ Châu bất đắc dĩ, đành phải đưa cậu theo.
Kết quả, tất cả mọi người trong phòng họp liền trông thấy cảnh tổng giám đốc dẫn theo ‘người nhà’ của mình đến, bản thân ngồi nghe cấp dưới báo cáo, còn vị kia thì ngồi ở bên cạnh ngáp ngắn ngáp dài, cuối cùng dứt khoát nằm bẹp lên mặt bàn ngủ luôn.
Hạ Châu ngồi nghe báo cáo, lâu lâu lại nhìn sang Khâu Ngôn Chí.
Mới đầu cậu cấp dưới còn đang đứng phát biểu vô cùng hăng say, nhìn thấy cảnh này thì hạ thấp tông giọng xuống, sợ đánh thức cái người kia.
Mà tổng giám đốc Hạ trước giờ vẫn luôn lạnh lùng và khắt khe của bọn họ, người có thể chỉ ra mười hai phần bất mãn đối với báo cáo của mọi người, hôm nay lại ôn hòa đến lạ thường.
Tuy vẫn là chỉ ra thiếu sót của bọn họ, nhưng lại không còn dùng những lời lẽ cay nghiệt như muốn giết người hay khiến người ta tay chân bủn rủn nữa, mà ngược lại, giọng điệu bình tĩnh như thể nói cho mọi người biết, nếu có làm chuyện gì sai thì chỉ cần sửa sai là được, không cần phải hối hận tự trách hoặc lấy cái ch3t để tạ tội.
… Đây quả thực là một ngày tràn ngập kỳ tích.
Bởi vậy, ngay khi tổng giám đốc dẫn vợ mình tan làm, bài post được ghim ở trên cùng của giao diện diễn đàn nhiều chuyện trong công ty đã biến thành 《Thảo luận khoa học xem tổng giám đốc Hạ là bị hạ độc hay trúng tà, PS: Tại đây, tôi ước gì ngày nào tổng giám đốc cũng đưa vợ đi làm!!! 》
Thêm vào đó.
Bài post 《 Tổng giám đốc nắm tay vợ mình xuất hiện ở công ty phát cơm tró là có chuyện gì?!》cuối cùng cũng đã có đáp án.
—— Bởi vì tình yêu chính là vô lý như thế đó.
Mọi người sôi nổi nói.
*
“Em có hơi nhớ mẹ.” Khâu Ngôn Chí vịn cửa xe, bỗng nhiên nói.
“Vậy cùng về thăm họ đi.” Hạ Châu nói với tài xế, “Đến quận Thanh Ngọc đường Trung Sơn…”
“Không, đến trung tâm mua sắm trước đi.” Khâu Ngôn Chí ngồi vào chỗ của mình cười nói, “Lâu rồi không gặp mẹ, em phải tạo bất ngờ cho bà ấy, tặng cho bà ấy một món quà nho nhỏ.”
Khâu Ngôn Chí đứng ở trước quầy chọn đi chọn lại mới chọn được một bộ khuyên tai ngọc bích đơn giản mà rất đẹp, sau đấy vui vẻ bảo nhân viên gói lại.
Hạ Châu đứng ở một bên bỗng nhiên nói: “Hay mua cái gì tặng cho ba luôn?”
Lúc này Khâu Ngôn Chí mới nhớ ra mình vẫn luôn bỏ qua người ba này.
Người ba Khâu Kình Thương ở trong con game này là điển hình của một “người ba nghiêm khắc”, từ trước đến giờ vẫn luôn trầm mặc ít nói, có yêu cầu cao đối với cậu, lúc cậu mới bắt đầu vào game, do muốn công lược Hạ Châu nhanh nhanh mà làm ra không ít chuyện ngốc, người ba này chính là người sắm vai khiển trách.
Giờ ngẫm lại, mỗi lần ba cậu quở mắng cậu, thật ra đều là xuất phát từ quan tâm và thương cậu.
Khâu Ngôn Chí mím môi.
… Trò chơi thật tốt, sẽ có nhiều người yêu cậu như vậy.
“Hãng đồng hồ này thế nào?” Hạ Châu bảo nhân viên lấy một chiếc đồng hồ từ trong ngăn tủ ra, đưa cho Khâu Ngôn Chí xem, “Có lẽ ba sẽ thích kiểu này.”
Khâu Ngôn Chí nhìn nó, Hạ Châu thật có mắt, nhãn đồng hồ này thiết kế rất tinh xảo, rất hợp với ba cậu.
Khâu Ngôn Chí nhìn thoáng qua giá cả, hàng triệu hàng chục triệu…
Lúc này Khâu Ngôn Chí nhìn vào cái ví rỗng tuếch của mình mà mặt đỏ tai hồng.
Cậu chỉ là một sinh viên trong con game này nên cũng chẳng có thu nhập gì cả, đôi bông tai đá quý vừa rồi mà cậu mua tặng cho mẹ đã gần như ngốn hết số tiền tiết kiệm ít ỏi của cậu rồi.
Tuy cậu có thẻ đen mà ba cho.