10.
Editor: Cô rùa
***
Sau khi Khâu Ngôn Chí trở về phòng, việc đầu tiên là mang điện thoại đi sạc, kế tiếp là khởi động máy lên.
Cậu mở cuộc gọi nhỡ ra, có ba, có mẹ, có quản gia, có Trương Dục Hiên...
Nhưng đợi đến khi cậu nhìn kỹ lại thì phát hiện một chuyện rất kỳ quái.
Những thông báo ấy chỉ xuất hiện trong vòng từ 1-2 ngày kể từ sau khi cậu mất tích.
Còn 3-15 ngày còn lại.
Trừ vài cuộc điện thoại rác với tiếp thị quảng cáo ra thì không có ai gọi đến hết.
Khâu Ngôn Chí lại gọi cho Chung Nhã Bách, may là lần này có người nghe.
"Ngôn Ngôn, là con sao Ngôn Ngôn?"
"Mẹ ——"
Khâu Ngôn Chí vừa nghe thấy giọng của Chung Nhã Bách, lập tức cảm thấy tuổi thân, xoang mũi cũng cay xè, thiếu chút nữa đã khóc oà lên.
"Mẹ, sao không có ai ở nhà hết vậy? Con về rồi nè."
Chung Nhã Bách nói: "Ba mẹ đang đi nghỉ mát ở đảo Hồng Minh, sao vậy, Hạ Châu không nói chuyện này với con hả?"
Nước mắt của Khâu Ngôn Chí đột nhiên nghẹn trở lại.
"... Nghỉ mát?"
"Đúng vậy, không phải con thích hòn đảo này à? Ba với mẹ đến đây bàn về hợp đồng thu mua, sẵn tiện ở lại nghỉ dưỡng luôn... Mà luận văn của con sao rồi? Chắc cũng làm xong rồi đúng không? Ôi chao, Hạ Châu nói con rất coi trọng bài luận lần này, mấy ngày nay ba với mẹ đều không dám làm phiền con..."
"... Luận văn?"
"Đúng vậy, Hạ Châu nói con vì bài luận này mà đi khảo sát thực địa Tây Bắc cùng với giáo sư và bạn học, nghe nói hoàn cảnh của nơi ấy không tệ lắm, Hạ Châu còn nói con làm hư mất điện thoại mà ở đó lại không có chỗ bán cái mới... Giời ạ, sao con cứng đầu thế? Cứ một hai phải đến đó làm gì? Nhỡ bị thương thì làm sao? Giờ con thế nào rồi? Đã về đến nơi chưa?"
Khâu Ngôn Chí:... Hạ Châu!!!
Khâu Ngôn Chí cũng không có cách nào giải thích được 15 ngày qua mình đã đi đâu, cũng không thể nói thẳng tất cả là vì cậu giận Hạ Châu nên mới bỏ nhà đi làm mẹ lo được, đành phải cắn nát răng nuốt ngược vào bụng, lấp liếm giúp Hạ Châu: "... Dạ, mới về ạ, mọi chuyện vẫn ổn mẹ đừng lo... Mà sao nhà mình lại đổi mật khẩu vậy mẹ?"
"À, hai ngày trước mẹ xem thời sự, cảm thấy thời đại bây giờ không được an toàn lắm, giả sử thông tin cá nhân mà bị lộ thì hậu quả sẽ rất là nghiêm trọng, đặc biệt là dùng ngày sinh nhật để làm mật khẩu, một giây đã bị người ta phá ra rồi, cho nên mẹ mới đổi thành ngày sinh âm lịch của con..."
Kết thúc cuộc trò chuyện với Chung Nhã Bách, Khâu Ngôn Chí lại gọi điện thoại cho Trương Dục Hiên.
"Ngôn Ngôn! Chán cậu ghê á, cho dù đi hưởng tuần trăng mật với Hạ Châu đi nữa, thì tại sao bây giờ mới chịu liên lạc với tôi hả?"
Khâu Ngôn Chí:...
Sau khi Khâu Ngôn Chí cúp điện thoại, trong lòng tràn đầy bi thương.
Cậu bốc hơi khỏi nhân gian 15 ngày.
