Hôm Nay Tổng Tài Có Cập Nhật Chương Mới Không?

Chương 41: Miệng thật ngọt




Nhóm người lên tầng, Tô Triều đi tới cửa sổ, thấy xe còn chưa rời đi, liền vẫy tay.

"Mày đang làm gì vậy?" Trần Ngư đột nhiên xuất hiện ở phía sau cậu, "Không nỡ để người đi sao?"

Tô Triều giật mình, đóng cửa sổ lại, quay người nói: "Chỉ tạm biệt thôi mà."

"Sao Mạnh tổng lại đưa mày về?" Trần Ngư nghiêng đầu, đôi mắt giảo hoạt hỏi.

"Vừa vặn trên đường gặp được người ta." Tô Triều đẩy hắn ra, "Không nói nữa, em đi tắm trước."

Tắm xong trở về phòng, Tô Triều ôm lấy ngực, giơ ngón tay lên nhìn nhìn rồi ngượng ngùng ngã xuống giường, thụi liên tục vào gối, lật người lại thở hắt ra.

*

Nghỉ ngơi một đêm, ngay hôm sau bọn họ lại tiếp tục tham gia một chương trình ca nhạc và chụp ảnh quảng cáo.

Đồng thời, Lang Lê Hồng cũng thông báo với họ cuối cùng cũng có thể chuẩn bị thu âm bài hát mới.

Album demo đã hoàn thành đến khâu cuối cùng, bọn họ có thể bắt đầu sản xuất hai bài hát mở đầu và phát hành album điện tử theo đợt để duy trì nhiệt độ với fans.

Thời gian tiếp theo, mọi người đều bận rộn như con quay, mãi đến khi có một ngày rảnh rỗi, Triệu Tư Linh mời một nhân viên mát xa đặc biệt đến ký túc xá để xoa bóp cơ và nắn thẳng xương cốt cho mọi người.

Một lúc sau, trong ký túc xá lần lượt vang lên từng đợt tiếng la hét.

Làm xong, Tô Triều nằm phịch xuống ghế như cá chết không muốn cử động, Trần Ngư kéo cậu ra chỗ khác: "Nhường một chút, đến lượt A Tang."

Ngô Tang nằm xuống không bao lâu, liền nghe tiếng rắc giống như tiếng xương bị bẻ gãy, cậu nhóc không rên một tiếng, yên lặng rơi lệ.

"Em gái gọi." Tô Triều nhìn điện thoại đang rung, xoa xoa eo, trở về phòng nhấc máy: "Chào em gái."

"Anh, anh cả nói tuần sau anh ấy sẽ đi công tác ở thành phố B, sẽ đãi chúng ta một bữa ăn. Em gọi báo anh một tiếng."

"Được!" Tô Triều liếc lịch nhìn đã cuối tháng: "Tháng này còn tiền sinh hoạt không?"

"Đương nhiên." Tô Tịch đứng ở ngoài cửa văn phòng liếc nhìn Tiết Minh Ngọc đang ngồi bên trong qua cửa sổ, đứng ở bàn bên cạnh là một vị tiền bối trẻ tuổi đẹp trai, lấy cớ hỏi thăm trêu chọc Tiết Minh Ngọc.

Tô Tịch lo lắng trợn mắt: "Anh, anh, tới trường em đi."

"Chuyện gì vậy?"

"Anh không muốn gặp Tiết Minh Ngọc à?"

Tô Triều kinh ngạc: "Sao em biết anh muốn gặp?"

"Chuyện nhỏ, có cái gì mà em không biết?" Tô Tịch cười đắc ý, gương mặt kiêu ngạo như biết tất cả, "Anh tới đi, em check cho anh thời khóa biểu, chiều nay người ta không có tiết."

"Được, anh lập tức tới đây." Tô Triều xem lịch trình của mình, sau khi xác định không có chuyện gì mới lên đường đến trường.

*

Lúc tới gặp Tô Tịch, cô liền dẫn cậu đi thẳng đến trước cửa văn phòng, đứng ngoài đó động viên cậu: "Em về lớp trước, anh cố lên nha!"

Tô Triều tuy không hiểu vì sao em gái muốn cổ vũ mình nhưng vẫn theo thói quen đập tay với cô, sau đó một mình bước vào: "Tiết tiểu thư, cô rảnh chứ? Tôi có thể mời cô một bữa được không? "

Tiết Minh Ngọc ngẩng đầu nhìn cậu ăn mặc chỉnh tề, không khỏi bật cười nói: "Tôi bất ngờ khi cậu lại tìm tôi đấy, thời gian vẫn còn sớm, uống trà chiều nhé?"

