Còn Trần Dao sau khi về nhà thì cũng chỉ nói qua loa mấy câu với Chu Tiểu Đồng, rồi thì trực tiếp đi về phòng. Vì chị ấy đã được Lục Nam Trấn rào trước rồi nên cũng không quá ngạc nhiên hay tức giận, chỉ là chút cảm thấy đáng thương cho Trần Dao. Vốn dĩ cuộc sống đang rất yên bình nhưng lại bị đảo tung đảo mù lên vì một đứa uất ơ tên Đàm Tuyết Du gì đó, nghĩ đến đây thì trong đầu của Chu Tiểu Đồng lại lóe lên một suy nghĩ táo bạo.
Còn chưa kịp nói gì thì Chu Tiểu Đồng đã gọi điện cho Hạ Minh và Thầm Định Phi đến tiệm hoa, đúng lúc khi hai người họ đến thì Lục Nam Kỳ cũng đã xuất hiện. Khi Lục Nam Kỳ nhìn thất Thầm Định Phi thì lại có một cảm giác kì lạ, với Chu Tiểu Đồng và Hạ Minh thì cậu ấy có gặp qua rồi, nhìn ra thì cũng chỉ thấy trong mắt họ thì Trần Dao chỉ là em gái mà thôi. Riêng Thẩm Định Phi này thì lại có chút khác biệt, ánh mắt mà cậu ta nhìn Trần Dao rất kì quái... Cái ánh mắt đó vừa kì lạ nhưng cũng rất quen thuộc.
Tuy nhiên lúc này không phải lúc nói chuyện đó, Lục Nam Kỳ nhìn thấy Hạ Minh, Thẩm Định Phi và Chu Tiểu Đồng thì lại có một cảm giác rằng họ đang định làm gì đó. Nhưng có lẽ vì sự xa lạ nên Chu Tiểu Đồng lại nhìn Lục Nam Kỳ, nói:
- Anh là em trai của Lục Nam Trấn đúng không?
Lục Nam Kỳ liền gật đầu, lúc này thì Hạ Minh lại nhíu mày, nói:- Lục gia các người còn tới đây làm gì nữa. Chẳng phải khinh miệt Dao Dao không có chỗ dựa sao! Tôi nói cho các người biết, có Hạ Minh ở đây thì các người đừng hòng ức hiếp Dao Dao!
Có lẽ cậu ấy biết ba người này đang hiểu làm cậu ấy, nên ngay lập tức lên tiếng giải thích, cũng đã kể lại hết toàn bộ câu chuyện cho bọn họ nghe. Đến khi Chu Tiểu Đồng nghe được đầy đủ mọi chuyện thì đã đấm mạnh một cái xuống bàn, ánh mắt hẳn lên tia hung ác, sau có liền mắng chửi Đàm Tuyết Du thậm tệ, đến cuối cùng thì Chu Tiểu Đổng lại nhìn sang Hạ Minh nói:- Tớ ngứa tay rồi, muốn tẩn cô ả đó một trận quá đi mất! Làm sao đây!
- Chỉ cần cậu muốn, tớ sẽ chuẩn bị mọi thứ.
- Được! Đi thôi.
Lúc này thì Chu Tiếu Đồng, Hạ Minh và Thẩm Định Phi định đi tìm Đàm Tuyết Du để dạy cho cô ta một trận, nhưng Lục Nam Kỳ lại ngăn cản. Khi thấy cậu ấy ngăn cản thì Chu Tiểu Đồng liền trừng mắt với cậu ta một cái, sau đó nói:
- Gì đây? Còn muốn bảo vệ con ả đó nữa sao? Lục gia các người còn lương tâm không vậy hả! Dao Dao đã bị tổn thương như vậy mà vấn muốn bảo vệ ả ta? Quả nhiên là cùng một giuộc với nhau mà!
- Không có, tôi không có bảo vệ cô ta. Nhưng đánh người thì sẽ bị khởi kiện đó, nếu như các người bị kiện thì Dao Dao phải làm sao đây? Lỡ như cô ta bị thương quá nặng hay tổn hại danh dự, đến lúc đó ả ta biết các người là bạn của Dao Dao, rồi dựa vào đó tấn công công kích Dao Dao, thì sao đây?
Vốn dĩ Chu Tiếu Đồng cũng không nghĩ nhiều như vậy, nhưng hình như Lục Nam Kỳ nói rất có lý. Tuy nhiên thì bây giờ cô ấy thật sự đã ấm ức muốn phát điên rồi, chẳng lẽ cứ bỏ qua cho cô ta vậy sao chứ! Rõ ràng là không cam tâm mà.
Đột nhiên lúc này Thẩm Định Phi lại suy nghĩ một lúc, rồi lại nói:
- Hay là chúng ta làm như thế này đi.
Chu Tiểu Đồng và Hạ Minh nhìn nhau, sau đó cũng cùng nghe kế hoạch của Thẩm Định Phi, hiển nhiên thì Lục Nam Kỳ cũng được góp mặt trong kế hoạch này.
Lúc đầu khi nghe toàn bộ kế hoạch từ Thầm Định Phi thì ai nấy đều có chút lo lắng, vì họ sợ rằng Đàm Tuyết Du sẽ không dễ dàng sập bẫy như vậy. Tuy nhiên, lúc này thì cả ba người đàn ông đều nhìn về phía của Chu Tiểu Đồng, cũng khiến cho cô ấy giật mình, nói:
- Tôi hả?
Lục Nam Kỳ, Thẩm Định Phi và Hạ Minh liền gật đầu, sau đó còn nói:
- Chỉ có cậu là ở cạnh Dao Dao, cậu nên diễn vai này thì cô ta mới dễ dàng sập bẫy.
- Lỡ như cô ta còn có kế sách khác thì sao?
Đúng lúc này thì Lục Nam Kỳ mới dõng dạc nói là không sao, chuyện sau đó thì cứ để cậu ta lo, cùng lắm thì họ cũng chỉ là đánh người thôi mà, đâu có phải là giết người đâu mà lo... Nếu có phạt thì chỉ cần nói là lỡ tay đánh nhầm, phạt một chút tiền là xong ngay thôi.
Đột nhiên bây Chu Tiểu Đổng lại cảm thấy Lục Nam Kỳ này hình như bị bọn họ dạy hư rồi nhỉ? Vốn dĩ là thiếu gia nhà giàu, bây giờ không chỉ giao du với đám người nhà nghèo như bọn họ, lại còn cùng nhau lên kế hoạch nữa chứ, Lục Nam Kỳ này đúng là rất ghét Đàm Tuyết Du đây mà.
- Được rồi, vậy anh về nhà đi, lúc nào hành động thì bọn tôi sẽ liên lạc với anh sau.Lục Nam Kỳ cũng gật đầu, ban đầu cậu ấy tính đến đây để nói chuyện với Trần Dao, nhưng có vẻ là bây giờ vẫn chưa phải lúc. Hay là cứ đợi sau khi hành động xong rồi nói sau vậy, chứ nếu như lỡ cái miệng bép xép thì Trần Dao lại mắng bọn họ một trận mất thôi.
- Liên lạc sau.
#Yu~