Lại chẳng có ai bận tâm đến việc đi tìm cậu, chờ cậu, lo lắng cho cậu.
Hạ Châu cũng chẳng thèm gọi cho cậu lấy một cuộc, ngay cả một tin nhắn cũng không có, chẳng thèm đếm xỉa đến cậu thì đã đành, còn dám lừa dối ba mẹ và bạn cậu nữa chứ.
Nếu cậu thật sự bỏ game, thật sự bỏ nhà đi, vậy thì có chết ở bên ngoài cũng không có ai biết.
Khâu Ngôn Chí càng nghĩ càng đau lòng, càng nghĩ càng khổ sở, càng nghĩ càng cảm thấy Hạ Châu không phải người.
Cậu nằm co quắp ở trên giường, đột nhiên cảm thấy rét cả người, lạnh run bần bật.
"Ắt —— xì!"
Khâu Ngôn Chí hắt xì một cái.
Đại Hoàng lại bay ra, xoay một vòng trên bầu trời, trên mặt tràn đầy kích động: "Ngôn Ngôn! Chúc mừng ngài! Ngài vừa gặp mưa tổng cộng hơn 20 phút, đạt được thành tựu: Lần đầu tiên phát sốt! Ngài cảm nhận đi, cảm nhận đi! Ngài có thấy lạnh cả người không? Ở phương diện này, game của tụi em là nhất đó, về cơ bản không hề khác gì với cơn sốt ngoài đời luôn... Nói tóm lại kỹ thuật game của tụi em là số một! Không có con game nào có thể làm được điều này đâu!!!"
Khâu Ngôn Chí: "... Cút!"
Quần áo ướt lạnh dính sát lên người khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu, Khâu Ngôn Chí rùng mình một cái, lảo đảo xuống giường, kéo cái thân ốm yếu của mình vào phòng tắm, chuẩn bị tắm nước nóng, đổi một bộ đồ ấm áp khác.
Khi Khâu Ngôn Chí bước từ trong phòng ra, Hạ Châu đang ngồi trên ghế sô pha dưới lầu cũng vừa vặn ngẩng đầu lên.
Ánh mắt hai người lập tức chạm nhau.
Trong phút chốc.
Khâu Ngôn Chí gần như quên mất mình tính làm cái gì.
Chỉ biết nhìn vào mắt của Hạ Châu.
Đôi mắt đen láy, con ngươi sâu thẳm, tinh túy không pha lẫn bất cứ tạp chất nào.
Anh chỉ lặng lẽ nhìn Khâu Ngôn Chí.
Không nói gì cũng không hỏi điều gì cả.
Xung quanh im lặng.
Khâu Ngôn Chí vịn chặt tay nắm cầu thang từng chút một, sau đó xoay đầu, né tránh tầm mắt của Hạ Châu, đi về phía phòng tắm.
Màn hình di động của Hạ Châu chợt sáng lên, nửa giây sau liền có người gọi tới.
"Tổng giám đốc Hạ, rốt cuộc cũng có tin tức về cậu Khâu rồi! Điện thoại của cậu Khâu được mở lên cách đây 1 tiếng 29 phút trước, đồng thời phát hiện cậu ấy đã sử dụng nó để thanh toán tiền tắc xi. Nhưng 1 tiếng 5 phút trước lại tắt máy một lần nữa, cũng may chúng tôi đã kịp định vị được vị trí của cậu ấy, là ở đường Trung Sơn quận Thanh Ngọc, cũng chính là nhà của ba mẹ cậu ấy..."
"Vất vả cho các cậu rồi."
"Không vất vả, không vất vả, đây là điều chúng tôi nên làm mà, chúng tôi lập tức qua quận Thanh Ngọc ngay đây, nhất định sẽ tìm được cậu Khâu về cho anh!"
"Không cần." Hạ Châu hạ giọng nói.
Người bên kia vội vàng nói: "... Không, không cần? Nhưng tổng giám đốc Hạ, anh đã tìm cậu ấy lâu như vậy mà, giờ sắp tìm được rồi, lỡ như cậu ấy lại mất tích..."
"Cậu ấy về rồi." Ngón tay của Hạ Châu chậm rãi đỡ trán, phát ra một tiếng thở dài thật khẽ.