"Được."

Hai người đến quán cà phê đối diện cổng trường, ông chủ và Tiết Minh Ngọc là người quen cũ, cô đặc biệt mượn phòng tiếp khách của ông chủ, không gian rất tốt, đặc biệt vắng vẻ,rất thích hợp uống trà chiều.

"Tôi đoán là cậu sẽ đến tìm tôi, nhưng không ngờ lại đến sớm như vậy." Cô nhấp một ngụm cà phê, dịu dàng nhìn vào đôi mắt biết cười của cậu, "Cậu rất hợp với Tinh Trì. "

"Thật sao?" Tô Triều không hề giả vờ cười, "Tiết tiểu thư đoán được vì sao tôi tới tìm cô?"

Tiết Minh Ngọc gật đầu: "Tôi đoán cậu muốn hỏi về mối quan hệ của Tinh Trì với mẹ anh ấy, hoặc là bệnh của anh ấy?"

"Đúng vậy, Tiết tiểu thư rất thông minh." Tô Triều nghiêm túc nói.

"May là cậu có người yêu rồi đấy, nếu không tôi sợ không kìm nổi nếu cậu cứ nhìn tôi như thế." Tiết Minh Ngọc đùa nói, không biết đang nghĩ gì, nụ cười nhạt đi một chút, nhẹ nhàng nói: "Theo lý mà nói, những chuyện này tôi không nên nói với cậu, nhưng với tính cách của người kia chỉ sợ anh ấy sẽ không bao giờ nói cho cậu biết, bởi bởi cái cách anh ấy đối với chúng tôi không giống đối với cậu."

Tô Triều tựa hồ đoán được trong lời nói có hàm ý sâu hơn, nhưng cậu lúc này không có thời gian suy đoán nhiều như vậy, liền nói: "Nếu như Tiết tiểu thư cảm thấy khó xử..."

"Không." Tiết Minh Ngọc chợt mỉm cười, "Vậy thì tôi nói ngắn gọn thôi nhé. Anh ấy có một người anh trai, cậu biết không?"

"Có, tôi xem ảnh rồi, anh ấy rất đẹp trai." Tô Triều gật đầu.

"Không chỉ đẹp trai, anh ấy còn thông minh, ôn hoà nho nhã, tiền đồ sáng lạng. Người nào tiếp xúc với anh ấy đều sẽ bị thu hút bởi sự quyến rũ của anh ấy. Đám người trong giới thượng lưu đều biết tên anh ấy."

Tiết Minh Ngọc nói tiếp: "Thời trung học, trong lúc chúng tôi chỉ lo học tập lập thành tích thì anh ấy đã vào thực tập ở Mạnh thị rồi hoàn thành hai dự án trị giá cả trăm triệu trong một thời gian ngắn. Chỉ qua một đêm, anh ấy đã trở thành ứng cử viên doanh nhân được yêu thích nhất. Mọi người đều chờ bao lâu để anh ấy có thể vượt qua cha mình để xây dựng lên một đế chế hùng mạnh."

Tô Triều choáng váng trước những gì mình nghe được.

"Mặc dù vậy, anh trai anh ấy không hề kiêu ngạo chút nào, vẫn khiêm tốn học tập ở công ty. Hai anh em họ đều có mối quan hệ rất tốt. Khi còn nhỏ, Mạnh Tinh Trì rất ngưỡng mộ anh trai, tình cảm dành ra còn hơn cả với bố mẹ, luôn coi anh ấy là tấm gương." Tiết Minh Ngọc nhìn ra ngoài cửa sổ, ngữ khí chậm rãi, dịu dàng, "Nếu không có tai nạn đó, cũng không biết số phận bọ họ sẽ ra sao nhỉ?"

*

"Con đi xem anh mình một chút, ta muốn nói vài lời với bố con." Trong nghĩa trang, Từ Nhược Mai và Mạnh Tinh Trì đứng trước mộ của ông Mạnh.

Hôm nay là ngày giỗ của bố anh, sau khi hai người bái tế, Từ Nhược Mai bảo anh đến gặp Mạnh Tinh Minh.

Mạnh Tinh Trì chậm rãi đi đến một bia mộ khác, đặt bó hoa xuống, dùng khăn tay lau ảnh trên bia mộ.

Chàng trai anh tuấn lịch lãm đã mãi mãi dừng lại ở thời điểm đó, chưa bao giờ già đi.

