Còn Lục Nam Kỳ và Lục Hạo Vinh thì cùng nhau quay về, trên xe thì ông ấy cũng nhìn ra con trai có ý gì đó muốn nói với mình, nhưng lại cứ ngập ngừng không nói. Cuối cùng thì khi hai người họ về đến công ty, lúc này Lục Hạo Vinh đã về văn phòng của mình, còn Lục Nam Kỳ thì vẫn đứng bất động với nhiều dòng suy nghĩ ngổn ngang.
Đến cuối cùng thì cậu ấy cũng hạ quyết tâm nói cho cha mình biết.
Lúc này thì Lục Nam Kỳ liền đi đến văn phòng của cha mình, Lục Hạo Vinh thấy cậu ấy thì cũng đoán được một chút gì đó, nên bảo con trai ngồi xuống trước, rồi mới hỏi:
- Nam Kỳ, chuyện gì vậy?
- Buổi sáng này con và Đàm Tuyết Du có nói chuyện với nhau một chút.
- Sau đó thì sao?
- Cô ta thật sự không phải người tốt, cha nên nói với mẹ cách xa cô ta một chút. Đừng để đến lúc hối hận thì muộn rồi.
Nghe đến đây thì nét mặt của Lục Hạo Vinh cũng bắt đầu nghiêm trọng, thật ra từ đầu khi nghe An Tương kể về chuyện của Đàm Tuyết Du thì ông ấy đã sinh nghi rồi. Vốn dĩ lần trước khi bà ấy sắp xếp ngày xem mắt cho Đàm Tuyết Du và Lục Nam Trấn, thì anh đã khẳng định muốn ở bên cạnh Trần Dao bằng cách cùng cô làm chuyện không nên làm.
Nhưng sau đó Đàm Tuyết Du vẫn quay về nhà họ Lục và nói lại với An Tương, nếu như đối với một tiểu thư khuê các với nhân sinh quan bình thường thì sẽ không chấp nhận được chuyện chồng tương lai chả mình ăn nằm cùng cô gái khác, nhưng đằng này Đàm Tuyết Du không chỉ không biết im lặng mà còn thẳng thắn nói ra hết những chuyện mà Lục Nam Trấn và Trần Dao đã làm. Sau đó còn nói có thể bỏ qua lần này? Suy nghĩ đó là của những người có tam quan bình thường sao?
- Con cũng nhìn ra à?
- Ý cha là... Cha cũng vậy?
Lục Hạo Vinh tuy không muốn thừa nhận nhưng vẫn gật đầu, kể từ khi nghe An Tương nhắc đến chuyện hai tháng trước đã đuổi Trần Dao đi vì lời nói ra nói vào của Đàm Tuyết Du thì ông ấy đã có chút đề phòng. Cho đến ngày hôm kia, khi ông ấy nói chuyện lại với An Tương thì bà ấy dường như vẫn có thành kiến rất lớn với Trần Dao, trong khi hai người còn chưa gặp nhau một lần nào. Vậy thì chỉ có thể là có người ở bên cạnh thêm mắm dặm muối mà thôi, mà dạo gần đây ở bên An Tương thì còn có ai ngoài Đàm Tuyết Du chứ.
- Buổi sáng này cô ta còn nghi ngờ đứa bé trong bụng của Dao Dao không phải của anh hai. Còn thản nhiên nói rằng trước kia anh hai phóng túng vô độ nhưng chưa từng để lại hậu quả, bây giờ Trần Dao lại nói bản thân mang thai con của anh ấy, cô ta còn nói có khi chính Trần Dao cũng không biết cha đứa bé là ai nên mới để anh hai đổ vỏ.
- Vô lý! Con người của Trần Dao chẳng lẽ chúng ta lại không biết sao. Đàm Tuyết Du này đúng là có vấn đề mà!
Nghe vậy thì Lục Nam Kỳ cũng gật đầu, từ đầu đến cuối cậu ấy đều thấy Đàm Tuyết Du này có vấn đề, nhưng tại sao mẹ vẫn nhất quyết chọn cô ta chứ. Là do Đàm Tuyết Du diễn quá giỏi hay mẹ quá dễ bị lừa đây? Đột nhiên lúc này ở bên ngoài cửa phòng lại có người đi vào, là Lục Nam Trấn.
Từ nãy đến giờ ở trước cửa anh đã nghe hết những gì mà Lục Nam Kỳ đã nói, ánh mắt của Lục Nam Trấn nhìn về phía em trai, hỏi:
- Em nói thật sao?
- Anh... Anh hai...
- Lời em nói là thật sao? Đàm Tuyết Du thật sự dám nói Dao Dao như vậy sao?
Lục Nam Kỳ liền gật đầu, ngay lúc em trai vừa gật đầu là Lục Nam Trấn đã nổi cơn thịnh nộ, còn muốn đi đến Đàm gia đánh chết Đàm Tuyết Du nữa kìa, nhưng cũng may là Lục Hạo Vinh đã sớm để Dịch Phong và Tần Hiếu Trung ở ngoài cửa, nên mới chặn anh lại kịp thời. Lúc này Lục Hạo Vinh mới nói:
- Bây giờ con không bằng không chứng đến nhà người ta, còn đòi đánh con gái nhà người ta nữa. Lục Nam Trấn, nếu như Đàm Tuyết Du bị tổn hại danh tiếng, thì con phải bồi thường đó! Lỡ như Đàm gia đó không biết liêm sỉ bảo con kết hôn với cô ta, thì chẳng phải cô ta được lợi rồi sao?
- Vậy cha bảo con phải làm sao đây! Đàm Tuyết Du này đúng là quá đáng, mặc kệ cô ta có muốn nịnh bợ mẹ thế nào thì con mặc kệ, chửi mắng con phóng túng vô độ thì con cũng không quan tâm. Nhưng cô ta dám nghi ngờ Dao Dao, thì con tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ta đâu!
Lúc này thì cũng không chỉ có Lục Nam Kỳ tán thành, mà ngay cả Dịch Phong nghe cũng thấy rất có lý. Vốn dĩ Đàm Tuyết Du này là người ngoài, cô ta có tư cách gì phán xét nhân cách của Trần Dao chứ. Họ nhìn thấy và sống với Trần Dao hai năm, con người của cô nếu như xấu xa như vậy thì đã sớm đồng ý kết hôn với Lục Nam Trấn rồi, đến lúc đó thì pháp luật đã bảo vệ cô ấy, còn ai có thể làm khó cô ấy sao?
- Nam Trấn, con không nghĩ cho mình thì cũng nên nghĩ cho Dao Dao và đứa bé chứ. Lỡ như cô ta thật sự muốn con cưới cô ta, thì vợ con của con phải làm sao đây?
Nghe đến đây thì Lục Nam Trấn mới bình tĩnh được một chút, anh liền lấy một cốc nước rồi uống cạn, bây giờ trong nhà ai cũng biết bộ mặt thật của Đàm Tuyết Du, chỉ có An Tương là chấp mê bất ngộ, hơn nữa họ cũng không có bằng chứng, không thể buộc tội người khác được... Bây giờ, phải để cho An Tương biết ai mới là người bà ấy nên quan tâm bây giờ.
- Nam Trấn, ngày mai con đưa Dao Dao đến ăn cơm đi. Với lại con cũng nói với con bé mấy câu, cha có kế hoạch này... Chỉ là có hơi nguy hiểm một chút, nên con và Nam Kỳ phải theo sát Dao Dao, tránh chuyện không may.
- Kế hoạch?