Hạ Châu cúp điện thoại, quay đầu nhìn về phía máy tính bảng mà mình vừa mới để lên bàn.
Video trên máy tính đang không ngừng phát đi phát lại.
Đó là đoạn video giám sát Khâu Ngôn Chí từ lúc cậu ấy rời khỏi công ty đến khi vào trong công viên rồi mất tích
Trong công viên có rất ít camera, mấy ngày nay Hạ Châu đều nhìn đi nhìn lại rất nhiều lần, đều không nhìn thấy Khâu Ngôn Chí rời khỏi công viên lúc nào cả.
Chứng minh nhân dân và thẻ tín dụng của Khâu Ngôn Chí đều ở nhà.
Trong 15 ngày qua, cậu ấy tắt máy, cũng không có bất kỳ ghi chép tiêu dùng gì hết.
Bạn bè người thân hay là bạn cùng lớp đều không có ai có tin tức về cậu ấy.
Nhưng bây giờ cậu ấy lại đẩy cửa trở lại.
Không một xu dính túi, vẫn mặc bộ quần áo như hôm mất tích, cả người đều dính mưa ướt nhẹp.
Hạ Châu buông hàng mi xuống, ấn tắt màn hình.
Khâu Ngôn Chí ngâm mình ở trong bồn nước ấm, lúc bấy giờ mới cảm thấy hết lạnh lẽo.
Cậu đứng lên khỏi bồn, duỗi tay ra lấy áo choàng tắm.
... Hở?
Áo choàng tắm của ông đâu?
Khâu Ngôn Chí có hơi luống cuống, bước chân trần ra khỏi bồn, nhón chân lên mở từng ngăn tủ ra để xem thử.
Nhưng giây phút Khâu Ngôn Chí xoay người lại, chợt cảm thấy lòng bàn chân mình trượt dài một đường, ầm! Té lăn quay vào bồn tắm.
Theo sát sau đó cơn đau khủng bố cũng ập đến ngay tức khắc, Khâu Ngôn Chí đau đến nước mắt cũng chảy ra, cậu phải nhịn lắm mới không phát ra tiếng.
Nếu cậu đoán không sai.
Hẳn là trật cmn cái hông rồi.
Chuyện này rất nghiêm trọng, từ phần hông trở lên đều đau đến mức không thể động đậy.
Mới nửa tháng không vào game, mà hệ thống đã khôi phục lại chỉ số đau đớn về mặc định rồi.
Nhưng đáng sợ hơn chính là.
Bởi vì bây giờ cậu đang tắm, nên con game này cũng tự động bật chế độ riêng tư nâng cao.
Không có Đại Hoàng ở đây thì cũng không có cách nào mở cài đặt hệ thống lên được.
Khâu Ngôn Chí cố gắng giãy giụa một chút, kết quả cơ thể lại càng trượt xuống, hơn nửa cái đầu đều bị chìm vào trong nước.
Khâu Ngôn Chí dùng sức ngẩng cổ lên, mới miễn cưỡng thở được.
Nhưng cũng vì vậy mà mặt nước cũng dao động theo, không ngừng xối vào xoang mũi cậu.
Trước mắt Khâu Ngôn Chí hiện lên một chuỗi con số.
Đó là số người tử vong ngoài ý muốn vì bồn tắm hàng năm trên thế giới.
Hạ Châu, chu mi nga!
Ông còn chưa muốn chết!
Chơi lâu như vậy, nhưng Khâu Ngôn Chí có nằm mơ cũng không ngờ kết cục của mình lại là "Bạn té vào trong bồn tắm và chết đuối" thế này.
Lời kêu cứu sắp lao ra khỏi miệng lại bị dòng nước kìm lại.
Không được, con người sống là phải có tự tôn.
Trật eo thì sao chứ, chỉ là vết thương nhỏ, ông có thể thu phục được, chắc chắn có thể tự mình đứng lên!
"Cốc cốc cốc." Bỗng nhiên bên ngoài truyền đến ba tiếng gõ cửa.
Cả người Khâu Ngôn Chí căng chặt, nhưng miệng lại bị nước nhấn chìm mất một nửa, không thể nói nên lời, chỉ có thể ậm ừ vài tiếng không rõ.