"Anh ơi, em lại đến đây." Mạnh Tinh Trì thì thầm, "Anh có ghét em không?"

*

"Tai nạn gì?" Tô Triều hỏi.

"Tai nạn xe cộ." Tiết Minh Ngọc trả lời: "Ngày hôm đó ở trường học có hoạt động mà phải có phụ huynh tham gia. Cha Mạnh cùng anh Tinh Minh đều bận rộn ở công ty, dì Từ là người duy nhất ở nhà, nhưng Mạnh Tinh Trì lại gần gũi với anh trai hơn nên gọi điện cho anh ấy. Anh ấy nhất quyết muốn anh trai phải đến, anh Tinh Minh đương nhiên đồng ý, nhưng chính là đêm hôm trước đó anh Tinh Minh vẫn luôn thức suốt đêm để hoàn thành dự án, lúc lái xe nhất thời mệt mỏi, lại có chút gấp gáp... liền xảy ra tai nạn, là bị một tài xế say rượu đâm trúng."

Tô Triều giật mình: "Vậy anh ấy..."

"Ừ, trong khoảng thời gian đó anh Tinh Trì luôn tự trách mình. Anh ấy sụt cân rất nhiều, luôn trốn ở trong phòng không ra ngoài, bởi vì vừa ra ngoài sẽ nghe thấy tiếng chú dì khóc." Tiết Minh Ngọc nhấp một ngụm cà phê, yên lặng.

*

"Anh ơi, em ba mươi rồi." Mạnh Tinh Trì chạm vào bức ảnh, "Em lớn hơn anh sáu tuổi rồi."

"Công ty rất tốt, em đã hoàn thành bản dự án trước đó anh làm dở trước đó."

"Người phụ nữ anh yêu cuối cùng cũng đã kết hôn. Cách đây không lâu em còn đến dự tiệc đầy tháng con chị ấy. Nó đáng yêu lắm, nhưng bố nó không đẹp trai bằng anh."

"Nhưng chị ấy đã đuổi em ra ngoài. Chị ấy nói nếu nhìn thấy em sẽ không nhịn nghĩ đến anh, yêu cầu em không được xuất hiện trước mặt chị ấy."

"Không muốn xuất hiện thì không xuất hiện. Chị ấy không thích em thì em liền không thích chị ấy."

Cách đó hơn mười mét, trước mộ bố anh, tiếng khóc của Từ Nhược Mai truyền đến, anh chỉ tay, cười nhạt: "Tại sao bà ấy luôn khóc lóc? Nếu em là người chết, liệu bà ấy có khóc vì em dù chỉ một lần không? "

"Quên đi, đó là chuyện của bà ấy."

"Anh ơi, em xin lỗi." Mạnh Tinh Trì ngập ngừng, "Em nhớ anh lắm, còn anh thì sao?"

*

Tô Triều uống hai ngụm cà phê, lại cảm thấy chẳng có chút mùi vị gì, không dám nghĩ đến trạng thái lúc đó của Mạnh Tinh Trì, nhẹ giọng hỏi: "Vậy là vì chuyện này mà anh ấy mắc bệnh?"

"Anh ấy không nói, nhưng tôi nghĩ là vậy." Tiết Minh Ngọc nhớ lại, "Trong khoảng thời gian đó, không chỉ gia đình, bạn bè mà cả những người ở trong giới luôn hướng anh ấy mà chỉ chỏ, những ánh mắt gắt gao dán chặt lên anh ấy, âm thầm lên án anh Tinh Trì. Cũng có người thường xuyên so sánh hai anh em, mỗi lần so sánh đều có một tiếng thở dài, như muốn nói rằng anh Tinh Trì sẽ không bao giờ có thể so được với anh trai mình, và anh ấy sẽ luôn là tội đồ của nhà họ Mạnh."

Tô Triều lặng lẽ túm lấy quần, cau mày.

Tiết Minh Ngọc dừng lại một chút, cô đột nhiên nghĩ đến lúc nào mình đã không còn thích Mạnh Tinh Trì nữa.

Chính trong khoảng thời gian đó, cô không có gan lập tức giúp Mạnh Tinh Trì đối mặt với nhiều tin đồn như vậy, thậm chí thỉnh thoảng cô còn trách anh vì không hiểu chuyện.

Khi mọi việc đã xong, cô thấy Mạnh Tinh Trì trở lại trường học, chăm chỉ học tập nhưng không bao giờ giao tiếp với người khác, cô nhận ra Mạnh Tinh Trì đã không còn coi cô là bạn nữa.

Từ đó, có lẽ cô đã biết tình yêu thầm kín của mình đã chết.

Cô cụp mắt xuống nói tiếp: " Vốn dĩ anh ấy chỉ là người sống nội tâm,không sợ người ngoài hay bài xích giống như bây giờ. Một thời gian sau khi ở trong đám đông quá lâu anh ấy liền phát bệnh, liên tục đổ mồ hôi lạnh, ngất xỉu, nôn mửa như một phản ứng sinh lý."

Tô Triều cảm thấy mình đã nghĩ quá đơn giản: "Hiện tại còn như thế sao?"

"Theo như tôi biết, tình hình đã tốt hơn một chút trong hai năm qua." Tiết Minh Ngọc mỉm cười, "Tôi đang nói về phản ứng sinh lý, có lẽ hiện tại anh ấy phải tham gia vào một dự án nào đó có quy mô rất lớn lớn, có thể đến hàng chục, hàng ngàn người.."

"Dự án lớn?" Tô Triều kinh ngạc, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, "Nói cách khác, anh ấy đang dần dần tiếp xúc trở lại với mọi người phải không?"

"Đúng vậy." Tiết Minh Ngọc nhướng mày, "Cậu không tò mò anh ấy đang tham gia dự án gì sao?"

"Tôi biết cũng không hiểu được, chỉ biết nó rất lợi hại." Tô Triều nói: "Cảm ơn đã nói cho tôi biết chuyện này."

"Không có việc gì." Tiết Minh Ngọc kỳ quái nhìn cậu một cái, "Vậy cậu có biết anh ấy trước đây đang theo đuổi một người không?"

"A?" Tô Triều sửng sốt một chút, biểu cảm có chút căng cứng, nhớ lại trước đó chính mình đã hỏi thư ký Lý chuyện này, "Tôi có biết, trước kia anh ấy theo đuổi theo một nam sinh, sau đó hình như không theo đuổi được đúng không?"

Tiết Minh Ngọc im lặng nhìn cậu.

"Không theo đuổi được người cũng không sao, nếu không tôi nào có cơ hội chứ." Tô Triều một hơi uống hết chỗ cà phê còn lại, "Cám ơn Tiết tiểu thư, tôi đi trước, hôm khác đãi cô một bữa nhé."

Tiết Minh Ngọc nhìn bóng dáng vội vã rời đi của cậu, chớp mắt rồi bật cười.

Quỷ sứ, Mạnh Tinh Trì không nói cho cậu biết, nam sinh anh theo đuổi trước đó chính là cậu sao?

Thật thú vị, cô bình tĩnh nhấp một ngụm cà phê, chờ đợi phản ứng của Tô Triều sau khi biết được sự thật.

Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy có một đám đông, Tô Triều vội vàng băng qua đường, suýt nữa đụng phải một ông già đang chống gậy, liền quay lại đỡ ông già an toàn qua đường, sau đó nôn nóng chờ lượt đèn đỏ tiếp theo.

Ánh nắng chiếu lên người cậu, mang đến hương vị ấm áp dễ chịu.

Có lẽ chính người đàn ông này mới có thể xua tan sương mù trong lòng Mạnh Tinh Trì

*

Ráng chiều, những đám mây trắng phía chân trời nhuộm màu cam, tranh nhau đẩy hoàng hôn đi xa.

Mạnh Tinh Trì lặng lẽ đứng trước mộ, đợi Từ Nhược Mai khóc đến khi nước mắt khô cạn.

Điện thoại đột nhiên rung lên vài lần, nhưng anh không bắt máy.

Âm thanh ấy lại vang lên lần nữa, anh bực bội nghĩ, những người đó thật phiền phức, ngoại trừ chuyện công việc ra, căn bản không có ai tìm đến anh... từ từ.

Trong đầu nảy ra một ý niệm, lập tức lấy điện thoại di động ra, nhìn rõ tên người gọi, chính là Tô Triều.

Vào lúc đó, sự căng thẳng trong lòng anh dịu đi, anh thực sự mỉm cười với bia mộ: "Anh ơi, còn một điều nữa em quên nói với anh, em đang yêu."

Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói trong trẻo của Tô Triều: "Mạnh tổng, anh có ở nhà không?"

"Không có, sao thế?"

"Vậy anh đã ăn gì chưa?"

"Chưa."

"Trùng hợp, em cũng chưa ăn, em đói quá trời!"

Nghe như đang làm nũng, Mạnh Tinh Trì xoay người, duỗi chân trái rồi lại đổi sang chân phải một lát, nở nụ cười: "Em muốn ăn gì?"