"Áo choàng tắm." Hạ Châu hơi khựng lại, sau đó mới nói tiếp: "Bên trong hết rồi, tôi để một cái ở ngoài cửa, lát nữa cậu tự ra mà lấy."
Bên trong không có ai trả lời.
"Khâu Ngôn Chí?"
Vẫn im ắng như cũ.
Ngay khi Hạ Châu chuẩn bị rời đi, đột nhiên bên trong truyền ra tiếng thét của Khâu Ngôn Chí: "Hạ Châu! Ưm ưm... Cứu em! Ưm ưm ưm... Em sắp chết đuối rồi ưm ưm ưm..."
Trong lòng Hạ Châu chợt căng chặt, bắt lấy tay nắm cửa vặn xuống.
Khóa trái.
"Khâu Ngôn Chí?!" Hạ Châu hoảng loạn gọi một tiếng, trong phòng không có ai trả lời, chỉ có tiếng vùng vẫy dưới nước.
Hạ Châu đã có hơi luống cuống, cũng không kịp đi lấy dụng cụ, anh nghiêng người, dùng sức tông cửa.
Chất lượng của khoá cửa này rất tốt, nhưng may mắn thay cửa phòng lại được làm bằng pha lê.
Sau một tiếng vang dội, pha lê liền vỡ nát vương vãi khắp sàn nhà.
Hạ Châu lách người đi vào trong, bước chân còn có hơi bất ổn.
Ngay khi anh nhìn thấy cả người Khâu Ngôn Chí chìm nghỉm trong bồn tắm, sắc mặt tái nhợt đang khó khăn ngẩng đầu lên hít thở, chẳng biết tại sao trái tim hẫng mất một nhịp, bước nhanh chân tới, ôm Khâu Ngôn Chí lên.
Khâu Ngôn Chí đau đến nước mắt cũng chảy ra một chút: "Đau! Eo..."
Lúc này Hạ Châu mới nhận ra Khâu Ngôn Chí bị trật hông.
Hạ Châu gần như luống cuống tay chân mà thay đổi tư thế ôm cậu, quay đầu chuẩn bị đi ra ngoài.
Khâu Ngôn Chí đỏ mặt kêu anh: "... Em.. Em còn chưa mặc quần áo!"
Bây giờ Hạ Châu mới phát hiện người trong lòng mình hoàn toàn trần truồng, sắc mặt anh cũng đỏ theo, lại xoay người cầm lấy áo choàng tắm mà mình vừa mới để ở trước cửa khoác lên cho người trong ngực mình, nhưng vì đang ôm nên làm thế nào cũng không thể mặc lên được.
Khâu Ngôn Chí trần truồng bị người ta ôm như vậy thì đỏ mặt tía tai: "... Em chỉ bị đau eo thôi, cũng không phải bị liệt, em có thể tự đứng được."
Động tác của Hạ Châu cứng ngắc, lập tức thả Khâu Ngôn Chí xuống, im lặng giúp cậu mặc áo choàng tắm lại.
"... Có thể tự đi được không?" Hạ Châu hỏi.
Đi thì đi được, nhưng tốc độ có hơi chậm, chỉ có thể đỡ eo đi từ từ, có điều xuống cầu thang vẫn là một vấn đề.
Dường như Hạ Châu cũng nhận ra chuyện này, anh duỗi tay ra bế Khâu Ngôn Chí lên, hạ giọng nói: "Đừng lộn xộn nữa."
Khâu Ngôn Chí choàng tay lên cổ Hạ Châu, không nhúc nhích.
Lúc xuống cầu thang, bỗng nhiên Khâu Ngôn Chí nhìn thấy trên cổ Hạ Châu có vài vết xước không sâu nhưng cũng không cạn.
Cậu cẩn thận nhìn kỹ lại, phát hiện bên trong còn lẫn theo một chút vụn thuỷ tinh.
... Là khi nãy Hạ Châu phá cửa tự làm mình bị thương.
Khâu Ngôn Chí mím môi, không nói gì nữa, ngoan ngoãn dựa vào vai Hạ Châu.