"Em muốn ăn đồ anh nấu, em muốn anh!" Tô Triều nói: "Mạnh tổng, nấu cơm cho em!"

"Anh không biết......"

"Không biết thì học, em dạy anh nhé? "Tô Triều suy nghĩ một chút, sau đó đỏ mặt nói thêm: "Cầm tay chỉ việc nhé~"

"Được!" Do dự cái quái gì?

Mạnh Tinh Trì vội vàng thu dọn đồ đạc, nói với anh trai: "Anh à, em xin lỗi, em vẫn luôn yêu anh. Nhưng hiện tại em cũng đã yêu một người khác, anh đừng buồn nhé, em hiện tại rất hạnh phúc."

Người trên bia mộ mỉm cười nhìn anh, giống như trước đây, sẽ không bao giờ tức giận với anh.

"Mẹ, chúng ta đi thôi." Mạnh Tinh Trì đi mấy bước về phía mộ cha mình, "Người chết không thể sống lại, đừng khóc nữa, nhanh chóng quay về đi."

"Vội đi đâu vậy?" Từ Nhược Mai lau nước mắt, mắt lại đỏ hoe, "Công ty lại có việc gấp à? Ngày nào cũng vội vội vàng vàng, cái đám không biết nặng nhẹ...hừ!"

"Không phải chuyện của công ty." Mạnh Tinh Trì quay người nhảy chân sáo, "Con đi hẹn hò, tạm biệt mẹ."

Từ Nhược Mai: "...Cái gì? Về làm gì?"

"Hẹn hò!"

"..." Từ Nhược Mai kinh ngạc quay đầu nhìn chồng mình trên bia mộ, "Vừa rồi nó vừa cao hứng đúng không?"

Đã nhiều năm rồi cô chưa nghe thấy con trai vừa cười vừa nói chuyện với mình.

*

Khi Mạnh Tinh Trì về nhà muộn, Tô Triều vẫn chưa đến, Mạnh Tinh Trì lái xe ra cổng đợi.

Không lâu sau, xe của Tô Siêu tới, đậu ở một bên rồi đi đến phòng bảo vệ đăng ký, đột nhiên có một bóng người xuất hiện bên cạnh cậu ký tên, cậu quay người lại nhìn rồi cười nói: "Mạnh tổng, em mua đồ rồi. Đợi lát nữa cho anh trổ tài."

"Được." Mạnh Tinh Trì cầm lấy đồ, sau đó nắm tay cậu đi vào trong.

Sau khi lên xe, Mạnh Tinh Trì thắt dây an toàn rồi lái xe về nhà.

Lúc khởi hành, Tô Triều liếc anh mấy cái, sau lại lấy điện thoại di động ra chụp ảnh anh: "Mạnh tổng, anh lái xe đẹp trai quá."

Mạnh Tinh Trì vui vẻ trong lòng nhưng nét mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng khóe miệng hơi cong thì đã được camera ghi lại.

"Tay nhìn cũng rất đẹp." Tô Triều khen ngợi.

Mạnh Hành Trì siết chặt ngón tay, lén nhìn tay mình trên vô lăng, suy nghĩ một lúc, anh đột nhiên mở mui xe, bẻ lái, liếc nhìn qua gương chiếu hậu, để lộ đường cong đẹp nhất trên khuôn mặt.

Quả nhiên, Tô Triều lập tức kêu lên: "Oa, Ôi góc nghiêng đẹp chết người!"

Mạnh Tinh Trì không nói gì, nhưng khóe miệng cong lên càng rõ ràng hơn.

Sau khi xuống xe, Mạnh Tinh Trì vừa nhặt túi lên, Tô Triều kêu lên: "Bạn trai của em thật lợi hại!"

Mạnh Tinh Trì theo bản năng duỗi thẳng lưng, vừa đi được hai bước, đang định nắm tay cậu thì nghe thấy cậu hưng phấn nói: "Chân anh dài quá, Mạnh tổng, anh đẹp trai quá! Có được một người bạn trai như anh thật có phúc!"

Mạnh Hành Trì cả người lâng lâng dẫn cậu vào nhà.

Sau khi đóng cửa lại, giày chưa thay liền chặn người ở cửa lại, tâm tình vui vẻ: "Em có sao không vậy? Miệng lại như vậy..."

Tô Triều mi mắt cong cong mắt ngẩng đầu, kiễng chân hôn mạnh lên môi anh: "Miệng em làm sao?"

"Thật ngọt."